Tập 8

Chương 1: Tỉnh khỏi giấc mơ cổ tích

2025-09-17

7

Matogi Kei.

Cái tên ấy, tôi đã từng nghe từ miệng của Yuuka-san và Raimu-san không ít lần.

Người ta bảo đó là một top model huyền thoại, đã làm chấn động khắp Nhật Bản, trước cả khi tôi nhận thức được về thế giới.

Có điều… tôi thì chỉ hứng thú với thế giới 2D, và cùng lắm là 2.5D thôi.

Thành ra, bà ấy là người thế nào, có thành tựu gì, tôi hầu như chẳng biết.

――Theo những gì nghe từ hội Yuuka-san.

Matogi Kei sau khi giải nghệ người mẫu, đã biến mất khỏi giới giải trí một thời gian.

Rồi cùng với Rokujou Reika-san thành lập công ty lồng tiếng “60P Production”, một lần nữa được công chúng biết đến.

Nếu như… không có sự sáng lập ấy của bà ấy và Chủ tịch Rokujou.

Thì có lẽ Izumi Yuuna, Yuuna-chan cũng sẽ chẳng tồn tại.

Theo nghĩa đó, bà ấy chính là đại ân nhân đã cứu rỗi tâm hồn tôi.

Và bây giờ, tôi mới lần đầu tiên được gặp mặt Matogi Kei.

Đôi mắt to tròn. Mái tóc đen óng ả.

Chiều cao vượt quá 1m70, với nữ giới thì đó là dáng vóc rất cao.

Khi còn là top model, người ta từng ca ngợi Matogi Kei là “tuyệt thế giai nhân”.

Ừ thì… xét đến tuổi tác, thì bà vẫn còn giữ được vẻ ngoài đẹp đẽ. Có lẽ vậy.

Nhưng tôi thì chẳng hề nghĩ đó là “tuyệt thế giai nhân” gì cả.

Bởi vì với tôi, bà ấy không phải là một cựu top model xa vời nào đó…

“――――Yuuichi?”

“…Mẹ?”

Vừa thốt lên theo phản xạ như thế, đầu óc tôi bỗng trống rỗng.

Không biết phải nói gì thêm. Cũng chẳng thể rời mắt đi.

Tôi chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ.

Và chắc hẳn, bà ấy cũng vậy.

Bà ấy.

Matogi Kei.

――Mẹ của tôi.

Không một biểu cảm nào, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào tôi.

Yuuka, Raimu, Hachikawa-san, Chủ tịch Rokujou.

Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí lạ lùng, nên im lặng.

“…Mẹ, ư? Ý cậu là sao vậy, Yuuichi?”

Trong bầu không khí nặng nề của sảnh chờ “60P Production”.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Raimu.

Trong dáng vẻ Shinomiya Raimu, mái tóc dài tím mượt và bộ trang phục gothic.

“…Matogi-san là… mẹ của Yuuichi-kun… sao?”

Trái ngược với Raimu, Hachikawa-san thì thẫn thờ lẩm bẩm, như mê sảng.

Vì quá đỗi bối rối, chị ấy nắm chặt mái tóc mái trước,khiến kiểu tóc bob gọn gàng thường ngày rối tung.

“……”

Bên cạnh đó.

Chủ tịch Rokujou Reika, giám đốc đại diện “60P Production”, vẫn đứng yên, khoanh tay.

Mái tóc uốn, bộ suit xám, không một nếp nhăn.

Chủ tịch Rokujou chỉ lặng lẽ, chăm chăm nhìn thẳng vào Matogi Kei.

……Tôi hiểu cảm giác bối rối của mọi người.

Bởi vì chính tôi, còn ngạc nhiên hơn ai hết.

Sakata Kyoko.

Đó mới là tên mẹ tôi.

Mà thực ra, sau khi ly hôn với bố, thì bà mang tên Arato Kyoko.

Nhưng tôi không muốn gọi thế.

――Ngay trước khi tôi lên năm hai sơ trung, mẹ đã rời khỏi nhà.

Kể từ đó, tôi và Nayu chưa từng gặp lại bà.

Vậy mà giờ đây, lại tái ngộ theo cách chẳng ai ngờ tới này.

Bảo sao không hoảng loạn cho được.

“…Yuu-kun.”

Yuuka khẽ nắm vạt áo tôi, ngước mắt nhìn.

Trong mắt tôi, đó là seiyuu Izumi Yuuna.

Tóc giả nâu buộc hai bên. Bộ tunic hồng dễ thương, kèm váy ngắn caro.

Người toả sáng lấp lánh như Yuuna-chan mà tôi yêu trong 'Alice Stage'.

Nhưng ánh mắt có chút ướt lệ, gương mặt ấy lại là Yuuka thật sự――Watanae Yuuka.

Một ngày nọ bỗng nhiên trở thành hôn thê của tôi. Cô gái dễ thương nhất, quan trọng nhất đối với tôi.

“Anh ổn chứ, Yuu-kun?”

“…Ừ. Cảm ơn, Yuuka.”

Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy.

Ngay lập tức, đầu óc tôi trở nên sáng suốt hơn.

“Ổn cả. Chuyện nhỏ thôi, đừng bận tâm. Quan trọng hơn, scandal của Yuuka mới là vấn đề lớn bây giờ.”

“…Phải. Xin lỗi em, Izumi-san.”

Matogi Kei cũng nhạt nhẽo đáp lại lời tôi.

“Dù đang có chuyện lớn của Izumi-san, mà lại làm ầm ĩ vì chuyện vặt này.”

――Chuyện vặt, sao.

Ngực tôi nhói đau.

Nhưng đúng là… chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Reika. Chỗ này nhờ cậu lo liệu. Còn hướng xử lý cuối cùng, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Với tư cách Phó giám đốc kiêm Trưởng bộ phận đào tạo diễn viên.”

Nói rồi, Matogi Kei quay lưng đi.

Bà ấy bước nhanh rời khỏi phòng chờ――.

“Kyoko.”

Nhưng bị Chủ tịch Rokujou gọi bằng cái tên khác.

Matogi Kei dừng bước ngay.

“Chuyện của Izumi, tất nhiên tôi sẽ xử lý. Nhưng Kyoko. Với cậu, còn có chuyện quan trọng khác nữa, phải không? ‘Tử thần lạc cõi tình’, Sakata Yuuichi-kun. Em ấy là của Kyoko――”

“――Không phải ‘Kyoko’, Reika.”

Matogi Kei lạnh lùng buông lời, không quay đầu.

Rồi từ tốn bước đi.

“Tôi chỉ là Matogi Kei. Không phải 'Sakata Kyoko'. …Tôi đã không còn tư cách để mang cái tên đó nữa rồi.”

Sau khi Matogi Kei rời khỏi phòng chờ.

Căng thẳng như vừa được thả lỏng, sự mệt mỏi ập đến bất ngờ.

Theo lời gợi ý của Hachikawa-san, tôi được mời ngồi xuống chiếc sofa bên cửa sổ.

“...Tuyệt thật. Đúng là sofa của công ty seiyuu có khác…”

Độ êm ái của tựa lưng khiến tôi buột miệng thốt lên. Chiếc sofa này thật sự quá mức mềm mại.

...Ơ? Mà bên phải này, còn mềm hơn nữa?

Không ổn rồi. Cái cảm giác mềm mại này như kẹo dẻo, hay đúng hơn là thứ có thể khiến con người ta sa ngã――.

“Ehehe. Đây nhé, Yuu-kun… munyuu~!”

“Gì thế này, Yuuka!? Em đang làm gì vậy!?”

Thì ra thứ tôi tưởng là tựa sofa, thực ra lại là ngực của Yuuka.

Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình vừa nói cái gì nữa.

Hoảng hốt, tôi lăn xuống khỏi sofa.

Nhìn tôi từ trên cao, hôn thê của tôi, trong bộ dạng Izumi Yuuna hồn nhiên nói:

“Thì… vì Yuu-kun đang mệt. Em nghĩ nếu cho anh gối lên bộ ngực yêu thích thì có thể hồi phục một chút HP đó mà!”

“Em ngốc à!? Nghĩ đến thời gian, địa điểm chứ! Đây là đâu? Là công ty seiyuu đó!?”

“...Vậy anh có thể nhịn đến khi về nhà không, Yuu-kun?”

“Không phải thế! Sao tự dưng lại như nói như thể anh muốn nhờ em làm trò đó!? Anh chưa bao giờ nói hay mong muốn trò ‘pafu pafu’ này cả nhé!?”

Cuộc đối thoại vớ vẩn chẳng khác gì ở nhà.

Chẳng thấy hồi phục gì, mà chỉ thấy mình bị hao tổn thêm thôi.

“Haa... Thật hết nói nổi.”

Hachikawa-san thở dài, liếc tôi bằng ánh mắt trách móc.

“Chẳng nhịn nổi đến lúc về nhà... Đúng là ham muốn của trai trẻ, không gì ngăn lại được.”

“Khoan đã, Hachikawa-san. Chị nói như thể em là dã thú là sao!?”

“Ahaha! Thôi nào Hachikawa.”

Dù chẳng ổn chút nào, nhưng Chủ tịch Rokujou lại cười sảng khoái, cắt ngang câu chuyện.

“Con trai thì lúc nào chả thích càng to càng tốt ― đó là định lý rồi. Phải không, Shinomiya?”

“Xin đừng kéo em vào vụ này.”

Không cần ngắt quãng, Raimu trả lời ngay lập tức.

Khuôn mặt cậu ấy hoàn toàn là “Shinomiya Ranmu”.

Ừ thì, đúng thôi. Cách duy nhất là lờ đi vậy.

Nhưng mà… Raimu? Đừng đưa tay lên che ngực kiểu đó chứ? Cậu làm như thể mình là quái vật nhắm đến ngực ấy, tổn thương lắm chứ bộ.

“Izumi, xin lỗi. Lẽ ra không nên để em phải bận tâm. Nhưng nhờ vậy mà bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn chút.”

Chủ tịch Rokujou nói rồi quay sang Yuuka.

Yuuka thì ngại ngùng cúi đầu, nhìn Chủ tịch Rokujou.

“Không phải là cố tình đâu ạ… Em chỉ muốn làm Yuu-kun vui lên, nhưng hơi quá tay. Em xin lỗi…”

“Ồ? Nghĩa là hành động vừa rồi không phải tính toán mà là tự nhiên? Ahaha! Em đúng là một cô gái thú vị, Izumi.”

Nói rồi, Chủ tịch Rokujou bỗng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc.

Một gương mặt trí tuệ khó tin, sau những lời đùa cợt khi nãy.

“Vậy thì―― ta bàn chuyện sắp tới nào. MeTuber phơi bày tin tức ‘Kamagami’ đã nắm trong tay scandal về mối quan hệ của Izumi và ‘Tử thần lạc cõi tình’. Hiện hắn chưa có động tĩnh gì, nhưng có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tung video.”

“...Vâng.”

“Nếu video được đăng, chúng ta sẽ lập tức tiến hành biện pháp pháp lý. Nếu trong đó có thông tin xuyên tạc, công ty sẽ ra tuyên bố bác bỏ. ‘60P Production’ sẽ dùng mọi cách để bảo vệ Izumi Yuuna. Nhưng――”

Ánh mắt Chủ tịch Rokujou chậm rãi hướng về phía Raimu.

Như hiểu được ý, Raimu cắn môi nói:

“...Ý Chủ tịch là thời điểm quá xấu, đúng không?”

“Đúng vậy. Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến sự kiện ra mắt lần thứ hai của ‘Bộ tám Alice’. Sự chú ý với 'Alice Stage' đang tăng mạnh. Hơn nữa, Yuuna lại đang vươn lên thứ hạng cao, nên dư luận càng quan tâm hơn.”

――Lời Chủ tịch Rokujou hoàn toàn đúng.

Trong game mạng xã hội nổi tiếng ‘Love Idol Dream! Alice Stage☆’, đã diễn ra sự kiện bình chọn lần thứ hai cho ‘Bộ tám Alice’.

Và tám seiyuu được chọn sẽ cùng tham gia sự kiện công bố lớn.

Với fan ‘Alice Stage’, đây đúng là lễ hội không thể bỏ lỡ.

Vậy mà, nếu ngay lúc này scandal bị tung ra thì…

“Khả năng bùng nổ rất cao… đúng không ạ?”

Yuuka cất lời nhẹ nhàng.

“Đúng vậy, Izumi. Chúng ta phải tính đến cả khả năng Internet lẫn tại sự kiện đều có thể xảy ra khủng hoảng.”

“――Cứ thử mà đốt đi, nếu có thể.”

Câu nói của Chủ tịch Rokujou chưa dứt, Raimu đã nghiêm nghị buông lời.

“Chỉ với ngọn lửa hèn hạ đó, không thể nào thiêu rụi ‘Alice Stage’ hay Yuuna được. Không bao giờ.”

“Ranmu… Đúng vậy! Yuuna. Chị, với tư cách là thành viên ‘60P Production’, và là quản lý của Izumi Yuuna, sẽ dốc hết sức. Chúng ta sẽ vượt qua và biến buổi công bố thành sự kiện tuyệt vời nhất!”

“Raimu… Hachikawa-san…”

Nghe hai người nói, tôi thấy khóe mắt mình nóng lên.

Vì 'Alice Stage'. Vì seiyuu Izumi Yuuna.

Cả công ty, Raimu và Hachikawa-san, đều đang cố gắng.

Nhìn cảnh đó, tôi nghĩ Yuuka chắc sẽ rơi nước mắt vì vui sướng.

Nhưng trái với dự đoán.

Yuuka khẽ nói, giọng yếu ớt:

“…Em cảm ơn mọi người. Ranmu-senpai, Kurumi-san. Nhưng… em xin lỗi.”

“Xin lỗi… sao? Ý em là gì, Izumi?”

“Vâng, Chủ tịch Rokujou. Em thật sự vui mừng khi Yuuna được chọn là ‘Alice thứ tám’. Em đã nhảy cẫng lên vì vui mừng. Nhưng… em không muốn những người đồng nghiệp, những người lẽ ra cũng nên vui như em, phải buồn.”

“Em nói gì vậy, Yuuna? Không ai hỏi đến đồng nghiệp! Điều Chủ tịch và chúng tôi muốn biết là cảm xúc thật sự của em――”

“――Em chỉ muốn! Cùng mọi người, cười thật hạnh phúc!!”

Yuuka lớn tiếng ngắt lời Raimu.

Nước mắt hiền hòa lăn trên má cô.

“Yuuna mà em yêu mến luôn dốc toàn lực. Dù đôi khi hấp tấp và vấp ngã. Nhưng Yuuna luôn muốn được cùng mọi người cười chung. Vì vậy, em cũng tuyệt đối không muốn thấy ai phải buồn.”

Watanae Yuuka quả thật rất bướng bỉnh.

Đặc biệt khi hành động vì người khác.

Dù bình thường là cô gái ngây thơ, đáng yêu, nhưng khi cần, em ấy kiên quyết lạ thường.

――Chính vì thế, trong tình huống này, cô mới đưa ra câu trả lời ấy.

“Chủ tịch Rokujou――làm ơn.”

Và Yuuka, với nụ cười dịu dàng, nói tiếp:

“Nếu em khiến scandal bùng nổ… thì xin hãy cho em rút lui khỏi sự kiện ra mắt.”