Đó là một cái tên cụ thể đến đáng ngờ để chỉ dùng làm ví dụ, nhưng có vẻ như Gaen-san không có ý định giải thích thêm, vì cô ấy chỉ nói: “Cảm ơn nhé, Koyomin. Có vẻ giờ chúng ta đã có chút manh mối để bắt đầu rồi,” xong cắt ngang cuộc trò chuyện bằng lời cảm ơn của mình. “Chuyển lời cảm ơn của chị đến bạn em nữa nhé.”
“À... vâng...”
Một khi “đại ca” đã kết thúc câu chuyện với khí thế như vậy thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo... Mà thật ra, việc Gaen-san không muốn giải thích có thể cũng đồng nghĩa với việc tốt hơn là tôi không nên biết. Ít nhất là vào lúc này...
Dù sao thì, trước mắt cứ tạm gác lại chuyện giải mã thông điệp sống mà xác ướp thứ ba – Kuchimoto Kyoumi-chan – để lại... Với tôi, điều khiến tôi bận tâm hơn là vẻ mặt trầm tư của Gaen-san khi tôi bước vào phòng.
Cô ấy đã nói là có chuyện rắc rối xảy ra.
Và vì thế, cô ấy muốn nghe một chút tin vui.
Dù cô ấy đã nói lời cảm ơn, nhưng vẻ mặt u sầu của Gaen-san vẫn không hề dịu bớt, khiến tôi bắt đầu tự hỏi liệu thứ tôi mang đến có thực là tin tốt hay lại là tin xấu. Tuy nhiên, tôi cũng không thể giả vờ như không biết gì về bất tiện đã xảy ra trong lúc mình vắng mặt.
“Gọi đó là bất tiện nghe hơi phóng đại. Hay đúng hơn, nếu mọi chuyện đã thành ra thế này, thì phải nói là chị mừng vì đã gọi em đến từ trước, Koyomin... Theo một cách nào đó, đây là định mệnh. À, do mấy cái móc khóa điện thoại ấy, chị bắt đầu tự hỏi liệu ngoài việc cùng học chung trường, còn điểm chung nào khác giữa các nạn nhân không, nên chị có hơi xâm phạm đời tư của các cô gái một chút.”
“Nghe chị nói thế này thì em thật sự không biết rốt cuộc chị là chuyên gia trong lĩnh vực gì nữa, Gaen-san.”
“Kết quả là, chị phát hiện ra một điều hoàn toàn ngoài dự tính. Cả ba cô ấy đều từng tham gia cùng một câu lạc bộ.”
“Cùng một câu lạc bộ ư?”
À, vậy thì dù họ khác khối lớp, việc cùng có một loại móc khóa giống nhau cũng dần trở nên hợp lý... Dẫu vậy, bản thân tôi còn chưa từng tham gia câu lạc bộ nào, nên tôi gần như chẳng quen ai ngoài những người cùng khối.
Vậy ra không chỉ Kuchimoto-chan và Honnou-chan, mà cả xác ướp đầu tiên, Harimaze-chan, cũng có mối liên kết thông qua một điểm chung còn thiếu sót trước đó—nhưng điều đó thì có gì là bất tiện chứ?
Chẳng phải đó rõ là một điều tốt sao?
Thông tin này có vẻ rõ ràng hơn hẳn cái manh mối mà tôi đã phải lặn lội về tận trường đại học, làm phiền cô bạn mình chỉ để moi ra. Và xét cho cùng, đây mới là một đầu mối thực sự có thể giúp chúng tôi tiến gần hơn đến việc giải quyết vụ án này...
"Và câu lạc bộ ấy chính là đội bóng rổ nữ."
"Ah."
Tôi hiểu, Tôi đáng ra phải hiểu rất rõ.
Bởi vì, dù Gaen-san gần như chẳng có gì phải sợ — vốn là người chuyên xử lý đủ loại hiện tượng quái dị, yêu ma quỷ quái — thì cô ấy lại có một điểm yếu duy nhất: một tổ chức khiến cô nhớ đến chị gái mình... Đội bóng rổ nữ trường Naoetsu.
Gaen Tooe.
Đó là tên của chị gái Gaen-san — tức là chị của “onee-san”, và con gái của chị của “onee-san” đó chính là Kanbaru Suruga — hiện đang là nữ sinh năm ba tại trường Naoetsu, và là cựu đội trưởng của đội bóng rổ nữ.
Cô ấy là một trong số ít đàn em mà tôi từng có dịp tiếp xúc — nói chính xác thì là đàn em của bạn gái tôi, nhưng mà, dù sao thì, từ khóa “xác ướp” lại là thứ có mối liên hệ cực kỳ không tốt với Kanbaru.

