Trần Nhiên chẳng mấy quan tâm.
Sáu người nhóm Bách Lý Cường Sinh thấy cả hai là ma mới thì không còn tâm tư đấu đá nữa, thế là lần lượt tụ lại quanh bàn, muốn phá giải mật thất trước.
Trương Viễn nhìn nửa tấm ảnh:
- Nếu đứa con gái là con một, thì nó nên ngồi giữa ba mẹ, nhưng trong nửa tấm ảnh này, đứa con gái lại ngồi trên đùi ba, vậy thì trong nửa tấm ảnh bị mất kia, chắc chắn còn một đứa bé ngồi trên đùi mẹ, nói cách khác, tấm ảnh hoàn chỉnh là ảnh gia đình bốn người.
- Ảnh bị xé thành hai nửa, nếu nói theo lẽ thường, đây tượng trưng cho việc vợ chồng đã ly hôn.
Nói xong, gã ngồi xổm người xuống, vê một nhúm cát nhỏ dưới đất bỏ vào miệng, rồi lại phun ra.
- Hạt cát rất mặn, chứng tỏ đã từng bị ngâm trong nước biển, nói tóm lại, chúng ta có thể rút ra kết luận như vầy: Vợ chồng đã ly hôn, dẫn theo hai đứa con đến bờ biển chơi.
- Nửa tấm ảnh biến mất, trên đó là người vợ và đứa con đi theo vợ, do đó kết luận cuối cùng là: Vợ chồng đã ly hôn dẫn hai đứa con đến bờ biển chơi, do một loại nguyên nhân nào đó, người vợ và đứa con đi theo vợ đã rời đi hoặc biến mất trước, dẫn tới việc chỉ còn lại người chồng và đứa con gái.
Bách Lý Cường Sinh giơ ngón tay cái lên.
Mặc dù bọn họ là những người chơi cũ, nhưng trước khi vào phó bản, cả bọn đều đã chuẩn bị kỹ càng, mỗi người có một vai trò khác nhau, kẻ thì giỏi giải đố, kẻ thì giỏi đấu đá nội bộ, kẻ thì giỏi hãm hại ma mới, còn có kẻ chuyên yểm trợ...
Lúc còn sống, Trương Viễn là một cảnh sát, giỏi phân tích và suy luận phá án, có gã ở đây, khiến lòng người cảm thấy yên tâm.
Bách Lý Cường Sinh chỉ chỉ vào chiếc xẻng của trẻ em trên bàn:
- Đi biển là phải nghịch cát, nhưng sao ở đây chỉ có một cái xẻng nhựa nhỏ thôi?
Về vấn đề này, Trương Viễn đã suy nghĩ nhiều loại khả năng, nhưng không có bằng chứng trực tiếp.
Khi gã đang suy nghĩ, một giọng nói bất thình lình vang lên:
- Anh nói xem, liệu có khả năng nào, logic suy luận vừa rồi của anh đã xuất hiện một lỗ hổng nghiêm trọng không?
Sáu người nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy Trần Nhiên đang dựa vào tường hút thuốc, bộ dạng như đang xem kịch hay.
- Ý gì?
Mặt Trương Viễn lạnh tanh.
- Tấm ảnh hoàn chỉnh, mất một nửa. Hai chiếc xẻng đồ chơi trẻ em, mất một cái. Giải thích đúng phải là: Người vợ và đứa con của cô ta đã vắng mặt trong buổi đi chơi biển lần này.
- Bằng chứng?
Trương Viễn sẽ không vì vài ba câu nói của Trần Nhiên mà phủ nhận phán đoán của mình.
- Mật thất vốn nên có mười tám người chơi, nhưng chỉ có mười người chúng ta, có tám người tạm thời vắng mặt, một manh mối rõ ràng như vậy bày ra trước mắt anh, là anh cố tình không muốn nói, hay muốn hãm hại Bách Lý Cường Sinh thế?
- Anh...
Gã không dám nói ra hai chữ 'nói bậy', chỉ hung ác trợn mắt nhìn Trần Nhiên.
- Tạm thời là sao?
Bách Lý Cường Sinh nắm bắt được chữ mấu chốt trong lời nói của Trần Nhiên.
- Trước tiên trả lời tôi một vấn đề.
- Cậu nói đi.
Trần Nhiên nghiêm túc hỏi:
- Có điều kiện hạn chế khi sử dụng kỹ năng của Sát Hoang Giả không?
- Có, phải bỏ qua một cơ hội chắc chắn sẽ phán xét thành công, nòng súng hướng lên trên, trước khi đạn bắn ra, mật thất sẽ tối đi trước.
[Thì ra là vậy, hèn gì vừa nãy mật thất đột nhiên mất hết ánh sáng, hèn gì vang bốn tiếng súng nhưng tên tóc vàng lại chỉ trúng ba phát.]
Đã có được câu trả lời mình muốn, anh cũng không làm màu nữa:
- Mười người đầu tiên trong mật thất đều là nam giới, đây cũng là một manh mối. Trong gia đình bốn người, đã có ba người xác định được giới tính: Chồng, vợ, con gái. Người duy nhất chưa thể xác định giới tính là đứa con của người vợ.
- Thế nhưng, không xác định được cũng chẳng sao, trong suy luận vừa rồi của tôi, người vợ và đứa con của cô ta đã vắng mặt trong buổi tụ họp này, vậy thì chỉ còn lại đứa con gái và người chồng đến biển chơi, nhưng tại đây có một vấn đề, nếu người vợ và đứa con của cô ta vắng mặt trong buổi tụ họp này, vậy tại sao hai cha con họ vẫn phải đến bãi biển tụ họp?
Lời nói của anh khiến mọi người trầm tư.
Cuộc gặp gỡ bên bờ biển, tượng trưng cho việc gia đình gốc đi chơi, nhưng nếu người vợ và con của cô ta không đến, thế tại sao người chồng và đứa con gái của anh ta vẫn đến?
Trừ khi...
Trương Viễn nghĩ ra điều gì đó, nói một cách chắc chắc:
- Điều đó chứng minh, hai người vắng mặt kia, sớm muộn gì cũng sẽ đến!
- Không, là người vợ sẽ đến, tấm ảnh gia đình bị mất một nửa, tượng trưng cho cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chiếc xẻng của trẻ em bị mất một cái, tượng trưng cho việc con của người vợ đã gặp vấn đề, hoặc là chết, hoặc là mất tích.
Nghe vậy, mọi người liền nhìn về phía mặt bàn.
Nửa tấm ảnh, tượng trưng cho cuộc hôn nhân tan vỡ, điều này không cần phải bàn cãi, từ nửa tấm ảnh có thể suy luận ra rằng cặp vợ chồng cũ này có hai đứa con.
Nhưng manh mối bày trên bàn lại chỉ có một chiếc xẻng nhựa đồ chơi trẻ em.
Chiếc xẻng bị mất kia, tượng trưng cho việc đứa con của người vợ đã xảy ra vấn đề.
Đúng như Trần Nhiên đã nói...
Hoặc là đã chết, hoặc là đã mất tích.
Vì vậy, người vợ đau đớn tột cùng không muốn đến buổi tụ họp này, nhưng hai cha con đã đến, điều đó có nghĩa là cuối cùng người vợ vẫn sẽ đến.
- Khoan.
Mã Văn Kiệt cảm thấy tế bào não không đủ dùng, gọi dừng lại chất vấn:
- Anh phân tích nhiều như vậy, nhưng vẫn không nói rõ tại sao tám người chơi kia lại tạm thời vắng mặt?
Gặp phải cái kiểu người thế này, Trần Nhiên đau hết cả đầu. Đang yên đang lành cứ muốn chen một câu vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của người khác.
- Một gia đình bốn người, được xác định là nam giới chỉ có mình người chồng, mà mười người chúng ta đều là nam giới, anh nói xem có phải chúng ta đang đóng vai người chồng không? Tám người chơi vắng mặt kia hẳn đều là nữ giới, bọn họ tương đương với người vợ, người vợ nhất định sẽ đến, vậy điều chúng ta cần làm bây giờ là triệu hồi tám người chơi đã biến mất đó ra.
Lời này vừa dứt, mọi người dường như được khai sáng. Người vợ không muốn đến, nhưng lại bị người chồng kiên quyết gọi đến.
Tương tự, tám người chơi đã mất tích cũng có thể được triệu hồi bằng phương pháp nào đó.
- Làm sao để gọi người vợ đến?
Không biết từ lúc nào Lâm Phong đã đến bên bàn, tò mò hỏi.
- Tình cảm vợ chồng rạn nứt, không thể nào là tình yêu, vậy thì chỉ còn tình thân với con gái.
Mọi người bỗng quay đầu lại, đồng loạt nhìn về phía chiếc xẻng đồ chơi trẻ em trên bàn.
Bờ biển, nghịch cát, tình thân.
Đáp án chính là con gái đắp cát, đắp thành hình dáng người mẹ, sau đó người chồng lợi dụng điều này để gọi người vợ đến.
Nhưng đứa con gái chỉ khoảng hai tuổi, cái gì cũng không hiểu, vì vậy, đáp án thực sự dĩ nhiên là: Người chồng đắp cát, đắp thành hình dáng người vợ, nói là con gái đắp, rồi gọi người vợ đến.
Có người hỏi:
- Hơ, người vợ trông như thế nào? Không có hình dáng thì đắp kiểu gì đây?
Ba người Lâm Phong, Bách Lý Cường Sinh và Trương Viễn liếc qua người vừa nói chuyện như thể nhìn một thằng ngốc, đắp đại một cái tượng cát hình người lớn có đặc điểm nữ giới là xong thôi?
Bộ định đắp thành tác phẩm nghệ thuật luôn à?
Mã Văn Kiệt bị nhìn đến mức xấu hổ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cầm lấy chiếc xẻng đồ chơi trẻ em trên bàn, bắt đầu đắp cát dưới đất, dần dà, một tượng cát nữ giới có khuôn mặt mơ hồ, tóc dài và ngực hiện ra trước mắt mọi người.
- Vậy được chưa?
Anh ta vừa nói xong, tượng cát hình nữ giới dường như sống lại, chớp chớp mắt, trong sự kinh ngạc của mọi người, nó từ từ biến thành một người phụ nữ trẻ tuổi bằng xương bằng thịt!
Người phụ nữ mở mắt, mê man nhìn cả nhóm, lẩm bẩm:
- Quái thật, sau khi mật thất hướng dẫn cho người mới kết thúc, sao cứ có cảm giác mình đã ngủ một khoảng thời gian rất dài...

