Webnovel

Chương 02: Quá khứ của Ayaka

2025-10-16

1

"Này… Ayaka?"

"Gì vậy?"

"…Gần quá rồi đấy?"

"Thế à? Nhưng nếu không như vậy thì tớ chẳng nhìn rõ tay mình đang làm gì cả", Ayaka đáp lời, giọng hồn nhiên.

Những buổi học nhóm với Ayaka đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Dù chẳng hề bị ép buộc, nhưng tôi chưa từng bỏ lỡ một buổi nào, cứ thế mà ngày ngày vẫn gặp mặt Ayaka đều như vắt tranh.

"…Không, thật sự là gần quá rồi."

"Có sao đâu, đâu có mất mát gì chứ."

"Chuyện đó thì… đúng là vậy."

Tôi chẳng mất mát gì, ngược lại còn được "thưởng thức" nhiều thứ hơn. Nhờ sự kèm cặp tận tình của Ayaka, thành tích học tập yếu kém của tôi đã cải thiện đáng kể. Mỗi lần trả bài kiểm tra, thầy cô đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, khó mà tin nổi. Với tôi, được thấy vẻ mặt đó lại càng khiến tôi vui sướng, bởi cảm giác nỗ lực của mình đã được đền đáp.

"…Mà, tôi thực sự biết ơn cậu lắm."

"Eh!?"

"Nhờ Ayaka mà thành tích của tôi tốt lên nhiều… Dù vốn ghét học, nhưng khi ở nhà, tôi lại nhớ đến những lúc chúng ta học cùng và có thêm động lực."

"…Ehehe, vậy à."

Nghĩ lại thì, những tương tác với Ayaka toàn mang lại điều tốt cho tôi… Mà này, dù nói là biết ơn, nhưng tôi chưa từng nói lời cảm ơn trực tiếp.

"Từ trước đến giờ tôi vẫn nói là biết ơn nhưng chưa từng nói trực tiếp … Thật sự cảm ơn cậu, Ayaka."

"À… ừm."

Lời dạy của cha mẹ tôi! "Phải luôn nói lời cảm ơn", đó chẳng phải là điều mình luôn được dạy sao

…À mà cả hai người họ đều vẫn còn sống sờ sờ đấy!

Sau đó, tôi được Ayaka kèm cặp học kỹ lưỡng trong khoảng một tiếng đồng hồ. Bình thường, tôi sẽ muốn nghịch điện thoại hoặc làm việc khác giữa chừng, nhưng vì cô ấy đã bỏ thời gian ra chỉ dạy, tôi không thể làm những hành động vô lễ như vậy… Nhờ đó mà khi buổi học kết thúc, toàn thân tôi cứng đờ cả ra.

"Ah~… Hôm nay cũng mệt quá rồi."

"Cậu vất vả rồi."

Tôi vươn tay lên trần nhà, giãn gân cốt. Cũng đã đến lúc phải rời khỏi trường, dường như chỉ còn lại hai chúng tôi trong thư viện.

"Vậy thì, Ayaka về trước đi, tôi sẽ về sau một lát."

"…Tớ không bận tâm đâu."

.... Nhưng tôi thì có đấy. Trong ngôi trường này, sự tồn tại của tôi thường nổi bật theo nghĩa tiêu cực… Nên dù Ayaka là người hoàn toàn đối lập với tôi, nếu có tin đồn gì đó thì sẽ rất rắc rối.

Những tin đồn có thể là Ayaka bị tôi nắm được điểm yếu chẳng hạn.

"Vậy thì… hẹn gặp lại ngày mai, Amato-kun."

"Ừ, hẹn gặp lại ngày mai."

Ayaka vừa quay đầu nhìn lại vài lần vừa rời khỏi thư viện.

"Haizz… Thật sự là mình được giúp đỡ nhiều lắm." 

Nhờ vậy mà bài kiểm tra nhỏ lần tới chắc chắn sẽ được điểm tuyệt đối. Tôi nghĩ đã đến lúc rồi và định rời khỏi thư viện, thì chợt nhìn thấy một chiếc khăn lau bảng dơ bẩn và một thùng rác đầy ứ.

"…Chết tiệt, đứa nào lúc dọn dẹp không lau cho sạch đi hả."

Không được rồi… Tôi đâu cần phải làm, nhưng cái thôi thúc muốn dọn dẹp sạch sẽ mà mẹ đã vô tình rèn cho tôi lại trỗi dậy… Uwoooohhh! Nếu thấy thứ gì đó dơ bẩn, tôi lại có thôi thúc mạnh mẽ muốn dọn sạch nó, nhưng tôi cũng là một người lười biếng. Trong khi hai cảm xúc đối lập này đang giằng co… Cuối cùng, tôi đã quyết định dọn dẹp.

"… OwO ♪." 

Tôi vừa ngân nga một giai điệu, vừa giặt khăn lau bảng, hình ảnh của tôi phản chiếu trên cửa kính. Tôi nghĩ cơ thể mình đã trở nên cường tráng thật, nhưng cảnh tượng tôi đang ngoan ngoãn dọn dẹp thế này thì… tự mình nói ra cũng kỳ cục, nhưng quả thật hơi buồn cười. 

"Thôi nào, xong rồi", sau đó, tôi lau bảng rồi đi đổ rác.

(Có câu nói rằng nếu nhặt thứ người khác vứt đi, đó là mình đang nhặt lấy may mắn cho bản thân… Hừmmm, để nói về việc đổ rác thì có lẽ không đúng lắm, nhưng mà, tâm trạng cũng khá hơn một chút)

Mọi việc đã xong xuôi, lần này tôi thật sự rời khỏi thư viện để về nhà.

Khi đến tủ giày, một bóng người bất ngờ đang đợi tôi.

"À… Amato-kun."

"…Cậu làm gì ở đây, Ayaka?", người đang đứng đó chính là Ayaka, người mà tôi nghĩ đã về từ lâu rồi.

"Tớ đợi cậu… Cậu về muộn vậy?"

"…Sao lại đợi tôi?"

"Tớ muốn cùng cậu về một đoạn… tớ đã nghĩ vậy."

"……………"

Thì ra là vì như vậy mà đợi tôi à…

Mà này, đây là lần đầu tiên tôi được ai đó nói muốn về cùng đấy… Vui thì vui thật, nhưng cũng xấu hổ kinh khủng.

"…Đúng là ít người thật."

Chỉ có tiếng hoạt động của câu lạc bộ vọng ra từ sân thể thao… Vậy thì chắc cũng không có ai nhìn thấy mà đồn thổi gì đâu.

"Không được… sao?"

"…Không phải là không được."

Với ánh mắt nhìn lên đầy mong đợi ấy, tôi không thể không gật đầu.

Thế là tôi và Ayaka cùng nhau rời trường, nhưng tôi nhanh chóng biết rằng việc cùng cô ấy về nhà lại là một điều tốt.

"Thế rồi cái bộ manga đó thì… Ahh....", Ayaka đang vui vẻ nói về sở thích của mình thì dừng bước.

Tôi tự hỏi có chuyện gì và theo ánh mắt cô ấy, thì thấy một gã đàn ông trông giống yakuza trước mặt, trông hắn có vẻ nóng tính như kem, nhưng thể hình thì không khác tôi là mấy.

"Ayaka, sao thế?"

"……………", Ayaka run rẩy và trốn sau lưng tôi.

Tôi nghĩ chắc có chuyện gì đó nên không hỏi thêm, nhưng Ayaka đã bị người đàn ông trước mặt nhận ra, hắn ta bèn nhếch mép cười và bước về phía này.

"Ai đó mà nhìn quen vậy ta, chẳng phải Otonashi à?"

"…...!" 

"Này này, gặp lại nhau sao mà lạnh lùng quá vậy?"

Thằng này… cái kiểu nhếch mép của hắn ta thật sự rất khó chịu.

"Mà này, thằng này là ai thể?"

"…Không liên quan đến cậu đâu, Nakazato-kun."

"Nè, sao lại lạnh lùng với bạn trai cũ thế hả?" 

"......!"

Bạn trai cũ… Nghe từ đó, Ayaka run rẩy cả người.

Tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy không thể tin được… Tôi không thể nghĩ gì khác ngoài việc cho rằng chuyện đó là không thể. Mè kể cả cho rằng họ thật sự có mối quan hệ như vậy, thì chắc chắn phải có một lý do nào đó.

(…Nhìn nét mặt thì Ayaka có vẻ rất ghét tên này… Vậy thì điều mình nên làm là kéo Ayaka ra khỏi đây.)

Tôi đặt tay lên vai Ayaka đang trốn sau lưng, rồi đi ngang qua gã kia … Nakazato đó.

Nhưng tất nhiên, hắn ta đã lao tới chặn chúng tôi, nhưng tôi dồn hết sức vào mặt mình… và trừng mắt nhìn thẳng vào hắn.

"Hả?"

"Sao!?"

Tôi trừng mắt với ý định "mày muốn chết à?", và dường như đã có hiệu quả.

『Nghe đây Amato, nếu con nghĩ đó là kẻ thù, thì cứ trừng mắt nhìn nó thật dữ dằn vào. Hãy làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang ở kèo trên, chỉ cần thể hiện ra điều đó trong khoảnh khắc thôi, đối phương sẽ run sợ và nghĩ rằng có lẽ thằng này thật sự mạnh hơn mình đấy. 』

Đó là những lời khuyên của bố tôi … Thật tình, cả bố và mẹ tôi đều thật kỳ quặc. Nhưng, đúng những lời răn và cách nuôi dạy quái đản ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

"K...khoan đã…"

Tuy nhiên, thằng khốn kia dường như vẫn còn điều muốn nói.

Một mặt, nếu lỡ có thành ẩu đả thật thì cũng dễ giải quyết thôi, nhưng làm vậy có thể phát sinh rắc rối với nhà trường… Thôi thì bây giờ cứ nghĩ đến việc che chở cho Ayaka đã.

"Tao không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ayaka và mày. Có thể hai người đã thực sự hẹn hò ..... hoặc không… Nhưng nếu thật là vậy, tao tin chắc chắn phải có lý do."

"Amato-kun…"

À~ đừng có phát ra cái giọng yếu ớt như vậy chứ, cứ như một nàng công chúa mà nấp sau lưng đàn ông là được rồi… Đặc biệt là sau lưng một kẻ đáng thương như tôi, thất bại trong màn debut cấp ba và ít bạn bè.

"Mà này, ừ thì đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thì đúng là không tốt… Bây giờ Ayaka cũng thân thiết với một người như tao đấy thôi."

"K... không có chuyện đó đâu! Amato-kun rất tốt bụng và là người tốt! Hoàn toàn khác với Nakazato-kun!!"

"Ồ~, cảm ơn cậu nhiều nhé."

Tốt rồi, có vẻ như cô ấy đã lấy lại được tinh thần. Về cơ bản Ayaka là một người quá đỗi trầm tính và hướng nội, nên tôi biết khi cô ấy có thể nói lớn tiếng như vậy là lúc cô ấy đang vui vẻ.

"Thế nên, bọn này xin phép đi trước nhé? Nếu còn điều gì muốn nói, thì nói với tao đây này .... Nào, sủa đi."

"Con mẹ … phiền phức vãi ....", nói xong, Nakazato bèn bỏ đi.

"Haizz, nhờ có lời dạy của bố và cái vẻ ngoài này mà mình đã thoát được rồi."

"…Pffft."

Nhân tiện, Ayaka biết rằng bản chất thật của tôi là một người nhút nhát. Ayaka cười khúc khích như thể thấy điều gì đó thú vị, rồi cô ấy khẽ thì thầm.

"…Cảm ơn cậu, Amato-kun."

"Không có gì đâu", cũng coi như là trả ơn việc cô ấy đã kèm tôi học hàng ngày nữa.

Ngay sau khi cùng Ayaka, người đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, tiếp tục bước đi, cô ấy đã mở lời về chuyện vừa rồi.

"Nếu hẹn hò mà đã gọi là người yêu thì … cũng không sai đâu."

"Ố Ồ…?"

"Nakazato-kun là bạn học cùng cấp hai của bọn tớ … và cậu ta đã bắt nạt Makoto."

"…Hửm? À... Tôi đại khái hiểu chuyện này rồi." 

"Tuyệt vời! ..… Mà, tớ thì không thể bỏ mặc Makoto, người bạn thuở nhỏ của mình được … Thế nên tớ đã bảo với cậu ta rằng đừng có chọc ghẹo Makoto nữa."

"Ừm."

"Nakazato-kun cảm thấy thú vị, và đã ra điều kiện ép buộc tớ phải hẹn hò với cậu ta."

Thì ra là vậy… Đúng là chuyện như thế thật. Mà này, chuyện này y hệt nội dung của bộ manga mà chúng tôi vừa nói đến … Đúng là có những chuyện như vậy xảy ra ngoài đời thật.

"Dù sao thì, chuyện này cũng chỉ kéo dài khoảng hai tuần… Cậu ta nói 'chán bỏ mẹ' nên đã dừng lại, và kể từ đó không còn chuyện gì xảy ra nữa."

"Vậy à… Thật sự chỉ có vậy thôi sao?"

"Eh? Ừm… Thật sự chỉ có vậy thôi."

…Hừm, học sinh cấp hai thì chắc không có chuyện gì hơn thế đâu nhỉ.

"Nhân tiện, Tokui có biết chuyện đó không?"

"Makoto không biết đâu, tớ hoàn toàn không nói gì cả, và cậu ấy cũng thở phào nhẹ nhõm vì không còn bị bắt nạt nữa." 

"... Nhưng mà, như vậy thì liệu có ổn không ...." 

Thôi thì, chuyện đã qua rồi, có lẽ không nên đào sâu thêm nữa.

"Dù sao thì, không có chuyện gì thì tốt rồi."

"Ehehe… Cậu lo lắng cho tớ à?"

"Nếu là người dưng thì không nói làm gì, nhưng Ayaka là người đã thân thiết đến mức kèm tôi học mà? Chuyện đó cũng là bình thường thôi."

"…Amato-kun thật sự rất tốt bụng."

Sau đó, tôi đưa Ayaka về đến gần nhà cô ấy.

Lúc chia tay, cô ấy không có vẻ gì là còn vương vấn chuyện cũ, nhìn cô ấy thật sự vui vẻ khiến tôi yên tâm hơn.