“Đừng té chết đấy, Quinn.” Một cậu bé hét lên dọc hành lang.
Quinn bỏ qua những lời chế nhạo và tiếp tục bước đi trong hành lang của trường. Việc bị bắt nạt đã trở thành một phần trong cuộc sống hằng ngày của cậu. Nhưng nó vẫn khiến cậu khó chịu như mọi khi và cậu không thể ngăn mình phản ứng lại với điều đó.
Quinn bước chậm dần rồi dừng lại. Cậu đẩy gọng kính của mình lên vì chúng đang dần trượt khỏi mặt cậu, chỉ cần ai đó nhìn thoáng qua cặp kính này thì họ cũng có thể thấy chúng đã bị mòn đi rất nhiều. Hai bên gọng kính còn dán đầy băng dính và thậm chí nó còn không nằm ngay ngắn trên mặt cậu.
Cậu lập tức quay người lại rồi giơ ngón giữa lên đáp lại với người đang chế nhạo.
“Tao đoán mày không biết tao đang giơ mấy ngón đâu nhỉ!”
Cậu bé kia siết chặt tay rồi chạy thẳng về phía của Quinn.
“Tên rác rưởi cấp 1 này! Khi nào mày mới biết mày không thuộc về thế giới này?”
Cậu ta đặt hai tay lại gần nhau, một quả cầu ánh sáng màu xanh lá dần hình thành giữa chúng. Khi chỉ còn cách Quinn vài mét, cậu đẩy mạnh tay về phía trước và một tia sáng xanh bắn ra từ long tay cậu.
Quinn không có chỗ nào để chốn và tia sáng cũng quá nhanh để cậu có thể né. Lúc đó, cậu biết điều duy nhất mình có thể làm là nghiến răng và chịu đựng cơn đau. Khi tia sáng va chạm vào người Quinn, cơ thể cậu bị nâng lên không trung sau đó bị bắn ngược về phía tường hành lang phía xa.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy.” Một học sinh gần đó nói.
“Họ đang đánh nhau vào ngày cuối cùng của năm học sao?”
Một đám đông nhanh chóng được hình thành bên ngoài, họ hứng thú với sự ồn ào đang diễn ra. Một học sinh nữ chạy về phía bức tường bị hư hại để kiểm tra xem học sinh bị tấn công có an toàn không.
Bụi bắt đầu lắng xuống, mái tóc xoăn đen của Quinn dần hiện ra. Khi khói bụi đã tan hết, cô gái cuối cùng thấy rõ người bị hại là ai. Cô ngay lập tức lùi và tiếp tục công việc của mình như thể chưa có gì xảy ra.
Khi cô gái trở lại với nhóm bạn, Quinn có thể thấy họ đang cười nhạo cô ta.
“Tôi không thể tin được là cậu lại cố gắng giúp hắn.”
“Tôi không nhìn thấy đó là ai.” Cô gái đáp lại, hai má cô ửng đỏ lên vì ngượng.
Sau đó, Quinn đứng dậy và nhặt cặp kính rơi trên sàn. Một bên gọng lại rơi ra lần nữa.
“Chết tiệt. Lại hỏng nữa rồi…”
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học đối với Quinn, cậu hy vọng rằng sẽ không ai cố tình gây sự với mình. Cậu đã quá mệt mỏi vì những gì bọn chúng đã làm, nhưng cậu không phải là loại người có thể bỏ qua những điều đó. Cậu đã từng thấy những người chọn cúi đầu và chịu đựng sự bắt nạt. Nhưng họ còn bị đối xử tệ hơn rất nhiều.
Cậu không bận tâm việc ở lại trường như những người khác, cậu nhặt phần gọng bị rớt ra rồi tiếp tục rời khỏi trường. Khi đi ngang qua, cậu thấy vài học sinh đang trò chuyện với nhau trong vòng tròn bạn bè của họ. Một vài người thì đang cười, trong khi vài người khác thì rơm rớm nước mắt khi nghĩ về đây là lần cuối cùng họ có thể gặp nhau. Nhưng Quinn không phải là một phần của những vòng tròn đó và cậu cũng không muốn.
Khi cuối cùng cũng về đến nhà, cậu ngay lập tức bắt tay vào công việc. Cậu sống trong một căn hộ một phòng ngủ chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc giường đơn và một cái bàn. Còn có một cái TV được gắn trên tường nhưng Quinn chỉ bật nó lên làm tiếng ồn nền chứ không thực sự xem.
Chính phủ đã cung cấp cho cậu căn hộ này vì cậu không có người than và cậu chỉ mới 16 tuổi. Ở đầu giường là một cái vali đựng gọn gàng tất cả những gì cậu có.
Khi Quinn bước vào phòng, cậu lập tức kéo ngăn kéo ra, bên trong có một cuốn sách. Đó là một cuốn sách dày nặng khoảng nửa kí. Bìa sách được bao phủ bởi màu đen và ở giữa có một vòng tròn với những đường nét tỏa ra theo mọi hướng.
“Hôm nay thử lại lần nữa.” Quinn nói khi cậu đặt cuốn sách lên bàn.
Sau đó cậu mở cặp rồi lấy ra một ống nghiệm nhỏ chứa dung dịch trong suốt.
“Thử nghiệm 112, Hydrochloric acid (HCL). Để xem kết quả thế nào.”. Quinn từ từ đổ dung dịch trong ống nghiệm lên sách.
“Cho đến giờ chưa có phản ứng gì.” Quinn tiếp tục đổ hết dụng dịch trong ống lên sách nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Quinn cẩn thận kiểm tra xem cuốn sách có bị hư hại gì không nhưng nó vẫn trông như cũ.
“Lại một lần thất bại nữa. Tại sao mày không chịu mở ra? Tại sao bố và mẹ có thứ này chứ?”
Một trăm mười hai lần. Đó là lần khác nhau mà Quinn đã thử để mở cuốn sách. Không chỉ là không thể mở được, mà dường như cuốn sách cũng không thể bị hư hại. Quin đã thử đốt, cắt, nung chảy quyển sách… nhưng không có cách nào hiệu quả.
Quinn nằm xuống giường và bật TV để có tiếng ồn nền. Cậu chưa từng thực sự chú ý đến những gì chiếu trên TV nhưng âm thanh của những giọng nói khác nhau giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn.
TV đang phát tin tức.
“Hiệp ước hòa bình với chủng tộc Dalki đã kéo dài được năm năm, nhưng bây giờ các quan chức cho biết căng thẳng đang gia tăng trở lại và chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh mới….”
Việc nhắc đến chiến tranh liên tục xuất hiện trên TV từ ngày đó. Ba mươi năm trước, loài người đã nhận được một cuộc viếng thăm từ chủng tộc Dalki. Họ trông giống con người nhưng có đuôi giống rồng và lớp vảy trên da.
Họ yêu cầu loài người dâng lên tài nguyên và muốn biến loài người thành nô lệ. Đương nhiên, con người đã quyết định đứng dậy đấu tranh nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng công nghệ hiện đại không có hiệu quả đối với người Dalki. Đạn không thể xuyên qua làn da của họ và đối với xe tăng thì người Dalki có tàu bay.
Mọi người đàn ông và phụ nữ đều được lệnh chiến đấu để bảo vệ hành tinh của mình và trong đó bao gồm bố mẹ của Quinn. Cuộc chiến kéo dài suốt nhiều năm và Quinn lớn lên mà không biết bố mẹ mình trông như thế nào
Khi con người đang trên bờ thua cuộc, một vài người được chọn xuất hiện. Những người đó có các khả năng đặc biệt. Họ bắt đầu chia sẻ kiến thức của mình về cách họ đạt được sức mạnh với hy vọng lật ngược tình thế của cuộc chiến và nó thật sự hiệu quả. Dù vậy, người Dalki vẫn quá mạnh khiến cuộc chiến rơi vào tình thế giằng co dường như vô tận cho đến khi hiệp ước hòa bình được ký vào 5 năm trước.
Tất nhiên, sự tham lam của con người vẫn lấn át lý trí. Thay vì chia sẻ những năng lực đó với tất cả mọi người, các quan chức cấp cao trong chính phủ quyết định giữ cho riêng mình. Chỉ có những kẻ có nhiều tiền mới có thể học được những năng lực mạnh hơn trong khi số còn lại thì chỉ học được những phần vụn vặt.
Quinn không nhận được gì khi bố mẹ cậu mất. Chính phủ đồng ý chu cấp chỗ ở cho cậu khi cậu vẫn còn đi học và đó là tất cả. Năm mười tuổi, khi bố mẹ cậu mất, một đặc vụ xuất hiện trước cửa nhà và đưa cho cậu một quyển sách. Người đó nói rằng đây là thứ duy nhất bố mẹ để lại cho cậu trước lúc qua đời.
“Tại sao thế giới này lại bất công đến vậy?”
Quinn rời khỏi giường rồi đi về phía bàn. Cậu nhặt cặp kính hỏng của mình lên và quyết định sửa lại nó. Cậu nhận ra một bên tròng đã bị lệch và cậu cố gắng ấn nó lại vào đúng vị trí trong gọng.
“Mau nào, vào đi!” Cậu hét lên khi ấn mạnh tròng vào.
Tròng kính bỗng bị vỡ thành nhiều mảnh và một mảnh kính găm thẳng vào ngón cái của cậu, để lại một vết rách sâu.
“Tại sao thế giới này ghét mình đến vậy.”
Quinn lập tức bắt đầu dọn dẹp những mảnh vở và cậu thấy một mảnh ở trên cuốn sách. Khi cậu lấy mảnh vỡ đó ra, một giọt máu từ ngón cái cậu rơi vào chính giữa cuốn sách.
Vòng tròn ở giữa cuốn sách bắt đầu phát sáng và nó đột nhiên bay lên không trung.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy.”
Cuốn sách tỏa sáng rực rỡ và rung lắc một cách mất kiểm soát. Cuối cùng nó mở ra và từng trang giấy liên tiếp tự lật. Quinn không thể rời mắt khỏi ánh sáng của quyển sách như thể cậu đang bị thôi miên. Những chữ viết trên sách không thuộc về bất kì ngôn ngữ nào cậu từng thấy, nhưng kỳ lại thay, cậu cảm thấy mình có thể hiểu được.
Khi quyển sách lật đến trang cuối, nó dần dần biến mất cho đến khi hóa thành bụi. Cùng lúc đó, tầm nhìn của Quinn dần mờ đi và mắt cậu từ từ nhắm lại.
Nhưng trước đó cậu nghe thấy một âm thanh.
“Chúc mừng, bạn đã được trao quyền…”
Quinn không kịp nghe hết, cậu ngã quỵ và mất đi ý thức.

