Đã 4 ngày trôi qua kể từ khi kì thi cuối kì bắt đầu. Giờ chỉ nốt ngày mai nữa là xong– nhưng với tôi, ngay lúc này đây, kì thi cuối kì ấy không phải là điều cần được để mắt đến nhất.
Chuông tan học đã điểm. Tôi vừa vội xách cặp đến phòng Câu lạc bộ Văn học, vừa ngẫm lại về những gì mà tôi đã nghe được từ cuộc trò chuyện của Kaju vào ngày hôm qua.
…Kaju đang có ý định tặng honmei sô-cô-la cho một chàng trai vào ngày Valentine tới đây. [note81423]
Tất nhiên là, việc Kaju crush một chàng trai nào đó là chuyện hoàn toàn bình thường ở tuổi này thôi…Vấn đề ở đây là, em tôi nó mới chỉ năm hai sơ trung thôi mà– còn quá sớm để em ấy có thể tặng honmei sô-cô-la cho một ai đó. Hơn thế nữa, sẽ ra sao nếu thằng bé kia không có cảm xúc tương tự dành cho em tôi cơ chứ…?
…Không, không thể nào mà cậu ta không có cảm giác gì được. Kaju nhà tôi đáng yêu đến thế kia mà.
Tôi tiến vào tòa nhà phía Tây của trường trong lúc nghĩ vẩn nghĩ vơ như vậy. Ngay khi tôi vừa chớm vào góc khuất của cầu thang– ai đó đột nhiên giật tay tôi và kéo vào trong cái góc u ám kia một cách dứt khoát, không cho tôi cơ hội phản kháng nào. Tôi lờ mờ nhận ra đó là Hội phó Hội học sinh– Tiara Basori– khi nhỏ ép tôi vào tường và trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu đang cố tình tránh mặt tôi dạo gần đây đúng không, Nukumizu-san?”
“Hả? Làm gì có đâu–”
Giọng tôi bỗng run run, rồi khựng lại hoàn toàn…âu cũng vì tôi cũng hơi sợ người đang đứng trước mặt tôi bây giờ mà.
Thấy tôi im lặng không phản bác gì, Tiara-san buồn rầu cụp mắt xuống.
“Cậu thực sự cố tình làm vậy sao…?”
“Làm gì có vụ đó…chẳng qua dạo này tôi đang bù đầu ôn thi thôi, nên là không có rảnh lắm ấy. Thế cậu có chuyện gì mà kéo tôi ra đây vậy?”
Tôi ngẫu nhiên lái qua một chủ đề khác. Còn Tiara-san, sau khi nghe tôi nói vậy, gương mặt của nhỏ đã trở nên nhẹ nhõm hơn thấy rõ. Nhỏ thật sự quá dễ tính rồi…
“Cậu dạy tôi học tiếp nha…Dĩ nhiên đây là một đề nghị có lợi cho cả đôi bên, vì tôi sẽ đền đáp xứng đáng cho công sức cậu bỏ ra đấy nhé!”
Giờ mới đề nghị thế thì có hơi muộn quá rồi không? Ngày mai là kết thúc kì thi này rồi mà…
Nhưng quả thật là điểm của Tiara-san không hề ổn một chút nào, và lí do nhỏ nhờ tôi chắc cũng vì không muốn ai khác biết về điều đó. Dù là hồi cuối năm ngoái tụi tôi thậm chí còn có một chút xích mích nho nhỏ…ấy thế mà, chẳng hiểu sao, nhỏ thi thoảng lại vẫn nhờ tôi dạy mới hay chứ.
Mà nếu chỉ có vậy thì cậu cứ hỏi tôi một cách bình thường thôi cũng được mà…
“Không phải ngày mai chúng ta thi mấy môn xã hội là chủ yếu sao? Tôi không có giỏi mấy môn đó lắm đâu. Với cả, mấy môn đó thuần tập trung vào việc ghi nhớ mà, nên tự học một mình thì vẫn hơn chứ, đúng không?”
“Nhưng mai đâu có thi mỗi mấy môn xã hội đâu chứ! Còn có môn khác nữa mà, chẳng hạn như–”
Tiara-san vừa nói, vừa lấy một tờ giấy ra từ cặp. Nhỏ nheo mắt và nhìn kĩ–
“...giáo dục sức khỏe và thể chất ấy.”
Khi nhỏ dứt lời, một khoảng lặng bối rối đột nhiên bao trùm chúng tôi. Tiara-san cúi gục đầu xuống và run rẩy, đôi tai đỏ lựng lên như cà chua chín.
“...Ý tôi không phải vậy đâu.”
“Ừ, tôi biết mà–”
“Tôi không có ý như “vậy” đâu nhé!”
“Rồi rồi, tôi hiểu mà. Vậy chắc vụ “học cùng nhau” kia thì đem bỏ được rồi ha?”
Tôi định rời đi ngay sau câu đó… nhưng Tiara-san lại dang tay chặn đường tôi lần nữa.
“Nhưng nếu không làm vậy thì tôi không thể đền đáp cho cậu một cách đàng hoàng nhất được!”
…Hở? Basori-san muốn tổ chức học nhóm chỉ để bày tỏ lòng biết ơn thôi ấy hả?
“Ờm, thực ra thì…cậu đâu nhất thiết phải làm vậy đâu chứ…”
“N-Nhưng không phải “cái đó” sẽ diễn ra vào tuần sau sao? “Cái đó” ấy– cậu biết mà đúng không?”
Chân Tiara-san vẽ vòng vòng trên mặt đất theo hình chữ “の” khi nhỏ nói vậy.
…“Cái đó” là cái gì mới được chứ? Chắc không liên quan gì đến ngày Valentine đâu nhỉ…à, rồi. Tôi nghĩ là mình biết rồi–
“Ý cậu là ngày hội thông tin vào cuối tuần sau ấy hả? Hội học sinh các cậu định làm gì giúp tụi tôi hay sao?”
Ngày hội thông tin của cao trung Tsuwabuki– một ngày hội được tổ chức để hỗ trợ các học sinh sơ trung trong thành phố định hướng tương lai học tập phía trước của mình. Bên cạnh các hoạt động hướng dẫn ấy, ngày hội này cũng cho phép các học sinh được tìm hiểu trước về các hoạt động câu lạc bộ có trong trường. Đó là lí do tại sao, dạo gần đây, Câu lạc bộ Văn học tụi tôi đang phải cân nhắc xem mình nên làm gì trong ngày hôm đó đây…
Ra là vậy sao– nhỏ đang muốn giúp tụi tôi một tay để đổi lấy việc tôi sẽ giúp nhỏ chuẩn bị cho bài thi ngày mai đây mà.
“...Hở? Ngày hội thông tin ấy hả?”
Chắc là tôi đoán sai rồi hay sao ý, vì trông nhỏ bối rối thế kia cơ mà…
“Nếu ý cậu không phải thế thì còn gì khác nữ–”
Tôi vội nuốt lại những điều mình định nói.
Góc cầu thang nơi tụi tôi đang đứng vốn đã đủ u ám rồi, nay lại càng tăm tối hơn nữa khi một bóng hình quen thuộc tiến tới.
“Tìm thấy em rồi…cô nàng hư hỏng này…”
Người mà như vừa xuất hiện từ trong bóng đêm, cùng với dáng người mảnh khảnh yếu ớt kia, không ai khác ngoài Yumeko Shikiya– thư kí của Hội học sinh.
Shikiya-san nhẹ nhàng tựa cằm lên vai của Tiara-san.
Hồi cuối năm ngoái, không chỉ tôi mà Shikiya-san cũng đã phải trải qua nhiều chuyện– tất cả đều liên quan đến Tsukinoki-senpai hết. Cơ mà, sau khi mọi việc đã lắng xuống, nếu đôi mắt này không đánh lừa tôi thì có vẻ chị ấy đã hạnh phúc hơn nhiều rồi.
“Senpai!? Sao chị lại đến đây rồi?”
Trái ngược với vẻ điềm nhiên của đàn chị, Tiara-san lại hốt hoảng ngó ra đằng sau. Còn Shikiya-san… chị ý lại vẫy tay chào tôi, mặc kệ câu hỏi của Tiara-san.
“Lâu lắm không gặp em rồi…Nukumizu-kun…”
“Vâng, cũng ba ngày rồi chứ ít ỏi gì đâu chị nhỉ?”
Tôi vẫy tay chào lại, để rồi phải nhận ánh nhìn đầy khó chịu từ Tiara-san.
“...Hai người đừng có mà tán tỉnh nhau trước mặt em được không?”
“Tụi chị đâu có tán tỉnh gì đâu…, Nukumizu-kun nhỉ…?”
“Vâng, hai chị em mình đâu có làm vậy đâu mà.”
Dứt lời, hai chị em tôi đồng thời gật đầu. Thấy tụi tôi đồng lòng như vậy, biểu cảm của Tiara-san tối sầm lại, có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Shikiya-san đột nhiên vuốt tóc của Tiara-san từ phía sau như thể muốn làm dịu đi cảm xúc trong lòng nhỏ bây giờ vậy.
“Để chị dạy em thay Nukumizu-kun nhé…?”
“Dạ? Nếu thế thì hơi–”
Chưa kịp nói hết câu thì Tiara-san đột nhiên giật nảy người lên, run rẩy một hồi rồi khựng người lại– tất cả chỉ vì Shikiya-san đang nhẹ nhàng vuốt ngón tay dọc theo lưng của nhỏ. Được một lúc thì như nhận ra điều gì đó không đúng, Shikiya-san nghiêng đầu bối rối và ngập ngừng lên tiếng.
“Tiara-chan nè…áo ngực của em…đâu rồi…?”
“He he…”
Tiara-san ngước mắt lên nhìn Shikiya-san với một nụ cười tự mãn chớm nở trên gương mặt nhỏ.
“Nếu chị vẫn nghĩ là mình có thể làm gì thì làm, kể cả việc gỡ áo ngực của em ra mà không được phép ấy ạ, thì lần này chị nhầm to rồi.”
Tiara-san nhanh chóng xoay người ra sau và ưỡn ngực đầy tự hào.
“Chị chắc không ngờ được đâu– em đã chuyển qua dùng áo ngực cài trước rồi đó ạ! Giờ chị không thể cởi nó dễ như trước được nữa đâu nhé!”
Gượm đã nào, cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi vẫn đang đứng đây mà hai chị em kia ơi…?
“Chị hiểu rồi…như vậy…thì vẫn ổn thôi…”
Dứt lời, Shikiya-san chầm chậm đưa tay vào khoảng trống giữa những cái nơ của Tiara-san và bắt đầu mân mê.
“Chị đưa tay vào đó làm gì vậy ạ…? Ớ–”
“Cởi xong rồi đó…em thấy không?”
Nghe vậy, Tiara-san cuống cuồng kiểm tra vùng ngực của nhỏ và thốt lên bất ngờ.
“Ớ!? Nó thực sự bị tháo mà–”
Mới được nửa chừng câu nói thì Tiara-san đột nhiên khựng lại…rồi lóng ngóng hướng ánh mắt về phía tôi.
“Nukumizu-san này…cậu có thấy gì chưa?”
Tôi gật đầu chắc chắn. Sao lại không thấy được cơ chứ?
“Hai người vừa “chơi” theo kiểu gì vậy, Tiara-san?”
“ “Chơi” cái đầu cậu ấy! Với cả, cậu đừng có nhìn nữa được không vậy?”
Kể cả cậu có nói thế thì tôi cũng không định dừng lại đâu, Basori-san à…
Shikiya-san vẫy vẫy tay như để thu hút chú ý của Tiara-san, rồi thầm thì vào tai của nhỏ.
“Tiara-chan nè…cỡ áo ngực của em…không đúng lắm ấy…”
“Dạ!? E-Em đâu có giả đò đâu chị ơi!”
Cậu không cần phải thanh minh chi tiết đến thế đâu Tiara-san à. À mà, hình như mình đang làm bóng đèn cản trở hai người họ tình tứ với nhau hay sao ý nhể…?
Nghĩ bụng, tôi từ từ lùi ra để dành không gian riêng tư cho hai chị em họ.
“Thôi thì em đi đây– hai người cứ chơi đùa với nhau đi ha.”
“Ừm hứm…em đi vui vẻ nha…”
“Nukumizu-san!? Không, cậu phải tin tôi– tụi tôi không có như “vậy” đâu ấy!”
“Rồi rồi, tôi hiểu mà. Hai người không phải kiểu “vậy” với nhau đâu nhỉ…”
Dứt lời, tôi vội quay gót rời đi luôn. Không phải là “vậy” thì còn là cái quái gì được nữa chứ…? Hơn nữa, kể cả tôi cũng biết là bất cứ tên nào dám can thiệp hay làm phiền một chuyện tình yuri thì chỉ còn có đường chết dành cho hắn thôi– nên tôi phải chuồn đi luôn là vì vậy đó.
*
Hiện tôi đang đứng trước cửa phòng Câu lạc bộ Văn học ở tòa nhà phía Tây, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình trước khi mở cửa tiến vào. Hôm nay tôi đến đây là vì tụi tôi đang dự định tổ chức một buổi họp ngắn.
Dù tụi tôi đang ở giai đoạn thi cử cuối kì thật đấy, nhưng nếu so với vấn đề hiện tại của Kaju nhà tôi thì thi cử lúc này đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
“Cảm ơn vì đã đợi nhé.”
Tôi mở cửa phòng. Bên trong phòng hiện tại là hai cô nàng Anna Yanami và Chika Komari, và chẳng hiểu sao– hai nhỏ lại đang vai kề vai và quay mặt về phía tường. Nếu tôi không nhầm thì hai nhỏ đang lặng lẽ ăn một cái gì đó đen đen thì phải…hình như là sushi cuộn hay sao ý?
…Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy trời?
Được một lúc thì Komari đặt lại cuộn sushi mà nhỏ đang ăn dở lên đĩa và ho sù sụ như bị nghẹn vậy.
“M-Mấy cái to to thế này k-khó ăn quá…”
Nhỏ uống vội chỗ trà còn lại trong tách với đôi mắt đẫm lệ, rồi liếc nhìn về phía tôi.
“C-Cậu đến muộn quá đó. M-May mà tụi tôi còn để d-dành một ít cho cậu đấy nhé.”
…Mình cũng có phần ấy hả? Nhìn về hướng mà Komari chỉ, tôi thấy một thanh sushi cuộn siêu dày đang được bọc trong màng bọc thực phẩm ở đó.
“Mỗi người một cuộn à? Không chia ra mà ăn với cái kích thước khủng bố kia ấy hả…?”
“C-Cậu đừng có than nữa và cố mà a-ăn hết trong một lần luôn đi.”
…Ăn hết thế quái nào được? Cuộn sushi này được làm theo tiêu chuẩn của Yanami chứ có phải của người thường như tôi đâu chứ. Hơn nữa, dù có là Yanami đi chăng nữa thì làm sao nhỏ có thể ăn hết cuộn này trong một lần ăn duy nhất được—
“Ợ…Mãi mà Nukumizu-kun chả đến nên tớ ăn trước luôn rồi.”
“...Hả!?”
Tôi quay qua và thấy Yanami đã ung dung ngồi bắt chéo chân từ lúc nào không hay, tay thì đang lau miệng bằng một chiếc khăn.Nhỏ thực sự đã chén hết cái cuộn đấy trong lúc mà Komari vẫn đang phàn nàn với tôi ấy hả…?
Kinh khủng thật chứ…Nghĩ bụng, tôi ngồi xuống ghế đối diện với Yanami.
Yanami trỏ vào bức tường sau lưng tôi và nói.
“Hướng eho ở sau lưng cậu nha Nukumizu-kun. Sushi của cậu đây– cố ăn hết luôn đi nha.”[note81424]
Ủa, nếu thế thì…cuộn sushi này là Ehomaki à?[note81425]
“Nhưng hôm qua mới là Setsubun mà, đúng không?” [note81426]
“Chỗ này là phần thừa từ hôm qua của nhà tớ ấy mà. Tớ mang lên cho mọi người cùng ăn thôi.”
Vừa nói, Yanami vừa bóc bọc thực phẩm khỏi cuộn sushi và đưa nó cho tôi.
“Thôi, tán nhảm vậy đủ rồi. Cậu nhanh mà ăn hết cái này đi nhé. Tớ thậm chí còn rắc rất nhiều sakura denbu chỉ để cho Nukumizu-kun ăn thôi đó nha?[note81427]
Thật luôn à? Nhưng tớ không có thích sakura debun lắm đâu Yanami à…
Thấy tôi còn phân vân do dự, Komari trừng mắt nhìn tôi với vẻ đầy đe dọa.
“C-Cậu phải ăn như thể m-mạng sống của cậu p-phụ thuộc vào nó đi.”
…Cậu cũng đã ăn hết quái đâu mà nói tôi?
“Thôi để lúc nào rảnh thì tớ sẽ ăn cái này sau. Mà Yakishio đâu rồi? Cậu ấy chưa đến à?”
“Remon-chan đang đi học phụ đạo rồi.”
“Lớp phụ đạo ấy hả? Tớ tưởng tụi mình vẫn đang trong kì thi mà nhể?”
Dường như chỉ một cuộn vẫn là không đủ, Yanami đã bắt đầu ngấu nghiến phần sushi còn dở của Komari với một gương mặt nghiêm túc. Con nhỏ này thực sự ăn như hạm luôn mà…
“Trường mình công bố kết quả bài thi hôm đầu luôn rồi ấy. Từ cái kết quả đó thì các thầy cô trường mình đã lập ra một nhóm đặc biệt, một nhóm chỉ dành cho những học sinh như Remon-chan á. Nói chung là, nếu không bắt đầu học hành nghiêm chỉnh luôn từ giờ thì Remon-chan có khi sẽ đúp thật luôn ấy chứ đùa.”
…Việc học của Yakishio đã báo động đến vậy rồi cơ à?
“Thôi, chuyện của Yakishio thì cứ để các thầy cô lo đi ha. Quan trọng hơn, hôm nay tớ gọi hai người đến đây là vì một vấn đề khẩn cấp hơn nhiều.”
Tôi thò tay vào và lấy ra một cái hộp từ cặp, trong lúc đầu vẩn vơ nghĩ về một tương lai nơi mà Yakishio sẽ gọi tôi là senpai…
“Cái gì đây Nukumizu-kun?”
“Suỵt. Cứ thử mở một hộp ra đi đã.”
Nghe vậy, Yanami mở hộp với vẻ háo hức ra mặt. Đón chờ nhỏ khi mở chiếc hộp dẹt ấy ra là vô số các ô nhỏ ở trong, các ô đều được lấp đầy bởi vô số loại sô-cô-la đủ sắc màu.
Cho những ai chưa biết, đây là bản thử nghiệm thứ ba của một set sô-cô-la đặc biệt được làm riêng bởi Kaju, em gái tôi.
“Trời ơi! Xinh xắn quá đi! Tớ thử một cái được không, Nukumizu-kun? Nếu cậu không biết thì tớ khá là kén chọn với sô-cô-la đó nha?”
…Cái đó thì tớ biết thừa rồi, nhưng vấn đề là– cậu kén chọn cái gì ở sô-cô-la cơ chứ?
“Ồ, cái này đắng nè…còn cái này thì có vị sữa hở? Uwah, hình như còn có cả vị xốt caramel luôn mà! Nhanh qua đây thử tí đi, Komari-chan ơi– cậu không nhanh lên là chả còn gì cho cậu đâu đấy.”
Nghe vậy, Komari đành rụt rè thử ăn một cái sô-cô-la.
“C-Cái này là vị hạt dẻ cười nhỉ? C-Chỗ này đều là hàng tự làm hết à?”
“Ừa. Đây là hàng mẫu mà em tôi làm để chuẩn bị cho ngày Valentine tới đây đấy. Với cả, cái này này–”
Tôi giơ một viên sô-cô-la màu đỏ mang hình trái tim lên trước mắt hai nhỏ.
“--là cái mà em tôi bảo sẽ tặng cho ai đó khác mà không phải tôi ấy.”
Yanami và Komari lập tức khựng lại sau khi nghe tôi nói câu đó. Bình tĩnh hướng ánh mắt về hai người họ, tôi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Kaju cũng chẳng nói cho tôi biết là em ấy sẽ tặng cho ai cả. Thế nên, với trách nhiệm của một người anh trai, tôi cần phải hiểu được tâm lí của một cô bé sơ trung năm hai khi em ấy đang chuẩn bị tặng honmei sô-cô-la cho crush của em ấy.”
…Không ai đáp lại lời của tôi cả.
“Cậu nghĩ cái này có nhân gì, Komari-chan?”
“T-Tớ không biết nữa…có thể l-là hạnh nhân chăng?”
Rộp, rộp, rộp– Hai nhỏ vẫn tiếp tục ăn sô-cô-la như thể vấn đề của tôi không đáng để tâm vậy.
“Ờm…hai cậu có nghe thấy những gì tôi vừa nói không vậy?”
Nghe vậy, Yanami và Komari liếc mắt nhìn nhau trước khi đồng thời lên tiếng với thái độ dửng dưng.
“Có lẽ Imouto-chan chỉ đang crush ai đó thôi ấy.”
“Một chàng trai nào đó nha.”
…Hai cô nàng này không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này sao? Hắng giọng, tôi quyết định trình bày một lần nữa.
“Thôi được rồi. Tôi sẽ cho hai cậu biết một vài dấu hiệu đặc biệt mà tôi đã biết được nhé. Trước hết thì, em gái tôi có một cuộc hẹn với một cậu bạn nào đó vào ngày 14– nhưng tôi biết nó chỉ là một cái bẫy mà thôi. Việc có cơ hội để tặng sô-cô-la trong một ngày đặc biệt như vậy– thú thật thì, nghe nó chẳng khác gì mấy cái bẫy trong tiểu thuyết hay mấy bộ phim luôn ấy. Liệu có phải Kaju đã bị lừa bởi một tay ăn chơi nào đó hoặc bị kéo vào một trò chơi tử thần mà không hề hay biết không? Thế nên là, với tư cách của một người anh trai, tôi cần phải can thiệp vào chuyện này một cách thích hợp–”
…Lời khẩn cầu chân thành đó của tôi dường như không chạm được đến trái tim của hai nhỏ kia. Thay vì để tâm đến những gì tôi vừa nói, hai nhỏ lại dửng dưng mà lấy vở cũng như sách bài tập ra từ cặp.
“Hmm, có lẽ vậy nhỉ. Cậu cần đề thi năm ngoái để chuẩn bị cho bài ngày mai không, Komari-chan?”
“Ể? C-Cậu có luôn hả?”
…Hai nhỏ đã bắt đầu chú tâm vào ôn bài cho ngày mai luôn rồi.
“...Hai cậu có thể để tâm hơn một xíu đến vấn đề mà tôi vừa nói không?”
Nghe vậy, Yanami thở dài đầy bực bội, rồi đáp lời tôi trong lúc tay vẫn đang xoay cây bút đỏ.
“Câu trả lời không phải là quá rõ ràng rồi sao? Cậu chỉ đang cố tình tránh né nó thôi. Theo tớ thì có lẽ em ấy đã phải đắn đo phân vân liệu có nên đi chơi với cậu bé kia không lắm đấy. Nói chung là, ta tốt nhất nên để mấy đứa nó tự quyết định thì hơn.”
Komari gật đầu đồng tình.
“C-Cậu cần phải bao dung hơn một chút đi. B-Bằng không thì mấy đứa nhỏ sẽ chỉ ương bướng hơn thôi ấy.”
“Nhưng mà nhé, em gái tôi lại công khai làm sô-cô-la trước mặt tôi luôn ấy…biết đâu em ấy đang muốn ngầm ẩn ý với tôi điều gì đó thì sao?”
“Chả có đâu, Nukumizu-kun à. Cậu thì biết gì về tình yêu chứ hả?”
“C-Có vẻ cậu vẫn chưa h-hiểu gì hết nhỉ Nukumizu. T-Tự ngẫm lại đi nhé.”
Hai cậu cũng đã có mảnh tình vắt vai nào đâu mà nói tôi vậy chứ…
Bỏ chuyện đó qua một bên, có vẻ như hai cô nàng nữ sinh cao trung này đều có cùng một ý kiến về vấn đề của Kaju, nên chắc là tôi nên nhìn nhận nó khách quan hơn một tí xem sao. Để xem nào…Kaju có lẽ đang crush ai đó, và khả năng rất cao người đó là Tachibana-kun– cậu trai mà em gái tôi đã hẹn gặp vào ngày 14 tới đây.
Tuy là vậy, song nói đi cũng phải nói lại– khách quan ấy, nó cũng chỉ là phần giao nhau của vô vàn những cái chủ quan thôi. Bất cứ thành viên nào của Câu lạc bộ Văn học thì đều sẽ cải thiện bản thân nhờ sự sáng tạo, thế nên là– liệu tụi tôi có thể chấp nhận kết luận như vậy mà không có chút nghi ngờ hay kiểm tra lại không chứ?
Nói chung, ý tôi ở đây là, việc Kaju sẽ tặng sô-cô-la tự làm vào ngày 14 tháng 2 không đồng nghĩa với việc sô-cô-la đó phải là honmei sô-cô-la. Hoạt động của Câu lạc bộ Văn học tụi tôi trong tương lai chắc chắn nên bao gồm cả việc loại bỏ những hiểu lầm như vậy nhỉ–
…Hình như tôi nghĩ vẩn nghĩ vơ hơi lâu rồi thì phải. Bao nhiêu thời gian trôi qua rồi ta?
Tôi nhìn qua và thấy Komari đang ngước mắt lên đồng hồ treo tường. Sau đó, nhỏ cầm cặp lên và đứng dậy.
“Cậu định rời đi sao Komari-chan?”
“T-Tớ được gọi đi trực ở t-thư viện hôm nay ấy.”
“À nhỉ, nay đến lượt Komari mà.”
Chuyện là dạo gần đây, Câu lạc bộ Văn học tụi tôi đang hỗ trợ chút việc cho bên thư viện. Đổi lại thì, tuy tụi tôi không thể mượn sách trong kì thi, nhưng tụi tôi lại được thoải mái sử dụng phòng tự học cho riêng mình.
“Mai thi rồi mà cậu vẫn định đi trực à Komari-chan? Hay là để Nukumizu-kun đi thay đi?”
…Đừng có vô cớ lôi tớ vào thế chứ Yanami-san.
“T-Tớ chỉ phải ngồi ở quầy tiếp tân thôi, nên l-là vẫn có thể ôn được bài mà.”
…Sau khi Komari rời đi, chỉ còn lại tôi và Yanami ở trong phòng. Yanami vươn tay ra nhúp một lấy một cái sô-cô-la trong lúc mắt vẫn hướng về cuốn vở ghi, rồi cất tiếng hỏi tôi.
“Nay cậu làm bài không tốt lắm à Nukumizu-kun? Trông cậu có vẻ thấp thỏm bất an từ sáng đến giờ luôn rồi ấy.”
“Tớ còn đâu tâm trạng để ôn thi khi mà an nguy của Kaju nhà tớ vẫn còn là dấu hỏi chứ? Tớ cần phải làm cho cái thằng vô dụng kia biết thân biết phận mới được.”
Tuy lí do mà tôi đưa ra khá là hợp lí, nhưng chẳng hiểu sao, Yanami lại lắc đầu và nhếch môi cười mỉa mai khi nghe tôi giải thích như vậy.
“...Vậy cậu có biết Imouto-chan định tặng sô-cô-la cho cậu bé kia vào lúc nào không?”
“Hở? Chắc chắn là vào 14 tháng 2– ngày Valentine rồi.”
“Nếu cậu không biết thì Valentine năm nay rơi vào ngày Chủ Nhật đấy. Hay nói cách khác– em gái cậu dự định sẽ đi chơi và tặng sô-cô-la cho một chàng trai vào ngày nghỉ cuối tuần đó nha. Chuyện này nghe chẳng khác nào hai đứa nó chuẩn bị hẹn hò tới nơi, hoặc có khi là người yêu của nhau luôn rồi cũng nên ấy, cậu thấy đúng không?”
Soạt– Yanami lật sang trang khác trong khi nói vậy.
“Nhưng mà nhé, chưa bao giờ tớ thấy một dấu hiệu nào về việc Kaju đang yêu ai đó luôn. Tớ biết chắc lắm vì dù gì tụi tớ cũng sống chung dưới một mái nhà mà.”
“Cậu không thấy là vì hai đứa nó chỉ tiếp xúc và thân thiết với nhau hơn khi ở trường thôi thì sao– có khi là sắp đến đích rồi cũng nên ấy? Nên cậu cứ mặc kệ tụi nhỏ đi ha, được không Nukumizu-kun?”
…Không đời nào. Tôi lắc đầu phản đối.
“Biết đâu Kaju chỉ lên lịch đi chơi vào hôm 14 ấy với một người “bạn” thôi thì sao? Dù sao em gái tớ cũng có nhiều bạn mà, đâu ít ỏi như tớ đâu.”
“Tớ thấy tốt nhất là cậu nên tự xác nhận lại kế hoạch của em ấy thì hơn. Imouto-chan kiểu gì chẳng bảo cậu, trừ khi nó là một buổi tỏ tình hay hẹn hò mà, đúng chứ?”
…Nhỏ cũng có ý đúng ha. Nghĩ là làm, tôi lấy điện thoại ra để kiểm tra.
“Để xem nào…biết đâu em ấy sẽ đặt nhắc hẹn cho hôm đó trên lịch thì sao.”
Yanami cau mày và ngước đầu lên nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Tại sao lịch trên điện thoại của Nukumizu-kun lại có nhắc hẹn cho lịch trình của Imouto-chan được vậy?”
“Tớ cũng chả biết nữa. Từ một lúc nào đó thì tớ đã dùng chung lịch với không gian lưu trữ trên điện thoại với em gái tớ rồi ấy…”
Nghe vậy, Yanami nhấc ghế lên và từ từ lùi xa khỏi chỗ tôi ngồi.
“...Như vậy là hơi quá trớn rồi đó, Nukumizu-kun à.”
“Tớ đâu có làm vậy đâu– Kaju tự thiết lập hết đống đó mà. Em ấy thậm chí còn đặt mật khẩu nữa cơ. Tớ đâu thể làm gì khác được chứ–”
Vừa nói, tôi vừa mở lịch tháng Hai lên và nhìn vào tuần tiếp theo– tuần mà có ngày Valentine kia. Và…chẳng có gì cả. Tôi tốn công vô ích rồi sao…?
Bất lực, tôi định tắt màn hình luôn. Nhưng rồi tôi phải khựng lại một nhịp khi khóe mắt bất thình lình bắt gặp một nhắc hẹn mà đáng ra không nên ở đó— một nhắc hẹn cho ngày thứ Bảy của Kaju.
<Cùng đi chơi ở chùa Toyokawa Inari với Tachibana-kun ♡>
…!?
Tôi lật điện thoại và úp sầm nó lên bàn trong vô thức vì sốc. Tốt nhất là trước hết mình nên bình tĩnh suy ngẫm lại mọi khả năng có thể đã nhỉ…
…
…
…Chết tiệt, không nghi ngờ gì nữa– đây chắc chắn là một buổi hẹn hò của Kaju.
Tachibana-kun có lẽ là người mà hôm trước gọi điện cho Kaju, lúc mà em ấy đang khuấy dở sô-cô-la ấy. Về giới tính, có lẽ cậu ta là một chàng trai, vì em gái tôi gọi cậu ta với hậu tố “-kun” mà. Về tuổi, tôi nghĩ cậu ta có thể cùng tuổi, hoặc cũng có thể là đàn anh của em gái tôi…hoặc tệ hơn, cũng có thể cậu ta là một gã kỳ quặc thích được những cô bé gọi mình với “-kun” đằng sau…nhưng tạm bỏ chuyện đó qua một bên đi đã.
Hmm, ra đó là cách đánh vần tên của Tachibana sao…mình hiểu rồi…Tachibana-kun…một chàng trai bất minh nào đó…
“Rốt cuộc thì Tachibana-kun này là thằng quái nào vậy!?”
Tôi ôm đầu mình bằng hai tay và dần rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần. Thấy vậy, Yanami gõ gõ tay lên bàn và phàn nàn.
“Cậu bình tĩnh lại và ôn bài đi, Nukumizu-kun à. Không cần phải lo lắng quá mức cho Imouto-chan đến vậy đâu ấy–”
“Sao mà được? Chuyện này thật sự hệ trọng đó, Yanami-san à! Kaju nhà tớ chuẩn bị đi hẹn hò vào cuối tuần ấy, cậu hiểu không!?”
Dứt lời, tôi giơ phần lịch đó lên cho Yanami nhìn. Nhỏ nheo mắt, nhìn khắp một lượt rồi hoang mang hỏi.
“Hẹn hò nào vậy? Không phải chỉ là một buổi học nhóm cùng bạn bè em ấy thôi sao?”
…Nhỏ đang nói cái quái gì vậy?
Tôi vội ngó lại vào màn hình với vẻ không tin. Tuy nhiên, hiện lên trước mắt tôi không phải là nhắc hẹn ban đầu – cái mà ban nãy tôi thấy – của em ấy, mà thay vào đó là…
<Học nhóm với bạn bè>
…Hể? Chuyện này là sao vậy?
“Chờ, chờ, chờ, chờ đã nào!? Nãy chỗ này nó ghi là <Cùng đi chơi ở chùa Toyokawa Inari với Tachibana-kun> mà! Nó thậm chí còn có cả một biểu tượng hình trái tim đi kèm nữa cơ ấy!”
…Có phải Kaju đã đổi lại nhắc hẹn chỉ để tránh bị tôi nhìn thấy không vậy? Nếu điều đó là thật, thì có nghĩa là– quan hệ của hai đứa nhỏ là thứ mà Kaju không muốn gia đình mình biết được sao? Với tư cách là một người anh trai, làm sao mà tôi có thể không can thiệp–
Yanami đột ngột đứng dậy, ra chỗ tôi và khẽ vỗ nhẹ lên vai.
“Chắc hẳn cậu đang căng thẳng lắm rồi, Nukumizu-kun à.”
“Không căng thẳng sao được khi mà Kaju nhà tớ sắp đi hẹn hò bí mật với Tachibana-kun kia vào cuối tuần cơ chứ—”
Chưa kịp nói xong thì Yanami đã nhét một miếng sô-cô-la vào miệng tôi rồi. Vị ngọt cùng chua của quả lý chua đen lan tỏa khắp đầu lưỡi, dường như giúp xoa dịu cái đầu đang nóng bừng bừng này của tôi đi đôi phần.
“Tớ có làm cho cậu chút trà này, Nukumizu-kun à. Bình tĩnh lại một chút đi ha?”
“Cảm ơn cậu ha, Yanami-san…Có lẽ cậu nói đúng. Chắc đó chỉ là một buổi học nhóm bình thường nào đó thôi nhỉ…”
Ừm, không thể sai vào đâu được nữa– Tôi đột nhiên có cảm giác như vậy.
“Có lẽ ban nãy tớ chỉ nhìn nhầm hay gì đó thôi nhỉ.”
“Chuẩn rồi đó, Nukumizu-kun à.”
Yanami khẽ gật đầu.
“Kaju nhà tớ mới chỉ học sơ trung năm hai thôi, nên là còn quá sớm để em nó có thể có bạn trai hay thậm chí là hẹn hò gì đó–”
“Ừm, ừm. Không lệch đi đâu được nha.”
“Hơn nữa, việc Kaju rơi vào lưới tình với ai đó vào thời điểm này là thứ tớ không thể tưởng tượng được. Kaju nhà tớ đã luôn là một cô bé chăm chỉ học hành từ lúc vào sơ trung đến giờ rồi, nên việc yêu đương nhăng nhít chắc chắn không có liên hệ gì với em ấy hết luôn. Mà đâu phải có mỗi việc học đâu– em ấy còn tối mắt tối mũi với công việc Hội học sinh nữa cơ mà. Chứ đâu có như Komari và Yanami-san đâu…hai cậu không lúc nào là không nghĩ về mấy chuyện tình cảm yêu đương, đúng chứ?”
“...Quá đủ rồi. Cậu im đi.”
Yanami đột nhiên trầm giọng, lẩm bẩm.
“...Hở? Cậu vừa nói gì thế, Yanami-san?”
“Cậu thực sự vẫn chả hiểu gì cả, Nukumizu-kun à. Hai đứa nhỏ chắc chắn đang chuẩn bị đi hẹn hò đấy. Là hẹn-hò-đó-nha.”
Yanami đột nhiên quay người, mắt đối mắt với tôi.
“Nhưng nhắc hẹn trên lịch ghi là “học nhóm” mà…”
Yanami thả người ngồi xuống ghế một cách bực bội, cố ý bắt chéo chân và nói.
“ “Học nhóm” chỉ là đòn đánh lạc hướng của em ấy thôi, cậu không nghĩ vậy sao? Imouto-chan và cái cậu Tachibana-kun kia chắc chắn sẽ đi hẹn hò ở chùa Toyokawa Inari vào hôm 14 tới này. Hai đứa nó có lẽ chỉ muốn nhân dịp Valentine này để xác nhận chính thức tình cảm đôi bên mà thôi.”
“...Không, không thể nào– chắc chắn đó chỉ là ảo giác của riêng tớ mà thôi. Không đời nào đó lại là một buổi hẹn hò được.”
Ngay lúc này đây, bằng chứng duy nhất chứng minh đó là một buổi hẹn hò chỉ là kí ức của riêng tôi mà thôi. Vì vậy, cái giả định của tôi rằng buổi hôm đó chỉ là “một buổi học nhóm bình thường” tưởng chừng như là một giả định không thể chối cãi, hết sức hoàn hảo và không có một kẽ hở nào cả luôn–
“Dù đó có thể chỉ là ảo giác của riêng cậu thôi, nhưng việc Imouto-chan nổi tiếng trong trường là sự thật không thể chối cãi mà. Thế nên là, việc em ấy có thể đang hẹn hò với ai đó cũng chẳng phải chuyện gì khó tin đến thế, đúng chứ?”
–nhưng chỉ bằng câu nói đó của Yanami, nó đã sụp đổ ngay lập tức.
“Có thể một ngày nào đó em ấy sẽ hẹn hò thật đấy…nhưng để buổi hẹn hò đó diễn ra vào cùng một thời gian và địa điểm như trong ảo giác kia của tớ ấy hả? Làm sao mà được, đúng chứ? Hơn nữa, Kaju nhà tớ không có như cậu đâu, Yanami-san à. Em ấy ngoan lắm, nên không đời nào em ấy sẽ đi hẹn hò bí mật sau lưng tớ đâu.”
Rầm– Yanami đập tay lên bàn và nhướng mày nhìn tôi.
“Hô hô…nếu cậu đã tự tin đến vậy– thì có muốn cá với tớ không?”
…Cá cược ấy hả?
Tôi nhìn Yanami với gương mặt đầy vẻ hoang mang, nhưng đáp lại tôi lại là ánh mắt như muốn khích tướng từ phía của Yanami.
“Thứ Bảy nhỉ? Tớ sẽ thắng nếu hôm đó Imouto-chan thực sự đi hẹn hò, còn Nukumizu-kun sẽ thắng nếu không phải như vậy. Cậu thấy thế nào? Dám không?”
“Tớ không ngại cá cược đâu, nhưng mà cậu định làm thế nào để quyết định ai thắng ai thua vậy?”
“Hai đứa nó dự định gặp nhau ở đền Toyokawa Inari, đúng chứ? Hôm đó tụi mình cũng thi xong rồi, nên tụi mình có thể đến đó kiểm tra trực tiếp luôn cũng được– cậu thấy sao?”
…Có vẻ nhỏ muốn thấy tận mắt để xác nhận ha.
“...Thôi được rồi, chơi thì chơi sợ gì. Nhưng tớ có thể đảm bảo là Kaju hôm đó sẽ không đến đâu, và do đó– chiến thắng của tớ là điều không phải bàn cãi nữa rồi.”
Yanami nhếch môi cười khinh khỉnh trước lời khích tướng của tôi.
“Hể…vậy về hình phạt cho người thua thì sao? Tớ thấy thị trấn cạnh đền Toyokawa Inari cũng có nhiều cao lương mỹ vị lắm đó nha, nên là người thua sẽ phải bao ăn người thắng trong cả buổi hôm đó nha! Thấy sao, chơi không?”
“Hmm…theo tớ thì–”
Dù có bao ăn hay là không thì kiểu gì ngày hôm đó tụi tôi vẫn sẽ mua đồ để ăn trên đường bám theo Kaju thôi, nên chắc không sao đâu nhỉ. Có lẽ tôi sẽ bắt nhỏ phải bao một hoặc hai cái Inari Sushi thôi–
“Gượm đã nào…thế có hơi bất công quá với tớ không vậy?”
“Nukumizu-kun không tin là Kaju đi hẹn hò mà, đúng không? Tớ thì ngược lại, nên điều kiện khá là công bằng và sòng phẳng đấy chứ. Hơn nữa, tớ thậm chí có thể phải chịu thiệt trong trường hợp tụi mình nhỡ bỏ lỡ và không thấy Imouto-chan ấy.”
“Ừm…công nhận là “công bằng và sòng phẳng” thiệt.”
Tôi gật đầu đồng tình. Thấy vậy, Yanami quay lại với việc ôn thi của nhỏ, miệng ngân nga hát đầy vui vẻ.
“Cậu có biết là chỗ đó có một cửa hàng sushi nổi tiếng với việc làm ra nhiều loại Inari Sushi độc đáo không? Hơn nữa, tuy là có nhiều loại thật đó…nhưng Inari Sushi là món mà ta có thể ăn hết trong một lần cắn ấy, nên tớ nghĩ là nếu chọn Inari Sushi thì tụi mình có thể thử hết tất cả các loại chỉ trong một buổi ăn thôi đó nha! À mà, cậu có muốn xem qua đề năm ngoái của môn Lịch sử Thế giới không, Nukumizu-kun?”
“Hmm…nếu cậu có thì tớ xem qua một tí cũng được.”
Tôi nhận lấy tờ đề từ Yanami trong lúc tâm trí đang dấy lên một nỗi nghi ngờ khó tả.
…Gượm đã, có gì đó không đúng ở đây– vụ cá cược này có thực sự “công bằng và sòng phẳng” như nhỏ nói ban nãy không vậy…?
“Yanami-san nè, hay là bỏ vụ cá cược kia đi được không? Việc bám đuôi em gái tớ có hơi–”
“Của cậu đây, Nukumizu-kun.”
Yanami đưa tôi một cuộn sushi như muốn ngắt lời vậy.
“Nhưng giờ tớ không có muốn ăn ấy…”
“Tớ thì đang mong là cuối tuần này nắng đẹp để đi chơi đó nha.”
…Sau khi thấy nhỏ mỉm cười thế kia, tôi chỉ còn biết lủi thủi ngồi quay mặt về phía tường trong lúc cố ăn cho hết cuộn sushi mà nhỏ đưa tôi thôi.
*
Sau bao lâu thì kì thi dài đằng đẵng kia cũng đã kết thúc. Hiện đang là một buổi sáng Thứ Bảy như bao ngày.
Kaju đang xoay người trước cái gương đặt ở gần cửa nhà tôi để chỉnh trang lại lần cuối trước khi đi. Để ý thấy cổ áo khoác chưa đẹp lắm, em ấy đưa tay lên chỉnh lại.
Trang phục Kaju chuẩn bị cho ngày hôm nay là một chiếc áo khoác màu nâu nhạt với viền màu trắng bồng bềnh, mềm mại, đi kèm là một đôi bốt ngắn. Em ấy thậm chí còn gắn phụ kiện hình hoa lên mũ của mình nữa cơ– một sự chuẩn bị mà cá nhân tôi cho rằng là quá kĩ càng nếu chỉ là một buổi học nhóm bình thường với bạn mình…
Kaju mỉm cười tươi tắn khi để ý thấy ánh mắt của tôi.
“Bữa trưa em có làm sẵn và để trong tủ lạnh rồi nha, onii-sama! Trưa anh có thể làm nóng lại và ăn nha!”
“Okay, anh nhớ rồi. Nhớ phải cẩn thận khi đi tàu đấy nhé.”
Dặn dò xong xuôi rồi mà một lúc sau vẫn chưa thấy Kaju đi, tôi phải ngẫm một lúc mới nhận ra là Kaju đang đợi tôi xoa đầu. Không biết nói gì hơn, tôi đành đưa tay lên để xoa đầu Kaju như lời tạm biệt.
“Ehehe…thôi em đi đây! Tạm biệt onii-sama!”
Sau khi đã chắc chắn là Kaju đã vẫy tay và rời khỏi nhà, tôi ngó xuống kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay của mình. Vừa đúng 10 giờ sáng luôn…
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Yanami.
…Tôi nối máy với nhỏ chỉ sau đúng hai hồi chuông, như thể nhỏ chỉ đang chực chờ tôi gọi thôi vậy.
“Tình hình thế nào rồi Nukumizu-kun?”
Giọng Yanami vang lên qua điện thoại nghe có vẻ trang trọng hơn thường ngày, làm tôi không thể không cảm thấy bồn chồn hơn hẳn.
“Kaju đã thay đồ và đi mất rồi. Em ấy hôm nay ăn mặc cầu kì lắm, nhưng vẫn cư xử như bình thường chứ không có vẻ bồn chồn gì hết ấy. Biết đâu Kaju nhà tớ thực sự chỉ đi học nhóm thôi thì sao?”
“Túi xách của Imouto-chan trông như thế nào, Nukumizu-kun?”
Yanami cất tiếng hỏi.
“Em ấy mang một cái túi nhỏ lắm.”
“Thế thì không phải học nhóm rồi, Nukumizu-kun à. Túi mà nhỏ thì để đồ dùng học tập với sách vở ở đâu được cơ chứ?”
…Sao nay Yanami tinh ý dữ vậy? Tôi chỉ đang cố lảng tránh cái hiện thực chết tiệt này thôi mà…
“Vẫn có khả năng là em ấy chỉ đi chơi với bạn bè thôi mà…”
Mặc kệ những lời phản kháng trong vô vọng của tôi, Yanami nói.
“Cũng có thể…nhưng mục tiêu của tụi mình là kiểm chứng điều đó mà, đúng không? Chuẩn bị để đi thôi, Nukumizu-kun.”
“Tụi mình thực sự phải đi cùng nhau ấy hả? Cho tớ đi một mình thôi được không…?”
“Thế nếu cậu vô tình bị Imouto-chan bắt gặp thì cậu định xử lí sao, Nukumizu-kun?”
“Hự…”
Tôi chỉ còn biết câm nín. Chưa kịp hoàn hồn thì Yanami lại tiếp tục tấn công tôi với giọng điệu đầy hứng khởi.
“Đến lúc rồi, Nukumizu-kun à. Liệu ai sẽ là người thắng trong vụ cá cược của hai đứa mình đây nhỉ?”
*
Tôi ngó đồng hồ đeo tay của mình. Đã 11 giờ rồi sao…
Tôi có lẽ là người đầu tiên rời khỏi ga Toyokawa vào khoảng giờ này. Dù gần giữa trưa rồi, nhưng làn gió đông thổi từ phía Tây của vịnh Mikawa vẫn khá là lạnh và hanh khô, làm cho tôi – người vừa bước ra khỏi ga – phải run lên từng chập vì lạnh.
“...Ước gì mình nhớ mang khăn đi.”
Tôi không thể không lẩm bẩm đầy tiếc nuối. Thực ra thì, tôi mới được Tiara-san tặng cho một cái khăn vào hồi Giáng sinh năm ngoái…song, nay tôi không có mang nó theo là vì tôi cảm thấy khá là ngượng ngùng để đeo nó công khai ngoài đường–
“Lạnh thiệt chứ! Sao cậu không chờ tớ hả, Nukumizu-kun?”
Yanami ôm chặt hai tay vào mặt trước áo khoác của nhỏ trong lúc bước từng bước xuống cầu thang của ga. Sau đó, nhỏ nhanh chóng đến cạnh và huých nhẹ vai nhỏ vào vai tôi.
“Tớ thấy cậu đang dán mắt nghiên cứu bản đồ ga tàu ấy, nên là tớ rời đi trước để tránh làm phiền cậu thôi ấy mà.”
“Hai đứa mình rõ là đang đi chung với nhau mà, nên đáng ra phải cùng nhau ngâm cứu cái bản đồ đó mới phải chứ, Nukumizu-kun? Với cả, cậu không thấy lạnh khi đi một mình sao?”
Dứt lời, Yanami vỗ tay bôm bốp vào lưng tôi.
Chết tiệt, mình đáng nhẽ nên đi một mình mới phải…
“Tớ xin lỗi mà. Tớ sắp chết cóng rồi, nên là đi nhanh lên đi thôi…tụi mình ra đằng kia nhé.”
Tôi hờ hững kết thúc cuộc nói chuyện và chỉ tay về phía bên kia của những bức tượng cáo bằng đồng, nơi có một cánh cổng Torri tọa lạc với tấm biển “Toyokawa Inari Monzencho”[note81428]. Đó là cánh cổng để đi vào phố mua sắm cạnh chùa Toyokawa Inari.
Ngay khi tôi vừa chuẩn bị bước qua cổng Torii, Yanami đột nhiên chỉ tay vào tôi và lên tiếng với giọng điệu thách thức.
“Cậu đã sẵn sàng chưa, Nukumizu-kun? Vụ cá cược giữa hai ta đã bắt đầu từ thời điểm bước qua đây rồi đó nha?”
“Tớ biết rồi mà. Yanami-san thắng nếu Kaju nhà tớ thực sự đi hẹn hò hôm nay, còn nếu không– tớ sẽ là người thắng.”
Dứt lời, hai tụi tôi cùng bước chân vào phố mua sắm một lần nữa. Vì đang là cuối tuần, nên nơi đây đang có rất nhiều khách đến chơi. Nhưng dù đứng giữa đám đông ấy, ánh mắt tôi lại cứ vô thức để ý đến những cặp đôi…cho đến khi tôi đột ngột tỉnh lại. Nở một nụ cười cay đắng vì hành động vô lí đó của bản thân, tôi tự nhủ rằng–
…Có lẽ mình chỉ đang lo hão thôi, vì làm sao mà một brocon như Kaju nhà mình lại có thể đi hẹn hò với một chàng trai khác được cơ chứ? Cậu đã thua ngay từ khi bắt đầu rồi, Yanami-san à…
Trong lúc tôi còn đang lẩm bẩm để tự trấn tĩnh bản thân, Yanami bất thình lình kéo tay áo tôi và hỏi.
“Nè, nè, cậu thấy đằng kia không Nukumizu-kun? Sao tiệm sách đằng kia lại treo nhiều mặt nạ vậy nhỉ?”
Tôi còn chưa kịp quay người ra để xem mấy cái mặt nạ kia, thì nhỏ lại hăng hái kéo tay áo tôi một lần nữa. Gì nữa vậy trời…?
“Thôi thây kệ nó đi, cậu thấy cái biển hiệu của tiệm thuốc đằng kia không? Dễ thương kinh đi được luôn ý! Ra đây chụp cho tớ một bức ảnh đi, Nukumizu-kun à.”
Con nhỏ này sao hôm nay tăng động dữ vậy…? Có hơi phiền rồi đó nha mẹ trẻ…
Tuy nghĩ bụng là vậy, song khi thấy Yanami tạo dáng, tôi vẫn đành phải lấy máy ra chụp cho nhỏ.
“Đẹp không vậy?”
…Đẹp không chỗ chê luôn. Cái biển hiệu hoàn toàn nằm trong khung hình, che mất nửa người dưới của Yanami luôn rồi.
“Ổn lắm ấy. Về rồi tớ gửi cậu sau ha…còn giờ thì mình nên di chuyển thôi, Yanami-san à.”
Càng đến gần điểm cuối của con phố này, đám đông xung quanh hai đứa tôi ngày càng nhộn nhịp và đông đúc hơn bao giờ hết. Đứng giữa cái chỗ này thì tôi sợ rằng dù Kaju có ở gần cách mấy đi chăng nữa, tụi tôi có khi cũng không thể thấy được em ấy mất thôi…
Tôi xin phép rút lại lời khẳng định đầy tự tin lúc mới bước vào đây của tôi. Dù tôi vẫn cho rằng đó là điều gần như không thể xảy ra thật đấy…song, cái tỉ lệ nhỏ nhoi rằng mọi chuyện có thể đi chệch với mong muốn của tôi vẫn còn đó, vẫn đang làm tâm trí tôi căng như dây đàn vì sợ hãi.
“Yanami-san nè, nếu tụi mình càng cố đi xa hơn nữa thì–”
Vừa nói, tôi vừa quay đầu lại…chỉ để nhận ra Yanami đã biến mất tự bao giờ. Ủa…nhỏ đi đâu mất tiêu rồi ta?
Tôi vội vàng ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm Yanami. Một lúc sau, tôi bắt gặp bóng hình của Yanami với hai tay đầy ắp senbei[note81429] đang tung tăng chạy về phía tôi.
“Cho cậu một ít nè, Nukumizu-kun. Senbei nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn đó nha!”
Tôi đón lấy cái bánh từ tay Yanami mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Bự dữ vậy ta… Cái senbei này khéo phải to bằng cả cái mặt của em gái tôi luôn ấy chứ đùa.
“Sao cậu mua cho cả tớ vậy?”
“Không phải hai đứa mình đã quyết định là sẽ vừa đi dạo xung quanh, vừa tận hưởng ẩm thực sao? Cậu mà không ăn nhanh lên thì tụi mình không kịp qua mấy gian hàng khác mất thôi!”
Ra là thế hử… Nhưng liệu cậu có thể hỏi qua ý kiến của tớ trước khi mua được không vậy?
Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Yanami đã ngấu nghiến gần xong cái senbei to đùng của nhỏ luôn rồi.
“À mà, sao hôm nay cậu không rủ Komari và Yakishio vậy?”
“Làm sao? Cậu không thích đi chơi riêng với tớ à?”
Yanami nhét nốt phần senbei cuối cùng vào miệng, rồi cau có ném cho tôi ánh nhìn sắc lẻm như dao. Nhạy cảm dữ vậy má?
“Đâu có đâu? Tớ chỉ là muốn mọi người cùng nhau đi xả stress và ăn mừng sau quãng thời gian thi cử đầy căng thẳng thôi mà.”
“Nhưng nếu cả bốn đứa cùng đi thì làm sao mà né được tầm mắt của Imouto-chan giờ? Em ấy có thể sẽ trốn đi trước cả khi tụi mình thấy được ẻm luôn ấy chứ.”
Vừa nói, Yanami vừa đưa tay lên nghịch nghịch phần chỏm tóc của nhỏ, rồi nói tiếp với vẻ lúng túng thấy rõ.
“Với cả, đâu chỉ có vậy đâu… Cá nhân tớ cũng rất mong chờ buổi đi chơi ngày hôm nay đó, Nukumizu-kun à…”
“Ể? Ý cậu là sao–”
Yanami “mong chờ” buổi hôm nay ấy hả…? Nhỏ có ý gì đây?
Yanami khẽ gật đầu khi thấy vẻ mặt hoang mang, bất ngờ của tôi.
“Thật ra thì, nếu cậu không biết ấy, có một chi nhánh của đền Toyokawa-Inari tọa lạc ở Akasaka, Tokyo khá là nổi tiếng với những người có mong muốn “cắt đứt quan hệ” đó nha?”
Hở? Hình như nhỏ vừa nói điều gì đó không ổn lắm thì phải…
“... Hở? “Cắt đứt quan hệ” là sao vậy?”
“À, đó là phước lành cậu có thể nhận được khi đến cầu nguyện ở đó ấy mà. Chỉ là một chi nhánh nhỏ thôi mà đã thiêng đến vậy rồi, nên tớ tin là ở khu đền chính thống này thì sẽ càng thiêng hơn nữa đó nha!”
…Có cơ chế như vậy cho độ thiêng của mấy ngôi đền luôn à?
“Ờm…tớ chỉ hỏi cho có thôi, cậu không nhất thiết phải trả lời đâu nhé– có phải cậu đang muốn “cắt đứt” quan hệ giữa hai người nào đó không vậy?
“...Đoán xem?”
Yanami nhếch mép cười, rồi bước tiếp về hướng cửa hàng “sushi độc đáo” – cái cửa hàng mà đợt trước nhỏ có nói là muốn đi ấy.
…Ớn hết cả người luôn mà.
Tôi ngắm nhìn dòng người chen chúc nhau qua phố, lòng vẫn còn sợ hãi trước thái độ có phần bí ẩn kia của Yanami. Có vẻ như không chỉ có người già và gia đình có trẻ con mà còn có cả các cặp đôi trẻ cũng đến đây chơi vào dịp này nhỉ…
…Nhìn họ, tôi nhớ đến Kaju. Sáng nay em ấy có vẻ phấn khởi hơn hẳn thường ngày luôn ấy, đến mức mà em nó còn nhờ cả mẹ tôi sơn móng tay hộ cơ mà. Dù là không có dành thời gian ra để trang điểm, nhưng em ý lại dành hàng giờ đồng hồ chỉ để lên được bộ đồ ưng nhất cho buổi đi chơi hôm nay ấy.
Với những dấu hiệu rõ ràng đến thế thì kể cả một thằng như tôi cũng có thể đoán là–
“...Hở? Yanami-san ơi?”
Tôi mới không để ý có tí thôi mà nhỏ lại biến đi đâu mất rồi…?
Chịu nhỏ rồi… Tôi đành phải ăn cái senbei này trong lúc đứng đợi nhỏ thôi vậy.
Cho những ai không biết, đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức một cái senbei mới ra khỏi lò ấy nhé– và nó ngon ngoài sức tưởng tượng luôn. Nó nóng, giòn và có hương thơm xộc khắp mũi luôn. Điểm trừ duy nhất có lẽ là… nó quá to chăng? Yanami thì không nói rồi vì nhỏ ăn nó dễ như trở bàn tay vậy, nhưng với tôi thì hoàn toàn ngược lại luôn. Thực sự thì, một mình ăn hết cái này có hơi quá sức với tôi ấy…
Ngay khi tôi vừa gắng chén cho xong cái senbei kia, Yanami lại quay lại với hai tay đầy ắp đồ ăn một lần nữa. Nhỏ thậm chí còn đang ngậm một xiên chả cá trong miệng nữa cơ– nhìn chả khác gì một con chó hoang mà tôi từng thấy trong một bộ anime tôi từng xem.
Nhỏ dường như đang cố nói gì đó với tôi…nhưng tôi chả hiểu nổi. Tuy thế, tôi có thể đoán là nhỏ muốn tôi lấy cái xiên chả cá kia ra khỏi miệng, vì nhỏ cứ liên tục hất cằm về phía trước từ lúc quay lại đến giờ mà.
Tuy lòng không muốn, song tôi vẫn miễn cưỡng giúp nhỏ lấy cái xiên kia ra. Rồi Yanami thở phào nhẹ nhõm.
“Phù…mệt thật đó nha. Mà nãy trông Nukumizu-kun có vẻ thẫn thờ quá nên tớ mua tặng cậu một cái nè!”
…Ai nhờ mà cậu mua vậy?
“Cậu mua nhiều thật đấy. Đừng nói là cậu định ăn hết đống này luôn bây giờ đấy nhé, Yanami-san?”
“Chả thế à? Nãy tớ có nói là tụi mình sẽ vừa đi vừa ăn rồi mà nhỉ?”
…Nhỏ định đi dạo đến tận đâu vậy trời?
“Tớ mua nhiều loại lắm đó nha! Warabimochi này[note81430], Inari Sushi nướng này, thịt viên Inari này, thậm chí còn có cả Kitsune Burger nữa đó nha!”
“Kitsune Burger ấy hả?”
Theo chỉ dẫn của Yanami, tôi ngó qua cái bánh burger kia. Nhìn bề ngoài thì nó không khác gì một cái burger nhân thịt bình thường cả, khác chăng là ở chỗ vỏ bánh làm bởi đậu phụ chiên thay vì bột mì như bình thường.
Dùng đồ chiên để kẹp một đồ chiên khác ấy hả… Cái món này cũng như cái món cơm nắm bọc thịt ấy– tất cả như sinh ra chỉ để dành cho Yanami thôi vậy.
“Không chỉ có vậy đâu, tớ còn mua hẳn một set mười cái “sushi độc đáo” nữa nè! Tớ có thể chia cho cậu một nửa đó nha, Nukumizu-kun.”
Tôi thò tay vào núi đồ ăn đang được bày biện trước mắt và lấy ra một cái hộp. Chắc ý nhỏ là cái này ha…?
“Ủa…trong đây có đúng 5 cái thôi mà?”
“Mấy cái kia tớ ăn hết rồi, ngon lắm luôn ớ.”
Ra là nhỏ đã “chia đôi” từ trước luôn rồi à…
“Cho cậu nè, Nukumizu-kun. Đừng có ngại làm gì vì cái gì cũng có phần của cậu hết đó, cả cái xiên chả cá này cũng vậy đó nha!”
…Ể? Không phải cái xiên đó là cái cậu mới ăn vừa nãy à, Yanami-san ơi? Cậu định cho tớ cái đó thật luôn à?
“Thôi tớ không ăn đâu. Cậu cứ giữ lấy cho riêng mình cũng được, Yanami-san à.”
Dứt lời, tôi đưa xiên chả cá đến miệng của Yanami.
“Để tớ giúp cậu nhé– ăn nó theo chiều ngang nha Yanami-san… đưa miệng cậu lên cao hơn tí nữa đi… rồi… rồi, okay, dừng ở đó là được.”
Yanami gặm xiên chả cá theo chiều ngang như thể đang gặm ngô vậy. Nhìn nhỏ, tôi lại nhớ đến mấy bữa ăn bán trú ở trường hồi tiểu học của mình ấy. Bữa nào mà có thịt gà là đám tụi tôi lại chật vật ngồi gặm như nhỏ đang làm bây giờ vậy. Trông hài thật chứ đùa đâu…
…Tuy là buồn cười thật đấy, nhưng nếu cứ để nhỏ gặm như thế giữa cái chốn công cộng này thì mọi người sẽ coi tụi tôi như mấy đứa dở hơi mất. Nói đâu xa, ngay giờ đây tôi đã cảm thấy như thể toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn vào tụi tôi luôn rồi ấy chứ.
“Cậu ăn xong chưa, Yanami-san? Nếu xong rồi thì tụi mình nên nhanh chóng di chuyển đến đền đi thôi…”
“Tớ xong rồi á, đi thôi nào! Mà vẫn còn nhiều đồ ăn cho cậu lắm đó, Nukumizu-kun à… Cậu phải cố mà ăn cho hết đi nha!”
Nhỏ nói vậy trong lúc mỉm cười rạng rỡ đầy vẻ phấn khởi, khóe miệng vẫn dính ít vụn chả cá còn vương lại sau lần gặm ban nãy.
Gượm đã nào… mình cũng phải ăn đống đó với nhỏ à?
*
Hai đứa tôi hiện đang sải bước cùng nhau trên con đường lát đá dẫn tới điện thờ chính. Khi tụi tôi bước qua cánh cổng Torii bằng đá đặt trước đền, Yanami ngước nhìn lên và trầm trồ ngưỡng mộ.
“Oaaa, to thật chứ. Bảo sao đây là một trong những ngôi đền nổi tiếng nhất ở Mikawa–”
“Yanami-san, Toyokawa Inari là một ngôi chùa mà.” [note81431]
“...Thật luôn à?”
“Ừ, không chém đâu.”
Dù nhỏ hiểu sâu đến thế về mấy cái như kiểu “cắt đứt quan hệ”... nhưng cái cơ bản kia thì lại không biết cơ á…?
“Tớ không cho tiền vào trước khi cầu nguyện thì có sao không nhỉ?”
“Cậu đùa tớ à? Không cho sao được?”
…Thế quái nào cái đầu tiên nhỏ nghĩ đến lại là việc đó vậy trời?
Hai đứa tôi tiếp tục tán nhảm với nhau… cho đến khi hai đứa thả tiền vào hòm công đức của điện thờ chính, rồi vỗ tay và bắt đầu chắp tay cầu nguyện.
Mong cho gia đình mình sẽ được bình an.
Đó đã luôn là ước nguyện từ thưở ấu thơ của tôi.
Cầu nguyện xong, tôi mở mắt và vô thức liếc qua phía bên cạnh mình, chỉ để thấy một Yanami đang lẩm bà lẩm bẩm với đôi mắt nhắm nghiền. Thú thực thì, một phần trong tôi khá là hiếu kỳ không biết ước nguyện của nhỏ là gì – vì trông nhỏ có vẻ cực kì muốn điều đó thành sự thật – nhưng một phần khác thì lại đang ngăn cản tôi tò mò sâu hơn về điều đó…
Mãi rồi Yanami cũng đã nguyền rủa xong– ý tôi là, cầu nguyện xong ấy. Nhỏ mãn nguyện mở mắt.
“Cậu ước gì mà lâu vậy, Yanami-san? Tớ chỉ tò mò xíu thôi ấy, cậu không trả lời cũng được…”
“...Cậu thử đoán xem?”
Dứt lời, Yanami nghiêng đầu và quay đi như thể không muốn nói gì thêm về việc này.
Tốt thôi, nếu nhỏ không muốn thì thôi vậy… Tôi quyết định không nghĩ nhiều về việc này nữa, quay ra khuôn viên rộng lớn ở phía trước cầu thang dẫn lên chính điện và nheo mắt, cố gắng kiếm tìm bóng hình ai đó giống Kaju– nhưng bất thành.
“Sao thế Nukumizu-kun? Tự nhiên hành động đáng nghi dữ vậy?”
“Tụi mình đâu có thời gian để phí phạm đâu Yanami-san… Không phải mục tiêu ban đầu của hai đứa mình khi đến đây là để kiểm chứng xem Kaju có đi hẹn hò hay là không à?”
Nghe vậy, Yanami hướng ánh nhìn đầy vẻ nghiền ngẫm về phía tôi và hỏi.
“Hể? Không phải hồi nãy cậu còn khẳng định chắc nịch rằng Imouto-chan sẽ không đời nào đi hẹn hò cơ mà? Sự tự tin đó đi đâu mất rồi?”
“Nhưng tớ vẫn lo là có khả năng em ấy đi hẹn hò thật mà… ít nhất phải thấy tận mắt thì tớ mới an tâm được. Dù sao thì Kaju nhà tớ vẫn còn quá bé để có thể đi hẹn hò mà.”
Yanami bất lực nhún vai trước lời biện minh đó của tôi.
“Cậu có vẻ chả hiểu gì hết luôn ấy, Nukumzu-kun à. Một buổi hẹn hò thôi mà, chứ đâu phải việc gì nghiêm trọng đến nỗi phải mất ăn mất ngủ vì lo lắng cơ chứ?”
…Còn chưa cả có bạn trai mà phát biểu tự tin phết nhể?
“Thế cậu có như thế nào là hẹn hò không, Yanami-san?”
“Có gì khó hiểu đâu? Hẹn hò đơn giản chỉ là việc một chàng trai và một cô gái dành thời gian cùng nhau đi chơi, rồi xác nhận lại suy nghĩ và tình cảm của đối phương thôi ấy mà.”
Yanami nhẹ nhàng bước từng bước xuống bậc thang trong lúc nói điều đó. Tôi cũng từ từ theo sau nhỏ.
“Nhưng nếu chỉ đơn thuần là đi chơi cùng nhau thì làm sao mà hai người có thể nhận ra được những xúc cảm ẩn sâu trong lòng được cơ chứ…?”
“Chuyện đó không có khó đâu, Nukumizu-kun à. Chỉ cần cảm nhận tốc độ và nhịp điệu di chuyển cùng nhau thôi là ta đã có thể biết ngay– rằng người đang sánh bước cạnh mình lúc ấy có phải là định mệnh đời mình hay là không đó nha.”
Yanami đột ngột dừng chân ngay trên bậc thang cuối, làm tôi giật mình và phải hấp tấp né sang một bên.
“Vậy ý cậu là con trai luôn phải đi ở phía gần đường hơn, đúng không?”
“Hơi khác ý tớ một chút, cơ mà… việc luôn dành thời gian ân cần quan tâm đến nhau cũng quan trọng không kém đâu nha!”
Không hiểu sao Yanami lại đột nhiên dùng ánh mắt đầy vẻ oán trách nhìn tôi trong lúc đang nói câu đó nữa…
“À mà, vẫn có mấy trường hợp ngoại lệ như kiểu như Kawasaki-san ấy. Mấy người như cổ không có thích kiểu người như kia đâu, mà thay vào đó, họ lại say mê mấy anh chàng độc đoán, gia trưởng cơ… Dù sao thì, “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” mà– không thể áp đặt một quan điểm lên tất cả mọi người được.”
…Kawasaki-chan là ai vậy? Cổ là kiểu mê mấy anh chàng gia trưởng ấy hả…?
Trong khi tôi vừa đi vừa suy tư về cô nàng Kawasaki-chan mà mình không hề quen biết kia, Yanami lại đột nhiên kéo tay áo tôi và háo hức lên tiếng.
“Trời đất ơi, Reikozuka kìa Nukumizu-kun! Tụi mình ra xem thử đi!”
Reikozuka ấy hả…? Theo đánh giá cá nhân tôi thì đó dường như chỉ là một gò đất với toàn các bức tượng cáo được đặt ở trên thôi.
“Không cần lôi tớ đi vậy đâu– tớ có chân để đi mà Yanami-san.”
Yanami bỏ ngoài tai mấy lời đó và liên tục giục tôi đi nhanh hơn. Hết cách, tôi đành phải theo nhỏ di chuyển lên con đường hẹp dẫn tới gò đất kia.
Không biết là vô tình hay cố ý mà trong suốt quá trình di chuyển trên đoạn đường kia, tụi tôi lại không bắt gặp khách tham quan nào ở xung quanh đây cả. Vô số các cột cờ được cắm rải rác dọc theo đoạn đường ấy, làm cho tôi có cảm giác như thể mình vừa lạc sang thế giới khác vậy.
…Không biết tự lúc nào, tôi lại đột nhiên ngẩn ngơ ngắm nhìn góc nghiêng của Yanami, rồi bắt đầu vẩn vơ nghĩ ngợi.
Anna Yanami. Nhỏ lúc nào cũng dở dở hâm hâm như bây giờ, nên tôi cũng hay quên khuấy đi mất là nhỏ cũng thuộc dạng xinh đẹp và dễ thương có tiếng ở trường luôn ấy. Việc nhỏ quyết định tham gia vào Câu lạc bộ Văn học, âu cũng chỉ là muốn có một nơi để chữa lành trái tim vụn vỡ vì tuyệt vọng khi bị bạn thời thơ ấu – Sosuke Hakamada – từ chối tình cảm thôi. Tuy là thế, song dạo gần đây tôi lại thấy nhỏ đã có thể đi chơi bình thường với Hakamada và Himemiya-san rồi mà… hay nói cách khác, Câu lạc bộ Văn học này đã không còn ý nghĩa gì với nhỏ nữa rồi. Thế thì tại sao Yanami vẫn sẵn sàng ở lại Câu lạc bộ này, thậm chí là nguyện dành cả thời gian rảnh quý giá của nhỏ chỉ vì vấn đề của Kaju nhà tôi cơ chứ–
“Cậu có chuyện gì sao, Nukumizu-kun?”
“Hả?”
Câu hỏi đột ngột từ phía Yanami đã cắt ngang dòng trầm tư của tôi. Rồi tôi muộn màng nhận ra rằng– tôi đã ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Yanami từ nãy đến giờ, và Yanami cũng đã tiến sát gần tôi từ lúc nào không hay.
“Tớ biết là sức hấp dẫn của mình khó có thể cưỡng lại với người như cậu, nhưng việc nhìn chằm chằm vào tớ trắng trợn như thế có phải là hơi quá rồi không?”
“Hả? Đâu có đâu, tớ chỉ thoáng nhìn góc nghiêng của cậu một tí thôi–”
…Gượm đã nào. Mình vừa nói cái quái gì vậy nhỉ?
Nghe vậy, khóe môi Yanami dần nhếch lên thành một nụ cười đầy vẻ tinh nghịch.
“Hể…vậy là cậu đang chăm chú nhìn “góc nghiêng” của tớ hử, Nukumizu-kun?”
“Ớ? Tớ lỡ lời thôi–”
“Cậu thấy góc đó đẹp không? Cậu thấy tớ cột tóc lên hay là để như bây giờ là thì đẹp hơn vậy?”
Không cho tôi cơ hội để bào chữa, Yanami tranh thủ khoe ra góc nghiêng của nhỏ cho tôi nhìn. Chết tiệt– đây có lẽ là sai lầm ngớ ngẩn nhất đời học sinh của tôi luôn rồi.
…Xin đừng hiểu nhầm– tôi không hề có ý gì với nhỏ đâu nhé? Tôi chỉ vô tình nhìn một tí thôi, như kiểu xem mấy cái video về mèo trên mạng ấy… chứ không phải là tôi bị Yanami mê hoặc hay gì đâu. Với cả, tôi là người thích chó mà– Yanami này, cậu đừng có vỗ vai tớ nữa được không vậy?
Lòng ngượng không sao tả xiết, tôi cố trốn chạy khỏi nhỏ trong suốt quãng đường còn lại.
*
Reikozuka có lẽ không chỉ là một gò đất đơn thuần, mà còn có một ngôi đền nằm sâu bên trong nó, bị che khuất bởi hàng ngàn các bức tượng cáo được đặt rải rác ở bên ngoài. Những bức tượng ấy có lẽ là vật tạ lễ của những người mà có ước nguyện đã trở thành hiện thực.
Yanami và tôi há hốc mồm, choáng ngợp trước quy mô và vẻ đẹp của nơi đây.
“Trời đất ơi, sao nhiều tượng cáo dữ vậy trời? Hai đứa mình chia nhau ra mà đếm nha Nukumizu-kun! Để tớ đếm bên này cho, cậu qua bên trái đi ha!”
“Hở…? Ai rảnh mà đi đếm hả Yanami-san?”
“Trời ơi! Nhìn qua kia đi kìa, cái tượng thứ 25 đếm từ chỗ tụi mình bây giờ ấy! Nhìn nó chả khác gì cậu luôn ấy Nukumizu-kun à.”
“Kể cả cậu có nói vậy thì tớ cũng không có định đếm đâu…”
Haiza…cậu nghĩ cái đó mà đủ để dụ tôi làm theo lời cậu ấy hả? Ngây thơ quá đó, Yanami-san à. Tất cả chỗ này đều chỉ là tượng cáo mà thôi– làm sao để biết được là mình sẽ đếm từ đâu được chứ?
…Liệu ý nhỏ có phải là cái tượng cáo kia không nhỉ? Hay là cái bên cạnh ta– nhìn nó cũng mảnh khảnh nhưng mà ngầu phết đấy chứ.
Tôi bất giác khẽ hỏi Yanami.
“...Vậy cái tượng thứ 25 mà cậu đang nói đến là cái nào vậy?”
*
Sau khi cùng nhau đi vào một tiệm bánh ngọt maju ở khu phố chính, tôi phải vội kiếm cho mình một chỗ trống và thả người đầy mệt mỏi xuống đó.[note81432]
Từ cái lúc mà hai đứa tôi lên gò đất kia cho đến khi quay lại khu phố chính, tôi đã phải làm biết bao nhiêu là việc luôn rồi. Nào là ngăn cản Yanami đặt tên cho mấy bức tượng cáo này, rồi còn phải để tâm đến nhỏ lúc nhỏ đang cho cá koi ăn nữa chứ… Tôi sắp chết vì mệt luôn rồi.
“Tớ không có dở hâm mà đi ăn thức ăn cho cá koi đâu nhé, Nukumizu-kun.”
Yanami biện minh trong lúc đưa tôi một gói “Pearl Manju”, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Con nhỏ này lại mua đồ mà không hỏi ý kiến mình nữa rồi…
“Vậy cậu giải thích sao về việc mấy cái từ khóa kiểu “thức ăn cho cá koi” và “con người có thể ăn chúng” lại hiện lên trên lịch sử tìm kiếm ở điện thoại cậu hả Yanami-san?”
“Tớ chỉ tò mò vị nó như thế nào mà đám cá koi lại ăn ngon lành đến vậy thôi ấy mà… Nukumizu-kun chắc cũng hiếu kì không kém đâu nhỉ?”
Có luôn à…? Tớ không tò mò và cũng không có nhu cầu được biết đâu nhé Yanami-san...
“Mà cậu vẫn còn bụng để ăn nữa à, Yanami-san? Không phải lúc nãy tụi mình đã ăn cả đống rồi à?”
“Ban nãy là tụi mình vừa đi vừa ăn mà… Còn giờ đang ngồi im thì lại là một câu chuyện khác hoàn toàn đấy, Nukumizu-kun à.”
…Mà thật ra thì một cái manju chả là gì với Yanami cả, vì đến cả cái đống ban nãy mà nhỏ còn chén sạch được cơ mà. Hơn nữa, suốt đoạn đường đến thăm đền hồi nãy, nhỏ còn trình diễn cho tất cả mọi người được biết như thế nào mới là “vừa đi vừa ăn” đúng nghĩa của nó nữa cơ ấy. Tôi cá là đến cả du khách nước ngoài có lẽ cũng sẽ phải vỗ tay thán phục nếu họ có cơ hội được chiêm ngưỡng nó đấy, không đùa đâu.
…Tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ về hướng cửa ra vào của tiệm bánh, nơi dòng thực khách vẫn cứ liên tục đến và đi, rồi hòa mình vào dòng người đông đúc, nhộn nhịp hơn ngoài phố kia. Ánh mắt tôi, ban đầu còn cố gắng tìm kiếm bóng hình Kaju ở trong đó, nhưng rồi từ bỏ và để ánh nhìn trôi vô định giữa dòng người ngoài kia từ lúc nào không hay.
…Vô nghĩa thật chứ. Rốt cuộc thì, chỉ vì một thông tin từ trên trời rơi xuống kia mà tôi vất vả cả ngày hôm nay, để rồi chẳng thu được lại gì cả. Kể cả Kaju có ở đây thì cũng không có cách nào để tụi tôi có thể tìm thấy em ấy giữa dòng người đông như quân Nguyên ngoài kia được.
“...Kaju chắc không hề đến đây hôm nay nhỉ.”
Tôi bình thản tự nhủ với bản thân như vậy–
“Ừm, tớ không có thấy Imouto-chan ở đâu hết ấy.”
–rồi Yanami cũng lên tiếng ngay sau đó, như thể muốn xác nhận để tôi an tâm vậy.
…Phải đến hiện tại, sau khi nghe thấy giọng điệu của nhỏ, tôi mới nhận ra sự thật rằng– Yanami hôm nay đến đây, không phải vì Kaju, mà chỉ để chiều theo tôi và làm tôi thấy an tâm hơn thôi.
Ai cũng vậy thôi– không dễ dàng gì để một người có thể hoàn toàn chấp nhận từ tận đáy lòng mình với một điều gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Nó không đơn thuần chỉ là sự hiểu rõ về mặt lý trí, mà còn là sự thấm nhuần và chấp thuận của con tim nữa. Nói chung, nó là vấn đề về thời gian– sau cùng thì, thời gian là liều thuốc cho mọi việc mà.
…Vậy thì hôm nay, việc Yanami quyết định đến đây có lẽ không chỉ xuất phát từ sự lo lắng đơn thuần, mà có thể còn vì một nguyên do khác nữa– nhỏ muốn đóng vai trò như một tiền bối cùng đồng hành với tôi, một điểm tựa tinh thần cho tôi tựa vào nữa chăng?--
Yanami ăn nốt miếng manju rồi bình thản lên tiếng, ngắt ngang dòng suy tư của tôi.
“Cậu biết không– có khi phải mất hàng giờ, hàng tuần, thậm chí hàng tháng chỉ để tâm trí một người chấp nhận rằng bản thân không còn là số một trong trái tim ai đó nữa rồi ấy.”
Dứt lời, nhỏ mỉm cười. Nụ cười ấy thoáng hiện một chút cô đơn, một chút bối rối.
“Đời là vậy sao…?”
“Ừ, đời vốn dĩ tàn nhẫn vậy mà. Người chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim của người ta có thể đã đổi thay tự lúc nào, nhưng với bản thân ta, làm sao mà vị trí của người kia có thể bị lung lay một sớm một chiều được cơ chứ…”
Có lẽ nói như này là hơi tự phụ, nhưng… tôi lúc nào cũng cho rằng bản thân mình luôn là ưu tiên số 1 của Kaju từ bé đến giờ.
Song, cuộc đời này không có gì là mãi mãi cả. Kaju rồi cũng sẽ có một người khác đáng để ưu tiên hơn tôi, quan tâm và lo lắng hơn tôi thôi.
Tôi cứ nghĩ là mình đã chuẩn bị tâm lí rồi, rằng mình đã sẵn sàng rồi– nhưng phải đến hôm nay, tôi mới nhận ra là mình chưa thể từ bỏ vị trí đó trong lòng Kaju được… Ít nhất là chưa thể ở khoảng thời gian này. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cái hồi mà Hakamada từ chối nhỏ và quyết định hẹn hò với Himemiya-san ấy, Yanami cũng cảm thấy như tôi bây giờ nhỉ–
…Gượm đã nào.
Nghĩ lại thì, đã bao giờ Hakamada xác nhận rằng Yanami là ưu tiên số 1 của cậu ta chưa nhỉ…? Mà, dù có hay không đi chăng nữa, kết quả vẫn chỉ có một mà thôi.
Trong lúc tôi đang vẩn vơ suy tư thì–
“--cậu không định ăn à, Nukumizu-kun?”
–Yanami đã xử xong cái bánh của nhỏ và bắt đầu ngó qua cái manju của tôi rồi. Nhỏ cất tiếng hỏi tôi, tông giọng cũng đã trở về với cái chất tươi vui thường thấy.
“Nãy tớ mới ăn cái senbei to đùng kia mà, cậu không nhớ à? Nên giờ tớ tạm thời không thèm ăn lắm đâu ấy.”
Nghe vậy, Yanami nheo mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Cái senbei đấy làm gì to đến thế đâu? Theo tớ thì nó thậm chí còn không được coi là một bữa ăn hoàn chỉnh ấy, Nukumizu-kun à. Cả senbei và rong biển đều gần như chẳng có tí calo nào hết luôn ý.”
Cái lý thuyết tự chế đó của cậu khá là thiếu cơ sở đấy, Yanami-san à… Tớ không nghĩ là nó đúng đâu ấy.
Hết cách, tôi đành lặng lẽ đưa phần manju của mình cho Yanami. Nhỏ không hề khách khí mà đưa tay nhận lấy với nụ cười tươi như hoa.
“Chậc, chậc… cậu gầy lắm rồi đó, Nukumizu-kun à. Cậu nên ăn nhiều hơn đi. Nhân tiện thì… giờ cậu nặng bao nhiêu cân vậy?”
Cân nặng ấy hả? Tôi chưa bao giờ thực sự để tâm đến nó luôn ấy…
“Hình như lần cuối tớ đo… là 52 kg thì phải? Tớ cũng không chắc nữa…”
Yanami, sau khi buông một câu “hể…” như để đáp lại tôi, đột ngột không mở túi bánh manju kia tiếp nữa. Thay vào đó, nhỏ lại ngồi im bất động ở đó, chẳng nói chẳng rằng gì nữa. Mình đã nói điều gì không nên nói à…?
“Có chuyện gì vậy, Yanami-san? Nếu cậu có bất cứ thắc mắc gì liên quan đến cân nặng của tớ thì–”
“Chả có gì hết! Nhanh đưa tớ xem mấy tấm ảnh mà nãy cậu chụp đi! Ngay-và-luôn!”
…Ủa? Mắc gì tự nhiên sửng cồ lên vậy má…? Mà chắc ý nhỏ là mấy tấm hồi nãy chụp chỗ biển hiệu tiệm thuốc nhể?
Không chần chờ gì nữa, tôi ngay lập tức mở album ảnh trên điện thoại của mình ra. Vì từ lúc đó đến giờ tụi tôi không có chụp thêm tấm nào, nên chắc gửi nhỏ tấm gần nhất là được rồi nhỉ–
“...Ủa?”
Không biết tự lúc nào– album của tôi lại tự nhiên có thêm mấy tấm ảnh kì lạ ở đó.
“...Ớ? Có chuyện gì vậy Nukumizu-kun?”
Thấy tôi tự nhiên ngơ ngác ngồi đó, Yanami tò mò ngó qua phía điện thoại tôi. Rồi khi nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại của tôi hiện tại, nhỏ bối rối nghiêng đầu, thắc mắc.
“...Cậu chụp lén tớ đó à, Nukumizu-kun?”
Không thể trách Yanami vì không tin tưởng tôi được– mấy tấm ảnh này quá là bất thường đi. Tấm thì chụp lúc tôi và Yanami đang dạo bước trên phố, tay cầm senbei; tấm thì chụp lúc tụi tôi đang ăn Kitsune Burger; còn có cả tấm chụp lúc tôi đang bón cho Yanami ăn xiên chả cá kia nữa cơ chứ… và kể cả việc mà Yanami vừa làm mới đây thôi – cho mấy con cá koi ăn – cũng bị chụp lại luôn mà.
“Tớ chụp thế nào được? Cậu không thấy tớ cũng được chụp ở đây à?”
“Vậy sao đống ảnh này lại ở trong album ảnh của cậu vậy Nukumizu-kun?”
…Có lẽ, tôi biết ai đã làm điều này– hay nói đúng hơn, chỉ có một người duy nhất có thể chụp rồi gửi vào máy tôi như vậy thôi. Người mà dùng chung thư mục cũng như những phần mềm trên điện thoại với tôi, đồng thời biết được hôm nay tôi cũng đến đây. Người đáp ứng những tiêu chí như vậy, chỉ có thể là–
Đột nhiên, một tấm ảnh khác được tải lên ngay lúc hai đứa tôi vẫn còn đang nhìn vào màn hình điện thoại.
“...Hả!?”
Ngay khi tấm ảnh kia đập vào mắt, tôi đã phải vội bật dậy vì sốc. Trong ảnh là hình một chàng trai và một cô gái đang ngồi cạnh nhau trong một cửa tiệm, hay nói đúng hơn–
Đó là Yanami và tôi của một vài phút trước.
*
Tối hôm đó.
Tôi thở dài mệt mỏi trong lúc dần hạ người xuống bồn tắm ở nhà mình.
“Nay mệt thật chứ…”
Tôi ngước mắt lên nhìn những giọt nước rơi xuống từ trần nhà, tâm trí thì ngẫm lại về những gì đã xảy ra sau khoảnh khắc bất ngờ kia.
…Ngay sau khi tấm ảnh đầy đáng sợ kia được tải lên, hai đứa tôi đã ngay lập tức chạy ra ngoài tiệm nhằm kiếm tìm dấu hiệu tồn tại của Kaju– nhưng cuối cùng cũng chỉ uổng công vô ích.
Kaju chắc chắn đã đến đây, chỉ là tụi tôi không bắt gặp ẻm thôi… Nói cách khác, cái nhắc hẹn <Cùng đi chơi ở chùa Toyokawa Inari với Tachibana-kun ♡> mà tôi từng thấy kia là sự thật, chứ không phải ảo giác hay gì cả.
“Vậy chắc đây là một trận hòa nhỉ, Nukumizu-kun?”
Cho đến cuối cùng thì, dù đã bỏ nhiều công sức đến thế, tôi vẫn chưa thể xác nhận được là liệu Kaju nhà tôi có thực sự đi hẹn hò hôm nay hay là không nữa… Mà, dù sao thì cũng không gặp được, nên có thể coi đây là một trận hòa cũng được. Nếu thế thì có lẽ tôi và Yanami sẽ tự thanh toán phần mình đã ăn nhỉ… nghe có vẻ cũng hợp lí đấy ha–
…
…Gượm đã nào. Mình đã làm theo lời của Yanami rồi mà nhỉ? Đừng nói là nhỏ lại lừa mình nữa nhé…?
Trong lúc tôi đang bắt đầu nghi thần nghi quỷ, thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện ở phía sau cánh cửa kính của phòng tắm.
“...Kaju đó à em?”
Tôi vô thức bật dậy từ bồn tắm, thắc mắc.
“Onii-sama có thấy nước có đủ ấm chưa ạ?”
Đáp lại tôi là giọng nói thân thương và tươi sáng của Kaju, nó vang vọng khắp phòng tắm. Nghe vậy, tôi bình tâm lại, rồi lại ngồi xuống và ngâm mình vào bồn.
“Như này là được rồi ấy. Ừm… có chuyện gì mà em vào hẳn đây vậy Kaju?”
“Dầu gội hết rồi nên em định thay chai mới ấy mà. Em xin phép vào nha–”
Cạch– Cánh cửa phòng tắm được từ từ hé mở. Từ khe cửa hẹp ấy, bàn tay thanh mảnh của Kaju thò vào và đặt ở đó một chai dầu gội mới, rồi nhanh chóng rút ra luôn… nhưng cánh cửa thì vẫn hé mở mà không đóng lại.
“Anh cũng sắp tắm xong rồi… mà dù sao thì vẫn cảm ơn Kaju nha. Em có thể đi rồi đó–”
Thay vì đáp lại hay rời đi… Kaju vẫn đứng yên bất động ở phía bên kia của cánh cửa kính mờ sương nơi phòng tắm này, chẳng nói chẳng rằng.
…Không chịu nổi bầu không khí đầy ngột ngạt này, tôi định lên tiếng để phá vỡ sự im lặng– nhưng Kaju lại hỏi tôi trước, với giọng điệu thường ngày của em ấy.
“Cả ngày nay Onii-sama đã đi đâu vậy ạ?”
…Ể? Sao em lại hỏi anh vậy trong khi em là người đã chụp mấy tấm ảnh kia cơ chứ…? Làm sao mà em lại không liên quan đến vụ đó được, đúng không Kaju?
Tôi chần chừ một hồi… rồi mới lên tiếng đáp lại em ấy.
“Anh có đi chơi với bạn ấy… mà sao em lại hỏi thế vậy?”
“Tại bữa trưa trong tủ trông chả khác gì lúc em mới đặt nó vào hồi sáng nay, nên em lo là có chuyện gì đó không may đã xảy ra với Onii-sama thôi…”
Chết dở– tôi hoàn toàn quên mất cái đó đấy. Mà cũng không trách tôi được, vì chẳng hiểu sao mà suốt đoạn đường về nhà, Yanami lại cứ nhồi cho tôi một đống đồ ăn đủ loại… thành thử ra, lúc về đến nơi thì tôi no xừ luôn rồi.
“Anh ăn ngoài thôi ấy mà. Còn Kaju thì sao? Nay em đi đâu vậy?”
Tôi hỏi lại với giọng điệu bình tĩnh. Sau một khoảng lặng ngắn… Kaju đáp lại tôi với giọng điệu thường ngày của em ấy.
“...Em đi học nhóm với bạn thôi ạ.”
Nghe vậy, tôi im lặng và không biết nói gì tiếp nữa.
Một lúc sau, qua tấm cửa kính mờ kia, tôi có thể thấy Kaju lắc mái tóc đen dài của em ý… và rồi dặn dò nốt mấy lời cuối.
“Bữa tối nay là Inari Sushi yêu thích của Onii-sama đó ạ. Em cũng đã làm cho nó ngọt hơn vì trông Onii-sama hôm nay có vẻ mệt mỏi lắm rồi ấy.”
Cạch– Cánh cửa khẽ cọt kẹt kêu trước khi đóng lại hoàn toàn.
“Còn giờ thì Onii-sama cứ thong thả mà tắm đi nha. Em đi đây!”

