Pomera và tôi hẹn gặp nhau tại Hội vào sáng ngày hôm sau để xem qua bảng yêu cầu và nghe ngóng những tin đồn mới nhất. Có vẻ như Octavio đã rời khỏi thành phố...vì một lí do nào đó. Chúng tôi cũng không phải những người duy nhất vui vẻ nhìn hắn ra đi. Người ta truyền tai nhau rằng có cả một nhóm người đã định phục kích hắn trên đường đi và may thay mới thoát chết trong gang tấc. Chúng tôi thì không bị đề cập đến trong bất kì tin đồn nào đang lưu thông cả nên thật là nhẹ nhõm.
“Mấy nhiệm vụ bậc C này có vẻ lời lắm đó, Kanata!” Pomera thoáng liếc sang nhìn tôi và nói.
“Ừ-ừ...” Tôi không thể không nhìn đi chỗ khác được.
“T-Tại sao cậu lại tránh mặt tớ? Tớ không nhớ gì nhiều sau bữa tối hôm qua-đến sáng đã nằm trong giường rồi. T-Tớ đã làm gì sai sao?”
“Cậu không nhớ?”
Pomera giật rén lên một chút trước câu hỏi và siết chặt lấy cây trượng trong sự xấu hổ. “V-Vậy là tớ đã làm gì rồi...”
“Thôi quên đi.”
“Tớ đã làm cái gì vậy?!”
Pomera không thể giữ được tỉnh táo. Không một chút nào luôn. Thậm chí có thể là người say nhất mà tôi từng biết.
Sau khi nếm thử chút bia tặng kèm mà quán rượu đưa cho. Tôi đã biết rằng thứ đó quá nặng so với khẩu vị của mình-nhưng Pomera thì lại khác. Đáng lẽ ra tôi đã nên dừng cô ấy lại sau khi nốc liên tù tì ba ly liền. Pomera thậm chí còn chộp lấy chỗ bia còn lại của tôi, vừa uống vừa lóng ngóng nói rằng sẽ không để nó bị lãng phí.
Thế là cuối cùng lúc về tôi đã bị cái con người say mèm này quấy rối, nằm cõng trên lưng và liên tục xoa đầu trong khi miệng nói muốn nhìn thấy tôi lúc say. Chuyện này dẫn đến chuyện kia, thé là rồi cổ rút cây quyền trượng ra và bắt đầu niệm phép. Tôi hoảng lên nên đành dùng ma pháp để đưa cô ấy vào giấc ngủ.
“...Đừng lo về chuyện đó nữa, được chứ?” Tôi nài nỉ.
“L-Làm ơn đấy! Tớ đã làm gì rồi?!” Pomera nhất quyết gặng hỏi. Tôi cưỡng ép trưng ra một nụ cười rồi nhún vai, nhưng cô ấy chỉ càng thêm tái mét cả mặt mày. Tôi đã lưu ý lại sau này Pomera có mà uống đến cốc thứ hai thì tôi sẽ chặn ngay lập tức.
Bỗng từ bên ngoài có tiếng la hét, và một người đàn ông lao thẳng vào trong Hội.
“Bầu trời hóa dị sắc rồi! Trông nó tím hồng (Fuchsia)...à không tím đỏ (Magenta) chứ...nhưng nói chung là dị lắm!”
Cả Hội náo loạn cả lên khi tất cả mọi người chen nhau chạy ra cửa hay cửa sổ để nhìn.
“Chuyện này có thường xảy ra không?” Tôi hỏi Pomera, nhưng cô ấy lắc đầu. Hai chúng tôi cũng bước ra ngoài để tự mình xem thử.
Bầu trời quả thực đã nhuốm một màu tím đỏ thẫm. Không phải kiểu màu tím hút hồn của buổi chiều tà-mà trông nó giống nhân tạo hơn. Tất cả mọi người trên con phố đều đứng lại để nhìn lên trong sự ngỡ ngàng.
Từ đằng xa, một con diều hâu đang sải cánh bay, và dường như nó đang được bao phủ trong lớp màu dị sắc.
“Có lẽ...không phải là sắc trời? Giống như có thứ ánh sáng nào đang bao phủ thành phố hơn...?”
Trong khi còn đang đứng thẫn người băn khoăn, tôi liền nhận ra đám đông mới còn huyên náo dần trở nên yên tĩnh hơn. Những người đứng xung quanh tôi bắt đầu dựa người vào tường và ngã sụp xuống đất.
Chuyện quái gì đang xảy ra?
Tôi giờ mới hiểu ra đây hoàn toan không phải là hiện tượng tự nhiên gì. Khi ngước mắt nhìn lên, những thanh âm đau đớn của người dân trong phố rên rĩ đến tai tôi.
“Đ-Đau quá...K-Không nhấc tay lên được...”
“Lạnh quá...”
“Cái gì thế này...?” Tôi quay sang Pomera hỏi.
“K-Kanata, cậu không cảm thấy gì cả sao? Sinh lực của tớ có cảm giác như đang bị rút cạn vậy...”
Không thể nào, Tôi nghĩ trong khi mở bảng trạng thái của mình lên. Cả HP lẫn MP của tôi đang từ từ bịcạn kiệt. So với tổng thể thì nó nhỏ đến mức tôi còn không thể cảm nhận được, nhưng việc chúng đang giảm đi là điều chắc chắn.
Tôi nuốt nước bọt. Không cần biết đây có là ma pháp gì, nhưng nó đủ mạnh để vượt qua lớp bảo vệ từ bộ áo của Lunaère.
Khi nhìn lên trời một lần nữa, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. “Ma pháp kết giới...”
Bao bọc xung quanh thành phố là cả một cái kết giới khổng lồ đang tước đi sinh lực và ma lực từ tất cả những người ở Arroburg. Đến cả Lunaère cũng không thể dùng ma pháp có quy mô lớn như vậy mà không có sự chuẩn bị.
Kẻ niệm phép phải đang ở gần đây. Và hắn cũng cực kì mạnh nếu đã có đủ tự tin để tấn công vào cả một thành phố. Không phải một tên lừa đảo như Lovis, đây là việc làm của một ma pháp sư cấp cao thực thụ. Tôi cố gắng nhớ lại cái tên đã xuất hiện trên tờ giấy truy nã đỏ rực khi đó.
“Phải sơ tán...” Tôi lên tiếng. Tôi sau đó nhìn thấy một đứa trẻ đang nghiệng người dựa tường. Thằng bé khập khiễng lịm đi trong cơn đau, và người mẹ đang giàn giụa nước mắt bên cạnh cố gắng nâng con mình đứng dậy. Cứ đà này, những người dân thường của Arroburg sẽ chết dần chết mòn trước khi có thể đến cổng thành. Nếu không sớm dừng chuyện này lại, bọn họ sẽ chết hết cả mất.
Chúng ta có thể đánh sập kết giới, nhưng khả năng cao là xung quanh thành phố rải rác nhiều trận nhãn cùng hỗ trợ ma thuật này. Phá hủy chúng có thể sẽ làm nó yếu đi một chút, nhưng để xóa bỏ hoàn toàn thì không.
Không được. Tôi cần phải đánh bại tên niệm phép. Đó là cách duy nhất.
“Không sao đâu. Mình có thể giải quyết chuyện này,” Tôi thở sâu một hơi và nói để tự trấn an bản thân và những người xung quanh.
Lunaère đã tính trước đến việc tôi sẽ đụng phải các mối hiểm họa lớn. Vì thế cô ấy đã huấn luyện cho tôi cách chiến đấu với những pháp sư khác, nhất là những kẻ đặc biệt nguy hiểm. Cho dù có đúng là tên long nhân đó đi nữa, tôi vẫn có thể chơi lại được.
Ít nhiều gì tôi vẫn là người mạnh nhất trong Hội mạo hiểm giả. Nếu bỏ mặc những người này lại thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân được mất. Phải hành động, nhưng tôi không nắm chắc là sẽ kịp cứu tất cả mọi người được.
“Pomera-san, có nơi nào để mọi người tụ tập lại trong trường hợp khẩn cấp không?” Tôi hỏi.
“Huh? N-Nơi mọi người có thể tụ tập á?”
“Trong trường hợp kiểu như thiên tai hay quái vật tấn công ấy. Có điểm tập hợp nào không?”
“Ummm...nhà thờ?”
Tôi chộp lấy tấm bản đồ bên trong túi ma thuật rồi mở ra xem. Nhà thờ nằm cũng khá gần với trung tâm của Arroburg. Có vẻ cũng không tồi.
Tôi rút thêm một chiếc túi khác từ túi ma thuật chính ra. Vì không thể cứ công khai sử dụng Dimension Pocket được, và một chiếc túi ma thuật cũng chẳng thể chứa được nhiều đến vậy-nên túi đồ của tôi chỉ toàn là túi ma thuật thôi. Cái mới lấy ra này là để đựng thuốc hồi máu và elixir.
Rồi tôi giao lại chiếc túi cho Pomera.
“K-Kanata...?”
“Pomera-san, tớ cần cậu giúp. Cậu hãy đến chỗ nhà thờ và đập nát cái gì đang duy trì kết giới này. Hãy chữa cho người bị thương và dẫn họ đi theo cùng.”
Suy cho cùng, Pomera vẫn là một bạch ma pháp sư. Cô ấy đã có thể dùng Raphael’s Tears (Nước mắt của Raphael), một ma pháp cấp 11 có khả năng chữa lành hầu hết tất cả các loại vết thượng và bệnh tật. Pomera cũng có thể dùng Healing Rain (Phục Vũ/Mưa phục sinh) và phục hồi sinh lực cho tất cả mọi người trong phạm vi rộng. Chỉ sau vài tuần huấn luyện, bạch ma pháp mà cô ấy có thể sử dụng đã vượt xa bất kì cách hồi phục nào tôi có.
Chỉ sợ cái kết giới này sẽ hút cạn MP của cô ấy thôi, nên là tôi đã đưa thêm một vài bình elixir hờ để Pomera có thể chống đỡ.
“Ý cậu là tớ nên đi tập hợp mọi người lại...? T-Tớ không chắc mình có thể làm được đâu...” Pomera lo lắng nói.
Mặc dù thoạt đầu trông có vẻ là một cô nàng nhút nhát, nhưng Pomera có thể trở nên can đảm khi hành động vì người khác. Chính cô ấy là người đã dũng cảm gọi lính gác đến khi Octavio gây chuyện và dẫn tôi đi tham quan thành phố cho dù Roy có thể sẽ tức giận. Cô ấy cũng đã đương đầu trước cơn ác mộng kinh hoàng bên trong Nguyền Gương. Tôi tin rằng Pomera có tiềm năng để trở thành một người lãnh đạo thực thụ, nhưng trước tiên cô ấy cần phải có niềm tin vào chính mình trước đã.
“Pomera-san, nếu có ai làm được việc này, thì đó chính là cậu.”
Tuy vẫn còn lưỡng lự, nhưng dường như lời nói của tôi đã tiếp thêm dũng khí cho cô ấy. Pomera thở sâu một hơi và nói, “Đ-Được rồi...Tớ sẽ làm!”
Có thể thấy sự căng thẳng khi cô ấy siết chặt cây trượng trong tay lại. Tôi nhẹ gật đầu động viên tinh thần.
“Tớ sẽ đi tìm và dừng kẻ niệm phép lại.” Tôi nói, nhưng chính bản thân còn không biết bọn chúng đang trốn ở nơi nào. Không có lấy một chút manh mối. Nếu có thể biết được động cơ của chúng thì họa may còn thu hẹp phạm vi tìm kiếm được, nhưng chuyện đó cũng là một bí ẩn.
“Um...V-Vậy tớ phải phá hủy trận nhãn như thế nào? Tớ không biết gì về ma pháp kết giới cả...”
“Với một ma pháp quy mô lớn cỡ này thì buộc phải có vật khống chế. Thậm chí là rất nhiều, nằm rải rác khắp thành phố. Chỉ cần có thời gian thì không khó để tìm ra. Nhưng nếu không được thì...cứ cố hết sức là được. Hãy dẫn theo và chữa trị cho nhiều người nhất có thể...”
“H-Hẳn là có nhiều lắm đi...Nhưng làm thế nào có người dàn dựng hết toàn bộ mà không bị lính gác để ý chứ?”
Câu hỏi hay đấy. Nếu trong có thành phần nào lảng vảng quanh thành phố bày trò thì người ta đã phải rêu rao rồi. Làm sao có thể lẩn tránh con mắt của tất cả mọi người được chứ.
“...Khoan đã.”
Có một người, nói đúng hơn là những người có thể đã giở trò-những kẻ mặc hắc y. Tôi đã tưởng rằng bọn họ chỉ đang xây kết giới để ngăn cản quái vật thôi chứ.
“Những tên hắc y ma pháp sư dạo trước đã giở trò với bức tường thành rồi! Đi đập những vị trí bọn chúng đã tụ tập lại đi! Nói lại với tất cả mọi người nữa!”
“Nhưng bọn họ là người của lãnh chúa Grand! Sẽ không có ai tin lời tớ nói đâu!” Pomera hoảng hốt nói.
Bọn họ chắc sẽ đổi ý sau khi được cô ấy cứu chữa thôi. Dẫu vậy, chúng ta không còn thời gian để lảng vảng quanh đây nữa, manh mối hiện tại chỉ có chừng đó thôi. Những tên pháp sư làm việc dưới trướng lãnh chúa Grand đã chuẩn bị kết giới. Lính gác thì hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì. Nếu đã như thế, tên Grand đó hiển nhiên có liên quan đến chuyện này. Cũng có nghĩa là kẻ niệm phép đang lẩn trốn tại dinh thự của lãnh chúa. Thêm cả chuyện đưa xuống mệnh lệnh gỡ bỏ tờ rơi truy nã của gã long nhân nữa...Mọi chuyện dần ghép lại với nhau.
Tôi trải tấm bản đồ ra rồi tìm về phía trung tâm thành phố.
“Xin lỗi, nhưng tớ phải đi đây! Hình như tớ lần ra được vị trí của kẻ niệm phép rồi!”