NTR

Chương 03: Trường hợp của Kudo Yuto (2)

2025-09-21

6

(Đúng như mình nghĩ, con này dễ dụ thiệt chứ, haha.)

Tôi là Kudo Yuto. Tôi có một đứa mà tôi rất ghét ở trường.

Thầy cô ở trường suốt ngày nào là “phải tuân thủ nội quy”, “nghiêm túc nghe giảng”, rồi lại “chỉnh đốn lại thái độ sống”… lúc nào cũng càm ràm mấy chuyện phiền phức.

Rồi còn cái đứa như tay sai cho bọn giáo viên ấy, lúc nào cũng ra rả ra rả nhắc nhở tôi với bọn bạn. Nó tên là Chiyo, hội trưởng hội học sinh. Tôi cực ghét con nhỏ đó.

――Nhưng mà, được cái là thân hình nó cũng ngon nghẻ phết. Dáng người cao ráo, vòng ngực đầy đặn. Mái tóc xanh thẫm suôn mượt, nhìn cực kỳ quyến rũ.

Có lần tôi từng thử bắt chuyện với nó, chỉ nhắm tới cơ thể nó thôi, nhưng nó lại vờ như thể tôi chẳng tồn tại.

Nói chung, tôi ghét nó nhưng lại thích cơ thể nó. Hôm qua sau giờ học, tôi còn nghĩ, “làm sao để đè được nó xuống đây ta…”.

Đúng lúc tôi định vào nhà vệ sinh hút thuốc với đám bạn thì phát hiện để quên bao thuốc trong lớp. Nghĩ lớp đã không còn ai, tôi quay lại thì――

(…Ơ? Kia chẳng phải là Chiyo với… thằng mọt sách nào thế?)

Chiyo và một thằng trông rõ là đụt đụt nào đấy, đang hôn nhau.

Ngay khoảnh khắc đó tôi lóe lên một ý tưởng. Chiyo là hội trưởng hội học sinh, chắc là kiểu người coi trọng danh dự lắm (đúng là thành kiến). Nếu tôi lấy chuyện này ra dọa: “Mày mà bị lộ cái này ra thì bị cả trường đánh giá đấy”… biết đâu tôi sẽ chiếm được cơ thể nó.

Nghĩ vậy, tôi lập tức chụp ảnh rồi cười thầm một mình.

(Thế này thì tha hồ chơi đùa với nó… lại còn thêm khuyễn mãi là cắm sừng thằng mọt sách kia nữa. Lúc thằng đó thấy Chiyo sa ngã, chắc phản ứng thú vị lắm nhỉ~ haha. Với cái kiểu chọn mọt sách làm người yêu thì chắc Chiyo cũng dễ dụ thôi.

À mà… lỡ nó bắt tôi làm bạn trai thì phiền toái quá, tôi ghét nó cơ mà. Thôi thì làm bạn tình cũng được haha)

Rồi mấy hôm sau.

Tôi gọi Chiyo ra, cố ý nói năng tử tế để nó đỡ cảnh giác, và bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Chiyo cúi mặt, tái xanh.

“Được rồi. Vậy tôi phải làm gì?”

Chỉ cần thêm chút nữa thôi.

“Haha, nói vậy mới dễ thương chứ. Quyết định sáng suốt đó, đôi bên cùng có lợi luôn. Vậy thì... nghe kỹ nha―――

―――――――――――――――――

Ngay lúc đó tôi bừng tỉnh. Tôi nhớ lại gương mặt của Kohei. Gương mặt của người mà tôi yêu thương vô hạn.

Tôi đã thật hèn hạ khi nghĩ rằng có thể che giấu tội lỗi của mình bằng cách nghe theo lời tên kia.

―――Nếu làm việc đê tiện như vậy, liệu sau này tôi còn có thể ngẩng mặt nhìn anh ấy không?

Không, kẻ phạm tội không chỉ có mình tôi. Anh ấy cũng vậy.

Che giấu chuyện này, giấu luôn cả giáo viên, rồi vẫn tiếp tục làm người yêu… điều đó có trái với châm ngôn sống của tôi không?

Từ nãy tới giờ tên Kudo cứ thao thao bất tuyệt, nhưng chẳng lọt nổi chữ nào vào tai tôi.

Tiếp tục yêu đương trong tội lỗi và mặc cảm… tuyệt đối không. Không được phép như vậy. Nhất là chúng tôi sẽ tự làm khổ mình nữa.

――Vậy thì tôi chỉ có một việc phải làm.

“――Nói vậy đó. Nên từ giờ, mỗi khi tao gọi thì mày phải trao thân cho tao—”

“――Im đi!!!!!!!!!”

“Ể!?”

Tôi nắm tay Kudo, kéo cậu ta chạy thẳng đi. Có lẽ tự thấy tình hình căng thẳng khiến mọi người xung quanh tự động tránh đường.

Cuối cùng chúng tôi tới phòng giáo vụ.“ẦM!!”, một tiếng mở toang cửa. Thường thì trong phòng này sẽ có một thầy giáo ngồi trực. Đó là thầy Takayama. Bình thường thầy hay tỏ ra cẩu thả như đi muộn, đổi giờ học thành tự học đột xuất, nhưng tính tình thân thiện và lời khuyên lúc nào cũng chính xác, nên vẫn được học sinh quý mến.

“Ui da!! Đừng có mở cửa mạnh vậy chứ… ơ, Chiyo với… Kudo à? Lạ ghê, hai đứa đi cùng nhau. Có chuyện gì—”

“Xin lỗi thầy!!!!!!!! Em là hội trưởng hội học sinh, vậy mà lại có hành vi không đứng đắn trong trường ạ!!!!!!!!!”

Tôi quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin lỗi khiến thầy Takayama phải ngơ ra một lúc.

“Ơ… ơ… cái gì cơ? Hả? Sao tình huống lại thế này? Chứ không phải Kudo mắc lỗi gì à?”

“Kudo!! Mau đưa ảnh cho thầy xem đi!!”

“Ể ả, hả…”

“Người làm sai là em!! Đừng giấu nữa!! Mau đưa cho thầy thấy tội lỗi của tôi đi!!!”

“Hả… à à…”

Kudo lúng túng đưa cho thầy tấm ảnh tôi và Kohei hôn nhau.

“―――――Em!! Dù là hội trưởng hội học sinh, giữ vị trí phải mang trong mình trách nhiệm lớn lao, thế mà lại làm chuyện bậy bạ thế này trong trường học!!!! Dù có bị đình chỉ hay đuổi học, em, Chiyo Kanako cùng với Minato Kohei, xin chấp nhận mọi hình phạt!!!! Em vô cùng xin lỗi!!!!!!!!!!”

Vài chục giây im lặng trôi qua.

“À, xin lỗi. Giờ não thầy mới xử lý kịp.”

“Vâng… đúng là hội trưởng hội học sinh thì không thể làm chuyện như vậy. Thầy bối rối cũng là lẽ đương nhiên…”

“Không, ý thầy không phải vậy. Chỉ là… diễn biến nhanh quá thôi, tụi em.”

Thầy nhấp một ngụm cà phê, thở dài một hơi.

“À… nói chung, thầy hiểu ý của Chiyo rồi. Ừ, đúng là không nên làm chuyện đó trong trường. Nhất là khi em còn phải làm gương cho mọi người. Hãy tự kiểm điểm thật kỹ nhé.”

“Vâng… em xin lỗi rất nhiều… Vậy thì, em với Kohei sẽ bị đình chỉ học sao…? Trong trường hợp nặng nhất, em cũng nghĩ bị đuổi học là không thể tránh khỏi…”

“Khoan khoan khoan khoan!!! Ở Nhật có cái trường nào chỉ hôn trong trường mà bị đình chỉ không!! …Ờ thì, viết bản kiểm điểm 1 tờ là được.”

“…Nhưng mà, như thế thì hình phạt nhẹ quá ạ…”

“Rồi rồi, hiểu rồi. Vậy thì viết 2 tờ. Tha cho thầy đi… À còn Kudo. Thầy thấy bao thuốc lá ló ra trong cặp em rồi đấy. Gọi phụ huynh lên, bàn bạc cho rõ ràng, em ở lại.”

“Ơ…”

Cuối cùng thầy Takayama bảo: “Ờ, nhắn Minato sáng mai tới đây để thầy nhắc nhở thêm chút” rồi cho tôi về.

Tôi gọi điện cho “người ấy”.

“Này, thầy bảo chúng ta viết 2 tờ kiểm điểm. May mà thầy Takayama hiền, chứ không thì to chuyện rồi. Ngày mai nhất định phải cùng nhau tới xin lỗi lại nhé.”

“Ơ, khoan đã, sao tự nhiên em lại bị bắt viết kiểm điểm thế???”

Xem ra anh ấy chẳng có chút ý thức tội lỗi nào. Mà thôi, ban đầu tôi cũng thế nên không thể trách cứ nhiều được…

“Chuyện là hôm nay đã xảy ra vụ này…”

Vừa cảm thấy day dứt, vừa thấy vui vì được trò chuyện cùng anh ấy, tôi mang theo những cảm xúc lẫn lộn đó, đi trên con đường nhuộm màu hồng nhạt, trở về nhà.

Con người thì không tránh khỏi mắc sai lầm. Nhưng chỉ cần biết hối lỗi, biết rút kinh nghiệm, rồi sửa sai, thì có thể vượt qua hết. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi và Kohei có nhau, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả.

――Ngoài lề chút, Kudo vì thói hư tật xấu lâu nay + việc bạo hành bạn tình đã bị lộ, nên cuối cùng bị tống vào trại giáo dưỡng.