Light Novel Volume 5

Chương 5.1: Chuẩn bị cho sự chia ly

2025-09-06

8

Đã gần một tuần trôi qua kể từ vụ rắc rối với video, và hôm nay là thứ bảy―

“Akihito-kun, em chuẩn bị xong rồi.” 

Chúng tôi sắp đi đến tỉnh Hiroshima, vì Akihito-kun có chuyện muốn nói với Kannagi-kun nên tôi đã nằng nặc xin được đi cùng vì không muốn lo lắng.

“Em thật sự định đi cùng sao…? Có thể sẽ nguy hiểm đấy…”

“Với Akihito-kun cũng vậy mà, có khi em còn thấy nguy hiểm với anh hơn.”

“Nhưng mà, còn Emma-chan nữa…”

“Chuyện đó thì―”

Akihito-kun vẫn một mực ngăn tôi, ngay khi định lên tiếng phản bác thì điện thoại của tôi bỗng reo lên.

Nhìn vào màn hình, trên đó hiện một chữ “Mẹ”.

“Là mẹ của em…”

“Nghe đi, để anh trông Emma cho.”

Akihito-kun bước đến bên Emma, con bé lúc này đang lim dim buồn ngủ trên ghế sofa.

Có lẽ anh ấy muốn tôi tập trung nghe điện thoại trước, còn chuyện khác tính sau.

『――Chào buổi sáng, thưa mẹ』

《Chào buổi sáng, Lottie. Con vẫn khỏe chứ?》

Mẹ hỏi bằng một giọng rất dịu dàng.

Đã vài tuần rồi chúng tôi không gặp nhau, nên chắc bà ấy cũng chưa biết rõ tình hình của tôi lúc này.

『Con khỏe, nhưng… có chuyện gì vậy ạ?』

《Xin lỗi con, nhưng con có thể đến ngay bây giờ được không? Mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói.》

…Chuyện quan trọng?

『Không thể nói qua điện thoại được sao ạ?』

《Mẹ muốn nói trực tiếp.》

『Nhưng con… con sắp có việc rồi…』

《Nếu con thật sự muốn tiếp tục ở bên cậu ấy, thì hãy đến đây ngay lập tức.》

『―!?』

Nghe xong những lời đó, cổ họng tôi nghẹn lại, thở cũng trở nên khó khăn.

Việc tôi đang quen Akihito-kun trước giờ tôi vẫn chưa từng kể cho bà ấy. 

Ngay cả những lúc gửi Emma nhờ mẹ trông hộ, tôi cũng chỉ nói là ra ngoài chơi với bạn.―Lẽ nào, vì vụ video mà nhà trường đã báo cho mẹ rồi sao…?

《Sao thế? Chẳng lẽ con không muốn ở bên cậu ấy nữa à?》

『À, cái đó… con…』

Cổ họng tôi khô khốc, không thể thốt nên lời.

Việc tôi sống chung với Akihito-kun chắc là chưa bị phát hiện. Nhưng nếu chuyện này mà bại lộ, liệu tôi có bị buộc phải rời xa anh ấy không―suy nghĩ ấy khiến một nỗi bất an trong tôi ngày một lớn dần.

Cổ họng tôi khô khốc, không thể nói nên lời.

Tôi tin rằng việc mình sống chung với Akihito-kun vẫn chưa bị phát hiện, nhưng nếu ngay cả điều đó cũng lộ ra, chẳng phải tôi sẽ bị buộc phải rời xa anh ấy sao―một nỗi bất an sâu sắc lúc này dâng lên trong lòng tôi

Ngay sau đó―một đôi tay nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

“A… Akihito-kun…?”

“Em cứ đi đi, anh sẽ ổn thôi mà.”

Anh ấy khẽ thì thầm nhỏ đến mức bên kia điện thoại không nghe thấy, có lẽ anh ấy biết tôi có thể nghe thấy dù nói nhỏ đến mức nào.

“Nhưng mà…”

“Nếu cứ cố chấp cãi lại mẹ thì sẽ còn rắc rối hơn, anh muốn em đi gặp bà ấy.”

Akihito-kun đã phải gánh đủ mọi chuyện: vấn đề với gia tộc Himeragi, rồi cả những lời công kích bắt nguồn từ vụ video.

Thế nên tôi không thể để anh ấy phải lo thêm cả chuyện gia đình của tôi nữa…

“Em hiểu rồi… Nhưng làm ơn, nhất định phải cẩn thận nhé…?”

“Ừ, em sẽ tới khách sạn của mẹ đúng không? Để anh đưa em tới đó.”

“Nhưng… chẳng phải như thế thì sẽ lỡ mất cuộc hẹn với Kannagi-kun sao…?”

“Không sao đâu, Riku cũng sẽ thông cảm thôi, đi nào.”

Akihito-kun lúc nào cũng trân trọng tôi, anh ấy luôn đặt sự an toàn của bản thân xuống hàng thứ yếu―không, đúng hơn là… có lẽ trong thâm tâm, anh ấy nghĩ mình chẳng cần để ý đến  chuyện ấy, khiến cho tôi không thể không lo lắng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, tôi đã lập tức nhắn tin cho một người bằng điện thoại để phòng hờ, sau đó cùng anh ấy rời khỏi nhà.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

『―Vậy nhé, Emma-chan, lát nữa gặp lại.』

Sau khi đi tàu rồi chuyển sang xe buýt, chúng tôi lúc này đã đến chỗ khách sạn quốc tế. 

Akihito-kun mỉm cười vẫy tay định quay đi, nhưng Emma lại nắm chặt lấy áo anh ấy.

『Onii-chan, anh không gặp Mama sao…?』

Có vẻ Emma muốn giới thiệu Akihito-kun với mẹ tôi.

Dù hiện tại chúng tôi không còn sống chung, nhưng hồi ở Anh, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh, nên Emma rất quấn bà ấy.

Trong mắt Emma, mẹ là niềm tự hào, nên con bé luôn muốn Akihito-kun một lần gặp bà.

『Xin lỗi nhé, Emma-chan. Giờ anh vẫn chưa thể gặp được đâu.』

Vì chúng tôi chưa biết mẹ đã biết bao nhiêu về Akihito-kun―rồi bà nghĩ như thế nào về anh ấy, cho nên không thể mạo hiểm gặp mẹ lúc này được.

Bởi vì cha mẹ luôn tìm cách bảo vệ con cái của mình.

Vì vậy, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tôi và Akihito-kun bị buộc phải chia xa.

Lúc này những tin đồn xấu về Akihito-kun đã lan truyền khắp nơi, cho dù đó không phải sự thật, nhưng một khi xã hội coi nó như sự thật ròi thì những người không biết con người anh ấy chắc chắn sẽ dễ dàng tin theo.

Điều tôi lo sợ nhất chính là phải nhìn thấy những bậc cha mẹ tin vào những tin đồn ấy và dành cho Akihito-kun ánh mắt lạnh lùng.

『Muu…』

『Rồi sau này sẽ có dịp mà, giờ chúng ta đi gặp mẹ thôi nào.』

Tôi vừa xoa đầu dỗ dành Emma, vừa mỉm cười nhìn Akihito-kun.

『Xin anh… nhất định phải trở về an toàn nhé.』

『Haha… không ngờ lại có ngày được nghe câu này ngoài đời thật. Không sao đâu, nhất định sẽ trở về mà, anh đi đây.』

Nói xong, Akihito-kun mỉm cười rồi quay người rời đi.

Anh ấy đã đội mũ, đeo thêm cả kính giả và khẩu trang nên tôi tin là sẽ không sao… nhưng trong lòng vẫn thầm cầu nguyện cho anh ấy trở về bình an.

Khi bóng lưng Akihito-kun đã khuất hẳn, tôi mới bước vào khách sạn lớn và sang trọng, từ khi đến Nhật, mẹ tôi đã luôn sống ở đây.

Và rồi, khi tôi đến trước cửa phòng―

《―Sao thằng bé ấy lại luôn bị cuốn vào rắc rối như thế này chứ… Nếu khi ấy nó có thể đi theo chị, thì đã chẳng phải chịu cảnh bất hạnh này rồi…》

Từ trong phòng vọng ra một giọng nói, là một giọng điềm tĩnh, rất thanh nhã và trong trẻo.

Nghe qua, dường như người nói không hơn tôi bao nhiêu tuổi.

《Chưa chắc đâu. Kanon-chan đã luôn đối xử rất tốt với cậu ấy mà.》

―Hả, Kanon-chan…?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tim tôi bỗng dưng đập mạnh.

Giọng vừa rồi chắc chắn là của mẹ tôi. Nhưng chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp thôi sao…?

《Em cũng nghĩ giống chủ tịch Bennett. Ít nhất, được ở bên tiểu thư chính là hạnh phúc đối với cậu ấy. Còn tất cả những chuyện tồi tệ… đều là――》

Lần này là một giọng nữ, nhưng trầm hơn một chút.

Chủ tịch Bennett…?

Mẹ tôi… là chủ tịch của một công ty sao…?

Chuyện này tôi chưa từng một lần được nghe kể, nhưng nghĩ lại… hồi ở Anh, nơi chúng tôi sống là căn hộ cao cấp ở tầng trên cùng của tòa nhà.

Còn khách sạn này thì cũng thuộc dạng sang trọng lộng lẫy xa hoa.

Tôi vẫn luôn mơ hồ nghĩ rằng mẹ là người giàu có… nhưng lẽ nào… mẹ thật sự là chủ tịch của một tập đoàn sao…?

“―Hóa ra cô đã đến rồi.”

Trong khi tôi còn đang suy nghĩ miên man, cánh cửa bỗng mở ra, một giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh vang lên.

V5-14.jpg