Web Novel

Chương 36: Tình Cảm

2025-09-20

5

“Vậy là hai người muốn chơi như vậy, phải không?”

“Đừng có bắt bọn tôi làm theo những gì mà chỉ có mình cậu làm được chứ?!”

“Đúng vậy đúng vậy! Chúng tôi phản đối buổi huấn luyện này!”

Sáng sớm hôm nay.

Như mọi ngày, tôi tiếp tục huấn luyện cho Tana và Eve. Và cũng như mọi ngày, hai đứa nó lại bắt đầu càm ràm than vãn.

Chuyện này gần như đã trở thành cơm bữa rồi. Thậm chí có một lần, bọn họ từng kéo nhau đi biểu tình gồm hai người, trên tay thì cầm tấm biển “Tẩy chay Daniel độc tài!” nữa cơ.

“Hễ rảnh rỗi là lại giở cái trò đình công…”

Cũng chỉ vì lần trước tôi lỡ nhượng bộ chiều theo ý một chút, nên mấy đứa nó mới bắt đầu viện cớ bỏ tập mỗi khi có cơ hội.

Mà có phải tôi tập vì bản thân đâu? Tôi chỉ muốn tốt cho hai đứa nó thôi mà!

“Đó đó, thấy chưa! Lại là cái bộ mặt ‘Tôi chỉ muốn tốt cho hai đứa nó thôi mà!’ nữa kìa!”

“Cậu quên rồi hả?? Lần trước tôi chỉ nghỉ có đúng một hôm thôi mà cậu cứ lải nhải rủ tôi đi tập suốt cả ngày! Đấy có khác méo gì đe dọa không?!”

“……”

Ừ thì, đúng là tập chung với người khác vui hơn tôi tưởng, lại còn thực hiện được mấy bài tập mà nếu chỉ có một mình tôi thì không làm được nữa.

“Thôi được rồi, thế này đi. Tập xong bài ngày hôm nay, hôm sau tôi sẽ cho tập mấy bài nhẹ nhàng, được không?”

“T-Thật không?”

Nghe vậy, mắt của Eve liền sáng rực lên mà hí hửng tiến lại gần, nhưng Tana lại túm lấy vai cô kéo ngược về.

“Đừng có tin hắn ta! Đó là cái bẫy đấy! Tuần trước hắn cũng nói y chang như thế, vậy mà vẫn bắt chúng ta chạy suốt 5 tiếng đồng hồ mà!”

“Ờ-Ờ, phải rồi nhỉ! Ngày hôm đó đã ám ảnh tớ đến mức muốn đập đầu mất trí nhớ luôn mà!”

“……”

Khoan đã, tôi có lý do để biện minh. 

Thực ra ban đầu, tôi thật sự chỉ cho hai đứa nó vận động nhẹ nhàng bằng cách chạy bộ thôi. Nhưng chẳng hiểu sao bầu không khí lúc đó lại làm tôi có hứng muốn tăng tốc hơn nữa, nên từ chạy bộ thành ra tôi chạy luôn.

“Hai người nên học hỏi từ cô ấy đi.”

Tôi hất cằm về phía Hayun, người đang luyện tập vung kiếm ở một góc sân.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi xử lý đám du côn mang tên “Thương hội Bellon”. Có lẽ do ấn tượng với kỹ năng chiến đấu của tôi ngày hôm đó, nên Hayun mới hỏi tôi xem liệu có thể cho cô ấy tập luyện chung hay không.

Tôi nghĩ đây cũng là một điều tốt. Vừa có thêm bạn tập chung, vừa học hỏi được kiếm thuật của Hayun, nên đã đồng ý ngay lập tức.

“Nhưng Hayun vốn đã được huấn luyện từ trước mà!”

“Còn hai người thì nên bắt đầu từ bây giờ đi.”

“Trời ạ, cậu nói cứ như ông già nhà tôi vậy.”

“Đồ ông già khó tính!”

Tana thở dài bất lực, còn Eve thì hét toáng lên.

Ừ ừ, nếu mối tình đầu của tôi mà thành công thì có lẽ tôi đã có một đứa con gái trạc tuổi mấy người rồi, nên gọi tôi là bố hay ông già cũng chẳng sai.

Chỉ có điều, mối tình đầu đó lại là Rin mới nhức đầu chứ…

Giả vờ như không bị chạm vào nỗi đau đó, tôi gọi Hayun đến giúp mình. Cô ấy lau mồ hôi bằng khăn trước, sau đó mới tiến lại chỗ chúng tôi.

“Cứu bọn tớ với, Hayun!! Cái tên này cứ như một cỗ máy giết người bằng cách ép người ta tập luyện không ngừng nghỉ ấy!!”

“Làm sao con người có thể tập luyện theo tiêu chuẩn của ma thú được chứ?! Nghe là biết tra tấn người ta rồi!!”

Lời lẽ của hai đứa nó ngày càng cay nghiệt hơn.

Hayun liếc nhìn tôi một lúc, rồi nhún vai đáp.

“Nhưng nếu làm theo lời Daniel nói thì hai cậu chắc chắn sẽ tiến bộ hơn mà. Điểm số thực hành trong đấu tập hay kiểm tra thể lực của hai cậu vốn dĩ đã thấp rồi, nên các cậu cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nhé?”

Hay lắm! Nói rất chính xác!

Tôi vừa vỗ tay vừa gật đầu với nụ cười viên mãn.

Thấy thế, Tana và Eve bĩu môi nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Hayun. Người ta thường nói “Mẹ chồng đánh không giận, chị chồng bảo mới ghét.”, và nó rất giống với tình huống bây giờ.

Tuy nhiên, Tana, người vốn rất nhanh trí, bỗng dưng mắt sáng lên mà nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Nhắc mới nhớ, tớ muốn thêu thêm vài hoa văn lên mấy bộ quần áo mà bữa trước mới mua sắm. Không biết giá cả bao nhiêu nhỉ? Với cả, tớ cũng muốn mua thêm khăn quàng hay khăn tay nữa.”

Hiểu được ý đồ của Tana, Eve, con gái mưu mẹo bé nhỏ của tôi, liền hùa theo ngay sau đó.

“T-Tớ nữa! Tớ cũng đang tính mua khăn trải bàn trong phòng mình, không biết cậu có thể xem qua giúp tớ được không?”

“Rất sẵn lòng, thưa quý khách!”

Hayun đáp lại bằng giọng điệu đầy nhiệt huyết cùng đôi mắt lấp lánh. Do gia tộc của cô đã cắt nguồn viện trợ, nên cô đang tận dụng sở trường may vá của mình mà trở thành “thợ may ngầm” của học viện.

“Này! Khoan đã! Mấy người đi đâu vậy??”

Nhìn ba đứa nó đi cùng nhau về phía ký túc xá, tôi cuống quýt gọi bọn họ quay lại. Nhưng Hayun lại liếc xéo tôi như thể muốn nói đừng có can thiệp vào, còn hai đứa kia thì lè lưỡi cười khoái trí.

‘Mấy con bé này đúng là biết cách lợi dụng Hayun mà.’

Trước đây, Hayun lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm cả. Bây giờ thì vẫn vậy, nhưng mỗi khi có “khách hàng” xuất hiện là cô ấy cứ như biến thành một con người khác hoàn toàn vậy.

Có lẽ Hayun chỉ đang cố gắng thích nghi để sinh tồn.

“Ugh, chắc là mình lại phải tập một mình nữa rồi.”

Tôi tiếp tục tập mấy bài tăng cơ trong một buổi sáng yên bình, thì bỗng nhiên, tôi nghe thấy có tiếng sột soạt. Tôi tò mò quay đầu lại nhìn, thì thấy có vài người đang dùng dây thừng trèo qua bức tường cao để vào học viện.

Ban đầu tôi tưởng là bọn trộm hay ai đó, nhưng để ý kỹ thì mới thấy bọn họ đang mặc đồng phục học viện, chưa kể khuôn mặt lại có chút quen thuộc nữa.

‘Là đám bạn của Mei à?’

Do mấy hôm trước tôi có dạy bọn chúng một bài học vì dám hút thuốc bừa bãi, nên tôi vẫn còn nhớ rõ mặt đám đó lắm. 

Nhưng mà tình trạng của bọn chúng lần này trông có vẻ hơi kỳ lạ. Sắc mặt ai nấy cũng đều u ám cả, còn trên người thì đầy các vết thương tích. Tôi thoáng nghĩ bọn chúng chắc lại đi đánh nhau đâu đó, nhưng tôi lại không thấy thủ lĩnh là Mei ở đâu cả.

‘……Chắc tý nữa mình đi kiểm tra thử mới được.’

Đến giờ Mei vẫn chưa chịu nói chuyện với tôi, thậm chí còn tránh mặt tôi nữa. Thế nên tôi chỉ có thể cho cô ấy thời gian suy nghĩ một mình, hy vọng tâm trạng của cô sẽ ổn định trở lại.

‘Chỉ mong con nhỏ đó đừng làm chuyện gì dại dột là được.’

Nếu cô ấy lại gây thêm náo loạn nào đó nữa thì sẽ phiền phức lắm.

Nghĩ như vậy, tôi quyết định đi gặp Mei trong hôm nay.

***

“Gì cơ? Không có đi học á?”

Vào giờ ăn trưa, tôi tranh thủ ghé qua lớp A để gặp Mei, nhưng lại được bảo rằng hôm nay cô ấy không có đi học.

Rin gặng hỏi tôi tại sao lại đến tìm Mei làm gì, nhưng tôi chỉ ậm ừ qua loa rồi vội vã rời khỏi chỗ đó.

“Lạ nhỉ?”

Tôi có thể chạy đến chỗ đám bạn của Mei để tra hỏi cho rõ, nhưng rồi chợt nhận ra có một cách nhanh hơn nữa.

Văn phòng Hiệu trưởng ở tầng 5.

Tôi không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào trong phòng. Hiệu trưởng đang thở dài nặng trĩu thì bị giật mình bởi sự xuất hiện của tôi.

"Ta đã nói phải gõ cửa trước khi vào biết bao nhiêu lần rồi mà."

"Giờ ông còn lo về sự riêng tư của mình à? Mei đâu rồi?"

Khó khăn lắm tôi mới giúp được Mei cai trị cả học viện, thế mà bây giờ cô ấy lại biến đi đâu mất tăm vậy? Cô ấy chỉ mới vắng mặt không ít lâu thôi, mà tôi đã thấy không dưới 3 lần lũ bất hảo từ các lớp khác nhân cơ hội này để đi quậy phá khắp nơi rồi.

Trước đây, nhờ có Mei dùng nắm đấm để trừng trị bọn bất hảo nên học viện mới được yên ổn trong một thời gian ngắn. Vậy mà chỉ trong một ngày, học viện đã trở nên hỗn loạn như quay lại thời kỳ ban đầu.

Đặc biệt là đám tiền bối năm 4 mới nổi ở căng tin, bọn chúng vừa cười đùa vừa bắt nạt các học sinh khác như một trò giải trí. Cũng chính vì ghét cái cảnh tượng bẩn thỉu đó nên tôi mới để Mei đứng ra khống chế bọn chúng.

“……Ta không biết.”

“Hả?”

“Ta bảo là ta không biết.”

Một câu trả lời bất ngờ khiến tôi khựng người lại, còn Hiệu trưởng thì tiếp tục buông tiếng thở dài nặng nề. Rõ ràng ông ta đang rất lo lắng cho cháu gái họ Mei của mình. 

Thấy tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hiệu trưởng bắt đầu giải thích.

“Ba ngày trước, có mấy tên du côn đến bệnh viện tìm Demalico. Chúng bảo là muốn trả thù.”

“Gì cơ? Nhưng bệnh viện nằm ở ngay trung tâm thành phố mà?”

Cái quái gì vậy? Không lẽ bọn chúng muốn bị gông cổ ngay tại chỗ à?

“Khoan đã, chẳng phải tôi đã quét sạch hết bọn chúng rồi sao? Vẫn còn sót vài đứa à?”

Tuần trước, tôi chắc chắn mình đã đập tan cái Thương hội Bellon, thậm chí còn tra tấn tên thủ lĩnh Zavalanco để moi thông tin về bọn Đấu Khuyển.

Tôi tự hỏi liệu mình có bỏ sót đứa nào không, thì Hiệu trưởng lại lắc đầu.

“Thương hội Bellon và Zavalanco… Bọn chúng đã nộp tiền phạt và được thả ra cách đây 5 ngày trước rồi.”

“Hả?”

Cái éo gì cơ? Bọn chúng đâu có bán thuốc lá, mà là bán thứ ma túy có thể phá hủy cơ thể con người đến tận xương tủy đấy. Vậy mà chỉ bị nộp phạt thôi sao?? Dù tôi không am hiểu về luật pháp lắm, tôi vẫn biết rõ loại chất độc có tác hại nguy hiểm đến như vậy thì không đời nào nó được phép lưu hành cả.

Lúc này, Hiệu trưởng siết chặt nắm tay lại, gương mặt đầy phẫn uất nhìn tôi như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Đây chính là thực tại của thành phố này đấy, Daniel. Đáng lẽ bọn chúng phải bị ngồi tù mấy chục năm rồi, nhưng chỉ cần nhét vài đồng tiền hối lộ cho đám quan chức thôi thì sẽ được thả ra ngay.”

“……”

Có lẽ do tôi lớn lên trong Rừng Ma Giới nên mới không biết điều này. Ở đó, kẻ mạnh sẽ đàn áp kẻ yếu, kẻ yếu chỉ biết khuất phục trước kẻ mạnh, và một trật tự cứ thế được ra đời.

Nhưng tất nhiên, điều đó không áp dụng cho ở đây được.

“Giờ thì bọn chúng lại tiếp tục hoạt động công khai, tiếp tục buôn bán ma túy, thậm chí còn trả thù Demalico, và đám cảnh vệ thì chẳng buồn nhúc nhích.”

Tôi bất giác nhớ lại biểu cảm kỳ lạ của Sen hôm trước. Khi nghe tôi nói sẽ giao lại cho đám cảnh vệ xử lý, cô ta chỉ tỏ vẻ thờ ơ, rồi thản nhiên khai thông tin ra như thể chẳng quan tâm lắm.

Chắc hẳn cô ta vốn biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.

“Mei…”

Tôi vô thức gọi tên của Mei như một kẻ lạc lối đang tìm kiếm cô ấy trong giấc mơ.

“Rốt cuộc Mei đang ở đâu?”

Rõ ràng có điều gì đó không ổn.

***

“……”

Không biết mấy đứa kia có trốn thoát được chưa nhỉ?

Dù tay chân đang bị trói chặt, nỗi lo lớn nhất của Mei vẫn là đám bạn của cô ấy. 

Một nhóm du côn đã tấn công Demalico ngay trong phòng bệnh, khiến cho tình trạng vốn dĩ đã tệ của cậu giờ lại giống như nửa sống nửa chết. Chứng kiến điều đó, Mei chỉ biết siết chặt nắm tay lại.

Bố mẹ của Demalico vừa khóc vừa nắm chặt tay con trai mình. Mặc dù là quý tộc, nhưng họ chỉ là quý tộc thấp kém ở vùng biên giới, nên họ chẳng thể làm được gì cho con trai mình ngoài việc than khóc đến nghẹn lòng.

Đứa con trai đó thực chất chỉ là một kẻ bất tài. Suốt ngày chỉ đi bắt nạt học sinh khác, lại còn động đến mấy thuốc lá ma túy nguy hiểm.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn là con trai của họ. 

Và đối với Mei, cậu là một người bạn. 

Một người bạn rắc rối và phiền phức, nhưng cũng là người bạn trung thành đã theo cô từ năm nhất cho đến bây giờ.

Và do đội cảnh vệ không chịu giúp đỡ, Mei quyết định đứng ra bảo vệ cậu ta, và những người bạn khác cũng đồng ý điều đó. Họ trả thù bằng cách tấn công đám tay sai của Thương hội Bellon.

Nhưng đuôi càng dài thì càng dễ bị giẫm lên. 

Cuối cùng, thủ lĩnh của Thương hội Bellon, Zavalanco lại đích thân lộ diện. Một phần là do hắn ta muốn trả thù Daniel, cũng là người của học viện, cho những gì cậu đã làm với hắn.

Zavalanco rất mạnh, hơn hẳn đám tay sai kia nhiều. Mei cho rằng cả đám sẽ bị bắt giữ nếu cố đối đầu, nên đã hy sinh bản thân để cho bọn họ trốn thoát.

‘Chắc giờ này tụi nó đã chạy đến cầu xin Hiệu trưởng giúp đỡ rồi.’

Quả thực như vậy.

Sáng sớm hôm sau, họ mới trở về học viện thì lập tức chạy thẳng đến văn phòng Hiệu trưởng, vừa khóc lóc vừa van xin cứu Mei.

Với những kẻ thường hay tỏ ra ngầu lòi trước mặt bạn bè và thà chết chứ không chịu mất mặt, thì hành động ấy quả thật trông rất thảm hại. Nhưng chính vì vậy mà nó lại càng khiến cho người ta cảm thấy xúc động đến tận tâm can.

‘Đã mấy tiếng trôi qua rồi?’

Do bị bịt mắt nên cô không rõ thời gian như thế nào. Chỉ nhớ bản thân đã thiếp đi vài lần rồi tỉnh dậy, nhưng như thế cũng chẳng đoán được mình đã ngủ bao lâu.

“……”

Rốt cuộc bọn chúng định làm gì với mình?

Trong tình cảnh ấy, biết bao nhiêu viễn cảnh tồi tệ liên tục dày vò tâm trí Mei, nhưng cô vẫn cố ép bản thân suy nghĩ theo hướng tích cực, rằng sẽ có ai đó đến cứu cô. Ví dụ như…

Ares……

Vốn đã có cảm tình với chàng trai ấy, Mei từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh một chàng trai cầm kiếm đứng phía trước mặt mình, dũng cảm xông vào đám du côn đang lao tới.

Một chàng trai với mái tóc đen ngầu…

‘Tóc đen?’

Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Ares là tóc vàng cơ mà! Là mái tóc vàng óng rực rỡ mang ánh hào quang như mặt trời cơ! Mình rất muốn biết làm sao anh ấy có được mái tóc đẹp đẽ như vậy mà không cần chăm sóc kỹ càng mà! Chứ tóc đen thì……

‘Daniel……’

Mái tóc đen thì chỉ có thể là Daniel McClain.

Cô vẫn cảm thấy khó chịu về việc mình đã tự dâng hiến điểm yếu của bản thân, cũng như mối quan hệ với Hiệu trưởng vào tay Daniel. Cô biết rõ mình đã đi quá giới hạn, và nếu Daniel thực sự nghiêm túc, thì chắc chắn cô đã bị đuổi học rồi.

Khi đó, cô không còn sự lựa chọn nào khác cả.

‘Ngốc thật sự…’

Thật ra, Mei không hề giận Daniel. Người mà cô thực sự tức giận, chính là bản thân cô. Bởi vì cô biết rằng, chính vì sự xấu xí hèn mọn của cô đã khiến cho Daniel phải dùng đến thủ đoạn đó.

“……”

Mới nãy thôi, cô còn tưởng tượng cảnh một vị hoàng tử sẽ đến cứu mình.

Nhưng đáng tiếc thay, hoàng tử thì chỉ có cứu công chúa thôi. 

Còn cô thì có phải là công chúa đâu.

Đúng như Sen nói, cô chẳng qua chỉ là một cô gái tầm thường, tự thỏa mãn bản thân bằng trò chơi tình bạn trong khi mình lại cầm đầu một băng nhóm bất hảo.

“Daniel……”

Cô khẽ gọi tên của cậu, chẳng vì lý do gì cả. 

Chỉ là, Mei nghĩ rằng nếu gọi tên người con trai ấy, kẻ đột nhiên thức tỉnh như một sự giác ngộ và dễ dàng làm những chuyện không tưởng, thì biết đâu bản thân cô cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn chăng?

Thế mà bỗng dưng, có một giọng nói từ đâu cất lên đáp lại cô.

“Haiz… Cô có biết điểm chung của mấy đứa vừa học dốt vừa hư đốn là gì không?”

“……!”

Là giọng nói của Daniel.

Mei liền cuống quýt quay đầu tứ phía theo phản xạ. Nhưng vì đôi mắt vẫn đang bị bịt kín, cô chẳng thể nhìn thấy gì cả.

“Da-Daniel?”

Cô giật bắn người, tưởng rằng mình đang bị ảo giác. Nhưng trong màn đen tối đặc quánh ấy, giọng nói của Daniel vẫn tiếp tục cất lên.

“Là cái kiểu tình bạn vớ va vớ vẩn đấy. Chỉ cần một đứa tự hủy thôi, là cả đám cũng ào ào lao theo tự hủy cùng nhau.”

Giọng điệu cộc cằn, gai góc như cào xước đến tận dây thần kinh đó…

Đúng là Daniel thật rồi.

Mei gần như không thể ngăn được nước mắt đang tuôn trào ra. Lúc này, cô lại cảm thấy may mắn vì mắt mình đang bị bịt kín để không có ai nhìn thấy.

“Cho nên mọi chuyện mới thành ra như vậy đấy. Chỉ vì muốn liều mạng bảo vệ thằng bạn nghiện ngập mà để bị đánh và bị bắt cóc thế này. Không chỉ mình cô, mà cả đám kia cũng tương tự.”

Đôi tay và đôi chân của cô đang bị trói dần được cởi ra. Tấm vải bịt mắt cũng được tháo xuống, và ánh sáng liền ùa vào sau một khoảng thời gian dài chìm trong bóng tối.

Trong luồng sáng ấy, nụ cười của Daniel hiện lên trước mắt, khiến cho trái tim đang khiếp sợ của cô bỗng cảm thấy yên bình đến lạ thường.

“Mới có 18 tuổi đầu thôi mà đã sống tình cảm quá rồi đấy.”