Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Ngay khi buổi họp, hay nói đúng hơn là buổi gặp mặt, vẫn đang diễn ra trên boong ma tàu, một giọng nói bất ngờ vang đến tai của những người đang có mặt ở đó.
“Thưa quý ông, và quý bà, chuyến tàu của chúng ta sẽ sớm cập bến ở Vườn Treo ngay thôi.”
Đó là giọng của một người hầu gái của nhà Clausel. Giây tiếp theo, chủ trì của buổi tiệc, aka Lessard Clausel, cất lớn tiếng cảm ơn các vị khách đã đến.
Dần dần, ma tàu bắt đầu hạ độ cao và cập bến tại Vườn Treo. Và cứ như thế, từng quý tộc một lần lượt đi xuống, trong đó có Richter Leonhardt.
Sau khi đã tiễn xong tất cả, Lessard cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế là cuối cùng cũng xong việc…”
Lessard cũng không quên cảm ơn Ren và Lithia vì đã phụ giúp anh trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Đáng ra kế hoạch của hai người họ là quay trở lại dinh thự sau đó, nhưng chỉ một câu nói của Lessard thôi cũng đủ làm thay đổi chuyện đó rồi.
“Sao chúng ta không ăn nhẹ một chút nhỉ? Dù gì cũng đã đến tận ma tàu này rồi, đồ ăn nhẹ trên tàu thì vẫn còn, chúng ta tự thưởng cho bản thân một chút rồi về, có được không?”
“Vâng, nghe tuyệt đấy cha.”
“Cũng được ạ. Cho phép cháu tham gia cùng ngài.”
Nghe được lời đề nghị này, cả hai đều nhanh chóng đồng ý và ngồi xuống bàn ăn để thưởng thức nốt bữa tối muộn này.
Khung cảnh Elendil nhìn từ trên đây vẫn lãng mạn như ngày nào. Không thể không kể đến Tháp Đồng Hồ Lớn, nơi xảy ra trận chiến khốc liệt năm đó, sáng rực hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, được ăn tối với những người thân quen cũng là một cách để giải toả căng thẳng vào cuối ngày.
“Hai đứa có nghĩ tối nay sẽ ngủ rất ngon không?”
“Mệt lắm cha à. Chỉ sợ mai chúng con ngủ quên thôi...”
“Haha, cha cũng vậy. Chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay làm cha mệt hơn bao giờ hết đấy.”
“Vâng, tiết mục chính bao giờ cũng mệt mỏi nhỉ?”
Không giống như bữa tiệc cocktail trước đó, giờ đây mọi người đều được ngồi một chỗ và tự do thưởng thức đồ ăn theo cách của riêng mình. Cảnh tượng này hệt như ở dinh thự mọi ngày, khi mà chẳng ai phải lo về ánh mắt dòm ngò của những người xung quanh.
“Giờ mới để ý… Cha, hình như hôm nay chúng ta nhắc đến Roses Caitas hơi nhiều thì phải?”
“Phải rồi nhỉ, đó quả thực là một phong ấn cực kì mạnh mẽ. Ta thì nhìn thấy nhiều lần trên đường làm việc rồi, nhưng với Ren và Lithia thì là lần đầu thì phải.”
Lessard vẫn thường rời khỏi Elendil trên ma tàu của mình, và vào những dịp đó anh đã có thể chiêm ngưỡng phong ấn từ trên bầu trời.
Nhưng cũng chỉ được vài lần mà thôi. Mặc dù Roses Caitas nằm không xa tuyến tàu chính, song bản thân nơi đó lại cực kì hẻo lánh. Cũng có một con đường cũ dẫn tới đó, nhưng nó lại rất ít khi được sử dụng trừ khi muốn đến Roses Caitas mà thôi.
Để mà nói thì đi bằng đường bộ cũng có cái hay của nó. Con đường này nằm ở một khu vực có thiên nhiên trù phú với những thung lũng, núi đồi và ao hồ trong vắt xung quanh.
“Dạo này có vẻ cũng đông hơn rồi, nhưng nhất định sẽ còn đông hơn vào ngày lễ hội thứ sáu.”
“Ở khu vực xung quanh Roses Caitas sao cha?”
Lithia chớp mắt ngơ ngác trước những lời của Lessard. Thấy con gái mình như vậy, anh liền gật đầu và bắt đầu giải thích.
“Đoàn Hợp Xướng của Giáo Hội Elfen sẽ sớm đến đó để cầu nguyện cho sự cứu rỗi của Thần Elfen dành cho những linh hồn đã tử trận nơi chiến trường mà thôi.”
“Hợp Xướng sao… Không biết họ sẽ làm gì nữa ta…?”
“Dù gì chúng ta cũng ở gần đây, hôm đó đến xem cũng được mà.”
Thấy vậy. Lithia và Ren quay sang nhìn nhau. Lessard có nói rằng đoàn hợp xướng sẽ đến Roses Caitas vào buổi sáng ngày lễ hội thứ sáu. Đến lúc đó thì công việc của ban điều hành cũng phần nào đỡ áp lực hơn rồi.
Tuy nhiên, vấn đề lúc đó chỉ còn là liệu họ có thời gian và có cơ hội để làm việc đó không thôi.
Sau bữa tối nhẹ nhàng, cả ba đã gặp lại Weiss, người đứng canh gác bên ngoài ma tàu, và chuẩn bị cùng ông đi xuống tầng trệt của Vườn Treo.
Đúng lúc đó, Ren nhìn lên trên cửa cảng tàu vẫn thường đóng lại nằm phía trên ma tàu mà họ vừa bước xuống.
“Verlich-san vẫn làm việc vào giờ này sao?”
Ở cảng đó chính là Ma Tàu Lemuria mà chính tay Verlich đã dựng lên rất lâu về trước.
Con tàu gần như đã bị hỏng hóc nặng nề do sự thiếu cẩn thận của gia đình hoàng tộc trước đó, nhưng may thay lần này, với sự có mặt của sừng Asval thì con tàu được dự đoán sẽ tái sinh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Lúc Ren vẫn còn đang nhìn lên trên phía con tàu thì đột nhiên Verlich ló đầu ra, và có vẻ như ông ấy cũng nhận ra sự có mặt của Ren. Dù đang đứng ở độ cao hàng chục mét như vậy, song lão người lùn này chẳng có chút dấu hiệu nào là sợ sệt cả.
“Ya hooo! Mọi chuyện vẫn đang khá ổn thoả đấy nhá!”
“Cảm ơn ông! Nhưng mà nguy hiểm lắm đó, làm ơn đừng thò đầu xuống như vậy chứ!”
“Hả? Có sao đâu… Mà thôi!”
Nói rồi, Verlich cười lớn một lần nữa rồi rụt đầu lại vào trong khoang tàu.
Lần này, họ mới thực sự bắt đầu hành trình trở về dinh thự.
Bốn người họ, bao gồm cả Weiss, đều bước xuống Vườn Treo và đi xuống tầng trệt.
(Công việc của ban điều hành đang rất thuận lợi, thậm chí mình còn được tận mắt nhìn thấy Roses Caitas, dù không được rõ lắm.)
Nghĩ rằng ngày hôm nay thật tuyệt vời, Ren liền ngồi thẳng lưng.
Có lẽ tối nay cậu sẽ ngủ say như chết mất. Thậm chí Ren còn không biết liệu bản thân có còn đủ sức chỉ để tắm không đây.
Sau tất cả thì ngủ quên trong bồn tắm là tệ nhất mà.
“Ren, nhớ đừng ngủ quên trong bồn tắm đấy nhé.”
“...Sao cậu biết tớ nghĩ gì vậy?”
“Fufu, có lẽ vì tớ hiểu Ren lắm chăng~~?”
“Nhớ cẩn thận đấy nhé.” Lithia nói bằng giọng trong trẻo tuyệt đẹp, ngón trở giơ lên với điệu bộ dễ thương.
◇ ◇ ◇ ◇
—Sáng hôm sau, Ren chợt tỉnh giấc trong phòng, rồi cậu ngái ngủ lấy tay gãi đầu mình.
Cứ như thể cậu đã có một giấc mơ, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi đó là gì. Tuy chuyện này khá bình thường, nhưng vì một lí do nào đó mà hôm nay nó làm cậu cảm thấy khá khó chịu.
“Hmm… Là gì ta?”
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ren nhìn lên đồng hồ và nhận ra hôm nay cậu dậy sớm hơn cả mọi khi. Sau khi thay đồ và rời khỏi phòng, cậu chợt nhìn thấy Lithia.
(Có chuyện gì không biết?)
Lithia dường như cũng cảm thấy bối rối… hoặc như thể cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Như thường lệ, Ren tiến lại gần cô và chào buổi sáng.
“Lithia-sama, có chuyện gì sao?”
“Không… Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Cách nói đó khiến Ren cảm thấy khá tò mò, và rồi, cậu cười lớn và đùa.
Đáng ra đây sẽ chỉ là câu đùa vô hại vào buổi sáng, thế nhưng…
“Không phải Lithia-sama có giấc mơ kì lạ giống tớ đâu ha?”
“H-Hể? C-Cả Ren cũng vậy sao?”
“...”
Ren không khỏi nghĩ trong đầu, “Hảaaaa?” với hai mắt mở to, còn Lithia thì bất ngờ tiến sát lại gần cậu. Tuy chỉ là bất giác nhưng họ đang ở gần nhau hơn bao giờ hết.
“Cậu có nhớ giấc mơ đó là gì không?”
Lithia lắc đầu ngay lập tức.
“Tớ cũng không rõ nữa, nhưng lại chẳng nhớ nổi gì cả. Ấy thế mà, giấc mơ có gì đó… khó tả lắm…”
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Cậu chỉ có thể nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, mấy kiểu giấc mơ thế này càng cố nhớ thì sẽ chỉ càng dễ quên mà thôi.
Ren và Lithia nhìn nhau với nụ cười gượng gạo.[note81591]
◇ ◇ ◇ ◇
Ngày lễ hội thứ hai ít việc hơn hẳn ngày đầu tiên, và ban điều hành nghiễm nhiên có nhiều thời gian thư giãn hơn ở trụ sở chính.
Theo như báo cáo đến từ các gian hàng thì có vẻ như học sinh của Học Viện Hoàng Gia vẫn đang dành chiến thắng liên tiếp trong các cuộc thi và thành công tạo dựng danh tiếng cho học viện.
Đặc biệt nhất vẫn là đại hội võ thuật, khi mà các học sinh đại diện vẫn có thể dành chiến thắng áp đảo trước những đối thủ đến từ học viện khác.
Cứ như thế, ngày thứ hai kết thúc, và ngày thứ ba bắt đầu. Cho đến ngày thứ tư thì hầu hết chỉ còn lại những thí sinh có kinh nghiệm ở lại vòng trong.
Radius vừa lướt qua những báo cáo này, vừa sắp xếp tài liệu trên đường tới trụ sở chính bằng xe ngựa.
Chẳng cần phải nói, xe ngựa hoàng gia thì phải thật hào nhoáng, sang trọng sao cho thật xứng với cái danh thành viên hoàng tộc của một quốc gia lớn. Mirei thì vẫn ngồi cạnh Radius, nhưng hôm nay còn có một nhân vật khác là Estelle ngồi đối diện cậu.
Cửa sổ xe ngựa được mở ra khiến cho làn gió nóng bên ngoài tràn vào. Dù vậy, Radius vẫn nhìn đống tài liệu với vẻ mặt ‘lạnh’ lùng mà không hề dựa dẫm vào ma cụ làm mát được đặt trên xe.
Cứ như thế, họ đã đến được quảng trường nơi đặt trụ sở chính của Học Viện Hoàng Gia.
“Điện hạ, em sẽ đợi ở ngoài, nya.”
“Làm phiền em rồi.”
Bình thường thì Mirei sẽ xuống xe, còn Radius đi theo sau. Tuy nhiên, hôm nay Radius lại không làm vậy mà chỉ để Mirei đợi bên ngoài.
Estelle ngồi đối diện chẳng hiểu gì mà thốt lên một tiếng.
“Hửm? Điện Hạ, ngài có công chuyện gì nữa sao?”
“Đúng vậy, ngay đây chứ đâu.”
“Hể? Trong xe ngựa này ạ?”
Radius gật đầu rồi đặt đống giấy tờ còn đang dang dở xuống bên cạnh. Cậu sau đó đóng cửa sổ vào, búng tay một cái để kích hoạt ma cụ của mình. Có lẽ vì không thích cái nóng của xe nên cạu đã bật ma cụ tạo ra luồng gió mát lạnh bên trong khoang.
Một âm thanh khác cũng vang lên, và Estelle ngay lập tức biết đó là gì.
“Âm thanh đó… là tiếng của ma cụ cách âm sao? Có chuyện gì vậy Điện Hạ?”
Thứ ma cụ tương tự, nếu bạn nào chưa biết, cũng đã từng được dùng trong vụ bắt cóc của Ren và Lithia từ rất lâu về trước. Ma cụ này được dùng để kiểm soát âm thanh bên trong không gian lắp đặt, và trong một thời gian nhất định nó sẽ ngăn không cho bất cứ tiếng động nào lọt ra ngoài.
Nhận ra điều đó, Estelle nhìn Radius với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chuyện gì đang xảy ra thế Estelle?” Đột nhiên giọng nói của Radius vang lên.
“Ý ngài là sao ạ?”
“Cô biết rồi đấy. Ta đã chuẩn bị đến mức này rồi thì cô phải hiểu một điều rằng, ta biết rất nhiều về cô đấy Estelle…”
Radius lên tiếng trước mặt Estelle, người vẫn im lặng.
Cậu sau đó bằng giọng đầy tự tin không chút do dự.
“Ta thấy cô khá bận rộn vào dịp lễ này nhỉ, Estelle? Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Lễ Hội Sư Vương được tổ chức lần đầu sau một thời gian dài ở khắp Đế Đô. Hẳn Sư Phòng đang phải bận rộn lắm với công tác an ninh đấy.”
“...Thần không dám nhận...”
“Thôi nào Estelle, đừng khiêm tốn vậy chứ. Ta biết cô là một con người bận rộn mà.”
Estelle nhanh chóng phủ nhận, song áp lực toả ra từ cậu bé trước mặt khiến cô bất giác sởn da gà. Tuy Radius chỉ đang nhìn thẳng vào mắt cô thôi, nhưng cảm giác đó cứ như thể đang thúc giục Estelle nói ra mọi thứ vậy.
Ngay cả mật lệnh của Hoàng Đế có lẽ cũng chẳng thể thoát nổi.
“Được rồi. Để ta nói khác đi một chút cho cô dễ hiểu vậy.”
Radius vẫn nhìn chằm chằm Estelle.
“Tại. Sao. Cô. Lại. Ở. Elendil. Vào. Dịp. Nghỉ. Lễ. Này?”
Estelle nghiêng đầu trước những lời của Radius mà chẳng hề nhướng mày. Đây là biểu cảm hoàn toàn bình thường mà không hề có chút khó chịu.

