Hôm nay là ngày diễn ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí ứng viên Ma Vương.
Cả tứ tộc đều hẹn sẽ tiến tới lâu đài Ma Vương cùng nhau, và hiện chúng tôi đang ghé sang dinh thự Lãnh Chúa tộc Cương Trùng.
Ở đó đang là bóng dáng Immuryerl vung kiếm luyện tập hằng ngày như mọi khi.
“Tình trạng thế nào rồi?”
Vết thương từ trận chiến với Arquas đã lành lặn hoàn toàn. Hay nên nói là tôi đã trị liệu thì đúng hơn.
Khi tỉnh lại thì cô ấy phàn nàn rằng “Phải chi cô giữ lại nó thì tốt quá” nên tôi đã đáp lại rằng đây là yêu cầu của người thắng cuộc. Thế là cô ấy liền chu miệng bảo “Đành chịu vậy. Chỉ cần để em ấy làm thêm lần nữa là được” nữa cơ. Quả nhiên là tình yêu nhỉ.
Cơ mà sau lần đó thì cô ấy trở nên vô cùng yên ắng, gần đây còn bảo mình thấy thương tâm quá nên sẽ trông nom tộc Cương Trùng rồi rúc mãi trong lãnh địa.
“Cũng chẳng khác mọi khi lắm~”
“… Thế mà ở đây lại đang la liệt xác chết kìa.”
Trong khu luyện tập có rất nhiều chiến binh tộc Cương Trùng nằm trên mặt đất và co giật như côn trùng giãy chết.
Trong đó còn có Salonite, người được Justell trao lại Đặc Tính, cùng Soneska luôn ở cạnh phục vụ.
“Tôi chỉ biết mỗi cách rèn luyện họ như thế này thôi.”
“Làm cũng vừa phải thôi. Sắp đến giờ đi rồi nên cô đi thay đồ đi.”
“Vâng~”
Tôi nhìn theo Immuryerl vào trong dinh thự để thay đồ rồi bước về phía Salonite.
“Hãy trả lời thẳng thắn. Cô ấy có ổn không?”
Trong các tộc nhân Cương Trùng, kẻ lý giải Immuryerl nhất hiện tại chính là tên đàn ông này.
Kẻ kế thừa ý chí của Justell và nâng đỡ người mà mình đã biết là nhân loại. Nhất định kẻ này đã luôn chăm chú quan sát tình trạng gần đây của Immuryerl.
“… Ngài ấy thật sự đã bại trận trước người em trai của mình nhỉ.”
“Đúng vậy. Kẻ mà Justell từng rất căm ghét.”
Salonite lảo đảo đứng dậy.
Không chỉ kế thừa Đặc Tính của Justell, kẻ này còn được Immuryerl triệt để rèn luyện từ trong ra ngoài.
Có lẽ vì vậy nên tôi có thể nhìn thấy sự trưởng thành vượt bậc của đối phương so với trước kia. Dù vẫn còn xa mới bằng cấp bậc Lãnh Chúa, nhưng hiện cũng có thể gọi là cường giả trong các tộc nhân Cương Trùng rồi.
“Immuryerl đã bắt đầu chịu nhìn vào chúng tôi. Một Lãnh Chúa đúng là nên như vậy, nhưng tôi thì hơi buồn vì mình là người từng bị mê hoặc bởi sự điên cuồng của cô ấy.”
“Ngươi không muốn cô ấy để ý tội lỗi đã giết Justell sao?”
Có vẻ sau khi bại trận trước Arquas thì Immuryerl đã bắt đầu xem lại bản thân.
Cả chuyện rèn luyện cho các tộc nhân Cương Trùng như thế này có lẽ cũng là một kiểu chuộc tội của cô ấy.
Cô ấy muốn họ có thể lấy lại chiến lực đã mất của chủng tộc dù chỉ một chút, đó là điều duy nhất mà Immuryerl chỉ biết chiến đấu có thể làm được.
“Tôi cũng muốn cô ấy có thể tiếp tục tiến tới trong điên cuồng và thay đổi Ma Giới. Ngay cả hiện tại cũng vậy.”
“Ái chà, một phần tử có vẻ nguy hiểm nhỉ.”
“Tuy nhiên, Immuryerl-sama được giải phóng khỏi điên cuồng và chỉ còn sức mạnh như hiện tại cũng rất đẹp đẽ. Nếu Justell-san có thể nhìn thấy vị em trai lúc này thì tôi nghĩ ngài ấy sẽ đánh giá đối phương lại một lần nữa. Mặc dù tôi cho rằng ngài ấy sẽ bướng bỉnh không chịu thay đổi thái độ của mình…”
“___ Ngươi không nghĩ cô ấy sẽ ở lại đây mãi phải không?”
Immuryerl trở thành Lãnh Chúa tộc Cương Trùng vì đây là một phương pháp để đi đến lâu đài Ma Vương và gặp lại Arquas.
Cô ấy hiện đã hoàn thành cuộc gặp gỡ của mình, thậm chí còn đạt được kết quả quyết chiến nên tôi không chắc cô ấy còn lý do gì để ở lại Ma Giới.
Cả việc rèn luyện một bộ phận tộc nhân Cương Trùng thành tinh nhuệ cũng có khả năng cao là vì cô ấy muốn làm những việc cuối cùng trước khi rời khỏi đây.
“Vâng. Nếu chúng tôi phát triển chậm đi thì có lẽ sẽ giữ cô ấy ở lại lâu hơn một chút, nhưng cũng không thể làm như vậy được…”
“Chẳng phải cô ấy đã gây quá nhiều phiền toái cho các ngươi sao?”
“Chúng tôi không phải, cũng không thể trở thành những kẻ có thể chấp chứa ngài ấy. Chỉ vậy mà thôi.”
Người đàn ông này bị mê hoặc bởi điên cuồng nên tôi còn lo lắng không biết đối phương sẽ thế nào sau khi Immuryerl không còn như vậy nữa… Có vẻ đối phương cũng đã trở nên tĩnh lặng giống cô ấy.
Dù không sở hữu sức mạnh của Lãnh Chúa nhưng tư chất vẫn đang phát triển. Thế này cũng đủ giá trị để chúng tôi tiếp tục hợp tác với đối phương.
“… Vậy sao. Nếu có rắc rối gì thì hãy bàn bạc với tứ tộc. Bọn ta cũng sẽ ưu đãi tộc Cương Trùng về sau.”
“Xin cảm ơn. Thế nhưng không phải mọi người cũng bị cô ấy điên đảo ư?”
“Chính vì thế nên chúng ta mới đồng cảm nhiều hơn phải không?”
“… Cũng phải.”
Chúng tôi hợp tác với cô ấy cũng giống như Salonite: bị mê hoặc bởi sự điên cuồng của Immuryerl.
Vậy khi cô ấy đã bớt điên cuồng hơn như hiện tại thì Immuryerl không còn mị lực nữa ư? Câu trả lời là không.
Ít nhất thì tứ tộc cũng muốn chứng kiến kết cục của hai chị em Immuryerl và Arquas. Nếu không phải bất lợi quá mức thì chúng tôi vẫn sẽ hợp tác. Chắc chắn những người thuộc phe Karquas cũng có cùng cảm xúc như vậy.
Có phải Ma Tộc mang tập tính bị thu hút bởi nhân loại không? Trong lịch sử cũng chỉ toàn Ma Tộc bắt đầu xâm lược trước.
Nhân loại né tránh Ma Tộc nhưng Ma Tộc thì ngược lại… Tôi có cảm giác tập tính sinh vật học này cũng có thể dùng để biện hộ cho lý do cuộc chiến này vẫn còn tiếp tục.
“Tôi quay lại rồi nè~! Hửm? Sao lại lộ vẻ cảm khái dữ vậy, Quasily?”
“Tôi thỉnh thoảng cũng muốn giả vờ làm một con thú có lý trí lắm đấy.”
“Vậy hả?”
“Vậy đó. Giờ thì đi nào… Cô đừng làm loạn như lần trước nhé.”
“Ổn hết cả mà! Chắc vậy!”
“Nếu lặp lại lần nữa thì mệt lắm đấy. Mà chắc không sao đâu… Chắc vậy.”
-------------------------------------------------------------------
“Từ bây giờ, cuộc chiến tranh giành vị trí ứng cử viên Ma Vương giữa Karquas và Rimliya sẽ được bắt đầu. Mời cả hai tiến lên phía trước.”
Giọng nói của nữ thần Watequa vang vọng khắp quảng trường lâu đài Ma Vương.
Đây là lần thứ tư cuộc chiến được tổ chức tại đây.
Gaulgrart, Justell, Lalafia, và hiện là tôi…
Không phải tôi không cảm thấy căng thẳng, nhưng đối với cuộc chiến trọng yếu nhằm hướng tới vị trí Ma Vương thì tôi lại đang bình tĩnh hơn dự đoán.
Cơ mà___
“Oáppp…”
“Không phải anh đang thả lỏng quá ư!?”
Kar… Arquas trước mặt lại đang ngáp dài.
Nếu là khiêu khích thì còn tốt, đằng này tôi còn có thể nhìn thấy đôi mắt thâm quầng dưới chiếc mặt nạ kia nữa.
“Oài… Xin lỗi nhé, tại dạo này tôi hơi vùi đầu vào luyện tập quá nên cắt mất thời gian ngủ ấy mà…”
“Anh có phải con nít được nhận đồ chơi mới đâu…”
Tài năng vốn ngủ say của Arquas đã đơm hoa nhờ Đặc Tính “Hãy Dâng Lên Ta Hào Quang Của Ngươi” của tôi.
Tài năng không phải thứ chỉ cần đơm hoa là xong. Đương nhiên bản thân cũng phải dành thời gian và nỗ lực để khiến nó kết trái.
Tôi biết Arquas là một người thích luyện tập. Khi có thể phát huy tài năng vốn có thì anh ta nhất định sẽ không tiếc nỗ lực phát triển nó.
Nhưng kể cả thế thì chuyện cắt giờ ngủ cũng…
“Ai da, tại cảm nhận sự trưởng thành của bản thân làm tôi vui quá ấy mà…”
“Tôi cũng hiểu điều đó… Nhân tiện thì anh đã ngủ bao nhiêu rồi?”
“Cũng được sáu tiếng đó. Trong tuần này.”
“Tuần này!? Đây đã là ngày thứ bảy rồi đấy!?”
Quả nhiên anh ta là một tên đần, tên cuồng luyện tập. Ừ thì đúng là anh ta vẫn chưa trở thành Ma Vương thật sự, cũng không phải Lãnh Chúa nên không có công việc bàn giấy nào cả…
“Mà tôi cũng sắp cạn thể lực rồi nên định ngủ đàng hoàng đây. Chị gái cũng đang lườm tôi thấy ghê nữa.”
“Nhớ làm vậy đi…”
Immuryerl vẫn luôn bình thản trước khi Arquas cũng bắt đầu nhìn chằm chằm anh ta với khuôn mặt khó chịu.
Lúc đầu tôi còn tự hỏi tại sao, hoá ra là cô ấy nhận ra lối sống không lành mạnh của em trai nên muốn càu nhàu…
“Dù sao cũng là nhờ cô cả nên xin cảm tạ.”
“Sống không lành mạnh là trách nhiệm của anh nên tự nhìn lại mình đi. Vả lại anh đối chiến trong trạng thái thiếu ngủ làm tôi thấy mình bị xem thường lắm đấy.”
“Không hề đâu. Ngược lại tôi còn tiếc giờ ngủ mà đôn đốc bản thân tới mức này cơ.”
“Hứ, để tôi xem lời của anh có bao nhiêu là thật.”
Tôi rút ra thanh kiếm mới được chuẩn bị. Nó không có gì đặc biệt nhưng cũng là loại kiếm vừa nhẹ vừa kiên cố dành cho cận chiến.
Mọi người lộ vẻ kinh ngạc vì tôi rút kiếm ra. Ừ thì tôi tạo cảm giác là một kẻ sẽ chiến đấu ở cự ly tầm trung bằng ma pháp nên chuyện dùng kiếm không phù hợp tí nào.
“Kiếm tốt đấy. Khoan, quan trọng hơn là…”
“Quả nhiên là anh sẽ nhận ra nhỉ.”
Đặc tính “Hãy Dâng Lên Ta Hào Quang Của Ngươi” của tôi là sức mạnh cao cấp nhất trong khả năng chi phối tinh thần của Succubus tộc Ác Ma.
Nó không chỉ khống chế đối tượng mà còn mang tác dụng phụ là giúp tài năng vượt trội nhất đang ngủ say của đối phương được đơm hoa. Tuy nhiên, nó cũng chỉ là tác dụng phụ mà thôi.
Phân tích tài năng của đối phương chính là để phát huy tác dụng của cái tên này.
Tôi có thể đọc ký ức, kinh nghiệm, giác quan của đối phương rồi lấy một trong các tài năng của kẻ đó sang bản thân.
Nó sẽ phục chế tài năng mà tôi chủ động lựa chọn từ đối tượng mình khống chế rồi biến nó thành của tôi. Đây chính là sức mạnh vốn có của Đặc Tính này.
Khi khống chế Arquas, đương nhiên tôi đã chọn “tài năng dùng kiếm” của anh ta.
“Tôi đã nhìn thấy động tác này rất nhiều rồi.”
“Đây chính là cái giá phải trả, anh không phàn nàn gì đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không. Tôi không có tư cách gì để cằn nhằn người đã giúp mình hoàn thành bi nguyện được.”
“Thế thì từ giờ, Lãnh Chúa tộc Ác Ma, Rimliya Agapelio sẽ cho anh cảm thụ sự rực rỡ mà bản thân đã dâng hiến!”
-------------------------------------------------------------------
“Người thắng là Karquas.”
“Hiuu…”
“Dĩ nhiên là thế rồi.”
Đặc Tính của Rimliya có thể phục chế tài năng kẻ khác và biến thành của mình khiến tôi hơi bất ngờ, nhưng điều đó không thể giúp Rimliya trở thành kiếm sĩ đồng cấp bậc với Arquas.
Hơn nữa, xét độ phục chế thì Đặc Tính của Lalafia còn vượt trội hơn, và Arquas còn từng đánh bại thứ đó thì không thể nào lại thua trước tài năng chỉ được phục chế một phần.
Ngoài ra thì tài năng vốn có của Arquas đã đơm hoa và còn trưởng thành hơn nữa. Thế thì chuyện phục chế tài năng trước khi trưởng thành ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Kết quả phù hợp… nhưng theo tương lai thì Đặc Tính này rất đáng sợ đấy.”
“Anh phân tích nghiêm túc nhỉ. Cô ấy không thể mô phỏng ở cấp bậc vượt trội hơn đối phương nên tôi nghĩ nó cũng chỉ đa dạng chứ không nổi bật đâu? Nhưng đúng là nếu có đủ số lượng thì cô ấy sẽ trở nên vạn năng thật.”
Thực tế thì trình độ cận chiến của Rimliya cũng đã vượt qua tôi một chút và ngang bằng Rudafin.
Nếu cô ấy có thể thu thập tài năng Lãnh Chúa như khả năng cận chiến của Ressa hay ma pháp của tôi thì cô ấy sẽ dễ dàng nắm giữ tổng chiến lực mạnh nhất và trở thành Succubus mạnh nhất lịch sử… Chỉ là sẽ chẳng có Lãnh Chúa nào đồng ý làm vậy, và có lẽ bản thân cô ấy cũng không thể khống chế tất cả mà trở nên hỗn tạp.
“Gừ gừ gừ…”
“Không cần cay cú như thế đâu.”
Immuryerl đang lộ vẻ phức tạp vì tài năng dùng kiếm mà em trai tự mình gầy dựng lại bị mô phỏng.
Quan hệ giữa hai người được tạo dựng bằng kiếm nên tôi có thể hiểu cô ấy khó chịu với quá trình Rimliya đạt được năng lực ấy.
Tuy nhiên, đó cũng là người khổ cực nhất vì đã duy trì quan hệ của hai người nên tha thứ cho người ta đi.
“Thật ra cô ấy cũng có thể làm đối thủ luyện tập cho lĩnh vực đắc ý của mình___”
“Tuyệt đối không được đâu đấy? Vẫn có một chút khả năng anh bị biến thành con rối đó?”
“À… ờ…”
Làm sao tôi cho phép điều đó chứ. Cái gì mà khống chế đối phương rồi bắt người đó dâng hiến tài năng? Khinh tôi chắc? Tôi đây cũng muốn nó đấy.
Trong khi chúng tôi đang nhàn nhã trò chuyện thì ngay bên cạnh là những người đang há hốc mồm.
Đó là nhóm người phe Karquas, những Lãnh Chúa Ma Giới chưa chứng kiến cuộc chiến của anh ta với Immuryerl.
Nếu chỉ suy xét nội dung cuộc chiến thì Rimliya đã phát huy năng lực chiến đấu gần với hồi Lalafia.
Xét tổng chiến lực thì có lẽ Lalafia vẫn hơn, thế nhưng Rimliya đã thể hiện sức chiến đấu tiệm cận với cô ấy.
Khi đối đầu Lalafia, Arquas đã cố tình chịu đòn tấn công của Sử Ma mà trở nên hấp hối, còn lần này thì lại giành chiến thắng một cách thoải mái.
Không Lãnh Chúa nào lại mù quáng tới mức không nhận ra sự khác biệt đó.
“… Gaulgrart, anh nghĩ sao?”
“Tôi không thể nói được gì… nhưng rõ ràng là có khác biệt.”
“Gauyan cũng nhận ra hả? Cứ có cảm giác Kar-kun trở thành người khác á?”
“Ừm… Không thể lơ là được…”
Arquas không sử dụng mấy kỹ thuật từng dùng trong trận chiến với Immuryerl như Thiểm Quang Hoa.
Dù thế, năng lực kiếm sĩ của anh ta vẫn gia tăng vài bậc.
Chắc hẳn việc chiến thắng Immuryerl chính là một trải nghiệm vô cùng lớn lao đối với anh ta.
“Quả là một trận chiến đáng xem nhỉ.”
“… Ông tới rồi sao, Outicia.”
Ặc. À nhầm, Sensei đã đến rồi nhỉ.
Cũng phải. Đây là kẻ đã kích động mọi người sau khi tuyên bố mình có thể biến người giành chiến thắng thành Ma Vương nên ít nhất cũng phải đến xem kết quả.
Phản ứng của Nữ Thần Watequa không có gì thay đổi. Có vẻ ngài ấy đã biết chuyện Ma Vương tiền nhiệm đang tự tiện muốn tạo ra Ma Vương.
“Nếu đã hứa thì đương nhiên ta phải hành động để hoàn thành lời hứa chứ. Cơ mà Karquas là người thắng thì ta không có cơ hội ra mặt rồi. Hay là con muốn trở thành Ma Vương ngay bây giờ?”
“Không. Mục đích của con là khiến mọi người công nhận mình xứng đáng làm Ma Vương. Không thể truy cầu kết quả sớm như thế được.”
“Quả nhiên là thế. Vậy thì phải chờ thêm hai tháng nữa à. Định đoạt trước đối thủ chiến đấu cũng được… nhưng bỏ đi vậy. Mọi người hãy tự thảo luận và quyết định đi nhé.”
Sensei biết Arquas đã đánh bại Immuryerl. Vậy thì ông ấy cũng biết rõ chuyện anh ta đi ngăn cản cô ấy.
Sau khi chúng tôi hợp tác với Immuryerl thì cũng khó có thể nói rằng tứ tộc sẽ đứng ra khiêu chiến. Tuy nhiên, có lẽ Ressa cũng muốn hướng tới vị trí Ma Vương nên tôi không thể nói rằng điều này không có khả năng…
Mặt khác, Mytial thì vẫn đang mất tích. Vậy thì khả năng còn lại chỉ còn mỗi Hunvar và Soros thôi.
“Ý định ban đầu của tôi là thế. Bản thân không định làm theo mấy trò tiểu xảo của ông.”
“Nhưng ta cũng có làm gì đâu.”
“Vậy thì kẻ không có chức trách gì như ông lại tới đây vì chuyện gì?”
“Lạnh lùng quá đi… Tuy ta ẩn cư nhưng cũng muốn dành tặng một món quà cảnh báo ấy mà.”
“Cảnh báo?”
“Nhân Giới sắp hành động. Có lẽ mọi chuyện sẽ khác với trước đây. Ta khuyến khích mỗi người hãy tự mình chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không cụ thể gì cả…”
“Ta ẩn cư nên không thể can thiệp quá sâu phải không?”
“Ẩn cư cũng tiện ghê nhỉ…”
Arquas ngán ngẩm với lời cảnh báo của Sensei, nhưng chắc chắn trong lòng anh ta cũng thật sự lắng nghe lời cảnh báo ấy.
Điều Sensei cảnh báo không chỉ đơn thuần là có khả năng hay không. Ông ấy đang khẳng định rằng tai hoạ tiềm tàng sắp đổ ập xuống đầu chúng tôi.
Chưa cần nói đến tính cách của Sensei, mỗi chuyện đây là lời cảnh báo của Ma Vương tiền nhiệm cũng đáng để mọi người cảm nhận được sự bất ổn.
“Hừm. Vốn dĩ bọn tôi không định lơ là chuyện chuẩn bị khi ông vẫn còn sống. Nếu muốn kết thúc quãng đời còn lại trong yên bình thì đừng làm chuyện ám muội.”
“Mấy chuyện đó đã chấm dứt từ mấy năm trước rồi. Giờ thì ta chỉ cần đứng nơi thoáng đãng mà chứng kiến mọi người phát huy sức mạnh mà thôi.”
Sensei mỉm cười ôn hoà.
Nó không khác gì lúc ông ấy dạy tôi tinh tuý của ma pháp.
Ông ấy không phải không có cảm xúc. Sensei đang thật lòng mang cảm xúc và đối diện với chúng tôi.
Song, tiêu điểm trong tầm nhìn ấy lại nằm ở một nơi khác.
Ông ấy không còn là Ma Vương hay Lãnh Chúa. Một con quái vật Outicia Licaos liệu đang mong muốn gì ở thế giới này?
Arquas, liệu đôi mắt anh có thể nhìn thấy thứ gì nằm sâu trong đáy lòng Sensei không?

