Nhìn thấy hai kẻ thù cũ sắp cãi nhau lần nữa, không đợi giọng nói già nua chủ trì cuộc họp xuất hiện, người mặc áo choàng đen Exmont đã chủ động áp chế hoàn toàn khí thế của hai cái tên kia, nhưng hắn vẫn chậm rãi nói bằng giọng thấp.
"Ta cũng đã tìm hiểu đôi chút về Willis này qua nhiều đường tắt khác nhau. Thật lòng mà nói, dựa trên trình độ của những đối tượng thí nghiệm trong thế giới bình thường, hiện tại ta vẫn chưa thể xác định được mức độ thần lực thực sự của cô ta... Fram, vì ngươi đã đích thân chiến đấu với cô ta, ngươi có ấn tượng cụ thể nào về vấn đề này không?"
[………….]
Ngọn lửa màu đỏ thẫm run run vài lần, chỉ còn lại một giọng nói trầm khàn vang lên.
[Khó nói lắm. Lúc đó ta chỉ trao đổi một hai chiêu với sinh vật triệu hồi của cô ta mà thôi, nó không hề tấn công. Nhưng chỉ xét riêng thần lực tỏa ra của cô ta, dù là khi ta ở trạng thái đỉnh cao nhất, đối mặt trực diện với vị thần linh ánh sáng kia, e rằng ta cũng rất khó giành được thắng lợi.]
[Hứ……]
Nghị viên Bicester có đầu thú, thân hình lực lưỡng nhếch mép khinh bỉ. Tuy là kẻ thù cũ, nhưng hắn ta hiểu rất rõ tính cách của Fram, nên đương nhiên hắn có thể hiểu được hàm ý trong những lời lẽ mơ hồ này.
Nói nhiều như vậy thì tóm lại có thể hiểu là - Dù sao thì ta chắc chắn không thể thắng cô ta được.
Nếu không, ngay cả khi chỉ có 10% cơ hội chiến thắng, vị Sí Viêm chi thần nóng tính và muốn giữ mặt mũi này chắc chắn sẽ diễn tả là "Thắng bại còn chưa thể biết được".
Suy cho cùng, trước đây khi hắn gây ra xung đột với Ma Thần và sắp quyết đấu với Olivia, hắn cũng dùng một câu nói tương tự để miêu tả sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên. Còn kết quả... mọi người đều đã thấy được.
Exmont tự nhiên hiểu được ý của Fram một cách dễ dàng. Dưới luồng khí kích động của hắn, những làn sương mù màu xám phát ra từ dưới mũ trùm đầu khi hắn ta nói.
[Đây thực sự là... Chủ Thần sao? Cái tên này rốt cuộc tới từ đâu?]
Sau đó, hắn hơi ngẩng đầu lên và nói bằng giọng trầm về phía đỉnh hội trường.
[Ta đề nghị chúng ta nên hoãn hành động tiếp theo và cố gắng tiếp xúc với chúng một cách bí mật. Sau khi xác định được thân phận và nguồn gốc của những sinh vật bí ẩn này, chúng ta có thể thảo luận riêng về các biện pháp đối phó.]
[Tán thành.]
[Tán thành.]
[Ta cũng tán thành]
Trong giây lát, tất cả các Nghị viên của Nghị hội đều nhao nhao đồng ý. Ngay cả tiểu thư Ngấn, người trông có vẻ lạnh nhạt nhưng sức mạnh rất lớn, cũng khẽ gật đầu để bày tỏ thái độ.
Đúng lúc này, giọng nói già nua lại vang lên trong đại sảnh.
[7 phiếu thuận, Sí Viêm phản đối. Vậy thì, Vạn Tướng, ngươi có ý kiến gì sao?]
Nhìn qua chiếc mặt nạ màu đen trắng có vẻ vô cùng phấn khích, xoay tròn trên ghế đá một lúc lâu, khi dừng lại lần nữa, nó đã biến thành một nụ cười vui vẻ với cái miệng há to.
[Hehehehe, các ngươi đã thông qua với số phiếu cao như vậy rồi thì ý kiến của ta nghĩ sao cũng được, phải không? Nhưng mà... Willis này nghe có vẻ thú vị thật. Nếu có thể, ta rất muốn gặp cô ta.]
Cô gái tóc bạc tên Ngấn khẽ nhíu mày, nhưng Exmont đã phản ứng ngay lập tức lên. Hắn lớn tiếng nói.
"Chuyện này không phải là không thể. Rào cản của thế giới khá phiền phức, nhưng nếu ngươi chỉ muốn tiếp xúc, thì ta có vài đối tượng thử nghiệm phù hợp. Trùng hợp thay, ta cũng có kế hoạch tương tự. Chúng ta cùng hợp tác nhé?"
[Ai ôi ôi ôi ôi! Cái tên cuồng thí nghiệm này, đôi khi ngươi cũng đáng tin cậy đấy chứ. Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta ra đằng sau để nói chuyện riêng nhé! Hehehehehehehehehe!!!]
Tiếng cười the thé như tiếng thằng hề lại vang lên, nhưng cuộc gặp gỡ bí ẩn diễn ra ở đại sảnh trong mảnh không gian bóng tối này... dường như ít người biết đến.
……………………………………………………
Bên ngoài Thung lũng Nguyệt Ảnh, Willis và nhóm của cô đang chào tạm biệt tộc trưởng Vanessa và những người bạn khác đến tiễn họ.
"Vậy thì chúng ta liền xuất phát thôi. À mà này, Eilush, cô thực sự quyết định không đi cùng chúng ta sao?"
Cô gái Linh Ngẫu đang lẫn vào đám đông sửng sốt một lúc, sau đó cô ấy cười khúc khích, nhìn toàn thân cô gái tóc đen với vẻ mặt có chút ác ý rồi vừa vò xoa tay.
“Như thế nào? Cô không nỡ sao? Cô đã biết phát minh của ta tiện lợi đến thế nào rồi đúng không? Thật ra, nếu cô thành tâm cầu xin ta, ta có thể sẽ cân nhắc đấy~"
"Thôi đi. Ta cũng chỉ hỏi theo lệ thường mà thôi. Nếu cô không muốn đi thì coi như chuyện này đã xong. Ta còn rất vui vì mình có thêm chút thời gian để an nhàn đây... Vậy kế hoạch tiếp theo của cô là gì? Cô định trực tiếp quay lại Rừng Linh Ngẫu luôn à?"
Eilush lắc đầu.
"Ta tạm thời sẽ không quay lại bây giờ. Ta nghe nói phía loài người có rất nhiều đồ chơi mới mẻ và mối quan hệ của họ với chúng ta gần đây đã tốt hơn rất nhiều. Ta dự định sẽ đi du lịch khắp nơi và khám phá nhiều hơn, giống như chị Ewen đã từng. Khi nào chán rồi... ta sẽ cân nhắc việc về nhà."
"Ta hiểu rồi…"
Tiểu thư mục sư mỉm cười nói.
“Vậy thì chúc cô đường đi thuận lợi nhé.”
"Ha ha, các người cũng giống vậy nhé~"
Sau khi chính thức chào tạm biệt Eilush, Willis hướng sự chú ý đến người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang bế một cô sói con màu trắng bên cạnh.
"Tộc trưởng Vanessa, cảm ơn sự quan tâm của cô gần đây. Dãy núi Vạn Ma Sơn và Thung lũng Nguyệt Ảnh đều là những nơi rất tốt. Chúc tộc đàn của cô sẽ tiếp tục phát triển thịnh vượng trong tương lai."
Tộc trưởng đại nhân cũng gật đầu mỉm cười.
"Vậy thì tôi xin nhận lời chúc phúc của tiểu thư Willis. Chúng tôi nợ cô một ân tình. Với tất cả những gì chúng tôi có. Nếu sau này có điều gì tôi có thể giúp ngài, xin cứ tự nhiên đến với tộc Nguyệt Ảnh của chúng tôi"
“Ngao ngao.........”
Lập tức, con sói nhỏ màu trắng trong vòng tay cô ấy cũng ủy khuất nức nở rên rỉ khẽ kêu với tiểu thư mục sư, như thể nó nhận ra chuyện gì sắp xảy ra và không muốn nữ mục sư rời đi.
Đáp lại, cô gái tóc đen chỉ mỉm cười và xoa xoa cái đầu mềm mại, mịn màng của Novia.
"Đừng như vậy. thiên hạ không có tiệc nào mà không kết thúc... Ta không chắc em có hiểu những gì ta nói không, nhưng lời tạm biệt hôm nay không phải là mãi mãi. Em phải trưởng thành thật tốt, trở thành một Lang Vương mới đủ tư cách. Đừng làm mọi người thất vọng, cũng đừng làm dòng máu trong người em thất vọng."
Nói xong, Willis đổi chủ đề.
"Tất nhiên, điều quan trọng nhất là được vui vẻ và sống an toàn. Ta tin rằng mẹ em cũng hy vọng được như vậy. Nhưng lần sau gặp lại, ta hy vọng em đã học được cách nói chuyện, được chứ?"
“Gào!”
Như thể đã thực sự đạt được ước định với cô gái, Novia nghiêm túc gật đầu, chiếc đuôi nhỏ của cô bé quay mạnh như một chiếc quạt điện đang hoạt động hết công suất, trông cực kỳ buồn cười và dễ thương.
Sau đó, nữ mục sư nhìn cô gái slime màu xanh vàng ở phía bên kia.
"Tiểu Lam, ta giao phó việc chăm sóc cây thần này cho cô. Trách nhiệm này có lẽ hơi nặng nề với cô, nhưng lợi ích thì vô cùng to lớn. Cô chính là một con slime xưa nay chưa từng có, cũng là một trong những người bạn đáng tin cậy nhất của ta ở đây..."
"Sau 3 năm, nếu cô không muốn bị giam cầm trong Vùng đất bảo vệ cánh Cổng nữa, cô có thể nói với ta, ta sẽ sắp xếp người mới thay thế. Đừng lo, đây là nội dung mà chúng ta đã thỏa thuận. Nhưng dù có tiếp tục hay không, ta vẫn sẽ trông chờ vào tương lai của cô. Dù sao thì, cô cũng là người đầu tiên của tôi... ừm ~"
Willis mỉm cười ngầm hiểu, tin rằng đối phương có thể hiểu ý mình, chính vì sự thông minh này mà cô quyết định giao cho Tiểu Lam nhiệm vụ trông coi cây thần nhánh nhỏ nơi đây.
"Xin hãy yên tâm, thưa đại nhân Willis. Tôi sẽ... cống hiến cả cuộc đời mình để bảo vệ cây thần. Tôi sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng."
Cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói của cô gái slime và thời hạn ba năm mà cô cố tình tránh né, nữ mục sư gật đầu nhẹ nhưng không nói nhiều.
Có mấy lời, cô không cần phải nói rõ.
"Được rồi, mọi người, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta xin từ biệt!”
Nhẹ nhàng nhảy lên tấm lưng rộng của bầy Sơn Lang. bóng dáng tiểu thư mục sư và đoàn người dần dần biến mất vào khoảng không xa xa của những ngọn núi giữa những âm thanh tạm biệt.
Tại bầu trời phía trên những đám mây.
"Sao thế, ngươi không định nói lời tạm biệt với họ sao?"
Chàng trai trẻ với mái tóc xám mặc áo khoác vải đứng trên bầu trời, quần áo tung bay trong gió như một vị thần tiên, nhìn cô gái Linh Điệp có mái tóc dài màu hồng bên cạnh.
Người sau ngay lập tức đảo mắt nhìn hắn nói.
"Tại sao ta phải nói lời phải tạm biệt? Đâu phải là ta sẽ không gặp lại họ nữa. Hơn nữa, cứ mượn xác đứa trẻ này để gặp họ cũng là chuyện không tốt. Suy cho cùng... đứa trẻ này không phải là ta."
Mẫn Trần cười khúc khích một cách bất đắc dĩ.
"Ta không thể làm gì được nữa. Cô đã mất đi hình dáng rồi. Cô cần thứ gì đó để dựa vào khi ra ngoài, đúng không?"
“Chuyện này ta không thể làm gì khác được nữa. Ai bảo ngươi đã sớm đã mất đi cơ thể rồi. Lúc đi ra ngoài ngươi cũng cần thứ gì đó để dựa vào, đúng không?”
"Hừ, sao ngươi lại nói như thể ta đã chết và biến thành ma vậy? Chẳng phải ý chí của ta đã hòa làm một với Thánh Địa rồi sao? Theo một nghĩa nào đó, Thánh Địa giờ đã là cơ thể của ta rồi!"
"Được rồi, được rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi..."
"Chậc, ngươi hời hợt quá..."
Hai người đột nhiên im lặng cùng một lúc. Một lát sau, Tiyelu im lặng nói.
“Mẫn Trần, ngươi muốn đi sao?”
Chàng trai trẻ không ngoảnh lại mà chỉ nhìn về phía dãy núi và mặt đất phía xa, khẽ gật đầu nói.
"Có một số việc cuối cùng ta cũng phải làm. Ta nợ họ quá nhiều rồi. Ít nhất... ta phải đền bù một chút."
"Nếu ngươi rời đi, chuyện gì sẽ xảy ra với cánh Cổng?"
Mẫn Trần chỉ mỉm cười nói.
"Chẳng phải chúng ta vẫn còn con nhóc slime mà tiểu thư Willis để lại sao? Dù bây giờ con bé chỉ là cấp Huyền Thoại, nhưng nếu có kẻ địch áp đảo xuất hiện, nó cũng hữu dụng như ta thôi. Chỗ đó vẫn còn Syl và Eileen nữa. Bản chất hai người kia không phải người xấu, lại còn có khế ước và cây thần giúp đỡ nữa. Ngươi còn lo bọn họ không chịu ra sức sao?"
Có vẻ như không nói nên lời nên tiểu thư hồ điệp chỉ có thể bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
"Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi... Được rồi, được rồi, cút khỏi đây đi để ta không phải thấy ngươi tỏ ra trang bức như thế mỗi ngày nữa. Vậy tiếp theo ngươi định đi đâu?"
"Được rồi, chúng ta hãy đến Trấn Ma thành ở phía Nam trước. Tiểu thư Willis đã để lại cho ta vài... nhiệm vụ trước khi đi. Sau khi hoàn thành chúng, có lẽ ta sẽ đi tìm con cháu mình đang phân tán khắp thế giới và chăm sóc chúng thật tốt. Sau đó, ta sẽ đến trước mộ con gái mình và hoàn thành trách nhiệm của một người cha bất tài."
Sau một thời gian dài, người gác cổng đã hoàn thành nhiệm vụ. Hắn lại nhìn về phía dãy núi, đôi mắt tang thương và xa xăm mà lẩm bẩm.
"Còn Hạo Miểu và Bánh Mochi... Sau thời gian 300 năm, rốt cuộc bọn họ đã đi đâu rồi?"

