「Ngày Hình Nhân Bước Đi - Phần đầu」
Một đêm giông bão.
Cơn mưa ào xuống như trút nước gột rửa cả thảo nguyên, những tia sét lớn giáng thẳng xuống mặt đất.
Dưới ánh chớp, ngôi nhà hiện lên.
Ngôi nhà đơn sơ đứng trơ trọi giữa thảo nguyên không một bóng ma.
Bên trong, hai nhà khoa học điên đang cất tiếng cười.
“Phư phƯ, phư HA, PHƯ HAHAHAHAHA! CUỐI CÙNG, CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC!“
“PHẢI RỒI! CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC! CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ HOÀN THÀNH!“
Hai nhà khoa học điên tay cười tay nắm nhảy lon ton trong phòng.
“Để được tiến xa đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào kỹ thuật và trí tuệ siêu việt của sư phụ!“
“No No, Zanoba-kun, nếu không có kiến thức và ý tưởng uyên thâm của cậu thì nó đã không thể hoàn thành được rồi!“
Hai tên điên lần lượt là Rudeus và Zanoba.
Ca ngợi lẫn nhau một lúc, hai người họ dừng điệu nhảy.
Sâu trong căn phòng, một vật thể được đặt trên bệ đá.
Bệ đá đang phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ. Cô gái đang nằm. Khỏa thân.
“Quả thật, một chặng đường dài.....“
Rudeus nhớ lại, một chuỗi những ngày thất bại.
Ai mà chẳng có lần đầu, khởi động cũng không thể.
Cho đến lần Mẫu Thử Nghiệm Số 1 hoàn thành, họ đã lặp đi lặp lại hàng chục lần những thay đổi lớn nhỏ và giảm tăng tính năng.
Nhìn sơ nó đã khởi động thành công, nhưng tổng lại thì nó chỉ đơn giản là một con golem vô tri chỉ biết nghe lệnh răm rắp.
Thứ này có lẽ cũng có nhu cầu, nhưng nó khác xa với thứ mà họ đang tìm kiếm.
Đến Mẫu Thử Nghiệm Số 2, họ dành thời gian và công sức vào việc phát triển một lõi có trang bị trí tuệ nhân tạo, một cơ thể gần giống với con người hơn.
Dĩ nhiên, lại một chuỗi thất bại.
Thay phần cơ thể dần dần trở nên giống người hơn, dẫn đến thay đổi vật liệu để theo đuổi những chuyển động giống người thì độ bền lại có vấn đề và nếu thay đổi lõi để Automaton đáp ứng được chuyển động đó thì vẫn kết cục là khởi động lại thất bại.
Cả hai thán phục, khổ não trước việc con người lại được tạo nên từ một sự cân bằng tinh diệu đến thế.
Thất bại nối tiếp thất bại.
Họ xem đi xem lại lại ghi chép của Cuồng Long Vương Chaos không biết bao nhiêu là lần. Họ cũng xin lời khuyên của Giáp Long Vương Perugius, nhận gợi ý về ma pháp trận và triệu hồi tinh linh. Kể cả Long Thần Orsted cũng cho họ đống ma thạch khó kiếm và nhiều kiến thức về nguyên vật liệu.
Nhưng, mọi nỗ lực, thất bại.
Một lĩnh vực mà ngay cả Cuồng Long Vương cũng chưa từng đặt chân đến. Họ khóc vì nghĩ rằng không thể nào đạt được. Thất bại, khóc rồi thử lại, rồi lại thất bại. Nhưng, mỗi lần như vậy, họ lại có những phát hiện nhỏ, lặp lại những bước tiến.
Và rồi, một tháng trước.
Ngày này, cuối cùng họ đã thành công. Hình nhân được lắp ráp tạm thời đã khởi động thành công.
Mẫu Thử Nghiệm Số 3. Hình nhân không có khuôn mặt nhẵn thín. Khởi động thành công.
Họ nhảy cẫng lên vì thành công. Không dừng lại, họ bắt đầu chế tạo mẫu tiếp theo ngay lập tức sau khi thu thập đủ dữ liệu với mẫu thử nghiệm số ba,
Mẫu Thử Nghiệm Số 4.
Mẫu Thử Nghiệm Số 4 có những thông số kỹ thuật gần như là của một sản phẩm hoàn chỉnh.
Cơ thể và khuôn mặt giống hệt con người, có thể cử động miệng để nói chuyện, tay chân di chuyển tự do.
Nhưng, nói thật thì, họ vẫn chưa hoàn thành tất cả các thí nghiệm cần làm với Mẫu Thử Nghiệm Số 3.
Công cuộc xác định tất cả các vấn đề vẫn chưa kết thúc.
Họ đã không thể chống lại được ham muốn được thấy Hình Nhân lý tưởng chuyển động trong hình dáng lý tưởng.
Vì thế, họ đã bỏ qua một vài công đoạn lẽ ra phải làm với Mẫu Thử Nghiệm Số 3, không chần chừ bắt tay vào Mẫu Thử Nghiệm Số 4 với thông số kỹ thuật gần như của một sản phẩm hoàn chỉnh.
Dù sao, như thế cũng tốt.
Không có việc gì mà Mẫu Thử Nghiệm Số 3 làm được mà Mẫu Thử Nghiệm Số 4 lại không làm được.
Họ dùng Mẫu Thử Nghiệm Số 4 để kiểm tra hệ thống, xem xét độ tương thích với cơ thể dùng cho sản phẩm hoàn chỉnh.
Như vậy không phải là rất tốt sao.
Đây cũng là một bước tiến mới mà.
Thứ mà bọn họ muốn thấy chính là cái này mà.
Không có đam mê thì không có công việc. Đây mới chính là Automaton - Hình Nhân Tự Động mà bọn họ tìm kiếm.
“Vậy thì! Khởi động!“
“Được!“
Zanoba với một vẻ mặt đầy háo hức vươn ngón tay về phía ma thạch nằm ở trung tâm bộ ngực khiêm tốn của cô gái.
Có một cái lõi sâu bên trong ma thạch ở trung tâm lồng ngực của cô gái.
Lõi được khắc nên bằng những ma pháp trận phức tạp và tinh vi này chính là bộ não. Có thể hiểu là trung tâm theo đúng nghĩa đen của cô gái.
Bằng công đoạn khởi động lõi, Hình Nhân sẽ tự đứng trên đôi chân của mình, tự học hỏi, tự phán đoán, tự mình thu thập ma lực, bắt đầu tư chuyển động gần như vĩnh viễn.
Một Automaton hoàn toàn.
Có thể điều đó không thành hiện thực, nó có thể gục ngã vì thiếu ma lực.
Nhưng, trong trường hợp đó thì chỉ cần đưa nó trở lại bệ và cung cấp ma lực là được.
Lúc ban đầu khi Rudeus đề xuất thông số kỹ thuật đó, Zanoba thắc mắc.
“Việc tái khởi động lại Hình Nhân phụ thuộc bàn tay con người, như vậy không phải là không Tự Động hoàn hảo sao?”
Nhưng Rudeus đã từng nói.
Nào ai ngờ được nhỉ, chính điều đó mới là hoàn hảo.
Con người ta, khi suy sụy mà ngã xuống và không thể tự đứng dậy, có lẽ họ sẽ phải mượn tạm bờ vai người khác để đứng lên.
“..…”
Ngón tay mà Zanoba đưa ra mang theo chút do dự.
Lẽ nào ngay cả cậu ta cũng ngần ngại khi chạm vào ngực một cô gái nhỏ?
Không, cậu ta không phải loại đàn ông sẽ do dự vì chuyện như vậy.
“….. Sư phụ, người làm không?”
“Không, nhờ công sức của cậu mà chúng ta mới đến được đây. Cậu làm đi!”
Zanoba cảm thấy sợ hãi.
Sợ khoảnh khắc lý tưởng của cả hai trở thành hiện thực. Sợ khoảnh khắc giấc mơ kéo dài gần một thập kỷ được hoàn thành.
Nhưng vốn dĩ, cậu ta không phải người có tính cách nhút nhát. Do dự vốn không nằm trong từ điển của cậu ta.
“Hiểu rồi… Vậy, tôi bắt đầu đây!“
“Ừ!“
Ngón tay của Zanoba từ từ chạm vào ngực cô gái.
Những đầu ngón tay len lỏi dịu dàng như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ lướt trên làn da cô gái, chạm nhẹ nhè vào viên ma thạch.
Lượng ma lực cần để khởi động không quá lớn. Ai cũng có thể khởi động được.
“..… 『Hãy tỉnh dậy, cô con gái yêu quý của ta』“
Khoảnh khắc Zanoba niệm câu thần chú khởi động, một tiếng pachiri vang lên khi ma lực được truyền vào.
Chiếc đèn đỏ ở cạnh giường chuyển thành màu xanh. Xác nhận việc khởi động xong, Zanoba vội rút ngón tay về.
“..…”
Vài giây im lặng.
Hai người đàn ông nín thở, chăm chú quan sát quá trình khởi động của cô gái.
Quy trình sau khi khởi động đã được tự động hóa.
Sau khi niệm thần chú và kích hoạt ma lực, họ chỉ cần đứng nhìn.
“..…”
Cô gái mở mắt mà không phát ra âm thanh nào.
Pachiri, đôi mắt đen láy mở ra. Cùng lúc, một tiếng chan vang lên, kết nối vật lý giữa cô gái và giường bị ngắt.
Kết nối được ngắt, phần thân trên của cô gái từ từ nâng lên.
Làn da mịn màng, trắng muốt. Một cơ thể mảnh mai đến mức khiến người ta nghĩ không hề có chút cơ bắp nào.
Đôi gò bồng nhỏ nhưng cân đối, đường nét cơ thể đẹp đến mức khó tin rằng thuộc về một cô gái trẻ.
Đó là kết tinh của kỹ thuật chế tác Hình Nhân mà Zanoba và Rudeus đã dày công rèn giũa qua nhiều năm.
Cơ thể cô gái được tạo thành từ thịt nhân tạo và bộ khung xương làm từ cùng chất liệu với Ma Đạo Khải.
Thịt nhân tạo được tạo ra từ đất sét do Rudeus dùng Thổ Ma Thuật, kết hợp với vảy rồng đỏ, bột vảy của bướm ảo, nguyên liệu chứa ma lực cao cấp, và cuối cùng là trộn với nhựa cây Elder Treant cùng máu của Bất Tử Ma Tộc để hoàn thiện.
Vô số lần thử nghiệm, sử dụng những nguyên liệu cao cấp làm cho thịt nhân tạo này đạt được độ bền gần như vĩnh cửu, đồng thời sở hữu kết cấu gần giống hệt da người.
Phần khung xương khắc ma trận ma thuật chính là thứ khiến khối thịt nhân tạo này chuyển động như cơ bắp.
Nguyên lý hoạt động gần giống với Ma Đạo Khải.
Tuy nhiên, các khớp nối được lắp các bộ phận làm từ bột xương của Skeletons Death Breaker.
Bột xương Skeletons giúp tăng độ dẫn truyền ma lực.
Đặc biệt, bột xương từ Skeletons Death Breaker cấp cao có độ dẫn truyền vượt trội, cho phép chuyển động giống con người hơn.
Cô gái nâng cả hai tay, vươn vai một cái, rồi nắm mở bàn tay.
Những chuyển động mượt mà, gần giống con người đến kinh ngạc.
Sự tự nhiên quá đỗi của những động tác ấy làm nổi bật phần nách và ngực, khiến người ta không khỏi cảm thấy một nét quyến rũ đầy mê hoặc.
“Gulp”
Rudeus nuốt nước bọt.
“Lúc làm không nhận ra, khi nó chuyển động, đúng là….. có gì đó, hơn cả mong đợi, thật sự….. nguy hiểm..…”
“…..”
Zanoba không đáp.
Nhưng từ biểu cảm của cậu ta, có thể thấy rõ cậu ta cũng đang cảm nhận điều tương tự.
Cô gái tiếp tục lặng lẽ ngả người ra sau, nằm ngửa và lần lượt nâng từng chân lên.
Đôi đùi trắng ngần mọng nước nâng lên luân phiên và cô trong tư thế uốn cong và duỗi thẳng đầu gối hoặc là khép mở hai đùi.
Bộ phận kín đáo của Hình Nhân được chế tác tinh xảo cứ thoáng hiện trước mắt hai người.
Nhân tiện, những động tác này không nhằm mục đích phô bày cơ thể một cách khiêu gợi.
Cứ mỗi lần khởi động, nó được lập trình để tự động kiểm tra hoạt động của các khớp. Nếu có lỗi, Hình Nhân sẽ phát ra thông báo lỗi từ chính miệng nó.
“Đã khởi động bình thường.”
Cuối cùng, Hình Nhân khẽ lắc mái tóc đen dài tới vai rồi tuyên bố hoàn tất mọi kiểm tra.
Giọng nói phát ra từ dây thanh quản nhân tạo nghe giống hệt người mà cả hai đều quen biết.
“Phù…”
Cả hai vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Không biết bao lần họ thất bại ở giai đoạn này.
Có lúc cánh tay cô gái giơ thẳng lên nhưng từ khuỷu tay trở đi lại bay vút lên trần như một cú đấm tên lửa, hay là phát ra tiếng boom đục ngầu khi đầu gối gập sai hướng, hay phần háng bị xé toạc trông như một vật thể kỳ dị rồi cong người ngược ra sau trong tiếng boom boom.
Những cảnh tượng mà nếu là con người làm thì đúng là kinh dị, thế mà nó lặp đi lặp lại không biết bao lần trong quá trình chế tạo Mẫu Thử Nghiệm Số 3.
Vấn đề nằm ở chỗ khung xương của Hình Nhân được làm từ cùng chất liệu với Ma Đạo Khải.
Thường thì khi khoác Ma Đạo Khải, người sử dụng có thể điều chỉnh lực theo ý muốn.
Nhưng sự điều chỉnh đó đến từ kinh nghiệm lâu năm trong việc sử dụng ma thuật hoặc cơ bắp.
Hình nhân thì không có kinh nghiệm. Nếu không cẩn thận, nó sẽ luôn hoạt động với lực tối đa và tự hủy hoại chính mình.
Họ cải tiến lắp các bộ giới hạn vào khắp cơ thể.
Dù vậy, khung xương vẫn được làm từ chất liệu của Ma Đạo Khải.
Mặc dù có bộ giới hạn, ngưỡng chịu đựng vẫn rất cao, cho phép chuyển động tương đương một kiếm sĩ cấp Thánh.
Dù sao đi nữa.
Nhìn thấy các thiết lập về lực của thịt nhân tạo khi uốn cong đầu gối hay khuỷu tay cũng như phạm vi chuyển động của cô không có vấn đề gì to tát, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, có vẻ không có vấn đề gì.”
“Ừ.”
Như thể phản ứng với lời nói của họ, cô gái vẫn còn đang nằm hướng đôi mắt vô hồn như thủy tinh về phía Zanoba.
Rồi cô mở miệng.
“Chủ nhân. Xin cho biết danh tính.”
“Zanoba!”
“Chủ nhân Zanoba. Đã đăng ký. Xin hãy ra lệnh.”
“Hãy đăng ký người này làm Phó chủ nhân.”
“Rõ rồi. Vị kia, xin cho biết danh tính.”
“Rudeus.”
“Phó chủ nhân Rudeus. Đã đăng ký. Xin hãy ra lệnh.”
Cuộc trao đổi trôi chảy này đã được thực hiện nhiều lần trong quá trình thử nghiệm Mẫu Thử Nghiệm Số 3.
Hình Nhân cần đăng ký chủ nhân trước tiên. Nếu không, nó sẽ không tuân lệnh.
“Ừm. Vậy thì, hãy rời khỏi giường và đứng thẳng trên sàn.”
Hình Nhân bước xuống khỏi giường và đứng thẳng.
Rudeus siết chặt nắm đấm trước cảnh tượng này.
“Tốt lắm, đăng ký tên chủ nhân cũng hoàn tất, nghe lệnh nữa!”
Rudeus nhìn xuống Hình Nhân với cảm xúc dâng trào.
Khoảng thời gian ban đầu lúc nào cũng thật sự khó khăn.
Nói “Zanoba” thì nó lại đăng ký thành “Chủ nhân Zanoba Dearu” hoặc không chịu rời khỏi giường, không hiểu được cụm “đứng thẳng”.
Những vấn đề này đã được giải quyết nhờ lời khuyên trực tiếp từ Perugius.
Dựa trên những gợi ý, họ đã chỉnh sửa ma pháp trận nhiều lần và xây dựng lại từ con số 0 không biết bao nhiêu lần.
Và giờ, mọi thứ đã thành hình.
Ma trận triệu hồi hoàn thiện được khắc vào lõi, bao quát toàn bộ những gì con người thực hiện theo bản năng.
“Hãy nhảy nhẹ một chút.”
“Vâng, Chủ nhân.”
Hình Nhân chụm hai chân, nhảy toong toong vài cái.
Những cú nhảy khá mạnh mẽ.
Thịt nhân tạo có thể tạo ra lực đủ để phá hủy khung xương, mà dường như nó đã được kiểm soát tự động một cách hoàn hảo.
“Nhảy lên, đồng thời dang rộng hai tay.”
“Vâng, Chủ nhân.”
“Dang rộng hai chân….. Dừng lại.”
“Vâng, Chủ nhân.”
“Tiếp tục nhảy lên, đồng thời xoay tròn cả hai tay.”
“Vâng, Chủ nhân.”
“Cứ mỗi cú nhảy, dang chân ra rồi khép lại.”
“Vâng, Chủ nhân.”
Tuân theo lệnh của Zanoba, Hình Nhân di chuyển đúng như yêu cầu.
Mái tóc ngắn khẽ đung đưa, cơ thể linh hoạt nhảy nhót đầy sức sống. Cảm giác cân bằng hoàn hảo.
“Làm một biểu cảm hài hước đi.”
Trước lệnh bất ngờ của Zanoba, Hình Nhân khựng lại trong thoáng chốc.
“Vâng, Chủ nhân.”
Nó đưa tay lên má, một tiếng punyuu bóp méo khuôn mặt.
Biểu cảm kỳ quặc, chỉ đơn thuần là gương mặt vô cảm bị bóp méo. Không thể gọi là hài hước.
Nhưng đó là kết quả của việc Hình Nhân biết tự suy nghĩ và thực hiện theo cách nó biết. Nói cách khác, đúng như kỳ vọng.
“Hừm, rất tốt.”
“Ừ..…”
Rudeus lại lộ ra vẻ mặt hơi khó chịu.
Thứ anh ta đang nhìn là bộ ngực khẽ rung lên theo mỗi cú nhảy dù hơi nhỏ, đôi chút dưới phần kín được chế tác tinh xảo ở giữa háng.
Để bảo vệ danh dự của Rudeus, phải nói rằng anh ta không nhìn với ánh mắt dục vọng.
Dù sao thì, đây là thứ do chính tay anh tạo ra. Chỉ là, trước độ hoàn thiện vượt ngoài mong đợi, anh cảm thấy sợ hãi.
Sợ tài năng của chính mình ư?
Không phải.
“Nhưng mà, giống quá rồi… không chỉ khuôn mặt, mà dù chỉ là trùng hợp, giọng nói cũng giống.”
Rudeus nhìn vào khuôn mặt Hình Nhân.
Hình Nhân nhìn lại Rudeus, nhưng không hề nở nụ cười. Nó được chế tạo để có thể cười, nhưng có lẽ chưa thể làm điều đó nếu không có lệnh. Tuy nhiên, điều Rudeus lo lắng không phải là chuyện đó.
“Cái này, chắc chắn sẽ bị mắng cho xem…”
Khuôn mặt Hình Nhân giống hệt một người quen của cả hai.
“Có phải là Nanahoshi-dono không?”
Đúng vậy, Nanahoshi Shizuka.
Người bạn của cả hai, một dị giới nhân đang ngủ say trong hỗn độn Thiên Không Thành.
Hình Nhân giống y cô ấy. Không chỉ khuôn mặt, mái tóc đen, chiều cao và vóc dáng cũng rất giống cô ấy dù độ dài tóc có khác chút.
Một Hình Nhân khỏa thân giống hệt.
Một Hình Nhân có bộ ngực gợi cảm và phần kín đủ để sử dụng.
“Đồ ngốc, là Sylphy và mấy người khác ấy!”
Đúng vậy, điều anh ta sợ là cơn giận của vợ mình.
“Nhưng chẳng phải đã nói cần một người thay thế cho Nanahoshi-dono đang ngủ say sao?”
“Ừ thì…”
Nói là có lý do cũng đúng.
Để chuẩn bị cho trường hợp giả thuyết về người bạn của cô ấy chuyển dịch đến đây trở thành hiện thực, để lưu truyền tên tuổi của Nanahoshi cho hậu thế thì việc giữ lại hình dáng của cô ấy là điều cần thiết. Vì vật, Hình Nhân được tạo ra dựa theo Nanahoshi.
“Các phu nhân của sư phụ hẳn cũng biết chuyện này chứ?”
“Họ biết là chúng ta đang làm Hình Nhân Automaton, nhưng họ chưa biết rằng nó được làm giống Nanahoshi đâu.”
Dù sao, Rudeus cũng không nghĩ việc tạo ra Hình Nhân giống Nanahoshi sẽ khiến các bà vợ tức giận đâu.
Có lý do chính đáng, bản thân Nanahoshi cũng đã đồng ý.
Nếu biện hộ đủ bằng chứng phù hợp, chắc chắn họ sẽ hiểu.
“Vấn đề là ở bộ ngực và phần kín đó đó.”
Nhưng nếu nó có khả năng sử dụng cho mục đích tình dục, lại là chuyện khác.
Một Hình Nhân giống người bạn, mà nó lại dùng được cho những hành vi tình dục.
Nếu các bà vợ của anh ta biết sự thật này, trong lòng họ chắc chắn sẽ không yên.
Tùy vào cách biện hộ, Rudeus có thể sẽ bị đối xử lạnh nhạt trên giường.
Có thể bị Sylphy phồng má nói rằng: “Nếu đã làm ra nó công phu thế, sao không ôm luôn Hình Nhân mà ngủ luôn đi?” hoặc tệ hơn, cô ấy có thể khóc, trầm cảm rồi chán nản.
Dù thế nào, với Rudeus, đó không phải điều tốt đẹp.
“Đáng lẽ không cần làm nó tinh xảo đến vậy.”
“Nói gì vậy chứ, chẳng phải đây là kiệt tác được tạo ra từ kỹ thuật tuyệt vời của sư phụ sao? Đặc biệt là phần núm vú, thật sự rất gợi cảm đấy ạ.”
“Đồ ngốc, tôi đang cố tránh nói thẳng, đừng có nhắc đến núm vú!”
“Xin lỗi.”
Tại sao lại làm phần ngực và phần kín tinh xảo đến vậy chứ?
Đúng là khi bắt đầu kế hoạch này, họ đã có ý tưởng như vậy.
Ý tưởng kiểu Búp Bê Tình Yêu Diệu Kỳ.
Giờ họ đã từ bỏ ý tưởng đó. Nên kiềm chế. Ngực hay phần kín, không nên làm theo chuẩn R18, chỉ cần làm qua loa là được. Núm vú thì cần để làm gì chứ.
Hơn nữa, đây mới chỉ là Mẫu Thử Nghiệm Số 4.
Lẽ ra giai đoạn thử nghiệm, chẳng có lý do gì để làm nó giống Nanahoshi cả. Rudeus đã để bản thân lấn quá đà.
“Nói gì thì, không thể nói với Sylphy và những người khác về chuyện này được.”
“Sư phụ đúng là sợ vợ thật.”
“Nói là yêu vợ chứ.”
Hiện tại, chỉ có một số ít người biết về việc tạo ra con búp bê giống Nanahoshi.
Orsted, Perugius, và chính bản thân Nanahoshi.
Tất nhiên họ định sẽ công bố và thông báo cho các bên liên quan khi hoàn thành.
Họ cũng dự định sử dụng nó trong những kế hoạch sắp tới..… ngay cả các bên liên quan, nếu biết rằng nó được làm tinh xảo đến mức này, bằng ánh mắt lạnh lùng nhìn họ chắc không ít.
Roxy có thể nhìn chằm chằm bằng ánh mắt u ám, nói rằng: “Con búp bê đó, dáng người đẹp hơn tôi đúng không?” hoặc tệ hơn, cô ấy có thể tỏ vẻ mặt u sầu và giữ khoảng cách.
Nếu bị Roxy giữ khoảng cách, Rudeus chỉ còn nước tự mổ bụng mà thôi.
“Hừm, tôi nghĩ các phu nhân của sư phụ sẽ không để tâm đến những chuyện như vậy đâu. Ai mà chẳng biết sư phụ tràn đầy sức sống cơ chứ.”
“Tôi cũng nghĩ nếu là một con búp bê bình thường thì không sao, nhưng việc nó giống Nanahoshi cứ khiến tôi cảm thấy như mở đầu cho một cơn bão.”
Rudeus rên rỉ “Ư..…” trong khi chọc vào ngực con búp bê.
Cảm giác có hơi khác so với con người, rất mềm mại. Nếu không phải do chính tay anh tạo ra, chắc hẳn anh đã rất phấn khích. Và sự phấn khích đó, có lẽ sẽ bị xem là ngoại tình.
Nếu bị xem là ngoại tình, có thể Eris sẽ mím môi thành hình chữ ヘ, “Hứ!” một tiếng, tung cú đấm đầy uy lực vào anh, rồi đẩy ngã anh và trèo lên trên làm một tràng.
Để đảm bảo anh không bao giờ ngoại tình nữa, anh sẽ hoàn toàn trở thành của Eris.
Ồ, nhưng với Rudeus, đó lại không phải chuyện xấu, phải không nào?
“..…”
Nhân tiện, Hình Nhân chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chọc mình, không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Nó chỉ cảm nhận được cái chạm, thế thôi.
Nó chưa được chế tạo để cảm nhận khoái cảm tình dục.
Nếu mà để Elinalise hay Ariel tham gia sâu vào nghiên cứu này thì đã khác, nhưng hiện tại cả hai đều đang bận rộn với việc nuôi dạy con cái.
“Vậy, hay là ta phá hủy nó đi?”
Zanoba nói vậy với gương mặt u ám.
Việc phá hủy con búp bê, dù là bất kỳ con búp bê nào, cũng không phải chuyện vui với anh ta.
“..…Không! Nó có độ hoàn thiện cao thế này, phá hủy thì quá phí!”
Rudeus khoanh tay, bắt đầu suy nghĩ.
Trong trường hợp xấu nhất, phá hủy nó và làm lại từ đầu là lựa chọn tốt hơn. Vì với công nghệ hiện tại, không thể chỉ thay thế phần ngực hay phần kín.
Nếu tính đến việc sản xuất hàng loạt, họ có thể cân nhắc điều đó, nhưng hiện tại, đây là một món độc nhất.
“Nhưng cứ nghĩ đến việc bị ai đó phát hiện ra thì..…”
“Nó sẽ không bị phát hiện đâu. Chẳng phải vì thế mà chúng ta cố ý xây phòng thí nghiệm ở nơi này sao?”
“Ừ thì..… đúng là vậy..…”
Vị trí hiện tại của họ là ở rìa Lãnh thổ Fittoa thuộc Vương quốc Asura.
Họ mượn một phần đất của Fittoa đang được tái thiết, rồi từ nhà Boreas xây một ngôi nhà làm phòng thí nghiệm.
Không nhiều người biết về nơi này.
Lý do là vì phòng thí nghiệm này không có lối vào thông thường. Chỉ có thể ra vào qua ma trận chuyển dịch.
“Cậu thì thoải mái rồi, có bị phát hiện thì cũng chẳng bị mắng nhiều.”
“Không, như tôi đã nói trước đây, gần đây Julie cũng nổi giận đấy.”
“À, đúng rồi, quên mất.”
Juliet được cho là cùng tham gia kế hoạch cũng không biết về nơi này.
Cô bé ấy hỗ trợ tạo ra thịt nhân tạo và khung xương, nhưng không biết chúng được lắp ráp ở đâu.
Cô bé bị loại ra khỏi nhóm. Lý do là gần đây, mỗi khi Zanoba mua những con búp bê dạng Hình Nhân gợi cảm nào khác, Julie lại tỏ ra khó chịu một cách rõ rệt.
Dù không phá hủy chúng, nhưng đôi khi cô bé cố giấu chúng khỏi tầm mắt của Zanoba.
Cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù đã trưởng thành từ lâu, xét về độ tuổi, cô bé đang ở giai đoạn nhạy cảm….. tuổi dậy thì.
Cả hai người đều có đủ tinh tế để cân nhắc đến cảm xúc của một cô gái ở độ tuổi này.
“Nhưng vẫn có khả năng Julie tìm ra ma trận chuyển dịch dưới tầng hầm, đúng không?”
Ma trận chuyển dịch đến phòng thí nghiệm nằm ở tầng hầm của xưởng chế tác của Zanoba.
Nếu Julie xuống tầng hầm, phát hiện ra ma trận chuyển dịch, vì tò mò mà bước lên nó.
Cô bé ấy sẽ trở thành nhân chứng nhìn thấy Hình Nhân Automaton khỏa thân.
Chắc chắn cô bé ấy sẽ bị sốc.
“Cửa đã được khóa cẩn thận từ bên trong. Và chìa khóa duy nhất nằm ở đây.”
“Julie có thể mở được khóa. Tôi đã dạy cô bé cách mở khóa bằng Thổ Ma Thuật mà.”
“Không, Julie sẽ không mở cửa đã được tôi khóa. Chúng tôi đã thỏa thuận như vậy.”
“Ra vậy.”
Julie và Zanoba tuy đã thân thiết như tri kỷ, họ vẫn giữ mối quan hệ chủ-tớ.
Julie hiểu rõ giới hạn không được vượt qua.
“Quay lại vấn đề chính, chúng ta làm gì đây?”
Nghe lời Zanoba, Rudeus khoanh tay suy nghĩ.
Nghĩ kỹ, ngoài phần núm vú và phần kín, không có chỗ nào đáng quan ngại.
Hơn nữa, xét cho cùng, đây chỉ là Mẫu Thử Nghiệm Số 4.
Phá hủy nó sau khi đã thu thập đủ dữ liệu cũng không mất mát gì.
“Tốt, tiếc thì tiếc nhưng cứ thu thập dữ liệu trước rồi phá hủy sau!”
Rudeus cuối cùng đã đi đến kết luận như vậy.
Đừng trách Rudeus vì không lập tức phá hủy nó.
Nó đã tốn kha khá tiền bạc và công sức, hơn nữa còn chưa thực hiện các thí nghiệm cần thiết từ Mẫu Thử Nghiệm Số 3.
Phá hủy ngay lập tức chỉ vì lý do núm vú gợi cảm thì quả là quá phí phạm.
Và rồi, ngay lúc đó, một bóng đèn như sáng lên đing trên đầu Zanoba.
“À mà này, sư phụ!”
“Răng?”
“Chỉ cần cho nó mặc quần áo là được chứ gì!”
“Ổ? Ồ, đúng rồi! Đúng là thế thật!”
Trước đề xuất của Zanoba, Rudeus cũng nhận ra.
Vấn đề là do nó để lộ ra ngoài.
Cho nó mặc quần áo, những thứ gợi cảm sẽ được che đi.
Trừ phi là một kẻ bệnh hoạn, chẳng ai tự dưng lột quần áo nó ra cả.
Nói cách khác, chỉ cần không nói ra, sẽ chẳng ai biết.
“Được rồi, chờ tôi một chút!”
Rudeus lao vào căn phòng bên cạnh.
Ở đó có sẵn quần áo đã chuẩn bị từ trước.
Một chiếc váy liền thân màu be dày dặn, không quá hiếm ở Thành phố Ma thuật Sharia.
Không chỉ vậy, còn có cả quần lót và áo ngực.
Tất nhiên, đều là hàng mới.
Thì, họ định cho con búp bê mặc quần áo.
Chỉ là mải mê run rẩy trước sự gợi cảm của cô gái khỏa thân làm cả hai đã hoàn toàn quên mất rồi.
“Được rồi, mặc bộ này vào.”
“Vâng, Chủ nhân.”
“Sau khi mặc xong, nằm xuống giường.”
“Vâng, Chủ nhân.”
Rudeus mặc quần áo cho con búp bê đang đứng im rồi đặt nó nằm xuống giường.
Tạm thời sau khi được mặc quần áo, cảm giác tội lỗi và gợi dục đã biến mất.
Giờ đây, chỉ còn là một cô gái trông rất giống Nanahoshi, nằm vừa khít trên giường.
Không còn chút cảm giác tội lỗi nào.
Đôi mắt mở to không chớp có thể hơi kỳ dị, nhưng không sao.
Họ gần như cảm thấy như mọi vấn đề đã được giải quyết.
“…..Cứ như thế này thì oải quá. Hôm nay hơi sớm, dừng ở đây được chứ?”
“Được thôi.”
Quyết định được hướng đi tạm thời, Rudeus thở phào và ngồi xuống ghế.
Cuối cùng, họ chỉ thực hiện được thí nghiệm khởi động vả lại kết quả rất khả quan.
Không cần phải vội, từ ngày mai họ có thể tiếp tục dạy dỗ con búp bê.
Rudeus vỗ tay một cái.
“Tạm thời, hôm nay chúng ta ăn mừng đi! Vì bước đầu tiên vĩ đại của kế hoạch này!”
“Vâng! Biết sư phụ sẽ nói vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Đây!”
Zanoba nâng một thùng gỗ ở góc phòng lên.
Cậu ta mang nó ra giữa phòng, đấm vỡ nắp thùng bằng một cú đấm.
Tiếng vỡ vang lên, chất lỏng bên trong bắn ra một ít.
“Ồ, chuẩn bị chu đáo đấy!”
Zanoba cầm cốc đã chuẩn bị sẵn, múc chất lỏng từ thùng.
Trong cốc một chất lỏng màu tím trong suốt.
Rượu vang được sản xuất tại Vương quốc Asura.
“À, không có đồ nhắm sao?”
“Chỉ có đồ khô thôi?”
“Thôi, vậy cũng được.”
Cả hai mang một đống đồ khô từ tầng hầm lên, chất thành đống bên cạnh thùng rượu.
Rồi họ nâng cốc rượu vang đầy ắp lên.
“Vậy thì, vì sự tiến triển của kế hoạch búp bê!”
“Vì giấc mơ của chúng ta thành hiện thực!”
“Cạn ly!”
Trận nhậu bắt đầu.
★ ★ ★
“Mà, nên dạy nó cái gì trước đây?”
“Tạm thời, chúng ta đã xác nhận được các chuyển động cơ bản, tiếp theo là kiểm tra xem nó linh hoạt đến đâu, có thể học được bao nhiêu và giới hạn của tính linh hoạt trong suy nghĩ…..”
“Có rất nhiều thứ cần kiểm tra. Hãy thử nghiệm hết mức có thể.”
Cả hai vừa uống rượu vừa bàn về kế hoạch tương lai.
Màn khởi động vừa rồi, họ chưa cho nó làm gì phức tạp.
Hình nhân đã diễn giải và thực hiện tốt các lệnh mơ hồ.
Dựa trên kiến thức cơ bản được cài đặt sẵn, nó có thể tự học một cách tự động.
Tuy nhiên, trí thông minh của nó sẽ phát triển đến mức nào vẫn là một ẩn số.
Cuối cùng, nó sẽ học được gì, làm được gì, tự suy nghĩ, tự đưa ra quyết định đến đâu mới là chuyện..…
“Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ nó đủ thứ!”
“Đừng dạy nó mấy thứ không nên, nghe chưa?”
“Lời đó, tôi xin trả lại nguyên vẹn cho sư phụ.”
“Cậu cũng biết nói rồi đấy.”
“Haha haha haha!”
Cả hai nghĩ về tương lai, cười lớn tiếp tục rót đầy bụng bằng rượu.
Rồi Zanoba đổi chủ đề.
“À phải rồi, doanh thu từ ‘phụ phẩm’ do sư phụ làm ra cũng đang rất tốt đấy.”
“Ờ, giờ mới nhớ, trong lúc nghiên cứu tôi có làm ra mấy thứ. Cửa hàng có bán chúng à?”
“Đặc biệt, thứ được ưa chuộng nhất là cái đó, túi Frog.”
“À...…”
Rudeus đã thử nghiệm nhiều cách để tái tạo cảm giác da người.
Trong số đó, túi má của Ếch Cường Hóa mỏng manh nhưng rất co giãn.
Nó còn bền đến mức không dễ bị rách dù chỉ một chút.
Ban đầu, họ định dùng nó để làm da cho con búp bê.
Kết quả là họ tìm được một vật liệu khác tốt hơn, nên không sử dụng nó.
Nhưng họ đã tạo ra một thứ khác.
Thứ đó là…..
“Bình chữa cháy bỏ túi.”
Nói đơn giản là bao cao su.
“Vâng, đặc biệt là Luke-dono rất thích nó.
Anh ta còn thúc đẩy việc xây dựng một nhà máy ở Asura đấy.”
“Quý tộc Asura đúng là thích mấy thứ này thật..…”
“Nói chứ sư phụ cũng dùng, đúng chứ?”
“Ừ, thì..…”
Đúng vậy, Rudeus cũng dùng.
Gần như dùng hàng đêm.
Sau khi đứa con gái thứ ba Lily và thứ tư Christina ra đời, có một sự hiểu ngầm rằng người tiếp theo sinh con sẽ là Sylphy.
Anh ưu tiên dành thời gian cho Sylphy, giảm bớt thời gian với Roxy và Eris.
Nhưng có lẽ do đặc điểm chủng tộc khó sanh, Sylphy không mang thai được đứa thứ ba.
Việc có Lucy và Sieg có lẽ chỉ là do chu kỳ và may mắn.
Hoặc cũng có thể thần linh đang chơi khăm.
Không rõ lý do nhưng khi số lần giảm đi, Eris bắt đầu lên cơn.
Dù đã bớt hơn trước, Eris vẫn có ham muốn rất mạnh.
Con thú dữ ấy, mắt sáng rực như Ranran Fuji.
Nếu không cẩn thận, Rudeus dễ dàng bị Eris đè xuống và khiến cô mang thai.
Đó là lúc bao cao su phát huy tác dụng.
Dùng nó, thật kỳ diệu, thỏa mãn con thú Eris, không để lại hậu quả.
Nhìn Eris mang thai đứa thứ ba, Sylphy sẽ không phải gãi má với vẻ mặt cô đơn.
Eris cũng không phải ngượng ngùng nói “Gìê chứ…..” với vẻ mặt lúng túng.
Không khí khó xử trong gia đình cũng không xuất hiện.
Món đồ kỳ diệu, chỉ có giá một đồng bạc Asura.
“..…Dù sao thì, tăng người chăm sóc thì không sao, chỉ tăng mấy đứa con thì không ổn lắm.”
“Thuê người hầu là được chứ?”
“Nếu thuê người hầu, ta làm sao chăm sóc được chúng.
Sáu đứa đã là quá nhiều rồi.
Nhìn thế này thôi, ta muốn chăm sóc từng đứa một đàng hoàng đấy.”
“Hahahaha….. Đúng là phong cách của sư phụ.”
Zanoba cười sảng khoái.
Nhìn Zanoba, Rudeus bỗng hỏi một câu.
Một câu mà anh luôn thoáng nghĩ tới nhưng chưa hỏi.
“Này, còn cậu với Julie thì sao?”
“Sao là sao?”
“Thì, cậu không định tái hôn à?”
“Với Julie, ý sư phụ là vậy?”
“Ừ, tuổi tác thì có cách biệt, thân phận Julie cũng thấp, thì..… Cậu đâu còn coi mình là hoàng tộc nữa, đúng không? Kết hôn, có con cái vây quanh, khen ngợi chúng, thỉnh thoảng bị chúng nghịch ngợm, mắng chúng, cũng vui lắm đấy.”
Trước lời của Rudeus, Zanoba chậm rãi lắc đầu.
“Tôi..… không kết hôn đâu.”
“…..Vậy à.”
Giọng nói cương quyết khiến Rudeus chỉ đáp vậy và im lặng.
Ai cũng có vùng riêng không muốn bị xâm phạm.
Zanoba cậu ta không chỉ đơn giản là không muốn kết hôn.
Có lẽ là vấn đề hoàng tộc, cuộc hôn nhân trước, đứa em trai bị giết hoặc Pax.
“Thì, cũng không phải chuyện gì to tát. Sư phụ muốn nghe không?”
“Nếu cậu muốn kể.”
“Tôi là thần tử, có sức mạnh và cơ thể bền bỉ, nhưng đổi lại, cảm giác da thì kém. Nói đơn giản, làn da của phụ nữ sống mềm mại quá, không đủ kích thích.”
Lời nói ấy khiến Rudeus như bị đánh một cú sốc.
Một câu chuyện tầm phào, mà hợp lý.
Nó giải thích tại sao Zanoba luôn dùng tượng đồng.
“Dĩ nhiên, không chỉ có thế. Còn chuyện của Pax, của Julius, đủ thứ. Nhưng lý do lớn nhất là, cưới một người không thể sinh con thì cũng khổ cho họ.”
“Vậy à….. Nhưng mà, sao không thử hỏi Julie xem? Biết đâu cô bé không quan trọng chuyện con cái, không thì có thể nhận con nuôi mà.”
Rudeus nói ngập ngừng, bản thân anh đã có sáu đứa con.
“Haha, cũng đúng nhỉ.”
Nhìn Zanoba cười nhạt, Rudeus quyết định không nói thêm về chuyện hôn nhân, mà quay lại chủ đề chính.
Đây là buổi tiệc rượu ăn mừng.
Phải vui vẻ mà uống chứ.
“Thôi, chuyện bao cao su tạm gác! Còn cái khác thì sao? Bán chạy không?”
“Khá ổn thôi. Có vẻ chúng bị coi là đồ lạ, chỉ được một vài người sưu tầm mua thôi.”
“Tôi thấy chúng tiện mà..… Như cái máy hút bụi, Aisha thích mê luôn đấy..…”
Các phụ phẩm do Rudeus tạo ra rất đa dạng.
Quạt gió dùng ma trận ma thuật, máy hút bụi, đồ chống thấm, hộp giữ lạnh, và nhiều thứ khác.
Chúng đều tiện lợi nhưng ít thứ được phổ biến rộng rãi.
Hầu hết đều có thể tái tạo bằng ma thuật, vật liệu thì hơi đặc biệt làm giá thành không thể rẻ.
Có thể nghiên cứu thêm về vật liệu để làm ra với giá rẻ hơn.
Nhưng đó không phải mục đích của họ.
“Dù tiện lợi, nhưng ở Asura hay Millis đã có những ma cụ có hiệu quả tương tự. Thuê một người hầu còn nhanh và tiện hơn.”
“Tôi thấy người hầu lại tốn công hơn đấy…..”
Rudeus nhấp rượu, thở dài.
Tuy sống ở thế giới này đủ lâu để được coi là người bản địa, Rudeus vẫn giữ chút cảm giác của kiếp trước.
“Thôi, cứ ghi lại kỹ thuật, biết đâu người đời sau sẽ dùng. Hay là viết thành một cuốn sách nhỉ?”
“Ồ, ý hay đấy! Chắc chắn sẽ có người kế thừa ý chí của sư phụ, coi đó như một cuốn sách huyền thoại!”
“Gọi là ‘Quyển Rudeus’ nhé?”
“Haha, các ma thuật sư đời sau chắc không mơ tới việc một cuốn ma đạo thư mang tên cánh tay phải của Long Thần lại ghi cách làm đồ gia dụng!”
Cả hai vui vẻ cụng ly.
Dần dần, mặt cả hai đỏ ửng lên.
Một thùng rượu đúng là hơi nhiều với hai người.
“Không có Cliff hay Bệ hạ Badigadi ở đây, tiếc thật.”
“…..Nếu là Cliff-dono, chắc chắn sẽ không tha thứ cho Hình Nhân đồi bại đó đâu.”
“Cliff-senpai thì sẽ ngán ngẩm nhưng vẫn cho qua thôi. Lần tới tiến thêm một bước, tôi sẽ mời anh ấy. Thậm chí có thể nâng ly chúc mừng ở phòng của Cliff ở Millis.”
“Hay lắm! Ồ, đúng rồi! Lần này tôi hoàn thiện mẫu thử, tạo ra Hình Nhân Automaton số một vinh quang, làm quà tặng cho Cliff-dono!”
“Tốt! À, nhưng nếu vậy, kiểu con gái không ổn đâu….. Làm kiểu con trai đi.”
“Kiểu con trai cũng hay đấy.”
“Ồ, Zanoba-senpai cũng thích kiểu đó à?”
“Tôi không có hứng với nam sắc, nhưng tôi hiểu được cái hay của femboi. Sư phụ không hiểu sao?”
“Hiểu chứ. Dù Fitz-senpai có là con trai, tôi vẫn thấy ổn mà.”
“Haha, đúng là sư phụ!”
Trận nhậu càng lúc càng sôi nổi, cả hai say bí tỉ.
Rượu thật tuyệt.
Rượu uống cùng bạn cũ, lấy thành quả nghiên cứu làm mồi, thật sảng khoái.
“Được rồi, lần tới làm kiểu đàn ông!
Cố làm một con thật ngầu để Cliff phải ghen tị!”
“Haha haha haha!”
..…Họ không hề hay biết.
Có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ trong lúc nhậu.
Nội dung cuộc trò chuyện sôi nổi của họ bị nghe lén.
Kẻ đó nở nụ cười nham hiểm.
★ ★ ★
“Ôi….. đầu đau quá..…”
Ngày hôm sau.
Rudeus thi triển ma thuật giải độc để chữa cơn đau đầu do rượu, ngồi dậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn bão đã tan, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
“Đã trưa rồi….. Uống hơi quá..…”
Nhưng nói gì thì nói, rượu uống với bạn nam đúng là ngon.
Rượu mừng thì càng tuyệt.
Hôm qua họ có hoảng vì sự đồi bại của Hình Nhân nhưng thôi, kệ đi.
Mẫu Thử Nghiệm mà đạt được thế này, tương lai chắc chắn đáng mong chờ.
Những giấc mơ rộng lớn.
Hy vọng tuôn trào.
Tình yêu tràn đầy.
Cảm nhận tương tai tươi sáng, Rudeus định nhìn vào mặt Hình Nhân lần nữa…..
“…..Hả?”
Không có ai.
Hình Nhân không ở trên giường.
Chỉ có chiếc giường trống rỗng nằm im.
“Khoan đã, gì thế này? Hả? Zanoba! Hình Nhân đâu rồi?”
Liệu Zanoba đã dậy trước và dạy nó gì đó?
Nghĩ vậy, Rudeus nhìn quanh.
Lúc này, từ đống chăn ở góc phòng, Zanoba chậm rãi ngồi dậy.
“Ư… Sư phụ, chẳng phải Hình Nhân được để ngủ trên giường sao?”
“Ngủ?”
Rudeus giật mình nhớ ra.
Đúng là họ đã cho nó mặc quần áo và đặt lên giường.
Chắc chắn là đã đặt lên giường.
“…..Có để ngủ đâu nhỉ?”
Nhưng để Hình Nhân ngủ, phải ra lệnh dừng hoặc lệnh nghỉ.
Cần đặt tay lên viên ma thạch ở ngực và niệm chú.
Mà việc đó, họ chưa làm.
“Tìm nó đi!”
“Rõ, rõ rồi!”
Cả hai hốt hoảng tìm kiếm Hình Nhân.
Không thấy nó đâu.
Trong phòng thí nghiệm, ngoài phòng thí nghiệm, chẳng có bóng dáng nào.
Hình Nhân đột nhiên biến mất!

