Rất lâu sau, không có người nào mở miệng.
Trong thế giới đỏ thẫm được bao quanh bởi ngọn lửa và những cơn bão ma lực, hai cô gái đứng đối diện nhau, một người im lặng trong khi người kia lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt.
"Vậy là từ đó ngươi bắt đầu lên đường đi tìm Mẫn Trần phải không?"
"Phải, có lẽ trong mắt người khác, người gác cổng là một anh hùng vĩ đại, một huyền thoại. Nhưng với ta, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát, bỏ rơi trách nhiệm và con cái. Sự bỏ rơi của hắn chính là khởi đầu và nguồn gốc cho bất hạnh của mẹ ta. Chỉ riêng hắn... ta tuyệt đối không thể tha thứ."
“Vậy sao…?”
Có vẻ như không cần phải hỏi thêm nữa.
Sau khi chờ đợi một hồi lâu, Willis nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta cũng không thể tha thứ cho tất cả những gì ngươi đã làm để trả thù. Ta chắc chắn mẹ của ngươi sẽ không muốn thấy ngươi phải lặn lội ngàn dặm chạy đi tìm hắn chỉ vì một lời nói, hay thậm chí là trở mặt thành thù với hắn... May mắn thay, sai lầm lớn đó vẫn chưa xảy ra. Còn nguyên do đúng hay sai, cũng đến lúc nên có lời giải thích rồi.”
Tiểu thư mục sư giơ tay lên, những sợi xích màu vàng như rắn lao ra, trói chặt cô gái đã từ bỏ kháng cự vì tin rằng mình đã thất bại. Silvina tuy không phản kháng, nhưng vẫn nhíu mày.
"Đừng hiểu lầm. Ta tự nguyện nói những thứ này là vì ta công nhận sức mạnh và hành động của ngươi, chứ không phải để ngụy biện cho bất cứ điều gì bằng cách đóng vai nạn nhân. Ta chắc chắn không cần ngươi thương hại. Ta biết rõ những gì ngươi đã làm và ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Thất bại vẫn là thất bại, Willis. Hãy cất đi lòng thương hại của ngươi đi. Cái chết có gì đáng sợ chứ?"
Nghe vậy, cô gái mặc áo choàng trắng chỉ mỉm cười.
"Ngươi đừng có nhầm lẫn. Ta không phải là người dễ dàng thay đổi ý định. Cử chỉ và một số hành động trước đây của ngươi quả thực rất tàn nhẫn. Có thể nói rằng mục tiêu của ngươi biện minh cho mọi phương tiện cần thiết... Nhưng cái chết không bao giờ là hình phạt hoàn hảo cho tội nhân. Với ta, sống và chết chỉ là một sự chuyển tiếp giữa các trạng thái. Ngày xưa đã vậy và bây giờ vẫn là vậy."
“Nhìn cho thật kỹ đây, Silvina. Ta sẽ dùng cách riêng của mình để đưa vấn đề này đến hồi kết."
"Ngươi sẽ không chết và Eileen cũng giống vậy.”
…………………………………………………
“Đinh!”
Ma kiếm và trường đao giao nhau trên không trung, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, tựa như màn mưa dày đặc không thể xuyên thủng. Eileen vung ra hơn mười đường kiếm, nhưng đều bị Mẫn Trần dùng trường đao chặn lại từng đòn một.
“A a a a a!!!”
Lưỡi kiếm hóa thành một cơn lốc, ma lực của thiếu nữ cuồn cuộn quanh người. Cô gái hét lớn, liên tục phát động công kích mãnh liệt, nhưng vẫn không thể phá vỡ phòng ngự kiên cố vững chắc của [Người giữ cổng]. Điều này khiến cô gái, người đã chiến đấu với đối thủ trên không hơn nửa tiếng đồng hồ, có chút lo lắng, không không thể nào hiểu nổi.
Hiển nhiên, cả hai đều đã nhìn thấy sự đảo ngược và thay đổi ở những khe nứt phía xa xa. Mẫn Trần dường như đã đoán trước được điều này nên hắn không hề ngạc nhiên, nhưng Eileen, người đang chiến đấu, lại tỏ ra vô cùng lo lắng.
"Tại sao? Tại sao ta không thể thắng?! Ta đã có được rất nhiều thần lực của Ma Thần, nhưng ngươi chỉ là một tên Bán Thần mà thôi!”
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh...........!!”
Tiếng vũ khí va chạm lại vang lên, dày đặc như mưa rơi. So với đòn tấn công điên cuồng và hỗn loạn của Eileen, tuy Mẫn Trần vẫn đang phòng thủ, nhưng hắn luôn tiến lùi một cách điều độ, hơi thở vẫn bình tĩnh, thậm chí còn kịp mở miệng nói vài lời chỉ bảo đối phương.
“Rất đơn giản, con à. Tuy cấp độ và thuộc tính của con có cao hơn ta, nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại ta. Chiến đấu không chỉ là một trò chơi so sánh điểm mạnh và điểm yếu. Khả năng di chuyển, kinh nghiệm, tốc độ phản ứng và thậm chí cả ý chí và quyết tâm của con sẽ có tác động rất lớn đến kết quả cuối cùng."
Hắn ta nghiêng người sang một bên để tránh cú đá mạnh mẽ mà Eileen đang cố đẩy hắn ra, rồi dùng thân đao chặn cú chém mạnh mẽ của cô gái. Mẫn Trần di chuyển ra sau Eileen như một bóng ma và vỗ nhẹ vào bờ vai không chút phòng bị của cô gái.
“Nhìn thấy không? Đây gọi là thân pháp, một yếu tố then chốt trong cận chiến. Tuy con sở hữu tốc độ và sức mạnh đáng kể, nhưng con vẫn luôn liều lĩnh trong các đòn tấn công, vừa chém bằng kiếm vừa tấn công bằng ma lực. Con lại không biết cách điều hòa hơi thở hay rút lui, để lại vô số sơ hở trong từng động tác. Ta nghĩ rằng ngay cả một mục sư cũng sẽ không có cử động trẻ con như vậy trong chiến đấu đâu."
“Cút đi!!!”
Eileen tức giận vung kiếm về phía sau, nhưng Mẫn Trần đã đoán trước được điều này nên nhẹ nhàng lùi lại, khiến thanh ma kiếm của cô gái không trúng vào đâu cả. Cô ta tạm thời mất đi thăng bằng vì dùng lực quá mạnh.
Mẫn Trần cầm đao trong cánh tay quỷ dị, chân đạp vào hư không, quần áo vải bay phần phật trong gió, trông phiêu nhiên như tiên nhân. Nhưng trên mặt hắn không hề có chút châm biếm hay giễu cợt nào, chỉ nhẹ nhàng nói, như một người lớn tuổi hiền từ.
"Trong một cuộc chiến sinh tử, hãy tránh liều lĩnh và nóng vội. Ngoài những gì ta vừa nói, con còn một điểm yếu lớn nữa: thiếu quyết tâm và ý chí. Con vung kiếm mà không có ý định giết chóc, cũng không phải để bảo vệ. Này con, đòn tấn công của con quá yếu. Trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất con đang lạc lối. Con đang do dự và con không biết mình đang chiến đấu vì điều gì."
“Đao và kiếm, tất cả ta đều đã cầm qua, tất cả mọi loại vũ khí trăm sông đổ về một biển. Muốn tiến bộ trên con đường đao pháp, trước tiên phải tu dưỡng tâm tính. Một thanh đao yếu không thể đánh bại một kẻ thù thực sự mạnh mẽ. Hãy nhớ điều này." [note81292]
“Nói nhảm! Nói nhảm nói nhảm nói nhảm!! Ai nói ta không định giết người?! Đừng tự cho mình là đúng, đồ khốn! Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi sao?!"
Đối mặt với cô gái có vẻ đang rất tức giận, Mẫn Trần chỉ cười khúc khích và lắc đầu như một người đã từng trải qua chuyện đó.
"Nếu con thật sự muốn giết ta, con đã chém rụng ta ngay từ đòn kiếm đầu tiên rồi. Sao con lại trì hoãn đến bây giờ? Từ đầu đến giờ, con cũng không muốn dùng những chiêu thức hủy diệt như vậy, mà lại chọn cận chiến. Con sợ làm hại những sinh mạng vô tội dưới thành sao? Eileen dù sao thì con cũng là một đứa trẻ tốt bụng. Ta rất hài lòng."
“Nói bậy! Nói hươu nói vượn!!!Chúng ta là những kẻ xấu xa có âm mưu đen tối, chuyên xúi giục chiến tranh và tai họa! Đừng có dùng giọng điệu đạo đức giả để làm ta ghê tởm nữa! Ngươi đã nói ta không dám dùng nó mà, đúng không? Được thôi, vậy ta sẽ dùng nó cho ngươi xem!!!"
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, lộ ra vẻ không khỏe mạnh, nhưng cô vẫn tức giận giơ thanh ma kiếm trên tay lên.
Ma lực cuồn cuộn dâng trào, hóa thành một đoàn bão táp rực rỡ đầy sắc màu. Vô số nguyên tố tụ tập phía trên thiếu nữ, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm dài ngàn mét, gần như cắt ngang bầu trời và mặt đất. Mái tóc dài màu xám của Eileen dựng đứng trong cơn gió mạnh, những làn sóng khí đáng sợ gần như hóa thành ngọn lửa đen hữu hình bao quanh cơ thể cô gái, tựa như Ma Thần đã trở lại.
“Cùng toà thành thị bẩn thỉu này xuống Địa ngục đi, tên gác cổng Mẫn Trần!!!”
“Xèo xèo…..Xèo xèo…”
Vô số luồng điện đủ màu sắc tuôn trào, nổ tung trên thanh cự kiếm. Dường như ma lực tương đối mỏng manh của thế giới này được dùng để thi triển chiêu thức này và gánh nặng cùng áp lực đè lên Eileen còn nghiêm trọng hơn nhiều so với đối phương. Nhưng dù máu vẫn không ngừng chảy ra từ khóe miệng, cô gái vẫn cố chấp khống chế ma lực đầy trời, cưỡng ép bản thân chém xuống cấm chú có thể xé trời xé đất.
“Trảm Thần kiếm!!!”
“Trảm thần....... hả?”
Đối mặt với đòn tấn công làm thay đổi cả thiên tượng này, mặc dù Mẫn Trần vẫn nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của hắn ta trở nên nghiêm nghị rõ rệt.
Hít một hơi thật sâu, hắn nhẹ nhàng tra trường đao vào vỏ, như thể đang trốn vào hư không, dùng cả thiên địa làm vỏ đao. Rồi, dù chậm rãi mà nhanh như chớp, hắn lại rút đao ra, chém qua như thể bóp méo cả không gian và thời gian.
“Hư Áo Nghĩa · Ai Tịch” [note81293]
Không có ánh đao nào lóe lên, không có tia lửa bùng nổ hay sóng khí, nhưng khi bóng đao vừa rút ra cắt ngang bầu trời, mọi thứ đều bị chia cắt thành hai nửa.
Một lưỡi đao ra, vạn vật diệt.
Bao gồm cả thanh kiếm khổng lồ đáng sợ, uy lực như sấm sét, dường như sắp hủy diệt trời đất, mây đen, bão tố, thậm chí cả thời gian không gian đều bị cắt đứt. Tất cả đều dừng lại tại thời khắc này.
Cho đến khi bóng người mặc áo vải đó lại tra vũ khí vào vỏ một lần nữa.
"BÙM!!!!"
Thanh kiếm khổng lồ hùng vĩ kia bị gãy thành hai mảnh, nổ tung thành một bầu trời đầy ánh sáng đủ màu sắc, nhưng ngay cả dư âm của vụ nổ cũng bị chia cắt thành hai nửa giống như bầu trời, tựa như có một vực sâu không thể nhận thấy được ở giữa chúng.
"Thất bại rồi sao...ta xin lỗi...Sil..."
Vào lúc này, ý thức của Eileen bị cắt đứt cùng với cơ thể cô và rơi vào bóng tối.
"Xin lỗi nhé, con à."
Cô gái nghe thấy hắn nói thế.
…………………………
Bên trong Trấn Ma thành.
"!?"
Người đàn ông vừa kết thúc một trận chiến, tay cầm một thanh đại kiếm cong queo và gãy, một cánh tay bị thương thõng xuống, đang cùng đồng đội dọn dẹp chiến trường đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn bầu trời.
Những đám mây ở đó đã bị tách làm hai, nhưng là một người phàm, anh sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra ở phía trên.
"Có chuyện gì vậy, Cyril? Nếu cậu bị thương nặng thì đi cứ nghỉ ngơi đi. Dạo này cậu đã làm việc quá sức rồi phải không? Cho dù cậu có muốn hành nghề y như tiểu thư Willis thì cũng không thể giàu lên chỉ sau một đêm được đâu."
Đoàn trưởng của [Hắc kỵ sĩ dong binh đoàn], [Hắc Thuẫn] Leicester, mang theo một chiếc khiên đen như mực đúng như danh hiệu của mình, mỉm cười vỗ nhẹ vào vai bên kia của chàng trai trẻ vẫn bình an vô sự. Chiếc khiên nặng nề của ông ất cũng đã bảo vệ mạng sống của quá nhiều đồng đội trong trận chiến bất ngờ và bi thảm khó hiểu này.
Chàng trai trẻ tên Cyril, với một mắt bị tóc mái che khuất, không giải thích gì thêm, chỉ nhìn bầu trời xa xăm, quay người lại, cầm hộp thuốc bên cạnh lên.
"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đi thôi, đoàn trưởng. Vẫn còn có rất nhiều người bị thương cần được điều trị. Hãy cố gắng hết sức. Đừng... để công sức của họ đổ sông đổ bể."
=================================
Tập 04: Đi tìm dấu vết Vạn Ma - HẾT

