Tập 06 : Bắt đầu năm hai.

Chương 175 : Đóa hoa gây vấn đề.

2025-08-17

8

[--- Thật hứng thú.]

Kunon vừa bước đi vừa suy nghĩ, một người đã tiên phong trong đội như cậu giờ lại thành người đứng ở vị trí cuối cùng.

Có rất nhiều thứ để hứng thú, ví dụ như Quang Cầu của thầy Clavis, chuyển động của nó y hệt với Thủy Cầu của cậu.

Chúng không hề dừng lại mà hướng tới phía sâu của hầm ngục.

Nếu hỏi nó mang ý nghĩa gì --- thì chắc chắn Kunon không biết, nhưng ít ra thì cậu đã chú ý một điều, mỗi khi những quả Quang Cầu đó bật nảy và va chạm với tường hay sàn thì đều luôn để lại một vệt nhỏ ánh sáng. Cứ như là con dấu sử dụng đầy mực làm bằng ánh sáng vậy.

Giải thích đơn giản thì vấn đề nguồn sáng đã được giải quyết, còn một người khiếm thị nên chẳng quan tâm đến vấn đề sáng hay tối như cậu thì không hề nhận ra nó từ đầu.

Ngay cả cô Satori - người mà cậu cực kỳ tôn kính - đã rất nhanh chóng luyện tập để học được hoặc khai phá ma thuật mới, dù vậy thì cũng tốn tận vài ngày.

Vậy mà, chỉ với một cái nhìn, một lần thử... và thành công.

Với sự thật ấy khiến cậu không thể ngừng nghi vấn liệu người này đã tinh thông ma thuật đến mức độ nào để có thể làm được dễ dàng như thế.

[Không, ngược lại thì đúng hơn.]

[Người đó phải thông hiểu đến mức nào để có thể làm được như vậy?]

Một câu hỏi khó để tìm ra câu trả lời.

--- Dù cho cậu có để ý đến chuyện đó thì, quả nhiên.

Điều hứng thú nhất chính là thứ mà cậu đã nhìn thấy được ở sau lưng thầy Clavis.

Bình thường thì... nó không thể nhìn thấy được, chỉ khi thầy ấy sử dụng ma thuật nó mới xuất hiện.

Kunon chỉ phản xạ theo trực giác rằng: "a, người này sắp sử dụng ma thuật."

Rồi cứ thế mà bật Kính Nhãn lên nhìn một cách bốc đồng, kết quả là cậu nhìn thấy được Bức Tượng Nữ Thần Không Đầu.

Thứ ám sau lưng các Quang Ma Thuật Sư chính là vật vô cơ phát sáng, bởi vì Quang Ma Thuật Sư rất ít nên cậu chẳng có bao nhiêu mẫu để quan sát cả.

Giờ thì cậu đã có thể xác định rằng những người có Thuộc Tính Quang đều có vật vô cơ phát sáng ám sau lưng.

Mà, cậu sẽ thực hiện khảo sát sau vậy.

[Tại sao lúc bình thường không thể nhìn thấy được? Tại sao chỉ có thể nhìn thấy khi thầy ấy sử dụng ma thuật?]

--- Đối với Kính Nhãn thì mọi thứ vẫn đều là những điều chưa biết.

Nhưng ngay cả vậy thì trường hợp của thầy Clavis hiện tại là 'có một không hai', vẫn chưa có ngoại lệ nào cả.

Có rất nhiều thứ để cậu phải suy nghĩ, nhưng với những trường hợp mới xuất hiện, thì lại càng gia tăng thêm tính khả năng về ý nghĩa của thứ ám sau lưng này.

Có lẽ không phải tình cờ mà cậu nhìn thấy được, có lẽ nó không phải là thứ ảo giác vô nghĩa. Những cân nhắc của cậu không hề có một chút bằng chứng nào, vì vậy chỉ có thể dùng 'có thể' đặt lên phía trước chúng, và cũng bởi vì 'có thể' nên không thể vứt bỏ những khả năng này.

Nhưng hiện tại, khi mà chưa có bằng chứng xác thực - một trường hợp mới đã được sinh ra.

[Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Quả nhiên mình không có chứng cứ nào đủ uy tín cả.]

Dù vậy --- thứ ám sau lưng mọi người kia có ý nghĩa, cậu dần củng cố niềm tin của mình về nó.

Nói một cách đơn giản thì lúc bình thường thầy Clavis không phải là một ma thuật sư, chỉ khi thầy ấy sử dụng ma thuật, thầy ấy mới trở thành một ma thuật sư. - Một giả thuyết như thế đã được hình thành.

Khi nghĩ như vậy thì một giả thuyết ngược lại cũng có thể được suy diễn ra. Rằng bởi vì con người có thứ gì đó ám ở sau lưng nên mới có thể sử dụng được ma thuật, không phải các ma thuật sư sử dụng được ma thuật, mà là chính từ mệnh lệnh từ ma thuật sư đến thứ ám sau lưng mình để sử dụng ma thuật.

Hoặc là ---

Những dòng suy nghĩ của Kunon lưu chuyển như thác nước, vừa đi theo sau những người đàn ông, cậu suy nghĩ một cách chậm rãi.

"A, có phản ứng nè."

Thầy Surf nói.

Tại tầng 15.

Mọi người lang thang quanh tầng 14 để tìm kiếm Thần Hoa rồi cứ thế mà đi xuống tầng kế tiếp.

Ma thuật tìm kiếm của mỗi người đều có phản ứng, cơn gió cảm nhận nhiệt độ của thầy Surf đã tiếp xúc được thứ gì đó.

Điều này khiến cho một người đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ như Kunon phải hướng sự chú ý đến.

"Vậy ta sẽ nhắm vào chỗ đó nhé."

Thầy Clavis dùng Quang Cầu để chiếu sáng một vùng rộng trong hầm ngục, thầy ấy quyết định dùng nhóm đầu tiên để điều tra vị trí mà thầy Surf đã tìm kiếm.

"Không cử động... đúng là thứ gì đó hao hao thực vật ha..."

Thay đổi phương pháp tìm kiếm từ những ngọn gió trong không khí, thầy Surf quyết định điều tra chi tiết hơn.

Thầy cảm nhận được có thứ gì đó khá nhỏ đang nằm ườn trên sàn, vì không cảm nhận được dòng máu đang chảy bên trong nó nên thầy mới nghĩ dường như nó là thực vật.

Quả nhiên, khi đạt đến điểm then chốt của vấn đề thì cũng chính là lúc ta tìm ra nó.

"Có vẻ đã tìm ra được nó."

Đúng vậy, tuy nó héo úa đến mức nằm ườn trên sàn như một người hấp hối, nhưng việc nó là một bông hoa thì không thể nhầm lẫn được.

Cánh hoa có màu hồng đào nhạt, những phiến lá có màu xanh lá, còn phần rễ thì phơi bày một cách trần trụi trên sàn.

Có lẽ ai đó đã đánh rơi nó ở đây, hoặc chính nó đã dùng rễ để di chuyển rồi gục ngã tại đây. Bông hoa đơn độc ấy khiến mọi người cảm thấy như thế.

".... Thầy Clavis ơi, liệu tôi có thể tới gần nó không?"

Thầy Keaven sẽ không đột ngột tiếp cận bông hoa, dù chính thầy ấy là người hứng thú nhất với Thần Hoa, dù ngay cả trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh đầy sự hiếu kỳ ấy.

"Nếu không có địch ý thì không sao."

'Nếu không có địch ý' - cách nói đầy tự nhiên của thầy Clavis khiến người ta liên tưởng rằng thứ trước mắt họ là con thú hoang dã chứ không phải là một bông hoa.

Không biết rằng thầy Keaven không để ý đến cảm giác kỳ lạ đó, hay là thầy mặc kệ điều đó sang một bên. Thầy ấy cứ thế mà hớn hở quỳ bên cạnh đóa hoa gây vấn đề kia rồi ngắm nghía từng chi tiết của nó.

"Hm... hình dạng này mình chưa thấy qua bao giờ."

Khi việc quan sát kết thúc, thầy ấy lấy ra cây bút rồi dùng đầu bút tiếp xúc với cuống hoa.

Có lẽ thầy ấy muốn nhấc nó lên để có thể quan sát rõ ràng hơn, tuy vậy ---

"Hm!?"

Đột nhiên.

[Bông hoa bắt đầu phóng ra ánh sáng mờ ảo ư?] - ngay khoảnh khắc thầy ấy nghĩ vậy.

Nó đã giải phóng ra một luồng ánh sáng cực mạnh.

"Khực!!?"

Mọi người đều tập trung ánh mắt về phía bông hoa bí ẩn kia, cũng chính vì vậy mà những đôi mắt kia đều phải nhận lấy luồng sáng mạnh mẽ ấy.

Đối với họ, những người đã bắt đầu quen với việc đi bộ dài trong môi trường tối trong hầm ngục thì thứ ánh sáng này đủ gây mù tạm thời trong vài giây.

Cảm giác cứ như bị ai đó đâm bởi một lực cực kỳ mạnh khiến mọi người đều nhắm mắt lại.

"Ấy chết."

Chỉ có một người không bị gì, tại vì cậu ta đã bị mù từ trước.

Đóa hoa kia bắt đầu di chuyển như một sinh vật sống, nó cố chạy bán sống bán chết về phía tầng dưới của hầm ngục. Cơ mà...

Nó bị khối nước đuổi theo rồi bị trói chặt lại.

Với một người mù bẩm sinh như Kunon thì mấy trò như bom choáng này khá vô dụng.