Vol 04

Giao đoạn 2: Nguyên do hai ta không là một đôi

2025-09-05

10

Chủ Nhật, bên trong phòng karaoke.

“Tôi cần đi vệ sinh…”

Khi Nukumizu lẩn khỏi phòng như thể đang chạy trốn, chỉ còn lại Yakishio và Tiara ở trong phòng.

Im lặng bao trùm. Yakishio hớp một ngụm trà ô long, rồi quay sang ngồi cạnh với Tiara.

“Ba-chan nè?”

“Ba…? Ể, cậu gọi tôi hả?”

Yakishio gật đầu như-thể-đó-là-điều-hiển-nhiên vậy giơ micro về phía Tiara.

“Giờ là chuyên mục tâm sự tuổi hồng! Ba-chan, cậu và Nukkun có đang hẹn hò không zậy?”

“H-Hả!? S-Sao cậu lại nghĩ như thế được?”

Híii!-- Tiara đáp lại với tiếng rít siêu chói tai– nhưng Yakishio dường như không bận tâm đến phản ứng đó cho lắm. Nhỏ tiếp tục tiến lại gần hơn nữa.

“Dựa theo cái cách mà hai người ngồi hồi nãy ấy, thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Học nhóm bình thường thì làm sao mà tình tứ đến vậy được cơ chứ?”

“C-Cái đó là vì–!”

Tiara giật mic từ tay Yakishio.

“Đó là vì tụi tôi chỉ có một cuốn vở bài tập thôi! Bộ chuyện đó là sai sao!? Việc tôi học với một chàng trai bất bình thường đến vậy à!?”

Tiara nói một tràng dài không ngắt lần nào, rồi thở hổn hển vì hết hơi và đưa lại micro cho Yakishio.

“Ừm thì…cậu nói cũng đúng. Chuyện đó không có gì là lạ hết cả.”

Bị áp đảo bởi áp lực vô hình từ Tiara, Yakishio vội gật đầu đồng tình và tắt micro đi.

Tiara uống nốt tách trà đã nguội của nhỏ và tiếp tục với giọng điệu bình tĩnh.

“Nukumizu-san và tôi chỉ là người quen, không hơn không kém. Và tụi tôi chỉ đang tổ chức học nhóm thôi…quan trọng hơn, cậu và cậu ta có quan hệ như thế nào vậy, Yakishio-san?”

“Ể? Tớ cũng là thành viên Câu lạc bộ Văn học, nên hôm nay tớ được mời–”

Yakishio ngắt câu tại đó, rồi nhíu mày nhìn lên trần nhà.

“Từ từ đã, tớ có thực sự được mời không nhỉ…?”

“Hả? Đừng nói với tôi là cậu không được mời nhưng cậu vẫn cố chấp đến nhé?”

Yakishio khoanh tay, nghiêng đầu bối rối.

“Hmm…tớ không rõ nữa. Nghĩ lại thì, chẳng ai trực tiếp mời tớ cả, nhưng bằng cách nào đấy thì tớ lại vẫn đến được đây mới hay cơ.”

“...Tôi hiểu rồi.”

Tiara gật đầu đầy chắc chắn như thể vừa giải được một bài toán hóc búa nào đó vậy.

“Đó chính xác là một mánh lới thường được dùng bởi mấy kẻ lừa đảo hôn nhân."

“Ể? Lừa đảo hôn nhân á?”

“Ừ. Nó là tập hợp các cách để lừa ai đó bằng các lời nói lập lờ nước đôi, trong khi bản thân thì khéo léo trốn tránh trách nhiệm liên quan. Ví dụ như, thay vì nói là “Cưới anh nhé” thì người kia lại nói là “Anh không thể cưới em vì anh vẫn còn nợ”. Nếu là cậu, trong trường hợp đó cậu sẽ làm gì?”

“Nợ nần đâu phải chuyện chơi! Nếu là tớ thì chắc tớ sẽ bảo là “Tụi mình hãy cùng nhau cố gắng trả hết nợ nhé” và sau đó–”

–Yakishio vỗ tay như thể ngộ ra điều gì.

“Cậu hiểu rồi chứ? Chỉ bằng việc lừa nạn nhân hiểu theo hướng“nếu trả hết nợ là ta có thể cưới nhau”, thì kẻ lừa đảo đã khiến họ phải tự nguyện làm việc cho hắn. Nói cách khác, dù vẫn chỉ là học sinh cao trung nhưng Nukumizu-san cũng đã biết sử dụng kỹ thuật của bọn lừa đảo hôn nhân rồi.”

“Ể, vậy là tớ đang bị lừa à? Nhưng Yana-chan là người nhắn rủ tớ hôm nay mà…”

“Kéo thêm một bên thứ ba cũng chỉ là một mánh lới cổ điển khác thôi ấy.”

Tiara nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Nukumizu đã rời đi ban nãy.

Yakishio nghiêng đầu nhìn biểu cảm căng thẳng của Tiara, tò mò.

“Nhưng Nukkun đâu phải kiểu người như vậy đâu…Cậu ấy hoặc là quá ngố, hoặc là quá chân thành thôi, chứ không phải kiểu người chơi mấy trò tâm lí như vậy đâu.”

“...Cũng đúng ha. Cậu ta không phải kiểu người quá chi li tính toán, và những tố chất cần để trở thành một kẻ lừa đảo hôn nhân giỏi thì cậu ta lại không có tí gì. Kể cả trong hôm nay, cậu ta vẫn ngố như vậy trong hầu hết thời gian…”

Tiara rót trà từ bình giữ nhiệt và lẩm bẩm.

“Có chuyện gì vậy, Ba-chan?”

“Thực ra thì chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra hết ấy…cơ mà nhé, dù là đi chơi với ai đi chăng nữa, con gái mà đã đi chơi thì phải chuẩn bị đủ thứ, đúng không? 

“Ờm…ừm hứm, tớ cũng nghĩ thế.”

Yakishio nói dối mà mặt không đổi sắc. 

“Không phải là tôi muốn cậu ta phải chú ý đến hay gì đâu…nhưng Nukumizu dường như không để tâm mấy đến nỗ lực của con gái trong việc chuẩn bị nhỉ.”

“Ahh, tớ hoàn toàn đồng ý nha. Nukkun ngố lắm ấy. Thương cho mấy người rơi vào lưới tình với cậu ấy trong tương lai ghê…” 

“Ừm, cậu ta thực sự là hình mẫu điển hình cho kẻ thù của hội chị em mà.”

“Nukkun thật sự không thể tha thứ được~”

Hai cô nàng nhìn nhau và cười phá lên.

–Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra. Nukumizu dè dặt nhìn vô trong.

“...Hở? Gì? Sao hai cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đó vậy?”

“Đó, đó, cậu thấy không?”

“Ừm, là nó chứ còn gì nữa.”

Hai cô nàng lại cười phá lên lần nữa. Thấy vậy, Nukumizu chỉ còn biết thở dài bất lực–