Vol 1

Chương 3: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Chín

2025-09-28

7

Chương 3: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Chín

 

1

 

Tôi đã vào một trường cấp hai công lập gần nhà.

Nơi đó tập trung học sinh từ bốn trường tiểu học, bao gồm cả những bạn cùng với tôi. Ban đầu, tôi rất ngạc nhiên vì có nhiều trẻ con tụ tập lại cùng một chỗ như vậy, nhưng rồi cũng nhanh chóng quen dần.

Cũng bởi con người là sinh vật có thể quen với bất cứ điều gì mà.

Và thế là, từ lúc nào không hay, tôi cũng đã quen với việc “thiếu vắng Rakka”.

Hồi tiểu học, tôi đã nghĩ về Rakka gần như mỗi ngày.

Không, đến tận bây giờ vẫn không có ngày nào tôi không nhớ đến Rakka, nhưng dù vậy, tôi vẫn sống như bình thường. Tôi vừa ngạc nhiên vừa bực bội với chính mình. Không phải tôi đã quên Rakka, chỉ là tôi cũng đã quen cả với “sự khô cạn”, “nỗi đau” và “khoảng trống” này mà thôi. 

Năm lớp sáu*, tôi đã trăn trở rất nhiều về việc nên chọn trường cấp hai nào.

*Note: Ở Nhật, cấp hai bắt đầu từ lớp bảy.

Do biết tên ngôi trường tư mà có vẻ Rakka sẽ theo học, nên tôi đã từng bóng gió đề cập đến nó với mẹ. Thế nhưng mẹ tôi đã thẳng thừng từ chối vì nhà không có điều kiện đến mức cho tôi học trường tư. Tôi thừa sức hiểu mọi chuyện sẽ chỉ thêm rắc rối nếu cứ mè nheo, thế nên tôi đã ngoan ngoãn vào học trường công lập hiện tại. Rồi một năm, hai năm trôi qua, chớp mắt tôi đã trở thành học sinh lớp chín. 

Lạ thay, ngay cả chuyện giao tiếp mà tôi từng cực kỳ vụng về hồi nhỏ thì giờ cũng đã quen dần.

Lúc nào quanh tôi cũng có bạn bè… chỉ là thiếu vắng dáng hình cô gái đã mang đến sự bình yên này cho tôi.

Một hôm, tôi đang ở cửa hàng đồ gia dụng trên tầng sáu của tòa nhà cạnh ga.

(À, cái gối này chắc vừa ý Kinako đây.)

Kinako không thích giường dành riêng cho mèo, nó chuộng kiểu gối hay đệm giống thứ tôi và Rakka hay dùng thường ngày hơn. Cái gối này cũng có hình dáng và màu sắc khiến tôi cảm giác rằng Kinako sẽ thích. Giá vào khoảng ba nghìn yên, không phải quá rẻ, nhưng nếu có thể khiến Kinako vui thì cũng đáng. 

(Mà mình đâu còn chăm sóc Kinako nữa.)

Dù nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn mua cái gối đó.

Dù sao nó cũng vốn là đồ cho người dùng, nên nếu thích thì tôi có thể tự dùng cũng được. 

Cứ tự bào chữa như vậy, phòng tôi đến nay đã đầy những món đồ “mua vì nghĩ cho Kinako” kiểu này. Gối thì còn đỡ, chứ những thứ như hộp giấy mài móng thì đúng là hơi kỳ khi dùng làm đồ trang trí chỉ vì dễ thương… những thứ đó đã khiến không ít lần mẹ tôi phải nhăn mặt khi bước vào phòng. Có lẽ mẹ nghĩ tôi tiêu hoang như vậy là để “trách móc vì không được cho phép nuôi thú cưng”.

Dù việc họ nghĩ tôi là một đứa trẻ u uất đến mức làm mấy chuyện như thế thì oan ức thật.

Nhưng tôi cũng đủ chín chắn để không còn bận tâm bố mẹ nghĩ gì về mình nữa. 

Khi tôi nhận túi đồ ở quầy tính tiền và bước ra khỏi hàng thì cô bạn đi mua sắm cùng đã đứng đợi sẵn.

Do chia ra để xem mấy món đồ khác theo ý của riêng mình, nên có vẻ cô ấy cố tình đến đây là để tìm tôi.

“Gì đó Shizuru? Cậu mua gối à?”

Quên đi chuyện của mình, cô ấy tò mò ghé mắt nhìn vào túi của tôi. 

“Ừ. Tớ nghĩ chắc mèo sẽ thích cái này.”

Tôi lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ thật, khiến cô bạn tròn mắt ngạc nhiên. 

“Ơ, Shizuru có nuôi mèo hả?”

“Không, có nuôi đâu.”

Vì rất dở nói dối nên những lúc thế này tôi cứ nói thật.

“Vậy “mèo sẽ thích” là sao cơ?”

Sau khi nghe câu trả lời, cô bạn nhíu mày rồi hạ giọng hỏi nhỏ.

“Kiểu… mèo trong tưởng tượng chăng?”

“Gì vậy trời, buồn cười ghê. Nhiều lúc cậu nói chuyện nghe sợ quá Shizuru.”

Cô bạn vừa cười vừa nắm tay tôi kéo đi, bảo là cần tôi giúp chọn túi xách. 

Một trong những điều tôi học được trong vài năm qua là chỉ cần nói ra một phần những điều mình nghĩ thôi là đã có thể giao tiếp thành công rồi. Dù cho chuyện có chán đến mức nào đi nữa thì vẫn tốt hơn nhiều lần so với im lặng. Đối phương sẽ tự động diễn giải những lời được nói ra rồi xử lý theo ý họ. Tuy nhiên, vấn đề là ranh giới giữa những chuyện “nên nói” và “không nên nói” khá mơ hồ. Tôi biết chắc có một lằn ranh không được phép vượt qua, nhưng khó ở chỗ những “lời người khác muốn nghe” đôi khi lại nằm ngay sát đường ranh giới đó. Mà kệ, tôi cũng chẳng cảm thấy mình cần phải mạo hiểm đến mức đó để nói chuyện sao cho thú vị, nên cứ lấy bản thân ra làm trò đùa một cách vừa phải rồi hòa vào tập thể có chừng mực là được… Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.

Cô ấy cứ thế dắt tôi đến khu trưng bày túi xách ở một góc trên cùng tầng. Cô bạn còn lại cũng cùng đi mua sắm hôm nay đang đứng chờ ở đó phân vân chọn lựa. 

Nhân tiện thì, hôm nay ba đứa chúng tôi đến tòa nhà gần ga này để mua sắm đồ dùng cho chuyến học dã ngoại.

Tôi đã được mẹ cho mượn chiếc túi lớn mà bà từng dùng, nên không cần mua túi mới. Thế nên tôi mới bỏ qua khu túi xách và lang thang xem mấy gian hàng khác. Cả tầng này đều là các cửa hàng, chỉ cần đi dạo ngắm đồ thôi cũng thấy thú vị rồi nên tôi khá thích nơi này.

(Ước gì một ngày nào đó được đến đây cùng Rakka.)

Ý nghĩ ấy bất chợt hiện lên, khiến tôi khẽ cười khổ trước cô gái đã ảnh hưởng quá sâu đến mình.

Phần lớn giá trị quan và tiêu chuẩn đánh giá của tôi đều bị Rakka và Kinako chiếm giữ mất rồi.

(Không biết giờ Rakka trông như thế nào nhỉ.) 

Rakka năm nay cũng đã mười lăm tuổi, chắc đang bắt đầu bước lên bậc thang của tuổi trưởng thành rồi. Cô ấy vốn đã rất xinh đẹp, nên bộ óc nhỏ bé của tôi không thể hình dung nổi hình ảnh của Rakka khi lớn lên. Bởi bất cứ dáng vẻ nào tôi nghĩ đến cũng đều đâu đó mang cảm giác ảo tưởng, như những nhân vật hư cấu rẻ tiền.

“À mà Shizuru, nghe nói cậu lại được đàn em nào gọi ra tỏ tình nữa hả?”

Ý thức đang chìm trong ký ức thời tiểu học của tôi bỗng bị kéo về hiện tại năm lớp chín.

“Shizuru được đàn em yêu thích ghê luôn. Chắc vì cậu như kiểu biết quan tâm với lại hiền hiền dễ gần nữa.”

Cô bạn hỏi trong khi kiểm tra bên trong chiếc túi dễ thương đang cầm trên tay.

Nãy giờ cứ thấy cô ấy hơi bồn chồn, thì ra là để ý chuyện đó. 

“Tớ từ chối rồi. Không hứng thú với mấy chuyện đó.”

“Đi dã ngoại mà mang cái đó thì nhỏ quá.” Tôi đưa cho cô bạn một chiếc to hơn hẳn so với chiếc đang cầm. Cô ấy cảm ơn rồi khéo léo tiếp tục câu chuyện. 

“Tớ cũng đoán thế mà.”

“Nhưng được thích nhiều vậy mà chẳng thấy ai dòm ngó cậu nhỉ?”

Cô bạn nói với giọng vừa nửa bỡn cợt, nửa cảm phục. 

“Ừ thì, tớ quen rồi mà.”

Tuy không nói thẳng, nhưng điều tôi muốn ám chỉ là “đã quen với việc bị dòm ngó”. Nếu bỏ qua khiêm tốn thì hình như tôi có vẻ ngoài được xem là “dễ thương”. Hay ít nhất là kiểu gương mặt dễ khiến mấy cô gái đứng đầu thấy ghét. Bản thân tôi không nghĩ vậy, nhưng chính mấy cô nàng đó đã gián tiếp cho tôi biết. 

Kết quả là dù muốn hay không, tôi cũng buộc phải học cách “cư xử sao cho không gây chú ý”.

Cái kiểu người lặng im giữ khoảng cách như tôi trước kia cứ tưởng mình đang chìm vào nền chung, nhưng thực ra lại nổi bật theo hướng tệ hơn. Vì vậy, để giả vờ làm một “người bình thường không gây hại”, tôi cần phải nổi bật ở một mức độ vừa phải. Ngoài ra, nếu có thể khiến các cô gái đứng đầu “chuỗi thức ăn” trong lớp cảm thấy tôi mang lại lợi lộc cho họ thì tôi sẽ không bị công kích. Lớp học chẳng khác gì một bầy khỉ núi.

Vì Rakka, người từng bảo vệ tôi đã không còn ở đây nữa.

Tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Như đã nói, mấy năm qua tôi từng được vài người tỏ tình, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có cậu con trai nào khiến tôi rung động. Mà tôi cũng chưa từng thích cô gái nào khác. 

Khoảng trống trong tim tôi mang hình hài của Furumiya Rakka.

Hễ cố gắng nhét một người nào đó không phải cô ấy vào đó, một cảm giác bài xích mãnh liệt liền ập đến. 

Vậy nên tôi chỉ còn cách nhớ về hình bóng Rakka, ép mình xoa dịu luồng gió len vào khoảng trống trong tim.

Tôi dõi theo hai người bạn khi họ mua túi xách, rồi chúng tôi sắm thêm vài món lặt vặt khác và sau đó giải tán. Về đến nhà, tôi quyết định tranh thủ ngày nghỉ để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại. Dù chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc khởi hành, nhưng ngày mai chúng tôi vẫn phải đến trường như bình thường, đồng thời cũng sẽ có buổi rà soát lại kế hoạch chuyến đi.

Chẳng mất nhiều thời gian để tôi hoàn thành việc chuẩn bị cho chuyến dã ngoại, thế nhưng theo đà đó, không hiểu sao tôi lại bắt tay vào dọn dẹp phòng. Đây không phải kiểu tâm lý muốn dọn dẹp trước khi thi, mà vốn dĩ tôi đã là người thích dọn phòng sạch sẽ trước khi ra ngoài. Nhất là trước các chuyến đi qua đêm, tôi càng có xu hướng lau dọn kỹ càng hơn.

Vì căn phòng thường xuyên được quét dọn rồi nên tôi quyết định sắp xếp lại khu vực quanh bàn học. Trước tiên thì, sách giáo khoa và sách tham khảo không dùng cho kỳ thi chắc cũng có thể bỏ bớt. Vừa nghĩ đến đó, tôi phát hiện ra một túi quà lưu niệm được gói cẩn thận bên trong ngăn bàn. Khoảnh khắc món đồ vốn bị cất sâu trong ngăn kéo ấy lọt vào tầm mắt, hình bóng của Rakka lại hiện lên trong đầu và tim tôi, thậm chí còn rõ ràng hơn lúc nãy. 

Đó là món quà lưu niệm từ chuyến học dã ngoại mà tôi đã mua cho Rakka.

Dù bảo là “học dã ngoại” nhưng tôi không nói đến những năm cấp hai mà là từ hồi học tiểu học.

Vì hôm đó Rakka bị cảm nên không thể đi được, tôi nghĩ ít nhất mình có thể mua quà lưu niệm về cho cô ấy. Cuối cùng thì chẳng có dịp để đưa, thế là tôi cứ để nguyên trong ngăn bàn đến tận bây giờ.

“Rakka…”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì bên trong là một móc khóa bằng gỗ được chạm khắc hình mèo. Ở vùng Tohoku có một loại quà lưu niệm gọi là “Chagu Chagu Umako”, chúng là những bức tượng hình ngựa được trang trí sặc sỡ, và món này là phiên bản biến tấu thành mèo. Nó chẳng còn chút gì liên quan đến lịch sử nguyên bản nữa, nhưng tôi đã mua vì thấy dễ thương. Tôi từng nghe Rakka không thích mèo, nhưng con mèo giữ nguyên màu gỗ ấy lại có nét gì đó giống Kinako. 

Nghĩ bụng dù sao cũng chẳng còn hy vọng trao cho cô ấy, tôi tháo lớp bọc và lấy con mèo bên trong ra. Con mèo với thân và tứ chi duỗi thẳng trông hơi thiếu cân đối, khiến tôi bật cười khổ sở vì không hiểu lúc đó mình thấy nó dễ thương ở điểm nào. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nó giống với Kinako trong ký ức của mình. Tôi cứ thế ngã người xuống giường, rồi cầm con mèo sao cho nó che đi ánh đèn huỳnh quang đang tỏa sáng phía trên.

Viền bóng của con mèo trở nên đậm hơn, và thứ ánh sáng trắng lấp lóe như thiêu đốt võng mạc tôi. 

"Tôi đang bảo cậu phiền phức lắm rồi đấy!"

Đến giờ tôi vẫn có thể nhớ rõ chất giọng và những lời cậu ấy thốt ra vào cái ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Tuy nhiên cùng với đó, “cảm xúc của tôi” đã đổi khác đôi chút so với hồi ấy.

(Có thật Rakka thấy mình phiền phức không?)

Bị một đứa chậm đụt như tôi bám theo, khả năng cô ấy thấy phiền là hoàn toàn khả thi. Thực tế thì lúc đó tôi đã tin như vậy thật, nên mới bỏ chạy khỏi nơi ấy. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu thế thì đáng lẽ Rakka chỉ cần mặc kệ tôi, bỏ mặc tôi là được…

Đâu cần phải cố công giúp tôi vào phút cuối làm gì? 

Hơn nữa, giờ nghĩ lại thì chẳng phải Rakka đã cố tình để mũi dùi bắt nạt hướng về mình sao? Cô ấy hiểu những thứ vi tế trong quan hệ giữa người với người rõ hơn tôi nhiều, nếu làm một chuyện gây chướng mắt như thế thì vị trí của cô ấy trong lớp sẽ trở nên bấp bênh, Rakka hẳn phải thừa sức hình dung được chuyện đó.

Nếu những gì tôi nghĩ là đúng, thì tức là Rakka đã hy sinh cả thân mình để bảo vệ tôi.

Rồi tôi nhớ đến câu Rakka từng hỏi tôi vào khoảng thời gian đó.

"Nếu bị bắt phải chọn giữa "tớ" và "tất cả bạn bè trong lớp" thì cậu sẽ chọn bên nào?"

Bởi vì tôi đã không trả lời “Rakka” cho câu hỏi ấy.

Bởi vì tôi đã không thể nói rằng “Chỉ cần có Rakka thôi là đủ rồi.”

Tôi nghĩ có lẽ vì thế mà cô ấy cũng đã chọn con đường từ chối tôi. Nếu khi đó tôi chọn “Rakka”, có lẽ mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ tôi và Rakka sẽ chọn con đường chỉ có riêng hai chúng tôi. Nhưng con đường đó, rốt cuộc sẽ dẫn đến đâu? Dù chỉ mơ hồ, nhưng tôi có cảm giác con đường ấy… sẽ dẫn chúng tôi đến sự hủy hoại.

Dù còn nhỏ, nhưng có lẽ tôi đã hiểu điều đó nên theo bản năng né tránh con đường ấy.

Vậy nếu là tôi của bây giờ thì sao?

Nếu bây giờ Rakka xuất hiện trước mặt tôi và đặt ra cùng một câu hỏi như khi ấy, tôi sẽ trả lời thế nào đây? Tôi đã trưởng thành hơn lúc đó, bạn bè cũng nhiều hơn. Nếu chọn Rakka, những thứ tôi đánh mất sẽ còn nhiều hơn ngày xưa. Và hơn hết, tôi có thể dễ dàng hình dung chuyện gì sẽ xảy đến với mình theo từng lựa chọn.

Nghĩ đến đó, tôi chỉ biết cười khổ trước sự ngu ngốc của từ “nếu như”.

Bên cạnh tôi giờ đây không còn hình bóng của Rakka nữa.

Lỗ hổng trong lòng tôi chẳng thể được lấp đầy, và trái tim khô cạn này cũng chẳng thể được xoa dịu.

Thế nhưng…

Có lẽ chính vì cảm giác trống rỗng và khô cạn này mà tôi mới khao khát Rakka đến vậy. Và tôi cũng cảm thấy rằng, chính nỗi niềm này mới là thứ bền chặt nhất cấu thành nên con người của tôi hiện tại. Có lẽ vì biết rằng sẽ không bao giờ nắm bắt được nữa nên tôi mới thấy cô ấy đáng trân quý đến thế. 

 

Vào tiết thứ sáu ngày hôm sau, toàn bộ học sinh khối lớp chín được tập hợp tại nhà thi đấu để tiến hành kết tập. 

Dù rất mong chờ chuyến dã ngoại ngày mai, nhưng buổi tập trung thì chán ngắt, chẳng khác gì những lần trước, nên khi nó kết thúc, chúng tôi chẳng biết trút cái cảm xúc lửng lơ đó vào đâu. 

Có lẽ để xua tan không khí đó, nhóm bạn đã rủ tôi đi karaoke sau giờ học.

Tôi cũng muốn tham gia để lấy hứng trước ngày xuất phát, nhưng từ tối hôm qua tôi đã rất muốn đến một nơi nên viện lý do có việc bận và từ chối.

Bạn tôi có vẻ không hài lòng, nhưng dù gì từ ngày mai bọn tôi cũng sẽ ở bên nhau suốt từ sáng đến tối. Tôi nói qua loa rằng nếu sau chuyến đi có tiệc liên hoan thì mình sẽ tham gia, rồi cứ thế tách khỏi nhóm bạn.

Rời khỏi trường, tôi đi thẳng đến bãi đất trống… đối diện nhà của Rakka.

Bãi đất trống nằm ở trung tâm khu dân cư và thuộc một khu khác với chung cư nơi tôi sống, nên tôi hầu như không có dịp lui tới đây. Đã khoảng một năm rồi tôi không đến nơi này nên cũng hơi lo rằng có khi người ta đã xây nhà lên đó, nhưng bãi đất trống vẫn y nguyên như trước.

Dù quanh đây nhà cửa mọc lên đầy, hầu như chẳng còn bãi đất trống nào khác nữa.

Tôi khá vui, cảm thấy như đây là một phép màu nhỏ nào đó còn sót lại.

Chỉ là, sau ngần ấy thời gian quay lại đối diện với bãi đất trống, tôi lại ngạc nhiên vì nó thật ra lại nhỏ đến thế.

Tôi đã cao hơn một chút kể từ những năm cuối tiểu học, khoảng 1m63 gì đó. Bãi đất mà hồi tiểu học tôi thấy như trải rộng vô tận, giờ lại lộ rõ sự chật hẹp. Đám cỏ cao từng phủ khắp bãi đất cũng vậy, ngày trước tôi thấy chúng như bức tường thành có thể che chở cho mình, thế mà giờ đám cỏ chỉ cao hơn tôi một chút, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên vì sự khác biệt trong quy mô.

Tôi chợt quay đầu nhìn về phía sau.

Trước mắt tôi là nhà của Rakka, nơi mà ngày xưa tôi từng ra vào như nhà của chính mình.

Tôi đứng đợi một lúc, nhưng dĩ nhiên chẳng có ai trùng hợp bước ra từ đấy cả. Thay vào đó, tôi vươn tay rẽ đám cỏ trước mặt. Ở cái tuổi này mà lại đang mặc đồng phục bước vào một bãi đất trống đầy cỏ dại và bùn đất thì đúng là có chút khó chịu. Thế nhưng, sự hoài niệm mạnh mẽ hơn đã thôi thúc tôi.

Lúc này đây, tôi chỉ muốn có chút thời gian đắm mình trong ký ức tại nơi đó.

Không biết khoảng đất tôi từng san phẳng hồi ấy giờ có còn không.

Có thể sau từng ấy năm, nó cũng đã mọc đầy cỏ như những chỗ khác rồi. Thế nhưng trái với lo lắng của tôi, các ngón tay nhanh chóng xuyên qua lớp cỏ và chạm vào một khoảng trống có vẻ là không gian ấy.

Hồi đó, chỉ đoạn đường đến khoảng trống này thôi cũng đã khiến tôi có cảm giác như một chuyến phiêu lưu nhỏ.

(À, đúng là mọi thứ đều nhỏ lại.)

Việc từng cảm thấy an tâm trong một khoảng đất nhỏ bé thế này cho thấy cả cơ thể lẫn trái tim tôi hồi đó cũng nhỏ bé tương ứng.

Những nỗi lo mà cái thân thể nhỏ bé ấy có thể ôm giữ đương nhiên cũng nhỏ thôi, nên chỉ một chuyện vụn vặt cũng khiến tôi tưởng như là đời mình sắp tàn rồi. Một cơ thể nhỏ như vậy thì làm sao chứa đựng nhiều cảm xúc cho được.

Nếu bây giờ rơi vào tình cảnh tương tự, tôi nghĩ chắc mình sẽ biết sống khôn ngoan hơn một chút.

(À không, thay vì giả vờ khôn ngoan thì phải nói là biết điều gì quan trọng mới đúng,) 

Nếu một lần nữa bị hỏi phải chọn giữa lớp và Rakka, thì tôi… Vừa hình dung lại những điều mình trăn trở suốt đêm qua, tôi vừa vạch lớp cỏ cuối cùng và bước ra khoảng đất ấy.

Đến nơi định mệnh đã đưa tôi gặp Kinako và Rakka.