Tập 7

Chương 8: Yuuka nhạt nhẽo ở trường thực hiện lời tỏ tình trọng đại nhất đời

2025-09-13

2

 ——Tôi bừng tỉnh bởi ánh nắng xuyên qua khe rèm.

Yuuka vốn đang ngủ bên cạnh đã không còn ở đó.

Hôm nay Yuuka dậy sớm quá nhỉ.

Nghĩ vậy rồi bước ra hành lang... thì tôi bắt gặp đúng lúc Yuuka đã chuẩn bị xong đang đi lên cầu thang.

"Chào buổi sáng, Yuuka"

"A. Chào buổi sáng, Yuu-kun!"

Dù là Yuuka chế độ trường học với kính và tóc đuôi ngựa.

Nhưng lại như chế độ ở nhà, khác với ở trường, không có vẻ nghiêm túc——đang nở nụ cười tươi như thường lệ.

À. Nhưng, gần đây... có lẽ ở trường cũng không đến mức quá nghiêm túc nữa.

Yuuka trước đây thường bị nghĩ là "trông đáng sợ" "lạnh lùng", nhưng dạo gần đây thì đúng hơn là——ít nói nhưng ngây thơ, tôi cảm thấy em ấy đang được đối xử như vậy.

Nhờ dần thể hiện con người thật của mình.

Mà xung quanh Yuuka đã xuất hiện nhiều người hơn.

Những thay đổi đó... khiến tôi cảm thấy vui như chuyện của mình vậy.

"Yuuka. Chúc mừng sinh nhật em."

"Fuhehe... cảm ơn anh! Được Yuu-kun chúc mừng, sao mà ngại quá... Ehehe."

Đúng vậy——hôm nay là ngày 14 tháng 2.

Vừa là ngày Valentine khiến mọi người xôn xao.

Vừa là sinh nhật lần thứ mười bảy của Yuuka.

"Ngay từ đầu buổi sáng đã được nghe rồi, hôm nay chắc em sẽ cười tủm tìm suốt mất...Thực sự đó, Yuu-kun."

"Vậy không nói thì tốt hơn à?"

"K-Không. Hạnh phúc quá. Yêu anh nhất. Cảm ơn anh... iu anh!!!"

...Đừng làm anh ngượng thế chứ, Yuuka.

Ngay từ sáng sớm, má tôi đã nóng bừng mất rồi.

"Dù, dù sao thì... sau khi đi học về, anh sẽ tổ chức tiệc sinh nhật theo kế hoạch. Hãy mong ngóng nhé, Yuuka."

"Ừm! Em mong đợi lắm!! ...A, đúng rồi. Yuu-kun, hôm nay có chuyện này?"

Nói bằng giọng điệu vui tươi.

Yuuka nhìn lên, chằm chằm nhìn tôi.

"Em, sẽ đi trước! Yuu-kun hãy đến trường sau nhé?"

"Eh? Được thôi... nhưng tại sao?"

"...Bí mật!"

Yuuka thè lưỡi nhỏ rồi mỉm cười đầy thách thức.

Em ấy vừa đỏ hai má, vừa vui vẻ nói.

"Hãy cùng... biến hôm nay thành một ngày thật tuyệt nhé, Yuu-kun."

Vì Yuuka đã ra khỏi nhà trước, tôi quyết định xử lý tin nhắn RINE chưa đọc.

Đầu tiên là——RINE từ Nayu.

『Đang ăn sô cô la.』

Nội dung thật là qua loa.

Kèm theo đó là bức ảnh Nayu và bố đang ăn sô cô la có vẻ cao cấp.

Sáng sớm đừng có khủng bố sô cô la chứ...

Với lại bố, đừng có làm bộ mặt dễ sợ chỉ vì được đứa con gái học sơ trung năm hai của mình tặng sô cô la. Trông thảm hại lắm.

Tiếp theo là——RINE từ Isami.

『Chúc mừng Valentine, Yuu-niisan. Em muốn gửi gắm tấm lòng biết ơn mỗi ngày vào sô cô la để tặng anh... nhưng đáng tiếc là đang ở xa. Thay vào đó, hãy dùng tấm ảnh đẹp trai của em——mà cảm nhận vị ngọt ngào nhé?』

Cái văn bản kỳ lạ gì thế này.

Kèm theo đó là bức ảnh Isami trong trang phục nam trang đang liếc mắt.

May be an image of text that says "W チョコ食べてるなう チョ チョコ食べてるなう 새서 込めお湯 A来でし お あいに、 格好い"

Đúng hơn thì tôi lại cảm thấy vị đắng.

Khủng bố sô cô la cũng phiền mà cái này thì chẳng liên quan gì đến Valentine.

Thiệt tình——hai cô em gái nhà tôi, hôm nay cũng phóng khoáng thật đấy.

"Thôi. Đến lúc đi nào."

Bỏ điện thoại vào túi, xách cặp lên.

Tôi bắt đầu đi bộ một mình trên con đường đến trường như thường lệ.

Dù là con đường giống mọi ngày, nhưng hôm nay sao mà cảm thấy mặt đất mềm mềm.

...Hôn thê tôi, trong ngày Valentine đã đi sớm hơn thường lệ.

Đây chắc là——kiểu sô cô la được để trong hộp giày. Hay sô cô la được để trong ngăn bàn. Kiểu bất ngờ như vậy.

...Chết tiệt. Phấn khích quá.

Dù tâm trạng đã lên cao đến mức muốn nhảy ngay tại chỗ.

Nhưng tôi nén lại sự háo hức, và đến trường.

Thế rồi.

Khi đến chỗ hộp giày.

Tôi——đã chạm mặt Yuuka đang đứng sững với vẻ mặt khó khăn.

"——! S-Sakata-kun!?"

Yuuka phiên bản học đường tròn mắt dưới cặp kính, thốt lên giọng điệu kỳ lạ.

Rồi Yuuka đóng cánh cửa hộp giày của tôi đang mở sẵn.

Rồi——liếc nhìn tôi.

"...Có chuyện gì? Giữa chốn đông người thế này, lại nhìn tôi như muốn liếm láp... Sakata-kun đúng là kẻ biến thái bất thường nhỉ."

"Sao lại mắng chửi anh vô cớ thế!? Một nữ sinh bồn chồn mở cửa hộp giày người khác, đáng ngờ hơn nhiều!!"

"...Đừng hiểu nhầm. Không phải vì là hộp giày của Sakata-kun nên tôi mới mở đâu."

Yuuka cắn chặt môi.

Với giọng điệu thấp hơn thường lệ một chút——rồi nói.

"Tôi chỉ——nhầm đây là thùng rác thôi!"

"Làm gì có chuyện nhầm lẫn đó!? Nếu bị bỏ rác vào hộp giày, thứ đầu tiên anh nghi ngờ là bị bắt nạt đấy!!"

...Có lẽ thôi.

Định tạo bất ngờ nhưng khi đến lúc lại căng thẳng.

Không những không thể đặt sô cô la, mà chỉ để lại lời phát ngôn bắt nạt kinh khủng——kế hoạch Valentine tại hộp giày của Yuuka đã thất bại.

Và... tiếp theo là kế hoạch Valentine tại bàn học.

"Yahooo, Sakata! Nè nè, sô cô la chứa đầy tình yêu của mình đây♪"

Ở hành lang trong giờ giải lao.

Nihara-san vừa cười vừa tiến lại gần... đưa cho tôi sô cô la được gói quà.

"Cảm ơn, Nihara-san"

"Không có gì. Vậy thì, sô cô la này——hãy ăn trong lúc nghĩ về mình nhé?"

"Không có chuyện đó đâu... nếu không phân biệt được sô cô la và bạn bè thì tôi sẽ tèo đời đấy."

"O, này Nihara! Còn tôi... còn tôi thì không có sao!?"

Masa đột nhiên đẩy tôi ra và lên tiếng.

Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng quá mức của Masa, Nihara-san bật cười khúc khích.

"Ahaha! Kurai đúng là tuyệt vọng quá nhỉ. Buồn cười thật đấy"

"Hê, hê... cứ cười thoải mái đi, không sao... vì vậy! Làm ơn!! Hãy ban cho tôi sô cô la——vào bàn tay này đi mà!!"

Mày... muốn sô cô la đến mức đó sao. Dù có nhận được thì cũng chỉ là sô cô la bạn bè thôi.

Vì sô cô la mà sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng. Quả nhiên Masa đúng là vượt mức tưởng tượng.

"Đây đây. Đừng lo, mình cũng có chuẩn bị cho Kurai nữa. Nếu chỉ đưa sô cô la cho mỗi Sakata thì cậu ấy sẽ tèo mất?"

Nói rồi Nihara-san đặt sô cô la lên tay Masa.

Có lẽ vì quá cảm kích, Masa chảy nước mắt rồi ôm chặt lấy sô cô la... sẽ nát mất giờ.

Và——sau khi kết thúc trò hề đó, khi trở về lớp.

Có một cô gái đang nhìn về hướng vô định, thò tay vào ngăn bàn tôi, sột soạt.

Đương nhiên... là Watanae Yuuka.

"——! S-Sakata-kun!? Tại, tại sao lại ở đây?"

"Vì là chỗ ngồi của anh."

"K, không phải đâu... tôi tuyệt đối không hề có hứng thú với ngăn bàn của Sakata-kun đâu?"

Đương nhiên rồi.

Ai cũng sẽ khó chịu thôi, những người có hứng thú với ngăn bàn người khác.

"A, Yuu-chan."

"Nhìn đi Watanae-san! Tôi, đã nhận được sô cô la!! Với cái này tôi cũng là riajuu rồi!!"

Trong lúc đó, Nihara-san và Masa cũng trở về lớp.

Nhìn thấy vậy, Yuuka lộ rõ vẻ đảo mắt.

"Dù, dù sao thì, không phải vậy! Tôi chỉ——định dâng hoa lên bàn của Sakata-kun thôi!!"

Trong số những trò bắt nạt, loại đó khá tàn ác đấy?

Dù lại thốt ra lời phát ngôn bắt nạt kinh khủng... nhưng Yuuka hoàn toàn đang hoảng loạn. Có vẻ em ấy không biết mình đang nói gì thì phải.

"Thế... thì, Sakata-kun? Bảo trọng!"

Rồi Yuuka lúng túng lùi lại từ bàn tôi.

————Lúc đó.

"Dừng lại! Watanae-san, đừng bỏ cuộc!!"

"Đúng vậy! Vẫn còn cơ hội mà!!"

Những cô gái đang quan sát phía sau bắt đầu cổ vũ Yuuka.

Cả tôi và Yuuka đều giật mình, hướng ánh mắt về phía các cô gái.

"Định truyền đạt tình cảm cho Sakata-kun đúng không? Đừng thua!"

"Đúng vậy! Tụi mình rất vui khi Watanae-san đã tâm sự. Tụi mình nhất định sẽ cổ vũ đến cùng! Nè, Momo?"

Eh... Nihara-san?

Mọi hành động của các cô gái đều quá xa lạ, khiến tôi đang rối bời——đúng lúc định quay lại phía Nihara-san.

Khoảnh khắc đó.

Nihara-san từ phía sau... bỗng khóa chặt tay tôi.

Tôi cảm nhận được sự mềm mại đập vào lưng.

"Chờ đã!? Nihara-san, cậu đang làm gì vậy!? Giữa chốn đông người thế này, ngực cậu! Ngực cậu đang chạm vào tôi kìa!!"

"...Xin lỗi Sakata. Bây giờ tạm thời không thể tiếp chuyện về ngực được."

Chờ đã. Bình thường tôi đâu có bắt chuyện về ngực?

Đừng có phát tán thông tin sai lệch trước đám đông chứ. Vì cậu làm vậy, tôi thật sự sẽ bị bỏ rác vào hộp giày, hay bị dâng hoa lên bàn mất?

"Không phải là cố ý chạm ngực như bình thường đâu. Bây giờ mình không phải là Momono-sama, vợ hai của cậu——mà là Momono-sama, anh hùng chiến đấu vì Yuu-chan."

Giọng của Nihara-san vang từ sau lưng tôi... nghe thì có vẻ ngầu lòi đấy.

Như đồng điệu với điều đó, các cô gái trong lớp càng hô to "Cố lên nhé!" "Ủng hộ cậu!".

...Nhưng rốt cuộc tình huống này là gì vậy?

Hôm nay tôi chỉ nghĩ rằng sẽ nhận được sô cô la tự làm từ Yuuka.

Tình huống như thế này——quả thật là bất ngờ.

"A... cảm ơn, mọi người. Mình——sẽ cố gắng"

Ngay trước mặt tôi đang bị Nihara-san khóa tay.

Watanae Yuuka phiên bản học đường——đeo kính, tóc buộc đuôi ngựa đứng đó.

Nhưng, biểu cảm đó... không phải là nghiêm túc.

Không phải là lạnh lùng.

Với đôi má đỏ ửng——em ấy đang có biểu cảm cực kỳ dịu dàng.

"Sakata-kun. Trông anh ngạc nhiên nhỉ? Dù Momo-chan và mọi người khác nói đủ thứ chuyện. Nhưng đây không phải là bị trêu chọc hay bị quấy rầy... mà là do em đã tâm sự với mọi người. Vì vậy mọi người——đang cổ vũ em."

"Tâm sự... tâm sự về chuyện gì?"

"Phương pháp truyền đạt tình cảm với người mình thích vào Valentine."

Tôi nhất thời không theo kịp được do những lời vừa rồi.

Yuuka mỉm cười với tôi——rồi tiếp tục.

"Em... cho đến giờ chưa từng thích ai. Không biết nên làm gì vào Valentine. Vì vậy, em đã lấy can đảm... tâm sự với Momo-chan và mọi người. Thế rồi, mọi người rất tử tế. Đã dạy em đủ thứ——như sô cô la tự làm có thể sẽ khiến vui hơn, hay đặt sô cô la trong hộp giày hoặc ngăn bàn có thể sẽ khiến anh bất ngờ."

——Không nhất thiết phải đặt sô cô la trong hộp giày hoặc ngăn bàn.

Chắc chắn có người thích sô cô la không phải tự làm hơn.

Theo nghĩa đó, đây... có lẽ chỉ là một trong những câu chuyện tình cảm tầm phào.

Nhưng——đối với Watanae Yuuka.

Việc có thể chia sẻ những chuyện tầm phào như thế với mọi người... tôi nghĩ đó là một bước tiến rất lớn.

"...Ghê thật đấy, Watanae-san. Đến nước này rồi, Yuuichi——mày cũng phải quyết tâm đi."

Masa đang đứng quan sát gần đó nói như thúc giục.

"Phiền phức... không cần nói tao cũng biết."

Tôi trả lời cộc cằn.

Như các cô gái đã cổ vũ Yuuka như thế.

Mày lúc nào——cũng thúc đẩy tao.

Cảm ơn nhé, Masa.

————Watanae Yuuka.

Hồi trung học, từng bị bạn cùng lớp bắt nạt, trong thời gian dài... đã trở thành nghỉ học trong một thời gian dài.

Dù lên cấp ba môi trường đã thay đổi, nhưng một khi đã không giỏi giao tiếp với người khác, thì không dễ dàng chút nào.

Em ấy đã sống cho đến nay... mà hầu như không kết bạn.

————Sakata Yuuichi.

Vào mùa đông năm ba sơ trung, vì tin đồn bị Raimu từ chối lan khắp lớp... đã trở thành nghỉ học trong một thời gian ngắn.

Có lẽ cũng vì trước đó đã chứng kiến bố mẹ ly hôn. Tôi nghĩ tình yêu với con gái ngoài đời toàn là những chuyện làm tổn thương lẫn nhau.

Đã tránh né việc yêu ai... và sống qua ngày.

Nhưng——bây giờ.

Sự xôn xao của lớp, không khí sôi nổi... rõ ràng khác với lớp học vào mùa đông năm ba sơ trung.

Sự hào hứng từ mọi người. Sự dịu dàng trong giọng nói vang lên.

Hoàn toàn khác với lúc đó.

Tôi cảm thấy thật sự, chỉ đơn thuần——là bầu không khí dịu dàng và ấm áp.

"...Cả Yuu-chan lẫn Sakata. Đều đã lấy can đảm, và rất nỗ lực đúng không?"

Nihara-san buông tay tôi ra.

"Vì vậy, đã... ổn rồi. Sẽ không xảy ra chuyện như hồi sơ trung đâu."

Nihara-san quay lại nhìn——nở nụ cười không chút u ám.

Nên tôi cũng mỉm cười lại với Nihara-san.

"Ừ... tôi nghĩ đời thật cũng không đến nỗi bỏ đi đâu."

Tôi bước một bước về phía Yuuka.

Yuuka cũng bước một bước về phía tôi.

Hai người chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Cảm nhận được trái tim đang đập.

Rồi sau một khoảng dừng ngắn.

Yuuka cười tươi——và đưa ra sô cô la tự làm được gói quà.

"Sakata-kun. Sô cô la đầu tiên em làm... xin anh hãy nhận lấy."

May be an illustration

————Dù tôi và Yuuka có quan hệ hôn ước.

Nghĩ rằng nếu việc hai người thân thiết bị biết, sẽ bị trêu chọc hoặc bắt nạt trong lớp.

Ở trường chúng tôi đã cố gắng giữ khoảng cách.

Nhưng, dù được Yuuka trao sô cô la một cách phóng khoáng trong lớp như thế...

Lớp học này vẫn ấm áp.

Tôi cảm nhận được ký ức đau khổ trong lớp học năm ba sơ trung——đang tan biến.

Và, Yuuka... chắc cũng cảm thấy giống vậy.

Việc Yuuka thật ra là diễn viên lồng tiếng. Hay chuyện tôi và Yuuka đã đính hôn.

Còn rất nhiều điều chưa công khai.

Nếu được hỏi có công khai đến mức đó không, thì cũng hơi khó nói.

Tôi đã có thể nhận ra... thế giới này dịu dàng hơn chúng tôi nghĩ, vào dịp Valentine này.