Tập 7

Chương 3: Chuẩn bị cho sự kiện và thử nhiều cách cầu nguyện

2025-09-13

2

"Này này Yuu-kun! Hẹn hò đi!!"

Không báo trước gì cả, Yuuka nói thế rồi.

Yuuka lao ầm tới, nhắm thẳng vào bụng tôi đang nằm ườn trên sofa.

Trong phòng khách ngày nghỉ, ánh nắng ban trưa chiếu vào.

Hôn thê của tôi, nằm ườn trên bụng tôi, hớn hở cười khúc khích đầy vui vẻ.

"Ờ thì… không phải hẹn hò, mà cứ thế này nằm biếng thôi cũng được mà?"

"—Há! Đúng rồi, không được thế này!! Thật đáng sợ, sức mạnh lười biếng của Yuu-kun…!"

"Là Yuuka tự nhiên nằm biếng đó chứ."

"Không phải đâu~. Chính Yuu-kun đã quyến rũ em đấy. Yuu-kun đồ ngốc… hề hề. Nói dối thôi, em yêu anh."

Đòn tấn công tinh thần bất ngờ của Yuuka.

Hiệu quả thật sự chí mạng. Tim tôi suýt ngừng đập.

—Này. Em thôi mấy trò đó được không?

Có bao nhiêu mạng thì cũng sẽ bị trừ sạch ngay thôi.

"…Rồi, thế sao? Không phải em nói vậy là vì có chỗ muốn đi à?"

"À, đúng rồi! Có chỗ em nhất định muốn đi, Yuu-kun đi cùng với em nha."

"Nếu anh bảo không thì sao?"

"Em khóc."

"Nếu anh đồng ý đi thì sao?"

"Em hun."

Nghe thế thì lại khó mà nói đồng ý ngay.

Kiểu như chỉ vì hôn mà thành mục đích thì kỳ quá.

Trong lúc tôi còn nghĩ thì… chụt.

Yuuka khẽ chạm môi mình lên môi tôi.

"Khoan!? Yu… Yuuka!?"

"A—, thế là em lỡ làm mất rồi. Vậy thì chỉ còn cách đi cùng nhau thôi!"

Nói thế rồi Yuuka lè lưỡi cười khúc khích.

Gò má em ấy thoáng ửng đỏ… chắc chắn không chỉ vì ánh nắng.

"Vậy nên… hãy cùng em đi cầu nguyện đi! Yuu-kun!!"

"Yuu-kun~♪ Yuu-kun~♪"

Yuuka gọi tên tôi ríu rít như tiếng kêu động vật.

Em ấy ngồi bên cạnh, áp đầu vào ngực tôi… rồi cứ dụi dụi.

Ừm, đúng là vẫn là Yuuka như mọi khi…

Tôi nghiêm mặt—rồi nhẹ nhàng đánh nhẹ vào đỉnh đầu em ấy.

"—U nya!? Y-Yuu-kun… bạo hành gia đình!? Kyaa, cứu với, yêu quá~"

"Này Yuuka, nói thế người ta nghe lầm đó… Đây là đâu nhỉ?"

"Trên tàu điện~"

"Đúng rồi, tàu điện. Thế mà dính như ở nhà thì sẽ thế nào?"

"Sẽ hạnh phúc!"

"Không phải! Người ta sẽ nhìn chằm chằm khó chịu đó, nên anh mới bảo em thôi đi!!"

Thật là… gần đây Yuuka cứ như thế này.

Cái tính hay làm nũng thì vốn dĩ đã vậy. Nhưng từ sau buổi gặp mặt hai gia đình thì càng quá đáng hơn.

Nói thẳng ra—chúng tôi y như cặp đôi sến súa.

"…Em cũng biết mà. Không nên tình tứ quá ngoài đường."

Có lẽ nhờ tôi nhắc nhở nên Yuuka cúi mặt, khẽ thì thầm.

"Nhưng mà, em nhớ lại hồi mới bắt đầu sống cùng nhau, cũng đi tàu điện ra ngoài chơi thế này… rồi lại thấy tình cảm em dành cho Yuu-kun cứ đầy ắp. Em đã làm lố quá."

"À… đúng rồi nhỉ. Đi tàu điện đến trung tâm thương mại, rồi bị Nihara-san bắt gặp. Hồi đó mệt thật."

Dù mới vài tháng trước mà sao tôi thấy cứ như chuyện xa xưa.

Trong lúc hồi tưởng thì Yuuka nắm lấy vạt áo tôi, ngước nhìn.

"Yuu-kun… em sẽ xin lỗi, nên đừng ghét em nhé?"

Câu nói dễ thương như muốn gãi vào tim.

Đôi mắt trong sáng ấy nhìn tôi, đến mức tôi chẳng thể đối diện nổi.

"Đương nhiên rồi. Anh mà ghét Yuuka… thì chắc chắn là không thể đâu."

—Chỉ đáp lại được vậy thôi mà tôi cũng đã hết sức rồi.

"Wow… Quả nhiên lớn thật đó, Yuu-kun!"

Sau quãng thời gian tim đập rộn ràng trên tàu điện,

Tôi và Yuuka đã đến trước hội trường, nơi sẽ tổ chức buổi ra mắt lần thứ hai của Bộ tám Alice”.

Những cột trụ trắng khổng lồ đặt khắp nơi.

Tòa nhà được chống bởi các cột ấy cao vời vợi đến mức không thể nhìn hết.

So với những sự kiện mà Izumi Yuuna từng tham gia, quy mô này hoàn toàn khác hẳn.

"Đây chính là điều ước của Yuuka à?"

"Ừ! Ai sẽ biểu diễn trong buổi ra mắt thì đến tuần sau nữa mới công bố, nên ngay cả bọn em cũng chưa biết. Mấy diễn viên lồng tiếng có khả năng tham gia thì lịch trình đều được giữ lại rồi."

Nói rồi, Yuuka ngẩng nhìn hội trường, giọng vui vẻ.

"Nếu cầu nguyện trước khi công bố kết quả thì sẽ như một cách khấn nguyện, đúng không?"

"Ừ… cũng có lý."

Tôi gật đầu thật mạnh, nhìn gương mặt Yuuka cười vô tư.

Mong rằng nỗ lực trong sáng hết mình của Yuuka sẽ đơm hoa kết trái.

Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ thế.

"…Em thì, không phải là một diễn viên lồng tiếng giỏi giang như Ranmu-senpai."

Yuuka khẽ lẩm bẩm.

"Nên em luôn nghĩ bảng xếp hạng chẳng liên quan gì tới em… cũng không bận tâm lắm. Chỉ cần fan luôn cười vui, Yuu-kun, gia đình và bạn bè đều hạnh phúc mỗi ngày—dù em không nổi tiếng, cũng đã quá đủ hạnh phúc rồi."

"Vậy sao lại cầu nguyện…"

Chưa kịp tôi nói hết, Yuuka đã quay sang, đưa tay vén mái tóc đen bị gió thổi bay.

"…Vì gặp được Yuu-kun, em đã nhận được bao nhiêu hạnh phúc và dũng khí. Cả Watanae Yuuka lặng lẽ một mình chẳng nói chuyện được với ai trong lớp—cả Izumi Yuuna luôn buồn bã vì thất bại… Nhờ Yuu-kun mà em đã thay đổi."

Rồi Yuuka mỉm cười. Như một bông hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

"Nên em muốn đáp lại những cảm xúc đó. Không chỉ cho Yuu-kun—mà còn cho gia đình, cho Momo-chan, cho Ranmu-senpai và Hotta-san, cho Kurumi-san luôn ủng hộ em—em muốn đáp lại tất cả."

Giọng em ấy bình thản, nhưng trong lời nói tràn đầy nhiệt huyết.

Vậy nên tôi cũng muốn ủng hộ Yuuka đến cùng.

Với tư cách là fan số một của Izumi Yuuna, "Tử thần lạc cõi tình".

Và với tư cách là "người chồng duy nhất" của Watanae Yuuka—Sakata Yuuichi.

Tôi và Yuuka rời khỏi hội trường sự kiện, rồi lắc lư trên tàu điện trở về quê.

Xuống ở ga gần nhà nhất, Yuuka không đi theo hướng về nhà mà rẽ đi nơi khác.

Tôi hơi thắc mắc, nhưng định đi theo cho đến khi Yuuka thấy thỏa lòng, nên im lặng bám theo sau.

Và nơi chúng tôi đến――là một ngôi đền.

Tôi và Yuuka đã đi lễ đầu năm khi về quê cô ấy, nhưng lần đó còn có Nihara-san và Masa cùng đi nữa――lúc đó Yuuka còn nói là “lễ đầu năm lần hai”.

Lần trước đến đây Yuuka còn mặc bộ đồ miko, thay thành áo trắng và hakama đỏ, được dạy các nghi thức của miko.

"Yuu-kun, em mua omikuji rồi nè!!"

Vừa còn đang nhớ lại chuyện chỉ mới cách một tháng trước… Yuuka chạy đến, tay cầm tờ omikuji mới mua.

Rồi cô ấy giơ tờ omikuji gấp quạt sang phía tôi.

"Y-Yuu-kun… mở giúp em đi? Nếu rút phải quẻ hung thì sợ lắm~…"

"Không, mấy thứ này phải tự mở mới có ý nghĩa chứ?"

"Không phải là vô nghĩa đâu cơ! Nếu có sức mạnh của Yuu-kun cộng vào thì sức mạnh của omikuji sẽ tăng lên gấp đôi chứ!!"

Tôi đâu có phải người có phúc lợi thần thánh như thế. Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi.

Nhưng thôi… nếu Yuuka thích như vậy thì cũng được.

Tôi nhận tờ omikuji từ tay cô, hít một hơi thật sâu.

Rồi tôi từ tốn――mở tờ omikuji ra.

"Wow! Đại cát kìa, Yuu-kun!! Tuyệt quá, tuyệt quá!!"

Ngay khi nhìn thấy kết quả, Yuuka bừng sáng nở bộ mặt rạng rỡ và ôm chầm lấy tôi.

Mùi tinh dầu cam thoảng từ tóc em ấy, quấn quanh mũi tôi.

"…Thật tốt khi đã đến đây. Cảm thấy có phúc thật đó."

Yuuka thì thầm, vẫn dính lấy ngực tôi.

…Xin đừng nói chuyện trong tư thế như vậy.

Hơi thở của em ấy khiến tôi bị cù nhột, khó chịu mà không làm sao cả.

"Yuuka, em vốn sùng bái tín ngưỡng lắm hả?"

"Cái là bởi vì, việc em được phép lấy Yuu-kun đều do có công của đền chùa ở đây và đền ở quê em mà. Hơn nữa, em còn cầu ở hội trường sự kiện nữa nên phúc lợi nhân đôi! Rồi vì Yuu-kun chạm vào omikuji nên phúc lợi tăng bốn lần!!"

"Cái công thức phúc lợi đó là cái gì!? Ngay cả thần thánh cũng phải bối rối khi nghe mức kỳ vọng thế đó chứ!"

Tôi bật ra lời chọc cười trước phép tính vênh váo của Yuuka.

Còn Yuuka thì khoanh tay, tỏ vẻ đắc chí.

"Và em còn biết một vị thần tuyệt hảo nữa! Vị thần đó thật là ngầu, dễ thương, và luôn đối xử thật chu đáo với em――vị thần em yêu mến!!"

Nói xong rồi Yuuka nhét tay vào túi, rút ra một phong thư màu hồng.

Phong bì màu hồng quen thuộc đó, với dòng chữ nhìn đã thấy quen.

Ừ, không sai được.

Đó là――lá thư fan mà 'Tử thần lạc cõi tình' đã gửi cho Izumi Yuuna.

"Ở đây có vị thần của đền và còn có 'Tử thần lạc cõi tình'… hai vị thần như vậy thì phúc lợi của tớ chắc triệu lần luôn!!"

"Không có đâu, không phải đâu! Dù là bút danh thì cũng là tử thần chứ!? Thế này sẽ phạm tội, phúc lợi sẽ còn bị trừ bớt mất... cất đi ngay đi, Yuuka?"

――Sự kiện với Raimu đã làm tôi cảm thấy như trái tim 'chết đi' ngay lập tức.

――Và rồi, khi tôi 'yêu' Yuuna-chan, tôi lại như được khôi phục, bước đi như một undead.

Đó là lý do tôi chọn bút danh khá vô phương cứu chữa――Tử thần lạc cõi tình.

Dĩ nhiên, tuyệt nhiên không có phép màu thần thánh nào cả, và tên gọi vốn đã không may mắn nữa.

Nếu đem một cái tên báng bổ như vậy đặt cạnh một vị thần thực thụ thì… thay vì phúc lợi, còn có thể bị trời phạt.

"Không có bị trừ đâu."

Nhưng Yuuka khẳng định chắc nịch.

Em ấy vừa cầm omikuji vừa cầm phong thư fan, rồi nháy mắt với tôi.

"Nhờ có 'Tử thần lạc cõi tình' mà dù có buồn bã thế nào, em vẫn có thể cố gắng đứng lên. Vì có 'Tử thần lạc cõi tình' em mới gặp được Yuu-kun. Thế nên 'Tử thần lạc cõi tình' không thể nào là tử thần được chứ."

――Ngay lúc đó.

Một cơn gió mạnh thổi qua, xuyên giữa tôi và Yuuka.

"…Á!"

Bị cơn gió mạnh thốc vào, phong thư fan tuột khỏi tay phải của Yuuka và bay lên không trung.

Yuuka vội với tay theo.

Nhưng đầu ngón tay cô chỉ chạm vào khoảng không, phong thư bay về phía ngược với khuôn viên đền.

Thấy vậy, tôi lập tức lao theo phản xạ.

――――À.

Nhớ lại mới thấy, lần đầu tiên gặp Yuuka cũng giống kiểu tình huống thế này.

Phong bì hồng do 'Tử thần lạc cõi tình' gửi bị gió cuốn bay.

Nó mắc vào đầu cành cây ven đường, và tôi đã lấy xuống giúp em ấy.

Rồi từ đó――chúng tôi đã gặp nhau.

"…………Yuuichi?"

Nhưng.

Số mệnh đôi khi thật khắt khe.

Những cuộc gặp gỡ không mong muốn――cũng có thể do số mệnh đem tới.

"À… Cái này có phải của Yuuichi không?"

Và người nhặt phong thư do gió thổi――là――

――――Người mà tôi từng yêu, Nonohana Raimu.