Chính văn

Chương 09

2025-07-05

8

Chương 9

Một cánh cửa đứng trơ trọi và kỳ dị trên khu tàn tích Bansi.

Fors và Xio nhìn nhau, cả hai cùng ăn ý dừng lại ở vị trí cách nó vài mét.

Chuyện này quá sức vô lý, không có tường vách chống đỡ, cũng chẳng có dấu vết cố định xuống đất, cánh cửa cũ kỹ này cứ đứng thẳng băng trên mặt đất như vậy, xung quanh toàn là gạch vụn và đồ vật vỡ nát, cánh cửa này như thể không phải vật chết mà ở một mức độ nào đó đã sở hữu sức sống kỳ quái, giống như nhân vật chính trên sân khấu đang chờ đợi khán giả của mình đến vậy.

"Nơi này là..."

Xio cảnh giác nhìn quanh, rút từ trong túi áo ra một tấm bản đồ, mở ra xem rồi gật đầu chắc nịch: "Vị trí này hẳn là cục điện báo cảng Bansi cũ."

"Cục điện báo cảng Bansi..."

Fors giật mình, chợt nhớ ra một chuyện, níu vai Xio kéo cô lùi lại, gia tăng khoảng cách giữa họ và cánh cửa.

Cô cúi đầu thì thầm bên tai Xio: "Trước khi Gehrman Sparrow ngủ say có đưa cho tớ một vài tài liệu, bên trong là trải nghiệm của Thần khi còn tung hoành trên biển Sunia, bảo tớ dùng làm tư liệu sáng tác, trong đó Thần có nhắc đến cảng Bansi."

"Thần nói sao?" Xio vội hỏi. Kinh nghiệm của ngài "Thế Giới" quá đỗi quý giá, có lẽ chính vì đoạn trải nghiệm đó mà Ngài Kẻ Khờ mới để mắt đến Bansi.

Fors nhìn chằm chằm cánh cửa đó, giọng đè rất thấp: "Là một trải nghiệm rất kỳ lạ, lúc ấy Bansi còn chưa bị gió bão phá hủy, là cảng biển yên bình và phát triển mạnh, hải tặc, thương nhân, thuyền viên, du khách qua lại tấp nập. Nhưng dưới vẻ ngoài tĩnh lặng ấy, cảng Bansi đã đã lưu truyền lời đồn không rõ, nơi đây được được gọi là bảo tàng thời tiết, thường xuyên gặp động đất, bão táp và sương mù dày đặc, từng có tới 500 binh lính Loen mất tích trong sương mù, sau đó người ta lần lượt phát hiện một vài bộ xương trắng rải rác ở những nơi khác nhau trên đảo, nhưng không thể xác định những bộ hài cốt này có thuộc về các binh lính mất tích hay không."

"Đồng thời các nhà sử học và văn hóa dân gian nghiên cứu xong cho rằng thổ dân ở Bansi có tục ăn thịt người. Nhưng sau khi nhà thờ của Chúa Tể Bão Táp được thành lập và có giám mục vào ở, hết thảy dị tượng như thể biến mất, Bansi dần dần phát triển, trở thành nút giao quan trọng trên tuyến hàng hải an toàn, ngay cả truyền thuyết đáng sợ trước kia cũng trở thành chuyện phiếm để thu hút khách du lịch."

"Nhưng cảng Bansi vẫn giữ lại một tập tục quan trọng: vào những đêm thời tiết thay đổi đột ngột và có sương mù dày đặc, bất kỳ ai cũng không được ra ngoài, cũng không được đáp lại tiếng gõ cửa. Nhưng để cứu mấy người bạn quen trên đường đi, ngài Thế Giới đã cùng một vị tín đồ khác của Ngài Kẻ Khờ là Danitz đã mạo hiểm đến cục điện báo cảng Bansi trong đêm gió lớn, họ gặp phải..."

Fors trở thành Nhà Lữ Hành là chuyện sau khi cảng Bansi bị phá hủy nên không hiểu rõ tình hình trước đó của nơi này, chỉ sau khi đọc tài liệu của Gehrman Sparrow mới biết được.

"Khoan đã!"

Xio cắt ngang lời bạn mình, chau mày, với khả năng phân tích tỉ mỉ của mình, cô đã ghép nối một chuỗi logic từ vài câu kể của Fors — mà chuỗi logic kinh hoàng này làm cô dựng tóc gáy, cảm giác căng thẳng như có dòng điện chạy xẹt qua mái tóc vàng của cô.

Cô không nhịn được nói với Fors: "Ý của ngài Thế Giới là, nơi Bansi này vốn dĩ đã rất kỳ lạ, tồn tại những thứ không thể giải thích được, sau đó Chúa Tể Bão Táp đến. Vị Chân Thần vĩ đại này thông qua việc xây dựng nhà thờ, cử Người Phi Phàm đến ở để tạm thời trấn áp cái ác ở Bansi. Nhưng cuối cùng Chúa Tể Bão Táp phát hiện không thể khống chế nó lâu dài, để không cho cái ác lan rộng, không để nhiều người hơn đến Bansi trở thành nạn nhân, Thần đã trực tiếp phá hủy Bansi."

Nói xong Xio thở hắt ra một hơi, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập ngày một nhanh, dù cô đã không còn cần dựa vào tim để sống nhưng phương thức xuất phát từ bản năng này vẫn cố chấp gửi đến cô lời cảnh báo.

Kể từ khi trở thành Bán Thần, đây là lần đầu tiên cô có phản ứng căng thẳng và bất an đến vậy.

Cái ác mà ngay cả Chúa Tể Bão Táp cũng không thể diệt trừ tận gốc...

Cô chợt hiểu ra tại sao lần trước đến Bansi điều tra với Fors lại chẳng thu được kết quả gì!

Là do thời tiết.

Lần trước hai người đến là một đêm trăng sáng sao thưa, khu tàn tích Bansi dưới ánh trăng đỏ nhạt trông rất yên tĩnh, toát lên vẻ đẹp suy bại không thể cưỡng lại, đông cứng dấu vết văn minh từng có của nơi này.

Nhưng đêm nay...

Gió gào thét thổi đến từ bốn phương tám hướng, mưa như trút nước tựa ngọn roi quất mạnh xuống mặt biển bao quanh Bansi và mặt đất đầy phế tích, cái ác vô hình dường như đang lan tràn, làm cánh cửa đứng trơ trọi cách đó không xa càng quỷ dị.

Không biết từ lúc nào, trên đảo Bansi đã nổi sương mù, từng cụm sương mù u ám như đám mây đặc quánh lặng lẽ lấp đầy không khí xung quanh.

Ngay lúc này, Xio và Fors đồng thời nghe thấy cánh cửa kia phát ra âm thanh.

Két...

Một tiếng mở cửa rất khẽ, như thể đẩy cánh cửa của một căn hầm đã lâu không được sửa chữa, âm thanh khô khốc chói tai này xuyên qua mưa gió truyền vào tai hai vị Bán Thần.

Cánh cửa vốn đang đóng chặt khẽ mở ra một khe hở, làn sương mù mờ ảo mang màu xanh lục sẫm nhờn nhụa luồn ra từ bên trong.

Xio không chút do dự giơ tay phải lên, chỉ vào cánh cửa hét lớn: "Cấm tấn công tại đây."

Cô không đặt ra điều kiện chi tiết mà trực tiếp ngăn chặn hành vi tấn công có thể xảy ra của đối phương, bất kể là nhằm vào thể xác hay tinh thần. Trong tình huống không rõ thực lực và loại hình của đối phương, đây là điều kiện khả thi nhất.

Một lớp sức mạnh vô hình lan ra lao thẳng về phía cánh cửa. Ngôn ngữ của "Pháp Sư Luật Lệnh" chính là sức mạnh, là quy tắc, có thể giam chặt đối phương vào trong đó!

Fors cũng lập tức mở [Ghi chép du hành của Leymano], rút ra tia sét có nguồn gốc từ "Quyền trượng Hải Thần" bổ thẳng về phía cánh cửa —

Luồng sáng trắng chói mắt bỗng bùng lên, tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi, nhưng cánh cửa kia vẫn sừng sững không hề hấn gì, chẳng hề bị tổn hại, vẫn thong thả mở ra từng chút một theo nhịp điệu và tốc độ của riêng nó.

"Ít nhất thì nó không thể tấn công chúng ta..."

Xio còn chưa nói hết câu, chợt có mấy vật to bằng quả dưa hấu bay ra từ cánh cửa, lao nhanh về phía hai người!

"Cấm bay lượn tại đây!"

Giọng Xio xé toạc màn đêm, mấy thứ đang lơ lửng giữa không trung rơi xuống đất, tốc độ của chúng cực nhanh, trong nháy mắt đã đến vị trí của hai người. Fors nhìn xuống đất, chỉ thấy từng cái đầu người còn dính nguyên cả xương sống rơi trên mặt đất, chúng đều đã thối rữa một nửa, trên lớp da lỏng lẻo chảy ra mủ vàng xanh, miệng há ra bốc mùi hôi thối, nhe nụ cười rợn người với cả hai, có hai cái đầu vẫn còn nhúc nhích, không cam tâm muốn lao đến cắn xé họ.

Sát ý nồng nặc ập tới, luật lệnh "Cấm tấn công" đã vô hiệu!

"Thứ gì thế này?"

"Là những thuyền viên đã mất tích!" Xio giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hiện ra một khẩu súng lục tinh xảo màu trắng bạc, cô nhắm vào cánh cửa, chuẩn bị bóp cò. Đây là vũ khí hiện tại của cô, nó không có viên đạn nào nhưng lại mạnh hơn đạn thường — bên trong chứa đựng sức mạnh căn bản nhất: Quy tắc!

Chỉ cần bắn trúng là có thể xóa sổ "sự tồn tại" của đối phương.

Nhưng cô không đặt hết hy vọng vào đòn tấn công này, ngay cả Chúa Tể Bão Táp cũng không thể phá hủy cánh cửa ấy, bản thân cô sao có thể thành công chỉ với một phát? Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, để hai người toàn thây rút lui là được.

Ngài Kẻ Khờ nói không sai, Bansi quá nguy hiểm!

Pằng!

Tiếng súng vang dội phá tan mưa gió, trong một hai giây ngắn ngủi ấy, "cánh cửa kia" đã mở được một nửa, ác ý kinh hoàng tột độ như sóng biển cuộn trào, tuôn ra từ bên trong ập thẳng về phía Xio và Fors!

Xio không để ý đến thay đổi của cánh cửa, quay đầu nhìn Fors, với ăn ý nhiều năm của cả hai, Fors chắc chắn hiểu ý cô — Rời đi!

Fors nắm lấy vai Xio, lòng bàn tay trái lóe lên ánh sao, lập tức chuẩn bị "du hành" rời đi, nhưng đúng lúc này động tác của cô bỗng chậm chạp như bị một thứ keo dính đặc quánh giữ lại tại chỗ, ánh sao thuộc về "Pháp Sư Bí Mật" tắt ngóm, cả hai người không tự chủ được nhìn về phía cánh cửa trước mặt.

Bên trong cánh cửa hé mở, làn sương đặc quánh như miếng thịt thối đang ngọ nguậy, từng chút một chen ra ngoài, trong sương mù hiện ra một bóng dáng "người", dù không nhìn rõ nhưng trong đầu Xio và Fors đồng thời hiện lên một hình ảnh —

Một thiếu nữ yêu kiều đứng sau cánh cửa, cô ả mặc váy dài lụa ôm sát người, tay cầm quạt xếp, lúc này quạt xếp đang che trước mặt, che khuất đôi môi đỏ mọng thích ăn thịt của cô.

Giây tiếp theo, hình dáng thiếu nữ tan biến vào trong sương mù, sâu trong làn sương đặc quánh có một thứ khác đang lúc nhúc ngọ nguậy, cố gắng cùng với sương mù chen qua cánh cửa này!

Mắt của Xio và Fors bỗng mở to, tiếng thì thầm đặc quánh, rối rắm tỏa ra ác ý và mùi hôi thối xộc ra từ trong cửa, vang lên bên tai hai người như sấm rền, như thể có vô số cây kim thép đâm vào não cả hai, mỗi người đều có một phần cơ thể sụp đổ trong khoảnh khắc này, để lộ hình thái sinh vật thần thoại.

Boong—

Tiếng chuông thê lương đột ngột vang lên rung chuyển cả hòn đảo Bansi, cánh cửa trên khu tàn tích cũng rung lên theo, làn sương đang ngọ nguậy chợt ngưng lại, bóng dáng đồ sộ lờ mờ phía sau cũng biến mất.

Boong—

Lại một tiếng chuông nữa, thời gian bắt đầu quay ngược, cánh cửa đã mở được quá nửa chuyển động ngược lại, bắt đầu khép vào.

Boong, boong—

Mấy cái đầu người trên mặt đất lần lượt bay lên không, lùi nhanh về lại bên trong cánh cửa.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, cánh cửa trên tàn tích Bansi như một con gia súc bị người quản lý quất ro, miễn cưỡng quay về chuồng.

Fors và Xio thoát khỏi tra tấn của lời thì thầm kỳ quái, cơ thể hồi phục lại như cũ, cả hai kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng chuông, nhìn thấy sau lưng họ, trên không trung hiện ra một chiếc đồng hồ quả lắc cổ xưa khổng lồ, mười hai vòng tròn cấu thành từ những con trùng phát sáng vây quanh kim giờ trên mặt đồng hồ, cây kim màu đen này đang quay ngược chiều, trở lại 1 phút trước.

Cánh cửa đóng chặt lại, sương mù tan biến, mưa gió cũng nhỏ dần.

Ảo ảnh của đồng hồ tan đi, hóa thành vô số con trùng lượn lờ, mười hai vòng tròn trên người chúng đồng thời lóe lên, lập tức tụ lại thành một bóng người.

Chàng thanh niên mặc áo choàng cổ điển màu đen, tóc đen hơi xoăn, xoa hốc mắt phải, từ trên cao nhìn xuống Xio và Fors đang ngồi dưới đất, khóe miệng nhếch thành nụ cười chế giễu.

"Nếu Bethel mà thấy được đám Bán Thần Người Học Việc ngày nay chỉ có chút bản lĩnh này, chắc sẽ thất vọng lắm đây."

Giải thích sơ lược về chương hôm nay, để các bạn chưa hiểu tiện theo dõi:

Về Bansi, trong nguyên tác là một "cái hố", nhưng cũng không hẳn là hố, nguyên tác đã đưa ra gợi ý rõ ràng, nếu là bạn đọc hiểu rõ thế giới quan Cthulhu thì hẳn đã có câu trả lời.

Nguyên tác Quỷ Bí Chi Chủ là một câu chuyện hấp thụ và dung hợp sâu sắc thế giới quan thần thoại Cthulhu, rất nhiều chỗ tương đồng với thiết lập cơ bản của Cthulhu, bao gồm Ngoại Thần, Cựu Nhật, sương xám, các vì sao quy vị, thậm chí cả năng lực của một số danh sách, v.v.

Từ góc độ này, Lão Mực coi như đã giải thích rõ câu chuyện của Bansi, nhưng vì Bansi lại gắn liền với "đại lục phía Tây" bí ẩn trong nguyên tác nên tác giả không thể kể toạc ra câu chuyện về Bansi được, làm vậy không chỉ spoil nội dung mà còn có thể gây ra mâu thuẫn giữa phần hai của Quỷ Bí Chi Chủ và câu chuyện hiện tại.

Dù sao thì phần hai của Quỷ Bí Chi Chủ vẫn còn rất xa, ít nhất là ba năm nữa, trong ba năm này Lão Mực có thể thay đổi và hoàn thiện các thiết lập bất cứ lúc nào, nếu xảy ra xung đột thì không hay.

Tóm lại, dựa trên nội dung hiện có kết hợp với thế giới quan thần thoại Cthulhu, có thể phán đoán Bansi là một cửa sau (cũng có thể nói là một BUG) để đến đại lục phía Tây mà không cần phá vỡ phong tỏa sương xám. Xe kéo, người phụ nữ mặc váy dài mà Klein nhìn thấy qua cánh cửa ở tàn tích Bansi chính là xe kéo và người phụ nữ mặc sườn xám thịnh hành ở Thượng Hải thời Dân Quốc, là cảnh quan phương Đông của đại lục phía Tây.

Cô gái mặc sườn xám này trong thế giới quan Cthulhu là chỉ "Nữ Thần Sưng Tấy", một trong những hóa thân của Ngoại Thần Nyarlathotep, bề ngoài là thiếu nữ yêu kiều dùng quạt che mặt, nhưng chân thân lại là sinh vật hình người khổng lồ cồng kềnh, có xúc tu và ăn não người. Nó mạnh mẽ, tà ác, hung tàn và biết đến sự tồn tại của cửa sau Bansi, có ý định thông qua nơi này để xâm nhập vào thế giới bên đại lục phía Tây.

Tất nhiên trong nguyên tác Quỷ Bí Chi Chủ không tồn tại Nyarlathotep thực sự, năng lực của Thần bị phân tách và hòa nhập vào cẩu tam gia, một số khía cạnh tính cách, ví dụ như "say mê lừa dối, cám dỗ loài người và lấy việc đẩy con người vào kinh hoàng và tuyệt vọng làm niềm vui cao nhất", có thể xem là tập trung thể hiện ở Amon.