Trong gia đình, người về nhà sớm nhất là tôi.
Hồi tôi lên lớp ba tiểu học, mẹ đã quay trở lại với công việc, và kể từ đó tôi luôn là một đứa trẻ tự xoay sở một mình.
Tan học, dù có về nhà, cũng chẳng có một ai chào đón tôi cả. Lần cuối cùng tôi được nghe câu “Mừng con về nhà” là khi nào nhỉ?
Vừa cởi giày ở ngoài hiên, câu chào “Con về rồi đây” mà tôi thì thầm hướng vào hành lang tối om, lúc nào cũng tan biến vào không khí mà chẳng được ai đáp lại.
Một căn nhà thật cô quạnh.
Thế nên, mỗi khi về đến nhà là việc đầu tiên tôi làm chính là đi bật hết đèn trong nhà lên. Tôi nhấn công tắc “pachi pachi”, từ hành lang, phòng riêng, cho đến phòng khách... tóm lại là thắp sáng khắp mọi ngóc ngách trong nhà, tô điểm cho chúng trở nên rực rỡ.
Tiếp đến, dù chẳng có chương trình nào muốn xem, tôi vẫn luôn quyết định phải bật ti vi lên. Âm thanh và ánh sáng sẽ tạo ra sự náo nhiệt. Chúng giúp tôi vơi đi nỗi cô đơn, dù chỉ là một chút.
Nhà tôi là một căn hộ nhỏ, phòng nào cũng chật hẹp, nhưng đối với tôi thì đó là một không gian vừa đủ. Dù sao thì thường ngày cũng chỉ có mình tôi ở nhà. Dù có rộng hơn thì cũng chỉ khiến nỗi cô đơn tăng thêm mà thôi. Cũng vì lẽ đó mà hôm nay, vừa về đến nhà là tôi liền bật đèn và ti vi lên.
Tôi nhẹ nhàng bước qua sàn nhà bừa bộn quần áo và đồ đạc vì chưa được dọn dẹp.
“...A, Keika-chan kìa.”
Sau khi thay đồ mặc ở nhà trong phòng riêng, tôi quay lại phòng khách để chuẩn bị bữa tối thì thấy ti vi đang chiếu một chương trình đố vui. Một cô gái với gương mặt sắc sảo đang trả lời một câu hỏi nào đó.
Cô gái theo phong cách xinh đẹp, mặc một bộ đồ kiểu quần tây đó chính là nghệ sĩ Kitagawa Keika-chan.
Keika-chan vốn là một idol hoạt động trong một nhóm nhạc, nhưng hiện tại cô ấy đang hoạt động solo. Tôi là fan của Keika-chan. Kể từ khi biết đến cô ấy, tôi đã luôn âm thầm ủng hộ.
Keika-chan thật sự rất đẹp. Gương mặt sắc sảo, vóc dáng cân đối.
Tay chân thon dài của cô ấy tỏa sáng trong những điệu nhảy, và vì chất giọng trầm bẩm sinh nên giọng hát của cô cũng vang vọng khắp cơ thể.
Hơn nữa, tính cách của cô ấy cũng điềm đạm, đáng tin cậy... Keika-chan có tất cả những gì mà tôi không có. Nói tóm lại là rất ngầu. Vậy mà trên mạng, người ta lại nói rằng sau khi nhóm tan rã, Kitagawa Keika sẽ chẳng có ai cần với tư cách là một nghệ sĩ solo, và rồi sẽ sớm biến mất thôi.
Rằng suy cho cùng, cô ấy chỉ là kẻ được đính kèm với Yoigamine Kyouko mà thôi.
“Mình mong cậu ấy sẽ cố gắng...”
Trong mắt thiên hạ, người đại diện cho nhóm nhạc đó là Kyouko-san, và nói thật thì mức độ nổi tiếng của Keika-chan không được tốt cho lắm. Thế nên, tuy không muốn nhưng tôi cũng hiểu vì sao người ta lại nói như vậy.
Nhưng... tôi vẫn thấy có gì đó không đúng.
Việc Keika-chan lại không nổi tiếng bằng Kyouko-san, tôi không thể nào chấp nhận được. Sau lần gặp Kyouko-san ở quán cà phê hôm trước, suy nghĩ đó trong tôi lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì, Kyouko-san chẳng dễ thương chút nào. Ngầu cũng không hề. Kiểu như, tất cả mọi thứ đều nửa vời.
Đã thế tính cách lại còn tồi tệ nữa... chẳng có điểm nào tốt cả, đúng không?
Vậy mà một người phụ nữ như thế lại có thể thắng được Keika-chan, thật không bình thường. Thật kỳ lạ.
“Thật là, nghĩ lại thôi đã thấy bực mình rồi...”
Cứ nhìn Keika-chan là tôi lại nhớ đến gương mặt của Kyouko-san, rồi từ đó lại liên tưởng đến cuộc nói chuyện ở quán cà phê... Ueeh. Tâm trạng bắt đầu tệ đi rồi đây.
“Ei.”
Cứ đà này có khi tôi lại đâm ra ghét cả Keika-chan mất, nên tôi quyết định chuyển kênh. Một chương trình tạp kỹ có vẻ phù hợp để tạo không khí náo nhiệt lọt vào mắt tôi, và tôi đã chọn nó.
Ừm. Tuy chẳng hứng thú gì nhưng thế này là được rồi.
Tôi ném điều khiển lên ghế sofa, và lần này thì bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Nói là chuẩn bị nhưng cũng chỉ là hâm nóng lại đồ ăn trữ sẵn đã được đóng trong hộp bằng lò vi sóng mà thôi. Nấu ăn phiền phức lắm, nên tôi ghét.
Từ việc nấu nướng cho đến rửa dụng cụ nấu ăn, tất cả đều phiền toái.
Thế nên, tôi quyết định mỗi khi có thể nấu ăn thì sẽ nấu một lượng lớn, sau đó chia nhỏ ra rồi trữ đông. Làm vậy thì buổi sáng chỉ cần hẹn giờ nấu cơm, sau đó chỉ việc rã đông là đã có cơm ăn. Việc rửa chén cũng ít đi. Thật là khỏe người.
Nhân tiện thì hôm nay là món bò hầm. Hay đúng hơn là, dạo gần đây tôi chỉ toàn ăn món hầm.
Tôi đã làm khoảng mười phần rồi trữ đông... Um. Chắc là mình hơi lười biếng quá rồi nhỉ?
...Mà, kệ đi.
Dù sao thì cũng chỉ có mình tôi ăn thôi mà.
“Hôm nay, cố gắng một chút, làm món doria thôi nào.”
Tôi cho cơm vào một cái đĩa chịu nhiệt, đặt món hầm đã rã đông và phô mai lên trên, rồi cho vào lò nướng. Chỉ cần thêm một chút công sức là đã có cảm giác như mình vừa nấu ăn, cảm giác tội lỗi cũng theo đó mà tan biến.
Tôi đặt hẹn giờ cho lò nướng, rồi nằm ườn ra ghế sofa.
Vì chẳng hứng thú với ti vi nên tôi cầm lấy điện thoại, thì thấy có mấy tin nhắn từ Touma-kun.
“Ueh...”
Mở màn hình trò chuyện ra thì thấy một loạt những tin nhắn sướt mướt đúng như tôi tưởng tượng như “Nghe máy đi”, “Anh xin lỗi”, “Anh muốn làm lại từ đầu”... haa. Mệt thật…
Chẳng có hứng trả lời, tôi chỉ xem qua rồi đóng màn hình hội thoại lại.
Tôi chán tới phát ngấy. Bạn trai cũ của tôi, Touma-kun, phiền phức hơn tôi tưởng. Trước khi hẹn hò, tôi cảm nhận được ở anh ta sự chững chạc và bao dung của người lớn tuổi, nghĩ rằng chắc sẽ không phiền phức nên đã chấp nhận lời tỏ tình…
Ai ngờ vừa chia tay đã trở nên thế này, đúng là lừa đảo mà.
Nếu biết trước anh ta phiền phức thế này, tôi đã chẳng bao giờ hẹn hò.
“Đừng có tự tiện bám dính lấy tôi như thế chứ... phiền phức quá đi.” Tôi có ba điều kiện khi tìm kiếm một người để hẹn hò.
Thân hình và gương mặt phải nam tính. Là thành viên của một câu lạc bộ thể thao. Và, không được bám dính lấy tôi.
Không phải là tôi thích kiểu con trai như vậy. Mà chỉ là, có bạn trai đáp ứng đủ những điều kiện đó thì sẽ tiện lợi đủ đường. Bạn trai đối với tôi chỉ là một công cụ, nếu không thể sử dụng một cách tiện lợi thì cũng chẳng cần thiết.
Tôi vốn dĩ không muốn yêu đương gì với bạn trai cả.
Mà chỉ là, tôi muốn dùng bạn trai để xem phản ứng của Maa-chan thôi.
Mỗi khi tôi hẹn hò với ai đó, Maa-chan trông sẽ rất đau khổ. Gương mặt như sắp khóc.
Và, người đó càng đối lập với Maa-chan bao nhiêu, thì nỗi đau của Maa-chan lại càng lớn bấy nhiêu. Điều đó rất quan trọng.
Maa-chan càng đau khổ, tôi lại càng cảm thấy an tâm. Maa-chan yêu tôi.
Tôi cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng khi thấy một Maa-chan như thế lại tuyệt vọng vì tôi có bạn trai, nhưng vẫn không thể từ bỏ tôi, vẫn một lòng một dạ hướng về tôi. Tôi không có ý định hẹn hò với Maa-chan.
Nhưng, dù không hẹn hò, tôi vẫn rất yêu một Ma-chan luôn yêu tôi vô điều kiện như thế. Để xác nhận tình yêu đó, tôi hẹn hò rồi lại chia tay với những người con trai khác.
Thế nên, Touma-kun sao cũng được, hay đúng hơn là bây giờ đã trở thành vật cản rồi.
“...Tạm biệt.”
Tôi chặn LINE của Touma-kun, rồi mở một ứng dụng game giải đố lên.
Trong lúc chờ món doria nướng chín, mình sẽ dùng hết số thể lực đã tích lũy.
Trong lúc đang lơ đãng giải đố mà không cần suy nghĩ nhiều, điện thoại tôi rung lên. Một thông báo có tin nhắn mới hiện lên ở phía trên màn hình.
Touma-kun phiền phức thật đấy! Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi ngay lập tức nhớ ra là mình đã chặn anh ta rồi.
“Eh, ai vậy... ueh.”
Người gửi là Kyouko-san.
Tôi thoát game và mở LINE lên, nội dung là liệu chủ nhật tới có thể gặp lại không?, khiến tôi phát ngấy.
Nghĩ lại cái cảnh chia tay tồi tệ hôm trước, tôi chỉ có thể tự hỏi tại sao? Chẳng còn gì để nói nữa, và Kyouko-san cũng........................................... Ah.
Hay là, cô ta đã suy nghĩ lại, và định chia tay với Maa-chan rồi chăng?
Nếu vậy thì tôi rất vui, nhưng... không phải đâu nhỉ, tôi có cảm giác là không phải.
...Mà khoan đã. Tại sao Maa-chan lại bắt đầu hẹn hò với Kyouko-san nhỉ. Bởi vì, người Maa-chan thích, là tôi mà, đúng không?
Từ nhỏ đến giờ, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ có Maa-chan là vẫn luôn thích tôi mà. Tôi đã tin như vậy.
Rằng chỉ có Maa-chan là tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội tôi.
Tôi đã tin tưởng Maa-chan hơn cả bố, hơn cả mẹ............... Không.
Không phải vậy, đúng không?
Xin lỗi nhé? Thật ra... tớ biết mà? Rằng Maa-chan vẫn còn yêu tớ.
Bởi vì, ánh mắt Maa-chan nhìn tớ đã nói lên điều đó.
Rằng cậu thích tớ . Rằng cậu rất thích tớ. Rằng cậu yêu tớ.
...Ra vậy. Đúng rồi nhỉ. Quả nhiên là, Maa-chan đã bị Kyouko-san ép buộc, dồn ép, rồi đành phải hẹn hò.
Maa-chan, vì cậu ấy rất tốt bụng... nên một khi đã hẹn hò thì sẽ giữ đúng lễ nghĩa nhỉ?
Nhưng, như vậy là sai rồi. Hẹn hò với Kyouko-san là sai rồi.
“Không thể tha thứ được...”
Lợi dụng một Maa-chan ngây thơ...
Như thế này, Maa-chan, thật đáng thương...!
Mình... Mình phải làm gì đó cho anh ấy mới được.
Tuy không muốn gặp lại Kyouko-san lần nào nữa, nhưng, mình phải làm thôi. Vì Maa-chan, và vì chính mình.
Tôi nhìn lại tin nhắn từ Kyouko-san một lần nữa. Hừm! Lấy hết can đảm... tôi đã trả lời, được thôi.
...Ừm. Gặp lại một lần nữa, nhờ vả cho ra trò, lần này nhất định phải khiến cô ta chia tay.
Bởi vì, người Maa-chan thích là tôi. Không phải là cô ta.
Tôi phải nói cho cô ta hiểu rõ rằng, không được phép trộm đồ của người khác.
Nếu như, sau đó mà vẫn không nói chuyện được… Lúc đó...
…
“Một cuộc đời không biết trân trọng ngày nghỉ thì thật chẳng lành mạnh chút nào nhỉ.”
Đêm Chủ Nhật.
Hiện tại là khung giờ một bộ anime quốc dân đang được chiếu trên TV.
Vào đúng giờ cơm tối như vậy, tôi lại nằm ườn trên giường nói chuyện điện thoại với Keika.
Tôi đã ăn cơm xong từ lâu rồi. Thậm chí còn tắm rửa xong xuôi nữa. Nghĩ lại thì đúng là nhịp sống như học sinh tiểu học.
Hoặc có lẽ vì tôi đang sống theo bà, nên cũng có thể là nhịp sống như một bà lão. Mà, sao cũng được, nhưng tóm lại là kể từ khi chuyển về đây, tôi vẫn luôn sống như thế này.
Cuộc sống lành mạnh như trong tranh vẽ này là điều mà hồi còn ở Tokyo tôi không thể nào tưởng tượng nổi, nó thật sự rất mới mẻ.
“Ngày nào cũng là Chủ Nhật, ngày xưa thì ao ước thật đấy, nhưng đến khi trải nghiệm rồi mới thấy nó vô vị làm sao. Tâm hồn chết đói mất.”
“Em hiểu mà.”
Từ chiếc smartphone, giọng đồng tình của Keika vang lên.
“Bị công việc vùi dập mới là vừa phải đấy. Mà này, dạo gần đây công việc giảm hẳn đi, chỉ thấy sợ hãi thôi. Chị muốn làm việc... nhưng mà, chị muốn được chọn việc…”
Có vẻ như Keika vẫn không có nhiều việc cho lắm.
Hồi còn hoạt động trong nhóm, một tháng mà được nghỉ trọn vẹn hai ngày đã là may mắn lắm rồi.
Đời đúng là nghiệt ngã mà…
“Mà, nhưng mà này. Nói gì thì nói, mấy năm nay Kyoko cũng đã cố gắng đến mức suýt chết vì làm việc quá sức rồi, nên em nghĩ chị cứ tận hưởng kiếp NEET một thời gian cũng được mà.”
“Eh... thế à? Nhưng mà việc nhà bà làm hết cả rồi, chị thật sự chẳng làm gì cả, cảm giác tội lỗi chết đi được.”
“Nếu cảm thấy tội lỗi vì không làm gì cả, sao không bắt đầu học ôn thi đi? Vào khoa điều dưỡng ấy.”
“Ừ nhỉ... hmm. Chị định sẽ thong thả thêm một chút nữa, nhưng hay là bắt đầu luôn nhỉ?”
“Trường nguyện vọng là gì?”
“Chưa quyết định gì cả. Nhưng mà trường quốc lập thì tốt. Chắc học phí cũng rẻ.”
“Hả. Kyoko-san, chị định vừa mê trai vừa thi vào trường quốc lập đấy à!?”
“Này, nói năng cái kiểu gì thế. Với lại, đừng có nói chuyện trả thù thành mê trai được không?”
Tôi bực mình đáp lại thì bị em ấy cho qua chuyện nhẹ bẫng, “Rồi rồi, đúng thế.”
Chết tiệt. Con nhỏ này, vẫn như mọi khi, chẳng tin là tôi hận Mamoru.
Đúng là đồ bạn bè chẳng ra gì.
“...Mà, Kyoko vốn thông minh sẵn rồi, nếu nghiêm túc thì chắc cũng xoay xở được thôi. Thi vào năm nay à?”
“Chị định xem kết quả thi thử rồi mới quyết định. Về mặt tiền tiết kiệm thì, dù có học lại một năm chắc cũng không sao.”
“Hừm... vậy thì, năm sau thi cùng cậu bồ luôn đi? Nếu chọn trường gần nhau thì có thể sống chung đấy.”
“À, cách đó cũng hay đâ... Khoan đã. Không được, không được đâu.”
Tôi vội vàng phủ nhận thì bị hỏi lại khó hiểu, “Tại sao chứ.”
“Vì đến lúc đó chị đã trả thù xong và đá Mamoru rồi còn gì? Tức là, đã chia tay rồi.”
“À ra thế, rồi rồi, đúng vậy nhỉ. Thế thì không được rồi.” Cái giọng trả lời có vẻ buông xuôi, hay đúng hơn là chẳng quan tâm.
Dám coi thường mình.
“...Này. Keika này... Em hoàn toàn không tin là chị căm hận Mamoru đâu nhỉ? Tại sao?”
“Hả? Em tin mà.”
“Thật không? Chị sẽ làm cho Mamoru mê mình như điếu đổ, đến khi cậu ta phụ thuộc vào chị, chị sẽ đá cậu ta, đạp cậu ta xuống địa ngục, chuyện này là thật đấy nhé? Em hiểu không?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi. À. Nhân tiện, đã liên lạc được với cậu bồ, đối tượng trả thù của chị chưa?” Em ấy cố tình đổi chủ đề vô cùng lộ liễu. Mà, thế này rõ ràng là mình đang bị coi thường rồi.
Nhưng có nổi nóng cũng chẳng được gì, dù tức điên lên nhưng cũng đành phải nhịn.
“...Liên lạc được rồi. Mà, sáng nay chị đã đến tận chung cư của Mamoru và nói chuyện trực tiếp rồi.”
Tôi đã kể cho Keika về việc không liên lạc được với Mamoru và cả chuyện đã gặp Mizuki-chan.
So với hồi còn làm idol, dạo này chúng tôi liên lạc với nhau còn thường xuyên hơn, thật nực cười.
“Hình như Mamoru bị Rin phát hiện chuyện hẹn hò với chị, nên bị tịch thu điện thoại. Chắc vì thế nên không liên lạc được.”
“Rin là ai?”
“Là chị của Mamoru.”
“À... cái người, có vấn đề về đầu óc ấy.”
Tôi gật đầu, rồi kể cho Keika nghe Rin yêu chiều Mamoru một cách lệch lạc đến mức nào, và toàn bộ câu chuyện ngày hôm qua.
Chuyện Rin tìm thấy bức ảnh hôn bị phát tán, nổi giận và bắt đầu giám sát Mamoru, chuyện sáng nay tôi lợi dụng lúc Rin sơ hở để gặp Mamoru trên sân thượng khu chung cư. Và cả những gì tôi đã nói với Mamoru ở đó, tôi đều kể hết.
Nghe xong, Keika thốt lên một tiếng “Ể…” đầy kinh ngạc.
“Cái con nhỏ tên Rin đó, tức điên lên vì em trai mình bắt đầu hẹn hò, rồi tịch thu điện thoại của em trai, lại còn giám sát cả lúc đi học và về nhà nữa à? Cuồng em trai quá mức, thấy ghê.”
“Thấy ghê thật nhỉ.”
“Mà này, mấy đứa con gái xung quanh cậu bồ của chị, đứa nào cũng có vấn đề thật. Không chỉ bà chị, mà cả Asayama nữa, rõ ràng là không bình thường, còn Kyoko thì cũng nặng nề ghê gớm... Này. Cậu bồ của chị, không chết vì kiệt sức đấy chứ?”
“Tự dưng gây sự à.”
“Đùa thôi. Mà quan trọng hơn, chị định làm gì?”
“...Cái gì cơ?”
“Rốt cuộc thì cậu bồ ấy vẫn còn thích Asayama đúng không? Con bé Asayama đó thì đang cố chia rẽ cậu bồ và Kyoko, trong khi Kyoko lại bị bà chị cản trở không gặp được cậu bồ, tình hình tệ nhất rồi còn gì. Chị định làm gì đây?”
Không cần phải nói, tôi cũng biết tình hình đang tệ nhất.
Ví dụ, nếu Mizuki-chan vì muốn phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi mà bịa đặt điều gì đó với Mamoru, tôi cũng không thể biết được, và giả sử có biết thì cũng không thể đối phó.
Nói trắng ra, nếu Mizuki-chan nghiêm túc và bắt đầu quyến rũ Mamoru… Chết thật. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ruột gan sôi lên rồi.
Dù sáng nay tôi đã dặn Mamoru rằng, dù Mizuki-chan có làm gì cũng đừng đáp lại. Nhưng đó cũng chỉ là tự an ủi bản thân thôi. Tôi hoàn toàn không tin tưởng Mamoru khi có Mizuki-chan xen vào.
“Làm gì, à... Tạm thời thì chị đang điều tra về Mizuki-chan.”
Keika hỏi lại, “Hả?”
“Điều tra để làm gì?”
“Em không hiểu à? Rốt cuộc thì, vấn đề là do Mamoru vẫn còn thích Mizuki-chan, đúng không?”
“Ừ, đúng thế.”
“Ừ. Vậy thì, chỉ cần điều tra hành vi của Mizuki-chan, tìm ra điểm xấu, mách lại với Mamoru, làm cậu ta vỡ mộng, khiến tình cảm cậu ta dành cho Mizuki-chan biến mất, thì tình hình sẽ tốt hơn, đúng chứ?” Bên kia điện thoại, Keika im lặng một lúc.
“...Nói thì đúng là vậy, nhưng chẳng phải là hơi bị chơi bẩn sao? Dù gì chị cũng từng là idol mà. Dùng sức hút của mình mà hạ gục cô ta đi chứ.”
“Nếu có thời gian thì chị đã làm vậy rồi, nhưng bây giờ đang là lúc nguy cấp mà. Không thể kén chọn thủ đoạn được.”
“...Ừ thì, mà. Nhưng, liệu có dễ dàng tìm được thông tin khiến cậu bồ vỡ mộng như thế không?”
Câu hỏi của Keika khiến tôi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Thực ra hôm qua, để gặp Mamoru đang mất liên lạc, tôi đã đến rình trước cổng trường cậu ta.
Trường cấp ba của Mamoru thứ Bảy vẫn có tiết học bình thường... mà, thực ra thì Rin đã đến đón trước tôi nên cuối cùng tôi cũng không nói chuyện được với Mamoru.
Tuy nhiên, đã cất công đến tận trường mà lại về tay không thì cũng bực mình thật. Thế nên, tôi thay đổi tâm trạng, và cứ thế đi hỏi thăm tin tức về Mizuki-chan.
“...Thì, chỉ còn cách kiên trì hỏi thăm, cố gắng nắm bắt thông tin thôi. Cho nên, hôm qua chị đã rình trước cổng trường, hỏi thăm mấy học sinh đang trên đường về.”
“Hả?”
“Muốn nghe tin đồn xấu thì hỏi bạn cùng lớp là nhanh nhất ấy mà? Mà chị còn may mắn gặp được bạn trai cũ của Mizuki-chan nữa chứ. Nghe được nhiều chuyện thú vị lắm. Ai da... đúng là đàn ông bị đá thì hay nói xấu bạn gái cũ thật.”
“Chị ngốc à?”
“Hả?”
“Quên chuyện bị tung ảnh hôn rồi à? Lại muốn bị tung tin đồn vớ vẩn nữa sao?”
Tôi bị mắng đầy lạnh lùng.
“...Thì chị cũng đã đắn đo rồi. Hành động lộ liễu thì không ổn. Nhưng mà chẳng còn cách nào khác.”
“Kiểm tra Instagram với Facebook đi.”
“Chị kiểm tra rồi nhưng không có thông tin gì đáng kể. Nên mới phải đi trực tiếp đấy chứ.”
“Dù vậy thì cái sự năng nổ đó cũng đáng sợ đấy. Liều lĩnh quá rồi.”
“Ồn ào quá. Tóm lại là, thông tin đang được thu thập khá tốt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Hừm... thế thì được. Mà này, cái diễn biến này, không giống lúc Kyoko làm tan rã nhóm à?”
“...À.”
Ngẫm lại thì, đây đúng là diễn biến y hệt lúc tôi trả thù đám người trong nhóm.
Hồi còn là idol, tôi bị đám người trong cùng nhóm coi như cái gai trong mắt.
Là cái kiểu, kẻ nổi trội hơn người thì sẽ bị ghét... mà, là bắt nạt đó.
Trong nhóm, tôi nổi tiếng hơn hẳn những người khác. Nổi tiếng thì, dĩ nhiên sẽ được công ty thiên vị. Thế rồi tần suất xuất hiện tăng lên, và lại càng nổi tiếng hơn.
Thế rồi, từ lúc nào không hay, nhóm bắt đầu hoạt động với tôi là trung tâm. Dĩ nhiên, với những người trong cùng nhóm thì điều đó chẳng vui vẻ gì.
Đặc biệt là cô bé thứ hai, cô ta tích tụ khá nhiều bất mãn với khoảng cách giữa tôi và cô ta... Con bé đó có tính hiếu thắng theo nghĩa xấu, hơn nữa vẫn còn là học sinh cấp ba nên chưa thoát khỏi suy nghĩ trẻ con... Vì quá căm ghét tôi, cô ta đã xúi giục các thành viên khác trừ Keika ra để tấn công tôi. Phải nói là, tôi đã bị làm đủ mọi trò.
Nhưng mà, trong thời gian hoạt động, vì nghĩ đến ảnh hưởng xấu đến nhiều phía, nên dù bị làm gì tôi cũng cắn răng chịu đựng.
Tôi không muốn vì mấy chuyện lặt vặt cá nhân mà làm phiền đến Keika, và thật sự đã không tâm sự với bất kỳ ai.
Nhưng có một lần, họ đã đi quá giới hạn, làm một trò quấy rối suýt thì phạm tội, và cuối cùng thì sợi dây kiên nhẫn của tôi cũng đứt phựt... Vừa đúng lúc đó ý định giải nghệ của tôi cũng đã chắc chắn, nên tôi quyết định trả thù.
Và lúc đó, cũng giống như lần này, tôi bắt đầu từ việc thu thập thông tin.
Bắt đầu bằng việc tìm tài khoản clone, rồi tìm đến bạn bè thật ngoài đời ở quê của bọn họ để trực tiếp hỏi chuyện, rồi còn bí mật lấy dữ liệu từ điện thoại của họ nữa... tóm lại là tôi đã thu thập thông tin bằng mọi thủ đoạn.
Và thế là, tôi đã tìm ra hàng tá phốt chắc chắn sẽ gây bão... như chuyện hẹn hò với một gã không ra gì, hay những vụ bê bối không đáng cười đã gây ra ở quê nhà... mà, thậm chí là, với cô bé thứ hai làm trung tâm, họ còn đang thực hiện hành vi phạm tội ngay tại thời điểm đó, nên tôi đã tung toàn bộ những thông tin đó kèm bằng chứng lên mạng, phát tán chúng, dồn họ vào tình thế không thể chối cãi, và khiến họ phải chịu sự trừng phạt của xã hội.
Thú thật, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành công đến thế. Cũng có thể nói là do bọn họ quá ngu ngốc.
Tóm lại, cuộc trả thù đã hoàn thành, và kết quả là nhóm tan rã.
“...Nhưng lần này, chị không muốn đẩy Mizuki-chan đến bước đường cùng.”
Chuyện trả thù ngày xưa, tôi đã ngán đến tận cổ rồi.
Có khơi lại cũng chẳng có gì vui vẻ, và tôi cũng chẳng muốn nhớ lại.
“Chỉ cần có thể xóa sổ sự tồn tại của Mizuki-chan khỏi tâm trí Mamoru là được rồi.”
Thế nên tôi nhanh chóng lái câu chuyện sang hướng khác, và Keika cũng lướt qua một cách nhẹ nhàng, “Vậy à.”
“Mà, mong là chị sẽ tìm được phốt gì đó khiến cậu bồ vỡ mộng.”
“Chuyện đó thì không sao đâu. Bởi vì, đó là một con nhỏ sẵn sàng gọi một cô gái không thân thiết ra, rồi ép buộc người ta phải chia tay với một người thậm chí còn không phải bạn trai của mình cơ mà? Rõ ràng là không bình thường rồi, cứ tìm là chắc chắn sẽ có sơ hở thôi.”
“Đúng là vậy.”
Lúc nói chuyện ở quán cà phê, tôi đã cảm nhận được một cái tôi mãnh liệt từ Mizuki-chan. Con bé đó, nó biết rằng mình được Mamoru thích. Chắc chắn là vậy.
Biết thế rồi mà, nó vẫn thản nhiên tiếp xúc với Mamoru, thay người yêu như thay áo, thậm chí còn tâm sự chuyện tình cảm với cậu ta... đã thế, còn bảo tôi phải chia tay với Mamoru.
Không thể hiểu nổi, thật đáng sợ... nhưng mà. Tôi nghĩ thế này.
Đây chẳng phải chính là thông tin sẽ khiến Mamoru vỡ mộng về Mizuki-chan hay sao?
Bởi vì Mamoru không nghĩ rằng tình cảm của mình đã bị Mizuki-chan biết. Vì vậy, dù phải chứng kiến Mizuki-chan hẹn hò với người khác ngay trước mắt, cậu ta vẫn không rời đi, cắn răng chịu đựng nỗi đau, và tiếp tục yêu cô ta.
Bởi vì cậu ta vẫn bám víu vào một hy vọng mong manh rằng, biết đâu một ngày nào đó sẽ được đáp lại. Nhưng, nếu như Mizuki-chan đã biết về tình cảm đó thì sao?
Ngay khoảnh khắc đó, Mizuki-chan sẽ biến thành một con đàn bà khốn nạn, biết mình được người khác thích mà vẫn giả vờ như không biết để tâm sự chuyện tình cảm, thỉnh thoảng lại có những hành động gieo rắc hy vọng.
...Được rồi. Phương hướng đã rõ. Đã thấy được đích đến. Việc tôi cần làm chỉ có một. Đó là chứng minh rằng Mizuki-chan đã biết về tình cảm của Mamoru.
“Thế nên. Tiếp theo, chị định sẽ thử nói chuyện với bạn thuở nhỏ của Mamoru.”
“Bạn thuở nhỏ? Đó là người quen chung của cậu bồ và Asayama à?”
“Đúng vậy. Là một cậu bạn tên Uno Seiya.”
Một khi đã trả thù Mamoru, thì cuối cùng tôi phải xóa sổ được Mizuki-chan trong lòng cậu ta.
Vậy thì, phải kết thúc ở đây thôi.
Hạ gục Mizuki-chan, kẻ đã luôn khiến tôi đau khổ bấy lâu nay.
“Hừm... vậy thì, thôi, nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì báo cáo cho em nhé.”
“Rõ.”
…
“Nàyy! Ma-chan!”
Khi tôi đang một tay cầm sách giáo khoa và văn phòng phẩm hướng đến phòng Lý, giọng của Mizuki từ phía sau vọng lại. Tôi quay lại, ở phía cuối hành lang cách đó một đoạn, Mizuki đang vẫy tay lia lịa về phía tôi.
Có chuyện gì vậy nhỉ. Khi tôi dừng lại và vẫy tay đáp lại, Mizuki chạy lon ton lại gần.
“Chào buổi sáng! Rầm!”
“Ặc!?”
Mới sáng sớm đã năng nổ thật, tôi còn đang thong thả nghĩ vậy thì đã bị cô ấy tông vào vai.
Mizuki tuy nhỏ con, nhưng bị cô ấy lấy đà đâm sầm vào lúc đang đứng yên thì quả thật tôi không thể đứng vững được. Tôi lảo đảo thảm hại, suýt nữa thì làm rơi đồ đạc, vội vàng ôm chúng vào lòng.
“Đau... đột nhiên làm gì vậy?”
Tôi nhăn mặt trách, Mizuki liền xoa vai tôi và nói “Xin lỗiii nhé?”.
Nụ cười đó hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi.
“Thấy Ma-chan đi một mình trông cô đơn quá, nên tớ nghĩ hay là đi cùng cậu đây nè.” Trên tay Mizuki là sách giáo khoa môn Lý.
Vì học cùng lớp nên cũng là điều đương nhiên, nhưng xem ra cô ấy cũng giống tôi, đang trên đường đến lớp học Lý tiếp theo.
“...À. Cậu... tốt bụng thật nhỉ.”
Đâu phải là tôi bị ai xa lánh nên mới đi một mình.
Chỉ là vì có chuyện muốn hỏi thầy giáo dạy Lý nên tôi mới ra khỏi lớp sớm một mình thôi... Mà, chắc Mizuki cũng hiểu điều đó.
“Nhưng, còn bạn bè của cậu thì sao?”
Nghe tôi hỏi, Mizuki quay đầu nhìn lại phía sau.
Ở phía xa xa đằng sau, nhóm con gái mà Mizuki luôn đi cùng đang bước ra từ lớp học.
“Ừm. Giờ tớ đang có tâm trạng muốn đi cùng Ma-chan... Nè, chúng ta đi hai người nhé?”
Bị cô ấy áp sát cơ thể một cách đầy ẩn ý, rồi lại còn ngước nhìn lên, cảm xúc của tôi khẽ dao động.
Nhưng ngay lập tức, tôi lại thấy ghét cái sự đơn bào của bản thân vì đã xao động chỉ vì một chuyện như thế này.
Rõ ràng đã quyết định sẽ dứt khoát với Mizuki rồi, vậy mà chỉ cần cô ấy tỏ ra có ý một chút là lại thành ra thế này.
Tôi nén lại sự bối rối, chỉ đáp “Vậy à”... rồi bắt đầu bước đi như để che giấu đủ mọi thứ.
Mizuki lập tức sánh bước đi theo. Khoảng cách gần đến lạ. Gần đến mức tay áo của cả hai cọ vào nhau sột soạt.
Tại sao cậu lại rút ngắn khoảng cách đến thế? Chẳng lẽ cậu không nhận ra sự gần gũi này sao?
Tôi nuốt lại những lời muốn hỏi đó, im lặng lùi ra xa một bước.
Mizuki nhận ra khoảng cách vừa được tạo ra, cô ấy ngước lên nhìn tôi.
“Nè, Ma-chan. Tớ chia tay rồi đấy.”
Tôi bất giác suýt dừng chân lại... nhưng vẫn cố chấp giữ vẻ bình tĩnh.
“...Với bạn trai à?”
“Ừm. Quả nhiên, làm người yêu của người đó, tớ không thể chịu đựng được nữa.” Mizuki mỉm cười.
Vui vẻ đến mức không thể tin được là cô ấy đang báo tin mình vừa chia tay.
Những lúc Mizuki báo tin chia tay cho tôi, lúc nào cũng là như thế này, luôn luôn là một nụ cười.
...Dù vậy, lần này, có chút gì đó khác với mọi khi.
“Cậu trông nhẹ nhõm quá nhỉ.”
“Thấy vậy hả? Hehe... Mà này, Ma-chan? Nè, nè?”
Mizuki, như để rút ngắn khoảng cách, huých vai vào tôi một cách không hề khách khí. Khi tôi hơi lảo đảo, cô ấy liền dồn dập áp sát người vào tôi.
Tôi cố gắng đứng vững để không bị kẹp giữa bức tường và Mizuki... kết quả lại thành ra cả hai cùng tựa vào nhau mà đi. Cánh tay lộ ra từ trong tay áo của hai đứa áp sát vào nhau, tôi cảm nhận được sự mềm mại và thân nhiệt ấm áp của Mizuki.
Tôi vội vàng gạt cảm giác đó ra khỏi đầu.
“Này, c-cái gì vậy?”
“Chia tay rồi, có nghĩa là bây giờ tớ đang độc thân, đúng không?”
“Ừ... ừm, đúng vậy. Ừ. Độc thân rồi…”
“Nói cách khác, tớ đang tìm một người để có thể dựa dẫm... đang tuyển người yêu đó.”
Mizuki, trong khi vẫn dồn trọng lượng lên người tôi... nói với tư thế như đang tựa vào. Đôi mắt ngước nhìn tôi ấy, nghiêm túc như đang dò xét nội tâm của tôi.
Có thể là tôi đã hiểu lầm... nhưng trông cô ấy như đang mong đợi điều gì đó.
“...”
Vì thế.
Tại sao, tại sao lại ngay lúc này...
Tôi nhớ lại chuyện đã nói với Kyoko trên sân thượng hôm qua, và cố gắng kìm nén những cảm xúc đang nổi sóng.
Đã hứa rồi mà. Rằng cho dù Mizuki có nói gì đi nữa, cũng sẽ không đáp lại.
Nếu bây giờ dễ dàng lung lay và bị cuốn theo... chắc chắn tôi sẽ phải hối hận.
Hơn nữa, nghe nói Mizuki đã bảo Kyoko chia tay với tôi... nghĩa là, thái độ đầy ẩn ý này, có lẽ chỉ là để chia rẽ chúng tôi, để tạo ra một vết nứt mà thôi. Trên hết, cũng có khả năng là tôi chỉ đang diễn giải tình hình này theo hướng có lợi cho mình một cách thái quá.
Hoàn toàn có khả năng tôi sẽ sập bẫy lời mời gọi này rồi bị bỏ rơi.
“...Mong là cậu sẽ sớm tìm được người tốt nhé.”
Tôi quay mặt đi khỏi Mizuki, nhìn thẳng về phía trước và nói.
Nếu cứ nhìn nhau, tôi thấy mình không tài nào chống lại được sự cám dỗ đó.
“Nếu là Mizuki thì không cần lo lắng, sẽ tìm được ngay thôi.”
“...Vậy sao?”
Sức nặng đang tựa vào đột ngột biến mất.
Vì Mizuki đột ngột lùi lại, tôi mất thăng bằng.
Tôi bất giác nhìn cô ấy như trách móc, Mizuki chỉ mỉm cười toe toét.
“Sẽ tìm được ngay, thật không ta?”
“...Có ngay hay không thì, xin lỗi, tớ cũng không biết được.”
“Eh! Lúc này phải nói là ‘Sẽ tìm được ngay thôi!’ chứ. Thiệt tình. Ma-chan này, có bạn gái một cái là trở nên lạnh lùng với tớ rồi phải không?"
Tôi giật mình trước một Mizuki đang phồng má.
Một phần là vì đây là lần đầu tiên Mizuki đề cập đến Kyoko... nhưng một Mizuki dường như muốn chia rẽ chúng tôi lại nhắc đến Kyoko, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến tôi thấy hồi hộp lo lắng.
“Vậy sao. Tớ không nghĩ có chuyện đó đâu.”
Mình nghĩ nhiều quá rồi. Tôi nghĩ lại như vậy và đáp lời.
Chuyện của Kyoko đã là một sự thật mà ai cũng biết. Trong trường chắc chắn không có học sinh nào không biết chuyện đó. Nếu vậy, việc Mizuki không đả động đến chuyện đó mới là bất thường.
Tôi chợt nhớ lại cuối tuần trước đã bị rất nhiều người hỏi dồn dập về chuyện với Kyoko.
Phiền phức, thực sự rất mệt mỏi. Nhưng chuyện đó cũng đành chịu thôi.
“Có đó! ...Haa. Ma-chan có bạn gái rồi, tớ buồn ghê…”
Tôi rất muốn vặn lại Mizuki đang hờn dỗi rằng, cậu lấy cái miệng nào ra mà nói những lời đó vậy.
Chính tôi mới là người luôn phải cảm thấy như vậy mỗi khi Mizuki có bạn trai.
Khi tôi giả vờ không nghe thấy, Mizuki ngước lên nhìn tôi và nói “Nè”.
“Ma-chan, cậu thích điểm nào ở Kyoko-san vậy?”
“...Tự nhiên hỏi gì vậy?”
“Tại vì. Anh chị em họ thì thường đâu có hẹn hò với nhau.”
Câu nói đó, không hiểu vì sao, lại đâm vào ngực tôi.
“Thường không hẹn hò... không, tớ nghĩ là hiếm thấy, nhưng có đến mức đó không?”
“Đúng vậy đó. Lạ lắm. Vậy mà hai người vẫn cố tình hẹn hò... chắc phải có điểm nào đó rất thích đúng không? Tớ tò mò không biết cậu thích điểm nào đến vậy.”
Tôi có cảm giác như đang bị trách móc.
Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.
“...Ngại lắm nên là bí mật.”
Tôi không thể nói ra sự thật, đành phải lấp liếm cho qua. Làm sao tôi có thể nói rằng mình hẹn hò với Kyoko để quên đi Mizuki, hay chuyện tôi vẫn chưa hoàn toàn ý thức được Kyoko như một người con gái được chứ. Dù vậy, trong vài ngày qua, cách nhìn của tôi đối với Kyoko cũng đã thay đổi khá nhiều.
Chỉ là không thể diễn tả thành lời rõ ràng là chị ấy hấp dẫn ở điểm nào, nhưng chắc chắn đã có nhiều tiến triển. Mizuki cất giọng bất mãn “Eeh”.
“Không nói cho tớ biết à? Tớ muốn biết Ma-chan cảm thấy con gái hấp dẫn ở điểm nào cơ!”
Biết để làm gì chứ? Tôi không thể hỏi vậy, chỉ đành cười khổ.
Nếu nói về gu, thì chính Mizuki mới là hình mẫu lý tưởng của tôi, nên dù thế nào tôi cũng không thể nói ra được.
“...Lạ thật đấy.”
Mizuki, người vừa lẩm bẩm phàn nàn một lúc, đột ngột hạ giọng.
“Chuyện gì?”
“Chuyện Ma-chan hẹn hò với Kyoko-san, lạ thật. Vì người đó, không đáng sợ sao?’
“Đáng sợ? Kyoko á? ...Vậy à?”
Tôi không thực sự hiểu lắm.
Mizuki lên giọng “Đáng sợ lắm đó!”
“Bởi vì, Kyoko-san, đi hỏi khắp nơi về tớ đó…”
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
Kyoko, đi hỏi han về Mizuki...?
“Cái gì vậy?”
“Là bạn trai mà lại không biết sao?”
“Không biết.”
Mizuki hơi ngước mắt lên, đặt ngón tay lên cằm như đang cố nhớ lại “Ừm thì”.
“Tớ cũng là được bạn bè kể lại thôi... nhưng mà, nghe nói thứ Bảy vừa rồi, Kyoko-san, ở cổng trường, đã đi hỏi han các học sinh đang trên đường về nhà về tớ... Dĩ nhiên là không nói với tớ một lời nào đó? Chuyện đó rất là kỳ quái, không bình thường chút nào... không đáng sợ sao...?”
Nói xong, Mizuki nhìn tôi chằm chằm như tìm kiếm sự đồng tình, nhưng tôi lại khó xử không biết đáp lại thế nào.
Nếu đó là sự thật, tôi có thể hiểu tại sao Mizuki lại thấy sợ... À.
Nhắc mới nhớ, hôm qua lúc nói chuyện với Kyoko qua điện thoại nhà, chị ấy có nói là đã đợi phục kích tôi.
Lúc đó không có thời gian nên tôi nghe qua loa, nhưng có lẽ nào Kyoko vì Rin mà không nói chuyện được với tôi, nên rảnh rỗi đi hỏi han về Mizuki chăng? Nhưng, tôi không hiểu tại sao chị ấy lại làm vậy.
Eh... À. Kyoko có nói là sẽ làm gì đó với Mizuki thì phải... vậy, có liên quan đến chuyện đó...? Nhưng quả thật là vẫn không hiểu rõ, nên tốt nhất là đừng nói những điều thừa thãi.
“Thay vì nói là đáng sợ, thì đúng hơn là tớ không hiểu ý nghĩa của việc đó cơ.”
Tôi chỉ dừng lại ở một câu trả lời không gây mất lòng.
Có vẻ đó không phải là câu trả lời mà cô ấy mong đợi, Mizuki nhăn mặt.
“...Quả nhiên, Ma-chan trở nên lạnh lùng rồi nhỉ.”
“Đã bảo là không có chuyện đó mà... Mà, lần tới, tớ sẽ hỏi Kyoko xem ý chị ấy là gì.”
“Hừm…”
“A. Nhân tiện, thứ Sáu cậu đã gặp Kyoko đúng không? Lúc đó không bị nói gì à?”
Tôi vu vơ hỏi về chuyện ở quán cà phê.
“Chẳng có gì cả.”
Trả lời ngay lập tức sao. Với thái độ lạnh nhạt đến vậy, tôi đoán là cô ấy không muốn bị nhắc đến chuyện này. Không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút đáng sợ.
Nhân tiện, tôi đã định hỏi ý đồ của cô ấy khi ép Kyoko chia tay, nhưng có lẽ tốt hơn là nên thôi. Vốn dĩ, có hỏi thì cũng chưa chắc cô ấy đã nói cho.
Tôi chỉ đáp “Vậy à”, rồi một khoảng lặng khó xử bao trùm, cuộc trò chuyện kết thúc. Cứ như vậy, chúng tôi đến phòng Lý mà không thể xua tan đi bầu không khí khó xử.
“Vậy, tớ có chuyện muốn hỏi thầy giáo…”
Tôi đưa mắt ra hiệu về phía người thầy giáo đứng tuổi đang lẳng lặng chuẩn bị bài giảng trước bảng đen.
Có một câu trong đề thi cũ của trường tôi nguyện vọng mà dù xem đáp án tôi vẫn không hiểu, nên tôi muốn nhờ thầy giải thích.
Mizuki gật đầu “Ừm”, nhưng rồi ngay lập tức gọi tôi lại “A, khoan đã”.
“Nghỉ trưa, chúng ta cùng ăn cơm nhé?”
“Ể? ...A, xin lỗi. Hôm nay tớ có hẹn với Seiya rồi.”
Tôi buột miệng nói dối. Vì đó là hành động đi trước suy nghĩ nên cũng không có lý do gì cả.
Có lẽ tôi đã vô thức né tránh vì cảm thấy nếu ở cùng một Mizuki năng nổ đến lạ thường này, sẽ xảy ra chuyện không hay.
“Vậy à~.”
Vẻ mặt tiếc nuối của Mizuki, như mọi khi, lại khuấy động cảm giác tội lỗi trong tôi.
Nhưng, không thể cứ mãi bị cuốn theo được. Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.
“Xin lỗi nhé.”
“Ừ ừ. Không sao đâu. Thay vào đó, ngày mai chúng ta cùng ăn nhé?”
“Eh?”
“Ngày mai, cậu vẫn chưa có hẹn với ai đúng không?”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào mặt tôi như thể đang dò xét.
Quả thật là tôi không thể từ chối được.
◆
Ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, tôi đã rời khỏi lớp học.
Điểm đến là lớp của Seiya.
Tôi không muốn Mizuki biết chuyện tôi nói dối, và nhân tiện cũng có chuyện muốn thảo luận với Seiya.
Tôi đi dọc hành lang ồn ào của giờ nghỉ trưa, bước vào lớp học mình cần tìm và............... hả?
Chỗ của Seiya trống không. Nói đúng hơn thì bóng dáng cậu ấy chẳng thấy đâu trong lớp cả.
Cặp đi học vẫn còn treo bên cạnh bàn, nên chắc chắn là cậu ấy có đến trường... nhưng mà, đi đâu rồi?
“À ừm...”
Đành vậy, tôi bắt chuyện với nhóm bốn, năm người mà Seiya hay tụ tập.
“Xin lỗi, các cậu có biết Seiya ở đâu không...?”
Phải lấy hết can đảm mới dám đột ngột hỏi chuyện một đám con trai sành điệu chẳng thân quen gì, lại đang tụ tập ăn trưa, khiến tôi có hơi chùn bước.
“Hửm? ...À. Cậu ta đến căng tin mua đồ ăn rồi.”
Một người trong nhóm, một mỹ nam có gương mặt hiền lành và sáng sủa, trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Chắc là sẽ về ngay thôi? Cậu đợi ở đây thì sao?”
“V-vậy à? Thế thì, cho mình đợi một chút...”
“A. Là bạn trai của Yoigamine Kyouko.”
Nghe thấy giọng một cô gái bất chợt vang lên, tôi “uwa” một tiếng trong lòng rồi quay mặt lại.
Tôi chạm mắt với một cô gái có gương mặt trông quen quen nhưng chưa từng nói chuyện lần nào.
Một tay cầm hộp bento, có lẽ đang trên đường đến chỗ bạn, cô ấy đã dừng lại và nhìn tôi chằm chằm. Tên là gì nhỉ. Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi... Thôi bỏ đi. Chẳng thể nhớ ra được.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng cũng không thể làm lơ, nên chỉ đành cười một cách gượng gạo.
“Này. Tuần trước, tớ được Yoigamine Kyouko bắt chuyện, chị ấy có hỏi về Asayama, chuyện đó là sao vậy?”
Cô gái mà tôi không tài nào nhớ ra tên đã hỏi tôi.
Lại nữa à. Chỉ trong buổi sáng hôm nay, tôi đã không biết bao nhiêu lần bị hỏi những câu tương tự... rằng Kyouko hỏi họ về Mizuki, chuyện đó là sao vậy.
Chuyện đó tôi mới là người muốn biết đây.
Mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc thì Kyouko đã hỏi bao nhiêu người rồi nhỉ?
“Ai biết? Tớ cũng không biết nữa. Để lần tới tớ hỏi thử cho.”
Sau khi trả lời một cách chung chung... tôi nhận ra những ánh nhìn từ khắp nơi trong lớp đang đổ dồn về phía mình. Tôi lập tức cảm thấy không thoải mái.
Nếu cứ ở lại đây, có lẽ tôi sẽ bị hỏi thêm những chuyện không đâu, nên chuồn đi thì hơn.
“Xin lỗi. Tớ có việc cần tìm Seiya.”
Tôi nói với cô gái không quen biết đó rồi rời khỏi lớp học mà không đợi câu trả lời. Cứ thế, tôi hướng đến căng tin như đã nghe.
Đi dọc hành lang, tôi thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được những ánh nhìn.
“Này.”
Khi tôi vừa ra khỏi dãy nhà học và bước đến hành lang nối, một cặp nam sinh đã gọi tôi lại. Hay nói đúng hơn là họ đã chặn đường tôi.
“Ể?”
Bị chặn lại đột ngột, tôi bất giác kêu lên.
Họ là ai nhỉ. Gương mặt không quen, nhưng họ cao ráo, chắc là học sinh khóa trên.
Cả hai người... phải nói sao đây nhỉ. Họ đang nở một nụ cười nhơn nhớt.
Trông như thể cái nhân cách không đứng đắn của họ đang rỉ ra ngoài vậy.
Cộng thêm việc đột nhiên bị chặn đường như thế này, ấn tượng của tôi về họ tệ vô cùng.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Lý do bị gọi lại thì chỉ có một, nhưng tôi vẫn cố tình hỏi.
“Mày là Morisaki đúng không? Bạn trai của Yoigamine Kyouko.”
Một trong hai người, một gã đô con cắt tóc kiểu two-block, lên tiếng.
Nhân tiện thì người còn lại là một gã mảnh khảnh với mái tóc khá dài được vuốt nhẹ ra sau. Hắn đang đứng cạnh gã two-block và nhìn tôi cười nhếch mép.
“...Cũng gần như vậy.”
Cặp đôi trông có vẻ phù phiếm này khiến tôi dấy lên lòng cảnh giác. Câu trả lời của tôi trở nên cộc lốc.
“Ồ. Thế thì cho anh xin số liên lạc đi? Của Yoigamine ấy.” Gã đàn anh two-block nói.
Quá đột ngột khiến tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“...Hả?”
Một giọng nói trầm thấp đến mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên đã phát ra.
Đó là một giọng nói đầy tính công kích, có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi phát ra. Gã đàn anh liền trở nên nghiêm mặt.
“...Cái gì? Đâu có ý gì lạ đâu. Mấy bữa trước được Yoigamine bắt chuyện, cũng nói khá nhiều... Lúc đó có một chuyện anh quên nói, nên giờ muốn liên lạc ngay. Nè, được chứ?”
Làm quái gì có chuyện được chứ.
Chẳng cần hỏi cũng biết. Gã này chỉ đơn giản là muốn có số liên lạc của Kyouko mà thôi.
Cái chuyện được Kyouko bắt chuyện, chắc cũng chỉ là bị hỏi về Mizuki mà thôi.
Đúng là... được Kyouko bắt chuyện, rồi lâng lâng sung sướng, và muốn có thêm mối liên hệ, nói thật thì tôi cũng không phải là không hiểu cảm giác đó.
Nhưng ngay tại thời điểm hỏi xin từ bạn trai chị ấy, rõ ràng họ không phải là người tử tế. Dĩ nhiên, nếu Kyouko đồng ý thì chị ấy cho ai số liên lạc cũng chẳng sao. Nhưng riêng hai người này thì không được.
Ngay cả việc xác nhận với Kyouko tôi cũng thấy ghét.
Tôi biết rõ điều đó sẽ gây phiền phức, và trên hết là bản thân tôi đơn giản không muốn cho.
“Xin lỗi, em không thể cho được. Nhưng thay vào đó, em sẽ chuyển lời lại cho Kyouko, nên ở đây...”
“Mấy cái đó thì thôi đi.” Gã đàn anh ngắt lời tôi.
“Này, cho đi mà.”
“...Làm gì có thằng con trai nào lại đi cho số liên lạc của bạn gái mình cho một thằng con trai khác chứ.”
Từ bỏ việc để họ tự hiểu, tôi nói rõ ý chí của mình, gã đàn anh liền tặc lưỡi.
Hắn ta thu hẹp khoảng cách, lườm tôi từ một cự ly siêu gần.
“Tụi tao là đàn anh đấy?”
Nội dung lời nói thì đúng là ngớ ngẩn, nhưng khi được nói bằng giọng trầm thấp thì thào thì cũng đáng sợ ra phết.
Nhưng... chính vì thế mà ý chí không thể cho số liên lạc của Kyouko cho loại người này trong tôi lại càng bùng lên.
“Không được. Tuyệt đối không được.”
Tôi từ chối dứt khoát. Nhưng vì quá kích động nên giọng tôi lại run lên.
Là do tôi không quen tức giận. Thật thảm hại, thật đáng xấu hổ.
Như thể khinh bỉ con người tôi lúc đó, gã đàn anh nở một nụ cười chế giễu rồi huých mạnh vào vai tôi.
“Giọng mày run kìa... Nói đi. Này.”
“K-không.”
Tôi cố gắng hết sức để đè nén nỗi sợ.
Nếu như, nếu như tôi gục ngã ở đây... thì chắc tôi sẽ muốn tự sát mất. Tôi có thể khẳng định điều đó.
“Nếu anh muốn liên lạc đến thế, thì gửi tin nhắn vào tài khoản chính thức của chị ấy đi...?”
Tôi vừa nói lắp bắp vừa nói vậy thì mặt gã đàn anh méo xệch đi.
Biểu cảm đó khiến tôi bất giác nhớ đến Rin lúc nổi điên.
Đây có lẽ là nó. Cái vẻ mặt mà con người ta trưng ra khi bị một kẻ mà họ xem là hạ đẳng chống đối.
Chắc là lòng tự tôn của hắn đã bị tổn thương nặng nề.
Nếu không cẩn thận, có khi tôi sẽ bị đấm. Không, dù gì thì họ cũng sắp thi cử rồi, nên chắc sẽ không làm gì dại dột, nhưng trông họ có vẻ nóng tính... lời nói và hành động cũng như thú vật. Có lẽ nên chuẩn bị tinh thần thì hơn.
“Này. Làm gì đó?”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Là Seiya.
Bên cạnh cậu ta là bạn của Seiya, cả hai đều đang cầm bánh mì có vẻ như đã mua ở căng tin.
Dù đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng nhưng sự xuất hiện của một gương mặt quen thuộc khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm như tìm thấy chỗ đứng vững chắc.
Trước kẻ chen ngang với vẻ mặt khó hiểu, gã đàn anh buông một tiếng “Hả?” ngắn gọn.
“Không liên quan đến mày. Đừng có bắt chuyện, thằng ngu. Biến đi.”
“...Hả?”
Ngay khoảnh khắc bị gã đàn anh đối xử thô bạo, Seiya liền nở một nụ cười hung tợn như thể bị lửa đốt.
“Mamoru, tránh ra.”
Seiya mạnh bạo kéo vai tôi, chen vào giữa tôi và gã đàn anh.
“Này, Seiya?”
Tôi gọi nhưng bị lờ đi.
Seiya đứng ngay trước mặt gã đàn anh với một nụ cười chứa đầy sự bực bội và giận dữ.
“Làm gì có chuyện không liên quan. Tao là bạn thân của nó đấy? Hả? Tụi bây đang kiếm chuyện gì với nó vậy?”
Gã đàn anh to hơn tôi một vòng... nhưng so với Seiya, hắn ta lại trông nhỏ hơn một vòng. Dĩ nhiên không phải gã đàn anh nhỏ con. Chỉ là Seiya quá to lớn mà thôi.
Bị Seiya nhìn xuống, vẻ mặt của gã đàn anh vốn rất tự tin ban nãy giờ co rúm lại.
“...Thì sao chứ, mày là ai?”
“Tao đã nói tao là bạn thân của nó rồi mà. Mày không nghe hả? ...Mà này Mamoru. Ai đây? Họ đã làm gì cậu à?”
Có lẽ nghĩ rằng nói nữa cũng vô ích, Seiya quay sang hỏi tôi.
“...Người không quen. Họ cứ kiếm chuyện, đòi tớ cho số liên lạc của Kyouko.”
Tôi đã phân vân không biết có nên nói hay không... nhưng tôi quyết định rằng việc thành thật nhờ Seiya giúp đỡ sẽ tốt cho Kyouko hơn là cố tỏ ra mạnh mẽ và bảo vệ lòng tự trọng của bản thân.
Hoàn toàn chỉ là một con cáo mượn oai hùm, thảm hại đến chết đi được... chết tiệt.
Seiya cau mày.
“Này. Không lẽ cậu cho rồi à?”
“Làm gì có chuyện đó. Tớ từ chối suốt mà. Nhưng họ dai quá...”
Seiya gầm lên “À à?” rồi quay lại đối mặt với gã đàn anh.
“Này... này này, dù gì thì cũng mặt dày quá rồi đấy, senpai. Bị từ chối thì bỏ cuộc đi chứ. Tưởng đây là trả giá đồ điện gia dụng à? Với lại đi xin số liên lạc của một đứa con gái từ bạn trai nó, học năm ba rồi mà không có chút thường thức nào hết vậy. Thiệt tình luôn đấy.”
Seiya chỉ ngón trỏ vào thái dương mình rồi nói “Chỗ này có vấn đề gì à?”.
Mặt gã đàn anh đỏ bừng lên trong nháy mắt.
“...! Mày, chỉ là một thằng đàn em mà...!”
“Trước khi tự hào về tuổi tác của mình thì nhận ra cái sự tệ hại của bản thân khi bị đàn em lên lớp đi. Vả lại, Kyouko-san cũng đã giúp đỡ tao nhiều rồi. Đừng có mà bén mảng đến gần chị ấy. Tao đấm cho vỡ mặt bây giờ, đồ khốn.” Seiya vươn tay ra trước ngực gã đàn anh.
Nhưng bàn tay đó đã bị bạn của Seiya nhanh chóng nắm lấy và cản lại.
“Này, bình tĩnh lại.”
Rồi cậu ta quở trách Seiya với vẻ chán nản.
“Đừng có nóng quá chứ. Nếu đánh nhau thì mày sẽ bị loại khỏi đội hình chính của câu lạc bộ Kendo đó?”
“Hả? Kệ mẹ nó.”
Seiya đáp lại bằng một giọng trầm thấp như đang đe dọa.
Cậu ta trông có vẻ cực kỳ bực bội, đến cả tôi là bạn thân mà cũng cảm thấy sợ.
Gã đàn anh two-block đang đối mặt với cậu ta có lẽ còn cảm thấy hơn thế, hắn ta đã cứng họng.
Rõ ràng là đang bị áp đảo.
“...Này, đi thôi.”
Gã đàn anh còn lại, từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng như một bóng ma, nói với gã đang đối đầu với Seiya.
“Bị chú ý rồi kìa.”
Câu nói đó khiến gã đàn anh two-block nhìn quanh rồi tặc lưỡi. Một vài học sinh đang nhìn chúng tôi từ xa.
Nếu cứ làm ầm ĩ lên thế này, sớm muộn gì giáo viên cũng sẽ đến.
“...Chết đi.”
Gã đàn anh lườm Seiya và tôi, buông một câu chửi rủa rồi quay gót bỏ đi.
“Ê? Chết đi á? Thế thì giết tao ngay đi này, senpai! Ê!” Seiya hét vào lưng họ nhưng không có tiếng trả lời.
Hai người họ cứ thế bỏ đi... còn tôi thì thở hắt ra một hơi thật mạnh và ôm lấy ngực mình. A, chết tiệt, chết tiệt. Tim tôi đang đập thình thịch đến đau điếng... cảm giác thật khó chịu.
“Cậu ổn không?”
Chắc là bộ dạng của tôi trông kỳ lạ lắm nên mới bị Seiya lo lắng hỏi han.
Tôi gật đầu “À, ừm”.
“Tớ ổn mà. Cũng không phải là bị bệnh hay bị làm gì cả...”
Ánh mắt quan tâm của cậu ấy khiến tôi cảm thấy thảm hại, và câu trả lời của tôi cứ nhỏ dần.
Cái suy nghĩ rằng mình thậm chí không thể bảo vệ bạn gái mà không có sự giúp đỡ của bạn bè khiến tôi cảm thấy mình thật vô giá trị.
“...Cảm ơn vì đã giúp tớ.”
Giọng cảm ơn của tôi cũng tự nhiên nhỏ đi.
Seiya cười gượng.
“Không có gì. Mà cậu cứ coi như bị chó cắn rồi quên nó đi.”
Dù được an ủi, sự bất tài của bản thân chỉ càng hiện rõ hơn chứ chẳng giúp tôi thấy khá hơn chút nào.
“...Ừ nhỉ.”
“Buồn à? ...Đừng bận tâm. Cậu đã từ chối thẳng thừng rồi mà, đúng không?”
“Thì đúng là vậy...”
Nhưng tôi đã không thể đuổi họ đi được như Seiya.
Nghĩ đến việc nếu rơi vào tình huống tương tự khi chỉ có hai đứa với Kyouko... tôi lại rùng mình.
“Thế thì được rồi còn gì.”
“Ai mà biết được.”
Tôi hoàn toàn không nghĩ vậy, và buột miệng trả lời hoài nghi.
Seiya cất giọng như thể chán nản “Này nhé”.
“Cậu đã làm những gì có thể trong khả năng của mình rồi, nên tự ti cũng chẳng ích gì đâu.”
“...Ừm.”
Càng được bênh vực tôi lại càng cảm thấy thảm hại, nhưng đúng là như vậy thật.
Ai cũng có sở trường và sở đoản. Lần này, điều tôi có thể làm chỉ là kiên nhẫn từ chối, khiến mấy gã đàn anh nản lòng và bỏ cuộc.
Với gương mặt trẻ con và sức lực yếu ớt, tôi tuyệt đối không thể làm được như Seiya.
Cho nên, theo cách của riêng mình, tôi đã làm tốt những gì có thể... có lẽ vậy. Nhưng mà, tôi nghĩ.
Giả sử là vậy, thì chính điều đó lại khiến tôi tự hỏi liệu mình có xứng đáng làm bạn trai của Kyouko không. Cố gắng mà không mang lại kết quả thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Hay đúng hơn. Vốn dĩ, một kẻ vẫn còn vương vấn một cô gái khác mà lại nghĩ rằng mình đã làm hết sức có thể, tôi thấy có gì đó sai sai.
Về mặt con người, về mặt quyết tâm, chẳng phải đều quá tệ rồi sao.
Ít nhất thì, việc lúng túng trước Mizuki lúc nãy, chắc chắn là không tốt... chết tiệt.
Thôi bỏ đi. Đây chỉ là sự tự căm ghét vô nghĩa. Vốn dĩ tôi đã luôn phiền não về sự bất tài của mình, nên đây chính là ngòi nổ khiến những suy nghĩ tiêu cực đồng loạt tuôn trào.
Trước mắt, bây giờ tôi cần ở một mình, để từ từ sắp xếp lại cảm xúc.
“Dù sao thì, cảm ơn nhé... Vậy, tớ đi đây.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười với Seiya.
Thật ra, tôi đã định rủ Seiya cùng đi ăn trưa, nhưng giờ thì tâm trạng đâu mà ăn nữa. Nếu cứ ở cùng Seiya lúc này, chắc tôi sẽ chết vì mặc cảm tự ti mất.
Seiya thoáng chốc có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu “Ừ”.
Nhưng ngay sau đó cậu ta lại gọi giật tôi lại “À, khoan đã. Có một chuyện tớ muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Tối nay tớ định gọi điện cho Kyouko-san, được không? Tớ muốn xin phép cậu trước.”
Hả? Seiya và Kyouko gọi điện...?
Một cảm xúc khó tả nào đó len lỏi vào lồng ngực tôi. Nhưng rồi nó cũng tan biến ngay lập tức.
Không thể nắm bắt được bản chất của cảm giác khó chịu đó, tôi gật đầu “À, ừm”.
“Dĩ nhiên là được rồi.”
“...Xin lỗi nhé. Hình như chị ấy muốn hỏi về Mizuki.”
Hiếm khi nào Seiya lại nói năng ngập ngừng như vậy. Cậu ta trông có vẻ rất áy náy.
“Kyouko-san đang tìm hiểu về Mizuki đúng không?”
Nhưng nghe đến đó, tôi lại thấy thông suốt.
Kyouko hiện đang đi hỏi rất nhiều người về Mizuki.
Vì vậy, việc cô ấy muốn hỏi chuyện Seiya, bạn thuở nhỏ của Mizuki, là điều tự nhiên.
“Hình như là vậy.”
“Sao cô ấy lại làm thế nhỉ?”
Trước vẻ mặt thắc mắc của Seiya, tôi nghiêng đầu đáp “Ai biết?”.
“Tối nay cậu hỏi Kyouko thử xem. Bây giờ tớ không tiện liên lạc với Kyouko cho lắm.”
“Nhắc mới nhớ nhỉ. Hiểu rồi. Có cần tớ chuyển lời gì khác không?”
“Không có gì đặc biệt... À. Chuyện vừa rồi, đừng nói cho Kyouko biết nhé.”
“Hả?”
“Ý tớ là chuyện tớ bị đàn anh kiếm chuyện... Tớ không muốn làm chị ấy lo lắng.” Cảm xúc của tôi lại chìm sâu xuống.
Nếu Kyouko biết chuyện này, chị ấy sẽ nghĩ gì đây.
Chị ấy sẽ lo lắng chứ? Hay sẽ chán nản? Không, hay là sẽ thất vọng...?
Dù là gì đi nữa, tôi cũng không muốn chị ấy biết. Seiya gật đầu.
“Tớ sẽ không nói đâu.”
“Cảm ơn.”
Lần này tôi giơ tay lên để chào tạm biệt hẳn. Nhưng Seiya lại tiếp lời “Mà” nên tôi lại hạ tay xuống.
“...Tớ nghĩ là. Chẳng phải Kyouko-san tìm hiểu về Mizuki là vì cậu sao?”
“Hả?”
“Cũng như cậu đã làm những gì có thể, chị ấy cũng đang làm những gì có thể đó. Chắc vậy.”
“Ah, à... vậy, sao?”
Bị nói đột ngột như vậy, tôi không hiểu được ý tứ nên đã mông lung trả lời.
“Thì, tớ cũng không chắc nữa.”
Seiya cười một cách không tự tin rồi quay lưng về phía tôi.
Rồi cậu ta nói “Xin lỗi, để cậu đợi rồi” với bạn mình, và họ cùng hướng về phía dãy nhà học.
Tôi đứng sững tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người... và nghiền ngẫm lại lời của Seiya.
Chắc là Seiya đã đúng.
Kyouko tìm hiểu về Mizuki, có lẽ là vì tôi. Nói chính xác hơn là, vì mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện trên sân thượng ngày hôm qua. Kyouko biết rằng tôi vẫn còn vương vấn Mizuki.
Cho nên, có lẽ chị ấy đang tìm hiểu về Mizuki. Chắc chắn là để giúp tôi giải quyết sự vương vấn của mình... Dù không biết suy nghĩ cụ thể của chị ấy là gì, nhưng chắc chắn là vậy.
Nếu thế thì, quả nhiên là tôi chẳng làm được gì cả.
Không làm những gì mình có thể làm, mà chỉ toàn nghĩ cho bản thân.
“Chết tiệt.”
Tôi lẩm bẩm nhỏ rồi siết chặt tay.
Tôi muốn thay đổi.
Cái bản thân thảm hại, vô dụng này... tôi muốn thay đổi nó.
...Vậy thì, phải suy nghĩ thôi.
Về Kyouko, và về cả bản thân mình... một cách nghiêm túc hơn. Và rồi, mình sẽ thay đổi...
…
Sau khi ăn tối xong, lúc tôi đang ngồi trên đệm ở phòng khách xem TV thì điện thoại reo.
Nhìn vào thì thấy tin nhắn LINE từ Uno-kun, chỉ có đúng một câu.
『Em ổn rồi ạ』
Ngắn gọn. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để truyền đạt được nội dung.
Mới chỉ bảy giờ tối. Tan CLB, ăn tối, nghỉ ngơi một lát... đáng lẽ phải tốn thêm chút thời gian nữa, nhưng cậu ta lại trả lời sớm đến lạ.
“Mình hối cậu ta quá à” tôi lẩm bẩm, bà tôi ngồi đối diện bên kia chiếc bàn nhỏ liền lên tiếng “Chuyện gì thế cháu”.
Hoàn toàn là vô thức. Ngượng quá đi mất.
“Dạ không, không có gì đâu ạ. Hơn nữa, cháu đi gọi điện một lát nhé” tôi nói lảng đi rồi rời khỏi phòng khách.
Vừa bước lên cầu thang, tôi vừa dùng tay quạt mặt.
Sau khi trải nghiệm sống một mình, tật nói chuyện một mình của tôi đã tăng lên trông thấy.
Đây là một sự thay đổi không tốt. Những phần nhạy cảm trong tôi như sự tế nhị hay cảm giác xấu hổ đang mờ nhạt dần, và tôi bắt đầu ít để ý đến ánh mắt của người khác hơn. Có lẽ con người ta trở thành những ông chú bà cô chính là do sự tích tụ của những thay đổi như thế này, khiến cho trái tim trở nên chai sạn. Đáng sợ quá.
Phải cẩn thận nhiều thứ mới được.
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa vào phòng mình và ngồi xuống giường.
Căn phòng vẫn trống trơn như mọi khi. Thật là một khung cảnh ảm đạm. Tôi muốn đi sắm sửa đồ nội thất lắm rồi, nhưng lại bận tối mắt tối mũi vì chuyện của Mamoru nên chẳng có thời gian. Chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi, mình sẽ rủ Mamoru đi lượn một vòng quanh các cửa hàng nội thất.
Liếc nhìn đống thùng các tông chuyển nhà vẫn chưa xử lý chất chồng một góc, tôi nhấn nút gọi từ màn hình trò chuyện trên điện thoại. Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Nhanh thật.
“Eh, à, Uno-kun?”
Vì kết nối nhanh quá nên tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thành ra phát ra một giọng nói kỳ quặc.
“C-chào em, chị là Yoigamine đây.”
Tôi vui vẻ chào, từ đầu dây bên kia đáp lại “Chào chị ạ”.
Giọng cậu ta trầm quá. Khác hẳn so với trong trí nhớ của tôi… nhưng, ra là vậy.
Lần cuối tôi gặp Uno-kun là trước khi cậu ấy vỡ giọng à.
“Với cả, lâu rồi không gặp chị. Nghe nói ở Tokyo chị đã vất vả nhiều.” Cậu ta cứng nhắc quá. Cái này cũng khác với hình tượng trong đầu tôi.
Hồi xưa cậu ta xấc xược và ra vẻ một thằng nhóc trời đánh hơn cơ.
“À, ừm. Hơn thế nữa, hôm nay cảm ơn em nhé. Em vừa mới tan CLB đúng không? Có mệt không? Ăn tối chưa?”
“Dạ không… nhưng thời gian gọi điện thì không sao đâu ạ. Vâng.”
“Vậy sao? ...Này, có phải chị tưởng tượng không, hay là em đang hơi xa cách?”
“...Em xin lỗi, ờm, thực ra là em đang hơi căng thẳng...” Ra là vậy. Căng thẳng à. Ừ ừ. Hiểu rồi.
Dù gì thì tôi cũng từng là người nổi tiếng, nên tôi hiểu cảm giác phải giữ kẽ ngay cả khi nói chuyện qua điện thoại. Thẳng thắn là một điều tốt. Vả lại, nói thật thì tôi cũng không thấy khó chịu.
“Vậy à? Ngạc nhiên thật đấy. Uno-kun trước giờ đâu có biết sợ ai đâu nhỉ.”
“...Hồi còn nhỏ, em đã rất xấc xược, thật sự xin lỗi chị...”
“Em là một đứa trẻ năng động mà, kiểu như đại ca của lũ nhóc ấy.”
“Haha............... Mà, hôm nay, chị muốn hỏi về chuyện của Mizuki đúng không ạ?”
Uno-kun thẳng thắn đổi chủ đề.
Có lẽ cậu ta chỉ xấu hổ về chuyện quá khứ thôi, nhưng vào thẳng vấn đề như vậy cũng đỡ cho tôi.
“Ừ. Đúng vậy.”
Hôm qua, tôi đã liên lạc với Uno-kun hỏi rằng “Em có thể kể cho chị nghe về Mizuki-chan được không?”. Cậu ấy vui vẻ đồng ý, và thế là chúng tôi có cuộc nói chuyện qua điện thoại như thế này.
Uno-kun là bạn thuở nhỏ của Mizuki-chan, nên chắc chắn cậu ấy biết rất nhiều chuyện. Phải nhờ cậu ấy kể cho mình nghe thật nhiều mới được.
“Vậy, không dài dòng nữa, chị bắt đầu được chứ?”
“Vâng. Nhưng mà, em nên kể gì về Mizuki... à không, chị và Mizuki đã có chuyện gì ạ?” Hả?
Lẽ nào Uno-kun không biết chuyện gì sao? …Không, không thể nào.
Mamoru chuyện gì cũng tâm sự với Uno-kun, vậy nên chắc cậu ấy cũng đã kể chuyện của tôi rồi chứ?
Nếu có chuyện gì xảy ra trong mấy ngày nay mà chưa kể, thì chắc chỉ có chuyện tự tử mà thôi.
“Mamoru chưa kể gì cho em nghe à?”
“Cũng có một chút. Đại loại là, Kyoko-san bị Mizuki yêu cầu chia tay.”
“Đúng, là chuyện đó. Chỉ có vậy thôi.”
“Hả? ...Vậy, tại sao, chỉ vì thế mà… chị lại đi thu thập thông tin về Mizuki ạ?” Uno-kun dè dặt hỏi.
Tôi nên trả lời thế nào đây. Mình là người nhờ cậu ấy kể chuyện, nên cũng phải giải thích cho cậu ấy… nhưng nên nói đến mức nào thì được.
“Em muốn biết à?”
“Vâng. Có tin đồn là Kyoko-san đang điều tra Mizuki, nên em cứ tò mò mãi.”
Tin đồn. À à.
“Lẽ nào chuyện tôi hỏi thăm loanh quanh trước trường trung học Higashi đã lan ra rồi à?”
“Lan rộng lắm rồi ạ.”
“Ồ… thú vị thật nhỉ.”
Vì tôi đã hỏi chuyện bất cứ ai tôi gặp, nên cũng phải thôi.
Thú thật thì tôi chẳng quan tâm. Tôi đã quen với việc bị những người không quen biết nói gì thì nói, và hơn hết, ngay cả ảnh hôn nhau cũng đã bị tung ra rồi. Bị đồn thổi mấy chuyện bạn trai thế nào cũng chẳng hề hấn gì.
Chỉ là, tôi lo không biết có gây phiền phức cho Mamoru không.
“Có gây phiền phức gì cho Mamoru không em?”
“Chuyện đó thì, cũng không hẳn… Nhiều đứa hỏi em về Kyoko-san, nhưng chắc cũng chỉ đến thế thôi.”
“Vậy thì được rồi.”
“Nếu có chuyện gì với Mamoru, em sẽ báo cho chị. Mà, tại sao chị lại thu thập thông tin về Mizuki nhiều đến thế ạ?”
…Kể cho cậu ấy một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tôi nghe Mamoru nói, Uno-kun và Mizuki-chan hình như đang bất hòa.
Vậy thì dù tôi có nói ra mục đích của mình, cậu ta cũng sẽ không bao che cho Mizuki-chan đâu. Chắc là. Có lẽ vậy.
“Ừm, sao nhỉ. Chắc là, để Mizuki-chan không cướp mất Mamoru?”
Có vẻ cậu ta vẫn chưa hiểu, Uno-kun đáp lại lơ đãng “Dạ…?”. Chỉ nói vậy thôi thì chắc vẫn không hiểu được.
“Chuyện chị sắp nói, em giữ bí mật với Mamoru được không?”
“Eh?”
“Chị không muốn Mamoru biết chị định làm gì với những thông tin thu thập được về Mizuki-chan.”
“À vâng. Vậy ạ. Thế thì, em sẽ không nói đâu.”
“Cảm ơn em. Vậy thì… đầu tiên, thật ra, chị đã luôn thích Mamoru đấy.”
Chuyện trả thù thì đúng là không thể nói ra được. Điều đó có nghĩa là, tôi phải đóng vai một người con gái đáng thương, đơn thuần yêu Mamoru, không muốn bị Mizuki-chan cướp mất người yêu, và đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Đúng là nhục nhã. Nhưng vì cần thiết cho việc trả thù, nên phải chấp nhận thôi.
“Thế nên, được hẹn hò như thế này, chị rất hạnh phúc.”
“Chúc mừng chị ạ.”
“Cảm ơn. Nhưng, vẫn chưa thể yên tâm được đâu. Hạnh phúc này, phần lớn là tùy thuộc vào Mizuki-chan cả.”
Uno-kun đáp lại như thể không biết phải phản ứng ra sao “Vậy, ạ?”.
“Bởi vì Mamoru, vẫn còn thích Mizuki-chan đúng không?”
“A, à…”
“Nhưng cũng đành chịu thôi. Mối tình đơn phương kéo dài nhiều năm trời, nó cũng giống như một lời nguyền vậy. Chỉ vì có người yêu mà có thể quên đi ngay lập tức là chuyện hoàn toàn không thể. Chị hiểu mà. Dù cay đắng thật.”
“...Đúng là người đã đơn phương Mamoru nhiều năm có khác, nghe thấm thật đấy ạ.” Grừ! K-không, không phải mà?
Đây không phải là chuyện trải nghiệm cá nhân mà?
Tôi chỉ đang nói một điều chung chung thôi, chứ không phải tôi cũng giống Mamoru đâu mà? Nhưng không thể nói ra được…
Tức quá!
“Ừm thì” tôi nghiến răng gật đầu, rồi hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh lại nào… mà, nếu Uno-kun hiểu lầm như vậy thì ngược lại còn tiện hơn. Bởi vì bây giờ, tôi là một người phụ nữ hạnh phúc, sau bao năm đơn phương cuối cùng cũng đến được với người mình yêu.
Dù khác với sự thật, nhưng tôi đang diễn vai đó mà.
“...Nhưng mà này. Cứ để em ấy mãi vương vấn mối tình đơn phương trong quá khứ như vậy, cũng khó chịu đúng không.”
Tôi dứt khoát thay đổi tâm trạng và nói tiếp.
“Thế nên, ừm… chị định sẽ làm cho Mamoru say mê mình, và quên đi Mizuki-chan.”
“Ồ… ngầu thật.”
“Nhưng cần có thời gian. Mà, vốn dĩ bây giờ chị vẫn đang trong quá trình xóa bỏ hình ảnh người chị họ.”
Giá như chúng tôi không phải là chị em họ… Tôi đã không chỉ một hai lần trốn tránh hiện thực như vậy.
Nhưng điều đó thật vô nghĩa, cuối cùng nếu muốn thực hiện được nguyện vọng thì chỉ còn cách làm những gì có thể trong thực tế.
Nếu đã than thở về mối quan hệ chị em họ, thì cứ làm cho cậu ta yêu mình đến mức không còn quan tâm đến chuyện đó nữa là được.
Mà, thực tế là từ sau nụ hôn hôm trước, có vẻ như Mamoru cũng đã bắt đầu ý thức về tôi rồi.
Nghĩa là chỉ còn một bước nữa thôi. Chỉ cần thêm một chút thời gian… là có thể cưa đổ được Mamoru. Chắc chắn là vậy. Đúng. Chỉ cần có thời gian.
“Chị nói là tùy thuộc vào Mizuki-chan là vì ý đó… ờm. Tóm lại là, cần thời gian. Nếu bây giờ Mizuki-chan ra tay với Mamoru, Mamoru chắc chắn sẽ ngả về phía đó.”
Tôi thở hắt ra một hơi. Từ đây mới là vấn đề chính.
“...Thế mà, chính Mizuki-chan đó, lại bảo chị, phải chia tay Mamoru.” Tôi nhớ lại dáng vẻ của cô bé đó khi chúng tôi nói chuyện ở quán cà phê.
Con bé đó, chỉ bằng cảm tính, đã phủ nhận tôi, phủ nhận mối quan hệ của chúng tôi…
“Chị không hiểu suy nghĩ của con bé đó. Dù chị hỏi tại sao lại phải chia tay, nó cũng chỉ nói những điều khó hiểu. Nhưng, chị biết lời nói chia tay đó không phải là đùa.”
Cảm xúc của tôi dâng trào như ngọn lửa được thêm củi.
Tôi siết chặt bộ đồ nỉ mặc ở nhà, cố gắng trấn tĩnh lại.
“...Chị sợ lắm. Vì không hiểu lý do, nên không biết mình sẽ bị làm gì. Để chia tay được chị và Mamoru, con bé có thể thản nhiên cướp Mamoru đi. Ánh mắt nó, đáng sợ đến mức đó.”
Hơn hết, Mizuki-chan có vẻ biết rằng mình được Mamoru thích.
Nếu con bé thực sự muốn chia tay chúng tôi, không có lý nào nó lại không lợi dụng tình cảm đó của Mamoru.
“Cứ thế này, chị sẽ mất Mamoru mất.”
Tôi thở ra, từ từ thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt.
Trong lồng ngực, sự tức giận và ý chí chiến đấu cuộn xoáy, khiến tâm trạng tôi trở nên hiếu chiến tột độ. Bình tĩnh lại nào tôi ơi.
“...Với lại, bỏ qua chuyện người yêu, chỉ xét trên phương diện họ hàng, chị cũng không muốn Mamoru thích con bé đó. Gu chọn con gái của em ấy tệ quá đi mất. Chị thật sự mong em ấy dừng lại.”
Nhìn thấy nụ hôn của Mizuki-chan, Mamoru đã đứng trên mép sân thượng.
Ở nơi chỉ cần bước một bước là chết đó, Mamoru đã run rẩy.
Tất nhiên, đó là do sự yếu đuối của Mamoru. Không phải Mizuki-chan trực tiếp có lỗi.
Nhưng, chuyện đó là chuyện đó.
Nếu Mizuki-chan biết tình cảm của Mamoru, rồi giả vờ không biết mà còn tâm sự chuyện tình cảm với cậu ta, dần dần dồn ép Mamoru, và kết quả là ra nông nỗi đó.
Dù có vô lý đến đâu đi chăng nữa.
Tôi vẫn hận con nhỏ đó.
“Ở gần con bé đó, Mamoru sẽ tiếp tục bị tổn thương.”
Có lẽ, Mizuki-chan có lòng ái kỷ cực kỳ mạnh.
Mỗi lần nghe Mamoru kể chuyện về cô ta tôi đều nghĩ vậy, và sau khi gặp trực tiếp thì tôi càng tin chắc. Con bé đó, là loại người sẽ lợi dụng người khác không ngần ngại vì bản thân mình.
Trong số những người bị lợi dụng đó, tất nhiên có cả Mamoru.
Dù có làm tổn thương Mamoru, Mizuki-chan chắc chắn cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
“Thế nên, chị muốn tách Mizuki-chan ra xa khỏi Mamoru… vì chị, và cũng vì Mamoru. Vì vậy chị cần thông tin. Những thông tin trần trụi về Mizuki-chan.”
Uno-kun lẩm bẩm “Lẽ nào”.
“Tóm lại là, chị sẽ nói cho Mamoru biết Mizuki là người nguy hiểm, để cậu ấy rời xa cô ta, kiểu vậy đúng không ạ?”
“Đúng vậy!”
Dù tôi không nói ra kết luận rõ ràng, nhưng cậu ấy đã hiểu, khiến tôi bất giác cao giọng. Uno-kun nhạy bén thật.
“Chính nó, đúng như vậy!”
“...Hay đấy ạ.”
Được đồng tình, tôi bất ngờ. Ồ?
Tôi đã nói khá tùy tiện, vậy mà cậu ấy lại chấp nhận dễ dàng vậy sao?
“Mà em cũng, nói với Mamoru y hệt như vậy đấy. Rằng Mizuki rất nguy hiểm, nên đi tìm cô gái khác đi.”
“À, ra là vậy.”
Nhớ lại thì, Mamoru cũng từng cằn nhằn rằng Uno-kun nói xấu Mizuki-chan.
Ra là thế.
“Tại sao Uno-kun lại nghĩ Mizuki-chan nguy hiểm?”
“Ừm thì............... mà, thôi kệ. Hồi năm ba sơ trung, em đã được Mizuki tỏ tình.”
“Hả?”
Bỗng nhiên một câu chuyện hoàn toàn xa lạ xuất hiện. Không không. Quá bất ngờ.
“Xin lỗi, chờ đã. Đó là lời tỏ tình theo kiểu bạn trai bạn gái à?”
“Vâng, à, không, tất nhiên là em đã từ chối rồi ạ.”
“Tại sao?”
“Tại sao ư… thì là vậy thôi. Chuyện nó thích em là không thể nào, nên em không hiểu ý nghĩa của việc được tỏ tình. Với lại, em cũng không thích nó theo kiểu con gái, nên không có lý do gì để hẹn hò.”
“Ồ. Cả hai đều không có tình cảm yêu đương với nhau nhỉ.”
“Vâng… Hồi đó, quan hệ cũng không phải là xấu, nhưng cũng hoàn toàn không có chuyện để ý gì nhau. Thế nên em đã hỏi Mizuki, tại sao lại tỏ tình với em. Rồi nó…” 『Tớ muốn biết, nếu tớ và Seiya hẹn hò, Ma-chan sẽ có vẻ mặt như thế nào~』 “nó đã nói như vậy đấy.”
Uno-kun, bắt chước giọng của Mizuki-chan giỏi thật… không phải lúc để nghĩ chuyện đó.
Vừa rồi, cậu ta nói gì cơ…?
“Khó hiểu đúng không ạ? Em cũng không hiểu, nên hỏi kỹ hơn thì, kiểu như…” Rồi Uno-kun ngập ngừng.
Cậu ta lẩm bẩm “Ah” như đang tìm từ ngữ.
Tôi muốn nghe tiếp lắm, nhưng đã kìm nén sự nôn nóng và im lặng chờ đợi.
“Nói sao nhỉ… không, nó thật sự đã nói những điều rất khó hiểu, nhưng mà, nó biết là Mamoru thích mình, và trên cơ sở đó, nó đang thử thách tình yêu của Mamoru.”
“Hả!?”
Giọng tôi bật ra gần như theo phản xạ.
Có lẽ vì giọng tôi quá lớn làm cậu ấy giật mình, Uno-kun liền im bặt. Chết rồi.
“Xin lỗi. Em nói tiếp đi?”
“V-vâng… Mizuki, hay thay đổi bạn trai như thay áo đúng không ạ. Chuyện đó, em nghĩ không phải là do tính lăng nhăng của nó, mà chỉ là nó muốn xem phản ứng của Mamoru, nên mới liên tục đổi bạn trai. Lý do em được tỏ tình cũng là vậy.”
“...Ồ ồ, ra là vậy… Thế thì, Mizuki-chan, muốn gì ở Mamoru?”
“Ai biết ạ? Suy nghĩ của nó thì, em… Nhưng, chắc chắn là nó đang cố tình làm tổn thương Mamoru, thế nên em đã luôn cảnh báo Mamoru rằng hãy tránh xa Mizuki ra. Mà, cậu ta chẳng thèm nghe.”
“Ra vậy, ra vậy.”
Tôi gật đầu che giấu sự bực bội đang dâng trào.
Với Mamoru ngây thơ không nghe lời khuyên, và với Mizuki-chan quá khó hiểu… tôi tức không chịu nổi. Nhưng, trái ngược với cảm xúc sôi sục, đầu óc tôi lại rất bình tĩnh.
Câu chuyện này có thể dùng được. Hay nói đúng hơn, đây chính là thông tin mà tôi đang tìm kiếm. Nếu sử dụng nó một cách khéo léo, có lẽ sẽ làm Mamoru tỉnh ngộ được.
Chỉ là, à… việc Mamoru không nghe lời thuyết phục của Uno-kun, cũng là một điều đáng lo ngại.
Dù tôi có nói những điều tương tự, tôi cũng không tự tin là cậu ta sẽ nghe theo.
Mà tên đó, tin tưởng Mizuki-chan mù quáng đến thế cơ à?
“Chuyện được Mizuki-chan tỏ tình, em đã nói với Mamoru chưa?”
“Chưa ạ. Nếu nói ra sợ Mamoru sẽ bị sốc, nên em không nói được.” Ra là vậy.
Bởi vì phần quan trọng nhất đã bị bỏ qua, nên lời thuyết phục mới không được chấp nhận chăng.
“Hừm… Này. Chị có chuyện muốn bàn, câu chuyện đó, để chị nói với Mamoru được không?”
Nghe vậy, Uno-kun im lặng.
Chờ một lúc, cậu ta đáp lại với vẻ không vui “Hơi khó ạ”.
“Em không muốn, quan hệ với Mamoru trở nên kỳ quặc.”
Chuyện bạn bè xích mích vì những rắc rối tình cảm nam nữ cũng thường thấy mà.
“À, ra vậy, cũng phải nhỉ… Nhưng, chị nghĩ là không sao đâu.”
“Dạ?”
“Vì Uno-kun đã từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của Mizuki-chan, và còn cảnh báo Mamoru nữa. Cho nên, chắc chắn em ấy sẽ hiểu. Đấy. Mamoru hễ cứ dính đến chuyện của Mizuki-chan là phán đoán lại kém đi, nhưng chị sẽ thuyết phục em ấy sao cho khéo léo. Thế nên, cho chị sử dụng câu chuyện của Uno-kun nhé… được không.”
“Không, nhưng mà.”
“Làm ơn đi! Chắc chắn cũng là vì tốt cho Mamoru mà!” tôi nài nỉ với một khí thế mạnh mẽ.
Nói chuyện mới thấy, Uno-kun là người trọng tình nghĩa.
Cậu ấy thực sự nghĩ cho Mamoru. Vì vậy tôi đã đánh vào điểm đó.
“Hãy tin tưởng Mamoru đi. Em ấy cũng coi Uno-kun là bạn thân quan trọng. Quan hệ của hai đứa không thể dễ dàng rạn nứt được. Không sao đâu. Hơn nữa, chuyện trai gái, chị nghĩ nghe từ bạn gái sẽ dễ chấp nhận hơn là từ bạn bè.”
“...nhé, được không?”
Khi tôi dồn dập, Uno-kun rên lên một tiếng “Ugh”.
Ồ. Được rồi sao…?
“Không được, à?”
Tôi hỏi tỏ vẻ yếu ớt như thể đang lay động lương tâm của cậu ta, Uno-kun thở dài một tiếng “...Haaa”.
“...Em hiểu rồi. Được thôi, chị cứ nói đi.”
“Thật sao!? Woa, cảm ơn! Cứu chị rồi!”
Được Uno-kun đồng ý, giọng tôi trở nên phấn chấn. Điều này chắc chắn sẽ hữu ích khi thuyết phục Mamoru. Thật sự, chỉ có lòng biết ơn mà thôi.
“...Nhưng mà, ờm, Kyoko-san.”
Trong lúc tôi đang nhảy múa trong lòng vì thu hoạch bất ngờ, Uno-kun dè dặt gọi tôi.
“Ừm, có chuyện gì sao?”
“Chuyện đó, coi như là đổi lại… thật sự, chị hãy làm cho Mamoru, tỉnh ngộ ra đi ạ.”
“À… tất nhiên rồi. Ừm. Cứ giao cho chị.”
“...Em nhờ cả vào chị. Với lại, nếu em có thể hợp tác được gì, em sẽ làm tất cả.”
“Cảm ơn cậu. Thật tốt vì Uno-kun là bạn của Mamoru.”
“Haha… Mà, chị còn muốn hỏi gì khác không ạ?” Điều tôi muốn biết nhất, thì đã nghe được rồi.
Vậy nên sau đây, là làm thế nào để sử dụng thông tin này một cách hiệu quả nhất.
Để làm được điều đó…
“Để xem nào. Chị muốn nghe về con người của Mizuki-chan. À, với lại, nơi làm việc của bố mẹ em ấy nữa.”
Tôi sẽ điều tra con bé đó, đến tận cùng.

