Tập 8

Chương 6: Mùa xuân đến, tuyết tan

2025-09-20

2

*Bổ sung: Trong Masaharu, Haru là mùa xuân.

Sáng sớm.

Tôi thức dậy trước Yuuka và Isami, một mình bước ra ban công.

Bầu trời vừa hửng sáng, đẹp đến lạ.

Cảm giác như trong lòng cũng nhẹ bẫng đi.

“Yuuichi-kun. Dạo này làm phiền con quá, xin lỗi nhé. Hãy tiếp tục ở bên và nâng đỡ Yuuka.”

“Yuuichi-san. Nhớ giữ gìn sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Xin đừng vì trả thù cho Yuuka mà thiêu đốt bản thân, để rồi đôi tay nhuốm máu…!!”

Đó là lời nhắn từ bố mẹ Yuuka mà tối qua Isami đã chuyển lại cho tôi.

Thật ra thì… lời của bác gái tôi chẳng hiểu lắm. Nhưng thôi, tạm gác sang một bên.

Còn lời của bác trai thì làm tôi thấy như vừa được siết chặt, tỉnh táo hẳn ra.

――Tôi sẽ tiếp tục bảo vệ nụ cười của em ấy.

――Tôi sẽ cùng em ấy tạo nên những ngày tháng vui vẻ, khiến người ta bất giác mỉm cười.

Đó là điều tôi đã khẳng định trước mặt bác trai, trong buổi gặp gỡ hai gia đình hồi tháng giêng.

Ngẫm lại, tôi đã nói những lời thật to tát.

Nhưng tuyệt đối không hề dối trá.

Không hối hận. Không chút do dự.

Dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn bảo vệ nụ cười của Yuuka cho đến cùng.

Bởi vì chúng tôi――

Là đôi trai gái đã được hai gia đình chấp thuận.

Là “vợ chồng tương lai”.

“Isami? Anh chị sắp đi rồi nhéー?”

Khoảng bảy giờ rưỡi sáng.

Ăn sáng xong, chuẩn bị đi học đâu vào đấy, tôi và Yuuka quay sang gọi Isami, người vẫn còn ngồi biếng trên sofa phòng khách.

Thường ngày Isami lúc nào cũng diện đồ nam giả trai chỉnh tề, nhưng hôm nay vừa mới ngủ dậy nên vẫn mặc bộ đồ ngủ dễ thương.

…Ờ thì.

Khi diện đồ nam thì em ấy quấn băng ngực, chẳng ai để ý.

Nhưng mặc bộ đồ ngủ thế này thì――ừm. Thật sự là “bom khủng”, đến mức tôi cứ lỡ dán mắt nhìn.

“Này!”

“Á đau!?”

Trong chớp mắt, Yuuka đã búng tay thẳng vào trán tôi.

Đằng sau gọng kính, đôi mắt nheo lại nhìn đầy sát khí.

“…Anh vừa nghĩ Isami có cặp ‘bom khủng’, đúng không.”

“Sao em có thể đoán đúng từng chữ thế!? Kỹ năng đọc suy nghĩ, siêu năng lực à!?”

“Đồ ngốc. Đồ ngốc… Yuu-kun thích gì là việc của Yuu-kun, nhưng tạm thời hãy hài lòng với ‘bom mini’ của em đi nhé? Đồ ngốc.”

――Não tôi chắc vừa bị nổ tung rồi.

Nội thương trầm trọng mất thôi.

“Aha. Hai người vẫn tình tứ như thường nhỉ. Nhờ Yuu-niisan mà em yên tâm rồi. Em có thể thoải mái ở lại đây.”

“Ở lại á… Isami, em không về nhà sao? Hôm qua em cũng nghỉ học, mò sang đây còn gì?”

“Cảm ơn chị quan tâm. Nhưng không sao đâu. Em học năm ba mà. Thi xong rồi, nghỉ thêm vài ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Hả? À, phải ha. Em là học sinh cuối cấp, chuẩn bị thi vào cao trung… Nhưng anh chưa nghe em nói về chuyện thi cử bao giờ.”

“Em thi xong rồi à… Vậy kết quả thế nào, Isami?”

Tôi và Yuuka hỏi dồn dập.

Isami khẽ nheo mắt sau gọng kính, mỉm cười đầy tự tin.

“Em đã đỗ vào một trường cấp ba ở Kanto rồi. Từ tháng tư này em sẽ lên Tokyo sống một mình. Heh… thế là có thể gặp Yuuka bất cứ lúc nào rồi.”

“…Hả!?”

“Cái gì!? Mấy chuyện như vậy thì phải báo sớm chứ! Đúng là… grrr!!”

Vậy đấy.

Sáng sớm mà Isami đã ném ngay thông tin như bom vậy.

Tôi và Yuuka chỉ biết thở dài, lấy lại bình tĩnh, rồi cùng nhau đi học.

Để tránh bị chú ý, chúng tôi ra khỏi nhà sớm hơn bình thường mười phút.

Nhờ vậy mà đường đi học khá vắng, chỉ lác đác vài bóng học sinh.

Hai ngày nghỉ học vừa rồi, cả tôi lẫn Yuuka đã nghĩ rất nhiều.

Không chỉ về tương lai của “Izumi Yuuna”, mà còn về đời sống học đường của chúng tôi.

Cuối cùng, hôm nay chúng tôi quyết định sẽ đến trường.

Dù ký ức thời sơ trung vẫn thỉnh thoảng gợn dậy trong lòng, nhưng――

Quá khứ không phải hiện tại.

Tôi và Yuuka sẽ cùng nhau bước về phía trước.

“Ah, Yuu-kun!”

Ngay trước cổng trường, Yuuka chạy tới, chỉnh lại kính, tóc buộc đuôi ngựa, cười toe toét.

“Chào buổi sáng đến tận chúc ngủ ngon, em là Yuuka luôn yêu Yuu-kun đây!”

“Câu chào gì lạ đời thế… nghe như slogan quảng cáo vậy.”

“Lại chê rồiー. Thế thì… chào anh yêu.”

“‘Anh yêu’ không phải là lời chào đâu nhé?”

Đúng là Yuuka chẳng bao giờ biết giữ nghiêm túc.

Hay có lẽ… em ấy cố tình làm vậy để xua bớt căng thẳng.

Được rồi――đi thôi nào.

Tôi siết nhẹ tay Yuuka.

“Ồ! Chào buổi sáng, Sakata và Watanae!! Hôm nay hai em đã đến trường rồi nhỉ!”

Đúng lúc đó.

Một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên ngay phía cổng.

“Xin lỗi nhé, nhưng trước khi vào học, cô muốn nói chuyện với hai em một chút.”

Mái tóc bob, ánh mắt sáng rực.

Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khí thế tràn đầy.

Cô ấy chính là Gousaki Atsuko.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 2A của chúng tôi.

Được Gousaki-sensei dẫn vào, tôi và Watanae Yuuka bước vào phòng giáo vụ. Gousaki-sensei ngồi đối diện chúng tôi.

"—'Kamagami', đúng không. Tên bỉ ổi kia đăng video lên mạng. Trong đó có hình Watanae… và người ta nói em là một seiyuu. Cô nghe được vậy."

"Vâng. Không sai ạ."

Trước khi Yuuka kịp đáp, tôi đã trả lời ngay không do dự.

Tôi không biết Gousaki-sensei nghĩ gì khi nghe chuyện đó. Nhưng chúng tôi đã quyết—không chạy trốn.

Cô ấy nhìn tôi chăm chú rồi nói một điều khiến tôi không thể tin nổi.

"—Watanae là seiyuu, Watanae với Sakata đã đính ước, và từ tháng tư đã sống chung. Phải không?"

"……hả?"

"……ể?"

Cái gì vậy? Dù có xem video 'Kamagami' người ta cũng không thể biết chuyện chúng tôi đính ước hay sống chung được chứ.

Đang choáng váng thì Gousaki-sensei nói tiếp với vẻ nghiêm túc.

"…Cô hỏi hiệu trưởng rồi, ông ấy biết chuyện của hai đứa. Đã biết một thời gian rồi."

Theo lời Gousaki-sensei thì—

Khi chúng tôi mới bắt đầu sống chung được một thời gian, hiệu trưởng đã biết Watanae là seiyuu, đã biết chúng tôi đính ước và sống chung.

Kẻ đã báo cáo chính là—bố tôi.

Ông ấy đã nhân cơ hội lúc lén về nước và trình bày mọi chuyện với hiệu trưởng.

Đáng ghét thật… lần này nhất định tôi sẽ xử lý lão già đó.

Hiệu trưởng còn gọi điện xác nhận với bố mẹ hai bên.

Và theo nguyện vọng của hai gia đình, nhà trường quyết định chỉ chia sẻ thông tin này trong nội bộ ban lãnh đạo. Tuy vậy, vì liên quan đến sinh hoạt lớp nên giáo viên chủ nhiệm, Gousaki-sensei—sau đó đã được báo cáo sự thật về chúng tôi.

"…Thế à… ngạc nhiên thật đấy."

Nghe xong, Yuuka há hốc mồm.

"Ngạc nhiên à… nếu thế thì phải nói luôn đi chứ… lão cáo già hai mặt đó…"

Còn tôi đang tức đến mức như sôi trong đầu! Lão già, tôi sẽ không tha đâu!

"…Chuyện là thế. Em còn nhớ hồi tháng năm cô có nhờ em làm tình nguyện ở trường mẫu giáo chứ? Sau đó không lâu hiệu trưởng mới hỏi chuyện. Thôi, đây cũng chỉ là cái cớ mà."

Gousaki-sensei nhìn chúng tôi, nói lầm bầm rồi—

"Dù không biết trước, nhưng việc này đã ảnh hưởng tới buổi live quan trọng của Watanae. Cô thật sự rất tiếc. Cô luôn như thế, nhiệt tình quá mức và hay làm toang mọi chuyện… xin lỗi các em, Sakata, Watanae."

Cô cúi đầu tới mức như sắp chạm trán bàn.

Cả tôi và Yuuka đều sửng sốt trước thái độ xin lỗi không ngờ tới.

"…Vậy nên, Watanae. Lần này thật sự cho cô biết ý của em đi."

Gousaki-sensei ngước mặt, nhìn Yuuka bằng ánh mắt nghiêm túc rồi hỏi:

"Watanae, từ giờ em muốn làm gì?"

Yuuka mỉm cười như là chuyện rất bình thường rồi đáp:

"Em muốn tiếp tục làm seiyuu. Và muốn ở bên Yuu-kun. À, tất nhiên em cũng muốn tạo thật nhiều kỉ niệm đẹp với lớp. Và làm thật nhiều điều vui—sống mỗi ngày với nụ cười."

"Watanae tham vọng ghê ha."

"Vâng! Thực ra em tham lam lắm."

Nghe thái độ thản nhiên của Yuuka, Gousaki-sensei bật cười khì rồi phá lên thành tiếng.

Rồi cô phóng khoáng nói:

"Tham lam thế càng tốt. Đời mà không làm hết thứ mình muốn thì tiếc lắm. Và nhiệm vụ của thầy cô là giúp học sinh theo đuổi thứ các em nghiêm túc muốn làm. Cô chẳng đáng tin mà hay làm loạn, nhưng lần này hãy để cô hỗ trợ hai đứa."

Chuông bắt đầu buổi học vang lên qua loa.

Nhưng tôi và Yuuka vẫn ở lại phòng giáo vụ.

—'Cô sẽ lo hết!'

Gousaki-sensei nói rồi bước ra khỏi phòng.

Không biết cô ấy dự định thế nào nhưng có vẻ cô ấy đang toàn tâm toàn ý giúp Yuuka thực hiện mong ước.

Yuuka muốn cho cả lớp biết sự thật đã che giấu bấy lâu. Và lần này, em ấy muốn đứng với con người thật của mình và cười cùng mọi người.

—Đó là điều cô ấy muốn.

"Này, Yuuichi! Sẵn chưa? Cô mở cửa nhé?"

Ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng giáo vụ bật mở, một khuôn mặt quen bước vào.

"Yo. Yuuichi, Watanae. Khoẻ chứ? Tao đến đón rồi đây."

Mái tóc dựng, kính cận gọng đen và nụ cười hơi tự mãn—đó là Masa.

Masa, thằng bạn cờ hó đam mê 'Alice Stage'—Kurai Masaharu.

"Ê… mày không ở trong lớp à? Nói trước, nếu mày tính đến phòng giáo vụ để bày trò 'Alice Stage' thì tao mách giáo viên đấy."

"Sao phải mách!? Không phải thế! Gousaki-sensei nhờ tao đến đón bọn mày mà!"

Masa gắt lên rồi đập mạnh vai tôi.

"Ê!? Có cần mạnh vậy không!?"

"Câm mồm. Sau vụ 'Kamagami' mày cũng chẳng thèm bàn với tao hay với Nihara nữa? Gì mà như người dưng vậy."

Masa vẫn tiếp tục đánh vai tôi lia lịa.

"Lúc xem video tao cũng sợ phết. Watanae bị lộ mặt, có phụ đề 'Izumi Yuuna'. Còn mày thì bị che mờ. Và… Ranmu-sama nữa…"

Masa bỗng nghẹn lời.

Rồi thằng này nắm lấy vai tôi, rung lắc dữ dội.

"Có chắc là Raimu không!? Nonohana Raimu, chính là Ranmu-sama đó sao!? Bạn học hồi nhỏ của tao là Ranmu hả!? Hoang đường!!"

"Bình tĩnh… tao sắp banh não rồi…"

—Sau một lúc.

Quậy chán chê xong, Masa bình tĩnh lại và buông tay tôi.

"Xin lỗi, tao làm quá rồi."

"Thật đấy… vì mày mà giờ khó xử quá."

Masa lờ đi than phiền của tôi, giơ ngón cái chỉ về phía hành lang.

"Nào, theo tao. Gousaki-sensei đã chuẩn bị sân khấu để bọn mày nói trước lớp rồi."

"Chuẩn bị sân khấu? Mày nói vậy là sao?"

"Chuẩn. Cô ấy muốn tạo sân khấu để Watanae kể cho lớp nghe mọi bí mật đã giấu bấy lâu."

"…Ừ. Không còn bí mật nữa!"

Yuuka trả lời không chút do dự.

Em ấy trông như thần tượng siêu siêu cấp vũ trụ, chính là Izumi Yuuna. Nhìn vậy khiến tôi có thêm sức mạnh.

"…Masa. Xin lỗi vì không tâm sự trước. Nhưng tao thực lòng coi mày là thằng bạn chí cốt. Nên… đừng bỏ tao."

Khi tôi nói thật lòng, Masa cười ngượng rồi đáp:

"Đương nhiên rồi. Bạn thân mà. Tao phải có mặt... để chứng kiến khoảnh khắc này chứ."