Vol.2

Chap 1 (1)

2025-10-18

6

Bỏ làm idol, tôi về quê, ăn bám ở nhà bà ngoại, thấm thoắt đã được một tháng. Giờ đã là giữa tháng Bảy.

Lúc tôi rời Tokyo, cả nước vẫn đang trong mùa mưa, nhưng giờ thì mùa mưa đã qua hẳn, gần đây trời cứ quang đãng đến phát ngán. Nói cách khác, bên ngoài chẳng khác gì địa ngục. 

Ra khỏi nhà là da bị cái nắng không biết nương tay thiêu đốt đến đen sạm, đã thế còn nóng ẩm nên thở thôi cũng đổ mồ hôi. Lại gần bụi rậm thì bị muỗi với côn trùng có hại tấn công. Thức ăn đồ uống cũng dễ bị ôi thiu. 

Cảm giác khó chịu tột độ. 

Đúng là mùa hè khốn nạn... à, xin lỗi, tôi cũng mong chờ tắm biển với lễ hội mùa hè, nên nói thế hơi quá. Thật khó để phân định rạch ròi thích hay ghét một thứ gì đó nhỉ. Thậm chí, yêu hay ghét còn thay đổi xoành xoạch tùy theo tâm trạng lúc đó nữa.

Ví dụ, hồi còn làm idol, tôi chẳng rảnh rỗi mà đi biển hay lễ hội, nên mùa hè đơn thuần chỉ là một mùa khó chịu mà thôi. Chuyện tôi suýt bị say nắng khi biểu diễn ngoài trời không chỉ xảy ra một hay hai lần. 

Nhưng giờ thất nghiệp, tôi thừa mứa cả thời gian lẫn sức lực, nên đột nhiên mùa hè lại trở thành một khoảng thời gian vui vẻ. 

Quan trọng nhất là, mùa hè năm nay, tôi định lợi dụng biển và lễ hội để thúc đẩy kế hoạch trả thù Mamoru... Ah.

Mamoru là em họ tôi. Và cũng là bạn trai tôi mới bắt đầu hẹn hò gần đây. 

Mà, nói là bạn trai chứ tôi chẳng có chút tình cảm yêu đương nào với cậu ta cả. 

Ngược lại là đằng khác, tôi hận cậu ta muốn chết được. Đây không phải nói đùa đâu. Tôi đã từng bị Mamoru đá một lần đấy. 

Tôi đã từng rất thích, rất yêu cậu ta, thế nên tôi đã hết lòng vì cậu ta... Vậy mà cậu ta, Mamoru, lại vứt bỏ tôi dễ như không, để chọn con đàn bà khác. 

Sao mà tha thứ được chứ? 

Chắc cũng có người cười bảo thất tình thôi mà làm gì ghê gớm, nhưng giới hạn chịu đựng của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Quá khứ bị Mamoru vứt bỏ cứ mãi dày vò tâm can tôi. 

Mỗi lần giọng nói của Mamoru lọt vào tai, mỗi lần bóng dáng cậu ta lọt vào tầm mắt, tôi lại không thể kiểm soát nổi bản thân. Phải trả thù, nếu không tôi sẽ chẳng thể nào tiến thêm được một bước nào nữa. 

Lần này, tôi sẽ khiến cậu ta yêu tôi đến tận xương tủy, rồi đá cậu ta.

Và, vì lý do đó, suốt năm năm qua, tôi đã kiên trì rình rập cơ hội trả thù. Rồi tháng trước, tôi đã thành công khiến cậu ta tỏ tình. 

Thật sự, dài đằng đẵng...! ...Mà, tôi đã không đá hắn.

Không phải sao. Nếu đá Mamoru ngay lúc này, thì cũng chẳng thể khiến hắn tổn thương là bao.

Còn nỗi oán hận tôi phải chịu sâu nặng hơn nhiều. Chỉ có thế này thì hoàn toàn không cân xứng.

Thế nên bây giờ, tôi đang trong quá trình lợi dụng vị trí người yêu để khiến cậu ta lún sâu hơn nữa. Khiến cậu ta yêu tôi nhiều hơn, nhiều hơn nữa, khiến cậu ta không thể sống thiếu tôi, rồi đến lúc đó mới vứt bỏ.

Đẩy kẻ đang ôm chân tôi gào khóc “Đừng bỏ em”, phải làm đến mức đó tôi mới có thể thoát khỏi mối tình đầu như một lời nguyền này. 

Thật mong chờ đến lúc đó... 

Quay lại chuyện mùa hè, mấy sự kiện như đại hội pháo hoa, tắm biển hay chợ đêm, về cơ bản, chúng tồn tại để thắt chặt quan hệ với người khác giới mà, đúng không. 

Mùa hè là mùa của tình yêu. Không lợi dụng nó thì uổng quá. Mùa hè này chính là trận chiến quyết định. 

Tôi không thể lãng phí cuộc đời mình cho Mamoru mãi được. Phải nhanh chóng hoàn thành việc trả thù này thôi. 

“...Hửm?”

Cảm thấy có gì đó hơi là lạ, tôi bất giác lên tiếng. 

Đây là phòng thờ. Phòng thờ trong nhà bà ngoại, nơi tôi đang ở nhờ.

Trong căn phòng mà bàn thờ Phật chiếm một vị trí nổi bật, khi tôi đang ngồi trên đệm lót đặt trên chiếu tatami, xem video bài giảng vật lý trên máy tính bảng, thì bỗng có gì đó lướt qua ý thức khiến tôi mất tập trung. 

Gì vậy nhỉ? Ngay lúc nghĩ thế, tôi nhận ra tiếng chuông cửa đang reo khe khẽ.

Tôi vội vàng dừng video, tháo tai nghe ra, âm thanh liền trở nên rõ ràng. Tôi chạm vào chiếc điện thoại vứt trên chiếu tatami, đã qua năm giờ chiều từ lâu, sắp đến giờ Mamoru tới... Chết rồi.

“Kyoko!” 

Tôi đứng dậy, rảo bước ra khỏi phòng thờ thì nghe có người gọi tên mình. 

Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của bà ngoại đang ló nửa người ra từ bếp. 

“Bà đang dở tay, cháu ra mở cửa thay bà được không!? Chắc là Mamoru đấy!” 

Vốn dĩ tôi cũng định thế nên đáp bâng quơ “Vâng ạ~” rồi đi ra cửa chính.

Mở cửa ra, luồng không khí oi bức bên ngoài tràn vào, bọc lấy tôi trong cảm giác ngột ngạt khó chịu. 

Đứng ở đó, đúng như dự đoán, là Mamoru. Vầng trán lấm tấm mồ hôi như minh chứng cho cái nóng bên ngoài.  

Tôi lỡ buột miệng “Ướt sũng mồ hôi rồi kìa”, Mamoru bẽn lẽn cười.

“Nóng muốn tan chảy luôn. Người em nhớp nháp hết rồi.” 

Đôi mắt to nheo lại như mèo, bờ môi mỏng cũng dịu dàng cong lên. Ừm, ừm. Vẫn là một mỹ thiếu niên như mọi khi. Bị chiếu bởi nụ cười còn chói lóa hơn cả ánh nắng, tôi bất giác cũng mỉm cười theo... 

 Ấy. Khoan. Bình tĩnh nào. Tôi vội cắn vào má trong.

Lần nào cũng vậy, bình tĩnh nào tôi ơi. Cho dù có là mỹ thiếu niên đến mức nào, Mamoru cũng là kẻ thù. Là kẻ thù của mình. Là đối tượng trả thù. 

Vậy mà lại rung động dễ dàng thế này, đúng là lơ là cảnh giác. Phùuuuu…

Tôi dùng lý trí kìm nén cảm xúc, xốc lại tinh thần, rồi giục: “Vào nhà đi.”

“Xin phép làm phiền ạ.” 

 Chẳng hề hay biết tâm trạng của tôi, Mamoru cởi giày ở bậc thềm rồi bước vào. 

 Rồi cậu ta vòng qua tôi, giữ khoảng cách và bắt đầu đi dọc hành lang. Hửm?

“Này, chị cảm thấy có khoảng cách. Hay chị tưởng tượng nhỉ?”

Nghe tôi hỏi, Mamoru cười bối rối.

“Không... Giờ người em toàn mùi mồ hôi nên không dám lại gần... Ah, em đi tắm trước nhé.”

Cậu ta giữ khoảng cách với tôi, định đi về phía phòng tắm.

Hửm? 

Tôi sải bước dài đến gần Mamoru, hít hà ngửi. 

“Này, chị làm gì...” 

“Đâu có hôi? Em nhạy cảm quá rồi đấy?” 

“Không không, hôi mà! Thiệt tình... ngại quá đi...” 

Mamoru cười khổ, lách qua người tôi, một mùi hương thoang thoảng bay qua, ừm. 

Quả nhiên cũng không phải mùi gì khó chịu gì. Nhưng mà, nếu chính chủ đã để ý thì cũng đành chịu. 

“Bà ơi, cháu mượn nhà tắm nhé~” 

“Nè, đợi đã.”

Tôi gọi Mamoru lại khi cậu ta vừa nói vọng vào bếp gọi bà, chuẩn bị bước vào phòng tắm. 

Mamoru dừng bước, quay lại nhìn tôi: “Gì thế?”

“Tắm chung không?”

Tôi cười mỉm, nói với giọng điệu quyến rũ.  Đương nhiên là không có ý đó thật.

Tôi chỉ nghĩ đây là cơ hội để trêu chọc Mamoru thôi. 

Mamoru đờ mặt ra. 

Cái vẻ mặt ngơ ngác đó khiến tôi tưởng như nghe thấy tiếng “bộp”, trông cũng hơi dễ thương... 

Không, đã bảo đừng có say sưa ngắm hắn nữa mà. 

“...Đừng trêu em nữa.” 

941a8835-2ce5-41c6-bba7-74dbad8b12f9.jpg

Vẻ mặt như cười mỉm mà cũng như cười khổ, tựa như đang thăm dò xem tôi nghiêm túc đến đâu, toát ra bầu không khí gì đó như một con thú nhỏ, khiến bản tính thích hành hạ người khác trong tôi trỗi dậy. 

Thật ra là đang khá bối rối? Hay là kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm? 

“Mamoru không muốn tắm chung à?” 

“E-eh... thì, nói là không muốn thì là nói dối, nhưng mà...” 

“Nhưng mà?” 

“...Ở nhà bà mà làm chuyện đó thì đúng là không hay lắm. Nên là, để sau nhé?”

Mamoru tỏ ra hơi đắn đo một chút, nhưng ngay lập tức bình tĩnh đưa ra kết luận, rồi bước vào phòng thay đồ mà không chờ tôi trả lời... Eh?

“Hả?” Khoan đã. 

Thế này chẳng khác nào tôi định làm chuyện bậy bạ rồi bị Mamoru nhắc nhở... 

K-Không!? Tôi hoàn toàn không có ý đó thật mà!? 

N-Nếu cậu ta gật đầu, tôi đã định trêu là “Đùa thôi, đồ dê xồm”, thế mà...! 

Vậy mà thế này, khác gì tôi là đứa vô duyên! Trời ơi, nhục chết mất…

Aaa, thiệt tình!

Với lại, phô bày cái thái độ bình thản đó, tôi lại một lần nữa nhận ra mình vẫn chưa khiến cậu ta yêu say đắm, à không, tôi không nói là cậu ta hoàn toàn không ý thức tôi là con gái, nhưng mà vẫn còn thiếu, thiếu nhiều lắm.

Tức điên lên được...! 

Quả nhiên là nếu không có cú hích nào đó đủ lớn, sẽ rất khó để thúc đẩy mối quan hệ này tiến xa...!