Khi đêm kết thúc và ngày mới bắt đầu, có tiếng gõ cửa và lời chào nhẹ nhàng của Leila.
"Xin lỗi, đại nhân WIllis, ngài đã dậy chưa? Hôm nay là ngày đàm phán giữa Liên hiệp Vương quốc và Dãy núi Vạn Ma. Tối qua ngài đã bảo tôi đánh thức ngài dậy sớm."
“Ừm…”
Có một khối hình con sâu trên giường đang lười biếng lật lại, một cái đầu nhỏ màu đen từ từ thò ra ngoài. Willis dụi đôi mắt còn ngái ngủ, dần dần tỉnh lại.
Đêm hôm qua là...
À, sau đó mình chẳng có mơ mộng gì nữa... Lẫn lộn quá. Thôi, vào việc chính trước đã.
Leila ở bên ngoài đã giục cô lần thứ ba rồi. Thật ra, bình thường cô ấy không muốn can thiệp vào giấc ngủ của Willis, nhưng tiểu thư mục sư sợ muộn giờ nên hôm qua cô đã dặn dò cô ấy phải đánh thức cô dậy vào sáng nay bằng mọi giá.
"Tỉnh, ta tỉnh rồi! Leila, cô cứ đi làm việc trước đi, ta sẽ ra ngoài sớm thôi!"
"Được rồi, thưa đại nhân Willis, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong. Xin hãy nhanh chân lên."
Tiếng bước chân của thiếu nữ dực nhân dần xa dần. Khi Willis ngồi dậy khỏi giường, cô không khỏi cảm thấy hơi xúc động.
Cô ấy và em gái Renee ngày càng giống hầu gái. Cô nhớ lần đầu gặp họ, cả hai đều mặc đồ hầu gái. Sợ rằng việc này có thể gây ra chấn thương tâm lý, nên Willis không bao giờ nhắc đến, nhưng họ dần chủ động tiếp tục công việc chăm sóc của mình.
Có lẽ bọn họ cũng muốn dùng những hành động này để chứng minh mình không vô dụng khi ở bên cạnh tiểu thư mục sư. Dù sao, so với cái gọi là dòng máu phản tổ của thiên sứ và sức mạnh cấp Huyền Thoại, thì họ làm được những chuyện nhỏ nhặt này đối với Willis còn có ích hơn.
Được rồi, trước tiên mình nên đứng dậy và nhanh chóng rời giường thôi.
Hiểu Quang vẫn chưa trở về, nhưng điều này cũng bình thường thôi. Từ khi Tuyết Dực trở thành cư dân thứ hai của không gian thú cưng, tiểu long nương không còn suốt ngày than thở và buồn chán nữa. Cô rồng thường chủ động về không gian vào buổi tối để huấn luyện chiến đấu cho Tuyết Dực đến tận bình minh. Mãi đến khi Tuyết Dực tới giờ đi làm ở thế giới Abs mới thôi.
Hai chị em này quan hệ tốt như vậy, tiểu long nương cũng tìm được việc khác để làm, không còn suốt ngày quấy rầy cô mà không buông nữa. Tiểu thư mục sư đương nhiên rất vui vẻ. Dù là long tộc hay Tuyết Dực sinh ra từ ánh sáng thì cả hai cũng không cần ngủ thường xuyên mỗi ngày, nên để mặc bọn họ cũng chẳng sao cả.
Lúc này, Tuyết Dực chắc hẳn đã ra ngoài làm việc rồi.
Nhấc chăn lên, cô gái nhẹ nhàng nhảy xuống giường, triệu hồi Thần khí che lại cơ thể lần nữa. Sau khi che hết một vùng da trắng muốt rộng lớn, Willis giơ tay lên, phác họa vòng tròn triệu hồi quen thuộc.
"Triệu hồi khế ước: Hiểu Quang!"
Với một tia sáng lóe lên, cô gái rồng tóc vàng lại xuất hiện ở trung tâm của vòng tròn ma pháp.
Nhưng điều khiến Willis ngạc nhiên là tình trạng của tiểu long nương này có vẻ không được tốt lắm. Mặc dù không đến mức bị thương, nhưng mái tóc dài màu vàng óng của cô rồng có hơi rối bời, trên quần áo đuôi ngắn làm từ vảy rồng cũng có vài vết cháy đen, nhìn qua như thể nó đã bị nhiệt độ cao thiêu đốt.
"Ờ... Tiểu Quang? Có chuyện gì với em vậy?"
Nhìn thấy thú cưng của mình có vẻ buồn bực, Willis vội vàng đưa tay ra vuốt ve mái tóc rối bù của tiểu long nương, nhưng cô lại lẩm bẩm trong lòng.
Cường độ huấn luyện này có vẻ hơi cao phải không? Hay là Tuyết Dực đã tiến bộ nhanh đến mức có thể để lại dấu ấn lên thân một con Thánh Tinh Long cao hơn bản thân cô bé tới mười cấp và sở hữu vô số trang bị?
"Chậc... Em bất cẩn quá, chủ nhân. Em không sao.”
Như thể không nhịn được sự ngượng ngùng, Hiểu Quang nhẹ nhàng thoát khỏi tay Willis, lắc người mạnh như chó con vừa mới tắm nước. Vết cháy xém trên quần áo hóa thành bụi đen, chậm rãi rơi xuống, để cô gái tóc vàng trở lại tư thế bình thường.
"Là Tuyết Dực ư? Đứa nhỏ kia đã đạt tới trình độ này rồi sao?"
"Cô ấy... Khụ, cô bé ấy đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn còn lâu mới có thể sánh ngang với em. Lý do mọi chuyện trở nên như thế này chủ yếu là vì một vụ cá cược giữa chúng ta..."
"Cá cược à?"
Willis nghiêng đầu tò mò, nhưng tiểu long nương kia lại hơi quay đầu đi một cách không tự nhiên, như thể cô ấy có điểm nhạy cảm nào đó bị chạm vào, rồi đột ngột và mạnh mẽ kết thúc chủ đề.
"Không, không có gì, Chủ nhân, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Ngài vẫn còn việc quan trọng phải làm."
Hả…?
Hai đứa trẻ này, chúng đang bắt đầu có những bí mật nhỏ của riêng mình rồi ư?
Tuy nhiên, với tư cách là người giám hộ, Willis tin rằng cô thực sự nên giữ một chút riêng tư cho họ. Vì đây là chuyện cá cược cá nhân giữa hai chị em và Hiểu Quang không muốn nói ra, nên cô quyết định tạm thời không ép buộc cô ấy. Cô nghĩ đó cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng.
"Được rồi. Chúng ta ra ngoài trước đi. Đừng để Renee và mọi người phải chờ đợi lâu."
Khi đến sảnh chính, họ nhìn thấy một số người bạn đồng hành quen thuộc bao gồm hai chị em nhà Leila, Edwina và Theresa, đang trò chuyện và cười đùa tại bàn ăn, nhưng mà Walter và những Ma nhân khác thì cô không nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ.
Quả nhiên là như vậy. Sau khi dùng bữa tối ở đây hôm qua, nhóm Ma nhân đã tạm biệt Willis và nhóm của cô, rồi bọn họ đã lén lút rời khỏi Trấn Ma thành vào ban đêm. Theo kế hoạch, hôm nay họ sẽ gặp lại Ewan và những Ma nhân khác phụ trách đàm phán, tất cả sẽ cùng nhau đến một thị trấn nhỏ ở biên giới để tham gia cuộc đàm phán giữa Liên hiệp Vương quốc và Dãy núi Vạn Ma.
Willis không nói với Mona và Lam về những kẻ đã ăn bám của mình, vì cô thấy nó không cần thiết. Lập trường của cô cũng không nghiêng về bên nào trong chuyện này. Cũng giống như cách tiểu thư mục sư rõ ràng có thể đưa Novia Nguyệt Ảnh trực tiếp đến gặp Walter, nhưng cô đã dùng đến phương thức hòa giải để bắt đầu cuộc đàm phán này.
Cô chỉ hy vọng rằng bằng những nỗ lực hạn hẹp của mình, cô có thể ngăn chặn xu hướng phân biệt đối xử ở Liên hiệp Vương quốc này. Willis tin rằng đây là tất cả những gì mà cô có thể làm trong vấn đề này.
Sau bữa sáng, mọi người cùng nhau ra ngoài. Willis sẽ đích thân tham gia buổi đàm phán này và những người khác cũng có thể đến xem. Một khung cảnh hoành tráng như vậy quả là một trải nghiệm hiếm có, đặc biệt là đối với Theresa, người chưa từng trải nghiệm nhiều nơi trên thế giới.
Mặc dù sắc trời vẫn còn sớm nhưng bầu không khí tại Trấn Ma Thành đã náo nhiệt hẳn lên. Tin tức công chúa hôm nay sẽ đàm phán với Dãy núi Vạn Ma để giải quyết những mâu thuẫn gần đây đã lan truyền, mọi người đều nhận thấy những thay đổi khác nhau trong thành mấy ngày qua.
Mặc dù một số lượng lớn người chịu ảnh hưởng của văn hóa thù địch theo truyền thống của Liên hiệp Vương quốc đối với các dị tộc đã coi thường nội dung của cuộc đàm phán. Thậm chí bọn chúng còn ngấm ngầm chửi bới chính phủ của Nữ vương hiện tại là một phe đầu hàng hèn hạ.
Nhưng suy cho cùng, những người dân bình thường vẫn quan tâm nhiều hơn đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của họ. Nếu họ có thể giải quyết vấn đề và cải thiện điều kiện sống và kinh tế, thì tự nhiên là họ sẽ không thực sự phản đối.
Đơn giản vì tất cả đều chỉ là lời đồn đại.
Khi đến phủ thành chủ, Mona và Lam đã chuẩn bị xong và tập hợp mọi người lại, chờ Willis đến như đã hẹn.
Bởi vì đây là một dịp trang trọng hiếm có, tiểu Mona cũng thay một bộ váy dài lộng lẫy, tượng trưng cho thân phận của công chúa Liên hiệp Vương quốc, đầu đội vương miện. Tuy vóc dáng và khuôn mặt của cô ấy vẫn còn khá trẻ con, nhưng khí chất cao quý của vương tộc đã bắt đầu lộ rõ. Chỉ riêng khí chất này thôi cũng đủ khiến những người có tâm trí không vững phải cúi đầu kính nể.
Với tư cách là đại diện thay cho quyền thành chủ của Trấn Ma thành và cũng là người đại diện cuộc đàm phán chính thức, Lam không còn mặc quần áo thường ngày hay mặc áo giáp tiêu chuẩn của quan chức vương quốc như thường lệ nữa.
Ngược lại, cô ấy mặc một bộ áo choàng màu vàng sẫm lộng lẫy, cổ áo cao hình bán nguyệt - là trang phục đặc trưng của thành chủ Trấn Ma Thành. Thanh thái đao tên [Tình Lam] cũng rất hiếm khi rút ra, mà cô ấy không treo ngay sau lưng, mà dường như nó đã được đặt ở một nơi riêng tư nào đó, chẳng hạn như một vật phẩm cất giữ.

