“Ý bạn là cục đá nó bật ngược lai và rồi chúng tôi a?”
“Đúng rồi. Khi một chiến binh thú nhân chết đi thì linh hồn của chúng sẽ đưa về bên Phù Thủy. Nhưng nếu Phù thủy đã chết,thì linh hồn đó sẽ chuyển sinh gần huyết thống của người thi triển. Đa số các trường hợp, đều là hậu duệ của phù thủy. Linh hồn sau đó sẽ trú ngụ vào bào thai, và một nhân thú được sinh ra. Đó là sự thật đằng sau những người được gọi là nhân thú”
“Vậy tôi có họ hành với một phù thủy, và khi họ chết đã biến tôi thành một nhân thú? Vô lý! Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này xảy ra cả!”
“Tôi đơn giản nói sự thật hiễn nhiên. Việc nó có nằm trong kiến thức phổ thông hay không không quan trọng. Tôi là một phù thủy. Tôi không nói dối khi nói về thuật phù thủy”
Theo giáo hội- thì đây là quan điểm phổ biến- những kẻ từng phạm tôi ở trong kiếp sẽ thu hút lũ quỷ nhập vào cơ thể của họ và cuối cùng sẽ biến thành thú vật. Họ nói đấy là lý do,tại sao nhân thú lại hung hãn, hiếu chiến, và suốt ngày chỉ biết phá hoại đến thế”
Giáo hội chết tiệt. Tôi biết rằng nó tào lao đến mức nào mà. Tôi đâu hung hãn hay hiếu chiến. Tôi mong muốn một cuộc sống yên bình.Nhưng đa số tin vào lời nói dối đó.Giờ đây, những quan điểm giáo điều đó nhắm vào những người như tôi.
“Tôi-Tôi không thể nào tin được Tôi mà có họ hàng với phù thủy á.”
“Cơ bản phù thủy là những kẻ bị ruồng bỏ và sống rất lâu. Nên ngươi quên mất việc ngươi từng liên hệ với phù thủy,và khi phép từng giúp ngươi trở nên manh mẽ hơn đã kết thúc. Nó trở thành một lời nguyền với người như ngươi”
Phù thủy thở dài đầy thất vọng nhìn xuống bát súp đã cạn. “Ngươi muốn trở thành con người không?” Cô hỏi.
“Tôi có thể trở thành con người ư?”
Nụ cười mỉm nở hiên lên trên đôi môi cô. “Ta có thể dễ dàng biến ngươi thành con người. Ngươi sẽ nói, lính đánh thuê? Ta sẽ giải lời nguyền đó nếu ngươi làm việc với ta.”
Tôi từng có một giấc mơ, mở một quán rượu thôn quê, sống ổn định với một người phụ nữ xinh đẹp và tận hưởng cuộc sống trong yên bình. Nếu như cô nói thật, tôi ước bản thân thành một con người- một điều ước tôi đã từ bỏ từ lâu và sắp trở thành hiện thực.Tôi không cần phải luôn giấu khuôn mặt này nữa, chạy trốn khỏi phù thủy và cũng không làm những gái bán hoa hoảng sợ nữa. Liệu tôi có nên tin tưởng một phù thủy không?
“Chẳng phải cái đầu của ta rất có giá trị với phù thủy sao?”
“Việc nó hấp dẫn không liên quan tôi muốn hay không.Hơn nữa, tôi không có tham vong đến thế. Trên hết, tôi muốn bạn nguyên vẹn. Một cái xác không đầu chẳng thể làm việc vệ sĩ ccar.”
“Hay cô chỉ nói điều đó làm ta buông lỏng cảnh giác,tạo cơ hội để chặt đầu ta.”
“Ngu xuẩn. Nếu ta muốn làm thì ngươi đã không còn đây. Ta thậm chí chẳng cần hỏi ngươi làm gì cả.”
Cô ta nói có lý nhỉ. Sự thật là tôi vẫn còn sống trước mặt một phù thủy, trông khá tin cậy- có lẽ không hoàn toàn, nhưng cũng không phải cần đề phòng quá mức.
Tôi nửa tin nửa ngờ cô. Sẽ thế nào nếu cô đang nói dối? Cô là một phù thủy.
“Ngươi muốn lập khế ước không?” cô đột nhiên hỏi
“Khế ước?”
“Đúng, khế ước sẽ được thiết lập bằng máu. Ngươi trở thành vệ sĩ của ta,và ta sẽ biến ngươi thành con người. Chúng ta sẽ dùng máu của bản để viết các điều khoản. Kẻ nào vi phạm sẽ diệt vong, không có ngoại lệ.”
“D-Diệt vong?” Tôi lùi lại.
Cô khẽ mỉm cười. “không cần phải sợ hãi. Tất cả những điều ngươi cần làm không vi phạm thỏa thuận của chúng ta. Đưa tay cho ta.”
Trước khi tôi có thể nói gì, cô nắm bàn tay tôi. Thật mềm mại. Chưa dừng lại ở đó, cô đưa môi cô gần ngón tay và ngậm nó không chút do dự. Tôi rùng mình, chiếc lưỡi ẩm ướt của cô trườn qua lại ngón tay tôi.
“N-Này!” Tôi rên lên đau đớn khi da bị xé toạc. Nhìn giọt máu chảy từ ngón tay tôi, cô gật đầu hài lòng, và cô làm điều tương tự lên cô.
“Ta sẽ thiết lập khế ước bằng cách trộn lẫn máu của hai ta dùng làm mực.Một khi được thiêu đốt, khế ước sẽ hiệu lực. Cả hai ta đều rằng buộc bởi nó trừ khi một trong hai chết đi,hoặc cả hai xác nhận khế ước đã hoàn thành hay từ bỏ khế ước. Không may, tôi không có tờ giấy nào bên người.Nhưng không sao, một mảnh vãi là được”
Không chút do dự, cô xé gấu áo choàng. Chiếc áo choàng vốn đã cũ giờ lại rách nát hơn, Tôi bình thản, nhìn những giọt máu chảy ra từ ngón tay của cả 2.
“Nói ta nghe,phù thủy” Tôi nói. “Tại sao ngươi chọn ta? Nếu muốn giữ mình kín đáo,chẳng phản chọn ai đó ít nổi bật hơn sao? Đi cùng với một nhân thú chỉ thu hút sự chú ý thôi.”
“Việc bạn đồng hành nổi trổi đồng nghĩa sẽ ít chú ý lên ta hơn.” Cô thản nhiên.
Tôi hiểu rồi. Đúng,có lý. Một nhân thú như tôi đi cùng với một phù thủy, Đương nhiên sẽ thú hut mọi ánh nhìn.
“Hơn nữa, ngươi có mùi như hầm trú ẩn.”
“Mùi gì cơ?”
“Trong rừng Moonsbow ở đó có một hang đá vôi.Tối tăm và ẩm ước, vô cùng thoải mái. Chúng tôi gọi nó là hầm trú ẩn, là một cách gọi để chỉ sào huyệt của mình. Trên hết, tôi có mùi động vật nồng nặc.
“Ngươi có nuôi gia súc hay gì đó không?” Tôi hỏi
“Gia súc…? Chắc chắn rồi. Chúng tôi nuôi đầy đủ các loại động vật. Và rất nhiều rắn và nhện nữa.”
Gia súc,rắn,và nhện, hả? Tôi nên tìm nhà trọ sớm thôi và rửa sạch đống mùi này. Tôi bất giác mỉm cười. Tôi nói về những phù thủy,khế ước máu, và giờ lại đi nghĩ chuyện đi tắm. Tôi nhận ra tôi có câu trả lời rồi. Ngay từ đầu, bản năng của tôi đã tin phù thủy này sẽ không hại mình.Suy nghĩ dựa trên logic trong trường hợp này khá ngu ngốc.Vì bản năng đã giúp tôi cảm nhân vô số các mối nguy hiểm, cho phép tôi sống sót đến tận bây giờ.
Tôi xoa mũi rồi giật phắt mảnh vải từ tay cô.
“Ngươi đang làm gì thế?! Khế ước còn chưa-”
Lời nói của cô như vào tai người điếc, tôi xé nó thành từng mảnh và vung theo gió.
“Ngươi có biết tốn bao công sức để viết không?!”
“Chẳng ần thứ khế ước đáng ngờ đó,” Tôi nói. “Đưa tay cô cho ta.” Lần này tôi nắm tay cô. Thật mềm mại . Và nhỏ đến mức có thể nghiền nát trong tay tôi.
Máu từ ngón cô vẫn còn rỉ ra. Tôi áp vết thương vào nó, dung hòa chúng. Cô đưa mắt nhìn tôi, lấp láng lạ thường.
“Ta biết rồi! Giao ước máu phải không?”Cô nói, gương mặt ửng hồng vì phấn khích. “Chúng ta sẽ đan xen ngón tay như này.” Cô mỉm ép hai ngón tay cái của chúng tôi chặt hơn.
“Thà thế này còn hơn khế ước máu của phù thủy, đồng ý không? Đây còn là cách con người và lính thuê thường hay làm.”
Cảm thấy hơi ngượng ngùng, tôi rút tay lại. Chỗ máu của chúng tôi hòa lẫn ấm lên một cách kỳ lạ. Sẽ thế nào nếu máu của nhân thú hòa vào máu thủy,sẽ gây ra chuyện gì tồi tệ nhỉ? Tuy vâyj, nỗi lo của tôi biến mất khi thấy cô nắm chặt ngón tay cái dính máu của cô, như thể thứ gì quý giá vây.
“Ta sẽ không lấy đầu ngươi đâu, lính đánh thuê à,” Cô nói. “Ngươi yên tâm đi.”
“Thật vậy sao? Ta hy vọng ngươi sẽ giữ lời. Vậy, ngươi tên là gì?”
“Tên ta là Zero”
Lại là một biệt danh,
Tôi nhìn chằm chằm vào cô. “Ngươi không định hỏi tên ta sao?”
Cô nhún vai. “Ta không hứng thú”
“Sao cơ?”
“Người duy nhất mà ta gọi tên là thuộc hạ của ta-Nói cách khác, là người hầu. Cái tên rất quan trọng với phù thủy. Khi ngươi nói tên của ngươi cho ta, và tôi sẽ dùng nó để trói buộc ngươi và biến ngươi thành đầy tớ trung thành của ta.”
Cô cười khẩy và giơ cả hai tay, giả vờ là một con quái vật sắp nuốt chửng tôi. Cô vừa giống một đứa trẻ tinh nghịch vừa một người lớn đang dọa nạt trẻ con.
“Như một phù thủy thực sự vậy.” Tôi mỉm cười.
“Ta là một phù thủy chính hiệu.” Cô cười đáp. “Đáng sợ chưa?”
Và mối liên hệ kỳ la bắt đầu, dù cả hai không gọi nhau bằng tên. Cũng không phải chúng tôi biết tên của nhau. Dù sao thì chuyện này chỉ kéo dài một tháng. Với một mối quan hệ ngắn hạn, thì một tháng là vừa phải.

