Đêm Giáng sinh.
Tiara Basori đang ngồi ở bàn học trong phòng của cô nàng. Cô đang đặt một tay lên che mặt mình khi đang đọc một cuốn sách.
…Đó là cuốn fanfic BL dựa trên người thật của Koto Tsukinoki.
Tiara cũng ý thức được về sự tồn tại của thể loại BL, và cô cũng không định đưa ra những lời bình phẩm không cần thiết về sở thích cá nhân của người khác làm gì cả–
“Ể…làm vậy trước mặt bàn dân thiên hạ ấy hả…?
Xoẹt. Tiara lấy một tờ giấy nhớ dán lên trang sách kia…và rồi nhận ra mình không còn nhiều giấy nhớ cho lắm. Cô chỉ muốn kiểm tra qua một số đoạn “nhạy cảm” với công chúng thôi…nhưng xem chừng là còn lâu mới xong được.
Tiara vươn vai và nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở phòng hội học sinh vài ngày trước.
…Chủ tịch Câu lạc bộ Văn học, Kazuhiko Nukumizu. Không giống như những gì được khắc họa trong cuốn doujin kia– ngoài đời thật, cậu ta trông khá giống một học sinh nghiêm túc và ngây thơ.
Tuy là vậy, song cậu ta lại có thể thần không biết quỷ không hay lại gần cô lúc cô đang kiểm tra cuốn doujin kia.
Nếu cô nhận ra điều đó chậm mất đúng một giây thôi thì–
Nếu cô không kịp thời tránh đi bàn tay đang giơ ra về phía cô, “Nukumizu” trong những minh họa kia có lẽ sẽ–
Nghĩ đến đó, hai má Tiara đỏ rực lên, người thì nhễ nhại mồ hôi.
“Đ-Đây chỉ là truyện thôi mà!”
Rầm! Tiara vỗ mạnh xuống bàn…rồi một giọng nói bất ngờ cất lên từ phía sau lưng cô.
“Nee-san, chị cứ lẩm bẩm nãy giờ rồi đó ạ…chị đang làm gì vậy?”
“Hả!?”
Tiara quay người ra sau và thấy cậu em trai của mình, người vừa mới tắm xong, đang đứng ở cửa trong bộ đồ thể thao.
“C-Chờ đã nào, Takashi…ít nhất thì em cũng nên gõ cửa trước khi vào phòng chứ!”
“Em gõ rồi mà…Có chuyện gì vậy chị? Trông chị có vẻ hoảng loạn lắm ạ…”
Em trai cô tên là Takashi Basori, một học sinh năm hai sơ trung.
Tiara vẫn chưa hỏi bố mẹ mình tại sao lại đặt cho em ấy một cái tên rõ là bình thường, còn mình thì lại không được như thế.
…Cô giấu cuốn doujin dưới vở của mình và cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
“Không có gì đâu. Sao em lại lên đây?”
“Mẹ đang cắt bánh đó ạ, nên Nee-san xuống ăn đi nha.”
“Okay–”
Tiara đứng dậy và không thể không để ý đến em trai mình. Cậu nhóc này càng ngày càng cao hơn kể từ khi nó thành học sinh sơ trung…và dường như cũng đang có chút phong thái của một cậu trai trưởng thành dạo gần đây rồi.
“...À mà Takashi này. Dạo này em có hay đi chơi với mấy đứa bạn trong Câu lạc bộ Bóng đá không?”
“Có ạ…nhưng sao chị lại hỏi cái đó bây giờ vậy, Nee-san?”
“Em đã nhận được sô-cô-la trong Valentie gần nhất đúng không? Có phải…các bạn cùng Câu lạc bộ đã tặng em không vậy?”
“...Câu lạc bộ của em toàn con trai thôi chị ơi.”
“Vậy thì có sao đâu?”
Tiara buột miệng nói…rồi sững người, bàng hoàng vì chính điều đó.
…Hở? Ể? M-Mình vừa nói cái quái gì vậy nhỉ?
“Ờm, à thì, không có gì đâu. Không có gì hết ấy! Coi như chị chưa nói gì hết nhé!”
Tiara đổ mồ hôi như mưa mặc dù trời đang rất lạnh, chân tay thì vung vẩy loạn xạ cả lên.
“Nee-san à…em cảm thấy dạo gần đây chị khá là kì quái đó ạ. Thôi, em đi xuống trước đây nha.”
Tiara thở phào nhẹ nhõm sau khi Takashi thở dài và rời đi.
…Tất cả là tại cậu ta!
Cơ mà, không biết là cậu ta đã xử lí “lời hứa” với mình đến đâu rồi nhỉ?
Tiếng chuông điện thoại của cô reo ngay khoảnh khắc cô thắc mắc về điều đó trong lòng.
Cô lật mở điện thoại, và thấy dòng chữ “Yumeko Shikiya” đang nhấp nháy trên màn hình.
Tiara hít một hơi sâu…rồi nhấn nút chấp nhận.

