Sau giờ học, trong phòng câu lạc bộ.
Cái ấm đun nước đặt trên chiếc máy sưởi dầu đang sôi sùng sục.
Tôi nới lỏng cà vạt của mình trong lúc đang đọc qua từng tờ của một bộ light novel.
Hôm nay thực sự là một ngày đầy khó khăn với tôi. Sau cuộc làm nhục công khai trước cổng trường hồi sáng nay, cuốn light novel mà tôi mới mua đã bị tịch thu.
Mà thôi, gạt chuyện đó qua một bên và tập trung vào việc khác nào–
“Nè, Nukumizu-kun. Tớ chán.”
Một cô nàng hiện đang ngồi đối diện tôi, nói vậy với giọng điệu uể oải.
Anna Yanami. Một người bạn năm nhất và cũng là thành viên của Câu lạc bộ Văn học như tôi. Mùa hè này, nhỏ đã bị từ chối bởi bạn thời thơ ấu, và mang danh nữ chính thua cuộc kể từ lúc đó. Nếu gạt tất cả chuyện này qua một bên, nhỏ chỉ là một cô gái bình thường– hoặc là không, nhưng điều đó không quan trọng lắm. Tuy vậy, có một điều tôi có thể khẳng định: kể cả khi chỉ có 2 đứa tôi ở trong căn phòng này thì cũng không thể tạo ra một bầu không khí lãng mạn như mấy cặp đôi được.
Nhỏ nằm bò ra bàn, miệng thì nhóp nhép nhai và tạo ra thứ âm thanh kỳ lạ nhưng dễ thương “mokyu mokyu”.
“...Có cái dây gì màu tím thò ra từ miệng cậu kìa.”
“Kẹo dẻo đó. Tớ đọc được trong một cuốn sách rằng việc nhai kĩ mấy cái dai dai sẽ giúp ta giảm cân nha.”
Yanami giơ ra cái bịch kẹo rỗng. Đó là Maken Gummy, một loại kẹo làm bởi một công ty ở Toyohashi. Nó là một loại kẹo dẻo dài có hình bàn tay đang chơi oẳn tù tì ở một đầu.
“Loại kẹo này đã có từ lâu lắm rồi mà? Nukumizu-kun, cậu là kiểu người không ăn kẹo bao giờ à?”
Tôi có ăn nhé. Cơ mà nếu ta bắt đầu ăn từ phía bàn tay, nó không phải chỉ là một thanh kẹo dẻo dài thôi à?
Yanami hút kẹo như thể nhỏ đang ăn mì vậy.
“Khi mà tớ thấy chán, tớ cảm giác tớ có thể ăn vầy mãi mãi luôn. Tớ mua hẳn một tá rồi, cơ mà chỗ đó chắc không tồn tại được quá ba ngày đâu.”
“Nếu cậu chán đến thế thì thử làm bài tập về nhà đi, hôm nay ta có nhiều lắm đấy.”
Yanami liếc nhìn tôi một cách vô cảm.
“Nukumizu-kun, cậu đang khá là lạnh lùng đấy nhé? Biết gì không? Có một cô bạn gái nào đó đang ở trong đầu cậu gần đây, và cô ấy đang thấy chán đó nha?”
Nhỏ vỗ nhẹ lên bàn và chu mỏ tỏ ý phản đối.
“...Yanami-san, cậu có thể không tạo cho tớ những nét tính cách kì lạ như vậy được không?”
Vừa nói, tôi vừa đóng cuốn sách đang đọc dở vào. Tựa đề của nó là <Bạn thuở nhỏ của tôi chuyển lên gác xép, nên tôi mua thuốc diệt côn trùng> - gọi tắt là <Osabaru>. Đây là một series nổi tiếng xoay quanh chiến tranh tâm lý với nữ chính ăn bám; thường được coi như <Home Alone> của giới light novel. Trong tập mới nhất, nữ chính cuối cùng đã chuyển đến sống chung với nhân vật chính.
Yanami tiếp tục phản đối trong khi liên tục vỗ lên bàn.
“Cậu là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học đúng không? Đã là chủ tịch thì cậu có nghĩa vụ phải tìm cách giải trí cho các thành viên nha~”
Không có đâu.
“Yanami-san, cậu vẫn chưa nộp bài cho tạp chí câu lạc bộ, đúng không? Sao cậu không viết nó luôn khi mà đang có thời gian nhỉ?”
“Tớ có ý tưởng rồi, ok? Tớ sẽ viết xong sớm thôi.”
“Đó chính xác là cách một người không viết gì cả sẽ nói.”
Yanami không phản bác. Thay vào đó, nhỏ khoác lên một vẻ mặt u sầu, mông lung như thể đang suy tư điều gì đó. Thỉnh thoảng, nhỏ lại liếc nhìn về phía tôi.
“...Có chuyện gì sao, Yanami-san?”
Tôi thực sự không muốn hỏi đâu, nhưng hết cách rồi. Sau cùng thì tôi là chủ tịch câu lạc bộ mà.
“Ừ thì, mọi người đang có dự định tổ chức tiệc liên hoan lớp sau khi lễ bế giảng kết thúc ấy.”
Liên hoan lớp sao. Tôi không quan tâm lắm, cơ mà–
“Lễ bế giảng diễn ra vào hôm 25 nhỉ?”
Sau lời bình có phần hờ hững của tôi, đáp lại là một giọng nói nghe như tiếng thứ gì đó bị kéo lê trên sàn vậy.
“...Là Giáng sinh đấy.”
Yanami từ từ ngồi thẳng dậy, với đôi mắt thấp thoáng ánh lửa đen.
“Bên cạnh đó, Sosuke và Karen-chan còn là thành viên của ban tổ chức cơ.”
“Hả? Nhưng hai người họ–”
Tôi định nói gì đó nhưng rồi đành phải im lặng, còn Yanami thì liếc nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm.
“Mấy cặp đôi thường quấn quýt bên nhau vào đêm Giáng sinh, nên ngày 25 không phải là vấn đề. Bố mẹ của Karen-chan đang công tác ở Anh, nên cậu ấy hiện đang ở một mình”
Tôi hiểu rồi. Điều đó thực sự đã dập tắt mọi lo lắng.
“Họ có mời tớ, nhưng tớ vẫn đang do dự. Còn cậu thì sao, Nukumizu-kun?”
“Không có gì hết. Tớ không được mời.”
“...Uhh, thôi thì tạm bỏ cậu qua một bên vậy.”
Tôi vừa bị bỏ rơi.
“Ý tớ là, tớ có thể chỉ đơn giản từ chối họ thôi, nhưng liệu điều đó có khiến tớ như thể đang làm quá mọi chuyện lên không? Cậu thấy đấy, kiểu tớ không thực sự để tâm lắm đến việc bữa tiệc này có thể gồm toàn các cặp đôi; hay việc Sosuke và Karen-chan qua đêm cùng nhau vì dù gì cũng là Giáng sinh mà; hay việc tớ có thể sẽ gặp phải họ vào sáng hôm sau ấy. Tớ chắc chắn không để tâm một chút nào luôn, nên nếu tớ từ chối thì mọi người sẽ nghĩ là tớ để tâm mất. Nhưng nếu mà cậu cũng đi cùng ấy, có lẽ tớ cũng sẽ đi theo cậu với tư cách là bùa may mắn hay gì đó, đại loại vậy.”
Biện minh dài dòng thế.
“Hôm đó là sinh nhật tớ. Có vẻ như em gái tớ muốn tổ chức cùng tớ, nên tớ không đi đâu.”
“Hả? Sinh nhật cậu vào Giáng sinh á?”
“Ừ, chuẩn rồi.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy tiệc Giáng sinh năm nay bị hủy rồi…!”
Không, nó không có bị hủy đâu.
Yanami vỗ tay trong khi mắt nhỏ sáng hết cả lên.
“Được rồi! Không có thời gian cho sự buồn bã nữa. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Nukumizu-kun!”
Từ từ đã, con nhỏ này thực sự định tổ chức sinh nhật cho mình à?
Trong lúc tôi đang hoang mang vì tình huống bất ngờ này, Yanami cười rạng rỡ và tiếp tục nói:
“Chúng ta sẽ tổ chức một đêm tiệc cho con gái để chúc mừng sinh nhật Nukumizu-kun. Lemon-chan và Komari-chan đều không có bạn trai, nên họ sẽ đến thôi.”
Một đêm tiệc cho các cô gái. Khả năng cao là tôi sẽ không được mời, dù là tôi vẫn còn sống nguyên.
“Yakishio nhiều khả năng cũng đi dự tiệc Giáng sinh đấy.”
“Không thể nào, Nukumizu-kun à. Tớ không thể để bạn mình bước vào nơi nguy hiểm như vậy được.”
Yanami lấy tiếp một cái kẹo dẻo từ túi áo khoác của nhỏ, rồi bắt đầu xé nó ra.
“Ta không bắt buộc phải dự tiệc đâu. Nếu thấy không thích đi, ta chỉ việc từ chối.”
“Có lẽ là vậy. Tuy thế, không có kế hoạch cho Giáng sinh nghe khá là cô đơn, và giả vờ rằng mình có kế hoạch thì–”
Yanami ném viên kẹo hình cái kéo vào miệng. Đôi mắt nhỏ trông vô hồn, không cảm xúc.
"Thật sự trống rỗng.”
Mokyu mokyu mokyu. Âm thanh nhai kẹo vang vọng khắp phòng.
“...Yanami-san, tớ nghĩ cậu vẫn nên đến dự tiệc Giáng sinh thì hơn; biết đâu vẫn sẽ có mấy đứa độc thân ở đó thì sao? Cậu cũng có thể mời Yakishio làm bạn đồng hành, và cậu có thể kiêm luôn vai trò bảo vệ cậu ấy mà.”
Mặc dù tôi không chắc là bảo vệ khỏi cái gì nữa.
“Ah, vậy có lẽ tớ nên kéo cậu ấy xuống nước cùng– ý tớ là, hỗ trợ cậu ấy. Để tớ hỏi thử xem Lemon-chan có muốn đi không.”
Yanami bắt đầu bấm điện thoại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng nhỏ cũng im- chỉ cho đến khi tiếng chuông báo điện thoại vang lên, xuất phát từ một chiếc túi đặt ở góc phòng.
“Đó là túi của Yakishio mà? Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Lemon-chan chắc đang học phụ đạo rồi. Cậu ấy có bảo là mình đã trượt môn.”
Nhắc mới nhớ, ngay trước khi thi, Yakishio chỉ luyện tập xoay bút thay vì chuẩn bị cho kì thi sắp tới…
“Yanami-san, đáng ra cậu cũng phải đi chứ?”
“Đi đâu? Đi đâu cơ?”
Yanami nghiêng đầu thắc mắc.
“Lớp phụ đạo ấy. Nó bắt đầu rồi mà, đúng không?”
“Hả!? Tớ không có trượt môn nào cả nhé!”
Thật luôn à? Trông không giống lắm…
“Trông tớ có thể khá là lông bông, nhưng điểm số của tớ hoàn toàn ổn nhé! Tớ sẽ cho cậu thấy ngay bây giờ!”
Yanami lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ túi của nhỏ và dúi nó vào tay tôi.
Để xem nào… điểm cuối kì của nhỏ cao thứ 135 trên tổng số 228 học sinh ư? Tuy không tệ lắm, nhưng tôi không chắc liệu đây có phải là một điểm số đáng để tự hào đến vậy không…
Trong lúc tôi đang không biết nên trưng ra vẻ mặt gì thì ngay lúc đó, cửa phòng câu lạc bộ mở ra.
Lách người qua cánh cửa chỉ mở một nửa ấy là Chika Komari, phó chủ tịch Câu lạc bộ Văn học. Nhỏ là một cô nàng nhỏ nhắn, nhút nhát như một con bọ chét; nhưng không hiểu sao lại khá là cứng đầu khi đối mặt với tôi.
Vừa đóng lại cửa, Komari vừa nhìn quanh phòng một cách lo lắng, e dè.
“Cậu sao thế, Komari-chan? Tớ có thể đuổi Nukumizu-kun khỏi phòng ngay lập tức nếu cậu ta dọa cậu sợ đấy nhé?”
“T-tớ sẽ chịu đựng cậu ta–”
Đột nhiên, Komari nhìn lại phía cánh cửa và giật mình sợ hãi.
“N-nói cô ấy là t-tôi không có ở đây!”
“Hả? Chờ chút đã Komari…”
Ngay sau khi Komari chui xuống gầm bàn, cửa phòng lại mở lần nữa. Với tà áo khoác thí nghiệm bay phấp phới, bước vào phòng lần này là cố vấn Sayo Konuki của Câu lạc bộ Văn học chúng tôi - một nữ y tá trường học quyến rũ đến vô lí, thừa thãi. Thường thì tôi sẽ thấy cô ở trong phòng y tế; hiếm khi cô đến đây lắm.
“Cảm ơn vì công việc, thưa cô. Có vấn đề gì vậy ạ?”
“Ara, chào hai em. Komari-san không ghé qua đây à? Nếu cô không nhầm thì em ấy đi về phía này mà.”
Trong lúc cô nhìn xung quanh phòng, tôi trao đổi ánh mắt với Yanami. Chúng tôi lắc đầu.
“Em chưa gặp bạn ấy hôm nay. Có vấn đề gì sao ạ?”
Sensei ngồi xuống ghế, đồng thời bắt chéo đôi chân được bọc trong đôi tất dài một cách thanh lịch.
“Cô đã cố gắng đuổi theo em ấy, nhưng ẻm lại chạy đi… Cô không biết tại sao nữa.”
“Có lẽ vì cô đuổi theo bạn ấy ạ. Tại sao cô làm vậy ạ?”
“Em ấy lúc sợ hãi trông dễ thương cực kì; nó làm cô mất tự chủ. Cô chưa từng nghĩ là mình sẽ thức tỉnh một sở thích mới ở cái tuổi này đâu.”
Em hiểu cảm giác đó, nhưng tốt hơn hết là nên bỏ nó đi ạ.
Yanami nghiêng đầu, bối rối.
“Có phải vì cô cần thứ gì đó từ Komari-chan nên cô mới đuổi theo bạn ấy đúng không ạ?”
“Hội học sinh vừa tổ chức kiểm tra cặp lúc sáng nay đúng không?”
Sensei lấy ra một cuốn sách từ túi áo khoác của mình.
“Hội phó Basori-san đã đưa cái này cho cô. Dù là bị tịch thu, nhưng vì nội dung của nó hoàn toàn bình thường, nên em ấy đã nhờ cô trả cuốn sách này lại cho Komari-san.”
Nghĩ lại thì, tôi cũng thấy Tiara chặn Komari lại mà.
Cuốn sách có tựa là: <Cuốn sách làm cho người mà chỉ xem bạn là bạn bè, nhớ về bạn nhiều đến tuyệt vọng>. Nghe như mấy cuốn hướng dẫn hẹn hò ấy– tôi chưa từng nghĩ rằng nhỏ sẽ đọc mấy cuốn sách kiểu vậy bao giờ.
Ngay khi tôi định lấy nó, Komari đột nhiên xồ ra từ dưới bàn với lực mạnh đến nỗi có thể lật tung nó lên.
"C-cảm ơn cô ạ!”
Komari nhanh chóng giật lấy cuốn sách và chui vào góc phòng.
“Em ở đây à, Komari-san?”
Sensei tỏ ra ngạc nhiên khi thấy nhỏ, và Komari run rẩy đáp lại bằng cách gật đầu liên tục.
Hoang mang, sensei nhìn về phía tôi.
“...Ban nãy cô không nói điều gì kì lạ đúng không? Em ấy có ổn không vậy?”
“Đây là trạng thái bình thường của bạn ấy ạ. Em không biết liệu điều này có được coi là “ổn” không đâu ạ.”
Konuki-sensei trông như suy tư mất một lúc, nhưng rồi quyết định không để tâm đến điều đó nữa. Với vẻ mặt thoải mái, cô đứng dậy và vẫy tay chào tụi tôi.
“Vậy thôi cô về đây. Các em thi thoảng cũng nên đến thăm phòng y tế nhé.”
“Dạ, vâng. Lần sau em sẽ đến.”
Sau khi sensei rời đi, Komari rụt rè ló người ra từ góc phòng.
“C-Cô ấy chắc không quay lại đâu, nhỉ…?”
“Konuki-sensei bận lắm. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ quay lại đâu.”
Nhỏ nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ lo lắng, trong khi ôm chặt cuốn sách vừa lấy được hồi nãy. Với tư cách một người viết tiểu thuyết lãng mạn, tôi đang khá là tò mò về nội dung của cuốn sách kia.
“Komari. Đó là sách tham khảo cho tiểu thuyết của cậu đúng không? Cho tôi nhìn tí được không?”
“Gì cơ!? K-Không! T-Tôi có viết ghi chú ở trong đó-”
Komari vội vàng giấu cuốn sách vào túi áo khoác và tỏ ra cực kì, cực kì bối rối.
“Uầy, cậu thực sự đã nghiên cứu nó rất kĩ ha. Tôi sẽ không ăn cắp tí ý tưởng nào từ cậu đâu, nên yên tâm đi.”
Dù cho tôi nói như vậy với cảm xúc ngưỡng mộ, Komari lại trở nên run rẩy; mặt nhỏ đỏ lên như trái cà chua.
"...Komari?"
“T-Tôi về nhà đây! C-Còn nữa, Nukumizu, cậu đi chết đi!”
Nhỏ xổ ra một tràng liên tục, và lao đi ngay sau đó.
…Chờ đã, sao tôi lại bị chửi thế này?
Tôi đứng đó bần thần, sửng sốt, không biết nói gì. Yanami nhún vai và thở dài.
“Đó là phần tớ không ưa ở cậu, Nukumizu-kun à. Cậu vẫn chưa hiểu được cách con gái suy nghĩ đâu.”
“Vậy cậu hiểu Komari cảm thấy ra sao hồi nãy ư?”
“Không, không hề.”
Vậy sao lại đổ lỗi cho tôi?
Chịu đựng hai lần giận dỗi vô lí liên tục, tôi nghĩ lại về những gì đã xảy ra hồi sáng nay.
…Tiara-san lúc đó chắc chắn nhằm vào tôi.
Lúc đó, tôi cho rằng đó hẳn chỉ là thù hằn cá nhân thôi. Cơ mà, Komari cũng đã bị nhắm tới, và cuốn sách tưởng chừng vô hại của nhỏ cũng đã bị tịch thu. Tôi rồi, Komari rồi, tiếp đến chắn hẳn sẽ là-
Tôi liếc qua phía Yanami, người đang do dự không biết có nên mở túi kẹo kế hay là không.
“Yanami-san này, cậu có bị ngăn lại hồi sáng nay không?”
“Tớ đi học bằng xe đạp mà. Tớ đơn giản chỉ đạp thẳng vào trường khi đánh hơi thấy rắc rối ở chỗ đó thôi.”
Dứt khoát đấy chứ.
“Thú thật thì, tớ bị họ tịch thu một cuốn sách. Họ chỉ kiểm tra một cách qua loa với những người khác, nhưng riêng tớ và Komari thì-”
Từ từ đã… Nghĩ lại thì, Tiara-san có bảo rằng tôi là người thứ hai.
Liệu có phải một thành viên khác của Câu lạc bộ Văn học cũng đã bị tịch thu trước hai chúng tôi không?
Đột nhiên, tôi thấy cửa phòng câu lạc bộ được lặng lẽ mở ra.
Tôi cứ tưởng Komari lại quay lại cơ, nhưng mà không phải. Đó lại là một cô gái đeo kính và choàng khăn phủ kín mặt, lướt nhẹ vào phòng như thể đang trốn tránh ai đó vậy. Cô ấy- đúng hơn là chị ấy- là Koto Tsukinoki, một sinh viên năm ba; đồng thời cũng là nguyên phó hội trưởng Câu lạc bộ Văn học. Cũng lâu rồi chúng tôi chưa có gặp chị ấy kể từ khi lúc kết thúc lễ hội văn hóa Tsuwabuki, vì chị đã rời câu lạc bộ từ lúc đó rồi.
Cơ mà, chắc không phải tôi đang tưởng tượng đâu nhỉ… Có mùi rắc rối xung quanh đây.
“Lâu rồi không gặp, senpai. Lối lên đồ đó là sao vậy ạ?”

