Vol 05

Giao đoạn 1: Hội học sinh Cao trung Tsuwabuki

2025-10-07

5

Tại phòng của Hội học sinh sau giờ học. 

Hội phó Tiara Basori mở cửa cái “rầm” và hét lớn.

“Hội trưởng ơi!”

Tiara rảo bước về nơi Hội trưởng Hội học sinh Cao trung Tsuwabuki - Hibari Hokobaru - đang ngồi làm việc và đập mạnh hai tay lên bàn. Thấy vậy, Hokobaru ngẩng đầu lên nhìn Tiara, rồi khẽ nghiêng đầu với vẻ thắc mắc. 

“Trông em có vẻ bực bội vậy… Có chuyện gì sao, Basori-kun?”

Tiara, với gương mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, vươn người về phía Hokobaru và ấm ức than thở.

“Shikiya-senpai lại tháo áo ngực của em nữa rồi Hội trưởng à! Tệ hơn nữa là lần này chị ý còn công khai làm vậy trước mặt một cậu con trai nữa cơ ấy!”

Hokobaru đưa tay đóng cuốn sách tham khảo lại và chẳng thể làm gì khác ngoài mỉm cười gượng gạo sau khi nghe lời than thở ấy. Dù mới đầu năm thôi… nhưng đây đã là lần thứ ba cô được nghe lời than thở như vậy từ Tiara rồi.

Trước khi Tiara kịp oán trách thêm bất cứ điều gì khác, một khoảng không đen tối đột ngột xuất hiện phía sau lưng của Tiara. Đó là tín hiệu chào sân đặc trưng của Yumeko Shikiya, thư kí của Hội học sinh. Cô áp sát, rồi vòng hai tay nhẹ ôm lấy và khẽ tựa người lên Tiara.

“Kích cỡ không phù hợp… không tốt đâu em…”

“C-Cỡ đó là hợp lý mà chị! Chẳng qua chưa đến lúc mà nó vừa thôi ạ!”

“Nhưng mà… còn cái… hình dạng ý,... nó rồi sẽ… thay đổi mà… đúng không?”

“Không có đâu chị! Dù em chẳng hiểu ý chị là gì đâu ấy, cơ mà không có đâu ạ!”

Trái ngược với vẻ ồn ào của hai chị em kia, Hokobaru chỉ ngồi đó ngắm nhìn họ mà khúc khích cười không che giấu được. Cô vẫy tay và lên tiếng chào Shikiya.

“Em vẫn chẳng thay đổi gì cả... Nhưng công khai làm vậy trước mặt người khác là không nên đâu đó, Shikiya à.”

“Dạ vâng,... lần sau… em sẽ tìm… một chỗ… riêng tư hơn… để làm vậy ạ…”

“Nên vậy.”

Thấy hai đàn chị của mình gật gù đồng tình với nhau mà không đoái hoài đến mình, Tiara đành phải hét lên dù không muốn to tiếng một chút nào cả.

“Cái gì vậy trời!? Đúng ra thì ngay từ đầu Shikiya-senpai làm gì được phép tháo nó ra đâu ạ!? Hội trưởng ơi… chị nói gì đó giúp em đi mà!”

“Nhưng kể cả chị có nói thì cũng đâu thay đổi được gì đâu Basori-kun?”

Hokobaru khẽ nhíu mày và mỉm cười gượng gạo.

“...Dạ? Chị chỉ cần cho Shikiya-senpai thấy vấn đề ở đâu thôi mà–”

“Đừng chối nữa, Basori-kun. Em và Shikiya là kiểu “vậy” mà, chị nói đúng chứ?”

“Đâu ra vậy ạ!? Quan hệ giữa hai tụi em không phải như vậy đâu chị!”

“Tình yêu thì muôn màu muôn vẻ mà, nên hai đứa không cần ngại đâu. Chị cũng sẽ cố hết sức để gạt bỏ thiên kiến của bản thân chị về nó… với cả nhé, hai đứa cứ thoải mái giãi bày với chị nếu có bất cứ khúc mắc hay xích mích gì—”

“Em đã bảo là không phải vậy rồi mà Hội trưởng!?”

Tiara hét lên, kịch liệt phản đối, trong khi Shikiya thì lại chầm chậm lắc đầu với vẻ cam chịu.

“Thế là lộ rồi sao… đúng là… cái kim trong bọc… lâu ngày cũng lòi ra… mà…”

“Chưa có lộ đâu chị ơi! Mà khoan đã… chị em mình ngay từ đầu đâu có gì phải giấu đâu chứ, đáng nhẽ em phải nói điều ngược lại mới đúng… Ai da, chết tiệt! Loạn cào cào hết cả lên rồi!”

Ngay khi Tiara đang trở nên hoang mang đến cực độ thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang bầu không khí đầy hỗn loạn kia.

“Mọi người ơi, em đã pha xong trà rồi đó ạ. Tụi mình hãy cùng nhau ngồi xuống và thong thả tận hưởng đi ạ.”

Người mà nãy giờ chỉ im lặng nhìn cuộc vui và cho đến giờ mới lên tiếng can thiệp kia là thành viên cuối cùng của Hội học sinh – Hiroto Sakurai. Cậu chàng là thủ quỹ của Hội học sinh, cũng là thành viên nam duy nhất trong cái nhóm 4 người này. 

Tay Hiroto hiện đang cầm một ấm trà. Cậu đặt một cái tách lên chỗ của Shikiya và rót trà đen vẫn còn nóng vào đó.

“Trà đen hử,... được nha… chị thích…”

Bị thu hút bởi mùi hương của tách trà kia, Shikiya tách khỏi Tiara và lờ đờ, chậm rãi bước đến chỗ của mình.

“Cậu cũng ngồi xuống và thư giãn một chút đi, Basori-chan à. Trà của cậu đây.”

“Ừm… tớ thực sự mệt quá rồi…”

Tiara đặt tay lên trước trán và uể oải ngồi phịch xuống ghế.

…Sau khi nhìn lại một lượt như để chắc chắn là đã chia đều, Hiroto bắt đầu chia cho từng người một cái đĩa nhỏ với sô-cô-la trên đó.

“Em còn có cả sô-cô-la ở đây để ăn kèm với trà đó ạ. Hàng tự làm đó nha, nên mọi người dù ít dù nhiều thì cũng nên thử một chút đi ạ!”

“Ai dà? Hàng tự làm cơ à… Em được ai tặng vậy Hiroto?”

Hokobaru nhìn vào đĩa sô-cô-la trước mặt với ánh mắt ánh lên vẻ tò mò. Nghe vậy, Hiroto vừa rót trà vào tách của Hokobaru, vừa đáp lại câu hỏi của Hội trưởng với một nụ cười ấm áp trên môi.

“Mọi người chắc cũng biết Nukumizu-kun của Câu lạc bộ Văn học đúng không ạ? Cậu ấy đã tặng em chỗ sô-cô-la này đó ạ.”

“Cái gì cơ!?”

Choang– Tiara đánh rơi tách trà xuống sàn trong cơn sốc.

“Basori-chan!? Cậu có sao không?”

Hiroto vội vàng chạy qua chỗ của Tiara, lo lắng mà hỏi, cũng như lấy khăn tay ra và đưa về phía Tiara… nhưng dường như tâm trí cô nàng không hơi đâu mà để ý đến tất cả những điều đó nữa. Thay vì nhận lấy tấm khăn tay kia, Tiara lại đột ngột bật dậy và nắm chặt lấy cổ tay của Hiroto.

“Sakurai-kun này… cậu thực sự đã được Nukumizu-san “đó” tặng sô-cô-la ấy hả!?”

“Ư-Ừm…? Nukumizu-kun đã tặng tớ chỗ sô-cô-la này như quà tạ lễ vì tớ đã giúp cậu ấy vào ngày hội thông tin năm ngoái của trường ta mà.”

“Cái cậu kia… không chỉ Hội trưởng, mà giờ đến cả Sakurai-kun cậu ta cũng đang nhắm đến rồi sao…?”

Tiara lẩm bẩm trong lúc dồn sức nắm chặt tay của Hiroto hơn nữa.

“...Ý cậu là sao vậy, Basori-chan?”

“Cậu có thể kể tớ chi tiết hơn về cái khoảnh khắc mà Nukumizu-kun tặng sô-cô-la cho cậu được không–”

Đang nói nửa chừng thì Tiara lại đột ngột đưa tay lên bụm lấy mũi mình.

“...Ớ? Cậu có sao không, Basori-chan?”

Tiara khẽ lắc đầu trong lúc tay vẫn bụm lấy mũi và ngước mắt lên trần nhà.

“Không sao đâu, tớ chỉ phấn khích quá thôi… đến mức chảy cả máu cam ấy mà.”

“...Sao lại vậy được?”

Hàng loạt dấu hỏi hiện lên trong tâm trí Hiroto trước tình huống oái oăm không ngờ tới này. Rồi đột nhiên, Shikiya bất ngờ xuất hiện sau lưng Tiara như thể chui lên từ dưới lòng đất vậy. Cô khẽ đặt tay lên vai của Tiara và nói.

“Tiara-chan à… em cần phải… nghỉ ngơi… ở một nơi… yên tĩnh nha…”

“Dạ? À, vâng ạ… để em ra cái sofa ở góc kia nghỉ ngơi vậy– Gượm đã nào, Shikiya-senpai!? Chị định kéo em đi đâu vậy ạ!?”

“Thả lỏng đi… đừng căng thẳng vậy,... chị không định làm gì… quá trớn đâu…”

“Em không tin đâu! Làm sao mà chị lại kéo em đi như này mà không định làm gì khác nữa được cơ chứ–”

Cửa phòng Hội học sinh đóng lại một cái “rầm” sau câu nói đó.

Hiroto im lặng nhìn họ rời đi… rồi cậu thở dài thườn thượt.

“Hết cách rồi… Thôi thì, Hiba-nee à, chị em mình làm hớp trà trước đi ạ–”

Vừa nói, cậu vừa quay ra đằng sau… chỉ để thấy Hokobaru đang đứng như trời trồng ở kia, tay cầm quai ấm trà… và vẫn như mọi lần, chỉ có quai ấm trà là còn trên tay cô mà thôi. Nhìn xuống dưới, cậu có thể thấy rõ những mảnh vỡ của ấm cùng trà đen đang tạo thành một mớ hỗn độn dưới sàn. 

Hokobaru trông có vẻ khó xử. Nhận thấy ánh nhìn của Hiroto, cô vội lên tiếng thanh minh.

“Chị thề với em, tất cả những gì chị làm chỉ là cầm ấm trà lên thôi. Chị đang định rót trà cho em thì chẳng hiểu sao thân ấm lại tự nhiên vỡ ra luôn ấy…”

“Không sao đâu ạ, em sẽ xử lí đống này cho. Chị cứ ngồi xuống đi ạ. Chị có bị thương không ạ?”

Hiroto khẽ ấn nhẹ vào bụng khi cậu ngồi xổm xuống và bắt đầu nhặt nhạnh những mảnh vỡ của ấm trà kia.

Khi nhắc đến Hội học sinh của Cao trung Tsuwabuki, ai cũng biết đây là một nhóm những học sinh ưu tú của trường… nhưng lại hiếm người biết rằng có một người thứ tư đang âm thầm chèo lái cho cái hội này không đi lầm đường lạc lối.