Tập 7

Chương phụ đặc biệt 6: ☆Tôi... đã luôn hạnh phúc☆

2025-09-15

1

『Thông tin khái quát chị đã nghe từ Ranmu rồi. Tại sao em lại làm... chuyện như vậy, Yuuna...』

Trong lúc Yuu-kun đang tắm.

Tôi đã gọi điện cho Kurumi-san trong phòng mình.

Thế là Kurumi-san bên kia đầu dây đã khóc... khiến tôi cũng đau nhói trong lòng.

Nhưng dù vậy tôi——vẫn truyền đạt cảm xúc chân thật.

『Xin lỗi, Kurumi-san. Dù vậy em vẫn——không muốn thấy Ranmu-senpai buồn.』

『...Ngốc thật... đúng là Yuuna...』

Với giọng the thé, Kurumi-san nói vậy.

Hình như——chị ấy đã cười một chút.

『Chính vì em dịu dàng như vậy——chị muốn tiếp tục hỗ trợ em. Đừng quên. Dù có chuyện gì, Hachikawa Kurumi nhất định... sẽ luôn là quản lý của Yuuna.』

『...Vâng! Cảm ơn chị, Kurumi-san.』

Lúc nào cũng làm phiền, xin lỗi chị.

Nhưng——đồng thời, tôi nghĩ.

Cả Kurumi-san. Momo-chan và Raimu-san. Hotta-san và... mọi người, mọi người.

Xung quanh tôi toàn những người tử tế——thật ấm áp.

————Những điều Kurumi-san muốn truyền đạt có hai điểm chính.

Một là, với tư cách '60P Production', họ sẽ điều tra xem có thể áp dụng pháp luật không.

Và, điều thứ hai... để tính toán về tương lai.

Ngày mai, tôi sẽ đi gặp để nói chuyện với những người quan trọng.

『Hiii... nói chuyện với người quan trọng, căng thẳng quá...』

Tôi không thể không thốt lên khi vừa tắt điện thoại.

Dù Kurumi-san cũng giống tôi. Đúng là run thật.

Người quan trọng đầu tiên là người đứng đầu của '60P Production'.

Người quan trọng nhất công ty——giám đốc Rokujou Reika.

Người còn lại là phó giám đốc điều hành kiêm trưởng bộ phận đào tạo diễn viên, một chức vụ rất gian nan.

Hình như là người quan trọng thứ hai công ty——Matogi Kei-san.

"...Hình như thành chuyện lớn mất rồi."

Vừa thốt ra thì mệt mỏi tích tụ đã trào dâng——khiến tôi ngã vật xuống giường.

Tôi chạm vào tấm futon lạnh vừa trải, cảm thấy sâu trong lòng như lạnh buốt.

Tôi thật sự không muốn Raimu-san đã nỗ lực từ trước đến giờ——vì 'Kamagami' mà ước mơ bị huỷ hoại.

Tôi càng không muốn Yuu-kun đã tổn thương nhiều vì chuyện với Raimu-san, chuyện với mẹ anh ấy... không muốn anh ấy lại bị ai khác làm tổn thương.

Nên tôi, trong vô thức.

Đã chọn đối đầu với 'Kamagami' và trở thành mục tiêu.

——Thà tôi bị tổn thương còn hơn hai người họ bị tổn thương.

Cảm xúc đó không thay đổi nên tôi không hề hối hận.

Nhưng vẫn có chút sợ... sợ quá, Yuu-kun...

————Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi có cảm giác như vậy?

Hồi xưa tôi hay khóc một mình.

Khi nhốt mình trong nhà, trùm chăn trong phòng cũng vậy.

Sau khi vừa debut seiyuu, bị đạo diễn âm thanh mắng tơi bời cũng vậy.

Nhưng, sau khi gặp 'Tử thần lạc cõi tình'.

Tôi với nụ cười——đã trở nên nỗ lực, hướng về phía trước.

Và, sau khi gặp Yuu-kun.

Thế giới——mà mỗi ngày chỉ toàn niềm vui, đã mở ra trước mặt tôi.

"Thì ra... mình đã luôn hạnh phúc. Đến mức những chuyện đau khổ ngày xưa trở nên thật xa xôi."

Thật sự, cảm ơn——Yuu-kun yêu quý của em.

Anh đã cho em thật nhiều, những nụ cười.