Tôi hiện tại tự tin rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tại sao ư?
Vì tôi đã có thể hẹn hò với cậu bạn thuở nhỏ mà bản thân đã đơn phương bấy lâu nay!
Ngày mà chúng tôi chính thức đến với nhau, tôi chẳng còn tâm trí nào để luyện karate hay học hành gì cả, tôi cảm giác cứ như là mình đang mơ vậy.
Rồi một tháng trôi qua, cuối cùng giờ phút định mệnh cũng đã đến...
Đúng vậy, đó là nụ hôn đầu tiên.
Tôi đã nghĩ rằng hôn nhau trong trường thì có hơi không ổn, nhưng vào lúc hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam hắt vào khung cửa khiến lớp học sau giờ tan trường trở nên mờ tối, không một bóng người, chỉ còn âm thanh xa xa của các câu lạc bộ vang vọng.
Tình huống như vậy thì còn gì tuyệt vời hơn chứ!?
Mỡ đến miệng rồi không húp thì làm được gì nữa. Và hơn hết, cái “bầu không khí ấy” đã thúc đẩy chúng tôi tiến tới.
Thế là, tôi đã trao cho cậu ấy lần đầu tiên của mình (nói thì nghe to tát, nhưng cũng chỉ là một nụ hôn thôi) ―――
...
“Ê, cái này hay à nha.”
―――――――――――――
Ngày hôm sau.
Vì có một nam sinh gọi tôi ra gặp riêng sau giờ học, nên tôi đã nhờ Kohei về trước.
Thế rồi, hắn ta là ai nhỉ...
Một gã tóc vàng nhuộm dài chạm cổ, đeo khuyên tai, trông qua đã thấy là kiểu ăn chơi lêu lổng. Dù nội quy trường cho phép “học sinh có thể ăn mặc trong phạm vi phù hợp với lứa tuổi, tôn trọng tính tự chủ” nhưng rõ ràng hắn ta đã đi quá giới hạn.
À, nhớ rồi. Hắn ta tên là là Kudo Yuto, vốn là một trong những học sinh cá biệt thường xuyên bị đưa ra bàn bạc trong cuộc họp của hội học sinh.
Đã từng có vài lần suýt gây ra mấy vụ đánh nhau to, đến mức thầy cô cũng chẳng thể can thiệp nổi. Đúng là dạng người bất hảo điển hình.
Tôi thật sự chẳng muốn dây dưa với loại người như thế…
“Tóm lại, cậu gọi tôi ra có chuyện gì?”
“Cảm ơn nha, mày cũng cảm thấy khó chịu lắm khi phải mò ra tận đây nhỉ. Haha. Thật ra thì… tao có cái này muốn cho Chise-san xem thử thôi.”
Nụ cười đểu cáng của hắn khiến tôi khó chịu. Người ta nói không nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nhưng hắn thì đúng là ngoại lệ. Trong hội học sinh, chúng tôi từng phải hợp sức để kiềm chế hắn vài lần, và mỗi lời hắn thốt ra đều khiến người khác bực bội.
“Nói thiệt chứ, Chise-san làm hội trưởng thì chuẩn ghê luôn á. Lúc nào cũng ra cái vẻ nghiêm túc, kiểu như "Nội quy là chân lý" ấy nhỉ, haha.”
“Đúng thế. Đã là học sinh thì việc tuân thủ nội quy là điều hiển nhiên. Nào, nhanh vào thẳng vấn đề đi, tôi không rảnh.”
“Ui dào, nóng tính ghê. Rồi rồi, tao nói liền. Nè, thử tưởng tượng coi, cái người mà lúc nào cũng "gương mẫu tuyệt đối" như Chise-san mà lỡ vi phạm nội quy một phát thì sao ha? Bọn như tao chắc cười chết mất: "Hả, cái con đàn bà lúc nào cũng chảnh chọe ra dáng thanh cao, cuối cùng cũng chỉ có thế thôi nhỉ". Còn mấy đứa khác, chắc cũng méo còn tin Chise-san bao giờ nữa đâu ha. Thấy đúng không?”
“... Tôi vẫn chưa hiểu cậu muốn nói gì.”
“À thì, cái này này. Nhìn đi. Đây chẳng phải là Chise-san với thằng Minato sao?”
Nói rồi, Kudo chìa cái điện thoại cho tôi xem.
Trên màn hình, là bức ảnh chụp tôi và Kohei đang hôn nhau trong lớp học.
“――――――A...”
Thì ra là đã bị chụp lại.
Khi tôi mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy, thì màn hình điện thoại lại sáng rực, như đang chế giễu, bảo tôi hãy nhìn cho kỹ vào.
“Trong nội quy có ghi rõ nè: "Cấm tuyệt đối mấy cái hành vi thiếu trong sáng trong khuôn viên trường" đúng không? Hôm qua tao rảnh quá mới lật lại đọc thử cái đống chữ nhạt nhẽo đó, haha. Đọc trúng ngay điều này mới hay chứ.”
Chết, chết, chết, chết rồi.
Từ nhỏ tôi luôn cố gắng tuân thủ kỷ luật, và “Vi phạm nội quy, phụ lòng mong đợi của cha mẹ, thầy cô, bạn bè” là điều mà tôi bằng mọi giá phải tránh, còn nặng nề hơn người khác gấp nhiều lần.
“... Cậu đưa tôi xem cái này để làm gì?”
“Thì giờ nếu tao gửi cái này cho thầy cô, chắc mặt mũi Chise-san coi như tiêu luôn á nhể. Mà cái “học sinh gương mẫu” như Chise-san thì ghét nhất cái kiểu bị mất mặt đó đúng không? Vậy nên… chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tao chút xíu thôi, thì yên tâm, chuyện này tao sẽ ỉm đi, không nói cho ai đâu.”
Cái gì cơ? Chỉ cần tôi nhẫn nhịn một chút, thì mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra? Không biết hắn định bắt tôi làm gì... Chạy vặt cho hắn một tuần? Mời hắn ăn một bữa? Dù có hơi bực, nhưng nếu có thể xóa sạch chuyện này thì...
“Được rồi. Vậy tôi phải làm gì?”
“Haha, nói vậy mới dễ thương chứ. Quyết định sáng suốt đó, đôi bên cùng có lợi luôn. Vậy thì... nghe kỹ nha―――
(Đúng như tao nghĩ, con này dễ dụ thiệt chứ, haha.)

