"Đúng vậy, ngươi có thể không giỏi chiến đấu trực diện, nhưng ngươi không còn là xác sống nữa. Ta đã cho ngươi cơ hội phát triển như một người sống bình thường. Edwina cũng đã dành thời gian đấu tập với ngươi và giúp ngươi học hỏi. Ngươi hẳn hiểu cô ấy bây giờ bận rộn thế nào và thời gian đối với cô ấy quý giá ra sao, đúng không?"
"Một mặt, ngươi lười biếng và luôn nói về những kỹ năng và thành tựu tầm thường của mình trong quá khứ. Mặt khác, ngươi cứ hét lên 'Không, không, không' mỗi khi gặp khó khăn và đổ hết trách nhiệm và rắc rối lên người khác. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta mời ngươi đến đây để làm công chúa sao?"
Mặc dù liên tục bị chỉ trích và hạ thấp bằng những lời lẽ cay nghiệt như vậy, Cromance, người từng là một Ngự tọa cao quý và là cá nhân ở cấp Huyền Thoại, đã toát mồ hôi lạnh nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được sự thôi thúc phải lên tiếng và phản bác.
"Nhưng... nhưng cái tên Prakaka kia cũng chẳng tiến bộ gì cả! Cuối cùng, hắn chỉ dựa vào năng lực trước kia..."
“Ồ, nếu ngươi không nhắc đến thì ta quên mất… một mình Prakaka không sợ vạn dặm đường xa, trèo non lội suối chạy từ Liên hiệp Vương quốc đến đây, chỉ vì một lệnh của Nữ vương. Bất kể thành tích thực tế ra sao thì ít nhất nó cũng đã cố gắng hết sức để làm việc. Còn ngươi thì sao? Thái độ làm việc của ngươi đối với chủ nhân của mình thế nào?”
Đôi mắt xanh bạc của cô gái tóc đen lộ rõ vẻ lạnh lùng và thờ ơ.
"Hay ngươi chỉ nghĩ rằng Edwina không có quyền ra lệnh cho ngươi phải làm việc sao… thưa đại nhân Ngự tọa cao quý?"
Những cường giả cấp Huyền Thoại đã là đỉnh cao sức mạnh được đại đa số người bình thường trên thế giới này công nhận. Ngoại trừ những người sinh ra trong chủng tộc cao cấp, có lẽ chỉ nằm một trong một triệu, thậm chí hàng chục triệu người mới có thể xuất hiện.
Vì vậy, mọi cường giả cấp Huyền Thoại đều thấm đẫm sự tự hào và kiêu ngạo.
Lý do tại sao Xích Diễm của Liên hiệp Vương quốc vẫn có thể giữ bình tĩnh và nói chuyện với nữ mục sư ngay cả sau khi chứng kiến sức mạnh thực sự của cô ấy là vì điều này.
Cái tên [Cuồng Võ] đến từ Vùng đất vô luật pháp ở cực Nam đã dám thách thức thiên tai bằng thân xác phàm trần của hắn, cũng vì lý do tương tự.
Còn cả lý do tại sao Vong Hồn của tiểu đội [Lưỡi hái Tử thần] lại dám một mình chạy đến xin bái sư với Linh Hồ vu nữ mạnh mẽ, thậm chí hắn còn chấp nhận thử thách "một chiêu" từ Willis, cũng không gì khác hơn như vậy.
Vì vậy, Cromance trước mắt cô cũng không phải là ngoại lệ.
Ngoại trừ cái tên Prakaka, kẻ chỉ quan tâm đến việc giữ cái mạng chó và hầu như không có nhu cầu nào khác. Hắn cũng không thèm quan tâm đến cái gọi là phẩm giá tôn nghiêm. Còn lại tất cả những cá nhân khác ở cấp Huyền Thoại hoặc cao hơn mà Willis đã từng gặp đều sở hữu sự kiêu ngạo của kẻ mạnh ở các mức độ khác nhau.
Việc cử một cấp Huyền Thoại lâu năm như Cromance đi làm người thế thân và làm một cái bóng cho một cá nhân cấp Huyền Thoại khác mà người đó thậm chí là một cô nhóc trẻ chưa đầy 20 tuổi. Chắc chắn sẽ khiến cô ta bất mãn và phàn nàn rất nhiều. Cô ta sẽ cảm thấy bản thân cô ta đáng lẽ phải được đảm nhiệm một vị trí quan trọng hơn….
Ngay cả khi cô ta không nói ra, những suy nghĩ tương tự cũng sẽ thể hiện qua hành động của cô ta, chẳng hạn như bề ngoài thì ngoan ngoãn nhưng bên trong lại tỏ ra thách thức, hay bắt bẻ và từ chối hợp tác ở mức độ hợp lý. Mà bản tính khá ôn hòa của Edwina đã thúc đẩy hành vi này, dẫn đến tình trạng hiện tại.
Không phải là Cromance có khuyết điểm gì về tính cách, mà có lẽ là do cô ta phải bắt chước nhiều nhân vật khác nhau trong nhiều năm nên tính cách của cô tương đối hoàn thiện và ổn định giữa những xác sống mà Willis từng gặp. Hơn nữa, cô ta cũng chưa bao giờ làm điều gì cực kỳ tàn ác.
Đây cũng là lý do tại sao, sau khi một con chuột nhỏ nào đó cầu xin thay mặt cô ta, nữ mục sư đã quyết định cho cô ta thêm một cơ hội nữa.
Cuối cùng, đơn giản là bản thân Edwina quá thiếu kinh nghiệm và không đủ tàn nhẫn để kiểm soát cái tên cấp Huyền Thoại lâu năm tâm cao khí ngạo này.
Có người có thể làm bằng hữu, có người chỉ có thể làm thuộc hạ. Về phương diện này, Thánh kỵ sĩ cơ này quả thực không bằng một tiểu thư Nữ vương nào đó.
Đúng như dự đoán, sau khi bị nữ mục sư chỉ trích, hay đúng hơn là bị đe dọa, vị cường giả cấp Huyền Thoại được biết đến với cái danh hiệu Thiên Biến Mị Ảnh không dám phản bác thêm bất cứ điều gì nữa và chỉ có thể cúi đầu một cách có phần ngượng ngùng.
"Tôi xin lỗi... đại nhân Willis, tôi sẽ không làm thế nữa..."
"Người mà ngươi phải xin lỗi là ta sao?"
Cơ thể Cromance hơi khựng lại. Là một cường giả lâu năm, tuổi tác thực tế không hề tương xứng với vẻ ngoài, cô ta đương nhiên hiểu ngay ý của nữ mục sư. Cô ta nghiến răng, hơi miễn cưỡng quay sang nhìn Thánh kỵ sĩ cơ đang bối rối bên cạnh.
"Tôi xin lỗi, thưa đại nhân Edwina, tôi sẽ không viện cớ lười biếng hay gây rắc rối nữa..."
"À, không, không, không, ta cũng có một số vấn đề ở đây..."
“……………”
Sau khi quan sát đối thoại và cử chỉ của họ, Willis cũng không tục nói nói thêm gì nữa.
Mức độ này có lẽ là vừa phải. Việc ép buộc cô ta quá mức cùng một lúc có thể dễ dàng khơi mào tính cách nổi loạn và dẫn đến những hành động cực đoan hơi. Hy vọng Edwina có thể lấy lại bình tĩnh và thực sự kiểm soát được cái tên này.
Willis không chỉ ném Cromance vào chỗ Edwina chỉ để gây rắc rối.
Gác chuyện đó sang một bên, Willis vỗ vai Thánh kỵ sĩ cơ vẫn đang an ủi cô gái thế thân, rồi chỉ vào mấy tảng đá tròn nhô ra bên hồ.
"Chúng ta tìm một nơi nào đó để nói chuyện riêng nhé?"
"Ồ? Được rồi, được rồi!"
Edwina gật đầu nhanh chóng, nháy mắt với Cromance, người đang tỏ vẻ chán nản sau khi bị chỉ trích. Cromance hiểu ngay, cúi chào hai cô gái, rồi biến mất dưới lòng đất như thể đang chạy trốn.
Lần này, có lẽ cô ta đã thực sự rời khỏi nơi này.
Không để ý đến cô ta nữa, hai cô gái đi đến hồ nước trong vắt, yên tĩnh. Thấy thiếu nữ tóc đen thản nhiên ngồi xuống tảng đá, Thánh kỵ sĩ cơ cũng theo sát phía sau, tìm một tảng đá tròn gần đó, cung kính ngồi xuống, hai chân xếp bằng, rồi mỉm cười, thoáng chút cảm động.
"Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại tiểu thư Willis. Trông ngài thật oai vệ. Vừa rồi lúc ngài khiển trách Cromance, tôi còn thấy hơi ngạt thở nữa chứ. Cromance... chắc cô ấy cũng sợ lắm, haha... Đừng để vẻ ngoài của cô ấy đánh lừa, thực ra cô ấy khá nhút nhát đấy."
Đối mặt với người bạn mà cô đã gặp và kết bạn nhiều lần kể từ khi mới đến thế giới này, Willis đương nhiên sẽ không giữ thái độ cấp trên như cô vẫn làm với Cromance. Nghe vậy, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm nhưng cũng đầy bất lực.
"Cô nghĩ là ta không nên khiển trách cô ta như vậy, hay là những lời ta nói ra quá gay gắt?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gái Thánh kỵ sĩ mặc toàn bộ áo giáp đút tay vào đùi, hơi cúi đầu và nói như thể cô ấy có chút bối rối.
"Tôi không có ý định phán xét cách làm của tiểu thư Willis là đúng hay sai, chỉ là... nên nói thế nào nhỉ. Tôi đã quen với sự dịu dàng của ngài, bỗng nhiên cảm nhận được sự uy nghiêm và lạnh lẽo đến rợn người này khiến tôi muốn thở dài. Rồi tôi nhớ lại thái độ của ngài khi đối mặt với kẻ thù trước đây, quả nhiên không hổ là..."
Lúc này, Edwina đột nhiên như có linh cảm, vỗ vào đùi mình, nơi được bao phủ bởi lớp giáp dày, phát ra tiếng "Ầm" thật lớn!
"Ôi không, tôi sẽ quên hết mọi thứ khi tôi lo lắng! Tôi thực sự cần phải ghi chép lại một trải nghiệm quan trọng này!"
"!!?!"
Sau một hồi hỗn loạn gà bay chó chạy, một tên Thánh kỵ sĩ cơ nào đó phải khó khăn lắm mới kìm nén được cơn thôi thúc viết một bài văn dài miêu tả cảm xúc đầy xúc động. Làm cho nữ mục sư ngồi xuống lần nữa, không khỏi có chút ngượng ngùng.[note83350]
Thật ra, đôi khi cô rất muốn giật lấy cuốn sổ tay dày cộp của Edwina ra và xem trong đó đang viết cái gì mà nhảm nhí thế. Ngay cả những chuyến đi và rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ trong quá khứ của cô ấy cũng chưa từng được ghi chép lại trong đó.
Mặc dù người kia đột nhiên tỏ ra rất bực bội sau khi bị ngăn cản, đã lẩm bẩm những điều khó hiểu như: "Nội dung quan trọng như vậy... nếu tôi bỏ sót một số chi tiết thì sao...". Willis quyết định giả vờ như không nghe thấy và ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Nhắc mới nhớ, gia tộc của cô dạo này thế nào rồi?"
Nhìn thấy nữ mục sư lại lên tiếng, Thánh kỵ sĩ cơ không còn để ý đến sự bực bội của cô nữa, nhanh chóng ngẩng đầu lên và suy nghĩ một lúc.
"Hmm... Tôi tự hỏi chính xác thì tiểu thư Willis đang ám chỉ điều gì vậy?"
Cô gái tóc đen phất tay một cách lười biếng.
"Có rất nhiều chuyện, chẳng hạn như gia tộc Cecilia dự định ứng phó với cuộc Thánh chiến sắp tới như thế nào? Thái độ của các người đối với Thánh nữ Minh Quang vừa mới đến Thành thánh là gì? Và... các ngườicó tin tức gì về chị gái của cô, Thánh nữ Phán Quyết, Frederica Cecilia không?"
"Chị gái tôi sao...?"
Mặc dù Willis đã hỏi liên tục mấy câu, nhưng nỗi lo lắng lớn nhất của Edwina vẫn là chị gái của cô, người đã mất tích trên chiến trường phía Đông của Thánh Quốc. Nghe vậy, vẻ mặt cô gái lập tức càng trở nên nghiêm túc.
"Tình hình ở Thánh thành hơi phức tạp. Tôi sẽ giải quyết sau rồi từ từ giải thích với tiểu thư Willis. Còn chị gái tôi... chúng tôi quả thực đã tìm được một số manh mối."
"Ồ? Các người tìm thấy rồi à?"
Cô gái tóc vàng vô thức lắc đầu, rồi đổi chủ đề, đột nhiên nhắc đến một cái tên nghe có vẻ quen thuộc nhưng lại lạ lẫm với nữ mục sư.
"Tiểu thư Willis chắc hẳn đã nghe nói đến... cái tên [Giáo hội Bái Quang], đúng không?"