Nhìn thấy cô bé làng quê kiến thức còn thấp kia bị hù dọa đến sững người trước những lời nói nghiêm túc của Edwina. Willis, người đang đi bên cạnh họ, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mặc dù Edwina đã nói như vậy hoặc có lẽ cô đã nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, tiểu thư mục sư không nghĩ rằng Đế quốc Thần Thánh có thể đạt được "sự bình đẳng" thực sự.
Chừng nào xã hội còn tồn tại, thì khoảng cách giai cấp và giàu nghèo vẫn chưa thể hoàn toàn được xóa bỏ. Ngay cả với danh xưng Nữ thần và lối nói hoa mỹ của "Người dẫn đường", cũng không thể thay đổi được sự thật rằng xã hội vẫn luôn có một nhóm nhỏ người nắm giữ phần lớn quyền lực và của cải. Điều này là không thể tránh khỏi và nó luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ ai.
Vấn đề chỉ là mức độ chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Willis quay lại nhìn cô thánh kỵ sĩ cơ vừa giải thích xong, đang lấy áo choàng chống tuyết từ trong đạo cụ lưu trữ đồ ra đưa cho Theresa và tiểu long nương ở phía bên kia.
“Nghĩ lại thì, Edwina à. Lần này, cô đã đi du lịch ở bên ngoài cũng khá lâu rồi. Cô đã nghĩ đến lúc trở về nhà chưa? Đã đến lúc cô nên xem xét lại vấn đề mà chị cô đã nói lúc trước rồi. Hồi đó cô đã rất tự tin rằng mình có thể tự giải quyết được, nhưng khi đối mặt với nó rồi thì cô không thể chùn bước như xe bị tuột xích được."
Edwina hơi sững sờ.
"À... Tiểu thư Willis, cô đang nói đến các khả năng bất mãn trong Giáo hội đối với tôi sao? Thực ra thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Chị tôi chỉ nói vậy bởi vì chị ấy không biết thôi... Khụ, cô nói cũng đúng. Tính cả thời gian trước khi gặp cô, tôi đã rời khỏi Thánh Quốc gần 3 năm rồi. Thời gian lần này vừa vặn đúng lúc tôi đã thỏa thuận với sư phụ của tôi. Giờ mọi chuyện ở đây đã xong xuôi, có lẽ tôi phải rời đi một thời gian. Tôi cảm thấy thật tiếc..."
"Vậy sao?……."
Nghe vậy, cô mục sư suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Không sao đâu. Vậy thì ta sẽ đi cùng với cô. Dù sao thì, Thánh Quốc cũng nằm ngay phía đông của Dãy núi Vạn Ma, nên nó cũng nằm ngay trên đường đi. Là nhị tiểu thư của gia tộc Cecilia, xin cô đừng ghét bỏ chúng ta vướng chân vướng tay khi thời cơ đến nhé~"
"Cái gì?! Làm sao, làm sao có thể như vậy được?! Đó là vinh dự của tôi... không, là vinh dự của Thánh Quốc! Tôi hiểu rồi... Tôi hiểu ý của cô. Xin hãy để chuyện này cho tôi sắp xếp!"
"À? Ồ..."
Tuy cô có chút mơ hồ về nguyên nhân đột nhiên khiến Edwina hưng phấn, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cô giật mình. Dù sao thì, có lẽ cô vẫn còn chút việc phải làm ở Dãy núi Vạn Ma. Sau này, cô sẽ nghiên cứu chuyện đi du lịch ở Thánh Quốc sau cũng không muộn.
Bây giờ, họ đang chuẩn bị đi gặp một người quen cũ vừa mới đến Nguyệt Ảnh Sơn Cốc.
Đúng vậy, đó chính là [Slime Thích nghi Mô phỏng] - Tiểu Lam, người mà Willis vô tình chạm trán ở vùng núi bên ngoài Trấn Ma thành khi cô đang theo dõi dấu chân của Walter và các Ma tướng khác.
Nhưng giờ đây Tiểu Lam không còn là một slime bắt chước thích nghi bình thường nữa. Sau khi hấp thụ tinh thể nguyên tố ánh sáng thuần khiết mà Willis ban tặng cùng với một ít SP ẩn chứa trong đó, cô nàng slime đã từng chật vật sinh tồn vì yếu đuối này đã tiến hóa thành một slime Thánh Quang chưa từng có trong các ghi chép. Sức mạnh của cô gái này cũng không còn như xưa nữa.
Ngoài việc thiếu kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu ra, nếu chỉ xét theo thuộc tính của cô ấy thì không sai khi gọi cô ấy là một vị Đại ma tướng.
Sau khi tách khỏi Willis và những người khác vào ngày hôm đó, dưới sự dẫn dắt của Đại ma tướng Ewen và một số ma tướng khác, cô nhóc này đã vượt xuyên biên giới cùng một nhóm các cô gái ma vật đã được giải cứu và trở về Dãy núi Vạn Ma.
Tiếp theo, người ta nghe nói rằng Tiểu Lam và người bạn tốt Lulu của cô ấy từ tộc Linh Điệp đã chạy xung quanh và tham gia vào công việc đưa những người bị bắt cóc trở về các bộ tộc của họ.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều diễn ra trong vòng chưa đầy nửa tháng, hơn nữa Liên hiệp Vương quốc gần đây đã chính thức trả lại một lượng lớn nô lệ ma vật, nên công việc này chắc chắn vẫn chưa kết thúc. Sở dĩ Tiểu Lam đến Nguyệt Ảnh Sơn Cốc vào lúc này, tất nhiên là vì Willis đã nhờ Tộc trưởng Vanessa phái người đến thông báo cho cô ấy.
Tiểu thư mục sư đã đặc biệt ký kết một khế ước với tiểu thư Slime, giúp cô ấy hoàn thành quá trình tiến hóa, nhưng cô ấy không thể làm một việc nhỏ như vậy. Ngay từ khi gặp Tiểu Lam, Willis đã nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Cô ấy có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho cô gái kia.
Nơi họ đang hướng đến là quảng trường trước thần miếu của Nguyệt Ảnh Sơn Cốc. Leila và Renee có lẽ đã đợi sẵn ở đó cùng cô gái slime, người vừa mới đến theo chỉ dẫn của Willis.
Dù sao thì đây cũng là lãnh địa của Nguyệt Ảnh tộc, ma vật bình thường không được phép tiến vào nếu không có người trong cuộc dẫn đường.
Từ xa, Willis đã nhìn thấy 4 cái bóng người trong đám tuyết đang tung bay bên ngoài ngôi miếu.
Hả? Đợi đã, tại sao lại là bốn cái?
“Willis đại nhân! Bên này bên này!”
Khi nhìn thấy đối phương, Renee trên quảng trường đã nhảy cẫng lên vẫy tay ra hiệu với cô mục sư. Dường như tuyết rơi dày đặc xung quanh cũng khiến cho cô gái dực nhân đến từ Vương quốc Thiên Thanh ở phia cực Nam này có chút phấn khích.
Dù sao thì cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà...
Cô gái tóc đen lắc đầu bất lực, rồi sải bước tới cùng ba người xung quanh.
"Chào, đã lâu không gặp, gần đây nhìn cô rất tốt?"
Tiểu Lam trông vẫn chẳng khác gì lúc họ chia tay. Cơ thể xanh nhạt như thạch của cô ấy lấp lánh ánh vàng mờ ảo. Thời tiết ngày càng lạnh dường như chẳng ảnh hưởng gì đến hình dạng nhầy nhụa của cô ấy. Cô ấy chỉ quấn mình trong một chiếc áo choàng rộng, che đi phần cơ thể bắt chước ngụy trang trong suốt nhưng vẫn đầy đặn hoàn hảo.
Tóc của cô ấy, tất nhiên là cũng mô phỏng hình dạng của cơ thể chất nhờn, nhưng so với vẻ ngoài thô ráp với nhiều độ dài khác nhau khi cô lần đầu nhìn thấy, giờ đây trông nó tinh tế và mềm mại hơn nhiều. Ngoại trừ kết cấu độc đáo đó, nó trông không khác gì mái tóc dài của một cô gái thực sự.
Có vẻ như sự tiến hóa của cơ thể cũng khiến khả năng bắt chước và ngụy trang của cô nàng này trở nên hoàn hảo hơn ở nhiều khía cạnh.
"Vâng, cảm ơn sự quan tâm của ngài. Tiểu Lam rất khỏe. Phải nói là trong khoảng thời gian này, tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe như vậy. Tất cả đều nhờ vào lòng tốt của ngài, chủ nhân."
Cô slime quỳ một chân xuống một cách cung kính và tự nhiên, rồi cúi đầu. Những bông tuyết bay phấp phới rơi xuống mặt cô ấy, từ từ tan chảy và hòa vào cơ thể nhỏ bé như thạch màu xanh, trông hết sức kỳ dị.
"Này, cô vừa gọi ta là gì thế?"
Willis vô thức liếc nhìn một tiểu thư cự long nào đó đang đứng cạnh mình. Cô cứ tưởng Hiểu Quang sẽ không vui, nhưng không ngờ cô rồng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Tuy trông có vẻ hơi đáng sợ, nhưng thực ra đây là trạng thái bình thường của tiểu long nương khi ở bên ngoài.
"........? Chủ nhân, ngài đã ký khế ước với tôi như vậy, ban ân huệ cho Tiểu Lam như vậy. Gọi ngài là Chủ nhân thì có gì sai chứ? À, có lẽ ngài không thích cái danh xưng kiểu nô dịch này?"
“Ừm, không phải vậy đâu…”
Cô lặng lẽ rời mắt khỏi thú cưng. Tuy tiểu long nương dường như không có phản ứng gì với việc bị đoạt đi xưng hô độc quyền của cô rồng, nhưng cô mục sư vẫn suy nghĩ rất nhiều. Vì để bảo vệ mạng sống của Tiểu Lam, cô vẫn phải ra lệnh.
"Thế này nhé, từ giờ trở đi, cứ trực tiếp gọi ta là Willis như mọi người khác nhé."
"Ờ...? Được rồi, tôi hiểu rồi, thưa đại nhân Willis."

