Về nhà, cuối cùng là ăn bữa tối, hẹn hò với Milica coi như kết thúc.
Dù cho nghe được câu chuyện mà bản thân không hề ngờ tới, nhưng cậu rất vui — thật tốt khi bản thân có thể dành cả ngày cùng vị hôn thê như thế.
Sau khi tiễn Milica quay về khách sạn, Kunon đã nhanh chóng lên giường sau một ngày bị thiếu ngủ.
Và rồi, cho đến ngày hôm sau—
“A, sư phụ.”
Buổi sáng, Kunon ngay sau khi mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Zeonly ngồi ở bàn ăn sáng, dù cậu không nhìn thấy gì.
“Ừm, tao đang ăn sáng.”
“Dạ.”
Zeonly ngồi vắt chân với tư thế cực kỳ bố đời, chăm chú nhìn vào đống tài liệu.
Không chỉ trên bàn mà cả dưới sàn cũng nằm ngổn ngang một núi tài liệu — có lẽ hắn đã đến đây từ sớm.
“Người đến lúc nào vậy ạ?”
“Khi hầu gái của chú mày vẫn còn đang ngủ đó.”
[Vậy thì khá sớm.]
Hầu gái của cậu vốn dậy sớm, là người rất chú trọng đến việc nấu nướng. Cô thường kiểm tra và thu mua nguyên liệu nấu ăn, nên cũng khá tốn thời gian.
“Tiện thể thì thằng Dario đang luyện tập ở sân vườn đó, lát nữa chuẩn bị bồn tắm cho thằng chả đi.”
Có vẻ như hộ vệ kiêm giám thị — Dario — cũng đã đến đây.
“--- Chào buổi sáng thưa cậu chủ, chị chuẩn bị bữa sáng nhé.”
“Ừm.”
Đáp lại cô hầu gái bước ra từ trong bếp, Kunon cũng ngồi xuống bàn.
“Người thấy sao ạ?”
“Nhiều cái chán vãi l**, mà cũng có nhiều thứ thú vị phết. Không tệ để đọc giết thời gian.”
Zeonly có vẻ khá thích thú với chúng — vậy thì cũng coi như đạt chuẩn rồi.
“Sư phụ, dự định của ngày hôm nay là gì ạ?”
“Thu mua dung môi. Có khá nhiều thứ chỉ có thể mua được ở đây, mà tao cũng được đồng nghiệp nhờ vả nữa.”
“Con cũng đi theo ạ?”
“Nhiệm vụ của đệ tử là gánh hành lý mà lị.”
Nghe vậy thì chắc là không có vấn đề gì rồi.
Kunon đã chỉnh lại lịch trình để có thêm thời gian gặp sư phụ và Milica, nên nếu là vài ngày thì vẫn có thể xoay sở được.
Ngoài ra, Milica có nói rằng hôm nay cô bận, nên chỉ đến ăn tối — nghĩa là cậu vẫn có thể gặp cô trong đêm nay.
“--- Sáng sớm ngày mai, bọn tao phải xuất phát. Chỉ còn đúng ngày hôm nay để gặp mày thôi đó.”
“Ể?... Con thấy nó quá nhanh ạ.”
Đúng là cậu có nghe họ chỉ ở lại được vài ngày, nhưng chẳng phải quá nhanh sao?
“Tao là pháp sư hoàng gia, còn công chúa là vương tộc, chịu òi.”
Mà, cậu cũng đành chịu. Vì bình thường, tình huống như vậy vốn chẳng được cho phép.
“Tối hôm kia ấy, chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy ạ?”
Chính là chuyện con Ogre hôm bữa — ngày hôm qua vì không gặp được Zeonly nên cậu chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Tao đã đi nhậu với người quen.”
[Tại sao?]
Sau khi bị Tự Vệ Đoàn bắt giữ, lại thành chuyện đi uống — logic kiểu gì vậy?
Nhưng, mà, giống như những gì hắn nói, có lẽ mọi chuyện đã ổn.
Zeonly còn tự nhận mình là “khách quen” cơ mà.
“--- Tao nói trước nhá, tao không có ý định chỉ chú mày về những tri thức liên quan đến ‘ma thuật bóng tối’ đâu.”
‘Ma thuật bóng tối’ — thứ ma thuật cuối cùng khiến con Ogre phản ứng.
Việc Zeonly chủ động nhắc đến chứng tỏ đó là một ma thuật khá đặc thù.
“Nó có giống với của Grey・Ruva…”
“Tao éo biết. Nhưng mà để đánh giá ma thuật mà tao đạt được với ma thuật mà bà già đó sử dụng thì chỉ có bà già đó biết thôi.
Nó là ma thuật đặc thù do chính tao nghĩ ra để tiếp cận bà già đó thêm một chút mà thôi.
Nó không bình thường như cách chú mày tưởng tượng đâu.”
[Không bình thường? Vậy nó không bình thường tới mức độ nào?]
Dù cậu đang bừng bừng hưng phấn — nhưng nếu Zeonly đã nói rằng “không muốn nói” thì dù có van nài kiểu gì, hắn cũng sẽ không nói ra.
“Nó quá sớm với con ạ?”
“Không, chuyện này éo liên quan đến sớm hay trễ.”
Mặt vẫn hướng về sách, nhưng ánh mắt của Zeonly lại hướng về phía Kunon.
“Nó thuộc cấp độ mà chỉ có thể do chính thực lực của chú mày tự đạt được mà thôi.
Nếu để ý đến vậy thì đặt mục tiêu đi, hãy cố gắng đạt được nó bằng chính những gì chú mày đã học được và trải nghiệm được — mà không nhờ vả ai, không cầu xin ai.
--- Muốn tự mình lần đến nơi ấy, cần phải có hiểu biết thật sâu. Nó nguy hiểm đến mức ấy đấy… đến mức mà tao còn phải buông tay, không thể chế ngự nổi.”
‘Buông tay’ — đây là từ mà một người có vấn đề về tính cách nhưng luôn được công nhận tài năng như Zeonly có thể thốt ra sao?
“Có ma thuật nào khó khăn đến mức khiến sư phụ từ bỏ hay sao ạ?”
[Liệu nó có tồn tại ư?] — liệu có tồn tại loại ma thuật nguy hiểm vượt xa những gì bộ óc bé nhỏ của Kunon có thể tưởng tượng ra hay sao?
“Thành thật mà nói, tao cảm thấy đó không phải là ma thuật mà tao cần. Tao muốn đạt đến đỉnh cao về Ma Đạo Cụ, chứ éo phải đỉnh cao Ma Thuật.
Ma thuật đối với tao chỉ là công cụ để tạo ra Ma Đạo Cụ mà thôi, vậy thì tại sao tao phải tốn thời gian vừa cẩn thận từng li từng tí tiếp xúc với thứ ma thuật nguy hiểm đó cơ chứ.”
Zeonly là ma thuật sư — nhưng trước đó, hắn muốn mình là một Ma Kỹ Sư.
Dù đã nghe được nhiều chuyện lý thú, nhưng quả nhiên cậu nên để dành suy nghĩ về chúng cho ngày mai thì hơn.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Zeonly và Dario cùng nhau ra ngoài.
“Hôm qua đi hẹn hò có vui không mài?”
“Dạ, dĩ nhiên rồi ạ... Con cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa hôm qua với hôm nay ạ.”
Hôm qua, cậu hẹn hò với vị hôn thê.
Còn hôm nay, cậu cùng sư phụ và chàng kỵ sĩ đi mua đồ.
Toàn là đực rựa. Một tổ đội ba người mà cả ba đều là đực rựa — thật khó để cậu trở nên hưng phấn hay lạc quan được.
[Thật khó để mình trở nên vui vẻ.]
“Vậy hôm nay hẹn hò với tao đi, may lắm mới có cơ hội này đấy.”
“Sư phụ có yêu thích con một cách quá đáng không ạ?”
“AHAHA, sư phụ sẽ cưng chiều con hết mực.”
[Lần này coi bộ sư phụ mua toàn mấy đồ nặng trịch rồi.] — Kunon lờ mờ nhận ra hành vi mờ ám của sư phụ.

