Tập 07 : Hẹn hò, lĩnh vực tri thức mới.

Chương 219 : Hóa ra hành động bước đi trên lưỡi dao này nguy hiểm hơn mình tưởng.

2025-10-16

5

"Họ đã về hết rồi ạ."

Cô hầu gái nói với Kunon, người đang ngồi bên chiếc bàn.

Thời điểm Kunon mở mắt, đã là sáng ngày hôm sau.

Cậu bị dẫn đi mua đồ từ sáng đến chiều, sau đó lại còn bị vắt kiệt tinh thần trong trận chiến ma thuật.

Kết quả là cậu mệt đến mức phải nghỉ ngơi tận nửa ngày.

"À, vậy ạ?... Em còn định chào tiễn biệt họ cơ."

Zeonly, Milica hay Dario đều là những người cậu ít có cơ hội tái ngộ.

Hơn nữa thời gian tạm trú lại quá ngắn, ngoảnh mặt lại thì đã hết rồi.

Cậu rất muốn cùng họ trải qua quãng thời gian này thêm lần nữa, đặc biệt là cùng Milica. Cậu chẳng biết khi nào cả hai mới có cơ hội gặp lại, nên ít nhất cũng phải được đi tiễn biệt chứ.

"Có gì đâu ạ, cậu chủ có cơ hội kế tiếp mà?"

"Ể?"

"Chẳng phải cậu chủ đã hứa rằng sẽ quay lại Vương Quốc Huglia một lần ư?

Rằng cậu chủ phải đi xem thử lãnh thổ được ban tặng cho hay sao ạ?"

--- Cô hầu gái đã nghe được câu chuyện ấy vào lúc sáng nay.

Buổi sáng, khi bầu trời vẫn còn u ám, hầu gái Laura của Milica đã đến thông báo việc nhóm của cô sẽ về Huglia.

Lúc đó, đối phương nhờ truyền lại lời rằng ‘nếu có dự định đến thì hãy chỉ cho bọn tôi biết’.

Đại khái thì đó là nội dung mà Rinko đã nghe.

Milica đã, đang và sẽ tiếp tục công việc khai hoang vùng đất mà Kunon được ban tặng trong tương lai, và Kunon cũng đã hứa rằng: “Anh sẽ tới xem tình hình vào một lúc nào đó, sẽ sớm thôi.”

Và hiện tại, khi nghe người hầu gái nói vậy, Kunon gật đầu như thể câu chuyện này dễ nói rồi.

"Thực tế là vậy, chỉ là... em không đủ điểm tín chỉ..."

Khi nghĩ về chuyến đi, cậu cho rằng bản thân cần ít nhất một tháng.

Dù chỉ tính thời gian đi thì ít nhất cũng phải mất tầm 5~7 ngày, và nếu tính cả đường về thì sẽ tốn khoảng hai tuần, cộng thêm hai tuần tạm trú nữa.

Milica đang phụ trách công việc khai hoang, nên cậu muốn giúp đỡ cô trong thời gian mình trọ lại ở đó.

Mà thật ra thì, kể cả giúp đỡ hay những chuyện khác, đều là việc mà Kunon nên làm, chứ không phải dồn hết cho Milica.

--- Mà nếu như vậy thì vấn đề hiện tại của cậu chính là điểm tín chỉ.

Hiện tại cậu không thể đi được, bởi vì sẽ rất tệ nếu bị lưu ban, cho nên cứ kiếm đủ điểm tín chỉ rồi thích đi đâu thì đi.

Nhưng khi cậu nghĩ về kế hoạch này, “chừng nào mới xong?” – câu hỏi ấy lại xuất hiện trong tâm trí.

Cậu vẫn chưa cùng tiểu thư Shiroto – đại diện phái Điều Hòa – thực hiện thí nghiệm đâu, theo cậu thì nó tốn ít nhất cũng phải ba tháng.

Cậu vẫn còn thời gian, nhưng chẳng còn bao nhiêu thời gian dư dả nữa.

[Từ giờ sẽ bận lắm đây, mình phải nhanh chóng kiếm điểm tín chỉ mới được.]

"Cậu chủ, cậu chủ."

"Hm?"

Khi cậu bắt đầu nghĩ về tương lai, hầu gái Rinko mang bữa sáng tới, bắt chuyện:

"Cậu chủ có thể xây cho chị một nhà hàng trong lãnh địa cậu chủ không ạ?"

"A, tiệm của chị và vị hôn phu ấy hả?"

‘Sở hữu một tiệm ăn uống hợp pháp’ – đó vừa là mục tiêu cô theo đuổi, vừa là lý do khiến Rinko ở đây.

Hiện tại cô đang rời xa đối tượng kết hôn và trong quá trình dành dụm tiền.

"Vâng, đúng vậy. Vị trí ứng cử tốt nhất là đặt nhà hàng cao cấp đối diện đại lộ!"

"Em nghĩ nên đặt quán trong hẻm thì hơn."

"Nó nên là quán số 2, trước tiên ta cần đặt quán thứ 1 trước đã! Một quán lớn!"

"Em nghĩ chuyện này hơi sớm ạ."

Tuy hiện tại cậu không biết tiến trình khai hoang đã đến đâu, nhưng chưa thể đến mức đó được.

Đã được gọi là đất khai hoang thì chắc chắn toàn là những chỗ hoang vắng đến chim không thèm ị, không có bao nhiêu người, ít ai lui tới, và chẳng có gì nổi bật.

Mà ai lại đi xây nhà hàng ở một nơi như thế? Cho nên Kunon nghĩ loại quán bình dân là ổn rồi.

"Đó là số tiền quý báu do chị tích góp bằng mồ hôi và máu đúng không ạ? Thế thì không ổn tý nào khi chị đã quyết định mà không thèm nhìn mặt bằng trước."

"... Mà, cậu chủ nói cũng đúng."

Chị hầu gái đã ngộ ra rằng cô có thể chọn tùy ý mặt bằng tốt, và có khả năng nó sẽ trở nên cực kỳ đắt tiền trong tương lai, hoặc cũng có thể chẳng có giá trị gì cả.

Như Kunon nói, việc đến xem xét tại chỗ vẫn chưa tính là trễ.

"Nếu là quán nhỏ thì tôi sẽ tặng nó cho nàng như món quà đó, lady."

"Thật ư!?"

"Chỉ có người hấp dẫn như nàng mới có đặc quyền ấy thôi. Trước đó hãy kinh doanh thử rồi quyết định dựa trên tình hình nhé."

--- Là một lãnh chúa tương lai, cậu cảm thấy vui vẻ nếu có thêm lãnh dân từ một nơi có văn hóa đến sinh sống trong lãnh địa của mình. Với cái giá là một hay hai tiệm thì quá rẻ, thậm chí càng tuyệt hơn nếu đó là người quen biết.

Mà, mọi chuyện sẽ được quyết định sau khi cậu quan sát tình hình.

"Cậu chủ là tuyệt nhất! Giống như kịch bản người yêu mua giúp cửa hàng vậy!"

"Hahaha, cơ mà cho em xin lỗi nhé. Em đã có vị hôn thê rồi nên không thể đáp lại tình cảm của chị Rinko được."

"À, vâng."

--- Cô hầu gái đột nhiên trở nên tỉnh táo lại.

Bởi vì cô nhớ ra ‘vị hôn thê’ kia là một công chúa vương tộc; chọc Kunon thì không sao, chứ chọc phải vảy ngược của người đó thì không khéo bị bay đầu là cái chắc.

Cô tin chắc điều đó sau khi gặp gỡ Milica – đứa trẻ đó, một khi cảm thấy thực sự bị cản đường thì nhất định sẽ loại bỏ bất kể đối phương là ai.

Với lần “viếng thăm” này từ nhóm của Milica, cô nhận ra công việc này — cũng tức là hành động bước đi trên lưỡi dao — nguy hiểm hơn cô tưởng.

Tuy nhiên, cũng thật khó từ bỏ công việc lương vừa cao lại còn thoải mái như thế này.

Đến mức đủ để khiến cô không nhìn vào phần chân của mình khi bước đi trên lưỡi đao.

Cũng đủ khiến cô không muốn quan tâm đến hố sâu không đáy phía dưới.

[Nhân loại đúng là sinh vật nghiện ngập mà.] [note82248]— Rinko cảm thán.

Ghi chú

[Lên trên]
(Còn có thể hiểu là nghiệp báo nặng.)
(Còn có thể hiểu là nghiệp báo nặng.)