Ngoài trời đang mưa. Từng tiếng gõ vào cửa kính phòng khách lộp bộp, kéo tôi từ trong cõi tưởng tượng trở về hiện thực.
Tôi ngả người thư giãn trên ghế sofa, khẽ đóng cuốn sách tham khảo lại.
Giờ đã là giai đoạn cuối của đợt thi cuối kì này rồi.
Dù tôi đã xoay xở để vượt qua ngày hôm nay, song tôi vẫn chưa thể thư giãn hoàn toàn được.
“Vẫn còn tận hai ngày nữa cơ…”
Tôi tự nhủ và ngước mắt lên nhìn tấm lịch treo tường. Ánh mắt của tôi khóa chặt vào một ngày đặc biệt trên đó.
Chủ Nhật tuần kế là 14 tháng 2, hay nói cách khác– là ngày Valentine.
Chắc hẳn mọi người cũng đã biết, Valentine là ngày mà thành viên trong nhà trao cho nhau những thanh sô-cô-la, và chỉ có “người trong nhà” thôi– tôi không chấp nhận bất cứ ngoại lệ nào ở đây hết.
…Nhưng năm nay có lẽ sẽ có chút thay đổi.
Giáng sinh vừa rồi– và cũng là sinh nhật tôi– tôi đã nhận được quà sinh nhật từ mấy cô nàng trong Câu lạc bộ Văn học. Nếu không có gì thay đổi, khả năng cao là tôi cũng sẽ nhận được giri choco [note80962] vào Valentine năm nay từ họ.
Nhưng đừng hiểu nhầm– tôi không hề có ý khoe khoang gì về độ nổi tiếng của bản thân, hay là có ý muốn nhận được sô-cô-la từ crush của mình cả.
Không quan trọng là bạn đang cô đơn hay chỉ đơn giản là không có hứng thú với chuyện tình cảm, bất cứ ai cũng sẽ có chút bồn chồn lo lắng trong ngày Valentine này thôi. Việc một người liên tục kiểm tra ngăn bàn hay bên trong tủ để giày trong ngày hôm đó là chuyện hoàn toàn bình thường luôn ấy. Tuy vậy, kì vọng càng nhiều thì chỉ khiến cho thất vọng càng lớn thôi.
…Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi giờ nên tập trung hơn vào bài kiểm tra sắp tới thì hơn. Nhưng mà từ nãy đến giờ tôi cũng ôn được hòm hòm rồi ấy, nên có lẽ tôi sẽ đọc một ít light novel để thư giãn tí vậy.
Tôi nhớ không nhầm thì cuốn <Nhật kí 100 ngày trước khi tôi nhận ra đây là một trường nam sinh> đang ở trong phòng mình thì phải. Đó là một cuốn tiểu thuyết đầy tham vọng, hướng tới xây dựng một câu chuyện mà toàn bộ “nữ chính” hóa ra đều là “cú có gai”. Nội dung gây sốc là vậy, song nhờ có sự ủng hộ của các fan cuồng mà series này vẫn tiếp tục cho ra lò các phần mới cho đến nay.
…Cho những ai chưa biết, đây không phải tài sản cá nhân của tôi mà là hàng của Câu lạc bộ Văn học đấy. Điều đó rất quan trọng đấy, đừng hiểu nhầm nhé.
“Thôi thì nghỉ ngơi xíu vậy.”
Tôi đặt cuốn sách tham khảo lên sofa và đứng dậy. Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay ra từ khu bếp, kích thích đầu mũi tôi.
Đang ở khu bếp kia là Kaju, em gái tôi. Em ấy có vẻ đang vừa trộn vừa khuấy thứ gì đó, miệng thì ngân nga một bài nhạc.
Với mái tóc đen dài mượt mà như tơ, cùng dáng người mảnh mai và gương mặt thanh tú, cân đối– Kaju đẹp một cách hoàn hảo trong bộ tạp dề kia, dù cho em ấy là em gái tôi…
Tôi bất chợt tiến lại gần Kaju và nhìn vào thứ ở trong tay em ấy.
“Em đang làm gì vậy Kaju?”
Bày ra trước mặt Kaju là đủ các loại bát với đa dạng sắc màu trong đó. Em ấy hiện đang khuấy một thứ hỗn hợp có màu xanh lá nhạt.
“Em đang thử các công thức làm sô-cô-la mới cho Valentine này ạ. Onii-sama thử ăn cái này xem thế nào đi ạ.”
Kaju xúc một thìa hỗn hợp trong bát kia và đưa về phía tôi.
Tôi thử một miếng. Vị ngọt nhẹ nhàng của nó lan tỏa khắp đầu lưỡi khi tôi cắn vào, đi kèm là một mùi hương hoa cỏ phảng phất nơi đầu mũi tôi.
“Vị gì đây em?”
“Hạt dẻ cười ạ.”
“Em đã nghiền hạt dẻ cười thành bột nhão và trộn nó với sô-cô-la trắng, cơ mà kết cấu của hỗn hợp này sau khi đông lại vẫn chưa được như ý em cho lắm. Cái bên này thì dùng quả lý chua đen [note80963] nè. Anh cũng nên thử tí đi ạ.”
Tôi háo hức mở miệng để thử một miếng. Đọng lại trên đầu lưỡi tôi sau đó là một vị đắng cũng như chua nhẹ.
“Cả hai cái đều ngon lắm ấy. Onii-chan luôn nghĩ rằng sô-cô-la của Kaju rất ngon đó, Kaju biết không?”
Đôi môi của Kaju dường như đã phải kiềm chế để không mỉm cười khi nghe vậy, nhưng sau đó– em ấy đột nhiên tỏ ra nghiêm nghị và hắng giọng.
“Ara, năm nay kể cả Kaju không tặng anh thì onii-sama cũng có thể nhận được sô-cô-la ở trường, đúng không ạ? A, hay là—”
Má của Kaju đột nhiên ửng hồng, đôi mắt thì lấp lánh một sự tò mò không thể che giấu.
“--onii-sama định tặng sô-cô-la cho ai đó sao?”
Anh làm vậy để chi hả em?
Kaju thi thoảng hay nói mấy câu khó hiểu phết ta…
“Anh còn chưa biết liệu mình có được tặng sô-cô-la không nữa đây…Giri choco giống với thiệp và quà chúc mừng năm mới ấy– nó phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của người tặng em à. Hơn nữa, dù Valentine năm nay vào Chủ Nhật thật đấy, nhưng mà–”
Tôi khựng lại một nhịp trước khi tiếp tục nói.
“--anh cũng không chắc nữa. Có thể sẽ có giri choco được tặng vì dù gì cũng là ngày hội thông tin của trường mà…Nói chung là, không phải là anh muốn được tặng sô-cô-la hay gì đâu– đây chẳng qua chỉ là cách mà đại đa số mọi người nghĩ về hôm đó thôi ấy.”
Kaju chăm chú nghe mấy lời lải nhải của tôi, rồi mỉm cười đáp lại.
“Dạ, Kaju cũng nghĩ vậy đó anh. Với cả năm nay Kaju cũng muốn tặng sô-cô-la cho một người vào năm nay ấy ạ.”
Ồ, ra là vậy sao…Kaju muốn tặng sô-cô-la cho ai đó ấy hả?
“Kaju, ý em là–”
Kaju khẽ chọc chọc má của mình để ngắt lời tôi.
“Má Kaju đang dính mấy vết sô-cô-la ngọt ngào, thơm ngon đó. Onii-sama lau giúp em được không ạ?”
Không phải em vừa tự bôi lên mặt mình à Kaju…?
Tuy nghĩ vậy, song tôi vẫn đi kiếm giấy ăn để lau giúp em ấy— nhưng không hiểu sao lại không thấy một hộp giấy nào cả.
…Đành chịu vậy. Tôi lấy khăn mùi xoa của mình ra và lau má Kaju.
“Okay, ổn rồi đó.”
“...Đó là lí do tại sao em không thích mặt này của onii-sama!”
…Sao tự dưng Kaju lại bực vậy nhỉ? Chắc hẳn đây là cái mà người ta gọi là “tuổi nổi loạn” đúng không?
“À mà, em định tặng sô-cô-la cho ai vậy Kaju?”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, một tiếng chuông điện thoại xa lạ vang lên.
“A! Onii-sama, anh làm giúp em một lúc được không ạ?”
Dứt lời, Kaju dí bát hỗn hợp đang được cách thủy trong chậu nước nóng vào tay tôi mà không cần biết tôi đồng ý hay chưa.
“...Ớ? Anh nên làm gì với cái này giờ?”
“Anh cứ khuấy đều một cách chậm rãi cho đến khi nó xuống 45 độ C là được ạ! Làm hộ em nha onii-sama!”
Sau đó, Kaju lấy điện thoại ra trong lúc từ từ bước khỏi phòng khách.
Ể…mình thực sự phải làm việc này sao? Thôi thì cứ khuấy tạm đi đã vậy…
Tôi chầm chậm khuấy hỗn hợp sô-cô-la như được bảo, đồng thời hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại.
Em ấy có nói là muốn tặng sô-cô-la cho ai đó. Liệu có khả năng nào mà người nhận không phải con trai không nhỉ…?
…Không thể nào, đặc biệt là vào Valentine này thì càng không.
Hơn nữa, nếu tôi không nhầm, Kaju hồi nãy cũng có nói là “Onii-sama năm nay không cần sô-cô-la của Kaju đâu ạ” hay sao ý...Câu đó khá là đáng lo đấy nha, liệu có phải năm nay Kaju không định tặng tôi sô-cô-la không vậy?
…Xin đừng hiểu nhầm, không phải là tôi thèm muốn sô-cô-la của em gái mình hay gì đâu. Chẳng qua là Kaju chưa lần nào quên tặng sô-cô-la cho tôi vào Valentine kể từ khi em ấy lên 1 thôi…Có lẽ tôi nên sớm thẳng thắn nói chuyện với em ấy để tránh bất cứ một hiểu nhầm nào không đáng có.
“...Chết dở, mình quên không đo nhiệt độ rồi.”
Nếu để Kaju bực mình thì sẽ tệ lắm đây…Nghĩ bụng, tôi vội đặt nhiệt kế vào trong bát. Màn hình của nó hiển thị chính xác 46 độ C– may mà vẫn trong phạm vi sai số cho phép đấy. Tôi lấy bát hỗn hợp ra khỏi chậu cách thủy, rồi nhìn về phía cửa nơi Kaju vừa rời đi, bối rối không biết làm gì tiếp.
…Mình nên làm gì tiếp đây? Kaju vẫn đang nghe điện thoại à?
Đợi một lúc mà vẫn không thấy tín hiệu quay lại nào từ Kaju, tôi đành cầm bát hỗn hợp kia đi ra cửa hàng lang.
“Kaju ơi…”
Tôi khẽ gọi Kaju trước khi ngó đầu ra. Kaju hiện đang đứng quay lưng về phía tôi, thì thầm to nhỏ với ai đó ở ngay phía sau cửa.
“Ừm hứm, nhưng mà…hmm…cũng đúng thật. Nhưng cậu có chắc không vậy? Còn Gon-chan– mà chắc cậu ấy không phàn nàn gì đâu nhỉ?”
Kaju áp sát điện thoại vào tai, vừa nói vừa liên tục gật đầu. Dù là có vẻ Kaju đang có chuyện quan trọng cần bàn thật đấy…nhưng em không thể tạm ngừng dù chỉ một chút để anh đưa em cái bát này sao, em gái của anh ơi?
“Nói chuyện này qua điện thoại bất tiện quá– để lần sau gặp nhau thì tụi mình sẽ bàn kĩ hơn nha?”
…Cuối cùng cũng xong rồi sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bước ra hành lang.
“Okay, tớ hiểu rồi. Tớ không có bận gì vào hôm 14 đâu ấy. Gặp cậu trên trường sau nha, Tachibana–kun.”
…Hả?
Câu cuối của Kaju khiến tôi sững người lại như bị sét đánh ngang tai.
Kaju cất lại điện thoại vào túi của tạp dề mà em ý đang mang, rồi nhẹ nhàng xoay người về phía tôi.
“...Ớ? Onii-sama đứng đó từ bao giờ vậy ạ?”
“À, anh mới ra đây thôi. Còn cái này được 45 độ C rồi ấy…”
Tôi nói dối Kaju mà mặt vẫn tỉnh bơ, rồi giơ cái bát kia ra. Thấy vậy, Kaju vừa cười vừa tung tăng lại gần.
“Kaju cảm ơn onii-sama nhiều nhaa! Em lỡ nghe điện thoại hơi lâu tí, hì hì…”
Sau đó, Kaju tung tăng quay lại bếp và đặt bát sô-cô-la vào nước lạnh.
“Ta sẽ phải làm nguội nó bằng cách này nha…onii-sama? Sao vậy anh?”
…Nhận ra mình đang vô thức nhìn chằm chằm vào Kaju từ lúc nào không hay, tôi vội vàng quay mặt đi và chống chế.
“Không, không có gì đâu…mà nãy em nói chuyện với ai vậy?”
“Bạn cùng trường em ấy mà. Tụi em nói về mấy chuyện trên trường thôi ý.”
Hmm…ra là “bạn” của Kaju sao. Dựa trên cách mà Kaju gọi thì có vẻ đó là một chàng trai, và hình như hai đứa nó đang muốn để trống lịch ngày 14 thì phải…
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi khi tôi nhìn Kaju vừa khuấy sô-cô-la vừa vui vẻ ngân nga một giai điệu nào đó. Nhìn vào nỗ lực mà em ý bỏ ra với việc thử nghiệm sô-cô-la năm nay, cũng như lời hứa hẹn với một cậu nào đó vào ngày 14 tháng 2 kia– có lẽ nào…?
“Kaju ơi, anh hỏi xíu…em định tặng sô-cô-la cho ai vậy?”
Tôi cố để hỏi với giọng bình thường nhất có thể…nhưng khi nghe xong, Kaju lại đột ngột khựng lại và dừng việc em ấy đang làm nãy giờ.
“...Anh đoán đi ạ?”
Giọng Kaju bình tĩnh một cách bất thường.
Ực. Tôi nuốt khan, thấp thỏm lên tiếng hỏi.
“Một bạn nữ nào đó…đúng không em?”
Tôi buột miệng đoán ra điều ngược với những gì mình đang nghĩ…nhưng thay vì thừa nhận hay phản đối, Kaju lại khẽ cười ngượng ngùng.
“Bí mật ạ.”

