Tháng 7 dần nhường chỗ cho tháng 8, nhưng thói quen đến căn hộ của Makura của tôi vẫn không đổi.
Tôi bấm chuông, nghe tiếng bước chân loạng choạng đang vội vã xuống hành lang ngắn. Và cánh cửa mở ra.
“Yo… trông cậu vẫn buồn ngủ như mọi khi nhỉ”, tôi nói, một nụ cười gượng gạo cố nở khóe môi.
Makura đứng đó, đôi mắt lờ đờ như mọi khi. “...Thì, tôi vừa mới dậy mà...”
Cô nàng dụi mắt, lầm bầm trong bộ đồ ngủ satin màu vàng nhạt. Khi tôi bước vào, cô ấy lại lùi lại vào trong nhà, và tôi đi theo sau. Làn gió mát từ máy điều hòa bao trùm lấy tôi, ngay lập tức xoa dịu mồ hôi trên da.
“Cậu ngủ suốt cả buổi luôn à?” tôi hỏi, liếc nhìn tấm ga giường hơi nhăn. Một chồng gần mười cuốn manga, những cuốn cô ấy đang đọc trước khi ngủ quên, nằm rải rác gần gối của cô.
“Ừm...... vừa mới dậy.”
“......Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng”, cô nàng đáp lại. “Mà, trước khi cậu bắt đầu đến đây, ngày nào tớ cũng ngủ dậy muộn hơn nhiều.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn với cô Kumada ở trường và lấy bài tập phụ đạo, tôi sẽ đi thẳng đến đây, thường là ngay sau 10 giờ sáng. Ngủ muộn hơn thế có nghĩa là gần trưa cơ à.
Makura ngã phịch xuống giường và nằm nghiêng. “Dậy sớm cũng có ích gì đâu.”
“Người ta nói chim dậy sớm thì mới bắt được sâu mà.”
“Nói dối đấy. Dậy sớm là phải ăn sáng, đúng không? Quá là lãng phí đi mà.”
“Ừm... ừ, chắc vậy...” tôi thừa nhận. Makura từng nói rằng bữa trưa của cô cũng là bữa sáng. Thật không ngờ một câu tục ngữ nổi tiếng lại có thể dễ dàng bị bẻ gãy đến vậy.
“Dù sao thì, vì cậu vẫn tốt bụng đến tận đây, tớ cũng cố gắng dậy sớm.”
“Ô-Ồ. Cảm ơn nhé...”
“Vậy thì, chiến game thôi!” cô tuyên bố.
“Khoan đã.” Tôi đã mất cảnh giác, cảm ơn cô nàng vì sự cố gắng, nhưng nếu đang cố gắng đến vậy, lẽ ra cô ấy nên giải quyết hết đống bài tập của mình chứ...
Khi tôi lấy ra đống bài tập mình mang theo, Makura kêu lên và chui tọt vào trong chăn.
“Cậu không nghĩ đã đến lúc phải làm chúng rồi à? Càng ngày càng nguy hiểm rồi đấy.”
Nếu cô ấy chưa động đến tí gì kể từ khi nghỉ hè, chắc chắn bài tập đang chất đống rất nhiều đây.
“Như thế thì tệ lắm”, tôi nhấn mạnh.
Makura ló đầu ra khỏi chăn. “Được rồi. Tớ vừa mới dậy, nên hãy chơi game cho đầu óc tỉnh táo đã.”
“...Rồi đến bài tập nhé?”
Cô ấy gật đầu lia lịa. “Được, đồng ý!”
Khoảnh khắc tôi đồng ý, cô bật dậy khỏi chăn. “Tuyệt! Hôm nay tụi mình chơi gì nhỉ? Vào chơi cùng tớ đi, Manamichi-kun! Hay chúng ta chơi lại trò RPG hôm qua nhé? Tối qua tớ không thể giải được câu đố đó một mình, nên cùng nhau tìm cách giải được không.”
Cô nàng bật máy chơi game, khéo léo điều hướng tay cầm, lấy đồ uống và sô cô la trong khi trò chơi đang tải, và tựa lưng vào gối ngay khi tải xong — hiệu suất cực cao.
......Makura, đầu óc cậu đã hoàn toàn tỉnh táo rồi còn gì?
*
Chẳng mấy chốc, trời đã về chiều.
Nhìn Makura chơi game RPG, đua với cô nàng trong trò chơi, hoặc đấu với nhau trong một trò chơi xếp hình — thời gian trôi qua thật nhanh chóng.
“Cảm giác như vừa du hành thời gian vậy...” tôi lầm bầm.
Makura cười ranh mãnh. “Cảm giác đó có nghĩa là cậu đã lên cấp rồi. Cậu đang tận hưởng cuộc sống ở ẩn đấy, Manamichi-kun.”
Có lẽ cô ấy nói đúng.
Lúc đầu, tôi đã cằn nhằn về đống bài tập, nhưng cuối cùng tôi lại quên mất, bị cuốn vào các trò chơi. Có thể cô ấy cũng khéo léo để đánh lạc hướng tôi.
Đặt tay cầm xuống và vươn vai thở dài, Makura nghiêng đầu. “Hửm, hôm nay tụi mình thư giãn khá nhiều nhỉ. Mà cũng muộn rồi.”
“Ừ, tối nay tớ không có lớp học thêm.”
Kể từ khi tôi bắt đầu đến đây, tôi chỉ sử dụng phòng tự học một lúc từ buổi tối đến giờ học. Giờ tự học của tôi đã giảm đáng kể — chắc chắn là vì cuộc sống lười biếng này với Makura. Không có lớp học, không có gì phải vội đến phòng tự học.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Makura buông một câu bất ngờ — “Vậy à… Hay là cậu trốn học đi?”
“Không, cái đó...”
“Làm sao?”
Các lớp học thêm dạy những thủ thuật giải bài tập và kiến thức bổ sung mà bạn không thể có được chỉ bằng cách tự học. Cảm giác nếu trốn học thì sẽ hơi lãng phí.
...Không, thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn học — không chỉ vì nội dung bài học.
Sau cùng, tôi sẽ chỉ lười biếng trong chừng mực không ảnh hưởng việc học. Nghĩ về điều đó, có lẽ đó thậm chí không được coi là sa đọa thực sự ấy chứ.
“Nếu tớ trốn học, nhà trường sẽ gọi điện cho bố mẹ tớ để kiểm tra. Trừ khi bố mẹ tớ gọi điện báo trước,” tôi nói.
“Ồ, có chuyện đó à?” Makura nghiêng đầu. “...Bố mẹ cậu có nghiêm khắc không?”
“Có, khá là nghiêm khắc đấy.”
Khuôn mặt của mẹ tôi thoáng qua trong tâm trí, với nếp nhăn quen thuộc hằn sâu giữa hai lông mày.
“Hừm...” Makura nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi thở dài và nằm vật ra gối.
Tôi cũng làm theo, dựa vào gối và gác đầu lên giường.
Hai đứa chúng tôi đều chìm trong im lặng.
Trời đã muộn rồi. Có lẽ tôi nên đi đến phòng tự học... nhưng sau khi lười biếng như thế này, tôi không thể lấy lại được năng lượng. Nhưng mà, nếu về nhà sớm thì chỉ có tự chuốc lấy rắc rối mà thôi.
Trời ạ, tấm ga giường mát lạnh này dễ chịu thật đấy...
Khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ uể oải thì—
“Vậy thì, ừm...” Một giọng nói nhỏ nhẹ phá vỡ sự im lặng bên cạnh tôi.
“Hửm?”
Khi tôi liếc nhìn qua, Makura lặp lại, giọng hơi lớn hơn lúc nãy, “Vậy thì, ừm...”
“Cậu có muốn, kiểu, ở lại đêm nay không?”
“…………”
Tôi đứng hình.
“Cậu vừa mới nói ‘ở lại’?”
“Đúng vậy. Cậu nghe tốt đấy chứ.”
“Tốt quá nhỉ. ……Khoan đã, qua đêm sao!?”
Tôi bật dậy khỏi giường.
“Đúng vậy. Đằng nào cũng không có lớp học thêm mà, phải không?” cô ấy nói một cách thản nhiên.
“Cũng đúng, nhưng... hả?”
“Nếu cậu ở lại, tụi mình có thể tiếp tục chơi và thư giãn thêm.”
“Chắc chắn là vậy rồi, nhưng...”
Makura nói một cách rất hờ hững. Lúc đầu có vẻ do dự, nhưng giờ đây một nụ cười táo bạo nở trên khuôn mặt cô nàng.
Rõ ràng, tôi là người duy nhất hoảng loạn ở đây.
Ở lại nhà một cô gái. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra điều đó, nhưng cảm giác… cứ sai trái thế nào ấy, giống như tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi không thể xác định được tại sao.
Nhưng—
“Có được không?” tôi hỏi.
Makura gật đầu chắc nịch.
Có vẻ như là không sao nhỉ.
Còn tôi thì sao? Không có tiết học. Không có tâm trạng đi đến phòng tự học cả đêm. Và không có nơi nào để về nhà vào giờ này...
Tôi có thể nói với bố mẹ rằng tôi đang ở nhà một người bạn. Nếu tôi nói rằng tôi đang học với một người bạn ở lớp học thêm, họ sẽ không nghi ngờ gì. Mặc dù tôi không thực sự có những người bạn thân như vậy...
Makura cứ lén lút liếc nhìn, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nuốt nước bọt và nói. “Vậy thì... tớ sẽ ở lại.”
Khuôn mặt cô ấy sáng bừng lên.
Nhìn thấy điều đó, một cảm giác bồn chồn lo lắng trỗi dậy trong bụng tôi.
“Bữa tối? Bữa khuya? Hay có lẽ là... đồ ăn?” cô ấy hỏi.
“Tại sao tất cả lựa chọn lại toàn là về đồ ăn vậy!?”
“Thì ý tớ là, cậu không đói sao? Phải nạp năng lượng cho một đêm dài chứ.”
Sau khi đã quyết định ở lại nhà Makura và gửi nhanh một tin nhắn cho bố mẹ, cô ấy cất tiếng.
Chiếc đồng hồ trên giá sách chỉ gần 6 giờ chiều. Đã đến giờ ăn tối rồi.
“Được rồi, đi ăn thôi,” tôi nói.
“Tuyệt!” Makura xắn tay áo lên với một nụ cười.
“Hửm? Sao thế?”
“À, để tớ nấu nhé!”
“Hả?”
Cô ấy nấu ăn à? Chuyện đó, giống như... bạn biết đấy...
“K-Không, cậu không cần phải phiền như vậy đâu. Hay là mua gì đó ở cửa hàng tiện lợi nhé.”
“Ồ, Manamichi-kun! Cậu đang đỏ mặt khi nghĩ đến việc được ăn đồ của một cô gái nấu kìa”, cô ấy trêu chọc.
“Không... ý tớ là, cậu có thể nấu ăn được sao?”
Tôi liếc nhìn cái bàn thấp, hộp mì ăn liền và một chai nước ép rỗng vẫn còn đó.
“Aaah! Cậu đang nghi ngờ tớ sao!” cô nàng kêu lên.
“T-Tôi không nghi ngờ gì cậu đâu, thật mà...”
Chỉ là sa đọa và việc nhà có vẻ như là hai khái niệm hoàn toàn đối lập, nên nghe cô ấy nói vậy khiến tôi bất ngờ. Được rồi, có lẽ tôi đã hơi bối rối trước ý nghĩ được ăn đồ ăn của Makura — à, của một cô gái — nấu rồi...
“Cậu nấu ăn thường xuyên sao?” tôi hỏi.
“Ừ, vào buổi tối. Đồ đông lạnh với đồ ăn mang về ăn mãi cũng chán, và không phải khoe mẽ đâu, nhưng đồ tớ nấu ngon hơn.”
Tôi phát ra một tiếng “hể” đầy ấn tượng. Cô ấy có vẻ rất tự tin. Có lẽ tôi có thể mong đợi món ăn cô ấy nấu đấy nhỉ.
Makura nhếch mép, khóe miệng cong lên. “Hê hê hê. Xem đây, bữa ăn siêu cấp lười biếng!”
“Khoan đã, cái tên đó cảm giác không lành mạnh thế nào ấy nhỉ.”
“Cứ để đó cho tớ!” cô chậm rãi nói, đứng dậy và đi đến nhà bếp nhỏ ở hành lang.
Dù lo lắng về tên món ăn, tôi không có quyền phàn nàn khi cô ấy đang đãi tôi. Tôi quyết định im lặng chờ đợi.
“À, cứ chơi game hay đọc manga đi!” Makura gọi vọng, nhanh chóng quay lại với một miếng vải sặc sỡ trên tay.
“Cái gì vậy?”
“Tạp dề. Để tránh bị bẩn đó.”
Cô ấy mở nó ra và mặc vào, buộc tóc bằng một chiếc dây thun và dang rộng hai tay để khoe. “Ta-da! Tạp dề đồ ngủ!”
Một chiếc tạp dề hoa văn trên bộ đồ ngủ màu vàng nhạt của cô nàng. Tạp dề đồ ngủ sao? Lần đầu tôi nghe thấy đấy.
“Thấy sao? Thấy sao?” Đôi mắt lấp lánh của Makura nhìn chằm chằm vào tôi, tràn đầy mong đợi.
“Nó, ừm, hợp với cậu lắm”, tôi nói.
“Yay! Hấp dẫn lắm đúng không?”
“Cảm giác... rất ấm cúng.”
“Â-Ấm cúng!?”
Một vết đỏ nhạt lan trên khuôn mặt của Makura.
“À, tớ hiểu rồi — nó như muốn nói ‘tôi có thể làm việc nhà’, phải không? Ư, tớ đang toát ra dáng vẻ của một người vợ nhỉ? Mà tớ đã đủ tuổi cho chuyện đó đâu!” cô ấy liến thoắng, như thể đang che giấu điều gì đó.
“Việc nhà...” tôi lầm bầm.
Không, đó không phải là ý của tôi.
“Nó không chỉ ấm cúng không đâu... cực kỳ ấm cúng thì đúng hơn. Giống như, thật sự thoải mái, hay đúng hơn, nó mang lại một cảm giác xa hoa, dư dả rất rõ rệt….”
Ý tôi là, đó là một chiếc tạp dề mặc ngoài bộ đồ ngủ mà...
“Đó không phải là lời khen!” Makura giả vờ ngạc nhiên, cao giọng khi hiểu được ý tôi.
Dáng vẻ không giống kiểu “nội trợ đảm đang” cho lắm mà giống “nấu ăn cho vui khi đang thư giãn ở nhà” thì đúng hơn.
“Trả lại tớ cái dáng vẻ cô vợ mới cưới đây!” cô ấy bĩu môi. Cô ấy thực sự nhắm tới kiểu đó sao...?
Trong khi đó, tôi lại thầm nghĩ nó toát ra bầu không khí dễ chịu của “cặp đôi sống cùng nhau thân mật thoải mái lắm rồi”, nhưng nói ra thì xấu hổ chết mất, nên đành giữ cho riêng mình.
“T-Thôi thì, cứ thư giãn đi! Cậu có thể tắt trò chơi. À, tớ sẽ đóng cửa lại để mùi đồ ăn không bay vào phòng nhé.”
Nói rồi, Makura đóng cửa lại và đi ra hành lang. Cánh cửa kính mờ phát sáng khi đèn nhà bếp bật lên.
Bây giờ thì làm gì đây?
Tôi kéo chiếc cặp lại gần. Nếu đã không đến phòng tự học, ít nhất tôi cũng nên học một chút. Tôi lấy một cuốn sách giáo khoa ra nhưng lại lơ đãng trước khi mở nó.
Tiếng băm nhịp nhàng từ hành lang, tiếng dầu mỡ xèo xèo, tiếng nhạc nền lặp đi lặp lại của trò chơi, và ánh sáng mờ dần từ khe hở rèm, chỉ còn lại ánh đèn trần chiếu sáng căn phòng — tất cả hòa quyện vào nhau.
Tôi mới quen Makura được khoảng hai tuần. Và bây giờ tôi đang ngồi một mình trong phòng của một cô gái. Nhận ra điều đó, cảm giác thật... khó tin.
“…………”
Tôi muốn học, nhưng lại không có tâm trạng. Tôi đặt cuốn sách giáo khoa xuống với một tiếng thở dài.
Còn các lựa chọn khác là chơi game hoặc đọc manga... nhưng trong khi cô ấy đang nấu ăn cho tôi, giết thời gian bằng cách giải trí có hơi tội lỗi. Tuy nhiên, không làm gì làm tôi bồn chồn lắm, vậy nên tôi lấy điều khiển TV và chuyển từ trò chơi sang một kênh truyền hình.
Một chương trình âm nhạc đang phát, và tôi nhìn chằm chằm vào nó. Một ca sĩ không tên tuổi đang biểu diễn “bản hit kinh điển đó”. Nghe có vẻ hơi quen... mà cũng không hẳn.
Lần cuối cùng tôi chỉ ngồi và nghe nhạc — thực sự thưởng thức nó là khi nào nhỉ? Nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ học bài. Ngay cả khi đeo tai nghe trên đường đi, tôi cũng nghe audio tiếng Anh để luyện tập.
Một ban nhạc rock kỷ niệm 20 năm thành lập đang hát một bản nhạc nhẹ nhàng, tiếp theo là một nhóm nhạc thần tượng tràn đầy năng lượng, ra mắt được 5 năm, nhảy lên sân khấu.
Và rồi, bzzz-bzzz-bzzz, tiếng rung của điện thoại vang lên. Điện thoại của tôi trên sàn không sáng — đó có lẽ là điện thoại của Makura, bị vứt trên giường.
Tôi do dự không biết có nên gọi cô ấy hay không, và tiếng rung dừng lại.
Hoặc là tôi nghĩ vậy — 30 giây sau, nó lại bắt đầu, không ngừng nghỉ.
Tôi đứng dậy để báo cho cô ấy, nhưng—
“Manamichi-kuuun, sắp xong rồi!”
Cánh cửa hành lang mở ra, và Makura thò đầu vào.
“Nhanh vậy sao?”
Đồng hồ chỉ mới hơn mười phút kể từ khi cô ấy bắt đầu nấu ăn.
“He he he. Bí quyết cho bữa ăn lười biếng là nỗ lực tối thiểu để đạt kết quả tối đa mà.”
Chỉ riêng câu nói đó thấy hơi đáng ngại rồi, nhưng một mùi thơm nức mũi bay ra từ nhà bếp. Tôi không thể không nuốt nước bọt.
“Chỉ còn chờ cơm nữa thôi. Ồ, cậu đang làm gì à?”
Tôi lắc đầu. “Không, không có gì. Không sao đâu.”
“Tốt. Vậy thì...”
Lời nói của cô ấy bị ngắt quãng.
“Hửm?”
Tự hỏi có chuyện gì, tôi định hỏi, nhưng cô ấy đã bước vào phòng.
“Phải dọn bàn để ăn tối đã chứ!”
Với một tiếng cười gượng gạo, cô nàng bắt đầu dọn dẹp rác trên bàn thấp. Cô ấy tắt TV bằng điều khiển, chuẩn bị cho bữa tối như một người chuyên nghiệp.
“À, đúng rồi! Lúc nãy điện thoại cậu đổ chuông đấy.”
“Điện thoại?”
Makura hơi nghiêng đầu, với tay lấy điện thoại của cô ấy trên giường.
Đó là lúc chuyện này xảy ra.
Ding-dong-ding-dong-dingdingdooong! Tiếng chuông cửa điên cuồng vang lên khắp phòng.
“Woa! Tới ngay đây!” Makura trả lời với giọng bối rối, rồi đứng dậy.
“Cậu sẽ ra mở cửa ư?”
Tôi ngạc nhiên hỏi. Cô ấy đang mặc tạp dề đồ ngủ — có lẽ không phải là bộ trang phục mà cô ấy muốn khách nhìn thấy...
Nhưng cô ấy gật đầu chắc chắn. “Ừ. Đèn đang sáng, nên giả vờ không có ai ở đây không được đâu. Hơn nữa, nghe tiếng chuông là tớ biết ai rồi. Chắc là chị ấy say rồi... Ồ, nhưng Manamichi-kun này, có lẽ cậu nên trốn đi.”
“Tớ á?”
“Ừ. Tớ sẽ đóng cửa phòng khách lại, nên hãy im lặng nhé? Tớ cũng sẽ giấu giày của cậu đi.”
“Được rồi.”
Có vẻ như có một lý do nào đó mà sự hiện diện của tôi — à, sự hiện diện của một đứa con trai — sẽ gây rắc rối. Từ việc cô ấy không ngại để người khác nhìn thấy bộ đồ ngủ của mình, có phải là bố mẹ hay họ hàng không nhỉ? Bạn trai sao...? Không, không thể nào.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chuông cửa lại reo lên — ding-dong-ding-dongdingdingdooong.
“Được rồi, nhờ cậu đó!”
Mau chóng cúi đầu, Makura đóng cửa lại và đi ra lối vào. Tôi nghe thấy tiếng gọi “Tới đây!” khi cô ấy mở cửa.
Và rồi—
“Không thấy em nghe máy, nên chị nghĩ là ‘l-l-lẽ nào em dẫn bạn trai về nhà sao!?’”
Một giọng nữ hơi khàn vang lên, sắc sảo và đầy trách móc.
……Lộ ngay lập tức.
“B-Bạn trai? S-Sao lại vậy ạ?” Makura lắp bắp, rõ ràng là đang bối rối.
À, đúng rồi. Tôi đang trốn ở đây, và cô ấy đã giấu giày của tôi rồi. Làm sao người đó có thể biết được ở đây có một thằng con trai nhanh đến vậy chứ?
“Em đang nấu ăn kìa? Em có bao giờ làm vậy đâu... Chắc chắn là có con trai. Hơn nữa, em còn bày hai cái đĩa ra kia kìa.”
“Ôi, chết...” Makura lầm bầm.
Hai cái đĩa... Makura đã mắc một sai lầm chết người, sơ đẳng...
“Em bận rộn đến mức không nghe máy sao? Hả? Lúc đấy em đang làm gì?” giọng nói đó dồn dập.
“Không, em xin lỗi, chỉ là em đang nấu ăn nên không để ý thôi”, Makura trả lời.
“...Em không xem điện thoại trong khi nấu ăn sao? Giống như để xem công thức hay các bước làm ấy?”
“Không. Nếu là món em quen làm, thì không cần đâu.”
“Sức mạnh của con gái... ghê thật đấy...” Giọng nói kia khàn khàn run rẩy vì sốc.
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Khoan đã. Koiro ở với con trai sao...?”
“C-Cái gì?”
“Làm thế nào? Bao giờ? Có gì thay đổi mà thành ra thế này hả?”
“E-Em cũng có thể kết bạn được một vài người chứ!” Makura đáp trả.
“Nhưng gần đây em ở nhà suốt mà, không phải sao? Ai mà em có thể tin tưởng đến vậy...?”
“Chỉ là một người tình cờ đến để đưa bài tập thôi — thôi chết!”
Nói nửa chừng, cửa trước đóng sầm lại, và tiếng bước chân nặng nề dậm xuống hành lang. “Thật sao?” tôi nghĩ, nhưng cũng hết cách rồi.
“Khoan đã! Yako-chan! Chị đang làm gì vậy?” Makura gọi.
“Tôi phải xem thằng nhóc đó là ai! Có người nhờ chị kiểm tra.”
Nhờ sao? Khoan đã, tôi có nên trốn không nhỉ!? Nhưng không có thời gian—
Trước khi tôi kịp di chuyển, vẫn đang ngồi, cánh cửa bỗng mở tung.
Một ánh mắt sắc lẹm, dữ dội nhìn chằm chằm xuống tôi. Mái tóc màu nâu nhạt buông xõa ngang vai, tạo khung cho chiếc sống mũi cao và đôi mắt hạnh nhân sắc sảo. Phong cách có hơi giống gyaru, mặc dù cô ấy có lẽ sẽ phủ nhận — có chút phô trương nhưng đẹp một cách nổi bật.
Điều nổi bật nhất là trang phục của cô ấy. Một bộ quần áo vest, không ngờ tới. Và vì một lý do nào đó, cô ấy đang cầm một lon bia trong tay, má hơi ửng hồng. Nghiêng lon bia vào miệng, cô ấy nheo mắt nhìn tôi, tôi thì đông cứng, há hốc miệng.
“Khoan đã, Yako-chan,” Makura nói, bước vào giữa tôi và người phụ nữ từ hành lang.
Nhưng rồi—
“...Yako-chan?” Giọng Makura run rẩy đầy bối rối. Tôi cũng nhận ra và nín thở.
Cô ấy đang khóc. Người phụ nữ tên Yako-chan run rẩy đôi vai, nước mắt đọng lại trên khóe mắt cô ấy. Không thể kìm nén, cô ấy lấy tay che mặt.
“Waaah, Koiro!”
Nức nở, cô ấy lao vào vòng tay của Makura.
Makura đỡ lấy vai cô ấy, nhẹ nhàng xoa lưng, và nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
*
“...Vậy là, chị bị đá sao?” Makura hỏi.
“...Ừ,” Yako-san lầm bầm.
“Và uống rất nhiều?”
“...Ừ.”
“Xong chạy sang đây để có người nghe than thở?”
“...Đại khái là vậy... gusun.”
“Chị không cần phải khóc đâu.”
“...Nhìn thấy em thân thiết với đứa con trai là chị vừa buồn, cô đơn, và ghen tị cùng một lúc...”
“B-Bọn em có đang tình tứ hay gì đâu!” Makura phản đối, xoa đầu Yako-san.
Người đột nhập bất ngờ này có vẻ tên là Yako-san.
Tôi ngồi trên giường, trong khi Makura và Yako-san dựa vào mấy cái gối trên sàn. Yako-san gần như nằm gục lên Makura, gác đầu lên ngực cô ấy, gần như đang làm nũng. Cô ấy trông lớn tuổi hơn chúng tôi nhiều, mặc dù...
“Không sao đâu, Yako-chan. Chị chắc chắn sẽ tìm thấy một người tuyệt vời. Lần này chỉ là không hợp thôi,” Makura an ủi.
Rõ ràng, Yako-san bị đá, uống rượu để giải sầu, và cuối cùng đến đây.
“Thật không?” Yako-san ngước nhìn Makura với đôi mắt đẫm lệ.
“Ừ, hoàn toàn là vậy. Phải không?” Makura ném câu hỏi sang cho tôi.
“Ừ-ừm. Chắc chắn rồi,” tôi vội vàng đồng ý.
Tôi hoàn toàn không biết người này là ai. Bị kéo vào chuyện này như thế này, tôi không thể nào đưa ra những lời trấn an mượt mà được... Khi tôi đang lúng túng, Yako-san ngồi thẳng dậy, tóc mái lộn xộn rũ xuống mắt, và nhìn tôi một cách sắc sảo.
“Cậu thực sự nghĩ vậy ư?”
“V-Vâng. Đúng vậy ạ.”
“Hừm... Cậu đúng là một người tốt.”
Chỉ cần vậy thôi sao!?
Yako-san hờ hững gạt tóc mái sang một bên bằng một tay và tu hết lon bia mà cô ấy đang cầm trong tay kia.
“Mọi chuyện bắt đầu từ một ứng dụng hẹn hò”, chị ấy bắt đầu.
Ồ, chị ấy đang kể chuyện này...
“Đăng ký vào đêm khuya vào cái app mới này. Dùng mấy tấm ảnh nịnh mắt để lghép được với một cậu trai trẻ hơn. Bọn chị thân thiết vì cùng yêu bia — tự gọi mình là ‘Beers’ như một cách chơi chữ tên ứng dụng, siêu dễ thương. Đi ăn tối ngày hôm sau... và thế là hỏng bét. Nói chuyện cứ không ăn ý. Chị có thể cảm nhận được khoảng cách tuổi tác trong từng lời nói — một cú sốc lớn. Ám ảnh cả đời mất thôi.”
“A... Chị vẫn còn trẻ mà, Yako-chan,” Makura nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy... nhưng khi nói chuyện với cậu ta, thì quá rõ ràng. Chẳng có gì ăn khớp, chỉ có chị đang lúng túng thôi. Thành thật mà nói, cuộc sống của chị chỉ có công việc hoặc nhậu nhẹt để nói...”
Chị ấy toát ra khi chất của một người chị gái ngầu, xinh đẹp, nhưng chị ấy thực sự bao nhiêu tuổi nhỉ? Khi tôi đang tự hỏi, Makura kín đáo ra dấu “31” bằng các ngón tay của mình.
Yako-san lại uống một ngụm, nghiêng lon lên cao. Uống xong, chị ấy thở ra một hơi dài.
“Cái cậu đó nói rằng thích bia vậy mà ly thứ hai đã gọi highball rồi. Đáng lẽ biết ngay là sẽ không bao giờ hợp nhau rồi.”
“Đ-Đúng vậy, chính xác!” Tôi gật đầu lia lịa, bắt gặp ánh nhìn của Yako-san. Nghe có vẻ như chị ấy đang hờn dỗi, nhưng tôi sẽ không bao giờ nói ra điều đó.
“Thấy chưa? Cậu quả là một người tốt,” chị ấy nói, lấy lòng được chị ấy hóa ra lại dễ dàng đến kỳ lạ.
Nắm bắt thời cơ, Makura lên tiếng. “Vậy, đây là bạn của tớ—? Yako-chan. Và đây là Negoro Manamichi-kun.”
Tôi nhướn mày. “Có phải cậu vừa bỏ dấu hỏi sau chữ ‘bạn’ không?”
“À thì, cũng hơi phức tạp”, Makura nói với một nụ cười ngượng nghịu. “Không phải bạn trực tiếp, giống như bạn của anh họ tớ mà tớ biết từ rất lâu rồi. Chúng tớ thường đi chơi rất nhiều với anh họ của tớ, và kể từ khi Yako-chan chuyển đến căn hộ này, bọn tớ càng thân thiết hơn.”
“Cứ gọi chị là bạn đi. Giờ chị lại bị một cô gái từ chối sao? Chị sẽ khóc nữa đấy!” Yako-san phản đối.
“Xin lỗi, xin lỗi mà!” Makura mỉm cười, lại xoa đầu Yako-san. Họ thực sự trông giống cặp chị em thân thiết.
Hóa ra đó là lý do tại sao Makura không ngại mở cửa trong bộ đồ ngủ — cô ấy thoải mái với Yako-san đến mức đó luôn rồi.
“Hai người sống cùng khu chung cư à?” tôi hỏi.
Yako-san gật đầu. “Koiro ở tầng hai, cuối bên trái. Tôi ở tầng một, cuối bên phải.”
“Ồ, trùng hợp vậy sao?”
“...Không, tớ chọn chỗ này vì Yako-chan sống ở đây”, Makura thừa nhận.
Họ thân thiết đến thật đấy.
“Dù sao thì, xin lỗi vì đã xông vào trước bữa tối của hai đứa nhé”, Yako-san nói, ngồi thẳng dậy, nước mắt đã biến mất. “Tửu lượng của tôi tốt lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại say tới vậy.”
“Thật luôn đó”, Makura nói. “Cũng không sao vì bọn em đang chờ cơm chín, nhưng chị xông vào bất ngờ thật đó.”
“Thì chỉ nghĩ là có người đang ăn cắp Koiro của chị mà! Chị phải kiểm tra xem anh chàng đó là ai chứ,” Yako-san trêu chọc.
“Ăn cắp...” Makura chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Em chỉ đến đưa bài tập phụ đạo thôi ạ”, tôi giải thích. “Bọn em cũng khá thân, nhưng không có gì, kiểu như, kỳ lạ đâu ạ.”
Makura gật đầu đồng ý.
“Bạn cùng trường sao..?”
“Vâng, đại loại vậy.”
Liệu tôi có thể nói rằng tôi là đệ tử của cô ấy trong việc sa đọa không nhỉ? Chắc là không, nên tôi nói một cách mơ hồ.
“Manamichi-kun siêu thông minh luôn đó”, Makura nói thêm. “Đi học thêm rất nhiều. Cậu ấy giúp em làm bài tập, nên em đã mời cậu ấy đến đây.”
“Chà, ấn tượng thật,” Yako-san nói. “Tương lai sáng lạn quá nhỉ? Có ước mơ gì không, nhóc?”
“Ước mơ... Không hẳn ạ...”
“Hm. Tôi có đó — kết hôn sớm.”
“Giống mong ước hơn là ước mơ đấy ạ...” Makura trả lời với một nụ cười gượng gạo.
Yako-san thúc vào sườn cô ấy một cái “Oi.”
“Dù sao thì, Koiro lại dẫn con trai về nhà...” Yako-san liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
Hả? Có chuyện gì vậy? Tôi nghiêng đầu.
“Cậu có biết là… người ta hay gọi cậu là ngây thơ không, Negoro-kun?”
“C-Cái gì mà tự nhiên vậy? Ý chị là sao?”
“Không, không, ý tốt mà!” chị ấy nói, cười một cách bí ẩn.
Nhưng những lời tiếp theo của chị ấy đã xóa tan những câu hỏi của tôi. “...Giờ nhìn kỹ thì, cậu có một khuôn mặt đẹp đấy. Chỉ cần cắt tóc gọn gàng chút, và cậu sẽ khá bảnh đấy. Quả là người mà Koiro chọn. Muốn trao đổi liên lạc không—”
“Dừng lại! Đừng có tán tỉnh cậu ấy trong nhà em nữa!” Makura nhảy vào, bối rối, giơ tay lên để che tầm nhìn của Yako-san.
“Ối, xin lỗi nha. Thói quen cũ ấy mà — gặp chàng trai nào cũng xin số” Yako-san nói với một nụ cười.
“Thói quen!? Yako-chan, chị tuyệt vọng đến mức mất hết tiêu chuẩn rồi đấy!” Makura thốt lên.
“Xin lỗi, xin lỗi mà. Nhưng Koiro nè, em đang bảo vệ người đàn ông của mình nhỉ”, Yako-san trêu chọc, nụ cười trở nên ranh mãnh.
“K-Không, không phải như vậy với Manamichi-kun đâu. Thôi được rồi! Chuyện này kết thúc ở đây!” Khuôn mặt Makura hơi đỏ lên khi cô ấy thay đổi chủ đề một cách mạnh mẽ. “Yako-chan, chị ở lại ăn tối nhé? Em đã nấu thêm vì có khách mà.”
“Chắc chắn rồi, chị ăn chứ! Đột nhiên đói quá đi!”
“Cơm chín rồi, giờ em sẽ dọn ra. Chờ chút nhé”, Makura nói xong, đứng dậy và đi ra ngoài.
Cô ấy mở cửa ra hành lang, rồi quay lại. “Và không được nói chuyện riêng đấy!”
Cô nàng vội liếc nhìn rồi đóng cửa lại.
Hôm nay, Makura đang thể hiện đủ loại biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trong những tuần chúng tôi ở bên nhau, tôi mơ màng suy nghĩ.
“Ầm!”
“Woa!” Tôi giật mình khi Makura xông vào qua cánh cửa.
“S-Sao vậy?”
“Đây, donburi!” [note79417]
Makura bước vào, tay cầm hai bát donburi. “Ăn đi!”
Cô ấy đặt chúng lên bàn thấp, tôi liếc nhìn vào bên trong.
“Woa! Trông ngon quá!” Tôi bất giác ngồi thẳng dậy.
Mùi thơm thật đáng kinh ngạc. Có lẽ là từ tương miso? Mùi cay ngọt khiến nước miếng tôi tràn ra. Trên lớp cơm trắng là thịt xào, cà tím và ớt chuông nhiều màu sắc, tất cả được cắt thành những miếng vừa ăn, mời gọi được xúc cùng với cơm.
“Ngon lắm đó nha — đây là đỉnh cao của bữa ăn lười biếng!” Makura nói, lấy đũa và cốc trà từ nhà bếp.
“Lười biếng?” tôi hỏi, không thể tin được.
“Đúng vậy! Một thực đơn siêu dễ dàng, lười biếng phù hợp với sự sa đoạ,” Makura nói với một nụ cười.
“Đ-Đây là lười biếng sao...?” Mắt Yako-san mở to khi nhìn vào bát.
“Cái này tính là lười biếng mà,” Makura khăng khăng. “Thái rau. Xào thịt. Làm nước sốt, trộn vào. Đặt lên cơm là xong.”
“Khoan đã, Koiro. Vậy là bốn bước rồi!” Yako-san phản đối.
“Bước...? Thôi nào, đặt lên cơm có tính đâu.”
Yako-san nấu ăn tệ sao...? So với chị ấy, Makura trông như một người lớn đàng hoàng, không hề lười biếng. Mà, Makura bảo là đơn giản, nhưng đây là nấu ăn hẳn hoi mà. Nếu hời hợt mà đã như thế này, thì khi nghiêm túc không biết sẽ thế nào nhỉ?
“Thôi, ăn ngay khi còn nóng đi. Mấy món này con trai thích lắm đấy!” Makura thúc giục.
Tôi cầm đũa, xúc một ít thịt và cơm, và cắn một miếng.
“Cái này...” tôi lầm bầm, tay chuẩn bị xúc thêm một miếng nữa.
Makura nhìn tôi, nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào phản ứng của tôi.
“Ngon quá! Nói thật đó, ăn với cơm hợp lắm. Tớ có thể ăn cái này mãi cũng không chán.”
Giờ tôi hiểu tại sao cô ấy lại nói rằng con trai sẽ thích rồi. Nước sốt cay ngọt trên thịt là nhân vật chính, cà tím tan chảy trong miệng, gần như chiếm hết sự chú ý, và vị đắng nhẹ của ớt chuông giúp giải ngấy, khiến cơm ăn mãi không chán.
“Đúng không? Phù, mừng là cậu thích nó!” Má Makura dịu lại vì nhẹ nhõm, rồi cô ấy đi lấy bát của mình.
“Ôi trời, cái này mà ăn với bia thì tuyệt cú mèo,” Yako-san nói. “Koiro, em có không?”
“Về chỗ chị mà lấy”, Makura đáp trả.
“Ư, keo kiệt.”
“Nè, tủ lạnh của một đứa chưa đủ tuổi mà trữ bia thì sẽ là cả một vấn đề đấy.”
Bỏ qua Yako-san, Makura cũng bắt đầu ăn. “Xin lỗi trông đơn giản quá nhé. Cơm lười mà, hoặc thậm chí có thể là đồ ăn của con trai.”
“Không đâu, cái này ngon lắm”, tôi thật lòng đáp. Cảm giác ấm áp khác với món mẹ tớ nấu ở nhà. Tương miso và doubanjiang có lẽ là hương vị chính, kích thích vị giác của tớ, cục kỳ hợp với mùa hè nóng bức.
“Thật sao? Nhưng đó là món lười đấy”, Makura nói.
“Quan trọng là hương vị.”
“Tôi cũng chọn donburi để đỡ phải rửa nhiều bát đĩa đấy.”
“Đ-Đúng vậy. Tính toán… kỹ lưỡng thật đấy…” Tôi lúng túng tìm câu trả lời, và Makura khúc khích cười, thích thú.
Cô nàng uống một ngụm nước và thở dài. “Thôi thì, nghe cậu nói vậy tớ vui lắm.”
Đôi mắt cô ấy dịu lại khi nhìn vào bát, giọng nói bình thản.
“Cảm ơn vì đã nấu ăn cho tớ nhé”, tôi nói.
“Không có gì! Đây là lần đầu tớ nấu ăn cho con trai đấy.”
“Ồ...”
Lần đầu à...
Tôi lén liếc nhìn khuôn mặt cô ấy. Cô ấy cũng đang lén nhìn tôi, và mắt chúng tôi chạm nhau. Khoảnh khắc đó, má cô ấy đỏ ửng, rồi lắp bắp, “A-À, muốn đập quả trứng vào không? Lòng đỏ khiến nó ngon lên một tầm cao mới đấy!”
“Đ-Được, nghe hay đấy!”
“Làm đi, làm đi!” cô ấy hăng hái lặp lại.
Lần đầu tiên cô ấy nấu ăn cho con trai... là tôi. Suy nghĩ đó làm tôi cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là xấu hổ. Một cảm giác bồn chồn trỗi dậy trong bụng tôi, một cảm giác mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. Makura có cảm thấy giống như tôi không, khi cậu ấy đỏ mặt bối rối như vậy?
Một tiếng cười khúc khích phá vỡ khoảnh khắc. “Ồ, dễ thương ghê — đây mới là là tuổi trẻ thuần khiết chứ!” Yako-san cười toe toét, lại nghiêng lon bia đã cạn của mình.
“Yako-chan!” Makura lườm chị ấy.
Nhưng Yako-san vẫn tiếp tục, quay sang tôi nở nụ cười nhếch mép. “Negoro-kun, đừng chỉ vì Koiro nấu ăn giỏi mà lợi dụng ăn bám con bé đấy nhé.”
“Không đâu ạ!” tôi phản đối. Mà ăn bám thì mới phải nấu ăn cho cô ấy chứ, đúng không nhỉ? Tôi cũng chịu.
“Mấy chàng trai như vậy chỉ biết cách làm trái tim rung động thôi...” Yako-san tiếp tục, giọng nói bâng quơ. “Mua cho họ một cây guitar để tập, và họ nghĩ mình là nhạc sĩ, nói rằng họ sẽ thành công lớn với ban nhạc của mình, nên phải ủng hộ họ, cùng nhau theo đuổi ước mơ—chỉ để sau đó họ bỏ tập sau ba ngày. Một câu chuyện buồn kinh điển...”
Thôi toang, chị ấy đang mất kiểm soát. Cái này là dựa trên kinh nghiệm thực tế sao...? Chị ấy lại nghiêng lon rỗng lên, sụt sịt.
“Tuổi trẻ... Thật tuyệt. Tuổi trẻ của tôi...” Yako-san lẩm bẩm, giọng nói nặng trĩu hoài niệm.
“Ôi không, Yako-chan đang mất kiểm soát kìa”, Makura nói. “Thôi nào, thôi nào—chị vừa mới chia tay, nên đêm nay cứ bình tĩnh thôi nhé.”
“Mới chia tay... ưưư,” Yako-san rên rỉ.
Có phải là cậu cố ý không, Makura? Hay là trả đũa cho việc bị trêu chọc lúc nãy?
“Được rồi, đêm nay chị sẽ uống thật say!” Yako-san tuyên bố.
“Ư... Muốn em làm cho vài món nhậu không?” Makura khéo léo né tránh vòng tay choàng qua của Yako-san và đứng dậy.
“Koiro của chị là nhất!” Yako-san reo lên, tay chống xuống sàn, có vẻ như đang rất vui vẻ.
Ăn cùng nhau như thế này, ồn ào và náo nhiệt—đây là lần đầu tiên đối với tôi. Không tệ chút nào nhỉ, vừa nhìn họ, tôi nghĩ.
☆
Tiếng vòi hoa sen vọng ra từ bên ngoài cánh cửa.
Đây là nhà của tôi, nhưng nghe tiếng một người khác đang dùng phòng tắm trong lúc chờ đợi cảm thấy thật... mới lạ. Thay phiên nhau tắm đã quá khác thường rồi, mà cảm giác cả ngày hôm nay cứ như lệch ra khỏi thường ngày rồi.
Sau bữa tối, chúng tôi trò chuyện một chút, và Yako-san rời đi. “Koiro, đừng có phạm sai lầm nào nữa nhé, nghe chưa? Hahaha!” chị ấy vui vẻ trêu chọc. Rồi chị ấy nhẹ nhàng hơn, “Cậu nhóc đấy được đó, chị cũng thấy yên tâm hẳn.”
...Chị ấy vẫn còn khá say. Mong chị ấy về nhà an toàn.
Giờ chỉ còn một mình, Manamichi-kun và tôi quyết định thay phiên nhau tắm. Dù sao thì cậu ấy cũng ở lại qua đêm. Chúng tôi đã lên kế hoạch chơi game cả đêm, nên cần phải tắm rửa sạch sẽ. Nấu ăn trong hành lang không có máy lạnh làm người tôi rất bẩn và đầy mồ hôi, nên tôi đi tắm trước. Bây giờ đến lượt cậu ấy.
—Khoan, tiếng vòi sen lại to đến vậy sao? ...Ôi không, lúc nãy mình không có ngân nga gì đâu ha?
Nghĩ về chuyện đó với một chiếc khăn tắm quấn quanh cổ, tiếng vòi sen dừng lại. Cánh cửa phòng tắm mở ra, và Manamichi-kun bước ra. Tôi đã lén nhìn về phía cửa — và mắt tôi mở to.
Qua cánh cửa kính mờ trong phòng khách, một bóng dáng màu da xuất hiện.
Tim tôi đập mạnh. Đ-Đó là... cơ thể của Manamichi-kun... sao...?
—K-Khoan đã, có thể nhìn thấy rõ thế này sao? ...Thôi chết rồi, lúc này mình cũng ra ngoài mà không mặc quần áo, đúng không nhỉ...?
Hoảng loạn trước nhận thức tồi tệ đó, tôi lắc đầu mạnh mẽ. Tóc tôi, vẫn chưa khô hẳn, cảm thấy nặng nề.
Đừng nghĩ về nó nữa, chỉ cần không nghĩ...
Tiếng sột soạt phát ra từ hành lang, giống như cậu ấy đang lục lọi trong cặp. Cậu ấy đã mang nó vào phòng tắm cùng với mình.
Nhưng khoan đã — đột ngột quyết định qua đêm ở đây mà. Cậu ấy không mang đồ ngủ, đúng không...?
Tôi chạy đến tủ quần áo và lấy ra vài bộ lớn hơn của mình. Một lát sau, cánh cửa mở ra một cách do dự. Đúng như dự đoán, Manamichi-kun mặc lại bộ đồng phục học sinh sáng nay — có lẽ đó là thứ duy nhất cậu ấy có để thay.
“Xong rồi sao. Mặc tạm cái này đi”, tôi nói, đưa cho cậu ấy một bộ đồ ngủ.
“Ồ, cảm ơn nhé. Được không vậy...? Khoan, đây không phải là bộ đồ cá mập mà cậu mặc hôm trước sao!?”
“Hahaha, tớ nghĩ nó sẽ hợp với cậu.” Tôi khúc khích, tưởng tượng ra cậu ấy trong bộ đồ ngủ cá mập.
...Khá dễ thương đấy chứ.
Nhưng Manamichi-kun trông có vẻ bối rối. “Không, cái này có hơi quá...”
“Đùa thôi, đùa thôi mà! Mà hình như trông cũng hơi chật. Đây mới là bộ thật này.”
Tôi lấy lại bộ đồ ngủ cá mập và đưa cho cậu ấy một vài bộ mà tôi đã chọn: một bộ pyjama rayon cài cúc thoáng mát, một chiếc áo phông dài tay rộng rãi mà tôi đã nâng cấp từ đồ mặc bình thường thành đồ ngủ, và một bộ caro trông sẽ không kỳ lạ trên người con trai. Một số bộ thì tự nhiên rộng, vài bộ khác là tôi mua cỡ lớn để mặc rộng.
“Cứ chọn bộ nào tùy thích nhé.”
Cậu ấy nhìn chúng và chọn bộ caro. “Tớ thật sự có thể mặc cái này sao?”
“Được chứ! Không sao đâu. Nơi này là một ngôi nhà nghỉ dưỡng ấm cúng để mọi người có thể ở lại bất cứ lúc nào mà.”
“Cậu nói nghe như công viên giải trí vậy!” cậu ấy cười đùa.
Tôi rất biết ơn vì câu trả lời đó. Nếu cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm như kiểu, ‘Cậu đang nói gì vậy?’, chắc tôi độn thổ mất.
Tôi nhìn cậu ấy đi ra hành lang để thay đồ, và chìm trong suy nghĩ. Tôi mà lại đi trổ tài nấu một bữa ăn lười biếng như vậy sao? Và trước đó, đứng và tạo dáng trong bộ đồ ngủ trước mặt người khác... Chỉ vì đó là Manamichi-kun mà tôi mới có thể làm điều này. Có lẽ tôi cũng đang thay đổi một chút nhỉ...
Cánh cửa mở ra. “...Cậu thấy sao?”
Manamichi-kun bước vào, dang rộng hai tay để khoe bộ đồ ngủ với biểu cảm ngại ngùng. Nó rất dễ thương, tôi bất giác mỉm cười.
“C-Có kỳ cục không?”
“Không đời nào! Trông tuyệt lắm!” Nhìn thấy cậu ấy trong một bộ đồ khác ngoài đồng phục thật mới mẻ. Để con trai mặc đồ ngủ của tôi cảm giác hơi kỳ lạ... ...Dù sao thì, may mà mặc vừa nhỉ!
“Này, Manamichi-kun, sao không mua vài bộ mặc ở nhà về đây nhỉ? Mặc đồng phục ở nhà không phải là cách để thư giãn đâu.”
“Hừm, ừ, cũng đúng. Nếu tớ có thể thay đồ ở hành lang như thế này...”
“Vậy thì làm thôi!” Tôi lấy laptop bên cạnh gối, bật lên và mở trình duyệt. Vuốt tay trên touchpad, tôi nhấp vào tab trang mua sắm ở trên cùng.
“Manamichi-kun, tụi mình đang hẹn hò mua sắm này!”
“Đây thực sự là một buổi hẹn hò sao...?” cậu ấy trêu chọc nhưng vẫn nghiêng người lại gần.
Tôi nghiêng màn hình về phía cậu ấy, và chúng tôi cùng nhau lướt trang mua sắm. “Đối với đồ mặc nhà, có lẽ mấy bộ thể thao cũng được đấy nhỉ.”
“Hoặc là cậu có thể chọn những bộ pyjama điệu đà hơn! Kiểu như đồ đôi với tớ—”
“Đó không phải là phong cách của tớ.”
“Aw, nhưng chắc chắn sẽ là như vậy mà.” Nghiêm túc mà nói, tóc cậu ấy hơi rối một chút, nhưng khuôn mặt rất đẹp trai — cậu ấy sẽ hợp với bất cứ thứ gì.
“Cái này được đấy,” cậu ấy nói, chỉ vào một quảng cáo ở góc màn hình — một bộ đồ thể thao từ một thương hiệu lớn, dòng sản phẩm mới trong dịp xuân/hè này.
“Woa, cái đó trong đẹp đấy! Lấy nó đi!”
“Khoan đã, tớ thấy nó trước mà!”
“Mua cả hai! Tụi mình sẽ là đồng chí mặc đồ đôi!”
“Đ-Đồ đôi...” Cậu ấy im lặng.
Ồ, có phải từ “đồ đôi” khiến cậu ấy ngại không nhỉ? Tôi muốn nhìn mặt cậu ấy, nhưng mặt tôi lúc đó có lẽ cũng đỏ, nên tôi không thể nhìn được. Chính tôi nói ra điều đó, nhưng nếu mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cũng không biết sẽ phải phản ứng thế nào.
...Nhưng mà, làm những việc khác cùng nhau ngoài game hay manga cũng khá vui. Tôi hy vọng cậu ấy cũng cảm thấy như vậy.
Với suy nghĩ đó, tôi thêm hai bộ đồ thể thao với kích cỡ khác nhau vào giỏ hàng.

