Tập 01

Chương 9: Bảy Tiểu Tinh Linh

2025-09-01

3

Chúng tôi thưởng thức mì somen, chia nhau một quả dưa hấu mọng nước, và thay vì chơi trò thử thách gan dạ, chúng tôi đổi sang một game kinh dị rùng rợn. Chiếc máy bào đá cầm tay mua về trở thành nghi thức mùa hè của chúng tôi, mỗi người thay phiên nhau xay đá, trong khi để cửa sổ mở toang để tiếng ve râm ran tràn vào căn phòng lúc chúng tôi ăn.

Những ngày không có kế hoạch gì, chúng tôi đắm chìm trong sự lười biếng ngọt ngào, để mặc cho lễ Obon trôi qua trong làn sương mơ màng của sự nhàn nhã. Thật lòng mà nói, đó chính là hạnh phúc.

Nhưng rồi Obon kết thúc, và vòng quay nặng nề của lớp học thêm và trường luyện thi lại hiện ra trước mắt. Sáng đầu tiên sau kỳ nghỉ, từng bước chân tôi đến trường nặng trĩu như kéo lê chì.

“Giỏi lắm, Negoro-kun! Cô biết em làm được mà!” Tiếng vỗ tay nhẹ vang lên khi Kumada-sensei nhận lấy xấp bài tập tôi đưa bằng cả hai tay—đó là bài tập mà Makura đã làm trong kỳ nghỉ. “Học hành đúng là sở trường của em nhỉ?”

“Không hẳn ạ…” tôi lẩm bẩm.

Kumada-sensei lật giở từng trang, ánh mắt lướt qua những bài tập được hoàn thành một cách gọn gàng. “Mới làm được một phần thôi. Phần còn lại chắc là sẽ hoàn thành sớm thôi ha?”

“Chắc là vậy ạ… còn tùy vào tâm trạng của Makura nữa ạ.” Gần đây, giữa chúng tôi đã dần hình thành cái gì đó như kiểu quan hệ bạn bè. Ngày hoàn thành nốt đống bài tập ấy có vẻ cũng không còn xa. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.

“Ra vậy…” Khuôn mặt Kumada-sensei tối sầm, giọng cô trầm ngâm.

Tôi nhíu mày, bối rối. …Có chuyện gì sao?

Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, cô nói tiếp, “Việc này đã quyết từ trước rồi, nhưng cô có thương lượng cho những học sinh gặp vấn đề… Lớp bổ túc sẽ kết thúc cuối tuần này, nhưng vào thứ Hai cuối cùng của tháng Tám, tất cả học sinh tham gia đều phải làm một bài kiểm tra tổng hợp.”

“Kiểm tra ạ?”

“Đúng. Nội dung đơn giản thôi, giống mấy bài tập ở lớp phụ đạo, nhưng mang tính chính thức. Không được làm ở nhà. Ngay cả những em khó đến trường cũng buộc phải làm, ít nhất là ở phòng y tế. Nếu không… thì dù có nộp bao nhiêu bài tập, việc lên lớp sau cũng sẽ rất khó khăn.”

Lời cô nói như một cú sốc. “Bài kiểm tra tổng hợp.” “Khó mà lên lớp.” Chúng cứ vang vọng không ngừng trong đầu tôi.

Một nỗi bất an kỳ lạ len lỏi trong lòng, đặc biệt bởi cách dùng từ của Kumada-sensei—“những em khó đến trường.” Không phải “từ chối đến,” mà là “khó đến.” Sự khác biệt ấy khiến tôi day dứt.

Trong mắt tôi, Makura chỉ là một cô bạn cùng lớp đắm chìm trong sự hỗn loạn của căn phòng, sống hết mình trong sự buông thả đầy sức sống. Tương lai cô ấy dường như còn sáng hơn tôi, vì có thể tận hưởng cuộc sống vô tư lự. Nhưng liệu còn gì hơn thế nữa? Lý do thật sự khiến cô ấy khó mà đến trường như vậy là gì? Việc Kumada-sensei phải thương lượng cho thấy cô ấy đang nhìn nhận tình cảnh của Makura một cách nghiêm túc.

…Tôi không biết.

Dù đã ở bên nhau suốt mấy tuần, tôi bỗng nhận ra mình biết quá ít về cô ấy. Chắc chắn phải có một lý do cho việc cô ấy không đến trường, một điều không đơn giản gạt đi bằng nụ cười trước mặt người khác được.

Sau một thoáng đắn đo, tôi mở miệng. “…Em sẽ nói với cậu ấy.”

Tôi đã nói với Kumada-sensei như vậy. Tôi cũng không rõ mình muốn gì—kéo Makura trở lại trường học, hay để cô ấy sống thoải mái theo cách mình thích. Nhưng chính tôi là người được giao phó mang bài tập đến cho cô ấy, và chúng tôi đã cùng nhau trải qua mùa hè này như những người bạn đồng hành trong sự lười nhác, là học trò và giáo viên của sự buông thả. Vậy nên, phải là tôi nói với cô ấy mới được.

“…Được rồi. Nhờ em đó.” Kumada-sensei khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi. “Cô trông cậy vào em, Negoro-kun.”

“Được thôi… Vì tụi mình đã bắt đầu làm bài tập rồi, tớ sẽ làm. Bài kiểm tra ấy.”

Makura mà đồng ý dễ dàng như vậy thì hay biết mấy.

Khi tôi đến chỗ cô nàng để đưa bài tập hôm nay, tôi kể lại lời giải thích của Kumada-sensei về kỳ kiểm tra. Phản ứng của cô ấy thì, như mọi khi, chẳng có gì bất ngờ.

“Mồồ! Tớ sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước cái hệ thống này đâu!” Makura phụng phịu, má phồng lên rồi hậm hực quay đi.

“Nhưng nếu không vượt qua kỳ kiểm tra đó, thì sẽ không tính là đã hoàn thành lớp phụ đạo. Cậu sẽ không thể lên lớp được…”

Nó đến thật bất ngờ, nhưng đó là quy định của lớp học hè ở trường chúng tôi—một lối thoát cho những ai không đủ điều kiện. Kumada-sensei còn cất công thương lượng phương án thi cho chúng tôi trước khi báo tin nữa.

“Ước gì mấy kỳ thi biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết mấy…” Makura lầm bầm, chân mày nhíu chặt vì bực bội.

“Nghe cứ như ước hòa bình thế giới vậy nhỉ.”

“Phải làm sao bây giờ…” cô ấy càu nhàu, gương mặt hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

“Cúi đầu trước hệ thống hoặc chống lại nó, chắc vậy nhỉ.”

Cô nàng ngẩng lên sắc lẹm. “Chống lại… kiểu đấu tay đôi với hiệu trưởng ấy hả?”

“Cách nhanh nhất để bị đuổi học đấy.”

Makura bật cười “Hahaha,” rồi lại rơi vào tiếng “Hmm” trầm ngâm. Ít ra thì cô nàng vẫn còn dư sức để pha trò.

Trong mắt cậu ấy, trường học là thứ bản thân không muốn—hoặc có lẽ không thể—đối diện. Thế nhưng, việc bị lưu ban rõ ràng vẫn khiến cô ấy bận lòng. Ngạc nhiên là cô nàng cũng quan tâm đến thể diện theo cách đó.

Câu hỏi từ cuộc trò chuyện với Kumada-sensei lại dấy lên trong lòng tôi. Cô ấy không muốn đến trường, hay là không thể?

Makura vỗ hai tay lại nhau. “Biết rồi! Tớ chỉ cần một lý do chính đáng là được!”

Tôi nghiêng đầu. “Ý cậu là sao?”

“Nếu tớ có thể tự kiếm tiền, thế là giải quyết được rồi. Có việc làm rồi thì tớ không thể đến trường được. Nếu tớ tự lập được, làm gì có ai có thể phàn nàn cơ chứ.”

“…Ừ thì, cũng đúng. Nhưng cậu kiếm tiền bằng cách nào?”

“Cái đó thì…” Makura ngập ngừng, rồi nở nụ cười. “Để cái đầu thông minh của Manamichi-kun lo là được.”

“Sao lại đá sang tớ rồi!?”

Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng cách nhanh nhất để kiếm tiền mà tôi nghĩ được chỉ có làm thêm mà thôi.

“Gì cũng được. Nếu kiếm được dù chỉ là chút ít, phần còn lại tớ sẽ tự xoay xở được. Chỉ cần hạ thấp ngưỡng hạnh phúc của mình xuống là xong.”

Makura giơ ngón tay trỏ lên cao, giọng chắc nịch: “Ngày nào cũng có cơm ăn, ngủ trong phòng có mái che, sống ở Nhật Bản với bốn mùa, ngắm hoàng hôn quen thuộc—chỉ vậy thôi là đủ hạnh phúc rồi. Nếu có thể tìm được niềm vui trong những điều nhỏ nhặt, thì vẫn có thể tiếp tục sống. Tớ chẳng cần gì hơn thế nữa.”

Nụ cười cô nàng rạng rỡ hơn khi dang rộng hai tay, ra giảng cứ như một giáo chủ đầy sức hút của một giáo phái sa đoạ nào đó. “Phòng có thể nhỏ hơn, chỉ cần một bộ đồ ngủ là đủ. Có mạng internet thì chẳng bao giờ chán. Một cuộc sống trọn vẹn! Thời hiện đại ngày nay đúng là dễ sống, phải không?”

Thật lòng mà nói, có lẽ cô ấy sẽ làm được như vậy thật—sống trong căn phòng bé xíu, đặt đồ ăn online vừa đủ, cố gắng xoay sở từng ngày. “Cuộc sống như vậy nghe cũng không tệ…”

“Hahaha, đúng chứ, đúng chứ?” Tiếng cười của Makura đúng là có sức lan tỏa.

Một cuộc sống tách rời thế gian trần tục, khép kín trong sự thoải mái ấm áp. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy rất dễ chịu, như quấn mình trong chiếc chăn ấm vậy. Nhưng ngay cả như vậy vẫn cần đến một khoản tiền.

Chẳng lẽ không có gì sao? Không có cách nào tôi giúp được ư?

Tôi vò đầu bứt tai, nhưng chẳng nghĩ ra được cao kiến nào cả. Cô ấy nói tương lai tôi rất chắc chắn, nhưng… nếu những lúc thế này mà tôi không nghĩ ra được gì, thì bao năm học hành rốt cuộc có ích gì chứ…?

Trong lúc tôi còn đang im lặng, ánh mắt Makura liếc về phía tôi. “V-Vậy thì, giờ tụi mình chơi game gì đó đi?” cô nàng lúng túng đề nghị, như muốn xua tan đi bầu không khí.

Game—

Ngay lúc đó, tôi sực nghĩ ra. “Làm video stream thì sao?”

“Ể?”

“Để kiếm tiền ấy. Cậu từng nhắc đến chuyện stream game rồi còn gì.”

“Ồ, livestream…” Giọng Makura chùng xuống, có vẻ như đang suy nghĩ.

“Ừ. Cậu biết mấy cái này nhiều hơn tớ mà. Tới có thể tìm hiểu cách làm, bắt đầu từ đâu, cần thiết bị gì, và làm sao để kiếm tiền từ đó.”

Càng nói, tôi càng thấy kế hoạch này vô cùng hoàn hảo. “Giống như lần cậu cho tớ xem ấy, vừa stream game vừa quay chính mình—người như cậu chắc chắn sẽ hút được khối người xem. Cậu… dễ thương mà. Với lại, ngồi chơi game trong đồ ngủ có khi lại trở thành điểm riêng biệt ấy chứ, một chiêu độc lạ.”

Dù sao thì cô ấy cũng không thể ra khỏi phòng, nên lựa chọn vốn đã rất hạn chế. Kết hợp với sở thích, ý tưởng này xem ra hợp lý nhất rồi.

“…Livestream chắc là khó lắm,” Makura thì thầm.

Tôi ngơ ngác, “Ể…?”

“Tại sao?”

“Thì… tớ đâu biết phải nói chuyện gì đâu.”

“Chỉ cần là chính mình thôi. Như lúc cậu chỉ tớ chơi game ấy—năng lượng của cậu xem cũng thấy vui rồi mà.”

“Thật sao…?” Cô nàng ngập ngừng. “Nhưng mà—”

“Nếu cậu kiếm tiền theo cách này, đó chính là lý do chính đáng, đúng không? Cậu không cần ra ngoài, và vẫn có thể tiếp tục những ngày tháng buông thả.”

Tôi nhận ra cô nàng đang lưỡng lự qua cái cách cô ấy lẩm bẩm, “Nhưng… cái đó…” Thế nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao. Với tôi, đây giống như một tia hy vọng vậy.

“Làm việc đó trên mạng khó lắm. Xin lỗi nhé, dù cậu đã nghĩ kỹ như vậy rồi.”

Lời từ chối của cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng lại nhói đau. Ngực tôi nhói lên từng cơn. ‘Xin lỗi nhé, dù cậu đã nghĩ kỹ rồi…’ Lời xin lỗi ấy cứ vang vọng trong tai tôi.

“…Tại sao?” Tôi không kìm được. “Sao lại không được? Cái này tiềm năng lắm mà.”

Tôi chẳng bao giờ dám mơ đến việc stream game. Tôi không thú vị, cũng chẳng có ngoại hình để thu hút người xem. So với tôi—một kẻ chỉ biết học hành mà chẳng có gì để khoe—Makura dường như tràn đầy tiềm năng.

“…Tớ có lý do riêng,” cô ấy khẽ nói, mắt nhìn xuống, hơi thở run rẩy.

Sự im lặng phủ kín khắp căn phòng.

“Xin lỗi nhé, Manamichi-kun. Bầu không khí này… đến máy lọc không khí cũng không cứu nổi rồi. Hôm nay đến đây thôi, được không?”

Cô ấy nói đúng, và đó cũng là một câu nói đầy ân cần rất Makura.

“Ừ… Nhớ mở cửa thông gió đấy.”

Cô nàng mỉm cười nhẹ, gật đầu. “Được rồi.”

Tôi cầm chiếc cặp còn chưa kịp mở ra, rồi bước ra khỏi phòng cô ấy.

Cánh cửa khép lại vang lên tiếng cạch.

Tôi ngồi sụp xuống sàn, co gối như lúc khởi động trong giờ thể dục, rồi vùi mặt vào. —Ư, xin lỗi nhé, tớ làm hỏng hết rồi…

Cơn hoảng loạn bủa vây lấy tôi. Vừa mơ hồ tránh né lời Manamichi-kun, tâm trí tôi cứ quay cuồng, không biết phải làm sao. Khi nhận ra thì lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi vì siết chặt quá lâu.

Tôi hiểu cậu ấy nghĩ ra những thì này là vì tôi, nhưng lại thấy quá sức chịu đựng… Chỉ mong là tôi không lỡ nói ra lời nào quá gay gắt.

Sau ngần ấy thời gian, tôi vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện khi đó. Tất cả đều là lỗi của tôi…

Tôi muốn xua tan không khí gượng gạo giữa hai đứa, nhưng hôm nay cảm giác hoàn toàn bất lực, thế nên tôi chọn cách nói lời tạm biệt. Sự hối hận đã len lỏi vào bên trong tôi ngay lập tức. Lỡ như chuyện này kết thúc tất cả thì sao…?

Chỉ nghĩ đến đó thôi, ngực tôi đã thắt lại đau nhói. Khẽ hít một hơi, tôi từ từ đứng dậy và mở cửa sổ ban công.

Rời khỏi nhà Makura, tôi vẩn vơ đi về phía trường luyện thi, đầu óc mắc kẹt trong vòng lặp những ý nghĩ rối rắm. Thế nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để bước vào phòng học và chỉ đứng ngoài tòa nhà.

Khi ở bên Makura—hay bất cứ ai khác—đây là lần đầu tiên tôi trải qua bầu không khí khó xử đến vậy. Và tôi vẫn chẳng hiểu tại sao.

Rốt cuộc tôi đã sai ở chỗ nào? Do tôi kém cỏi trong giao tiếp ư?

Tôi mơ hồ nghĩ ngợi. Trường luyện thi khá gần nhà ga, ngay kế bên khu trung tâm nhộn nhịp. Trước giờ tôi không nhận ra, nhưng cứ đến hoàng hôn, nơi này lại đông nghẹt người.

Nhìn quanh, âm thanh ồn ào của thành phố lại ùa vào tai tôi. Giữa đám ồn ào ấy, một giọng nói quen thuộc chen ngang.

“Yo, nhóc đó sao? Sao trông mặt buồn thiu thế kia?”

Từ con đường tôi vừa đi, Yako-san vẫy tay, bước đến gần. Hôm nay chị ấy mặc quần denim bó và áo sơ mi đen dáng rộng—phong cách thường nhật mà tôi chưa từng thấy.

“Yako-san…”

“Woa, cái mặt gì thế kia? Bị Koiro đá hay gì à?”

“Thế nghĩa là sao ạ…?”

“Ể, thật á!?”

“Khoan, emi có nói thế đâu!”

“Cái dáng vẻ ủ rũ của cậu nhìn phát biết liền! Thế, rốt cuộc có bị đá không nào?”

Ủ rũ… Trong mắt người khác tôi trông như nào vậy chứ? Mà giả vờ tươi tỉnh lúc này thì tôi chịu không làm nổi.

“Không phải vậy đâu ạ. Bọn em còn chẳng phải quan hệ kiểu đó cơ.”

“Nhưng cậu không từ chối việc có liên quan đến Koiro nhỉ.”

Yako-san thở dài, khẽ nhún vai, rồi đảo mắt nhìn quanh. “Rồi, ngồi với chị xíu nhé.”

“Ể?”

“Chị sẽ nghe nhóc kể.”

Tôi lắc đầu, luống cuống. “Không, không, không sao đâu ạ. Chẳng phải chị đang định đi đâu sao?”

“Chỉ ghé quán khách hàng uống tí thôi. Chị đây vẫn có thời gian mà.”

Chị ấy từng nói mình làm việc quảng cáo nhà hàng thì phải. Có lẽ là đi tới quán của một vị khách nào đó, quanh nhà ga toàn là quán bar với hàng ăn mà.

“Không thể để mặc nhóc với cái bản mặt kia được—nhất là khi có dính tới Koiro.”

Nói rồi, Yako-san túm tay tôi kéo về phía vòng xuyến trước ga. Tôi chẳng còn sức để phản kháng, mà chống cự cũng vô ích.

Vả lại… Yako-san biết nhiều về Makura hơn tôi. Biết đâu nói chuyện với chị ấy giúp tôi vỡ ra được gì đó thì sao.

Nghĩ thế, tôi để mặc mình bị kéo đi.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bồn trồng cây ở vòng xuyến. “Rồi, kể đi,” Yako-san nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc, ánh mắt không hề bỡn cợt.

“…Vâng.”

Tôi chậm rãi cất lời, lựa chọn từng chữ. Bài tập phụ đạo. Bài kiểm tra sắp tới. Sự do dự của Makura. Cả bầu không khí gượng gạo sau khi tôi gợi ý một giải pháp khác.

Yako-san nhìn thẳng cổng ga, thỉnh thoảng gật đầu “Ừ hứ, ừ hứ.” Đến khi tôi dừng lại, chị ấy thở một tiếng “Aaaa…” kéo dài.

“Cậu ngây thơ thật đấy nhỉ?”

Cũng chính những từ chị ấy từng nói ngày đầu gặp nhau.

“…Theo nghĩa tốt ạ?”

“Không, lần này là theo nghĩa xấu.”

Chị ấy cười khẽ, nhưng ánh mắt không hề mang nụ cười. Rồi như lẩm bẩm với chính mình, chị ấy thở hắt: “Ư, không biết nói có được không nhỉ? Tôi không được dặn cần phải giữ kín… nhưng là vì Koiro mà. Mà có lẽ con bé không muốn mình làm vậy đâu… Thôi kệ, tôi nói luôn đây.”

“…Gì vậy ạ?” tôi hỏi

Yako-san mím môi, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. “Chị nghĩ dạo này Koiro đã vui hơn nhờ có cậu. Trông mặt con bé tươi tắn hẳn. Chị không muốn thấy hai đứa xa cách đâu—vì con bé thôi.”

“…Vâng.”

“Vậy nên, chị sẽ cho cậu gợi ý. Nếu Koiro giận, chị sẽ chịu hết. …Rồi, nghe đây.”

Gật đầu như thể đã hạ quyết tâm, chị ấy rút điện thoại từ chiếc túi da nhỏ, lướt nhanh vài cái rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn xuống.

“…‘Bảy Tiểu Tinh Linh’? Biệt danh ‘Shichikobi’? Center huyền thoại đột ngột biến mất…”

Bài báo về một nhóm idol. Bảy Tiểu Tinh Linh … sao nghe quen thế nhỉ. Center của nhóm đột ngột rời nhóm. Tôi đọc tiếp, một bức ảnh xác nhận mọi sự nghi ngờ của tôi.

“…Cậu ấy đây ạ?”

“Ừ, chính là cô gái cậu biết rất rõ đấy.”

Ở vị trí trung tâm là Kamakura Koyuna—Makura Koiro. Mái tóc cô nàng màu đỏ, không như bây giờ, cả biểu cảm và trang phục cũng xa lạ, nhưng gương mặt ấy thì không thể lẫn đi đâu được.

“Idol sao?”

“Cựu idol, đúng vậy. Mà không phải thường đâu—con bé là center của nhóm idol quốc dân. Lúc nào cũng lên TV suốt đấy.”

“…Ra đó là lý do tại sao em bị gọi là ngây thơ.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý của Yako-san. Không nhận ra Kamakura Koyuna khiến tôi trở nên ngớ ngẩn. Có lẽ tôi là đứa duy nhất trong lứa tuổi không biết cô ấy, vì tôi hầu như không xem TV hay dùng mạng xã hội.

Và rồi tôi chợt ngộ ra. “Makura không muốn ra ngoài có liên quan đến việc từ bỏ làm idol sao…?”

“Ừm…” Yako-san ngước nhìn bầu trời một thoáng, rồi hạ mắt xuống tay chị ấy và nói. “Trong lòng con bé chắc cũng chất chứa rất nhiều thứ. Chị cũng không biết hết được. Nhưng chị nhận ra cái này liên quan trực tiếp đến chuyện xảy ra giữa hai đứa nên chị mới nói. Ý tưởng cậu bảo con bé thử livestream—chẳng khác nào tự phơi mình ra trước công chúng, đúng không?”

Rồi chị ấy đứng dậy và nói “Đến đây thôi”, dơ cao hai tay lên trời. “Chúc may mắn nhé, nhóc.”

Mỉm cười lần cuối, chị ấy biến mất vào dòng người tấp nập.

Bảy Tiểu Tinh Linh vốn là nhóm idol ngầm gồm bảy thành viên, sau đó nổi tiếng nhờ màn debut trên truyền hình. Và giờ, từng thành viên lấn sân sang làm người mẫu, diễn viên, và xuất hiện trên nhiều chương trình, củng cố vị thế là một trong những nhóm idol top đầu Nhật Bản. Kamakura Koyuna là mảnh ghép chủ chốt, được fan gọi là center bất khả xâm phạm.

Tôi lập tức tra điện thoại sau khi chia tay Yako-san. Makura, idol…

Tôi nhớ đến dáng vẻ cô nàng nằm dài trong phòng, rồi lại nghĩ đến những bước nhảy nhẹ tênh, cú nhảy xích đu ấn tượng, cả lời khẳng định mình rất giỏi thể thao. Tất cả bỗng trở nên hợp lý.

Ảnh Kamakura Koyuna trên màn hình chắc chắn là Makura. Tuy nhiên, nhìn cô ấy lúc nào cũng trong bộ đồ ngủ làm tôi thấy hình ảnh idol hào nhoáng kia như một giấc mơ vậy.

Kamakura Koyuna từng tỏa sáng trong việc nhảy múa, diễn xuất, ca hát. Những tương tác với fan hâm mộ là huyền thoại—luôn nở nụ cười toả nắng với mọi người, bất kỳ lúc nào, chưa từng để lộ sự mệt mỏi hay khó chịu, ngay cả sau những buổi biểu diễn mệt mỏi hay sự kiện bắt tay. Người ta nói chỉ cần gặp một lần, và bạn chắc chắn sẽ mê hoặc.

Hình ảnh nụ cười tươi rạng ngời như hoa hướng dương vào ngày đầu tôi gặp lại chợt hiện lên.

Nhưng rồi, cô ấy biến mất không nói lời nào với người hâm mộ. Không lời tạm biệt, không buổi diễn cuối. Tài khoản mạng xã hội im bặt, và tài khoản chính thức của nhóm đăng một thông báo ngắn gọn, xoá tên Kamakura Koyuma như thể cô ấy chưa từng tồn tại. Bảy Tiểu Tinh Linh vẫn tiếp tục toả sáng, nhưng suốt gần hai năm, người hâm mộ vẫn không ngừng bàn tán về sự biến mất của cô nàng—bí mật đen tối ám ảnh sự thành công của nhóm.

Tôi nhắm mắt, ngăn luồng thông tin ào ạt. Câu chuyện quá lớn để tóm gọn trong đầu.

Rốt cuộc, Makura đã trải qua chuyện gì…?

Cô ấy hẳn muốn giấu đi quá khứ idol của mình. Việc tránh đến trường, tự nhốt mình—có lẽ bắt nguồn từ đó. Cả phản ứng gay gắt khi tôi nhắc đến livestream… Chẳng phải tôi đã vô tình chạm vào vết thương đó rồi sao…?

Ý nghĩ linh tinh xoay vòng trong đầu. Nhưng giữa cơn bão, một sự thật dần hiện rõ.

Cảm giác này chứng tỏ tôi không muốn lối sống của hai đứa kết thúc.

Dù đã ở bên Makura suốt một tháng, tôi vẫn chẳng biết vì sao cô ấy lại chọn sống khép kín. Quá khứ idol là yếu tố then chốt, nhưng lý do cô nàng bỏ cuộc vẫn là bí ẩn.

Tôi nên hỏi thẳng không nhỉ? Chúng tôi đã trở nên khá thân thiết, nhưng trước mùa hè này vốn chỉ là hai người xa lạ. Tôi chẳng thể đo được niềm tin cô ấy dành cho mình. Và hôm nay, tôi đã làm hỏng mọi thứ.

Đêm đã khuya, tôi tắt đèn phòng và mở cửa sổ, để làn gió mát phả vào. Căn hộ tầng chín của tôi nhìn ra khoảng trời trống trải—không tòa nhà nào che khuất. Phía bên kia lan can, tôi có thể nhìn thấy trường học, nhà ga, và phố mua sắm, tất cả đều chìm trong bóng tối. Xa hơn nữa có cả tháp truyền tải điện, và hình như bên cạnh là một hồ chứa nước.

—Nhà Makura nằm ở hướng đó…

Tôi nheo mắt nhìn về phía căn hộ của cô nàng, nơi tôi đã tới gần như mỗi ngày vào mùa hè này. Khu dân cư quá tối nên chẳng thể thấy rõ, gần như mù tịt từ đây.

Sau cuộc cãi vã hôm nay, tôi dành hàng giờ suy nghĩ một mình. Gợi ý của Yako-san đã cho tôi một mảnh ghép rất quan trọng, và tôi cẩn thận lắp ráp.

Trước khi gặp tôi, cuộc đời Makura hẳn là một cơn lốc những sự kiện. Ấy thế mà, bất chấp những gánh nặng trên vai, cô vẫn sống từng ngày trong bộ đồ ngủ một cách trọn vẹn—đến mức mà tôi, một đứa chỉ biết học, bị cuốn vào thế giới của cô nàng.

Thật lòng mà nói, tôi rất ghen tị. Với tôi, Makura rực rỡ biết bao nhiêu.

Nếu cô ấy gặp khó khăn, tôi muốn giúp. Tôi muốn bảo vệ cái lý tưởng của cô nàng, không chỉ vì cô ấy, mà còn vì chính tôi, bởi sự ngưỡng mộ của tôi danh cho cô nàng.

Cho đến giờ, tôi vẫn sống rất mơ hồ, chẳng biết mình muốn gì—không chỉ mùa hè này, mà cả cuộc đời tôi. Nhưng cuối cùng, tôi đã quyết định được.

Tôi dành cả đêm chuẩn bị trên mạng. Cầm điện thoại trên bàn học, tôi gõ tin nhắn cho Makura. Chúng tôi trao đổi liên lạc khi đi mua máy bào đá.

“Email? Cậu không dùng app nhắn tin à?”

“Không, tớ không hay dùng mấy cái đó lắm.”

“Thật tình, cậu có còn là người Nhật hiện đại không vậy?”

Cuộc trò chuyện ấy giờ lại mang cảm giác hoài niệm.

Tôi gõ rồi xóa, gõ lại, rồi ngập ngừng, và rồi quyết định viết một dòng ngắn gọn, đơn giản và nhấn gửi.

“Mai đi du lịch không?”

Chắc là cô ấy vẫn chưa ngủ đâu. Vừa nghĩ vậy, điện thoại tôi bỗng rung lên.

“Du lịch á?”

“Ừ, du lịch. Đến chỗ nào đó yên bình, hẻo lánh, chẳng ai quen biết, mặc đồ ngủ cũng chẳng sao. Thấy hay không?”

“Ừm. Khoan, mà sao đột ngột vậy?”

Tôi nhớ lại giây phút khi hai đứa bắt đầu lối sống buông thả này cùng nhau. Ngón tay tôi di chuyển tự nhiên trên màn hình.

“Chẳng phải tụi mình đã hứa với nhau sẽ biến kỳ nghỉ hè thành tuyệt nhất sao? Cô giáo của Sự Buông Thả ơi.”

Đó là những lời cô ấy nói khi kéo tôi vào thế giới của sự lười biếng.

Nghỉ lớp học thêm để ở bên Makura quả thật rất vui. Tôi học được sự tự do của việc quay lưng lại với việc học luôn ám ảnh mình, nhận ra được niềm vui khi có người để tận hưởng mùa hè cùng nhau. Năm ngoái—không, cả đời—tôi chưa từng biết cảm giác này, và tôi muốn nhiều hơn nữa.

Tôi nắm chặt điện thoại. Thông báo đến ngay tức thì.

“Được rồi, học trò-kun. Đi thôi!”

Bụng tôi nhộn nhạo vì phấn khích, toàn thân bồn chồn không yên. Đồng thời, cảm giác nhẹ bẫng, như thể sắp bay lên vậy.

Một cảm giác hoàn toàn mới mẻ với tôi—