Tập 04 Tìm kiếm dấu vết Vạn Ma

Chương 116: Ý nghĩa của du lịch

2025-09-14

1

Sau một hồi do dự, Willis vẫn nhẹ nhàng cởi sợi dây duy nhất trên áo choàng tắm của mình dưới sự mong đợi của mọi người.

Sau đó, giống như một con cá luồn vào nước, ngay khi chiếc áo choàng tắm tuột ra và trước khi mọi người kịp nhìn rõ, cô đã lao xuống và lặn xuống dưới dòng suối trắng như sữa, ẩn giấu cơ thể cô trong sương mù và nước suối.

Và nơi cô ấy đáp xuống chính là ngay cạnh một cô rồng có mái tóc dài màu vàng óng được làm ẩm bởi làn sương ấm và nước suối, trôi nổi trên mặt nước như một dải ruy băng.

Thấy được cảnh này, Hiểu Quang chỉ khẽ mở mắt, nở nụ cười mãn nguyện hiếm thấy vào lúc bình thường. Còn những cô gái khác thì hét lên ầm ĩ với nhiều biểu cảm khác nhau.

"A! Đại nhân Willis xảo quyệt quá, tôi chẳng nhìn rõ được gì cả~"

"Quả thực, đại nhân Willis vẫn rất dễ xấu hổ như vậy, mặc dù rõ ràng là giữa chúng ta không có gì phải che giấu."

"Tôi thật ghen tị với tiểu thư Hiểu Quang..."

"Ôi, thật là đáng tiếc! Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là tôi đã được chứng kiến rồi..."

“Này này! Mọi người bình tĩnh lại cho ta một chút được không!”

Tiểu thư mục sư thò cái đầu nhỏ bé của mình ra khỏi mặt nước, nhanh chóng chấm dứt những lời than vãn không ngớt của mọi người bằng vẻ mặt cau có. Khi cảnh tượng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô dựa vào bức tường đá nhẵn mịn phía sau, bắt đầu lặng lẽ cảm nhận sự kỳ diệu của nhiệt độ mà dòng suối linh thiêng đặc biệt của tộc Linh Ngẫu mang lại.

Nhiệt độ nước suối vừa phải. Ban đầu nó có thể hơi nóng, nhưng cô cần phải thích nghi. Bây giờ thời tiết sắp bước vào mùa thu se lạnh, nước suối thực sự có tác dụng xua tan cái lạnh và làm ấm cơ thể.

Mặc dù Willis có cơ thể của Thần tộc nên cô không sợ lạnh hay nóng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không thể cảm nhận được nhiệt độ. Có thể nói rằng tiểu thư mục sư này thích các hoạt động như tắm rửa và xoa bóp để rèn luyện thể chất và tinh thần. Nếu không thì cô ấy đã không dành cả ngày dài  để thư giãn ở trong nhà tắm vương tộc của Lilia rồi. 

Thật hiếm khi được tận hưởng suối nước nóng riêng tư như thế này ở ngoài trời.

Đây không phải là khu vực hoạt động của vỏ Trái Đất, nên nước suối không nên được đun nóng bằng năng lượng địa nhiệt. Có thể có một số thiết bị đặc biệt được chôn bên dưới mặt đất.

Mặc dù cô cũng có chút quan tâm, nhưng nếu mọi thứ đều phải tính toán chi li như vậy thì cuộc sống sẽ quá mệt mỏi. Nếu cần nghỉ ngơi thì cô cũng nên thư giãn và nghỉ ngơi khi cần thiết.

Tuy nước suối trông giống như một loại chất lỏng màu trắng phát sáng không rõ tên, nhưng khi bước vào, Willis phát hiện ra rằng nước ở đây không hề đục. Nó có màu trắng nhạt, nhưng nếu cô múc một ít, cô sẽ thấy nó vẫn trong vắt và trong suốt mà thôi. Chỉ vì nó thấm đẫm các nguyên tố ma lực, phản chiếu ánh sáng phía trên và xung quanh cô nên nó mới trông như vậy.

Giống như một cô nhóc đang tò mò, Willis lại dùng tay múc một ít nước suối, nhìn nước chảy chậm rãi qua kẽ tay, rồi tùy ý dựa đầu vào bờ vai mịn màng, ẩm ướt và hơi ấm của tiểu long nương bên cạnh. Cô rồng cũng lặng lẽ cảm nhận mùi hương cơ thể thoang thoảng từ làn da chạm vào, thoải mái nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.

Thưởng thức những món ăn ngon, ngâm mình trong suối nước nóng và vuốt ve cô rồng cưng, đó mới chính là ý nghĩa của một chuyến đi du lịch đích thực.

"Chủ nhân có vẻ như ngài đang có tâm trạng tốt."

Tiếng thì thầm của một cô gái mang theo ý cười lọt vào tai cô. Willis không mở mắt mà dựa vào cô rồng, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ, vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Ừ, còn Tiểu Quang thì sao? Em đã cảm nhận được niềm vui thú của sinh hoạt hàng ngày chưa?"

"Chuyện đó không quan trọng. Em chỉ muốn ở bên chủ nhân của mình thôi."

“………..”

Một lúc sau, tiểu long nương lại hạ giọng, có vẻ hơi xấu hổ.

"Nhưng mà... điều này cũng không tệ."

“Thật sao ~”

Sau một hồi lâu, cảm thấy ánh mắt kỳ lạ trên người mình cuối cùng cũng dần rời đi, Willis từ từ mở mắt. Nhân cơ hội cơ thể tràn ngập hơi ấm và mọi người đều thoải mái, cô định tìm chuyện gì đó để nói.

Trên thực tế, trong thời gian này, mọi người vẫn thường trò chuyện về chuyện trong nhà, chia sẻ đủ thứ kinh nghiệm hoặc chuyện phiếm, nên việc lên tiếng vào lúc này cũng không có vẻ gì là đột ngột.

Như thể vô tình, Willis hướng mắt về phía đối diện, nơi có hai cô gái Linh Ngẫu cũng đang nhắm mắt tận hưởng hơi ấm và ma lực mà dòng suối này mang lại. Trông họ rất giống con người và đang thoải mái. Cô nói nhỏ.

"Nhắc mới nhớ, tiểu thư Ini này. Các Linh Ngẫu của tộc cô hình như rất giỏi sáng tạo ra những tác phẩm tinh xảo. Liệu có mối liên hệ nào giữa chúng không?"

"Ừm?"

Bị cuốn hút bởi chủ đề tưởng chừng như chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường sau bữa tối này, Ini và Eilush cùng lúc mở mắt ngạc nhiên. Sau khi cả hai nhìn nhau, Ini chậm rãi gật đầu.

“Tôi đoán vậy. Thực ra, chuyện này có liên quan đến [Cha], người sáng tạo ra tộc Linh Ngẫu của chúng ta.

Ồ, có vẻ như mình đã thành công rồi?

Nhìn vẻ mặt u buồn và hoài niệm của cô gái Linh Ngẫu, Willis thầm gật đầu trong lòng. Cô cảm thấy Ini và các Linh Ngẫu khác rõ ràng có chút ngại ngùng khi nhắc đến chủ đề [Cha]. Không chỉ buổi chiều, mà cả trong bữa tối, tiểu thư mục sư cũng vòng vo hỏi cô gái Linh Ngẫu phụ trách tiếp đãi một số thông tin tương tự, nhưng tất cả đều bị các cô ấy khéo léo che giấu.

Tuy rất tò mò, nhưng nếu trực tiếp hỏi về chủ đề cấm kỵ này, chắc chắn sẽ phá hỏng bầu không khí hòa hợp hiện tại, thậm chí còn khiến đám người Ini khó chịu. Cho nên Willis mới chọn cách dùng chút dụ dỗ đơn giản để đối phương chủ động đưa ra nội dung tương tự.

Tất nhiên, lòng tin được xây dựng nhờ sự hỗ trợ chủ động trước đó của cô và việc đưa Eilush trở về chắc hẳn cũng đóng vai trò lớn.

"Tôi muốn nghe thêm về chuyện đó."

Willis gật đầu nhưng không thúc giục. Thấy các cô gái khác cũng bị cuốn hút bởi cuộc trò chuyện và tò mò, Ini suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói.

"[Cha] chúng ta là một nghệ nhân vô cùng tài giỏi. Những sáng tạo của ông vượt xa cả tộc Linh Ngẫu của chúng ta. Từ những tác phẩm thu nhỏ chỉ bằng ngón tay đến những bức tượng khổng lồ, cung điện và thậm chí cả những con chim sắt có thể bay lượn trên bầu trời, tôi đã từng thấy những thiết kế và thậm chí cả những sản phẩm hoàn thiện trong bộ sưu tập của [Cha]. Chúng thực sự tuyệt vời, vượt xa trí tưởng tượng của cô..."

"Đáng tiếc là khi tộc Linh Ngẫu chúng ta ra đời, [Cha] đã ngừng sáng tạo những tác phẩm nghệ thuật đó. Cái chết của [Mẹ] đã khiến ông trở nên ám ảnh và cố chấp. Ông trở nên ám ảnh với khoa học siêu nhiên của linh hồn và dành hết tài năng tuyệt vời của ông ấy để khôi phục và sáng tạo sự sống."

"Tôi không nghĩ [Cha] coi chúng ta là [Con gái] của ông ta. Sự tồn tại của những con rối Linh Ngẫu này có lẽ chỉ là một phần trong kế hoạch hồi sinh [Mẹ], hoặc là một chút thí nghiệm đầu tiên."

"Tôi không hoàn toàn hiểu rõ về kế hoạch của [Cha], nhưng thật không may, mặc dù chúng tôi, những Linh Ngẫu đã sở hữu khả năng tự nhận thức và tư duy linh hoạt, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc một linh hồn được sinh ra. Bản thể của những Linh Ngẫu bắt nguồn từ cốt lõi tinh thần do [Cha] tạo ra. Mặc dù đây chắc chắn là một sáng tạo vô cùng kỳ diệu và tráng lệ, nhưng về cơ bản nó khác với một linh hồn thực sự."

"Sau khi nhận ra điều này, [Cha] đã rất thất vọng với chúng tôi. Ban đầu, ông ấy dự định để chúng tôi làm trợ lý và tiên phong cho những thí nghiệm sau này. Đó là lý do tại sao ông ấy đã ban cho những con rối khả năng sáng tạo đặc biệt của riêng mình khi thiết kế lõi tâm trí. Nhưng sau khi ý thức của chúng tôi thực sự được sinh ra, [Cha] đã nhận ra định hướng thí nghiệm của ông ấy đã sai. Con rối không thể sinh ra linh hồn, mà Lõi Tâm Trí lại càng không thể chứa đựng linh hồn, chứ đừng nói đến việc hồi sinh.”

"[Cha] của chúng tôi, vì cảm thấy thất vọng, đã định tiêu hủy chúng tôi, nhưng vì... lý do nào đó, cuối cùng ông ấy đã chọn cách bỏ rơi chúng tôi và bỏ đi. Sau đó, ông ấy biến mất không một dấu vết."

"Sau khi [Cha] mất tích, người chị cả có tư tưởng tự lập nhất, Ewen, đã dẫn dắt tất cả chúng tôi đi hành lang thang những dãy ngọn núi, tìm kiếm một ngôi nhà mới. Cuối cùng, chúng tôi đến khu rừng yên tĩnh này, định cư ở đó và tự gọi mình là tộc Linh Ngẫu."

"Sau khi các thành viên của bộ tộc đã ổn định chỗ ở, chị cả Ewen đã rời khỏi khu rừng một mình. Mặc dù cô ấy nói rằng mình đang đi du lịch, nhưng tôi nghi ngờ rằng thực ra cô ấy đang tìm kiếm [Cha] và đòi lại một lời giải thích gì đó."

“Ha ha, thật ra thì mọi người đều đã chấp nhận rồi. Không còn liên quan gì cả. Nhìn xem, cuộc sống của chúng tôi bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Bộ tộc Linh Ngẫu không cần dựa dẫm vào ai, có thể sống yên ổn. Chúng tôi cũng không cần cha mẹ gì cả!”

Sau một hồi im lặng, cảm nhận được bầu không khí có phần im lặng, Ini mỉm cười xin lỗi.

"Tôi xin lỗi, tôi đột nhiên nói ra điều nặng nề như vậy."

"Không, tôi là người nêu ra chủ đề này, vậy nên tôi mới là người phải xin lỗi..."

Willis cũng hơi hối hận. Nếu biết trước nội dung nghiêm túc như vậy, cô đã chọn thời điểm và địa điểm thích hợp hơn để nói rồi.

Trong sự im lặng, một cô gái Linh Ngẫu tóc ngắn đang quanh quẩn bên cạnh Ini đột nhiên vỗ tay thật mạnh, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đúng vậy, đúng vậy! Tại sao chúng ta lại phải nhắc đến chuyện cũ rích đó làm gì? Nếu có thời gian, sao chúng ta không bàn xem nên bắt đầu từ đâu với [Cánh bay nhân tạo số 1786] của tôi...Ô oa…chị hai à. Sao đột nhiên chị gõ đầu ta làm gì!!”

"Cô mới là cái thứ hai ! Cả nhà cô đều là đồ hạng hai! Nếu cô còn kể với ta về cái cánh bay hỏng hóc hơn 1000 lần và giờ lại còn chất đầy rác rưởi và phế liệu khắp nhà kho, ta sẽ ném cô ra khỏi linh trì!!!"[note80378]

Ghi chú

[Lên trên]
Câu này chửi hơi gắt nên giảm bớt: “Ngươi mới già hai! Cả nhà ngươi cũng là lão nhị! Lại cùng ta dắt ngươi vậy mà thất bại hơn 1000 lần, rác rưởi báo hỏng phẩm chồng đầy kho kho cũng là phá cánh phi hành, ta liền đem ngươi từ Linh Trì bên trong ném ra bên ngoài!!!”
Câu này chửi hơi gắt nên giảm bớt: “Ngươi mới già hai! Cả nhà ngươi cũng là lão nhị! Lại cùng ta dắt ngươi vậy mà thất bại hơn 1000 lần, rác rưởi báo hỏng phẩm chồng đầy kho kho cũng là phá cánh phi hành, ta liền đem ngươi từ Linh Trì bên trong ném ra bên ngoài!!!”