Nghĩ là vậy, nhưng tôi biết rõ việc Charlotte-san mặc hẳn cosplay mèo để làm nũng thế này… chính là vì ghen.
Đã thế thì làm sao tôi có thể thừa cơ trêu ghẹo được cơ chứ.
Hơn hết, tôi chẳng muốn làm hỏng đi đoạn gương mặt đang hạnh phúc dụi má vào tôi kia.
Thế nên tôi cứ để mặc cho Charlotte-san cọ cọ má mình, rồi dịu dàng dỗ dành cho đến khi cô ấy thỏa mãn―
“Akihito-kun, ngày hôm nay anh cứ nhìn chằm chằm ngực của Shinonome-san suốt đúng không?”
…Và rồi tôi bị ném thẳng vào mặt một câu trách móc trực diện.
Charlotte-san vẫn đang ngồi trên đùi, nên khoảng cách giữa mặt hai đứa cực gần.
Ánh mắt hờn dỗi, kèm cả gương mặt giận lẫy ấy… thật sự làm tôi thấy nghẹt thở.
“Anh… cũng đâu có nhìn nhiều đến thế…”
“Em nghĩ là cứ vài giây lại liếc một lần thì gọi là nhiều rồi.”
“…Chắc là em nhìn lầm rồi? Ý anh là, lúc anh ngước nhìn mặt Karin thì trông giống như…”
“Sau khi nhìn mặt Karin-chan, anh liền liếc xuống ngực em ấy.”
…Tôi đã làm vậy thật sao?
Rõ ràng tôi đã để ý không nhìn vào ngực Karin chính vì sợ ánh mắt Charlotte-san kia mà.
“Trong khi đó, anh lại chẳng thèm nhìn của em chút nào…”
“Hả…?”
Charlotte-san lầm bầm gì đó nhỏ xíu, tôi nghe không rõ.
Có lẽ cô ấy cố ý hạ giọng. Nhưng nghe đúng lúc thế này thì, bảo tôi không để tâm sao được.
“Em vừa nói gì vậy?”
“Akihito-kun, thì ra anh thích ngực to đúng không.”
“――!? K-không có! Anh… không hề để tâm đến chuyện kích thước đâu…!”
“Em không tin. Trong sách viết rõ rồi, đàn ông ai cũng thích to cả.”
“Em đang đọc cái thể loại sách gì vậy hả!?”
Kích cỡ là tùy vào sở thích mỗi người.
Mà với tôi, chuyện đó hoàn toàn không quan trọng.
Thực ra, Charlotte-san trong mắt tôi cũng đã đủ lớn so với bạn bè cùng tuổi rồi.
Chỉ là… Karin quá mức nổi trội thôi.
“Trong rất nhiều sách đều ghi như thế.”
“U-ừm…? Dù sao thì… gu của mỗi người khác nhau mà…”
“Đúng, cũng có nói là một số người lại thích nhỏ…”
Chắc mấy cái “kiến thức” này đều từ sách mà cô ấy hay đọc mà ra.
Nhớ lại thì, thỉnh thoảng tôi cũng thấy vài kiện hàng đặt từ mấy cửa hàng chuyên biệt gửi đến…
Ra là vậy. Charlotte-san có vẻ còn rành mấy chuyện người lớn hơn tôi tưởng.
“Tóm lại là anh không bao giờ đánh giá con gái qua chuyện ngực to nhỏ đâu, nên em đừng bận tâm, nhé?”
“…………”
Charlotte-san nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Ánh mắt ấy rõ ràng là đầy nghi ngờ, cho thấy cô ấy vẫn còn để bụng vụ Karin.
“Nếu anh muốn nhìn, thì cứ nhìn của em là được…”
Nghe vậy, tim tôi khẽ nhói.
Cô ấy đang cố gắng hết sức để tôi hướng mắt về mình mà thôi.
“Nếu vậy… mấy nhân vật trong anime cũng được chứ…?”
“Tất nhiên rồi.”
Ít ra chúng vẫn còn dễ nhìn hơn là kiểu cosplay mèo khoe da thịt thế này, thật sự nó khiến cho tôi khó giữ bình tĩnh.
Phải nói là tôi thấy mình vẫn giữ được lý trí tới giờ đã là một kỳ tích rồi.
“Vậy sao… thế thì, em sẽ nghĩ thêm…”
Có vẻ Charlotte-san cũng tạm hài lòng, cô ấy vốn đã thích cosplay, nếu được đi cùng tới mấy sự kiện lớn thì chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm.
Vừa hay là tháng sau có một lễ hội lớn. Nhưng trước đó, tôi nhất định phải giải quyết xong vấn đề với gia tộc Himeragi cái đã.
―Sau khi Charlotte-san có vẻ nguôi ngoai, tôi vừa trêu chọc đôi chút vừa dỗ dành, rồi cả hai cùng trải qua quãng thời gian ngọt ngào.
Cũng nhờ vậy mà Emma-chan ngủ trưa hơi quá đà, tới tối thì lại khó dỗ ngủ, khiến tôi khá chật vật.
“――!? Akihito-kun phải nhớ, em luôn ở đây… Nếu muốn nhìn, hãy nhìn em thôi… Em ghét khi anh nhìn người khác lắm…”
Vừa nói, Charlotte-san vừa dụi mặt vào ngực tôi, giọng vẫn còn hờn dỗi.
Là bạn gái, tất nhiên cô ấy không muốn bạn trai mình bị quyến rũ bởi cô gái nào khác cả.
Ngay cả việc cosplay này, cũng chính là để thu hút ánh nhìn của tôi.
…Đáng yêu ghê, mà nói vậy cũng làm tôi thấy xót xa. Không ngờ, cô ấy có thể thẳng thắn đến vậy…
Nhưng nghĩ lại Charlotte-san thỉnh thoảng vốn cũng khá táo bạo mà.
“Xin lỗi nhé, có phải anh đã làm em thấy bất an không?”
“Không phải bất an… chỉ là…”
Vậy là đơn giản chỉ vì ghen thôi.
“Anh yêu Charlotte-san nhất trên đời, anh hứa từ nay về sau sẽ không nhìn vào bất kì cô gái nào nữa.”
Charlotte-san ghen tuông thì đáng yêu thật, nhưng tôi không muốn cô ấy khổ sở vì thế.
Hai đứa đã từng hứa: nếu có ghen, tôi sẽ dỗ dành, nhưng tốt hơn hết là đừng nên để nó xảy ra, đặc biệt là hiểu lầm vì những chuyện vớ vẩn.
“…Akihito-kun thích em cosplay ai nhất…?”
“Ơ, sao lại hỏi vậy?”
“Vì em cũng phải cố gắng để anh không nhìn ai khác… Nếu anh thích em cosplay ai thì em sẽ mặc cho anh xem…”
Cô ấy vừa nói, vừa ngước đôi mắt ướt long lanh nhìn tôi.
Trong bộ trang phục vốn đã gợi cảm, lại thêm ánh mắt ấy… tôi thật sự phải cố gắng lắm để không buông mình theo bản năng.
“Charlotte-san không cần phải làm thế đâu. Em đã rất cuốn hút rồi. Với lại, cosplay vốn là để người mặc thấy vui. Em cứ mặc những gì em thích. Anh tin chắc là em mặc gì thì cũng sẽ hợp hết.”
Tôi rất hạnh phúc khi Charlotte-san muốn vì tôi mà thay đổi.
Nhưng, người tôi yêu là Charlotte-san như chính cô ấy bây giờ, chứ không phải gồng mình để chạy theo sở thích của bản thân tôi

