Sáng thứ hai, ngày 21 tháng 12.
Bầu trời hôm nay không có lấy một gợn mây, làm cho cơn mưa sầm sập tối hôm qua như chỉ là ảo tưởng của riêng tôi thôi vậy.
Mặc dù còn một tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, nhưng ngôi trường này lại đã “thức dậy” từ lâu lắm rồi. Không chỉ có những câu lạc bộ thể thao mới đến trường sớm như vậy hôm nay, mà còn có Câu lạc bộ Nhạc giao hưởng nữa. Dựa trên tiếng nhạc từ phòng nhạc trường tôi, có thể đoán là họ đang tích cực luyện tập cho đợt thi đấu sắp tới.
Tôi tiến vào tòa nhà phía Tây trong lúc lắng nghe tiếng nhạc du dương. Dọc đường đi, tôi thấy phòng Mĩ thuật vốn thường yên ắng giờ lại đang sáng đèn, bên trong có cả thầy cô lẫn học sinh.
…Phòng Câu lạc bộ Văn học nằm ở cuối dãy của tòa nhà phía Tây. Dừng lại trước cửa phòng, tôi ngáp dài trong lúc kiểm tra thời gian. Thường thì vào khoảng thời gian này, Kaju sẽ cố gắng để thay đồ cho tôi, và rồi bị tôi ép rời khỏi phòng vì điều đó.
Tôi quyết định mở cửa khi nhận ra có ai đó đã ở trong phòng từ trước.
“Chào buổi sáng Nukumizu. Lâu lắm mới gặp em đấy.”
Ngẩng đầu lên với gương mặt vẫn còn ngái ngủ từ cuốn sách tham khảo cho môn hóa là nguyên Chủ tịch Câu lạc bộ Văn học Shintaro Tamaki. Anh ấy là một học sinh năm cuối, hiện đang chuẩn bị cho kì thi đầu vào đại học sắp tới, đồng thời cũng là bạn trai của Tsukinoki-senpai.
“Koto đã kể anh nghe mọi chuyện rồi. Anh xin lỗi vì mọi chuyện nhé.”
Tamaki-senpai nói điều đó với một nụ cười cay đắng. Tôi đáp lại anh ấy với biểu cảm y hệt.
“Em xin lỗi vì đã không nói cho anh sớm hơn…Đáng ra em nên nói từ lâu rồi mới phải.”
Hôm qua, tôi đã bảo Tamaki-senpai rằng mình muốn nói chuyện với anh ấy, thế nên là anh ấy đã quyết định sẽ đến gặp tôi ở phòng Câu lạc bộ vào sáng sớm nay.
Dường như Tamaki-senpai không hề biết đến mâu thuẫn trong quá khứ giữa Tsukinoki-senpai và Shikiya-san.
“Koto đã bảo em giữ bí mật, đúng không? Đừng đứng đực ra đó nữa, ngồi xuống đi nào.”
Nghe lời, tôi ngồi xuống cái ghế đặt ngay trước anh ấy.
“Dạo gần đây anh cũng có nhiều việc phải lo lắm ấy chứ.”
Tamaki-senpai lại liếc nhìn cuốn sách tham khảo, rồi anh ấy lấy một tờ giấy nhớ và dán nó lên trang sách.
“Em nghe nói rằng anh đang chuyển sang chuyên ngành khoa học ạ? Như vậy có hơi gấp về mặt thời gian không anh?”
Dù ở cao trung này, Tamaki-senpai là học sinh khoa Khoa học xã hội và nhân văn, nhưng anh ấy lại quyết định theo học chuyên ngành Khoa học ở đại học…
Thay đổi dự định vào kì hai của năm ba thực sự không hề dễ dàng một chút nào cả. Hơn thế nữa, đại học công lập mà anh ấy dự định thi vào còn là một trong những đại học khó vào nhất của tỉnh nữa chứ.
“Anh vẫn được A trong kì thi thử mấy ngày trước mà. Đại học công lập đã luôn là ưu tiên số một của anh ngay từ thuở ban sơ rồi… Cũng may là mọi thứ vẫn chưa trở nên quá tệ cho lắm.”
“Vầy là đáng ngưỡng mộ lắm rồi anh. Còn Tsukinoki-senpai thì sao ạ?”
Tamaki-senpai nở một nụ cười chua chát nhuốm một chút nghiêm nghị.
“Có lẽ Koto định vô một đại học tư nhân ở Nagoya. Cứ chuyên ngành mà bả hứng thú là bả đăng kí hết luôn. Nhưng mà điểm thi thử của bả thì, ây dà…cũng mới chỉ tạm tạm thôi ấy.”
Có vẻ như xuân tới này, hai người họ chắc chắn sẽ đi theo hai con đường khác nhau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Có lẽ không chỉ Tsukinoki-senpai đâu, mà cả Tamaki-senpai chắc hẳn cũng sẽ rất lo lắng cho xem. Vì nói cho cùng thì, chia tay do khác biệt trong dự định tương lai là chuyện xảy ra như cơm bữa mà.
“Em xin lỗi vì đã làm phiền anh trong giai đoạn nước rút đầy căng thẳng này ạ.”
“Anh không trách em đâu Nukumizu, nên em không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Anh sẽ nói chuyện với giáo viên và hội học sinh sau. Mấy đứa để vụ doujin lại cho anh lo được không?”
Nói xong, anh ấy cười như thể mong tôi đừng quá lo lắng về nó nữa. Nhưng ngay sau đó, Tamaki-senpai lại nhíu mày lại bối rối khi thấy nụ cười đầy gượng gạo của tôi.
“Sao vậy? Còn vấn đề gì nữa à?”
“Thật ra thì, cả giáo viên và Hội trưởng Hội học sinh đều không biết về cuốn doujin đâu ạ. Người duy nhất có liên quan trực tiếp đến vụ này là Hội phó cơ ạ.”
Nghe vậy, gương mặt Tamaki-senpai trở nên hoang mang thấy rõ.
“Hội phó là Basori-san năm nhất đó đúng không? Làm sao mà em ấy lại tự mình tạo ra một mớ bòng bong như thế này được vậy?”
“Hình như cậu ấy không được ưa Câu lạc bộ Văn học cho lắm– hay nói đúng hơn là không ưa Tsukinoki-senpai anh ạ.”
Tôi thở dài lần đầu tiên trong buổi sáng nay.
“...Cậu ấy đã yêu cầu em phải hợp tác khi em cố thuyết phục để lấy lại cuốn doujinshi. Cổ bảo em là nếu muốn lấy lại cuốn doujin thì em phải tuân theo những gì cổ bắt em làm.”
“Không phải nó gần như là một lời đe đọa sao?”
…Không phải “gần như” đâu anh ơi, nó “chắc chắn” là một lời đe dọa đấy ạ.
“Vâng ạ…em kể anh nghe nè. Cái yêu cầu đó là–”
“...Liệu có ổn không nếu em kể điều đó cho anh?”
Tôi ngừng lại, do dự một thoáng…nhưng rồi tôi nhìn thẳng vào mắt senpai và tiếp tục.
“-- đặt dấu chấm hết cho mâu thuẫn giữa Shikiya-san và Tsukinoki-senpai.”
Khuôn mặt của Tamaki-senpai giật nhẹ sau khi nghe điều đó. Không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy, tôi lập tức áp sát senpai.
“Đã có chuyện gì giữa hai người họ vậy anh?”
Tôi thắc mắc. Sau đó, Tamaki-senpai nhíu mày trầm tư một lúc…rồi chậm rãi lắc đầu.
“...Anh xin lỗi. Chờ anh suy nghĩ một lát nhé.”
“Vâng ạ.”
Có phải có chuyện gì đó đã thực sự xảy ra giữa hai người họ không nhỉ? Nhưng nếu dựa trên thái độ mơ hồ của Tamaki -senpai thì–
…Tôi ngừng dòng suy nghĩ tại đó và nở một nụ cười mỉa mai.
Giờ không phải lúc để nghiên cứu về chuyện đã xảy ra…thay vào đó, tôi cần nghĩ ra cách để giải quyết mâu thuẫn này thì hơn.
“Nhưng em vẫn cần anh hỗ trợ em ấy ạ…anh giúp em được không ạ?”
“Okay thôi. Em cần anh giúp như thế nào?”
“Chỉ duy nhất hai người họ chứ không phải ai khác là có thể giải quyết vấn đề này, đúng không ạ? Theo em thì họ cần phải gặp nhau và nói chuyện trực tiếp mới được.”
…Tamaki-senpai trông có vẻ thất vọng khi nghe thấy ý kiến đó của tôi.
“Em thực sự nghĩ họ sẽ chịu gặp nhau như vậy sao? Đặc biệt là Koto ấy.”
“Không đâu ạ… đặc biệt là Tsukinoki-senpai thì lại càng không thể.”
…Hai người họ cũng mới cãi nhau hôm qua xong mà.
Tuy vậy, nếu ta không hành động bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa mất.
“Nếu mối quan hệ giữa hai người họ đã vặn vẹo đến thế rồi thì ta cần phải tự tạo lí do để họ gặp nhau…ví dụ như một sự kiện bất ngờ nào đó, hoặc tạo ra một kẻ thù chung cho họ. Túm cái váy lại là ta phải tạo ra một “cơ hội” anh ạ.”
“Anh hiểu ý em rồi…nhưng chính xác thì em định làm gì?”
“Em mượn cái này một lát nhé anh.”
Tôi lấy một cái tẩy từ hộp bút của Tamaki-senpai và đặt nó lên giữa bàn.
“Giả sử như Tamaki-senpai sẽ hẹn gặp với Tsukinoki-senpai ở đâu đó, và rồi Shikiya-san cũng đột nhiên xuất hiện ở cùng một chỗ, cùng một thời điểm đi ạ.”
Kế đến, tôi tháo nắp bút dạ màu và đặt nó cạnh cục tẩy.
“Khi hai người họ gặp được nhau rồi thì người hẹn họ ra đấy sẽ gọi và giả vờ là mình sẽ đến muộn. Điều này sẽ tạo một tình huống nơi hai người họ, và chỉ họ thôi, phải đứng đợi ở đó cùng nhau ạ.”
“Nói chung là, em muốn chúng ta phải nói dối để hai người kia có không gian riêng sao?”
“Không hẳn vậy đâu ạ. Chúng ta cần phải để họ nhận ra là họ đã bị gài cơ; nói cách khác, em và anh phải trở thành “kẻ thù chung” giữa hai người họ.”
“Cũng được…thử cũng không mất gì…–”
Tamaki-senpai chạm cục tẩy vào cái nắp bút kia, làm cho nó lăn một vòng…rồi lại quay trở về vị trí ban đầu.
“--nhưng có gì đảm bảo là nó sẽ hoạt động cả.”
“Em nghĩ là mọi chuyện cũng được coi là kết thúc nếu có ai đó bỏ trốn trong tình huống như vậy đó ạ.”
…Chắc là vậy.
Khôi phục mối quan hệ giữa hai người họ chỉ là một trong các khả năng có thể xảy ra thôi, chứ không hẳn là câu trả lời chính xác ở đây. Dù gì thì, Tiara-san cũng chỉ yêu cầu tôi “đặt dấu chấm hết” cho mâu thuẫn giữa hai người họ thôi mà.
“Vậy thì vấn đề bây giờ chỉ là làm sao để hẹn hai người họ ra thôi, đúng không?”
Senpai lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình.
“Đêm Giáng sinh là thứ Năm nhỉ? Anh đã dự định sẽ gặp Koto ở chỗ trình diễn ánh sáng trước nhà ga đấy…sau đó là đi ăn tối với nhau.”
Giáng sinh. Trình diễn ánh sáng neon trước nhà ga. Nghe như thể–
“Anh muốn phục thù vụ năm ngoái ạ?”
Cho ai chưa biết, hai người họ hồi Giáng sinh năm ngoái còn chưa phải một cặp đâu. Tamaki-senpai còn bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một khi đứng dưới ánh đèn neon năm đó mà.
Dù là họ cũng đã đi đến bước hẹn hò với nhau sau bao nhiêu gian khó…nhưng thực sự thì nhiều chuyện đã xảy ra lắm. Nhiều không kể xiết luôn ấy chứ.
“Hmm…Anh nghĩ là em nên là người mời Shikiya-san đến đó đi, vì nếu vậy thì nó sẽ trở thành cái “sự kiện bất ngờ” mà em đã nói hồi nãy, đúng chứ?”
“Nhưng vậy có làm phiền senpai quá không ạ…? Dù gì đây cũng là Giáng sinh đầu tiên mà hai anh chị đón với tư cách là cặp đôi mà…”
“Anh có thể đợi đến bữa tối mà…Với cả, anh và Koto vẫn còn cả một tương lai phía trước nữa cơ.”
Tamaki-senpai trông có vẻ hơi băn khoăn, nhưng rồi anh ấy vẫn mỉm cười như thường lệ.
“Anh không biết Shikiya-san nghĩ như thế nào…nhưng mà nhé, hai người đó đã từng thân nhau lắm đấy. Kết thúc như vậy có phần hơi…”
“Hơi buồn ạ?”
“Không hẳn. Chỉ là anh cảm thấy mình phải chịu chút trách nhiệm trong vụ này thôi.”
…”Trách nhiệm” sao?
Trước khi tôi kịp hỏi thêm điều gì, Tamaki-senpai đã bắt đầu dọn đồ rồi.
“6 giờ chiều thứ Năm, trình diễn ánh sáng trước nhà ga nhé. Koto có lẽ sẽ đến vào khoảng thời gian đó thôi. Sau đó thì Nukumizu sẽ gọi điện thoại cho Shikiya-san nhé.”
“Em hiểu rồi ạ. Em cũng không được để Shikiya-san biết Tsukinoki-senpai đang ở đó, đúng không ạ?”
Gật đầu, Tamaki-senpai xoay người rời phòng, còn tôi ở lại phòng để nghĩ kĩ hơn về vụ này.
Tôi sẽ hẹn Shikiya-san đến chỗ trình diễn ánh sáng neon ở trước nhà ga vào đêm 24. Còn chuyện gì xảy ra sau đó thì chỉ có chúa mới biết được thôi.
…Hửm? Gượm đã nào…24 tháng 12 á? Nói cách khác—
Mình chuẩn bị mời Shikiya-san đi chơi trong đêm Giáng sinh sao…?
*
“Đến đây thôi…hẹn gặp các cậu sau nhé. Tớ phải đi học phụ đạo đây.”
Phòng câu lạc bộ sau giờ học.
Yakishio rũ vai xuống và bước ra ngoài, để lại căn phòng chỉ còn tôi và Komari.
Việc chứng kiến Yakishio liên tục ra vào phòng Câu lạc bộ Văn học, kể cả sau khi bị cấm tham gia hoạt động câu lạc bộ do thi trượt, đem đến cho tôi một cảm giác khá là khó tả. Nhưng mà câu lạc bộ tụi tôi cũng đâu có hoạt động gì đâu…chủ yếu mọi người đến chỉ để ngồi thư giãn và không làm gì…”
…Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa mở lịch trên điện thoại mình ra.
–Kế hoạch sẽ diễn ra vào đêm ngày 24, và hôm nay đã là 21 rồi. Tôi phải nhanh chóng xử lí vụ này thôi…hay nói cách khác, tôi phải nhanh chóng mời Shikiya-san đi hẹn hò vào đêm Giáng sinh thôi–
“...Không. Ngày 24 ở đây chỉ là sự trùng hợp thôi…ừm, thật vậy, không có gì kì lạ ở đây hết cả.”
Tôi lẩm bẩm, tự thuyết phục bản thân. Thấy vậy, Komari hướng ánh mắt đến phía tôi.
“C-Cậu sao vậy, Nukumizu? C-Cậu đang ảo tưởng điều gì à?”
Thật bất lịch sự. Hiếm lắm ranh giới giữa thực tế và ảo tưởng của tôi mới bị xóa nhòa thôi…chứ bình thường thì tôi hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo nhé.
“Chỉ là có chút chuyện đang làm phiền tôi dạo gần đây thôi. Nhân tiện thì, Komari này, đêm Giáng sinh ấy–”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mở ra như thể ai đó cố tình làm thế để ngắt lời tôi vậy.
Kế đó, Yanami ngó vào, nhìn chúng tôi với vẻ rụt rè, sợ hãi.
“...Chào hai cậu. Hai cậu đây rồi.”
“Có chuyện gì vậy? Sao cậu tự nhiên ăn nói lịch sự dữ vậy?”
“Ư…Tớ muốn nói lời xin lỗi đến hai cậu.”
Yanami khẽ uốn cong ngọn tóc của mình với vẻ day dứt lộ rõ.
…Xin lỗi ấy hả? Komari và tôi nhìn nhau đầy hoang mang.
Yanami đột nhiên cúi đầu xuống.
“Tớ thực sự xin lỗi vì ngày hôm qua!”
“Ờm…cậu xin lỗi vì gì vậy?”
“Về Remon-chan ấy! Không phải cậu ấy đã đến phòng karaoke thay vì quán cà phê sao? Tất cả là tại tớ đã không mời cậu ấy một cách tử tế ấy…nên là tớ cảm thấy phải xin lỗi hai người sau khi nghe mọi chuyện từ Remon-chan.”
Ra là vậy. Nhưng khó mà tránh được…dù gì thì đó cũng là Yakishio mà.
“Ờm thì, dù là cậu nói đúng, nhưng kết quả cũng sẽ không khác biệt cho lắm kể cả khi Yakishio có đến quán cà phê với Komari đi chăng nữa ấy. Với cả, kể cả tớ cũng có lỗi vì đã đến muộn nữa mà.”
Komari gật đầu đồng tình.
“T-Tớ cũng có lỗi vì đã gọi Tsukinoki-senpai đến c-chỉ vì tớ quá sợ ấy…N-Nên là…”
…Chuẩn không cần chỉnh luôn. Cái mớ rắc rối này chắc chắn sẽ không xảy ra nếu chị ấy không có mặt ở đó.
“Thôi thì, mọi chuyện đều là lỗi của Komari hết nhé.”
“Đ-Đi chết đi.”
…Chẳng phải cậu vừa tự nhận đó sao?
Nói gì thì nói, việc Yanami nhận thức được lỗi lầm của nhỏ thật sự là hiếm như vàng đấy. Liệu có phải còn lí do nào khác thúc đẩy nhỏ mà mình chưa được biết không?
…Mà việc đó bây giờ cũng không quan trọng lắm.
“Chúng ta sẽ bàn về việc đó sau. Quan trọng hơn, Yanami-san này, cậu định làm gì trong đêm 24 vậy?”
Yanami chớp chớp mắt, bối rối khi chủ đề thay đổi đột ngột.
“Ể? Tớ định dành thời gian cho gia đình như thường lệ thôi.”
“Đêm đó sẽ có buổi trình diễn ánh sáng neon ngay trước ga, đúng chứ? Tớ muốn cậu đi đến đó cùng tớ.”
Để mà nói thì, khá là ngượng nếu chỉ có tôi và Shikiya-san đi chơi cùng nhau, nhưng nếu tôi có một người thứ ba đi cùng thì sẽ không còn vấn đề gì nữa cả.
“Hả!? Không, ừm, cậu nghiêm túc đó à? Ể!?”
Yanami thốt lên một tiếng kì lạ. Nhỏ liên tục nhìn qua lại giữa Komari và tôi.
…Này nhé, lỗi của tôi vì đã bất ngờ mời cậu như thế…nhưng cậu cũng đâu cần phải tỏ ra thất vọng đến thế chứ? Tôi cũng biết tổn thương mà…
“Nếu cậu bận thì thôi vậy. Komari này–”
“Hả!?”
Tôi nhìn Komari. Nhỏ giật nảy người lên, bất ngờ.
“Cậu có muốn đi chơi với tôi vào đêm Giáng sinh không?”
“Đ-Đi chết đi, Nukumizu-kun! C-Chết ít nhất 5 lần đi!”
Ể…sao nhỏ phũ ác vậy?
Haizz…có lẽ việc đột ngột nhờ hai người họ dành thời gian trong đêm Giáng sinh ra cho tôi có vẻ là hơi quá rồi.
“Haiza…thôi thì tớ phải hỏi Yakishio vậy…”
Nói xong, tôi lấy điện thoại ra.
““Hả?””
Yanami và Komari đồng thanh rên rỉ. Kế đó, hai nhỏ ngay lập tức bao vây tôi.
…Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao hai cậu lại căng thẳng thế?
Yanami khoanh tay lại và nhìn thẳng vào tôi.
“Ngồi xuống đi, Nukumizu-kun à.”
“Hở? Tớ đang ngồi rồi mà?”
Câu trả lời của tôi dường như không có ý nghĩa gì với hai người họ cả. Yanami giơ ngón cái lên và chỉ xuống đất.
“--ý tớ là quỳ xuống đất đi.”
…Hả? Sao tớ lại phải làm thế?
“Gượm đã nào…Komari, giúp tôi với.”
“C-Cậu im đi. Cấm được nói chuyện.”
…Hả!? Rốt cuộc thì hai người bị cái gì vậy?
Mặc dù bình thường thì họ vẫn nhìn tôi như thể đống rác nào đó ngoài đường vậy, nhưng lần này có phải hơi quá rồi không?
“Bình tĩnh chút đi nào…rốt cuộc thì tớ đã làm sai điều gì vậy?”
Hai cô nàng nhìn xuống tôi lặng lẽ không nói một lời.
Áp lực đè lên tôi hiện đang quá lớn…nhưng với tư cách là một thằng đàn ông con trai, tôi không thể cúi đầu quá dễ dàng trước hành vi phi lí này được.
“Tớ đã bảo với hai cậu là– ừm,...ờm thì,...okay. Tớ chịu thua.”
…Biết nhượng bộ khi cần thiết cũng là minh chứng cho sự trưởng thành mà.
Tôi quỳ trên sàn một cách nghiêm chỉnh nhất có thể, còn Yanami nhìn tôi với đôi mắt lạnh như băng.
“Cậu có biết mình đã làm gì không, Nukumizu-kun?”
“Tớ đã làm gì sao…? Để tớ nghĩ thử xem…”
“Tớ đã mời cậu cùng tớ đi đến buổi trình diễn ánh sáng trước nhà ga…”
“Và cậu mời Komari-chan ngay sau tớ, rồi khi bị Komari-chan từ chối thì cậu lại chuyển mục tiêu qua Remon-chan. Cậu đang cố gắng làm cái quái gì vậy?”
…Ý nhỏ là sao khi hỏi vậy?
“Tớ làm thế là vì tớ phải mời cả Shikiya-senpai đi cùng nữa ấy–”
“Hả!? Senpai đó là mục tiêu tiếp theo của cậu á? Nukumizu-kun, cậu hình như đang đi quá giới hạn rồi đấy!?”
“Ể, tớ chưa kể cho hai cậu nghe à? Tớ đã có một cuộc thảo luận với Tamaki-senpai, và rồi tụi tớ quyết định rằng phải để cho Tsukinoki-senpai gặp Shikiya-senpai. Từ đó, tụi tớ đã dựng lên một kế hoạch, với việc tớ gọi điện thoại cho Shikiya-senpai vào đêm 24 là một mấu chốt trong đó. Đó là lí do mà tớ muốn hai cậu…giúp đỡ tớ…”
…Sao vậy ta? Tôi có thể cảm nhận được Yanami và Komari đang trở nên càng lúc càng đáng sợ hơn.
“Ờm…Có phải tớ đã nói điều gì kì lạ không vậy?”
Má hai nhỏ đỏ bừng lên vì tức giận.
“Đây là lí do tớ không thích điều này ở cậu, Nukumizu-kun à!”
“C-Cậu nên đ-đi chết đi!”
Nói xong, hai nhỏ lập tức quay lưng về phía tôi.
Ể…chuyện gì vậy trời? Hình như là do trước đó tôi đã quên giải thích tình hình cho hai nhỏ thì phải…
“Ờm, thế hai cậu, đêm Giáng sinh ấy, có…?’
Yanami nghiêng đầu lại một chút. Từ góc nghiêng ấy, nhỏ ném cho tôi một ánh nhìn đầy lạnh lùng.
“Tớ bận rồi. Tớ phải đi ăn cùng gia đình vào hôm đó. Cậu muốn làm gì thì cứ làm, tớ không quan tâm.”
Komari tặc lưỡi khinh bỉ, dùng ánh mắt đầy dữ dằn nhìn tôi.
“T-Tôi cũng bận rồi. Tôi phải ở nhà ăn bánh với mấy đứa em. C-Cậu đi chết một mình đi.”
…Giới trẻ ngày nay nóng tính dữ vậy ta?
Nếu tôi mời Yakishio sau vụ này thì khả năng cao là tôi cũng sẽ bị từ chối như vậy thôi. Đành chịu vậy…chắc là tôi phải đi một mình với Shikiya-san rồi.
Cơ mà, với những gì đã xảy ra ngày hôm qua, liệu hôm nay tôi có nên mời Shikiya-san đi chơi không?
Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay của chị ấy.
Nó khác hoàn toàn với cái nắm tay mạnh mẽ của Yakishio trên bãi biển, nó cũng không giống lòng bàn tay ngây thơ của Kaju khi em ấy muốn tôi chiều chuộng. Trái lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn của chị ấy, khi đan vào tay tôi, lộng lẫy và tinh xảo chẳng khác nào một kiệt tác nghệ thuật-"
…Shikiya-san chắc chắn không đưa tay về phía tôi với những suy nghĩ như vậy trong đầu đâu. Ít nhất thì, tôi nghĩ là không có một chút suy nghĩ lãng mạn hay gì đó khác vào khoảnh khắc đôi tay của chúng tôi chạm vào nhau đâu.
Tôi nhắm mắt lại và hồi tưởng về khoảnh khắc lúc đó, về một Shikiya-senpai e dè và thoáng chút u buồn– cũng như cảm giác của tôi khi ngồi cạnh chị ấy.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy khó tin về thứ cảm xúc mơ hồ của chính mình hiện tại. Rồi sau đó, tôi nhớ tới hình ảnh một Shikiya-san ướt đẫm dưới mưa vào tối hôm đó.
Chị ấy trông rất cô đơn khi bị từ chối– Tiara-san đã kể với tôi như vậy.
Tôi không biết liệu Shikiya-san mà tôi thấy được tối đó có giống với Shikiya-san mà Tiara-san thấy không…nhưng tôi có thể dám chắc rằng, kể cả nếu có khác thì cảm xúc mà chúng tôi cảm nhận được từ đó cũng không khác nhau quá nhiều đâu.
…Tôi đưa ra quyết định cho chính mình, rồi mở mắt.
Phòng câu lạc bộ vẫn vậy, nhưng tầm nhìn của tôi có vẻ thấp hơn bình thường.
Rốt cuộc thì…mình phải quỳ ở đây bao lâu nữa vậy?
*
Đêm đó, tôi cẩn thận kiểm tra khóa cửa phòng tôi.
Ngon lành cành đào… như vậy thì không ai có thể làm phiền tôi bằng việc mở cửa bất thình lình được.
Tôi mặc đồng phục lên và nhìn vào gương. Sau đó, tôi cúi đầu 45 độ và nói một cách dứt khoát.
“Chị có muốn đi xem buổi trình diễn ánh sáng ở ga Toyohashi vào thứ Năm tuần này cùng với em không ạ?”
…Mượt phết đấy chứ. Như vầy chắc là ổn rồi ha.
Dù sao thì tôi cũng sắp phải mời một senpai đi chơi cùng tôi vào đêm Giáng sinh mà. Luyện tập trước cho những dịp như thế này chưa bao giờ là thừa cả.
Mặc dù là tôi muốn lời mời phải ngắn gọn và hàm súc nhất có thể, nhưng việc tóm gọn tất cả mọi thứ chỉ với bốn chữ “trình diễn ánh sáng” liệu có hơi hời hợt quá không nhỉ? Hay là thử mời theo kiểu thân mật hơn một tí xem sao…?
E hèm– Tôi hắng giọng và cúi đầu trước gương một lần nữa.
“Nhân tiện thì, buổi trình diễn ánh sáng neon ở trước nhà ga năm nay cũng đã bắt đầu rồi, phải không ạ? Nếu chị không phiền thì cho phép em được mời chị đi xem nó cùng với em vào đêm Giáng sinh, được không ạ?”
Như thế này thì sẽ đơn giản và tự nhiên hơn nhiều…Bằng cách này, tôi có thể lồng nó vào một cuộc trò chuyện thông thường–
“Sao onii-sama không thử dùng cách nào đó vòng vo hơn một chút đi ạ?”
“Nếu anh làm vậy, người nhận có thể sẽ không ý thức được đây là một lời mời và sẽ bỏ qua nó mất…”
“Nếu một cô gái làm vậy thì rõ ràng là họ đang cố tình tránh né nó rồi ạ. Nghe nè onii-sama- làm gì có chuyện một cô gái không nhận ra mình đang được mời đi chơi trong một cuộc trò chuyện chứ ạ.””
Ể, em nói thật à? Con gái đáng sợ thật chứ…
“Nhân tiện thì, sao Kaju lại vào trong phòng anh được vậy? Anh nhớ là mình đã khóa cửa rồi mà nhỉ?”
“Ara, onii-sama có nhớ nhầm không ạ? Cửa chưa có khóa đâu ạ. Kaju qua đây để trả onii-sama cuốn sách hôm trước á.”
Kaju cười tươi và đưa cuốn sách cho tôi.
Cửa bị mở từ bao giờ vậy trời? Hình như thỉnh thoảng cửa phòng tôi lại bị thế hay sao ý. Có lẽ lúc nào đó tôi phải kiểm tra lại mới được…
Kaju thậm chí còn ngồi lên giường tôi. Có lẽ em ấy định cắm rễ luôn ở đây một lúc rồi…
Đành chịu vậy…Tôi bước đến phía bàn học của mình, giả vờ là đang lấy bài tập về nhà ra.
“Đến giờ onii-chan làm bài tập về nhà rồi, nên là về phòng đi, Kaju.”
“Onii-sama, anh định mời ai đi chơi vào đêm Giáng sinh vậy ạ?”
…Có vẻ em ấy không định tha cho tôi đâu. Tôi cố tình giấu mặt mình vào sau quyển sách.
“Ừm thì, anh có việc cần làm ấy. Mà cũng muộn rồi, em cũng nên đi ngủ sớm đi Kaju à, không là mai không có dậy được đâu đấy.”
Tôi muốn tiếp tục giả vờ là mình đang làm bài tập về nhà…nhưng rồi những tiếng nức nở liên tục đã khiến tôi phải vội vàng quay lại đằng sau.
…Đó không phải tưởng tượng của tôi, mà là Kaju thực sự đang khóc. Từng dòng nước mắt chảy giàn giụa trên má của em ấy.
“Kaju!? Sao vậy em?”
“Bởi vì…bởi vì…em không thể tin được onii-sama, mặc cho hồi kì một không hề có một người bạn nào, bây giờ lại chuẩn bị đi hẹn hò với một cô gái vào đêm Giáng sinh… Kaju hạnh phúc lắm, lắm luôn á…”
Sụt sịt– Kaju lấy khăn giấy lau mũi.
“K-Không phải như vậy đâu em…Có lí do cho nó mà–”
“Ngay cả Kaju cũng thấy rất quá đáng khi onii-sama cứ lưỡng lự giữa một vườn hoa đủ màu đó ạ.”
“Làm gì có chuyện đó đâu em?”
Kaju lau nước mắt và đứng dậy.
“Onii-sama cuối cùng cũng tìm được chân ái của đời mình rồi…Kaju phải cố gắng hơn nữa mới được! Buổi phỏng vấn có thể hoãn lại sau cũng được!”
…Em thực sự vẫn muốn phỏng vấn sao? Kaju ôm chặt lấy đầu tôi với đôi mắt ước đẫm.
“Anh cứ để mọi chuyện còn lại cho Kaju nếu đêm hẹn hò Giáng sinh diễn ra suôn sẻ ạ! Nghi thức chào mừng thành viên mới vào đại gia đình Nukumizu đã được chuẩn bị xong rồi ạ! Cũng sẽ tuyệt biết bao khi em cùng chị ấy làm mâm cơm mừng năm mới cùng nhau… và hơn 30 cuốn <Sổ tay Onii-sama> cũng sẽ cần được từ từ chuyển giao cho chị ý–”
…Gượm đã, <Sổ tay Onii-sama> là cái gì vậy em tôi ơi?
Tôi không dám hỏi Kaju mặc cho bản thân tò mò vô cùng…và số lượng của nó cũng khá là kinh khủng đấy chứ.
“Okay, dừng ở đây thôi Kaju. Nghe anh nói nè. Tụi anh chỉ ra ngoài chơi với nhau thôi, chứ không phải hẹn hò như em nghĩ đâu.”
Tôi kéo Kaju vào lòng mình.
“Nhưng mà, onii-sama à– đó là đêm Giáng sinh đó ạ?”
“Trùng hợp thôi ấy.”
“Chắc chắn là một buổi hẹn hò. Ít nhất thì, lời mời đó của anh là lời mời hẹn hò đó ạ.”
“...!”
Tôi câm nín trước lập luận vững chắc của Kaju.
Tôi đã cố để không nghĩ đến hai chữ “hẹn hò”, nhưng giờ thì nó lại tràn ngập trong đầu tôi mất rồi.
“Không ai có thể từ chối lời mời của onii-sama đâu ạ. Nếu, chỉ nếu thôi, trong một phần triệu khả năng là onii-sama bị từ chối thì–”
Kaju ôm lấy đầu tôi một lần nữa.
“--đừng buồn nha anh. Onii-sama vẫn còn có Kaju mà.”
“Ừ-Ừm…”
...Nhưng anh càng ngày càng lo lắng hơn ấy, Kaju à.
3 ngày nữa-- là tới đêm Giáng sinh.

