Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma

Chương 131: Hai bên lao tới

2025-09-16

7

Sau hôm đó, một ngày nữa lại trôi qua.

Vào sáng ngày thứ ba sau khi đến Rừng Linh Ngẫu, Willis và nhóm của cô lại lên đường xuất phát.

Theo kế hoạch của tiểu thư mục sư, họ chỉ định rời đi sau một đêm, nhưng vì sự việc xảy ra vào đêm Tam Nguyệt cùng chiếu sáng và vì cần phải giúp Ini chôn nhiều "di hài" đã được niêm phong trong những chiếc hộp. Sau đó, họ lại giúp cô ấy treo chuông gió nên họ đã ở lại thêm một ngày nữa.

Suy cho cùng, hai bên đã chia sẻ một bí mật lớn như vậy, bỏ đi cũng chẳng phải là điều gì quá đáng. Để đền bù cho tộc Linh Ngẫu, Willis thậm chí còn đề nghị đáp ứng một yêu cầu hợp lý nếu họ muốn. Tuy nhiên, tiểu thư Ini không hề tỏ ra có ý kiến gì ngay lúc này. Cô ấy chỉ mỉm cười và gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ngoài ra, mặc dù một điện hạ Novia nào đó có vẻ rất hứng thú với viên ngọc [Nguyệt thần chi lệ] kia và thể hiện mong muốn mãnh liệt khác thường đối với nó, thậm chí còn khóc lóc và gào lên ầm ĩ trong một thời gian dài, nhưng tính hữu dụng và tầm quan trọng của thứ đó đối với Rừng Linh Ngẫu là điều không cần nói cũng biết. Vì vậy, vật này tự nhiên không thể tùy tiện lấy đi.

Esther vốn là người phụ trách chăm sóc, chỉ còn biết vắt hết óc ra mà an ủi vị tiểu điện hạ vẫn còn là một đứa trẻ ranh này.

Willis vốn là người lười quan tâm. Tuy không hiểu sao con sói con này cứ thích bám lấy cô, nhưng nhiệm vụ của tiểu thư mục sư không phải là làm cho Novia vui vẻ. Cô đã cũng đã tốn rất nhiều thời gian về phía của tộc Linh Ngẫu rồi. Tiếp theo, bọn họ phải nhanh chóng cưỡi sói chạy nhanh một mạch đến lãnh thổ của tộc Nguyệt Ảnh.

Tuy rằng trước đây bầy Sơn Lang không đi theo bọn họ, nhưng chúng cũng không phải là loài dã thú ngu ngốc. Tuy rằng chúng chỉ biết ngôn ngữ của loài sói, nhưng cũng được coi là ma vật, bọn chúng thực ra có chỉ số thông minh khá cao.

Chúng đã ở trong Rừng Linh Ngẫu an toàn và giàu tài nguyên suốt hai ngày qua và cũng được nuôi dưỡng rất tốt. Khi chúng được tập hợp lại, ngay cả bộ lông của chúng cũng dường như bóng mượt hơn trước rất nhiều.

Tất nhiên, đó có thể chỉ là ảo giác của tiểu thư Willis.

Hầu hết các thành viên của tộc Linh Ngẫu đều không thích ồn ào, nên không có nhiều người đến tiễn Willis và nhóm của cô. Chỉ có tộc trưởng Ini và một vài cô gái Linh Ngẫu đã chăm sóc họ, bao gồm cả Imeng. Ngay cả Eilush không thấy xuất hiện, họ cũng không biết cô ấy đã chạy đi nơi nào.

"Vậy thì, chào tạm biệt, tộc trưởng Ini. Chuyến đi đến Rừng Linh Ngẫu này rất thú vị. Ta rất vui khi được gặp cô. Đừng lo lắm, ta sẽ dặn dò mọi người giữ bí mật ở đây."

Ngồi trên lưng một con Sơn Lang cao lớn, Willis mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt Ini. Người sau cũng mỉm cười và gật đầu.

“Như vậy liền không thể tốt hơn nữa. Tuy thời gian chúng ta bên nhau chưa nhiều, nhưng mọi người đều là những người xứng đáng được chúng tôi kết bạn. Thay mặt Linh Ngẫu tộc, tôi hoan nghênh mọi người ghé thăm lại trong tương lai. Ngoài ra, tôi xin làm phiền mọi nếu có ai gặp chị Ewen ở ngoài, xin hãy nhắn lại rằng: 'Ini đã thực hiện lời hứa rồi, xin đừng lo lắng'.” 

Esther, người đã biến thành hình dạng thật và đang cõng một cô sói con trên lưng, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

"Đừng lo, tôi sẽ chuyển lời nhắn."

"Vậy thì chúng ta đi thôi~"

Sau khi tạm biệt lần cuối, tiểu thư mục sư không còn do dự nữa, cô vỗ nhẹ cái bờm đầy lông của con Sơn Lang và dẫn đầu đi dọc theo con đường trong khu rừng.

Nơi mọi người tạm biệt đã gần đến ngoại ô của khu Rừng Linh Ngẫu. Willis và nhóm của cô không đi xa mà đã rời khỏi thung lũng của khu rừng. Bắt đầu bước lại vào dãy núi trập trùng.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng la hét và âm thanh chạy vội vã.

"Chờ một chút! Mọi người đợi tôi với! Này!!"

"Ừm?"

Mọi người đều bối rối nhìn về hướng phát ra âm thanh và phát hiện một bóng người nhanh nhẹn đang chạy về phía họ với tốc độ kinh người xuyên qua khu rừng.

Thị lực của tiểu thư mục sư rất tốt, nên ngay từ lần đầu tiên, cô đã nhìn rõ dung mạo của đối phương. Nhất là khi nhìn thấy cô gái tóc ngắn đeo túi xách khắp người, khóe miệng của cô co giật vài cái. Tự nhiên trong lòng cô có dự cảm không tốt.

Cô vốn định vỗ mông con sói rồi trực tiếp bỏ chạy, nhưng nghĩ đến việc tốc độ của cái tên kia chưa chắc đã chậm hơn những con Sơn Lang này. Nhất là khi người ta đã chủ động đuổi theo bọn họ, mà cô lại quay đầu bỏ đi... thì cũng quá mức vô lễ rồi. Cuối cùng cô chọn cách đứng đợi giống như mọi người.

Tốc độ khi chạy của cô gái kia quả thực rất nhanh. Tuy đống hành lý trên người cô ấy rất nặng, nhìn trông như một tòa núi non di động, nhưng từ lúc nghe thấy tiếng động đến lúc cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người chỉ chưa đầy mười giây.

Sau khi đứng yên một lúc, cô ấy lau mồ hôi không tồn tại trên trán, tạm thời đặt những gói hành lý xuống đất và tức giận phàn nàn.

"Tôi nói này, mấy người chạy cũng nhanh quá đi! Tôi mới về nhà để thu dọn hành lý, nhưng khi ra ngoài thì bóng hình của mấy người đã đi hết rồi?"

"Cô thậm chí còn không đến chào hỏi hay bảo chúng ta đợi một lát... Eilush, sao cô đột nhiên mang nhiều đồ đến đây như vậy? Cô định tặng chúng ta quà lưu niệm à?"

Đáp lại thái độ hỏi han của tiểu thư Mục sư mặc dù đã biết câu trả lời, cô gái Linh Ngẫu ngay lập tức nói thẳng ra ý định của mình.

"Ta nhổ, nhổ, nhổ! Quà lưu niệm cái gì chứ? Đây toàn là tài liệu nghiên cứu quý giá và thành tựu mà tôi tích lũy bao năm qua! Các người không hiểu được chúng, nên mấy người cầm để xem chúng vô dụng! Do chúng có nhiều quá, mà tôi không nhét vừa vào đạo cụ giữ đồ được, nên tôi chỉ có thể mang chúng đi như thế này thôi."

"Được rồi, thân là một người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Willis, tôi muốn đi cùng với các người!"

*Phù*...Thật đúng là như vậy.

Nhìn Eilush đang chống nạnh, trông như thể: “Không đáp ứng ta liền sẽ gây rắc rối”. Willis lại thở dài trong lòng, nhưng vẫn giả vờ bối rối ngoài mặt, cố gắng thực hiện nỗ lực cuối cùng.

"Đi theo chúng ta ư? Tại sao? Cô cũng muốn đi du lịch à? Cô không cần phải đi cùng chúng ta đâu. Hơn nữa, Ewen đã rời khỏi Rừng Linh Ngẫu rồi. Nếu cô cũng đi, chẳng phải Ini sẽ rất cô đơn sao?"

Tuy nhiên, tiểu thư Eilush chỉ khoát tay một cách hờ hững.

"Ai nha, cô nghĩ quá nhiều rồi. Cái tên thứ hai kia là một trạch nữ chỉ quanh quẩn ở nhà. Con bé ấy ngồi ở nhà mười ngày, nửa tháng cũng chẳng ra ngoài là chuyện bình thường. Hơn nữa, còn có những thành viên khác trong bộ tộc ở đây nữa. Ban đầu, tôi hơi lo lắng nên đã ở lại trong khu rừng với con bé, nhưng giờ con bé đã quen với chuyện này rồi thì không sao nữa."

"Còn lý do tôi muốn đi theo các người, cần tôi giải thích lại không? Willis, trước đây cô đã hứa với chị Ini rằng sẽ đáp ứng một yêu cầu nhỏ nhoi ở đây và chị ấy đã đồng ý rồi. Vậy nên, yêu cầu của chúng tôi từ tộc Linh Ngẫu chính là—---xin hãy cho tôi được đi theo bên cạnh cô, hehehe... Giúp tôi một chút việc nhỏ, để tôi có thể hoàn thành công việc chế tạo ra phát minh đang nghiên cứu [Cánh Nhân Tạo số 1786]!"

“????”

………………………………………….

"Sư phụ, Nguyệt Ảnh Sơn Cốc ở ngay phía trước. Con đã báo trước cho tộc trưởng hiện tại, đại nhân Vanessa Nguyệt Ảnh. Cô ấy hẳn đang ở đây để đích thân chào đón ngài."

Phía sau những ngọn đồi, Berta Linh Mộc, Đại Ma tướng của tộc Thụ Tinh, với mái tóc xanh lá cây dài tuyệt đẹp và chiếc váy chiến đấu dường như được dệt từ lá cây, chỉ về phía trước với một thanh kiếm cong kỳ lạ gắn vào bên trong cánh tay. Phía sau cô ấy là một chàng trai trẻ khá đẹp trai mặc quần áo giản dị, mái tóc ngắn màu xám tung bay trong gió.

Đôi mắt thanh tịnh nhưng đầy tang thương của hắn lướt qua mọi thứ trước mặt và khi hắn nhìn thấy những thần miếu trong thung lũng và những kiến trúc liên tiếp đặc trưng, cảm xúc và ký ức lại hiện lên trong mắt hắn

"Thay đổi nhiều quá... Vậy ra Vanessa giờ là tộc trưởng của Nguyệt Ảnh tộc à? Ta không để ý lắm đến cô ấy. Ta nhớ hồi cô ấy còn là một cô sói con, cô ấy khá tinh nghịch. Cô ấy làm tộc trưởng bao lâu rồi?"

Berta quay lại và cúi đầu nhẹ một cách cung kính.

“Bẩm sư tôn, Tộc trưởng Vanessa Nguyệt Ảnh là thủ lĩnh mới và chỉ mới giữ chức được 48 năm.

"Người cũ đi, người mới đến. 50 năm đã trôi qua. Nếu như lúc này... Ồ, đi thôi, đi gặp cô ấy nào."

"Ta tự hỏi có bao nhiêu người bạn cũ của ta vẫn còn sống, và con cháu của ta bây giờ ra sao..."

Thanh niên bước đi ngược gió, nhưng phía sau hắn... chỉ còn lại một bóng lưng hoang vắng. 

Ghi chú

[Lên trên]
đoạn này là nhổ nước bọt khinh bỉ
đoạn này là nhổ nước bọt khinh bỉ