2
Đương nhiên, "sự thay đổi của Mayada Shizuru" là một bước ngoặt lớn với tôi. Tuy nhiên, đối với cả lớp, dường như đó chỉ là một sự thay đổi ở mức "con nhỏ nhạt nhẽo giờ đã cố gắng hơn một chút". Sự thay đổi kịch tính mà tôi tưởng tượng, xấu tốt gì thì cũng đã không xảy ra. Ừ thì, mặc dù sự thay đổi đó không "kịch tính", nhưng nó dường như đang âm thầm len lỏi và tác động đến môi trường xung quanh tôi từng chút một. Tuy nhiên, sự thay đổi đó quá nhỏ đến nỗi khi một người vốn chỉ lo nghĩ cho bản thân như tôi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn... Nhưng chuyện đó sẽ được kể sau.
Sau khi Tuần lễ Vàng kết thúc, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được mình đã là học sinh lớp năm.
Trong sân trường chỉ toàn các em học sinh lớp dưới nhỏ hơn chúng tôi một, hai tuổi.
Dường như không chỉ tôi mà các bạn cùng lớp khác cũng cảm thấy như vậy.
Khi lên lớp năm, không chỉ "thể chất" và "tính cách" của chúng tôi thay đổi.
"Cùng với sự thay đổi đó, mối quan hệ giữa tôi và những người xung quanh cũng có nhiều tiến triển. Trước đây tôi vốn hay bị cô lập, nhưng giờ đây tôi đã có thêm vài người bạn ngoài Rakka. Nghĩ lại thì, có lẽ tôi là người đã trải qua sự thay đổi lớn nhất. Cũng tại, có lẽ vì đã quen với việc trò chuyện cùng Rakka, tôi không còn dễ bị tổn thương bởi những lời nói tầm thường, và dường như cũng đã can đảm hơn ở một mức độ nào đó.
Sự thay đổi về trang phục dường như cũng đã trở thành một trong những yếu tố giúp các mối quan hệ xã hội của tôi thay đổi.
Tôi chỉ kết bạn với những người trầm tính trong lớp. Với tôi thế là đủ, vì tôi không có ý định trở thành trung tâm của sự chú ý. Điều bất ngờ là ngay cả những người bạn trầm tính đó cũng hào hứng khi nói về chủ đề "bạn trai mình thích". Chủ đề đó dường như là một nghi thức "thăng cấp" khi đạt đến một mức độ thân thiết nhất định.
Bản thân tôi thì, từ khi sinh ra đến nay tôi chưa bao giờ thích ai cả.
Tôi vốn dĩ đã là một người nhút nhát và ghét cái loài sinh vật cứ chọc ghẹo tôi mỗi khi có dịp gọi là con trai. Đương nhiên, tôi thậm chí còn không có bạn bè là con trai, nên làm sao có thể thích một người được.
Vì vậy, khi được hỏi: "Shizuru không thích bạn trai nào sao?", tôi chỉ có thể thành thật trả lời.
"Tớ... không có bạn là con trai."
Nhưng khi nghe tôi trả lời như vậy, cô bạn lại nói, "Có là bạn bè hay không cũng đâu có quan trọng." Khi tôi còn đang tròn mắt ngạc nhiên, cô bạn liền ra vẻ hiểu biết và giải thích cho tôi thế nào là "thích một ai đó". Theo lời cậu ấy, "thích" tức là "đang yêu", đó là một loại cảm xúc gần giống như sự ngưỡng mộ. Nhưng như tôi đã nói trước đó, đối với tôi, con trai chỉ là "những sinh vật chuyên đi trêu chọc". Tôi không thể có cảm giác ngưỡng mộ đối với một thứ như vậy. Nếu phải kể tên ai đó tôi ngưỡng mộ thì...
(Chắc chắn là Rakka, không lẫn đi đâu được.)
Không hiểu sao tôi biết đó không phải là câu trả lời mà mọi người mong muốn, thế nên tôi giữ im lặng.
Khi cả nhóm đang hào hứng nói về "bạn trai mình thích", tôi lại liên tục đưa ra những câu trả lời nhàm chán như "không biết" hay "không có". Điều đó dường như khiến tôi suýt bị cô lập một lần nữa.
Chủ đề "tình yêu" đã trở thành tâm điểm trong những cuộc trò chuyện của chúng tôi đến mức đó đấy.
Tôi đã quen với việc ở một mình, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng tôi đã biết đến cảm giác an tâm khi ở trong một nhóm bạn. Nghĩ đến việc bị cô lập chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như "không thích một đứa con trai nào" thì thật ngu ngốc, nên tôi quyết định thử tìm hiểu một chút về "tình yêu". Tôi vẫn chưa có điện thoại thông minh, nhưng vừa hay lại có giờ tin học, nên tôi quyết định sử dụng chức năng tìm kiếm của máy tính.
Trong giờ tin học, các bạn trong lớp đều mải mê xem các thể loại video, vậy nên tôi chẳng việc gì phải lo lắng chuyện sẽ bị phát hiện khi tra cứu một chuyện đáng xấu hổ như vậy cả. Và kết quả cho tìm kiếm về "việc thích một ai đó" là...
"Cứ mơ hồ để tâm đến người đó."
"Từ lúc nào không hay, đã luôn nghĩ về người đó."
"Lồng ngực thổn thức khi nghĩ về người đó."
"Muốn gặp người đó đến mức không thể chịu nổi."
Tôi biết được rằng những người đang yêu sẽ phải phiền lòng vì những triệu chứng như thế này.
Càng tìm hiểu về tình yêu, tôi càng nhận ra chỉ có duy nhất một người phù hợp với những cảm xúc đó của tôi.
Không cần phải nói nhiều, đó chính là Furumiya Rakka.
Những gì tôi tìm kiếm dần thay đổi từ "Định nghĩa tình yêu" sang "Tình yêu giữa con gái".
Vì chỉ lén lút tìm kiếm trong giờ tin học nên tôi không có được thông tin đầy đủ, nhưng với những gì ít ỏi thu thập được, tôi cũng đã mơ hồ hiểu ra một điều.
Đó là "thông tin rất hỗn loạn".
Trang web đầu tiên tôi tìm thấy viết rằng tình yêu là sự tự do, giới tính không quan trọng. Nhưng rồi ở blog tiếp theo, tôi lại đọc được những dòng "nỗi khổ tâm khi trót yêu người đồng giới". Người viết dường như là một cô gái tầm tuổi sinh viên, nội dung khá khó hiểu nhưng tôi biết được rằng cô ấy đã phiền não về "tình yêu đồng giới" đến mức từng muốn chết. Cuối cùng, tôi tìm thấy một trang web tư vấn với tiêu đề "Tôi bị một cô bạn thân tỏ tình. Tôi nên làm gì đây?". Tôi đã không đọc hết trang đó.
Tôi nhận ra rằng "tình yêu giữa hai cô gái có thể mang đến phiền muộn".
Tôi không biết liệu tình cảm này là "bình thường" hay "kỳ quặc".
Có điều chắc chắn rằng, có người sẽ phiền lòng khi nhận được thứ tình cảm đó.
Nếu đã thế, dù tình cảm này là bình thường hay kỳ quặc, tôi cũng không thể công khai nói rằng mình thích Rakka được.
Tôi không có đủ bằng chứng để khẳng định "đây là tình yêu", và giả sử đúng là vậy đi nữa, tôi cũng không nghĩ rằng Rakka sẽ đón nhận tình cảm này. Thừa nhận đây là tình yêu sẽ chỉ toàn mang đến rủi ro, và tôi biết rõ tình cảm này sẽ chẳng được đáp lại.
Thế nên, tôi đã nhổ bỏ đi những chồi non cảm xúc vừa chớm nở trong lòng.
Thay vào đó, tôi gieo vào tim mình một sự tồn tại hư cấu mang tên "cậu con trai mình thích".
Chẳng cần lý do gì cả.
Chỉ cần tùy tiện hình dung ra một cậu bạn cùng lớp nào đó và tự thuyết phục bản thân rằng mình thích cậu ta. Tôi tin nếu cứ chăm chút nuôi dưỡng suy nghĩ này, chắc chắn tôi cũng có thể trở nên giống những cô bạn xung quanh.
Và tôi nghĩ, làm vậy chắc hẳn Rakka cũng sẽ vui lòng.
Không biết có phải vì sự thay đổi đó không mà tôi có nhiều cơ hội nói chuyện với con trai trong lớp hơn. Nhưng, gọi là nói chuyện thì không đúng, cách diễn đạt chính xác hơn là tôi bị họ trêu chọc. Trong số đó, có một đứa con trai đặc biệt hay chọc ghẹo tôi. Tôi ghét cái cách cậu ta hay chế nhạo kiểu tóc Rakka đã tết cho tôi, hay chê bai quần áo mà Rakka đã chọn. Cứ ngỡ lên lớp lớn hơn thì bọn con trai cũng trưởng thành hơn, ai ngờ lại thế này. Đúng là tôi không thể nào hiểu được cảm giác thích một đứa con trai.
Sau giờ học, trong lúc chăm sóc cho Kinako như thường lệ, tôi đã tâm sự với Rakka.
"Dạo này tớ hay bị bọn con trai trong lớp trêu chọc... Tớ nên làm gì đây?"
Tôi tự ý thức được mình đang có một "cuộc trò chuyện rất ra dáng con gái bình thường". Có lẽ vì thế mà giọng tôi bất giác cao lên. Hay là tôi đã luôn ao ước những cuộc trò chuyện như thế này?
"..."
Rakka quay lại nhìn theo tiếng gọi của tôi.
Nhưng đó là tất cả phản ứng tôi nhận được, miệng cậu ấy không hề thốt ra một lời nào. Chỉ là, cái cách đôi mắt đó đã mất đi vẻ sắc sảo thường ngày lại khiến tôi bất an.
Trông Rakka hoàn toàn như người mất hồn.
"Rakka?"
"À, ờ..."
Rakka thì thầm với giọng lí nhí lạ thường, như thể sợ thứ gì đó từ trong miệng trôi ra ngoài.
Sau đó, Rakka thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ điềm tĩnh thường ngày.
"Tại Shizuru cứ phản ứng lại nên họ mới thấy thú vị chứ gì? Nếu ghét thì cứ lơ đi là được."
"..."
So với câu trả lời đó, phản ứng của Rakka mới là thứ khiến tôi bận tâm hơn, đến mức bất giác lặng người đi.
Về phía Rakka, có vẻ như cậu ấy cảm thấy phản ứng của tôi có gì đó kỳ lạ nên hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Và rồi trong ánh mắt ấy lại xen lẫn một thứ gì đó gai góc. Đó không phải là ánh nhìn sắc bén thường ngày, mà là một ánh nhìn như có dằm, châm chích và dai dẳng.
"Cái mặt đó là sao. Hay là Shizuru cũng không ghét gì việc đó?"
"L-Làm gì có chuyện đó chứ!"
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bị Rakka nói những lời như vậy nên cũng bất giác lớn tiếng. Vì khó chịu đến thế mà còn bị nói là "không ghét gì việc đó" thì thật vô lý.
Dù những lời đó xuất phát từ miệng Rakka đi chăng nữa, tôi cũng không thể chấp nhận được.
Nghe thấy tiếng tôi vang vọng trong phòng, Rakka như bừng tỉnh, vẻ mặt sững sờ.
"Tớ đùa thôi... Xin lỗi."
Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Kinako bị tiếng la của tôi lúc nãy làm cho giật mình đã nhanh chóng nhảy lên nóc tủ lánh nạn. Bị Kinako nhìn xuống với ánh mắt như trách móc, tôi cũng phần nào bình tĩnh lại.
"Vậy à... Ừm. Tớ cũng... phản ứng hơi quá rồi."
Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại lớn tiếng như vậy.
Suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra có lẽ chỉ đơn giản là vì tôi chưa quen với việc "bị Rakka trêu chọc". Bởi vì Rakka thường ngày sẽ không bao giờ nói những lời mỉa mai như vậy.
Sự khác lạ đó đã khiến tôi bối rối.
Chắc chắn là như vậy rồi.
"Vậy thì, nhân tiện đang nói chuyện này, tớ hỏi luôn nhé, Shizuru có thích đứa con trai nào không?"
Câu hỏi tiếp theo của Rakka cũng là một chủ đề hiếm hoi. Tôi và Rakka ở trường thuộc hai nhóm khác nhau, có thể trong nhóm của cậu ấy, họ vẫn thường nói về những chủ đề này, nhưng ít nhất thì đây là lần đầu tiên tôi nghe Rakka nói về chuyện đó.
Tôi rất vui khi được Rakka hỏi như vậy, nhưng đồng thời cũng rất bối rối.
"Mình nên trả lời thế nào đây..."
Câu trả lời hiện lên trong đầu tôi chính là cô gái có gương mặt xinh đẹp đang ở ngay trước mắt.
Thế nhưng chỉ mới vài hôm trước, tôi đã quyết định rằng "tình cảm này là sai trái".
Thế nên tôi do dự.
Nhìn vào gương mặt Rakka, cảm giác thôi thúc tôi phải dừng chủ đề này lại càng lúc càng mạnh mẽ. Có lẽ cứ lảng đi cho qua chuyện là được.
"Tớ..."
"Không cho tớ biết được luôn à?"
Như thể muốn dồn ép tôi ấp úng hơn nữa, Rakka cất tiếng hỏi với giọng gay gắt.
Tôi cảm giác Rakka đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi biết rõ rằng dù mình có nói "không thích ai cả" thì Rakka cũng sẽ không cảm thấy thuyết phục.
Vậy nên, tôi đã nói với Rakka "tên một cậu bạn đã chuẩn bị sẵn từ trước".
Ý định thật sự của tôi là tạo ra tình huống chia sẻ bí mật để tình cảm với Rakka trở nên sâu sắc hơn. Dù đó có là một lời nói dối, thì vẫn tốt hơn là để Rakka nghĩ rằng tôi đang giấu giếm điều gì đó.
"..."
Một khoảng lặng đến nghẹt thở, rồi Rakka khẽ thì thầm "Hờ..."
Như thể báo hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc, Rakka đứng dậy với ý định ôm lấy Kinako trên kệ. Mặc dù tôi cũng chỉ nói ra một đối tượng giả, nhưng phản ứng lạnh nhạt đó lại khiến tôi cảm thấy không vui. Tôi đã nghĩ, "Chính cậu khơi mào chuyện này, bộ cậu không thể phản ứng khá hơn một chút sao?".
Vậy nên tôi lại tiếp tục đào sâu câu chuyện một cách không cần thiết.
"Thế còn Rakka có thích cậu bạn nào không?"
Bàn tay đang hướng về phía Kinako của Rakka khẽ run lên rồi dừng mọi cử động.
Vì Rakka đang quay lưng lại nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, nhưng chỉ phản ứng đó thôi cũng đủ làm tôi hối hận về câu hỏi vừa rồi. Thế nhưng, hối hận cũng đã quá muộn.
Mọi thứ chỉ càng trở nên gượng gạo hơn nếu tôi rút lại câu nói ban nãy.
Trong khi lòng tôi vẫn đang vô cùng sợ hãi, Rakka mở miệng như thể đang đưa ra một lời tuyên án tử hình.
"Không có."
Vì đang quay lưng lại, nên câu trả lời của Rakka được thốt ra với âm lượng có thể dễ dàng bị bỏ lỡ.
Nhưng giọng nói đó vẫn vang vọng rõ ràng đến tai và khiến cơ thể tôi giật lên.
"'Ai cũng trẻ con và ngu ngốc hết. Tớ chỉ cần được ở bên Kinako là đủ rồi."
Nói xong, Rakka ôm lấy Kinako.
Tôi không biết liệu tình cảm của cậu ấy có được truyền tải hay không, nhưng Kinako ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Rakka.
Nhìn cảnh đó, không hiểu sao tôi lại đột ngột nhớ về ngày đầu tiên tôi và Rakka đi bơi.
Không, chính xác hơn là ngày hôm sau... cái ngày Rakka bị cảm. Cái ngày cậu ấy cắn cổ tay tôi và tôi đã xoa đầu cậu ấy... Nhớ lại cơn đau và sức nóng lúc đó, lồng ngực tôi co lại, đau đớn dữ dội.
Không, chính xác hơn là tôi thất vọng về bản thân vì "đã không còn nhớ về cơn đau đó nữa".
Đến mức tôi muốn cắn đứt cổ tay mình, cái cổ tay đã không còn nhớ về cơn đau đó.
"Tớ chỉ cần được ở bên Kinako là đủ rồi."
Rakka đã nói vậy.
Việc không được chấp nhận trong vòng tròn nhỏ bé đó của Rakka khiến tôi đau khổ không thể chịu đựng nổi. Lẽ ra tôi phải chịu đựng cơn đau và vươn tay ra, nhưng tôi đã quá sợ hãi, sợ rằng ngay cả sự dũng cảm đó cũng sẽ bị hất văng.
Vì vậy, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lưng của Rakka.
Lẽ ra tôi phải luôn nhớ về cơn đau của ngày hôm đó dù muốn hay không.
Nếu làm vậy, hơn cả cơn đau, tôi sẽ có thể nhớ lại sự yêu thương mình đã cảm nhận.
Và lẽ ra dù có phải chịu đựng nỗi đau, tôi vẫn nên ưu tiên ở bên cạnh Rakka thay vì những ngày tháng bình yên. Nếu làm vậy, có thể tôi đã tránh được chuyện như thế này.
Dù bây giờ có nghĩ lại những điều đó thì cũng đã quá muộn rồi.
Giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn chính vào khoảnh khắc này...
Vận mệnh của chúng tôi đã bắt đầu chệch hướng một cách nghiêm trọng.

