"Vậy là ta ở trong lòng của cô là loại người sẽ làm những chuyện như thế này sao? Tôi buồn quá, huhuhu..."
Sau khi nức nở vài lần một cách giả tạo và lau đi những giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, một người nào đó đã khéo léo và nhanh chóng thay đổi chủ đề trước khi Nữ thần Sinh mệnh kịp nổi giận.
"Vậy lối đi mà cô đã quan sát được mở ra ở Dãy núi Vạn Ma là lối đi dẫn đến [Chiều không gian phía Trên] hay [Chiều không gian phía Dưới] vậy? Nó sẽ có tác động như thế nào? Mà lối đi đó có thể chứa đựng được cường giả có sức mạnh ở mức độ nào thế?"
Sau khi bị dồn dập hỏi han mấy cái câu hỏi cùng một lúc, Siflin đã hiểu ý định của cô mục sư này nhưng mà cô ấy không thể nói gì nhiều. Cô ấy chỉ có thể thở dài và giải thích từng câu một.
"Thứ nhất, thế giới cơ bản và thế giới vật chất tồn tại dưới những hình thái rất khác nhau và chúng thường không liên quan trực tiếp đến nhau. Tuy nhiên, nếu ta nhớ không nhầm, nơi này đã từng được Ma Thần Olivia bảo vệ. [Không gian bên Dưới] có liên quan mật thiết đến quyền năng [Ma lực] mà Ma Thần đại diện, nên khó có thể nói rằng sẽ không có một số trường hợp đặc biệt phát sinh."
"Về sức chứa của lối đi lớn này và ảnh hưởng của nó, ta chỉ có thể nói rằng, ít nhất đối với những tồn tại dưới cấp độ Chân Thần, chúng sẽ không bị cản trở. Hơn nữa, một khi thế giới cơ bản và thế giới vật chất bị ép buộc phải kết nối với nhau, một sự dung hợp khái niệm lớn sẽ xảy ra. Hoàn cảnh cụ thể rất khó diễn tả, nhưng sự đau khổ tàn khốc về chuyện sinh linh đồ thán là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu không vì chuyện này, ta đã không nói rõ cho cô biết rồi."
“Thật sao… Thì ra chuyện đó là ở đây…”
"Có gì ở đây vậy?"
Siflin có vẻ hơi tò mò và bối rối, còn Willis thì không giấu giếm gì cả. Cô kể hết mọi chuyện về tình hình của Mona và hai thảm họa lớn mà cô bé đã dự đoán cho Nữ thần Sinh mệnh điện hạ nghe.
"Chuyện này ngược lại khá thú vị... Trong số những sinh vật sống ở thế giới phàm trần, thực sự có những cá nhân như vậy sao? Những người được các vị thần ưu ái... hừm..."
Mặc dù trông có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó, nhưng Siflin không nói thẳng ra mà chỉ nhắc nhở.
"Vì cô bé ấy đã dự đoán được thảm họa ở phía Nam, nên rất có thể nó cũng sẽ xảy ra ở Dãy núi Vạn Ma này. Willis, cô nhớ phải cẩn thận. Và... ta biết nói như vậy có thể không phù hợp lắm, nhưng nếu thuận tiện, ta hy vọng cô có thể ra tay cứu giúp những sinh linh đó và ngăn chặn thảm họa này xảy ra... Chuyện này, cô làm được chứ?"
Ai nha ai nha, quả nhiên Nữ thần Sinh mệnh điện hạ thật sự là người rất tốt bụng, không nỡ nhìn người khác đau khổ. Đây mới là mục đích thực sự của cô, đúng không?
Mặc dù cô vẫn muốn trêu chọc tiểu thư Siflin xinh đẹp, nhưng do cô ấy cố kết nối liên lạc đây chủ yếu là vì lo lắng, nên Willis không thể giả vờ thương lượng điều kiện gì được. Dù sao thì, đây cũng là chuyện mà cô định làm.
"Được rồi, tùy tình hình ta sẽ cân nhắc ra tay can thiệp. Cô cũng đừng có lo lắng quá. Dãy núi Vạn Ma tự có thủ vệ riêng, lại vừa mạnh vừa thông minh. Bọn họ đã lường trước được tình huống dị thường và đang tích cực chuẩn bị. Nếu mọi chuyện không ổn, ta sẽ ở đó hỗ trợ bọn họ."
"Tốt, nghe cô nói như vậy là ta đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Dù sao thì, vẫn như thường lệ, vì chuyện này liên quan đến một thế giới chưa biết, nên cô phải hết sức cẩn thận làm việc, Willis. Đừng bất cẩn nhé. Nếu gặp nguy hiểm, đừng quên sử dụng đạo cụ mà ta đã đưa cho cô."
“Biết rồi, ta biết rồi. Siflin, sao cô cứ cằn nhằn dài dòng như bà già thế? Nếu không còn gì nữa thì ta cúp máy đây!"
"À? Ừm... được rồi, vậy thì... hẹn gặp lại."
Có lẽ biết rằng cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ kết thúc, ánh sáng xanh và cái bóng xuất hiện trên bức tượng dần tan biến và trở về bức tượng. Ánh sáng nhấp nháy trên bức tượng cuối cùng cũng trở lại yên lặng.
“Cộc, cộc, cộc…”
Ngón trỏ của cô gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn hơi ẩm bên cửa sổ. Willis thản nhiên cất đạo cụ của Siflin đưa vào kho đồ, rồi ngước ra nhìn thế giới bên ngoài tối tăm và mênh mông, tựa như một đêm mưa với cái miệng sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai. Tuy nhiên, khóe môi cô dần cong lên thành một đường cong rõ ràng là lộ rõ vẻ thích thú.
"Cuối cùng thì chuyện này cũng sắp bắt đầu rồi~"
…………………………………………………
Thời gian trôi qua, chỉ trong chớp mắt, Willis và những người khác đã sống ở Nguyệt Ảnh Sơn Cốc ước chừng một tuần.
Trong một tuần này, mưa như trút nước liên tục trong nhiều ngày, không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng nặng hạt. Bầu trời phủ đầy mây xám xịt, khiến tầm nhìn trở nên khó khăn ngay cả vào ban ngày. Đồng thời, mặt trời đã không chiếu thẳng vào núi trong nhiều ngày.
Dãy núi Vạn Ma nằm ở trung tâm lục địa. Dù không ấm áp dễ chịu như Liên hiệp Vương quốc và Vương quốc Thiên Thanh, nhưng khí hậu nơi này cũng không quá lạnh. Tuy nhiên, với những cơn mưa lớn liên tục, luồng không khí lạnh từ vùng tuyết phía bắc dường như đang dần tràn về. Mấy ngày nay, ai cũng phải mặc thêm rất nhiều quần áo ấm.
Mãi đến hôm nay.
"À, chuyện này thực sự làm người ta... có chút hoài niệm."
Tiểu thư mục sư vẫn mặc chiếc áo choàng trắng mỏng, không khỏi thở dài khi đưa tay ra đón một nắm tuyết hoa trắng như pha lê rơi vào lòng bàn tay.
“A..... Oa! Tuyết! Đây chính là tuyết sao?!”
“Đúng vậy, không ngờ năm nay tuyết lại rơi sớm thế. Thời tiết ở đây kỳ quái thật..."
Theresa và Edwina đang đi bên cạnh Willis, cũng kêu lên kinh ngạc khi thấy những bông hoa trắng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời. Họ cứ tưởng cơn mưa rào tạm thời sáng nay đã kết thúc, nhưng hóa ra đó chỉ là màn mở đầu cho trận tuyết rơi đầu mùa.
"Tiểu thư Edwina trông có vẻ khá bình tĩnh. Cô đã từng trải qua chuyện gì tương tự thế này chưa? Thật tình mà nói, khí hậu ở Đế quốc Thiết Huyết Nobos quá nóng. Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy tuyết thật trong đời."
Khi được hỏi, cô thánh kỵ sĩ cơ mỉm cười và gật đầu.
"Đúng vậy. Thủ đô của Đế quốc Thần Thánh, Thánh đô, thành Thiên Sứ, nằm xa hơn về phía bắc so với nơi này một chút, và cũng không quá xa các quốc gia ở Tuyết Vực. Nơi đó không có rào cản tự nhiên nào như Dãy núi Vạn Ma để ngăn chặn những đợt rét buốt này, nhưng ở đó lạnh hơn Liên hiệp Vương quốc rất nhiều. Tuyết rơi là chuyện thường thấy vào mùa đông. Tôi lớn lên ở Thánh đô, nên đã chứng kiến tuyết rơi nhiều lần rồi."
"Oa... tuyệt quá. Tôi hơi ghen tị đấy."
Nhìn vào ánh sáng rực rỡ trong mắt Theresa, Edwina có vẻ hơi không vui.
Tuyết rơi không phải lúc nào cũng tốt. Tuyết rơi một hoặc hai lần, hoặc ở quy mô nhỏ thì không sao. Nhưng nếu tuyết rơi liên tục trên diện rộng, lượng tuyết tích tụ có thể dễ dàng gây tắc đường, sập nhà và đóng băng cây trồng. Những hiện tượng này đòi hỏi rất nhiều nhân lực và tài nguyên để xử lý và các nỗ lực trong việc cứu trợ thiên tai chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc.
"Vậy sao? Tôi không ngờ... Tiểu thư Edwina quả nhiên là một quý tộc lớn của Đế quốc Thần Thánh."
"Quý tộc lớn nào chứ?..."
Nghe vậy, cô thánh kỵ sĩ cơ lập tức giải thích một cách bất lực nhưng lại rất nghiêm túc.
"Theresa, cô đừng hiểu lầm. Đế quốc Thần thánh của chúng ta khác với Liên hiệp Vương quốc, Đế quốc Oster và rất nhiều quốc gia khác. Mặc dù nó được gọi là đế quốc, nhưng không hề có vua chúa hay tầng lớp quý tộc nào cả. Tất cả chúng ta đều là những tín đồ sùng đạo và bình đẳng của Nữ thần điện hạ. Giáo hội và các gia tộc Thần Duệ chỉ có trách nhiệm dẫn dắt người dân, chứ không phải cai trị họ."
"Nếu đến Thánh quốc, cô không thể tùy tiện nói ra những từ như [Quý tộc] được. Điều đó được coi là rất cấm kỵ."
"Ồ ồ ồ………."

