Tập 01

Truyện ngắn tặng kèm phiên bản e-book: Một đêm sa đọa bình thường.

2025-10-02

8

“Nè nè, Manamichi-kun.”

Một đêm nọ, khi chúng tôi đang chơi game cùng nhau, Makura huých khuỷu tay tôi từ bên hông.

“…Sao thế?”

Chúng tôi đang chơi một trò chơi hành động đối kháng, trong đó nhân vật từ đủ các tựa game nổi tiếng,

Mắt tôi vẫn dán chặt vào màn hình, các ngón tay lướt trên bộ điều khiển. Chúng tôi đang trong một trận đấu nảy lửa, và tôi không thể liếc nhìn đi chỗ khác.

“Cậu có thấy hơi đói không?”

Tôi liếc sang một bên một lúc, thấy vẻ mặt bối rối của Makura, bàn tay cô ấy vỗ vào bụng mình qua bộ đồ ngủ ngắn tay, xù lông có hình trái tim lớn trên ngực. Sao lại vô tư đến vậy, ngay cả giữa trận đấu như thế này chứ—?

“Đây rồi!”

Tôi nhấn mạnh bộ điều khiển, nhắm một cú đá mạnh vào nhân vật đang đứng yên của cô ấy. Nhưng nhân vật của Makura khéo léo né tránh bằng một cú nhảy lùi, đáp trả bằng luồng tia lửa.

“Gh—!”

“Hehe! Đâu rồi cơ? Kiểu tấn công đó không hiệu quả với tớ đâu! Tớ có nhiều kinh nghiệm hơn, hơn cậu nhiều!”

“Kinh nghiệm à…” tôi lẩm bẩm. “Mà chính ra tớ mới chơi trò này hôm qua thôi mà.”

“Cậu học nhanh đấy, Manamichi-kun. Nhưng cậu quá ngây thơ—những chiêu lén lút đó không thể nào qua mặt được tớ đâu! Ngây thơ, đồ ngọt… Ư, tự dưng lại thèm đồ ngọt quá đi.” [note81258]

Hình như cô ấy đang đói lắm nhỉ. Chúng tôi tiếp tục trao đổi chiêu thức kể từ đòn tấn công thất bại của tôi, bộ điều khiển kêu lách tách liên tục khi cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ lan man.

“Không phải tụi mình vừa mới ăn tối cùng nhau sao?”

“Lúc đó là khoảng sáu giờ chiều rồi! Đâu phải là ‘vừa mới’ đâu!”

Bây giờ đã gần nửa đêm. Tính ra thì đã gần sáu tiếng kể từ bữa tối. Mà, bụng tôi cũng bắt đầu réo lên.

Khi tôi đang suy nghĩ về chuyện đó—

“Đây rồi!”

Nhân vật của Makura lướt nhanh ra sau lưng tôi bằng một cú xoay như chớp, tung ra cú đấm tàn khốc. Cú đánh khiến tôi bay ra khỏi đấu trường, mạng sống cạn kiệt. Trò chơi kết thúc.

“…Không có bất kỳ sơ hở nào.”

“Ồ, có rất nhiều sơ hở đấy!”

Đối với Makura, ngay cả một phần nghìn giây mất tập trung—vì những suy nghĩ lan man của tôi—cũng là một lỗ hổng lớn. Nhìn vẻ mặt cay đắng của tôi, Magura cười khúc khích thích thú.

Tôi thở dài thườn thượt. “Được rồi, tớ thua rồi, nên giờ tớ sẽ đi mua đồ.”

“Cái gì, thật á? Cậu là thần sao?”

“Cậu đói bụng mà đúng không?”

“Thật sự quá tốt bụng! Cảm ơn nhé! Tớ sẽ trả tiền lại cho cậu.”

À, nói là vì tôi thua, nhưng đó chỉ là một cái cớ. Chạy việc vặt như thế này về cơ bản là công việc của tôi. Makura hiếm khi rời khỏi nhà. Cô ấy đã tuyên bố kỳ nghỉ hè này là thời gian để cô ấy ở lì trong nhà, mặc đồ ngủ và tận hưởng cái mà cô ấy gọi là “cuộc sống sa đọa.”

“Vậy tớ nên mua gì đây?”

“Hmm, xem nào…” Makura gõ một ngón tay lên môi, nhìn chằm chằm vào khoảng không, suy nghĩ. “Sô cô la, bánh pudding, bánh su kem, kem—!”

“Khoan đã, dừng lại, nhiều quá. Ghi chú lại, ghi chú lại cho tớ!” Tôi ngắt lời cô ấy trước khi cô ấy có thể tiếp tục.

“Cố gắng nhớ đi!”

“Cái yêu cầu bất khả thi đó là sao vậy?”

“Hahaha! Thôi nào, cậu thông minh mà, Manamichi-kun. Đây là một thử thách—một trận chiến vì lòng kiêu hãnh của cậu đấy!”

“Kiêu hãnh kiểu gì thế này…?” tôi thở dài, nhưng Makura có vẻ đang vui, nên vẫn quyết định chiều theo.

“Bắt đầu nào! Bánh Pudding ngập trong kem tươi và socola, bánh su kem trứng sữa giòn rụm, kem socola sữa Hokkaido, một ngôi làng nấm Shiitake trên núi!”[note81259]

“Khoan đã, dừng lại! Lúc nãy cậu có nói vậy đâu! Kiểu như thần chú hay gì đó vậy! Cảm giác như tớ đang bị tấn công ấy!”

“Ừ thì, tất nhiên là tớ tăng độ khó rồi. Dù sao đây cũng là thử thách mà.”

“Không đời nào tớ thắng được đâu—mấy cái tên đấy quá khó nhớ.”

Dù sao thì tôi cũng chẳng bao giờ cho bản thân…

“Hehehe, bỏ cuộc rồi sao?” Makura nhếch mép, rõ ràng là đang rất thích thú.

Sự trêu chọc của cô ấy đã nhen nhóm một tia lửa trong tôi. Tôi không thể rút lui bây giờ. Không cần phải nhớ tên một cách hoàn hảo—chỉ cần nắm được ý chính và tìm một thứ gì đó tương tự ở cửa hàng là được.

“Sao cậu lại nhớ tất cả những cái tên đó rõ ràng vậy?”

“Hiển nhiên mà! Vì tớ yêu chúng. Tớ biết gần như mọi thứ ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Khi có món mới ra, chỉ cần cập nhật danh sách trong đầu là được.”

“Hãy sử dụng trí nhớ đó để học bài nữa đi chứ.”

Cô gái này là một thiên tài bí mật sao…?

“Mà, sao toàn là socola vậy.”

“Đúng vậy! Hơn nửa ngày nay tớ chưa ăn socola rồi—tớ đang lên cơn thèm socola. Cả người cứ run rẩy không ngừng nãy giờ đây này.”

“Nói nghe như nghiện nicotine vậy. Có lẽ nên giảm bớt một chút đi.”

“Ahahaha, đùa thôi! Tớ không thể bỏ đồ ngọt được đâu. À, tớ cũng muốn nước ép nữa. Nước có ga nhé.”

“Nước có ga à? Có nhãn hiệu cụ thể nào không?”

“Tùy cậu, Manamichi-kun!”

“Được rồi, được rồi.”

Tôi đứng dậy, chống tay xuống sàn. Đầu gối và hông tôi kêu răng rắc vì ngồi quá lâu.

“Cậu làm việc này được chứ?” Makura cười hỏi.

“Ồ, tất nhiên. Tớ nhất định sẽ thắng thử thách này.”

Tôi nở một nụ cười ngạo nghễ với cô ấy.

“Nếu họ không có món tớ nói, cứ lấy món gì đó tương tự nhé. Gì cũng được. À, và nhớ mua cả đồ mà cậu thích nữa nhé, Manamichi-kun!”

“Được rồi.”

Tôi đi dọc hành lang ngắn đến lối vào. Makura đi theo tôi. Khi tôi cúi xuống để xỏ giày—

“—Cảm ơn cậu như mọi khi nhé, Manamichi-kun.”

Giọng nói mềm mại của Makura vọng xuống chỗ tôi, ấm áp và chân thành.

Ghi chú

[Lên trên]
Đoạn này có chơi chữ, trong đây chị nhà dùng từ 甘い (Amai), nghĩa là ngọt. Ngoài ra, amai còn có nghĩa khác là ngây thơ, dễ đoán. Nên từ ngây thơ chị mới lái sang thèm đồ ngọt được :3
Đoạn này có chơi chữ, trong đây chị nhà dùng từ 甘い (Amai), nghĩa là ngọt. Ngoài ra, amai còn có nghĩa khác là ngây thơ, dễ đoán. Nên từ ngây thơ chị mới lái sang thèm đồ ngọt được :3
[Lên trên]
Nguyên văn là しいたけの里山, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ là kết hợp giữa 2 loại bánh socola của meiji là きのこの山 (Kinoko no Yama) hình nấm và たけのこの里 (Takenoko no Sato) hình măng. Đây lại còn là nấm Shitake nữa thì cũng chịu chết:))
Nguyên văn là しいたけの里山, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ là kết hợp giữa 2 loại bánh socola của meiji là きのこの山 (Kinoko no Yama) hình nấm và たけのこの里 (Takenoko no Sato) hình măng. Đây lại còn là nấm Shitake nữa thì cũng chịu chết:))