Mei đã biến mất.
Tôi muốn xé xác lũ khốn đó ngay lập tức, nhưng chúng không có ngu đến mức sẽ quay về chỗ cũ đâu, mà dù có bắt được đi chăng nữa thì bọn chúng cũng sẽ được thả ra ngoài thôi.
“……”
Tôi lặng thinh một hồi lâu, khiến cho bầu không khí nặng nề đến mức Hiệu trưởng chỉ biết lén lút nhìn tôi trong sự cẩn trọng.
Tôi thừa nhận rằng tình huống lúc này không thể giải quyết bằng nắm đấm được.
Bấy giờ, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một cái tên, và tôi nói tên người đó ra.
“Hả? Đúng là vẫn còn người đó. Bây giờ cô ta chắc vẫn đang đánh cược mạng sống của mình ở đây……”
Hiệu trưởng sửng sốt trước cái tên không ngờ tới, nhưng rồi ông vẫn đồng ý sẽ liên lạc với cô ta ngay.
“Nếu cô ta cũng đang ở Elgrid rồi thì hãy bảo đến đây trong vòng 1 tiếng đi.”
“Được, ta hiểu rồi……”
Sau khi bước ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, tôi quyết định đích đến tiếp theo là ký túc xá.
Theo như lời Hiệu trưởng nói, ngay cả đám bạn của Mei cũng không biết cô ấy đang bị giam giữ ở đâu. Tụi nó bị đánh rồi bị truy đuổi đến thở không ra hơi, thì làm sao biết được thông tin gì chứ.
Thế nên tôi cũng không mong đợi nhiều ở bọn chúng lắm.
Tuy nhiên, vẫn có một học sinh có thể biết được vị trí của Thương hội Bellon và thủ lĩnh Zavalanco.
Trên sân thượng ký túc xá.
Một cô gái với mái tóc trắng xóa đến từ Thanh Trừng Đoàn đang ngồi trên mép lan can, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Dường như cô ta biết rõ tôi sẽ lên đây, nên lúc mà cánh cửa sân thượng vừa mở ra, cô liền cất tiếng hỏi mà không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.
“Thế nào? Đã nhận ra thực trạng của Elgrid chưa?”
“Cô đã biết ngay từ đầu rồi nhỉ?”
Chắc hẳn Sen đã biết từ khi tôi nói sẽ giao lại cho đội cảnh vệ rồi, nên mới có vẻ mặt thờ ơ vô cảm như thế.
“Hình như bọn chúng có mối liên hệ với đội trưởng đội cảnh vệ. Còn sâu đến mức nào hay trả bao nhiêu tiền thì tôi không rõ.”
Sen thản nhiên trả lời, tỏ ra không mấy quan tâm.
“Cơ mà tôi cũng chẳng cần biết mấy chuyện đó làm gì.”
Rồi cô hơi nghiêng đầu về sau để nhìn tôi.
“Thế, bọn chúng có dính líu gì đến tổ chức Đấu Khuyển không?”
“……”
Chắc Sen cho rằng tôi đã moi được thông tin từ Zavalanco, nên mới hỏi thăm dò tôi thử.
Phải, đúng là tôi có biết về mối liên hệ giữa bọn chúng. Nhưng tôi không có ý định tiết lộ ra ngay đâu, bởi vì nó là lá bài át chủ lớn nhất của tôi mà.
Tuy nhiên, Sen lại cười khẩy trước sự im lặng của tôi.
“Chả sao cả, dù gì thì hôm nay tôi cũng định sẽ đi bắt Zavalanco phải khai ra hết mọi thứ mà.”
“Sẽ không dễ đâu.”
Tôi thẳng thừng đáp lại. Sen quả thực rất mạnh, nhưng vì tôi đã từng chiến đấu với Sen lẫn Zavalanco rồi, nên tôi biết rõ ai mạnh hơn ai nhiều.
“Hừm, dù kẻ thù có mạnh đến mấy đi nữa, thì khi ngủ cũng đều như nhau cả thôi. Trong ám sát thì không có sự ngoại lệ nào cả.”
“……”
“Mà giờ cậu cũng đâu thể làm được gì nữa đâu? Nên cứ đứng ngoài quan sát đi.”
Nhưng khi thấy tôi không có ý định để cho mình rời đi, Sen tiếp tục nói tiếp.
“Ugh, tất cả đều là vì con nhỏ Mei đó chứ gì?”
Rồi cô nhảy xuống khỏi lan can, phủi phủi váy mình mà thở dài.
“Vào 8 giờ tối nay, sẽ có một cỗ xe ngựa lớn rời khỏi thành phố ở cổng phía Đông. Mei sẽ ở đó. Hình như cô ta bị bán làm nô lệ bí mật cho một quý tộc nào đó. Trông vậy thôi chứ cô ta cũng khá xinh đấy chứ.”
Sen còn nói thêm rằng Mei là tiểu thư thuộc gia tộc Plov.
Có lẽ vì Mei không còn ở cùng chỗ Zavalanco nữa, nên cô ta mới dễ dàng cung cấp thông tin đó cho tôi.
“Đừng có tự tin vào bản thân quá đấy.”
“Nhiều chuyện.”
Bất chấp lời khuyên của tôi, Sen tiếp tục ngước đầu lên nhìn bầu trời. Tôi chỉ đành để cô ta ở đó một mình mà rời khỏi sân thượng.
Tối nay, lúc 8 giờ.
Mặc dù vẫn chưa biết căn cứ của Zavalanco nằm ở đâu, nhưng tôi đã có thông tin quan trọng nhất rồi, nên liền chạy một mạch tới văn phòng Hiệu trưởng.
Tại đó, ngoài Hiệu trưởng ra, còn có một người phụ nữ đeo kính đang cắn móng tay ứa ra máu, đứng chờ đợi tôi với ánh mắt sốt ruột.
***
Lộc cộc, lộc cộc.
Gã đánh xe của Thương hội Bellon ngáp dài một hơi, rồi đánh ngựa chạy vào con đường đã phủ màn đêm tối.
Thông thường, thương nhân sẽ di chuyển vào ban ngày, hoặc cắm trại nghỉ ngơi khi mặt trời đã lặn. Nhưng bọn chúng thì lại khác. Do buôn bán quá nhiều hàng lậu chất cấm, chúng chỉ có thể hoạt động vào ban đêm thôi.
‘Con mọe nó, không được hút thuốc, cũng không được gái gú.’
Thuốc lá thì độc hại đến mức da thịt sẽ bị thối rữa, còn con gái của nhà Plov thì phải được giữ nguyên vẹn để bán cho tên quý tộc thích gái còn trinh, nên hắn ta không dám động tay vào.
“Chậc, hàng ngon như thế kia mà lại…”
Một cô gái trẻ với mái tóc gợn sóng ngắn màu nâu đỏ, khuôn mặt thì xinh đẹp đúng gu yêu thích của hắn. Thế nhưng, đây lại là miếng bánh hảo hạng không được phép chạm vào, khiến hắn ta chỉ đành nuốt nước bọt trong sự tiếc nuối.
Khi đến cổng phía Đông, có một số lính cảnh vệ đang đứng sẵn ở đó.
Lẽ ra bọn họ phải lục soát toàn bộ bên trong xe ngựa để kiểm tra, nhưng do đội cảnh vệ có mối quan hệ chặt chẽ với Thương hội Bellon, nên chỉ cần đưa giấy thông hành ra là xong.
“……Huh?”
Tuy nhiên, bầu không khí hôm nay lại có chút khác thường.
Đám lính canh gác không chỉ không đòi tiền đút lót như mọi khi nữa, mà biểu cảm ai nấy cũng đều rất căng thẳng, lại còn đứng nghiêm chỉnh như phong thái của một quân đội.
“Bắt đầu lục soát đi.”
“Hả?”
Và hắn liền biết nguyên nhân đằng sau vụ việc này, chính là do sự xuất hiện của người phụ nữ đeo kính kia.
Dáng vẻ cô ta hơi gầy ốm, quầng thâm đen hằn rõ dưới mí mắt, nhưng lưng thì vẫn thẳng tắp đầy kiêu hãnh, không hề để lộ sự yếu đuối nào cả.
Gã đánh xe biết rõ Mei Plov đang ở trong xe mình, nên khi thấy những kẻ lạ mặt không phải đám cảnh vệ thường lệ tiến đến kiểm tra, hắn liền hốt hoảng hét lên.
“M-Mấy người là ai?? Lấy quyền gì mà dám lục soát xe của tôi hả!?”
Người phụ nữ khẽ đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc bén ghim thẳng vào mặt gã đánh xe mà nói dõng dạc.
“Heini Rosales, Thanh tra của bên Hoàng gia. Hôm nay là ngày kiểm tra đột xuất lực lượng cảnh vệ ở Elgrid, và chúng tôi ở đây chịu trách nhiệm giám sát bọn họ.”
“C-C-Cái gì cơ…?!”
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?! Tại sao lại kiểm tra ngay lúc này chứ??
Gã đánh xe trừng mắt nhìn đám cảnh vệ kia, nhưng chúng chỉ biết cúi gập đầu, không có ý định giúp đỡ hắn ta.
“Thanh tra! Trong này có một nữ sinh đang bị trói!”
Nghe thấy tiếng hô của một binh lính trẻ vang lên, Heini quay sang nhìn vào cỗ xe ngựa.
“Hô? Có vẻ như lần này chúng ta bắt được một con mồi lớn nhỉ?”
Đôi mắt của cô dần trở nên lạnh lẽo, sắc bén như một lưỡi dao.
***
Sau khi thẩm vấn gã đánh xe ngựa, Heini đã moi được vị trí hiện tại của Thương hội Bellon lẫn mối liên hệ mờ ám với đám cảnh vệ. Cô quả quyết nói rằng mình sẽ đào tận gốc vụ việc này.
“Vậy là xong rồi, đúng không?”
Tôi tháo bộ đồ cải trang làm lính cảnh vệ ra, rồi lắc đầu.
“Chưa đâu, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Dù ta có hơi nghi ngờ rồi, nhưng quả nhiên trong xe ngựa toàn chứa những hàng hóa nguy hiểm…… Lại còn có thứ không phải là đồ vật nữa.”
Heini liếc mắt nhìn Mei đang run rẩy mà buông tiếng thở dài.
Thực ra, hôm nay không có kiểm tra đột xuất nào cả.
Những binh lính đi cùng Heini cũng chỉ là đám bạn của Mei và tôi đóng giả thôi, còn Heini thì lợi dụng thân phận của mình để phô trương sự uy quyền.
Lý do cô ta chịu giúp đỡ tôi cũng đơn giản thôi.
Hiện tại, Heini đang bị nhà Laeros tố cáo là kẻ đã giết chết Fenil Laeros. Thế nên thay vì trở về hoàng cung, cô ta đành phải ở lại Elgrid điều tra để chứng minh mình vô tội.
Và tôi đã cho cô ta một lời đề nghị hấp dẫn không thể bỏ qua: Danh tính của hung thủ đã giết Fenil Laeros.
Tôi là người duy nhất biết điều này.
Chưa kể, Heini còn được lợi cả đôi bên đường. Vừa giải oan được cho bản thân, vừa có cớ triệt hạ Thương hội Bellon cùng đám cảnh vệ thối nát kia.
‘Lần này thì đừng hòng trốn thoát khỏi ta.’
Các ngươi tưởng mình có chút quyền lực chỉ vì đút vài đồng tiền cỏn con cho đám cảnh vệ sao? Nhưng đáng tiếc cho các ngươi, núi cao thì sẽ có núi cao hơn.
Giờ thì lũ quạ bẩn thỉu không biết trời cao đất rộng kia…
Đã đến lúc bẻ gãy đôi cánh của các ngươi rồi.
***
“……”
Trong một căn phòng tối tăm, một tấm gỗ trên trần nhà bất ngờ rơi xuống. Từ chỗ khe hở đó, một cô gái tóc trắng chui ra và nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Cô đeo một tấm vải đen che nửa khuôn mặt, cùng với hai con dao găm đeo ở hai bên hông.
Sau khi quan sát xung quanh căn phòng và xác định chỉ có một gã đàn ông đang ngủ say, cô khóa cửa lại, yểm một ma pháp để ngăn cách âm thanh, rồi lặng lẽ tiến lại gần.
Từ lúc chui ra khỏi trần nhà cho tới bước xung quanh căn phòng, cô không hề tạo ra một tiếng động nào cả. Trông cô không khác gì một bóng ma, nhưng đôi mắt cô thì lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào gã đàn ông.
‘Đầu tiên là cho hắn ta uống thuốc đã.’
Đó là một loại thuốc tra tấn của Thanh Trừng Đoàn.
Khi uống vào, nội tạng sẽ dần dần tan chảy giống như bị lửa thiêu đốt. Nếu không uống thuốc giải thì sẽ bị giày vò trong cơn đau tuyệt vọng đến khi chết.
Ai rồi cũng sẽ khai ra hết, bởi vì không một ai có thể chịu đựng được nó cả.
“Được rồi, giờ thì……”
Tuy nhiên, ngay khi Sen định trói hắn ta lại, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
“Mày là con nhãi ranh nào mà dám lén lút chui vào đây hả?”
Gã đàn ông chột một mắt, Zavalanco, kẻ đang phải bó bột tay trái vì bị Daniel đánh gãy, dán chặt ánh mắt vào Sen mà cười nhe nguyên hàm răng.
Cô vội giật tay ra và lùi về sau, đồng thời lấy hai con dao găm ra vào tư thế thủ.
“Ngươi giả vờ ngủ sao?”
Sen không tin hắn ta có thể phát hiện ra sự hiện diện của cô, nhưng Zavalanco gõ nhẹ vào mũi mình.
“Dân thủy thủ như bọn tao có mũi thính lắm đó. Khi ở biển, chỉ cần ngửi mùi gió thôi là sẽ biết thời tiết như thế nào ngay.”
“……!”
Cô chưa từng nghe thông tin này bao giờ, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Cửa phòng đã khóa, âm thanh cũng đã bị ngăn cách. Mặc dù tầng dưới có thể nghi ngờ nếu tạo quá nhiều động tĩnh lớn, nhưng mà……
‘Chắc sẽ không đến mức đó đâu.’
Đối thủ chỉ là một gã bị chột một mắt, lại còn không thể dùng tay trái. Chưa kể, thanh kiếm của hắn ta thì đặt bên cạnh lò sưởi thay vì bên giường.
Không có vấn đề gì hết.
‘Mình có thể thắng.’
Nguyên tắc vàng của Thanh Trừng Đoàn đó là chỉ đối đầu trực diện khi nắm chắc phần thắng.
Sen hoàn toàn tin rằng mình có cơ hội, nên liền lao về phía trước.
Tuy nhiên……
“Kugh!”
“Mày tưởng chỉ vì tao đang bị tàn phế nên dễ ăn lắm hả?”
Ngay khi Sen vừa lao tới, thì bị cánh tay phải của Zavalanco chộp lấy cổ mà nhấc bổng lên, khiến cô làm rơi cả hai con dao găm.
Cô cố gắng giãy dụa, nhưng cánh tay hắn không hề nhúc nhích chút nào cả.
“Nực cười thật. Tao đã từng là đội trưởng dưới trướng Hải Tặc Bá Vương đấy! Lũ nhóc học viện chúng mày nghĩ có thể đánh bại được tao hả??”
‘Hải Tặc Bá Vương?!’
Zavalanco là đội trưởng của Hải Tặc Bá Vương sao?!
Lý trí của Sen cho rằng điều đó thật vô lý, nhưng cơ thể cô thì lại thừa nhận sức mạnh của hắn ta.
Gã đàn ông này thật sự rất mạnh. Rất, rất mạnh là đằng khác.
Nếu đúng sự thật, thì hắn ta chính là một trong 10 thuộc hạ tinh nhuệ nhất của Hải Tặc Bá Vương.
Trong khi cô chỉ là một tân binh có tiềm năng của Thanh Trừng Đoàn, thậm chí còn chưa phải thành viên chính thức nữa.
Khoảng cách sức mạnh là quá lớn.
Kể cả khi bị mất một mắt và phế cánh tay trái, hắn cũng không phải là đối thủ mà Sen có thể đối phó được.
‘Không đời nào tổ chức lại không biết thông tin này được!’
Mặc cho ý thức đang dần bị mờ đi, Sen vẫn không ngừng thắc mắc tại sao tổ chức lại giấu thông tin này khỏi cô.
“Có kẻ xâm nhập!”
“Chúng ta đang bị phục kích!”
“Là đám học viện Aeios!”
Tiếng la hét hỗn loạn vang lên từ tầng dưới.
Là ai?
Chỉ có một người duy nhất trong học viện biết Sen đang ở đâu.
Có phải Daniel McClain đến tìm mình không?
“Sen! Cậu đang ở đâu hả!!”
Tuy nhiên, giọng nói vang lên từ tầng dưới lại là Ares, bạn thuở nhỏ của Daniel.

