Light Novel Volume 5

Chương 04: Ngòi nổ mới và thời điểm phải hạ quyết tâm

2025-09-05

2

Sáng thứ Hai―không hiểu sao, hôm nay bầu không khí xung quanh khác hẳn mọi khi.

Lý do là―

“Này, kia chẳng phải là hai người đó sao…?”

“Ừ, không nhầm đâu…”

Những người đi đường ai nấy đều ngoái nhìn về phía chúng tôi.

Charlotte-san vốn dĩ đã nổi bật, thường thu hút ánh nhìn. Nhưng con đường này là lối đi học hằng ngày, nên những người dân quanh đây đã quen, mấy tháng nay cũng hiếm khi còn ai nhìn ngó nhiều nữa.

Ấy vậy mà hôm nay, cả học sinh trường khác lẫn người lớn xa lạ, cứ nhìn chằm chằm chúng tôi một cách kỳ quặc.

Đặc biệt là Charlotte-san từ nãy đến giờ trông rất bất an.

“Charlotte-san, em phát hiện ra điều gì à?”

“Không… nhưng em cảm thấy như thể… bọn họ biết chuyện gì đó về em và Akihito-kun vậy…”

Tai Charlotte-san cực kỳ thính, nên cô ấy có nghe được những lời thì thầm của người qua lại.

Dù không nghe thấy câu nào chắc chắn, nhưng rõ ràng họ đang chú ý tới chúng tôi.

Nếu là do giải thể thao vừa rồi―thì đáng ra chỉ có học sinh trường tôi mới để ý, không thể nào lan sang tận trường khác hay người ngoài được.

Vậy thì… có khi nào gia tộc Himeragi đã bắt đầu giở trò không?

Trước đây họ từng hứa, trong thời gian tôi còn học trung học sẽ để tôi tự do, và chuyện tôi có bạn gái cũng sẽ “nhắm mắt bỏ qua.” 

Nhưng đó không phải là chuyện có thể tin 100% được, có vẻ tôi cần phải cẩn thận hơn nữa.

“Charlotte-san, đừng rời khỏi anh nhé?”

“Vâng…”

Cô ấy siết chặt cánh tay đang ôm lấy tôi, vì không rõ tình hình, lại bị nhiều ánh mắt soi mói nên mới sinh ra cảm thấy sợ hãi.

Emma-chan thì nũng nịu dúi mặt vào ngực tôi, nên không cần lo lắng bị người ngoài nhìn thấy.

Sau khi đưa Emma-chan tới nhà trẻ, chúng tôi lại tiếp tục đến trường

Đột nhiên―

“―Charlotte-san! Aoyagi-kun! Hai người không sao chứ…!?”

Shimizu-san hốt hoảng chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng.

Quả nhiên là… đã có chuyện xảy ra.

“Trên đường đi, bọn mình bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng cũng không có ai làm gì cả.”

“Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Trông cậu lo lắng thế này… hình như không bình thường chút nào.”

“Xin lỗi… mình cũng vừa mới biết thôi, nhưng mà―”

Shimizu-san nhanh chóng giải thích ngắn gọn chuyện đang xảy ra.

Hóa ra đã có học sinh đã lén quay cảnh giải bóng―trận đấu giữa tôi với Akira, cả khoảnh khắc Charlotte-san ôm lấy tôi nữa―rồi đăng lên một trang mạng xã hội video nổi tiếng.

Người đăng là một tài khoản với hàng chục ngàn lượt theo dõi.

Ban đầu, kênh của cô ta vốn chỉ đăng mấy video đời thường, chẳng liên quan gì đến bóng đá cả.

Nhưng nhờ vẻ dễ thương của Charlotte-san mà video đó nhanh chóng lan truyền.

Sau đó, các fan bóng đá chú ý tới vì đối thủ là Akira, nhờ vậy danh tính của tôi bị lần ra.

Kết quả là phần bình luận xuất hiện đủ loại tin đồn thất thiệt, kéo theo một đám người chẳng biết chuyện gì nhưng lại muốn hùa vào chửi bới.

Kết quả là tốc độ lan truyền vì thế tăng gấp nhiều lần.

Dù video gốc đã bị xóa, nhưng vì bị re-up khắp nơi nên tình hình trở nên hoàn toàn không thể kiểm soát.

“Thời buổi mà ai cũng dễ dàng đăng video―đúng là một con dao hai lưỡi…”

“Giờ không phải lúc nhàn nhã mà triết lý đâu…! Chỉ trong mấy ngày cuối tuần thôi mà nó đã lan nhanh khủng khiếp rồi đó…!”

Quả thật, đây không còn là mức độ lan truyền bình thường nữa.

Nếu đúng là vì video đó mà người ngoài đường nhìn chằm chằm chúng tôi, thì phạm vi ảnh hưởng đã lớn hơn tôi nghĩ nhiều.

Thậm chí việc Shimizu-san chỉ vừa mới biết hôm nay mới là chuyện hiếm thấy.

À… chắc do hôm qua Riku vẫn còn ở nhà Shimizu-san, nên cô ấy không để ý mạng mẽo.

“Dù sao đi nữa, anh chỉ lo cho Charlotte-san thôi…”

Không cần đến sự thiên vị của một người bạn trai, Charlotte-san vốn đã rất đáng yêu.

Nếu cô ấy muốn, việc trở thành idol nổi tiếng cũng chẳng phải mơ mộng gì xa vời.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có những kẻ xấu bị cuốn hút bởi video và tìm tới cô ấy.

“Em thì ngược lại lo cho Aoyagi-kun nhiều hơn… Bình luận đầy những lời như ‘kẻ tội đồ lại có bạn gái dễ thương thế này thì không thể tha thứ’… còn có cả mấy câu đe dọa đáng sợ nữa chứ…”

“Ừm… nếu nói ‘chắc chỉ mạnh miệng thôi’ thì đã quá coi thường họ rồi…”

Đây hoàn toàn khác với việc mọi người trong trường biết chuyện tôi hẹn hò Charlotte-san. Giữa đám để lại bình luận đáng sợ kia chắc chắn có những kẻ thật sự muốn gây hại cho tôi.

“A-Akihito-kun… chúng ta phải làm sao bây giờ…?”

“――Trong những lúc thế này, đừng có tự ý quyết định.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại.

“M-Miyu-sensei…”

“Chuyện này không phải vấn đề mà chỉ bọn em có thể tự giải quyết. Aoyagi, Charlotte, đi theo cô.”

Chúng tôi ngoan ngoãn đi theo Miyu-sensei, người với gương mặt nghiêm nghị, bước ra khỏi hành lang.

Sau khi tới một nơi vắng người―

“…………”

Một nữ sinh với đôi mắt ngấn lệ và vẻ mặt ủ rũ đang đứng đó.

Hình như tôi đã thấy cô bé này ở đâu rồi. Nếu nhớ không nhầm thì em ấy là học sinh năm nhất, trước đây cũng từng hỏi tôi và Karin có đang hẹn hò hay không.

“Cô bé này là?”

“Chính là học sinh đã đăng video đó lên. Có vẻ khi thấy mức độ lan truyền quá lớn, em ấy mới hoảng sợ rồi đến tìm cô để xin lời khuyên.”

Tôi thấy hơi bất ngờ vì sao lại tìm ra nhanh như vậy, nhưng hóa ra là chính em ấy đã tự thú.

Thay vì tìm giáo viên chủ nhiệm của mình, em ấy lại chọn đến gặp Miyu-sensei. Chắc hẳn cô bé tin tưởng Miyu-sensei hơn bất kỳ ai khác.

“E-em không có ác ý gì đâu…! Chỉ là… em quay được một đoạn video rất tuyệt nên muốn cho mọi người cùng xem… thế nên mới đăng nó lên…”

“Không phải vậy. Điều đầu tiên em cần làm là xin lỗi.”

Nữ sinh kia còn đang định biện minh thì Miyu-sensei đã nghiêm giọng cắt ngang, anh mắt sắc bén lộ rõ sự tức giận.

“E-em… em xin lỗi…”

“Em tên gì?”

Thấy cô bé sợ hãi, tôi cố dùng giọng nhẹ nhàng và nụ cười trấn an để hỏi.

Ngay lúc ấy, Charlotte lại đưa tay ôm trán như thể đau đầu.

Tôi có làm gì sai đâu nhỉ…?

“Dạ… N-Nikaidou Himeka…”

“Ừ, Nikaidou-san nhỉ. Chắc em cũng biết rồi, anh là Aoyagi Akihito, học sinh năm hai.”

Tôi tự giới thiệu đơn giản, dù trước đây đã từng nói chuyện nhưng chưa từng xưng tên của mình với em ấy.

“Em vẫn thường xuyên đăng video à?”

“Ể…? V-vâng…”

Nikaidou-san ngập ngừng gật đầu, có lẽ không ngờ tôi lại hỏi theo hướng đó.

“Vậy thì lần sau nếu có quay video mà có mặt của ai đó phải nhớ xin phép trước khi đăng nhé. Dù sao cũng là quyền riêng tư của mỗi người mà.”

“‘Lần sau… chỉ vậy thôi ạ…?”

“Chuyện lần này… có nói gì thì cũng không thay đổi được nữa. Việc em dám tự mình đến tìm thầy cô để tự thú căn bản đã cần rất nhiều dũng khí rồi. Anh thấy em làm được vậy là rất đáng khen. Cho nên, chỉ cần em hối lỗi vì đã tự ý đăng video, và sau này không lặp lại nữa là được. Vả lại to chuyện thế này… cũng một phần là lỗi của anh.”

Tôi chưa tận mắt xem video nhưng đúng như lời cô bé nói, hẳn là em ấy chỉ vô tình đăng lên thôi chứ không hề có ác ý.

Thời buổi này, đến mấy cái video nhạy cảm vẫn có đứa đăng công khai cơ mà. Vậy nên chuyện cô bé lỡ đăng video này cũng không phải không hiểu được.

Mà đã thấy em ấy thành thật hối lỗi rồi, tôi cũng không còn lòng dạ nào để trách mắng nữa.

“Cậu vẫn bình tĩnh như mọi khi nhỉ, Aoyagi…”

“Nếu trách mắng mà giải quyết được mọi chuyện thì em đã làm rồi. Nhưng dù có mắng chửi như thế nào thì tình hình cũng đâu thay đổi được. Đúng không, Charlotte-san?”

“Đúng vậy. Việc đã xảy ra thì không thể làm lại. Em chỉ cần nhớ, từ nay đừng để chuyện tương tự lặp lại nữa. Đó cũng chính là cách bảo vệ bản thân em.”

Tôi đưa mắt sang Charlotte-san. 

Cô ấy liền nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Đúng như cô ấy nói, những hành động kiểu này không chỉ gây phiền phức cho người khác, mà còn có thể khiến chính mình vướng vào vòng lao lý.

Đăng video xâm phạm quyền hình ảnh người khác một cách hời hợt, nguy cơ bị kiện là hoàn toàn có thật.

Vậy nên nhất định phải tuân thủ pháp luật, mà đó cũng chính là để bảo vệ bản thân mình.

“E-Em…cảm ơn Aoyagi-senpai, Bennett-senpai…!”

Nikaidou-san bật khóc, cúi đầu thật sâu.

Tôi tin rằng những giọt nước mắt này không phải là giả dối, mà là bằng chứng cho sự hối lỗi chân thành.

“Đó, Nikaidou. Vì người liên quan lần này là Aoyagi và Charlotte nên mới dừng lại ở đây. Đổi lại là người khác, chắc em đã phải ra hầu tòa rồi. Nhớ thật kỹ và cẩn trọng hơn trong mọi hoạt động sau này.”

“Vâng… Em thật sự xin lỗi vì đã gây ra phiền toái…”

“Không phải cô muốn hù dọa em đâu, nhưng cứ xem như lần này đã to chuyện rồi đi. Có khả năng cô sẽ cần nhờ em hợp tác trong tương lai nữa. Khi đó, mong em sẽ giúp sức.”

“V-Vâng… tất nhiên rồi ạ…!”

Sau khi gật đầu lia lịa, Nikaidou-san được Miyu-sensei dẫn quay lại lớp học.

Tôi không biết Miyu-sensei tính xa đến mức nào, nhưng với một tài khoản sở hữu hàng chục nghìn người theo dõi, biết đâu sau này thật sự sẽ có lúc cần đến sự hỗ trợ của em ấy.

“Còn chuyện kỷ luật của con bé… sẽ thế nào ạ?”

Nhìn theo bóng lưng Nikaidou-san khuất dần, tôi không kiềm được mà hỏi Miyu-sensei điều đang vướng bận trong đầu từ nãy đến giờ.

“Vì con bé là người lên tiếng trước và các em cũng đã đồng ý, nên tôi sẽ chỉ nhắc nhở nghiêm khắc thôi chứ không truy cứu nữa.”

“Vậy xin cô cứ làm vậy đi, em ấy không có ác ý đâu.”

“Nếu không có ác ý thì làm gì cũng được à…? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy…”

Miyu-sensei nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu trong khi day day thái dương.

“Thành thật mà nói thì chúng ta vẫn cần thời gian để lên kế hoạch giải quyết, nhưng có một thứ mà tôi đã quyết định. Aoyagi, Charlotte, từ hôm nay tôi sẽ lái xe đưa đón các em đến trường.”

“Có nhất thiết phải làm vậy không ạ…?”

“Tôi không thể để bất kỳ học sinh nào bị tổn hại dù chỉ một chút được. Dù sao cũng không biết có bao nhiêu phần trăm trong số những kẻ đang đe dọa đó là thật lòng, tôi đã liên lạc với cảnh sát rồi, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

Là một giáo viên, Miyu-sensei chắc chắn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Dù là nhà trường yêu cầu thì tôi cũng không nghĩ cảnh sát sẽ hành động ngay lập tức, nên nếu có biện pháp bảo vệ nào thì tôi cũng sẵn sàng nhận lấy.

“Vậy thì…phiền cô đã giúp đỡ rồi.”

Tôi thì không sao nhưng tôi không muốn Charlotte-san bị kéo vào nguy hiểm.

Nên lần này có Miyu-sensei giúp đỡ để bảo vệ an toàn cho cô ấy cũng khiến tôi yên tâm hơn.

Tuy nhiên vẫn còn một số vướng mắc―

“Chuyện này có ảnh hưởng đến vụ học bổng đặc biệt được đề cử không ta…?”

Vụ ồn ào này đã ảnh hưởng đến cả phía nhà trường, dù Miyu-sensei là người tốt và luôn nghĩ cho chúng tôi, nhưng tôi nghĩ rằng một số giáo viên khác cũng sẽ bị kéo vào phiền phức.

Vậy nên, chắc chắn hình ảnh của tôi trong mắt họ về tôi sẽ giảm đi.

Tuy nhiên―

“Aoyagi, cậu chẳng làm gì sai cả. Nên tôi sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc đề cử của cậu. Cũng không một giáo viên nào được phép can thiệp vào việc này.”

Có vẻ như Miyu-sensei sẽ bảo vệ tôi, đúng là một giáo viên tốt bụng đáng tin cậy.

“Cảm ơn cô nhiều.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Charlotte-san có vẻ như có điều gì muốn nói nên nhìn tôi với vẻ bồn chồn.

“Có chuyện gì sao?”

“À… Akihito-kun, anh đang đang nhắm đến việc được đề cử đặc biệt phải không…? Em nghe nói trường này có chế độ đó.”

“Aoyagi, cậu… chưa nói chuyện này với con bé à?”

Miyu-sensei nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trách móc.

Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì, nhưng…

“Tại lúc trước không có thời gian nên…”

“Cái gì mà không có thời gian, rõ ràng là cậu không muốn nói.”

Thực ra, tôi không muốn gây thêm lo lắng không cần thiết cho Charlotte-san nữa, nên định không kể với cô ấy.

Nhưng đến nước này thì không nói không được.

“Đó là điều kiện để trở thành một thành viên trong gia tộc Himeragi, nói chính xác là cần phải có được sự đề cử đặc biệt từ một trường đại học.”

Tôi liền nói lên sự thật, không dám dấu diếm.

“Vậy nên anh mới giữ họ Aoyagi…”

Có lẽ Charlotte-san đã để ý từ lâu.

Nếu tôi được nhận nuôi, đáng lẽ tôi phải mang họ của người đàn ông đó.

Nhưng họ của tôi từ nhỏ đến giờ vẫn không hề thay đổi.

“Vì anh vẫn chưa được công nhận là thành viên chính thức của gia tộc Himeragi.”

Khi tôi nói vậy, Charlotte-san nhìn xuống với ánh mắt đầy buồn bã.

Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay áo tôi.

Cô ấy là người tốt bụng, chắc hẳn lúc này đang cảm thấy hụt hẫng.

“À, đúng rồi, cậu có kể với gia tộc Himeragi về Charlotte chưa?”

“Ừm, có nói rồi…”

Nói cho có lệ thôi, chứ thực ra họ đã biết từ lâu rồi…

“...Cậu là một người nghiêm túc, nên sẽ phải thận trọng trong việc đưa ra lựa chọn. Nếu cần tâm sự thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Miyu-sensei nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng, có lẽ cô ấy hiểu rằng tôi cũng không muốn chia sẻ quá nhiều.

Nhưng trong những người lớn xung quanh, Miyu-sensei chính là người mà tôi tin tưởng nhất.

“Chậc… Em cũng ở đây nè, đừng quên em đấy nhé…”

Charlotte-san nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo tay áo tôi.

Khi tôi nhìn lại, cô ấy đang bĩu môi, rõ ràng là lại ghen rồi.

“Đương nhiên, nếu có những chuyện có thể tâm sự, anh chắc chắn sẽ hỏi Charlotte-san trước.”

Tôi vội vàng nói để làm dịu đi không khí, rồi quay lại nhìn Miyu-sensei.

“Cảm ơn cô rất nhiều, Miyu-sensei. Đến giờ vào lớp rồi, chúng ta quay lại thôi.”

Tôi quay lưng, định đi ra ngoài, nhưng―

“Này Aoyagi, cậu cũng nên nói sự thật với Kanon nữa. Con bé ấy chắc chắn sẽ không giận cậu đâu, dù sao con bé vẫn luôn là người ủng hộ cậu mà.”

Miyu-sensei nói một câu khiến tôi bất ngờ.

“...Hả?”

Tôi vẫn chưa hiểu hết câu mà Miyu-sensei vừa nói, sau đó theo phản xạ quay lại nhìn cô ấy.

Cô ấy vừa nhắc tới… Kanon… phải không…?

“Làm sao… cô lại biết về Kanon-chan…?”

“Đến lúc thích hợp tôi sẽ nói, bây giờ cứ biết thế đi đã.”

Không biết từ khi nào mà Miyu-sensei lại qua lại với Kanon-chan, trước giờ cô ấy chưa từng nhắc tới cô ấy lần nào cả.

Có lẽ gần đây cô ấy mới bắt đầu liên lạc với Kanon-chan chăng?

Nhưng nếu vậy thì lý do cô ấy giấu giếm là gì?

Mặc dù tôi hiểu rằng Miyu-sensei không phải kiểu người làm tôi vô cớ lo lắng, nhưng nếu không có đáp án thì lòng tôi vẫn chưa yên được.

“Những gì muốn nói tôi đã nói hết, còn lại tùy thuộc là vào em.”

Miyu-sensei nói xong rồi quay gót bước đi.

“Akihito-kun, Kanon-chan là ai vậy…?”

“Con gái của chủ gia tộc Himeragi… là chị gái kế của anh, chắc thế.”

“Hả!? Vậy có nghĩa là…?”

Charlotte-san nhìn Miyu-sensei với ánh mắt đầy ngạc nhiên, như không thể tin vào những gì cô ấy vừa nghe được .

Chắc chắn cô ấy cũng có cùng thắc mắc như tôi.

Nhưng tại sao Miyu-sensei lại có quan hệ với Kanon-chan? Điều này thực sự khiến tôi băn khoăn…Nhưng có vẻ ý của cô ấy là muốn tôi thảo luận chuyện này với Kanon-chan.

Miyu-sensei biết chắc chắn rằng tôi sẽ hoài nghi nhưng vẫn nói như vậy. Điều này có nghĩa là vấn đề khá nghiêm trọng, tôi chỉ có thể tin là như vậy.

“Đừng lo, cứ tin tưởng Miyu-sensei đi.”

Tôi vỗ nhẹ lên đầu Charlotte-san để trấn an cô ấy, rồi cùng cô ấy quay trở lại lớp học.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong suốt tiết học―tôi chìm vào suy nghĩ về những chuyện sắp tới.

Vấn đề gia tộc Himeragi còn đó, nhưng tôi cũng không thể bỏ qua chuyện video và vụ lùm xùm đang lan truyền được.

Không, thực ra… nếu xét lại từ đầu, cả vụ video và sự việc đang gây bão kia đều xuất phát từ vấn đề với gia tộc Himeragi.

Tuy nhiên, không phải là tôi không có cách xử lý.

Mặc dù việc đối đầu hoàn toàn với gia tộc Himeragi sẽ là điều không thể tránh khỏi, nhưng vẫn còn cách để cải thiện tình hình.

Nhưng làm như vậy, đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải phản bội những người đã từng giúp đỡ mình.

Làm như vậy chả dễ dàng gì

Chỉ là―

“...A.”

Khi tôi liếc nhìn Charlotte-san, chúng tôi vô tình chạm nhau.

Sau đó cô ấy liền mỉm cười rồi vẫy tay nhẹ.

Chỉ riêng nụ cười đó thôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó bằng bất cứ giá nào.

―Đúng, dù có phải đối đầu với gia tộc Himeragi đi nữa.

Sau khi lớp học kết thúc, tôi quyết định gọi điện thoại đến một nơi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“―A, Akihito-senpai…!”

Trong giờ nghỉ trưa, khi tôi đi qua hành lang nơi lớp của học sinh năm nhất, Kousaka-san nhận ra chúng tôi xong lập tức chạy đến.

“Đừng có chạy trên hành lang chứ.”

“Anh lại đang nói mấy cái chuyện vớ vẩn nữa rồi…!?”

Lạ thật, cảm giác như câu này từng nghe ở đâu rồi thì phải.

“Cần gì phải vội vàng như thế, thôi, đi ăn trưa nào.”

Lý do chúng tôi đến chỗ lớp năm nhất là vì từ hôm nay Kousaka-san sẽ ăn trưa cùng chúng tôi.

Vì vậy nên lúc này tay em ấy đang bê một hộp bento, cả tôi cũng vậy.

“Không hiểu sao anh lúc nào cũng bình tĩnh đến mức kỳ lạ như vậy chứ…?”

“Từ xưa rồi mà, sao giờ mới hỏi?”

Kousaka-san có vẻ không hài lòng, liền nghiêng đầu nhìn vào Akira với vẻ bất lực.

Hình như câu nói đó vừa chạm vào vảy ngược của cô ấy. Sau khi ném một ánh nhìn sắc nhọn, Kouzaka-san liền mở miệng với vẻ mặt trêu chọc.

“Ồ, thì ra Saionji-senpai cũng có mặt ở đây sao?”

“Anh vốn ở đây từ đầu rồi…! Nói trước là xưa giờ anh vẫn luôn ăn cùng Akihito đấy nhé…!?”

Mặc dù tôi nghĩ sự hiểu lầm giữa Kousaka-san và Akira đã được giải quyết, nhưng có vẻ như họ vẫn không hợp nhau cho lắm.

Kousaka-san thì nghiêm túc còn Akira lại hơi lầy lội, nên cũng là chuyện dễ hiểu.

“Rồi, rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Nhìn cảnh này khiến tôi nhớ lại ngày xưa lúc nào tôi cũng phải đứng ra làm trọng tài cho họ, đúng là hoài niệm thật.

“Nhìn Akihito kiểu gì cũng thấy anh ấy trưởng thành hơn chúng ta cả…”

“Ka-Karin-chan, đừng nói thế với Akihito-kun… đó là điều cấm kỵ đấy…!”

Có vẻ như Charlotte-san và Karin đang thì thầm trò chuyện gì đó, nhưng ít nhất thì khoảng cách giữa họ có vẻ đã xích lại gần nhau rồi.

“À, đúng rồi, em nhớ ra rồi…”

Kousaka-san hình như đã nhận ra điều gì đó, liền tiến tới trước mặt Charlotte-san và Karin.

Ngay lập tức Karin giật mình xong trốn ra sau lưng tôi.

“…………”

Trước khi tôi kịp lên tiếng thì Karin đã chạy mất khiến Kousaka-san trông có vẻ hơi buồn.

“Kousaka-chan, Karin-chan chưa quen với việc nói chuyện khi lại gần đâu, nên em cứ từ từ, đừng làm cô ấy giật mình nhé.”

Charlotte-san à, em nói như thể Karin là một con thú nhỏ vậy?

Tôi tính đùa một câu, nhưng những gì Charlotte-san nói là đúng nên vội nuốt lại vào bụng.

Karin à, đừng để bị hiểu lầm nữa, anh không muốn em lúc nào cũng phải trốn sau lưng anh ở trường đâu…

“Shinonome-san, em có muốn thử trốn sau lưng Charlotte-san không?”

“Akihito, tao nghĩ đó không phải là cách giải quyết đâu…”

Tôi nhẹ nhàng nói với Karin, còn Akira thì mỉm cười lắc đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Vậy sao?”

“Cứ như vậy thì Shinonome-chan sẽ không thể nói chuyện với người khác được, mày lúc nào cũng bảo vệ quá mức.”

“Ừ, nhưng mà…”

Nếu bảo không thì là nói dối, nhưng mỗi khi Karin bám vào tôi như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ con bé thôi.

“Từ từ rồi em sẽ quen thôi mà? Dù sao cũng có Akira và Kousaka-san giúp đỡ nữa.”

Vốn dĩ Charlotte-san rất dịu dàng, nên Karin có vẻ rất muốn làm bạn với Charlotte-san.

Cộng thêm việc hôm qua chúng tôi cùng nhau đi chơi xong lại cùng nấu ăn nữa, kết quả là Karin đã quen dần với Charlotte-san rồi. 

Nên giờ là lúc con bé phải nghĩ đến việc thực hành với Akira và Kousaka-san.

“Khoan đã, tao đã ở đây từ đầu rồi mà!? Nếu vậy thì cần gì tới con bé kia nữa!?”

Akira chêm vào, chỉ tay về phía Kousaka-san.

“Cô ấy nói đúng đấy. Với cả Kousaka-san cũng là người tốt mà, tao đã bảo mày nhiều lần rồi.”

“Chỉ có mày mới nghĩ thế thôi…”

Có vẻ Akira không ưa gì Kousaka-san cho lắm.

Dù sao Akira cũng là người tốt, nhưng rõ ràng giữa nó và Kousaka-san khó mà hợp nhau được.

“A-ano… Shinonome-senpai…”

Đang lúc ấy, Kousaka-san nhẹ nhàng tiếp cận Karin, cẩn thận để không làm con bé giật mình.

“Gì thế…?”

Karin nhìn Kousaka-san qua vai tôi bằng nửa khuôn mặt, tròn mắt nhìn em ấy.

“Ano, xin chào, em tên là Kousaka Kaede. Mong được làm quen với mọi người ạ.”

Có vẻ như cô ấy muốn tự giới thiệu vì từ giờ chúng tôi sẽ ăn trưa cùng nhau mỗi ngày.

Vì Kousaka-san không biết tôi là anh trai của em ấy, nên mới cẩn thận lễ phép như vậy.

“À, ừm… Shinonome Karin… Rất mong được làm quen…”

Ồ Karin đã tự mình giới thiệu rồi, rất tốt, rất tốt.

“Đi ăn trưa thôi nào.”

“Đúng vậy, tới trễ thì hết chỗ ngồi mất. Nhưng… em muốn nói là…”

Kousaka-san liếc nhìn Akira.

“Không phải anh ấy là người duy nhất cần ăn ở căn tin à…”

Hôm nay tôi cũng mang bento, vậy nên chỉ có Akira mới cần ăn ở căn tin.

Tôi hiểu Kousaka-san muốn nói gì, nhưng…

“Nói gì vậy, đừng có cô lập người khác như thế.”

“Em chỉ đùa thôi mà, chắc anh ấy không để bụng đâu.”

Khi tôi cảnh cáo, Kouzaka-san cúi đầu, vẻ mặt đáng yêu như muốn xin lỗi.

Em ấy là người không thích bắt nạt người khác, nên chắc chắn là chỉ đùa thôi.

Tuy nhiên, em ấy vẫn còn hơi ngượng ngùng trong các mối quan hệ xã hội.

Việc Kousaka-san cùng ăn trưa với chúng tôi đơn thuần không phải chỉ để làm bạn với Karin. 

Charlotte-san lo lắng rằng Kousaka-san có thể bị cô lập trong khối năm nhất, nên tôi mới mời em ấy nhập hội.

Từ thời cấp 2 tôi đã biết em ấy phải mất một thời gian mới làm quen được với mọi người, với chắc hẳn cũng chẳng dễ dàng gì nên tôi mới nghĩ rằng Charlotte-san lo vậy là đúng.

Kousaka-san cũng rất mừng khi được mời, vậy có thể là em ấy thực sự đang bị cô lập.

Vì vậy chúng tôi quyết định sẽ giữ cô ấy trong nhóm cho đến khi cô ấy có thể kết bạn với những người khác trong khối  năm nhất.

“À, đúng rồi, người đó đâu rồi?”

Khi chúng tôi đi về phía căn tin, Kousaka-san nhìn quanh và hỏi với vẻ mặt thắc mắc.

“Người nào?”

“Cái chị gì mà hay đi cùng với Charlotte-san, tóc ngắn ngắn ấy.”

À, chắc là em ấy nói đến Shimizu-san.

“Shimizu-san không ăn cùng bọn anh, cô ấy… có nhiều bạn bè lắm.”

Một khi Shimizu-san đến đây, khả năng là sẽ có Kiriyama-san, Arasawa-san cùng nhiều cô gái khác cũng sẽ đến nữa.

Dù sao thì họ cũng muốn ăn trưa cùng Charlotte-san.

Shimizu-san là hàng rào bảo vệ cô ấy với họ, nên mới không tham gia cùng chúng tôi.

Vậy mà sau khi Shimizu-san biết rằng hôm nay Kousaka-san cũng sẽ ăn trưa cùng chúng tôi, cô ấy lại nói theo kiểu “À… à, thật tuyệt đấy, chỉ có mình tôi bị bỏ rơi à? ” với giọng đầy châm chọc.

Nhân tiện, cô ấy đã cố tình nói thế khi tôi chỉ có một mình, Charlotte-san cũng không biết về chuyện này.

Đúng là một cô gái có tính cách thật sự khó đỡ.

“Có nhiều bạn bè lắm à? Vậy chắc là một hot girl đúng không?”

Có vẻ như tôi đã động vào một chủ đề nhạy cảm nên ánh mắt của Kousaka-san đột nhiên trở nên trống rỗng, nhìn vào khoảng không vô tận rồi bắt đầu cười một cách kỳ lạ.

“Chắc là không có bạn bè nhỉ?”

Akira thì thầm vào tai tôi sau khi thấy tình trạng của Kousaka-san.

“Chắc thế. Nếu không thì em ấy sẽ không có phản ứng tới như vậy.”

“Trông em ấy cũng dễ thu hút người khác mà nhỉ? Dù tính cách thế nào không quan trọng nhưng dáng người nhỏ nhắn, mặt cũng dễ thương nữa.”

Tôi liếc qua khuôn mặt của Kousaka-san.

Thật sự là em ấy có nét đẹp thanh tú, từ hồi cấp 2 em ấy cũng đã rất được lòng các thành viên trong đội bóng rồi.

Chỉ có điều― em ấy thường xuyên nói đúng lý lẽ, nếu không quen thì có thể khó gần, tính cách như vậy thường khó mà hòa nhập.

“Giống như động vật nhỏ thôi, lúc đầu hay tỏ ra nguy hiểm, nhưng khi đã quen rồi thì lại dễ thương. Nhưng vì vậy nên mới dễ tạo ra khoảng cách đấy.”

Tôi trả lời xong cảm thấy có chút hối hận.

Lý do là vì tôi lại nói những câu có thể khiến Charlotte-san hiểu lầm.

Mặc dù đã cố gắng nói nhỏ hết mức, nhưng cô ấy vẫn có thể nghe thấy được nếu khoảng cách không quá xa.

Khi nhìn sang phía Charlotte-san, cô ấy lúc này bước nhanh về phía tôi.

“Yên tâm đi, em biết rõ là với Akihito-kun thì Kousaka-chan rất dễ thương mà.”

Charlotte-san mỉm cười.

Vậy thì cô ấy nói yên tâm về điều gì nhỉ?

Cảm giác như cô ấy vẫn còn đang giữ một chút bực bội trong lòng, ít nhất thì tôi cảm thấy vậy.

Không biết có phải vì chuyện video, hay chuyện với Miyu-sensei hay không nữa, nhưng rõ ràng Charlotte-san có vẻ đang căng thẳng.

“Không phải ai anh cũng nói vậy đâu, do em ấy là hậu bối thôi, đừng hiểu lầm nhé…?」

Tôi nghiêng người lại gần Charlotte-san, nói nhỏ vào tai cô ấy để chỉ mình cô ấy nghe, bỗng dưng thân mình cô ấy vặn vẹo một chút trong khi mặt đỏ bừng lên.

Kết quả là Kousaka-san cũng hiểu lầm điều gì đó rồi liếc tôi với ánh mắt nghi hoặc, mặt cũng hơi đỏ lên.

“Akihito-senpai… hóa ra anh là con người như vậy sao…”

“Chỉ là hiểu lầm thôi.”

Mặc dù tôi biết không ai có ý xấu cả, nhưng cái vòng luẩn quẩn này cũng khiến tôi cảm thấy đau đầu.

「Mày đúng là khổ thật đấy…」

Có vẻ chỉ có Akira là hiểu được khó khăn của tôi, sau đó vỗ lưng tôi an ủi.

Thật sự, những lúc như thế này mới thấy có thằng bạn chí cốt đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“―Em đoán đây chính là… đây là ‘bento vợ yêu làm’ đúng không?”

Trong khi cả đám đang ngồi cùng bàn ở căn tin, Kousaka-san đột nhiên lên tiếng sau khi nhìn thấy hộp cơm của tôi và Charlotte-san.

Rồi lại nhìn qua nhìn lại mặt hai chúng tôi trong khi nở một nụ cười toe toét.

“Hê~ ‘bento vợ yêu làm’ á. Hê~? Tuyệt quá nhỉ, tiên sư cái bọn yêu nhau.”

Còn Akira thì nhăn nhó, ghen tị rồi nhìn tôi với ánh mắt với vẻ bực bội không thể che giấu nổi.

Kousaka-san có vẻ thích trêu chọc chúng tôi, còn Akira đơn giản là ghen tị thôi, cũng may là 2 người này không có ý tiêu cực, nên tôi đoán cũng không sao.

Chỉ là―

“Ch- chuyện đó có gì to tát đâu mà~”

Charlotte-san thì ngược lại tỏ ra rất vui vẻ.

“Nhìn kìa, chị thực sự thích Akihito-senpai nhiều lắm đúng không?”

Nhìn khuôn mặt Charlotte-san, Kousaka-san mỉm cười nhẹ nhàng.

“Vì Akihito-kun là một người tuyệt vời mà”

“… Charlotte-san à… Được khen anh thấy vui lắm, nhưng mà… mấy chuyện đó đừng có nói ở đây chứ…”

“Đang khoe hạnh phúc à.”

“Đúng là đang khoe hạnh phúc mà”

Và thế là chúng tôi lại bị chọc…

Nhìn Akira đang cười toe toét, tôi ném cho nó một ánh mắt hình viên đạn.

… Rõ ràng thằng này đang chọc tức tôi để trả đũa vì ghen tị đây mà…?

“Gần gũi với nhau cũng là chuyện tốt mà… đúng không…?”

Karin, người từ nãy vẫn im lặng, cuối cùng cũng chen vào cuộc trò chuyện.

“Anh biết rồi, không có gì phải xấu hổ cả.”

“Ừm.”

Karin gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi lại tiếp tục lặng lẽ dùng bữa.

Con bé này lúc nào cũng theo kiểu nhịp điệu riêng của nó…

“……”

“A, anh xin lỗi. Vậy em cứ tự nhiên đi nhé, không sao đâu.”

Vì Charlotte-san nhìn tôi với vẻ lo lắng, nên tôi liền mỉm cười trấn cô ấy.

Karin nói đúng, gần gũi với nhau có gì sai chứ.

Dù có bị chọc đi chăng nữa thì chỉ cần mình ung dung thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

“Thật sự… được chứ…?”

“Đương nhiên rồi.”

Tôi mỉm cười gật đầu, rồi quay sang nhìn Akira và Kousaka-san.

“Hai người cũng đừng có giỡn quá lố đấy?”

Tôi nói trong khi nở một nụ cười nguy hiểm, rồi cả hai cùng gật đầu lia lịa.

Sau đó, cả nhóm bắt đầu nói chuyện phiếm linh tinh―

“À đúng rồi, Akihito-senpai. Em nghe nói là anh đã dễ dàng tha thứ cho cái người đăng video đó à?”

Đột ngột, Kousaka-san gợi lại chuyện sáng nay.

“……Em nghe ở đâu đấy?”

“Em học cùng lớp với Nikaidou-san mà. Lúc bạn ấy kể lại cho mấy người khác thì tình cờ nghe thấy.”

“Con bé đó…”

Sao lại cứ phải nói hết ra như thế chứ…? Nó không nhận ra là chính mình đang tự gây rắc rối à…?

“Không cần phải khó chịu ra mặt như vậy. Cũng nhờ thế mà bây giờ trong đám nữ sinh năm nhất, hình ảnh của Akihito-senpai và Charlotte-senpai đang tăng vọt đấy. À thì… vốn dĩ hai người đã rất được yêu mến rồi.”

“Ý em là sao…?”

“Có lẽ vì họ cảm động trước cách anh tha thứ chăng. Thay vì giận dữ thì Akihito-senpai đã không trách cứ Nikaidou-san lại còn lo lắng cho cô ấy, dịu dàng nhắc nhở các thứ bla bla... Nhờ vậy mà trong mắt các nữ sinh năm nhất, hình ảnh của senpai đã tăng vọt rồi, Charlotte-san cũng vậy nữa.”

Tóm lại là, Nikaidou-san đang thổi phồng câu chuyện theo chiều hướng giúp nâng cao hình ảnh của tôi và Charlotte-san trong mắt mọi người.

Có hơi khác với sự thật một chút nhưng những gì Nikaidou-san nói cũng không tới mức gọi là dối trá.

Thật ra tôi cũng không tính trước được là chuyện này sẽ xảy ra, nhưng nếu kết quả là như vậy thì âu cũng là điều tốt thôi.

Bây giờ khác với trước kia, tôi phải là người đàn ông có thể đứng vững bên cạnh Charlotte-san.

Chỉ là―

“Nikaidou-san thì chị cũng đoán được, nhưng… cả mấy bạn khác nữa sao…”

Charlotte-san trông như thể vừa bị sốc, không ngờ tôi lại đào hố tự chôn mình rồi.

Sao dạo này việc gì làm cũng thành ra phản tác dụng thế này chứ…?

“Không sao đâu, Charlotte-senpai. Trong đám nữ sinh năm nhất thì Charlotte-senpai với Akihito-senpai chính là ‘một cặp trời sinh’ rồi.”

“‘Một cặp trời sinh’…?”

“Tức là một couple được mọi người ủng hộ đó ạ. Sau vụ đại hội thể thao, ai cũng quyết định đứng về phía hai người. Giờ lại thêm chuyện này nữa―thế nên tất cả đều đang ủng hộ. Sẽ chẳng có đứa nào dám phản đối đâu. Nếu có thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người sao.”

Kousaka-san bất lực cười, nhưng vẫn nhiệt tình giải thích, hóa ra vụ đại hội thể thao có hiệu quả lớn hơn tôi nghĩ nhiều.

Nhưng giá mà đám con trai cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi…

“Em biết nhiều chuyện của bọn năm nhất ghê nhỉ, chắc là cũng có bạn bè rồi còn gì.”

“Ơ Này, Akira…”

Akira không có ý xấu gì, chỉ vô tư cười nhẹ một cái, nhưng bản thân nó lại không hề biết rằng vừa giẫm phải mìn rồi.

“À, ahaha…Dù sao nếu không có bạn… thì những gì mấy đứa khác bàn tán vẫn lọt vào tai em cả thôi. Không, chính vì không có ai nói chuyện cùng nên em mới nghe được hết mấy cuộc trò chuyện diễn ra ở nhiều chỗ khác nhau ấy chứ.”

Kousaka-san vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, đôi mắt thì trống rỗng không một chút ánh sáng.

Có vẻ như em ấy thực sự chẳng có bạn bè nào để chuyện trò.

Nhìn nụ cười đó, tôi thấy thương đến mức như muốn rơi nước mắt.

Có lẽ Charlotte-san cũng cảm thấy vậy, nên vội lấy khăn giấy lâu nước mắt cho em ấy.

Akira cuối cùng cũng nhận ra mình vừa dẫm phải mìn, sau đó bối rối quay mặt đi chỗ khác.

Ở đây với Kousaka-san, chỉ có Karin là―

“Đồng minh…!”

Con bé trông còn vui vẻ nữa chứ, điều này khiến tôi với tư cách là một người anh trai, không khỏi nhói lòng.