Tập 05 Khúc ca của thần thánh

Chương 155: Đạp qua Âm Dương mà đến

2025-11-04

8

Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Vong Hồn cũng chỉ có thể làm theo lời khuyên tốt bụng của Bowen trước khi rời đi. Hắn quay lại càng sớm càng tốt, rời xa bờ sông chỉ cách nửa bước chân, rồi quay lại nơi hắn đã ngồi cùng Bowen để tiếp tục chờ đợi.

Hắn không biết phải chờ đợi điều gì, nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

Tuy nhiên, lần này thời gian chờ đợi lâu hơn nhiều so với trước.

Thế giới của linh hồn không có khái niệm về thời gian, nhưng nếu ở lại đủ lâu thì sẽ xóa sạch mọi thứ và kể cả tinh thần.

Vong Hồn không biết hắn đã ngồi trong biển hoa bỉ ngạn đỏ đó được bao lâu rồi.

Tất cả những gì hắn nhớ là chứng kiến sự ra đi của quá nhiều linh hồn, rơi xuống như những chiếc lông vũ từ thiên đường địa ngục, lao xuống Dòng sông Tam Đồ mù sương, nơi bọn chúng bị nhấn chìm và tan biến.

Dù là người bình thường hay sinh vật, những sinh vật kỳ dị có hình dạng kỳ lạ hay những con thú to lớn hùng vĩ, không ai có thể thoát khỏi số phận bị dòng sông dài cuốn trôi và biến thành cát bụi.

Quá nhiều, quá nhiều thời gian, đã khiến ngay cả trái tim kiên cường của kiếm khách cũng trở nên trong trẻo và trống rỗng.

Hắn không biết đây có phải là cảm ngộ hay chỉ đơn giản là mất đi cảm giác.

Hắn đã nhiều lần cảm thấy kiệt sức, chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi giữa biển hoa. Nhưng lời chia tay của Bowen vẫn văng vẳng trong tâm trí của hắn, khiến hắn nhận ra rằng nếu hắn bỏ cuộc. Đó thực sự sẽ là kết thúc tất cả.

Mặc dù hắn vẫn không biết chính hắn đang chờ đợi điều gì hay phải chờ đợi điều gì, nhưng những cảm giác oán giận và khao khát còn sót lại vẫn cố gắng nâng đỡ linh hồn đang lung lay và trống rỗng này.

Hắn vẫn nhớ ánh sáng mà hắn muốn theo đuổi, hình bóng tuyệt đẹp giáng xuống giữa cơn mưa kiếm ánh sáng che khuất bầu trời trong mộ của những thanh kiếm. Đó là một khát khao thuần khiết hướng đến điều gì đó cao cả, không liên quan đến thể xác hay giới tính, giống như một con thiêu thân bị ngọn lửa thu hút.

Kể cả khi ánh sáng đó có thiêu rụi nó, hay thậm chí biến nó thành tro bụi.

Vì thế, hắn  đã chờ đợi, chờ đợi một tương lai không chắc chắn.

Chờ đợi………

Chờ đợi…………….

Chờ đợi……………………..

Và thế là, xa hơn nữa, nơi mà tầm nhìn đã mờ dần và hình dạng gần như tan rã… một âm thanh trong trẻo và du dương, dường như hoàn toàn khác biệt với bầu không khí u ám và tang tóc của  vùng đất Minh phủ này, giống như ánh trăng sáng trong đêm hay ánh sáng của ngọn hải đăng trên biển khơi, vang lên trên bờ sông Tam Đồ.

*Đinh-ling~*

Tiếng chuông ngân lên, như từ rất lâu rồi... Người đưa đò mà hắn từng thấy, toát lên vẻ uy nghiêm cổ xưa, nhưng cũng tràn đầy sức sống và vẻ đẹp của sự sống. Ngay cả mặt biển đỏ thẫm bên kia bờ, nhuộm đầy máu, cũng khẽ rung lên theo tiếng chuông, nở rộ những cánh hoa rực rỡ, reo hò và nhảy múa vì vui sướng.

Có thể nhìn thấy một bóng người đang di chuyển từ phía xa.

Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp đeo mặt nạ cáo trắng, trên đầu có một đôi tai nhọn hình tam giác. Mái tóc trắng như tuyết của nàng buông xuống như một thác nước dài, nhưng vẫn phản chiếu rõ nét trên dòng sông Minh Hà đen kịt. Chiếc váy đỏ trắng cầu kỳ của nàng như một điểm nhấn tuyệt đẹp cho điệu nhảy uyển chuyển của nàng.

Nàng không di chuyển bằng thuyền con thoi như [Người đưa đò], mà dường như đi trên mặt sông Tam Đồ, dòng sông đáng lẽ phải nhấn chìm mọi thứ, bằng những bước chân nhẹ nhàng và thanh thoát khi chậm rãi bước đi từ xa.

*Đinh-linh~ Đinh-linh~*

Tiếng chuông bạc lại vang vọng một lần nữa trong Minh phủ.

Dòng sông mờ ảo gợn sóng theo từng bước chân của nàng, nhẹ nhàng nâng nàng bay lên. Ngay cả vô số linh hồn lang thang đang liên tục rơi vào địa ngục cũng biến mất không một dấu vết vào lúc này.

“A....... A a....... Đây là..........!”

Khi khung cảnh ngoạn mục hiện ra trước mắt, một vài câu thơ cổ đột nhiên hiện lên trong tâm trí của Vong Hồn - người mà ý thức đã mờ nhạt dần.

Đó là khi hắn còn nhỏ, một truyền thừa từ thời xa xưa mà hầu như ai ở quê nhà của hắn cũng biết, nhưng chưa ai từng thấy tính xác thực của nó bao giờ. Dường như nó đang viết nên một câu chuyện kỳ ảo, khó tin chỉ tồn tại trong thần thoại.

Hắn lẩm bẩm một mình, vô thức hát khe khẽ.

“Trên đời có Minh, Minh phủ bên bờ, Tam Đồ bỉ ngạn......... Linh Hồ, Linh Hồ từ trên sông đi tới......... Hoa nở như máu, mắt nhìn xa xăm...... Hồ........ Chân đạp âm dương, chuông lắc mà đi, độ hồn đi tới, thế gian gọi là....... Linh Hồ vu nữ........... ”[note83310]

Tây có tiên đảo, Linh Ẩn vu đảo......... Truyền thuyết về Linh Hồ vu nữ ......... hóa ra tất cả đều là sự thật..."[note83311]

Hắn ta mỉm cười, như thể hắn cảm thấy niềm vui và sự thỏa mãn vô bờ bến. Tâm trí của hắn lúc này đã thông suốt.

Lúc này, ý thức của Vong Hồn liền dừng lại giữa chừng.

…………………………………………………………

Ý thức của Vong Hồn lại thức tỉnh một lần nữa.

“Oa a!”

Mắt hắn mở to, rồi hắn ngã nhào khỏi tuyết, nhìn xung quanh với vẻ vừa ngạc nhiên vừa không chắc chắn.

“Tỉnh rồi! Tên này thực sự tỉnh rồi!"

Trước mặt hắn, một cô gái với mái tóc màu xám che nửa mắt, đang quỳ trên mặt đất, mắt nhìn thẳng vào hắn, khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Một cô gái khác cũng có ngoại hình tương tự, nhưng mái tóc rủ xuống bên phải, đứng phía sau họ... một người đàn ông trung niên mặc áo mưa, đội mũ rơm đã phủ đầy tuyết, cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Bọn họ...bọn họ là ai vậy?

Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đến lạ, Vong Hồn cau mày và nhớ lại rất lâu trước khi những ký ức xa xôi cuối cùng hiện về trong tâm trí hắn.

Đợi đã, cơn gió tuyết này…Còn mấy người này nữa...

Nơi đây có phải là...trên đỉnh của Bức tường của Trời không?

Kiếm khách mặc áo xám cúi đầu, liếc nhìn bảy thanh trường kiếm treo bên hông và chiếc nhẫn ngón tay cái màu xanh ngọc lục bảo trên cổ tay trái, một cảm giác kinh ngạc thậm chí còn lớn hơn dâng trào trong lòng hắn.

"Tôi chưa chết sao?"

"Ngươi dám nói như vậy sao?! Nếu không phải do tiểu thư Hy thủ hạ lưu tình, ngươi đã suýt chút nữa đã chết thật rồi, biết chưa!"

Ký ức lúc trước cứ ùa về. Nhìn cô gái tên Minh Liên trước mặt, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tức giận, lại càng thêm lo lắng, chàng trai trẻ vốn đang hoang mang, cuối cùng... chỉ thở dài nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu cô gái để an ủi.

"Tôi bất tỉnh bao lâu rồi? Các người đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua sao? Tất cả mọi người đều đã ra ngoài hết rồi. Vậy thì ai đang quản lý đội của Thương hội vậy?"

Hắn đã nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời ngay lập tức, thậm chí còn chuẩn bị bỏ lỡ những vấn đề quan trọng. Nhưng ngay khi Vong Hồn vừa nói xong, hắn phát hiện ra ba người kia đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, hay đúng hơn là lo lắng.

Cuối cùng, Minh Liên không nhịn được mà mở miệng lên tiếng.

"Cái tên này, ngươi ngã xuống làm vỡ đầu rồi à? Ngươi mới bị tiểu thư Hy đánh bại chưa được nửa phút mà."

"…………?"

Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông của một cô gái trẻ vang lên đúng vào lúc đó.

"Có lẽ là do năng lực vừa rồi của ta đã khiến hắn nhìn thấy ảo giác. Đừng lo, hắn sẽ hồi phục sau khi nghỉ ngơi một chút."

Nghe vậy, Vong Hồn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy tiểu thư vu nữ đeo mặt nạ cáo trắng đang đứng trên mép đài cao phía sau, nhìn lên bầu trời bao la trên những đám mây. Gió lạnh từ phương Bắc thổi tung mái tóc trắng như tuyết của nàng, dáng vẻ thanh thoát, không màng danh lợi, dịu dàng tựa như vượt ra khỏi thế gian phàm tục.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của kiếm khách mặc áo xám, cô gái cáo trắng quay lại, đôi mắt xanh bạc nhìn vào hắn ta dưới lớp mặt nạ, giọng nói lộ ra chút tinh nghịch.

"Có vẻ như cuối cùng thì ngươi cũng đã tiếp được một chiêu này của ta rồi."

“Tiểu thư Hy…”

Cô gái trẻ nhanh chóng phất tay áo, ngắt lời Vong Hồn đang ngập ngừng nói.

"Không cần nói thêm nữa, ngươi tự hiểu tình hình rồi. Đi lại cũng không dễ dàng, vậy nên hãy về nghỉ ngơi cùng đồng đội đi. Ta sẽ quay lại tìm ngươi khi thời cơ đến. Trải nghiệm lần này chắc cũng đủ để ngươi tiêu hóa rất lâu rồi."

"Ừm... Được rồi, như đã thỏa thuận, ngươi có thể giữ đôi cánh bay đó. Ngươi có thể sử dụng nó, nhưng đừng làm hỏng nó."

“…………..”

Sau một hồi im lặng sững sờ, như thể cuối cùng đã hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt tỉnh ngộ dần hiện lên trên khuôn mặt của kiếm khách mặc áo xám, tiếp theo là lòng biết ơn không thể kiềm chế.

Hắn nhẹ nhàng gạt tay người đồng đội ra, đứng dậy và đối mặt với cô gái cáo trắng đã quay lưng lại, cung kính cúi chào ba lần.

"Cảm ơn tiểu thư Hy rất nhiều vì cơ duyên tuyệt vời này. Vong Hồn sẽ không bao giờ quên chỉ điểm của ngài!"

“......... Đi thôi.”

"Được rồi"

Sau đó, bốn người họ rời đi qua cổng không gian đã mở và trở về trại quân đội viễn chinh ở phía bên kia.

Chỉ đến khi cô gái là người duy nhất còn lại trên đỉnh núi phủ tuyết, tiểu thư bạch hồ mới tháo mặt nạ ra, để lộ vẻ bất lực và tò mò bên trong.

"Lạ thật... Vậy thì trước đó thằng nhóc này đã trông thấy thứ gì nhỉ?"

Ghi chú

[Lên trên]
There is an Underworld, by the banks of the Nether, on the far shore of the Sanzu River… Spirit Fox, Spirit Fox comes across the river… Flowers bloom like blood, eyes look far beyond… The fox treads between Yin and Yang, ringing the bell, ferrying souls away… The world calls her… the Fox Shrine Maiden… = Trên đời có Minh, Minh phủ bên bờ, Tam Đồ bỉ ngạn......... Linh Hồ, Linh Hồ từ trên sông đi tới......... Hoa nở như máu, mắt nhìn xa xăm...... Hồ........ Chân đạp âm dương, chuông lắc mà đi, độ hồn đi tới, thế gian gọi là....... Linh Hồ vu nữ........... = Thế Hữu Minh, Minh Phủ Chi Bạn, Tam Đồ Bỉ Ngạn......... Linh Hồ, Linh Hồ Tự Hà Thượng Lai......... Hoa Khai Như Huyết, Mục Chí Viễn...... Hồ........ Đạp Âm Dương Dao Linh Nhi Hành, Độ Hồn Khứ, Thế Vị....... Linh Hồ Vu Nữ Thị Dã = 世有冥冥府之畔三途彼岸灵狐灵狐自河上来花开如血目至远狐踏阴阳摇铃而行渡魂去世谓 灵狐巫女是也
There is an Underworld, by the banks of the Nether, on the far shore of the Sanzu River… Spirit Fox, Spirit Fox comes across the river… Flowers bloom like blood, eyes look far beyond… The fox treads between Yin and Yang, ringing the bell, ferrying souls away… The world calls her… the Fox Shrine Maiden… = Trên đời có Minh, Minh phủ bên bờ, Tam Đồ bỉ ngạn......... Linh Hồ, Linh Hồ từ trên sông đi tới......... Hoa nở như máu, mắt nhìn xa xăm...... Hồ........ Chân đạp âm dương, chuông lắc mà đi, độ hồn đi tới, thế gian gọi là....... Linh Hồ vu nữ........... = Thế Hữu Minh, Minh Phủ Chi Bạn, Tam Đồ Bỉ Ngạn......... Linh Hồ, Linh Hồ Tự Hà Thượng Lai......... Hoa Khai Như Huyết, Mục Chí Viễn...... Hồ........ Đạp Âm Dương Dao Linh Nhi Hành, Độ Hồn Khứ, Thế Vị....... Linh Hồ Vu Nữ Thị Dã = 世有冥冥府之畔三途彼岸灵狐灵狐自河上来花开如血目至远狐踏阴阳摇铃而行渡魂去世谓 灵狐巫女是也
[Lên trên]
Tây có tiên đảo, Linh Ẩn vu đảo = Phía Tây có Tiên đảo, Linh Ẩn giấu trong đảo
Tây có tiên đảo, Linh Ẩn vu đảo = Phía Tây có Tiên đảo, Linh Ẩn giấu trong đảo