Vậy đó.
Gần đây, Mamoru không về nhà thẳng sau giờ học nữa.
Tan học là cậu ta ghé qua nhà bà, ăn cơm tối với chúng tôi, tắm rửa xong xuôi, học bài hoặc tán gẫu cho đến khi trời tối mịt, tóm lại là, cậu ta hoàn thành hết việc chuẩn bị và sửa soạn trước khi ngủ ở nhà bà rồi mới về.
Xét theo tập tính thường thấy của một nam sinh trung học, thì đúng là hơi kỳ lạ.
Nếu hỏi tại sao Mamoru lại làm thế, thì đó là vì Mamoru yêu người bạn gái là tôi quá nhiều và muốn ở bên tôi lâu hơn một giây... thì không phải.
Tất nhiên!
Cảm giác đó cũng có một chút... không, kha khá, không phải, mà là rất nhiều! Phải, nhưng mà!
Lý do lớn nhất khiến cậu ta không về nhà thẳng là vì Mamoru đã mất chỗ đứng trong chính gia đình mình.
Chẳng qua là không muốn về, nên chạy trốn đến nhà bà mà thôi.
Nói sâu xa hơn một chút thì cách đây không lâu Mamoru đã cãi nhau to với chị gái cậu ta... tức là Rin.
Nguyên nhân là do Rin, một đứa mắc chứng brocon, đã nổi cơn thịnh nộ khi Mamoru bắt đầu hẹn hò với tôi.
Rin nghĩ Mamoru là tài sản riêng của mình và thực sự ghét tôi. Hơn nữa, chú và thím thì về cơ bản luôn bênh Rin, nên việc Mamoru không muốn về nhà là chuyện đương nhiên.
Gia đình Morisaki thật là đáng sợ.
Tóm lại là, vì những lý do đó, Mamoru không muốn về nhà nên đã năn nỉ bà và bắt đầu dành thời gian sau giờ học ở nhà chúng tôi.
Mamoru thật đáng thương. Mà, đối với tôi thì đây là một tình huống đáng mừng.
Lợi dụng lúc cậu ta yếu đuối về mặt tinh thần thì sẽ dễ dàng khiến cậu ta phụ thuộc hơn.
... À mà. Mặc dù tình huống thuận lợi như vậy, nhưng mọi chuyện lại chẳng suôn sẻ chút nào.
Mamoru cũng đã về từ lâu, và giờ cũng sắp sang ngày mới.
Tôi, sau khi đã chuẩn bị đi ngủ xong xuôi, quyết định gọi điện cho Keika sau vài ngày.
Keika là đồng nghiệp đã cùng nhóm nhạc thần tượng với tôi cho đến cách đây không lâu, và là bạn thân mà tôi vẫn giữ liên lạc sau khi em ấy giải nghệ.
Tôi thường xuyên hỏi Keika xin lời khuyên hoặc than thở về những chuyện của tôi và Mamoru, vì vậy mà chúng tôi có thói quen gọi điện định kỳ, khoảng mỗi tuần một lần.
Áp lực luôn đi kèm với việc trả thù, và tôi thực sự biết ơn Keika vì đã chịu lắng nghe...
Tuy nhiên.
“Này. Không phải là, đến nước này thì hơi nghiêm trọng rồi à?”
Chưa kịp chào hỏi gì nhiều, tôi báo cáo về việc mối quan hệ với Mamoru không có tiến triển, và Keika đột ngột nói.
Tôi đang nằm sấp, úp mặt vào gối, chỉ di chuyển ánh mắt để nhìn chiếc điện thoại đặt bên gối.
“Hả, chuyện gì cơ?”
Thành thật mà nói, tôi hiểu ý Keika muốn nói gì. Nhưng điều đó lại bất lợi cho tôi. Vì vậy, tôi đã giả vờ ngây ngô với một chút hy vọng mong sao lảng được chuyện này đi.
Một tiếng “Hừ” thở dài rõ rệt vang lên từ chiếc điện thoại đang bật loa ngoài.
“Kyouko này... Chị hẹn hò với Mamoru-kun, đã một tháng rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Mới đây thôi, bọn chị còn đi ăn mừng kỷ niệm một tháng mà.”
“À thế à. Tức là, một người phụ nữ hai mươi tuổi hẹn hò với một nam sinh trung học, và đã tròn một tháng rồi nhỉ?”
“Sao tự nhiên nhấn mạnh lại y chang vậy?”
“Thế mà vẫn chỉ là hôn thôi sao. Hơn nữa, đối phương lại không đòi hỏi gì hơn... Không thấy quá tệ sao?” Tôi bị nói trúng tim đen.
“Ugh... thế, hả?”
“Đúng thế mà. Này. Chị ba hoa những lời to tát nào là khiến Mamoru-kun yêu rồi đá cậu ta, nào là trả thù này nọ, như một chiếc máy phát hỏng, nhưng hiện tại thì chị chỉ đang hẹn hò đàng hoàng khác gì bao cặp khác đâu. Hơn nữa, một cựu thần tượng hàng đầu mà mất cả tháng trời vẫn không cưa đổ được một nam sinh trung học, em nghe mà tủi thân giùm luôn đó.” Ugh…!
Bị người khác chỉ ra vấn đề mà bản thân mình cũng nhận thấy thật là vô cùng nhục nhã. Không có gì tồi tệ hơn việc bị đánh bằng lý lẽ.
“... Mamoru rất ngây thơ trong sáng, nên khó khăn hơn mấy đứa con trai khác chứ bộ. Vồ vập quá thì cậu ta sẽ sợ hãi mà rút lui mất.”
“Đừng có biện hộ nữa. Hay là thú nhận đi. Cuối cùng chị cũng hẹn hò được với Mamoru-kun mà chị đã đơn phương bao năm, nên cảm giác giờ hết muốn trả thủ rồi chứ gì? ... Phải không?”
Giọng nói đó mang một vẻ chắc chắn tới vô lý, khiến tôi bực mình khó tả.
Không hiểu sao Keika lại xem nhẹ sự thù hận của tôi đối với Mamoru. Tôi thực sự biết ơn vì em ấy đã lắng nghe tôi, nhưng tôi chỉ muốn em ấy thay đổi cái suy nghĩ đó thôi.
“Không phải. Keika, không phải thế.”
Tôi biết mình phải đáp lại, nên tôi ngồi dậy và cầm lấy chiếc điện thoại bên gối.
“Chị nhất định sẽ trả thù cho bằng được,” tôi nói vào điện thoại đưa gần miệng. “Việc muốn hẹn hò với cậu ta chỉ là chuyện ngày xưa thôi, bây giờ thì hoàn toàn không còn nữa. Chị đã nói hàng trăm lần rồi, chị hận Mamoru đến tận xương tủy. Nếu không trả thù được thì chị chỉ có nước chết. Chỉ là... nói chung là, khó khăn trong việc cân bằng thôi.”
“Cân bằng à?”
Keika hỏi lại với giọng điệu ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Hơn nữa, chuyện này chị cũng nói luôn rồi, nếu chỉ là muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ thì nói thật là dễ thôi. Cứ không từ thủ đoạn nào mà xông xáo tấn công thì cái tên nhóc con đó sẽ bị mê hoặc ngay lập tức. Thật đấy.”
“Những gì chị nói hơi mâu thuẫn với lúc nãy đấy, thế thì mau dốc hết sức lực ra đi. Em phải nói thật, Kyouko không phải ở cái vị thế mà có thể tỏ ra thong dong đâu.”
“Em nghe này. Đây là trả thù, không phải là yêu đương. Không phải cứ dốc hết sức là được đâu.”
“Hả?”
“Không hiểu à? Nhất định, chị phải ở thế trên Mamoru. Ở vị trí cao hơn, dụ dỗ cậu ta như thể đang đùa giỡn, khiến cậu ta yêu, rồi đá. Chỉ khi làm được điều đó thì sự trả thù mới thành công.”
“Hảả...?”
“Đúng là nếu chị cố gắng dụ dỗ thì có thể dễ dàng cưa đổ. Nhưng thế thì không được. Dụ dỗ quá khích là NG. Ngay từ đầu chị đã không có ý định dâng hiến thân xác, nên chỉ có thể là dừng lại ở hôn thôi. Thế nên, em thấy không? Với hàng loạt những giới hạn như vậy, chị phải tìm cách xoay sở sáng tạo đủ đường, nên vô cùng vất vả đấy!”
“... Cách nhìn nhận tình yêu của chị nghe chẳng giống người đôi mươi chút nào vậy. Này, chị có khác gì mấy đứa học sinh tiểu học không thế?”
“Thế chị mới nói! Đây là trả thù chứ không phải yêu đương, nên cách nhìn nhận tình yêu không liên quan gì cả! Nếu là hẹn hò bình thường thì bây giờ chị đã tiến xa lắm rồi...!”
“Thôi thôi... À mà, giá trị quan của mỗi người là khác nhau, và Kyouko muốn nghĩ gì thì tùy... Vậy tóm lại, đã một tháng mà không có tiến triển, và Kyouko-san vẫn đang tiếp tục chơi trò bạn trai bạn gái thân thiết với đối tượng trả thù của mình, trong khi cứ lề mề đưa ra những lý lẽ cùn. Em tóm tắt như vậy được chưa?”
“Gừ... cái cách nói của em đó!”
Mặc dù đúng là như vậy, nhưng cái giọng điệu chế nhạo đó thật đáng ghét!
Nhưng nghĩ đến việc Keika cũng đang chán nản do thiếu tiến triển, thì tôi lại khó mà phàn nàn được... Khỉ thật.
“... Mamoru sắp nghỉ hè trong vài ngày tới, nên chị định ra tay dứt điểm vào lúc đó.”
Tôi nói để thay đổi luồng chuyện không hay.
“Nghỉ hè à?”
“Ừ. Bọn chị sẽ đi biển và đi xem pháo hoa, với lại chị cũng sắp lấy được bằng lái xe, nên sẽ đi chơi riêng bằng ô tô... Cậu ta ngây thơ như thế, nên nếu làm nhiều sự kiện kiểu người yêu như vậy, rồi tấn công một chút trong lúc đó, thì có lẽ cậu ta sẽ dễ dàng đổ thôi, chị nghĩ vậy.”
Tôi kể về kế hoạch mà tôi đã ấp ủ bấy lâu, không hẳn là một chiến lược, nhưng là những gì tôi đã nghĩ đến.
“... Quả nhiên. Cũng có thể thành công đấy.” Ồ, phản hồi tốt. Tuyệt.
“Thấy chưa? Nên là, bây giờ vẫn là giai đoạn chuẩn bị thôi, không cần phải vội vàng như vậy đâu.”
“Chỉ sợ vì cái không vội vàng đó sẽ làm chị bị phản đòn thôi.”
“Ai nói là phản đòn chứ. Ngay cả Mizuki-chan chị cũng đã xử lý xong hồi tháng trước rồi mà.”
“Nhưng mà, nghỉ hè à.” Em ấy lờ tôi đi.
“Hả, gì cơ?”
“À, tháng này... nói đúng hơn là từ tuần sau, lịch làm việc của em sẽ trống một thời gian đấy.”
Nghe câu đó, tôi cảm thấy hơi khó xử.
Sau khi nhóm chúng tôi tan rã, Keika hoạt động solo với tư cách là một talent. Nhưng thành thật mà nói, em ấy không còn nổi bật như trước khi nhóm tan rã nữa. Thỉnh thoảng tôi thấy em ấy xuất hiện trên TV, và em ấy cũng được mời tham gia các sự kiện, nhưng không thể so sánh được với sự bận rộn thời còn hoạt động nhóm.
Bạn bè làm việc không suôn sẻ thì đương nhiên là buồn.
Hơn nữa, việc nhóm tan rã có liên quan đến tôi, và tất nhiên việc Keika không nổi tiếng là trách nhiệm của Keika, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi áy náy về tình trạng hiện tại của Keika.
Cộng thêm việc tôi và Keika đã cãi nhau to khi tôi giải nghệ khỏi giới giải trí...
“À... thế à…”
Tôi không tìm được câu trả lời khéo léo nào, nên hơi gượng gạo. Có lẽ tôi đã quá để tâm.
Nhưng Keika hoàn toàn không bận tâm, và vui vẻ tiếp tục câu chuyện, “Mà này.”
“Vì rảnh, nên em định đến thăm chỗ Kyouko... đến Saga chơi.”
“Hả?”
Tôi thốt lên một tiếng kỳ lạ vì quá bất ngờ.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra và reo lên “Ơ, thật hả!?”, rồi vội vàng bịt miệng lại. Không được, tôi sẽ đánh thức bà mất.
“Thật mà. Nhưng nếu trùng với kỳ nghỉ hè của Mamoru-kun thì sợ sẽ làm phiền buổi hẹn hò của chị ấy.”
“Không, chuyện đó không sao đâu, em cứ đến đi. Mà em định ở lại mấy đêm?”
“Ừm... nếu không phiền thì khoảng một tuần... tất nhiên là nếu em đặt được khách sạn.”
“Đùa à. Chúng ta tha hồ đi chơi rồi. Tuyệt vời. Chị sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em luôn.”
“Cảm ơn. À, em muốn gặp bạn trai chị. Em muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt của mỹ nam đã cưa đổ được Kyouko này đấy.”
“Cái cách nói nghe đáng ghét ghê, nhưng được thôi................ À, nếu cậu ta không thích thì tất nhiên là không được đâu.”
Tôi đã gật đầu theo phản xạ, rồi vội vàng đính chính lại.
Tôi không thể quyết định mà không hỏi ý kiến Mamoru.
“Em biết mà. Chị cố gắng thuyết phục cậu ta nhé.”
“Được rồi. Nhân tiện, em muốn đi đâu không? Chả là, quê chị thực sự chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Gặp được Kyouko là được rồi. Kể cả chỉ ngồi cà phê nói chuyện cũng được.”
Nghe em ấy nói những lời tử tế, tôi không khỏi mỉm cười.
Nhưng tôi thực sự vui và hào hứng... À.
“Khoan đã. Nếu gặp Mamoru, đừng nói gì kỳ quặc nhé?”
Tôi không nghi ngờ Keika, nhưng vẫn dặn dò cho chắc.
Keika “À” một tiếng và gật đầu.
“Yên tâm đi. Em đời nào nói những điều bất lợi cho Kyouko chứ?”
Với câu trả lời đó, tôi hơi hối hận vì đã lo lắng thừa.
“Ừ, đúng nhỉ.”
…
“…Nghỉ hè là cái quái gì vậy nhỉ?”
Người bạn của tôi, Seiya, đang dựa lưng vào bức tường đá, uể oải ngồi bệt xuống đất… thốt ra khe khẽ.
Mặt trời đang lên cao. Nếu dùng tay che mắt ngước nhìn bầu trời, mặt trời trên không trung cao vời vợi, không một gợn mây, đang tỏa ra ánh sáng chói lòa, rát mắt, đáng ghét đến cùng cực.
Cái nóng như thiêu đốt khiến gương mặt hung dữ của Seiya càng thêm khắc khổ hơn thường ngày. Giờ đây, đến cả tôi, người bạn thuở nhỏ của cậu ấy, cũng cảm thấy muốn giữ khoảng cách vì vẻ mặt sát khí đó. Mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán cậu.
“Chẳng biết nữa, nghỉ hè là gì nhỉ....”Tôi ngồi xuống bên cạnh Seiya và trả lời. “Cái cớ là mùa hè nóng quá không học hành tử tế được nên mới có nghỉ hè....”
“Ngốc à....”
Seiya rên rỉ.
Rừng thông phía sau trường học nhô ra khỏi bức tường đá bao quanh khuôn viên trường, tạo thành một bóng râm nhỏ. Chúng tôi đang ở dưới bóng râm đó, nhưng vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao.
Cả người tôi dính nhớp nháp vì mồ hôi. Không cần phải chạm tay vào để kiểm tra, tôi cũng biết mồ hôi đã thấm ướt không chỉ áo lót mà cả cổ và lưng áo sơ mi trắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Tức là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.
Và đây là phía sau trường cấp ba Higashi, nơi chúng tôi đang theo học... Bây giờ là giờ nghỉ trưa của lớp học hè.
Đúng vậy. Lớp học. Lớp học hè.
Trường Higashi gần như ngay lập tức sau khi bắt đầu nghỉ hè, một lớp học hè bắt buộc cho toàn bộ học sinh sẽ được tiến hành. Vì vậy, dù mang danh là nghỉ hè, chúng tôi vẫn phải đến trường và học như ngày thường trong suốt tháng Bảy và tháng Tám.
Một thông lệ vô nghĩa.
Thời khóa biểu cũng kín mít từ sáng đến tối, nên chẳng khác gì ngày thường là bao. Thậm chí có lẽ còn căng thẳng hơn về mặt tinh thần vì các môn học không cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đã được cắt giảm.
Tuy nhiên, khác ở chỗ là được nghỉ vào thứ Bảy, và sau đó là kỳ nghỉ Obon kéo dài khoảng mười ngày, nên nếu chỉ nhìn vào những điểm đó thì đúng là có thể gọi là nghỉ hè.
“Đã là nghỉ rồi mà sao hôm nay tụi mình vẫn phải đi học chứ. Khốn nạn thật..”
Chàng trai cục cằn đang than vãn bên cạnh tôi là Uno Seiya, một trong hai người bạn thuở nhỏ của tôi.
Nếu phải mô tả ngoại hình của cậu ấy bằng một từ, thì đó chính là đáng sợ, chỉ có từ này là đủ.
Khuôn mặt của cậu ấy khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt lại sắc bén kỳ lạ, vóc dáng gầy gò nếu nhìn kỹ thì lại săn chắc, tạo nên những đường nét uyển chuyển, và cậu ấy còn cao đến hơn một mét tám mươi.
Nói thế nào nhỉ, ngoại hình của cậu ấy rất mạnh mẽ.
Hơn nữa, cậu ấy lại còn ăn nói thô lỗ, tính cách thì bộc trực, sẵn sàng cắn trả quyết liệt với những điều mình không thích, nên thành thật mà nói, nếu không phải là người quen từ lâu, tôi chẳng chẳng bao giờ giám làm quen với cậu ấy.
Mà, dù vậy... Seiya như thế, nghe thì khó tin, nhưng bản chất của cậu lại rất tốt bụng. Và đặc biệt là rất giữ chữ tín, không bao giờ quên ơn đã nhận.
Nói cách khác, chỉ cần tiếp xúc gần một lần là sẽ thấy được những điểm tốt của cậu ấy... Chỉ là vì ngoại hình nên thiệt thòi mà thôi.
“Vì là trường chuyên nên có lớp học hè cũng đành chịu, nhưng chẳng khác gì kỳ thường thì đúng là khó mà chịu nổi....”
“Ít nhất cũng phải cho nghỉ ngơi một chút chứ... Nóng quá....”
“Nóng thật. Hay là mình vào thư viện nhé?.”
“...Ở đó không ăn uống được, với lại cấm nói chuyện mà... Thế? Có chuyện gì muốn nói? Dẫn tớ ra ngoài trời nóng bức này, chắc phải là chuyện quan trọng lắm nhỉ....”
Seiya liếc nhìn tôi, uể oải mở gói bánh mì kẹp ăn sẵn ra.
“Xin lỗi nhé. À thì....”
Khi có chuyện bí mật gì đó, chúng tôi luôn tìm đến phía bức tường đá đằng sau trường này.
Nơi này hầu như không có học sinh nào lui tới, rất thích hợp để nói những chuyện không muốn bị người khác nghe thấy.
Đặc biệt là gần đây, sau vụ rắc rối của chị họ Kyoko, tôi thường xuyên gọi Seiya đến đây để cậu ấy làm người lắng nghe.
Lần này cũng là một câu chuyện liên quan đến Kyoko... hay nói đúng hơn, không hẳn là không liên quan.
Tuy nhiên, dù là chuyện bí mật đi nữa, nói chuyện lâu dưới cái nóng gay gắt này cũng không hay. Có thể ảnh hưởng đến buổi học chiều, nên tôi sẽ nói nhanh thôi.
“Tan học hôm nay, tớ sẽ gặp bạn của Kyoko..”
“Vậy à. Rồi sao nữa?.” Seiya nheo mắt lại.
Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ đề phòng.
“Tớ nghĩ không biết Seiya có muốn đi cùng không..”
“Hả? Tại sao tớ phải gặp bạn của Kyoko-san chứ....”
“Người bạn đó là Kitagawa Keika đấy..”
Tôi ngắt lời Seiya đang có vẻ hơi khó chịu. Kitagawa Keika là cựu thành viên nhóm nhạc thần tượng mà Kyoko từng tham gia, và khác với Kyoko, cô ấy hiện vẫn đang hoạt động trong giới giải trí với tư cách là một nữ nghệ sĩ.
“Hả? ...Kitagawa Keika?.”
Seiya cao hơn tôi hai cái đầu, nên dù ngồi cạnh nhau, ánh mắt cậu ấy vẫn cao hơn tôi. Bị Seiya nhìn từ trên xuống như vậy, tôi hỏi lại, “Đúng vậy. Cậu muốn gặp không? Tớ đã xin phép rồi..”
Chuyện xảy ra chỉ vài ngày trước.
Sau khi tan học, tôi ghé qua nhà bà như thường lệ, Kyoko đã rủ tôi, “Tuần sau Keika sẽ đến chơi, hình như em ấy muốn gặp Mamoru. Mình đi ăn tối hay gì đó không?.”
Tôi chưa từng gặp Keika-san, nên không dám gật đầu ngay.
Tuy nhiên... cách đây không lâu, tôi đã từng thích Keika-san nhất trong nhóm nhạc đó, không phải Kyoko, mà là Keika-san. Lý do là Keika-san có nhiều yếu tố ngầu mà tôi không có, như khuôn mặt sắc sảo, vóc dáng nổi bật, và giọng nói trầm ấm... Tôi đã ngưỡng mộ những điều đó.
Và hồi đó tôi cũng không thể nhìn Kyoko bằng con mắt như thế. Dù bây giờ thì khác rồi.
Tóm lại, mặc dù có không ít sự miễn cưỡng trước lời đề nghị của Kyoko, nhưng tôi lại tò mò về Keika-san, nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Và lúc đó, tôi chợt nhớ đến Seiya.
Khi Kyoko còn là thần tượng, mỗi lần nhóm của Kyoko ra bài hát mới, Seiya lại lén đi mua CD ở hiệu sách mà không cho tôi biết. Cậu ấy là kiểu người trọng nghĩa, chắc vì có quen biết Kyoko nên muốn ủng hộ.
Và sau nhiều năm làm như vậy, cậu ấy đã thích luôn cả nhóm nhạc đó. Kiểu ủng hộ cả nhóm. Đương nhiên, cậu ấy cũng nói rằng mình thích Keika-san.
Trong suốt một tháng qua, Seiya đã phải chịu nhiều phiền phức vì chuyện của Kyoko và Mizuki, tôi đã luôn nghĩ mình cần phải làm gì đó để cảm ơn, đúng lúc có chuyện này, tôi đã hỏi Kyoko xem có thể dẫn Seiya đi cùng nếu gặp Keika-san không.
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ vui. Tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng.
Seiya nghe lời mời của tôi, cau mày lại.
“....................... Thôi, tớ không đi đâu..”
Sau một hồi đắn đo, câu trả lời bất ngờ khiến tôi thốt lên, “Eh?.”
“Sao lại không? Seiya thích Keika-san mà?.”
“Không, gặp thì có gì để nói đâu. Đúng là tớ thích Kitagawa Keika, nhưng chỉ là thích với tư cách là một thần tượng thôi. Tớ không hứng thú lắm với Kitagawa ngoài đời. Cũng không muốn có quan hệ gì cả..” Seiya vừa nói “Xin lỗi tấm lòng của cậu nhé.”vừa cắn một miếng bánh mì.
Tôi hiểu ra.
Có vẻ như Seiya đang tiêu thụ thần tượng theo đúng nghĩa là thần tượng. Nói cách khác, cậu ấy không quan tâm đến người bên trong lớp vỏ ấy.
Đây có lẽ là một suy nghĩ rất Seiya. Vô cùng rạch ròi.
“...Vậy à. Xin lỗi nhé..”
Tôi xin lỗi Seiya đang nhai bánh mì với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Cảm giác khó chịu không sao tả xiết khi đã làm cậu ấy phải đi một chuyến vô ích dưới trời nắng nóng này. Không có gì khó xử hơn khi lòng tốt lại trở thành sự áp đặt.
“Không cần phải xin lỗi..”
Souya cười gượng. Rồi hỏi: “Mà này, dạo này Kyoko-san thế nào rồi?.”Chủ đề đột ngột thay đổi khiến tôi không kịp phản ứng, lắp bắp: “À, ừm, thì....”
“Thế nào nhỉ... Có lẽ là chưa có tiến triển gì. Nhưng tớ đang muốn từ từ phát triển mối quan hệ này..”
Tôi đã hẹn hò với Kyoko được một thời gian rồi. Với Kyoko, chị họ của tôi.
Thành thật mà nói, đây không phải là một mối quan hệ quá bình thường... Trước hết, chúng tôi không bắt đầu hẹn hò vì bị hấp dẫn bởi nhau.
Vì vậy, đối với Kyoko, dù đã hẹn hò được một tháng, tôi vẫn coi chị ấy là chị họ nhiều hơn là người yêu. Nhưng nếu hỏi là tôi có ý thức về chị ấy như một phụ nữ hay không, thì cũng không phải, dù tôi cũng rất mong muốn yêu Kyoko với tư cách là một người phụ nữ.
Vì lẽ đó, hiện tại tôi đang cố gắng tìm hiểu Kyoko sâu hơn.
Tôi sẽ đối diện nghiêm túc với Kyoko, tìm hiểu chị ấy sâu sắc hơn, và chắc chắn sẽ yêu chị ấy hơn bất kỳ ai khác.
Việc phát triển mối quan hệ sau đó cũng không muộn.
Dù đây là chuyện dựa trên sự nuông chiều do Kyoko sẽ chờ đợi... nhưng tôi vẫn chưa cần phải vội vàng. Với lại, tôi cũng chưa thực sự hiểu rõ cảm xúc của Kyoko.
Thỉnh thoảng... tôi cảm thấy bất an rằng Kyoko không hề thích tôi.
Sau những lộn xộn đó, tôi đã tỏ tình lại và được chị ấy chấp nhận, hơn nữa tôi còn lén nghe được Kyoko nói về tình cảm của mình dành cho tôi với Mizuki, nên tôi nghĩ đó chỉ là lo lắng thừa, nhưng vì cái cách mà chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tôi không thể gạt bỏ được nỗi sợ hãi chị ấy chỉ hẹn hò với tôi vì sự đồng cảm của người thân mà thôi.
Vấn đề không thể tiến triển mối quan hệ cũng có phần vì điều đó.
Thật là hèn nhát.
“Vậy à. Dạo này không nghe cậu nhắc đến nên hơi lo, nhưng không có vấn đề gì thì tốt rồi..”
Tôi đã cố tình tránh nhắc đến Kyoko gần đây, vì nghĩ rằng nếu không có chuyện gì khó khăn mà cứ nhắc đến Kyoko thì sẽ bị coi là khoe khoang, dễ gây khó chịu, nhưng hình như điều đó lại khiến cậu ấy lo lắng. Thật khó xử.
“Cảm ơn. Nhưng bây giờ tớ đang gặp rắc rối với Rin hơn là Kyoko.”
Soya gật đầu, “À.”.
Rin là chị gái tôi.
Mối quan hệ của tôi và Rin hiện đang trong tình trạng tồi tệ, không khác gì chiến tranh lạnh.
Mối quan hệ vốn đã không tốt từ trước, và tôi lại thường xuyên bị chị ấy đối xử tệ bạc trong cuộc sống hàng ngày từ lâu. Bị mắng chửi là chuyện thường ngày, bị bạo hành cũng không hiếm, bị kiểm soát mọi mặt, và đỉnh điểm là bị bắt mặc đồ con gái định kỳ, mặc dù tôi không thích.
Lại có lúc, chị ấy lại thủ thỉ lời yêu bằng giọng điệu nũng nịu đến rợn người...
Dù sao đi nữa, đối với tôi, Rin từ lâu đã là biểu tượng của nỗi sợ.
Tôi bị chị ấy chi phối tinh thần. Tôi không thể chống lại.
Nhưng tháng trước, mối quan hệ bất thường đó đã thay đổi.
Khi Rin biết chuyện tôi hẹn hò với Kyoko, chị ấy đã phản đối kịch liệt, và tôi đã buộc phải chống đối lại Rin. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi dám chống lại Rin kể từ khi sinh ra.
Tất nhiên, Rin đã nổi trận lôi đình. Tôi còn bị đối xử tệ bạc hơn.
Nhưng vì tôi không muốn bị chia cắt với Kyoko, tôi đã tiếp tục chống đối thay vì nghe lời, và cuối cùng Rin bắt đầu coi tôi như người không tồn tại.
Có vẻ như em trai không theo ý mình là không cần thiết. Tôi cũng mặc kệ.
Thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn bị kiểm soát quá mức nữa.
Tuy nhiên, dù gì, vẫn có những bất tiện không thể bỏ qua, và vấn đề lớn nhất là không khí gia đình.
Bố mẹ tôi thiên vị Rin, nên không khí gia đình bị ảnh hưởng nặng nề bởi tâm trạng của Rin.
Có nghĩa hiện tại là địa ngục. Cảm giác ở nhà khó chịu khủng khiếp.
Bởi thế, gần đây tôi tránh về nhà và dành thời gian ở nhà bà nhiều nhất có thể.
Hơn nữa, đến nhà bà thì có thể gặp Kyoko. Một mũi tên trúng hai đích.
“Vẫn chưa làm hòa được với Rin-san hả.”
Seiya nói. Cậu ấy nắm rõ tình hình của tôi.
Tôi đã tâm sự với Seiya về chuyện gia đình.
“Làm hòa gì chứ, làm gì có khoảng thời gian nào mà tớ và Rin có mối quan hệ tốt đẹp đâu.”
“Không phải ý đó.”
“Tớ biết. Nhưng vẫn không thể được. Để cải thiện mối quan hệ với Rin, ít nhất tớ phải chia tay Kyoko... nhưng tớ không có ý định chia tay Kyoko đâu.”
Soya ừm một tiếng.
“Hơn nữa, nếu Rin vào đại học thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hết. Chỉ cần chịu đựng vài tháng nữa, khi Rin dọn ra khỏi nhà, thì mọi chuyện với Rin và gia đình sẽ không còn quan trọng nữa..”
Vì ở địa phương không có trường đại học nào, nên năm sau Rin sẽ bắt đầu sống một mình. Nếu không thì tôi gặp rắc rối.
“Đúng là vậy. Nhưng cuối tuần chị ấy có thể về nhà mà.”
“Thì kệ, tớ cũng dự định vào đại học xa vào năm sau. Khi đó, mối liên hệ với Rin và gia đình sẽ càng ít đi. Tức là, dù lâu nhất là bao lâu đi nữa, chỉ cần chịu đựng thêm một năm rưỡi là xong thôi.”
Tôi nhìn chiếc bánh mì chưa hề mở gói vì không muốn ăn, và nói.
“Cuối cùng thì tớ cũng được tự do.”
“Không có chỗ để về, chắc khổ lắm ha.”
Seiya nhìn tôi với vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, và nhìn lại miếng bánh mì đang ăn dở của mình.
Seiya là người chu đáo. Cậu ấy phân định rõ ràng giữa những điều nên nói và không nên nói.
Mặc dù cách đây không lâu cậu ấy rất hay cằn nhằn về Mizuki... nhưng bây giờ tôi hiểu rằng ngay cả chuyện đó, cậu cũng nói ra vì nghĩ cho tôi, dù không muốn nói.
Và Seiya như vậy lại không bao giờ can thiệp vào chuyện gia đình. Cậu ấy cho rằng can thiệp cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi thực sự biết ơn sự quan tâm đó.
“...Nói xong chưa?.”
Seiya ăn xong bánh mì và đứng dậy.
Tôi đang ngồi, ngước nhìn mặt Seiya như nhìn lên bầu trời.
“Ừ. Xin lỗi vì đã lôi cậu ra ngoài lúc trời nóng thế này.”
Tôi cũng đứng dậy, bỏ chiếc bánh mì chưa mở vào túi mua sắm, và phủi cát dính ở mông.
“Không sao. Gặp Kitagawa Keika là chuyện lớn, lỡ bị ai nghe thấy thì phiền lắm.”
“Đúng vậy. Vẫn còn bị nói này nói nọ vì chuyện của Kyoko....”
Hầu như tất cả học sinh trường Higashi đều biết tôi đang hẹn hò với Kyoko... cựu thần tượng hàng đầu. Nhờ đó, tôi bị một số học sinh ghen ghét, thậm chí còn bị mấy tên du côn quấy rối. Trong tình huống như vậy, nếu bị nghe thấy chuyện gặp Keika-san, một nghệ sĩ hiện tại...
“...Nếu có thằng nào lại gây sự, nói cho tớ biết đấy.”
“Cảm ơn. Hiện tại thì vẫn ổn... Thôi, quay lại trường thôi. Sắp bị say nắng rồi.” Tôi không đợi câu trả lời mà bước về phía khu nhà trường, Soya đi bên cạnh nói: “Này.”
“Gì vậy?.”
“...À... tớ không cần gặp Kitagawa Keika đâu... nhưng nếu có thể xin được chữ ký thì... tớ muốn xin... à, nếu không được thì thôi.”
Tôi bất giác ngước nhìn, Seiya đang nhăn mặt, vẻ như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Trong một khoảnh khắc, tôi ngạc nhiên đến ngây người, nhưng rồi tôi gật đầu ngay.
“Ừ. Tớ xin cho. Tớ sẽ thử hỏi.”
“...Cảm ơn.”
Seiya xấu hổ, tôi được chứng kiến một cảnh tượng thật hiếm hoi. Và tất nhiên, tôi không trêu chọc cậu ấy.

