Mặc dù cô đã dễ dàng loại bỏ những kẻ tấn công không mời mà đến này bằng cách sử dụng ma pháp cấp 10 [Thân ta vì quang], cô vẫn cần phải nghĩ ra cách đối phó với những nguyên tố thể mà cô không bao giờ có thể đánh hết và không có khái niệm sợ hãi hay e ngại này.
Duy trì kỹ năng [Thân ta vì quang] không cần tiêu hao MP, nhưng việc điều khiển nó để thi triển các kỹ năng và chiến đấu không phải là không có tổn thất. Tuy nguyên tố ma lực trong Huyễn giới rất phong phú, nhưng lại quá cuồng bạo. Giống như những gì được ghi trong sổ, chúng hoàn toàn không thể hấp thụ được, vì vậy tốc độ tự động hồi phục MP ở đây đã chậm đi rất nhiều.
Willis đã từng thử qua, cô có thể đạt được khả năng hồi phục MP cao vô điều kiện thông qua sự kết hợp của [Trí Tuệ] và [Nguồn nước], nên cô không cần phải lo lắng về vấn đề thiếu hụt ma lực như những người xuyên không kia. Hiện tại cô đã có đủ các biện pháp dự phòng để dự trữ lượng MP. Tuy nhiên, không ai biết cô sẽ phải đối mặt với loại chiến đấu nào tiếp theo và chúng sẽ kéo dài bao lâu. Vì vậy, đương nhiên cô sẽ phải tiết kiệm MP hết mức có thể.
“Ừm…”
Nhìn cơn bão ma lực nguyên tố hắc ám đang dần tản ra xung quanh, Willis không lập tức tiếp tục đi, mà thu hồi hóa thân ánh sáng. Cô dừng lại suy nghĩ một lát.
Triệu hồi Hiểu Quang chắc chắn là không thể. Không phải Huyễn giới đã ngăn cản khế ước giữa họ, là do tình hình vẫn chưa rõ ràng. Vậy nên Willis đành phải để tiểu long nương ở bên ngoài làm phương án bảo hiểm dự phòng.
Ngược lại Lucas là một một trợ thủ tốt, nhưng sức tấn công của hắn ta quá yếu. Tên này chỉ có thể dùng để làm cỏ những kẻ địch cấp thấp hơn hoặc đứng ra chịu đòn. Tác dụng sẽ rất kém hiệu quả khi chiến đấu với những kẻ địch đang ở ít nhất cấp 6 trở lên. Vậy nên việc gọi cái tên kia đi ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, nữ mục sư đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng cô ấy chỉ thấy cơn bão ma lực đang dâng trào phía trên kết giới màu vàng. Chúng đang từ màu đen như mực chuyển sang màu bảy sắc cầu vồng.
“Nhắc mới nhớ, bên ngoài bây giờ là ngày hay đêm vậy…?”
Thôi kệ, ai mà quan tâm chứ!
“Ra đi! Tuyết Dực!”
Với bản thân là điểm neo lại tọa độ và dựa theo kết nối mạnh mẽ của khế ước, Willis ngay lập tức kết nối với người bạn đồng hành ở một thế giới khác xa xôi khác. Cánh cổng của Thần quốc cao hàng trăm mét đột nhiên mở ra trên bầu trời, một con chim khổng lồ trắng như tuyết bay ra từ đó, tỏa ra một luồng sáng rực rỡ!
“Quạ!”
"Ôi! Chói quá! Tuyết Dực, giảm độ sáng xuống một chút nào!"
"Quạ?"
Hiển nhiên, cô nhóc thần điểu kia chỉ đang làm nhiệm vụ chiếu sáng ở thế giới khác. So với lần trước hạ xuống lãnh địa của bầy Sơn Lang trong đêm tối, độ sáng toàn thân của Tuyết Dực lần này gần như cao hơn gấp trăm lần. Quả thực, chúng giống như một mặt trời chói chang làm người ta không thể nào nhìn thẳng. Ngay cả Willis cũng bị kinh ngạc hết hồn trước chuyện bất ngờ này.
Cô có một ảo giác rằng mắt chó của cô kém chút bị mù bởi ánh sáng.
Tuy Tuyết Dực rõ ràng đã cao lớn hơn rất nhiều so với lần gặp trước, nhưng dường như cô bé vẫn chưa thể nói được. Willis chỉ có thể giao tiếp thông qua thần giao cách cảm của khế ước, nói cho cô bé biết tình hình hiện tại mà cô cần sự giúp đỡ của cô bé.
“Quạ, quạ, quạ~”
Giống như một đứa trẻ được khen ngợi, Tuyết Dực không chút do dự, thậm chí còn gật đầu lia lịa như thể đang rất phấn khích. Cô bé cũng ngoan ngoãn kiềm chế ánh sáng rạng rỡ của mình để thực hiện yêu cầu "không thu hút quá nhiều sự chú ý" của nữ mục sư.
Dù vậy, dù độ sáng có giảm đến mức cực hạn, thì thân hình mảnh khảnh tuyệt đẹp dài trăm mét của Tuyết Dực vẫn như một quả cầu trắng khổng lồ, đặc biệt bắt mắt ở nơi như thế này. Willis đã có thể cảm nhận được, trong phạm vi không gian mười mấy cây số, ít nhất có mười mấy nhóm nguyên tố vật thể khổng lồ đang bị ánh sáng vừa rồi làm cho hoảng sợ. Chúng đang nhanh chóng lao về phía họ.
Tùy thuộc vào tình huống, kẻ địch gần nhất sẽ đến sau khoảng vài chục giây nữa.
“Mẹ của ta ơi! Chúng ta phải nhanh lên, chạy ngay đi. Bọn này còn phiền phức hơn cả ruồi nữa..."
"Quạ!"
Sau khi hiểu được lệnh của nữ mục sư, Tuyết Dực kêu lên một tiếng lớn và ngay lập tức xoay tròn linh hoạt trên không trung nhiều lần, dùng tấm lưng rộng và mềm mại của mình đỡ lấy Willis. Sau đó, nó dang rộng đôi cánh khổng lồ và bay vút lên trời!
"Ồ... tốc độ này cũng khá tốt đấy..."
Willis thò đầu ra khỏi đám lông vũ trắng mềm mại cao hơn cả con người. Cô nhìn cơn bão nguyên tố đang lướt qua xung quanh với tốc độ cao với vẻ ngạc nhiên và không khỏi thốt lên tiếng trầm trồ thán phục.
Từ những phản hồi mà mạng lưới SP mang lại, cô mục sư lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh to lớn của Tuyết Dực, một Bạch Điểu kỳ diệu do chính tay cô tạo ra.
Những cơn bão năng lượng đủ mạnh để xé nát bất kỳ sinh vật nào dưới cấp 6 lại không hề ảnh hưởng đến bộ lông vũ tưởng chừng như mềm mại của Tuyết Dực. Những sinh vật nguyên tố to lớn đang cố gắng tấn công và chặn đường cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã mất dấu mục tiêu khi cô bé vừa lướt qua với tốc độ cao.
Thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên có một tên mù dám chắn giữa đường. Tuyết Dực cũng không né, cũng không tránh, mà trực tiếp đâm vào, như một quả tên lửa đang di chuyển. Chỉ cần một lớp ánh sáng bảo vệ trên bề mặt bộ lông cũng đủ để xé nát đối thủ thành từng mảnh.
Đúng vậy, ánh sáng phát ra từ cơ thể cô nhóc này không chỉ là hiệu ứng thị giác bắt mắt, nó còn có khả năng tấn công lẫn phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí có thể bảo vệ Willis bên trong khỏi bị ảnh hưởng bởi cơn gió mạnh thổi từ bên ngoài.
Ngày đi tám vạn dặm.

